Mộ Dung Ngô Kiến vội đuổi theo hỏi: “Sao thế? Túc Vũ Hành nói gì hay làm gì muội hả?”
“Không có gì …” Thích Bất Ly lặng lẽ thở ra, cố gắng dương khóe môi cười cười với Mộ Dung Ngô Kiến, nói: “Muội thấy thời gian không còn sớm nữa, giờ mà không về cung thì sợ là sẽ làm cho người có tâm nổi lên nghi ngờ nên mới bước đi nhanh hơn một chút, tỷ tỷ không cần phải lo lắng gì đâu.”
“Thật không?” Mộ Dung Ngô Kiến hồ nghi nhìn nàng một cái, rồi lại quay đầu đánh giá phủ Chất tử ở phía sau không xa.
“Ừ ừ!” Thích Bất Ly cong mắt cười, “Cũng không phải lần đầu tiên muội đến đây nữa, hai năm này tiếp xúc với hắn không biết bao nhiêu lần rồi, tuy tính cách hắn rất không tốt, nhưng cũng không có ác ý gì với muội mà, tỷ tỷ cứ yên tâm đi. Thôi không nói nữa, muội phải đến Ân gia một chuyến, kẻo lại lộ ra sơ hở.”
Mộ Dung Ngô Kiến gật đầu.
Sau khi Thích Bất Ly rời khỏi phủ Chất tử, Ly Hỏa liền lặng yên không tiếng động đi vào tìm Túc Vũ Hành.
“Điện hạ.” Ly Hỏa hành lễ.
Túc Vũ Hành đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không quay đầu cũng không lên tiếng.
Ly Hỏa nhìn cái hộp đặt trên bàn một cái, nói: “Điện hạ, Hoàng đế Thích quốc cực kỳ thương yêu công chúa, bây giờ công chúa lại có ý này với Điện