Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm - Chương 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm


Chương 38


Ngũ nãi nãi để Ân Thiếu Phong ở đại phòng bên này cả một ngày, trong lòng nàng cũng rất không yên tâm. Tuy rằng biết đại phòng bên kia chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Ân Thiếu Phong của nàng, nhưng con trai không ở trong tầm mắt, nàng người làm mẹ này trong lòng vẫn là có chút nhớ nhung. Ân Thiếu Phong mới ba tuổi, trước đây chưa từng rời khỏi nàng một ngày nào. Ngũ nãi nãi bỗng dưng thấp thỏm cả một ngày, nghĩ ngày sau Ân Thiếu Phong đến làm thừa tự cho đại phòng rồi sẽ không gọi nàng là mẫu thân nữa, cũng không thể ngày ngày gặp mặt nữa …

Ngũ nãi nãi bỗng dưng bắt đầu hối hận.

“Hay là thôi đi …” Ngũ nãi nãi đi vào thư phòng nói.

Ân Ngũ gia khụ khụ hai tiếng, sắc mặt hắn có chút trắng bệch, nhìn dáng vẻ lo lắng của thê tử liền muốn an ủi lại không biết nên mở miệng thế nào. Hắn thở dài, nói: “Tuy đại ca trước mắt đã từ quan, nhưng cũng là người đã từng có chức quan cao nhất ở Ân gia chúng ta, ngày sau chắc chắn sẽ lại nhập sĩ lần nữa thôi. Lại nói, Tứ cô nương là con gái nuôi của Thái hậu. Phong nhi của chúng ta nếu có thể ghi tên dưới danh nghĩa đại ca làm con thừa tự, đối với nó là trăm lợi mà không một hại.”

Hắn lại tiếp tục khụ khụ hai tiếng, nói tiếp: “Nói chung sẽ có tiền đồ tốt hơn ở chúng ta bên này. Tuy là nam nhân tốt không hỏi xuất thân, Phong nhi của chúng ta cũng có thể tự mình khảo công danh vươn lên, nhưng điểm xuất phát không giống, thì tất cả đều sẽ khác biệt a.”

Nghe Ngũ gia nói như thế, Ngũ nãi nãi cũng bình tĩnh lại chút. Trong lòng nàng cũng có chút không phải tư vị gì, rõ ràng là đã thương lượng xong rồi, bây giờ nàng lại do dự còn phải để Ngũ gia đến khuyên nàng … Trong lòng khó chịu đương nhiên không phải chỉ một mình nàng, trong lòng Ngũ gia sao có thể có tư vị gì được cơ chứ?

“Thiếp biết rồi.” Ngũ nãi nãi đi qua, dùng lưng bàn tay thử nhiệt độ của ấm trà rồi rót cho Ngũ gia một chén trà, “Chàng cũng đừng đọc sách lâu quá, đừng để bị mệt.”

“Không mệt.” Ân Ngũ gia nhận chén trà đặt sang bên cạnh, “Chẳng qua nếu nàng không nỡ, vậy thì chuyện này coi như thôi, theo nàng là được.”

Ngũ nãi nãi nhìn Ngũ gia, trong lòng từ từ an tĩnh lại, cũng ấm áp trở lại. Nàng cười cười, nói: “Hôm nay cũng chưa đem lời nói hết đường, có thể định xuống hay không còn chưa biết chắc được. Canh giờ không còn sớm nữa, thiếp phải đi đón Phong nhi trở về đã.”

Ân Ngũ gia gật gật đầu.

Lúc Ngũ nãi nãi mang theo nha hoàn đi đến cửa viện, Ân Ngũ gia lại phái nha hoàn đưa hai chiếc áo khoác gió đến.

“Ngũ gia nói nổi gió rồi, bảo nô tỳ mang áo khoác qua.” Tiểu nha hoàn đưa áo khoác gió lên.

Hai chiếc áo khoác gió một chiếc là của Ngũ nãi nãi, một chiếc là của Ân Thiếu Phong. Ngũ nãi nãi cầm lấy áo khoác, ngẩng đầu nhìn về hướng thư phòng. Cổng viện cách thư phòng cuả Ngũ gia một cái tường, còn có một mảng rừng trúc tươi tốt, rõ ràng là nhìn không thấy, nhưng nàng vẫn nhìn một cái, sau đó mới vội vã đi đến đại phòng.

Lúc Ngũ nãi nãi đi đến viện tử của Đại thái thái, vừa liếc mắt liền nhìn thấy Ân Thiếu Phong. Ân Thiếu Phòng ngồi bên cạnh Ân Mịch Đường, nó đang tập trung tinh thần nghe Ân Mịch Đường kể chuyện.

Ân Mịch Đường ngừng lại.

“Sao tỷ tỷ không kể nữa?” Ân Thiếu Phong nhìn theo ánh mắt của Ân Mịch Đường liền nhìn thấy mẫu thân của mình.

“Nương!” Ân Thiếu Phong nhảy xuống từ trên tháp thấp, chạy bước nhỏ đến nhào lên người mẫu thân.

“Chậm một chút.” Ngũ nãi nãi vội bước lên hai bước, ôm nó lên.

Cảm giác ôm con trai của mình vào lòng thật ấm áp, thật tốt đẹp.

Trên đường trở về, Ngũ nãi nãi thuận miệng hỏi Ân Thiếu Phong hôm nay chơi có vui hay không. Ân Thiếu Phong gật đầu liên tục, ba câu cũng không rời khỏi Ân Mịch Đường. Ngũ nãi nãi cười cười, lại hỏi: “Phong nhi, hôm nay gặp đại bá bá của con chưa?”

“Gặp rồi ạ”.

“Vậy, vậy đại bá bá có nói chuyện với con không?” trong lòng Ngũ nãi nãi bỗng dưng căng thẳng.

“Không có. Đại bá bá chỉ nói chuyện với Đường Đường tỷ tỷ thôi.” Ân Thiếu Phong nghĩ nghĩ, sau chậm rì rì nói.

Không biết tại sao, trong lòng Ngũ nãi nãi không cảm thấy thất vọng gì, chỉ cảm thấy nhẹ nhõm. Trong lòng nàng lại ẩn ẩn hy vọng Ân Tranh không ưng ý Ân Thiếu Phong.

Lúc Ngũ nãi nãi hỏi han Ân Thiếu Phong, Đại thái thái đang ôm Ân Mịch Đường đặt lên đùi, hỏi nàng có thích Ân Thiếu Phong hay không.

Ân Mịch Đường lại nói lần nữa: “Thích ạ, các ca ca tỷ tỷ đệ đệ muội muội, Đường Đường đều thích.”

Đại thái thái gật gật đầu, rơi vào trầm tư.

Ân Mịch Đường nhìn nhìn sắc mặt Đại thái thái, bắt lấy tay bà lắc lắc, nói: “Tổ mẫu, cảm ơn người.”

“Con đứa nhỏ này, sao lại tự dưng cảm ơn tổ mẫu thế?” Đại thái thái nghi hoặc hỏi.

“Cảm ơn tổ mẫu đưa Triệu ma ma trở về.”

Đại thái thái bừng tỉnh, thì ra là chuyện này, bà cười khổ chọt chọt trán Ân Mịch Đường, nói: “Đường Đường của chúng ta là đến cả tâm can của tổ mẫu đều không muốn mà chỉ muốn Triệu ma ma hả!”

“Không phải mà, Đường Đường càng thích tổ mẫu hơn nữa!” Ân Mịch Đường nằm trong lòng Đại thái thái làm nũng, dùng mặt nhỏ của mình đụng đụng lên mặt Đại thái thái. Đại thái thái được nàng dỗ cười không ngừng.

“Đúng rồi,” Đại thái thái từ từ thu lại nụ cười, “Nói đến Triệu ma ma, còn có một chuyện đây. Tổ mẫu nghe nói con vẫn luôn không thích Trần ma ma phải không? bây giờ Triệu ma ma đã trở về rồi, vậy tổ mẫu sau này không để Trần ma ma làm việc trong viện của con nữa nhé.”

Ân Mịch Đường chớp mắt một cái, vùi mặt vào trong lòng Đại thái thái, cố gắng suy nghĩ một hồi, hỏi: “Vậy sau này Trần ma ma sẽ đi chỗ nào ạ?”

“Nói không chắc, xem viện nào thiếu người thì đến đó. Nếu không có viện nào thiếu thì đến trang viện hoặc cửa hàng bên ngoài làm việc trước đã.”

Trần ma ma có rời khỏi viện tử của Ân Mịch Đường cũng là đến chỗ khác làm quản sự, nhưng bởi vì lúc trước Triệu ma ma phạm lỗi bị phân đến trong trang làm việc, nên khi Ân Mịch Đường vừa nghe Đại thái thái nói muốn để Trần ma ma đi đến trong trang làm việc, thì liền cho là bà phải đi nhận phạt, liền vội nói: “Tổ mẫu, có thể để Trần ma ma ở lại không?”

Đại thái thái có chút kinh ngạc, hỏi: “Không phải là con không thích Trần ma ma sao?”

“Cũng, cũng không phải là không thích …” Ân Mịch Đường buông mi, chậm rì rì nói, “Trần ma ma làm việc rất lợi hại, sau khi bà ấy đến, các tiểu nha hoàn trong viện đều không dám trộm lười nữa! À … chuyện con kêu bà ấy làm bà ấy đều làm rất tốt, sẽ không có chuyện mềm lòng. Con, con liền không có dậy muộn nữa … tuy là bà ấy hay kéo dài mặt, nói chuyện cũng không dễ nghe …”

Ân Mịch Đường ngồi thẳng lại, học bộ dạng Trần ma ma kéo dài mặt, còn sờ sờ cằm mình, sau đó tiếp tục nói: “Nhưng những lời bà ấy nói có lúc rất có đạo lý, sẽ không mù quáng mà nghe theo con …”

Trần ma ma vừa khéo ôm áo khoác của Ân Mịch Đường đi đến cửa, nghe thấy tiểu cô nương trong phòng nãi thanh nãi khí nói chuyện giúp bà. Trên gương mặt lạnh lùng đó của bà lộ ra một mạt ý cười ôn nhu.

Còn khó coi hơn cả khóc.

Trần ma ma làm mặt lạnh, đi đến bên cạnh đợi, đợi đến câu chuyện của Đại thái thái và Ân Mịch Đường ở trong phòng chuyển sang chỗ khác mới cứng mặt lần nữa, đẩy cửa đi vào phòng.

Từ sau khi Ngụy Giai Minh bỏ đi, bởi vì trước kia Ân Tranh luôn vì công việc bận rộn mà không về nhà đúng giờ, nên khi Ân Mịch Đường ở nhà, một ngày ba bữa đều ăn cùng Đại thái thái.

Bài học trong cung đã bắt đầu rồi, nhưng bởi vì trên người Ân Mịch Đường có tang, phải qua ba tháng nhiệt hiếu kỳ mới có thể đi vào cung học lại.

Lúc Ân Tranh và Ân Đoạt vào phòng, Đại thái thái đã buông đũa, bà tuổi lớn rồi, gần đây càng là tâm sự nặng nề, ăn không được bao nhiêu. Mà Ân Mịch Đường còn đang ở bên cạnh từng ngụm từng ngụm mà ăn.

“Hai đứa các con đã ăn chưa?” Đại thái thái hỏi.

“Đã ăn ở bên ngoài cùng nhị đệ rồi.” Ân Tranh nói, nhìn Ân Mịch Đường một cái.

Ân Mịch Đường cầm lấy một miếng bánh soa y ăn từng miếng lớn, lại vội uống ngụm canh, nói: “Con ăn no rồi.”

Đại thái thái sờ sờ đầu nàng, nói: “Con đến thiên phòng chơi đi, tổ mẫu phải nói chuyện cùng cha và nhị thúc con.”

“Vâng!” Ân Mịch Đường nhìn Ân Tranh một cái, xoay người đi đến thiên phòng.

Trần ma ma ở bên cạnh thấy thế liền đi qua ôm Ân Mịch Đường lên đi hướng thiên phòng. Ân Mịch Đường kinh ngạc nhìn Trần ma ma, Trần ma ma thế mà sẽ ôm nàng hả? Nàng trừng lớn mắt nhìn chằm chằm mặt Trần ma ma. Ô … vẫn là kéo dài mặt nha. Ân Mịch Đường nghiêng đầu đem đầu đặt lên vai Trần ma ma.

Trần ma ma nhìn nàng một cái, lại lập tức thu lại đường nhìn, giả vờ như chưa từng nhìn nàng.

Trong cái sọt ở thiên phòng đặt các loại đồ chơi nhỏ, đều là lúc bình thường Ân Mịch Đường thích. Nàng trèo lên tháp mỹ nhân, chơi chơi bóng ném trong đó, tai lại dựng thẳng lên nghe trộm câu chuyện ở bên ngoài.

Trần ma ma nhìn ra nàng đang nghe trộm, muốn nói gì đó, lại nhịn xuống vờ như không biết.

Đại thái thái vẫn luôn đang giận Ân Tranh, cũng không nhìn hắn, mở cửa nhìn ra bên ngoài, hỏi thẳng: “Con lúc nào khởi hành đi Mục Tây?”

“Đợi qua nhiệt hiếu kì, cũng đợi Đường Đường vào cung đi học lại rồi đi.” Ân Tranh nói.

Đại thái thái nói: “Vậy thì cũng không lâu nữa, nhanh chóng làm cho xong chuyện con thừa tự đi. Hôm nay con cũng gặp Thiếu Phong rồi, không có ý kiến gì chứ?”

Ân Tranh trầm mặc, “Có ý kiến.”

“Con!”

Ân Đoạt lập tức ở bên cạnh làm hòa, “Mẫu thân, ca nhận nhi tử đương nhiên là người có quyền phát ngôn nhất phải không.”

Ân Đoạt dùng cùi chỏ chọt Ân Tranh một cái.

Ân Tranh nhìn Đại thái thái, nói: “Mẫu thân, chuyện thừa tự coi như thôi đi. Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, gia sản của tổ tiên nên phân thế nào thì phân như thế nấy. Con và nhị đệ có tay có chân có thể nuôi được cái nhà này, ngày sau ắt sẽ tranh được một phần gia nghiệp lớn hơn nữa.”

“Con không phải là từ quan rồi sao?” Đại thái thái liếc mắt nhìn hắn.

Ân Tranh nhất thời nghẹn lời.

Ân Đoạt ở bên cạnh lập tức nhảy ra, cười đùa nói: “Ôi, coi như nghỉ phép thôi mà, để ca nghỉ ngơi vài năm thì lại làm sao? Ca có năng lực có tài học, qua vài năm tiểu hoàng đế sẽ cầu ca trở lại thôi …”

Ân Đoạt hai chân một thẳng một cong, một tay đặt lên vai Ân Tranh.

“Con im miệng cho ta!” Đại thái thái tức giận, “Trước đây lớn giúp nhỏ hồ lộng ta, bây giờ nhỏ thay lớn che che giấu giấu, hai huynh đệ các con một hát một khen ức hiếp ta nửa đời rồi!”

Ân Đoạt thu lại nụ cười cợt nhả trên mặt, nghiêm túc lên, nói: “Mẫu thân, nhi tử bây giờ cũng không phải là một vị quan nhỏ nữa rồi được không? Tiểu hoàng đế gặp con còn phải khách khách khí khí đó!”

Đại thái thái hừ một tiếng.

Ân Đoạt đi qua cúi người đấm vai cho mẫu thân. “Mẫu thân xinh đẹp của con ơi, sao ngài lại không tin tưởng nhi tử của người như thế nha!”

Đại thái thái mím môi, bất lực nhìn hắn một cái, chẳng qua sắc mặt cũng nhu hòa xuống rất nhiều.

Ân Tranh cảm kích nhìn Ân Đoạt một cái, thở nhẹ một hơi, nói: “Mẫu thân, ngài mở rộng lòng ra là được. Gia sản của tổ tiên chúng ta không cần nữa. Ngày sau phân gia rồi, mỗi nhà sống cuộc sống của chính mình, sẽ không kém hơn nhị phòng đâu.”

Đại thái thái nhìn trưởng tử, lại nghĩ đến thời niên thiếu trước khi Ân Tranh khảo công danh hình như cũng nói qua những lời như thế. Truyện Truyện Teen

Một trận hoảng hốt, lẽ nào là do bà đã muốn quá nhiều rồi sao?

Trong thiên phòng, Ân Mịch Đường ngoéo ngoéo ngón tay Trần ma ma. Trần ma ma nhìn nàng một cái rồi đi qua, cong eo xuống. Ân Mịch Đường dán lên tai bà nhỏ giọng nói: “Đường Đường lớn rồi cũng có thể dưỡng gia tranh gia nghiệp!”

Trần ma ma nhìn nàng một cái.

Ân Mịch Đường ra vẻ nghiêm túc dùng sức gật đầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN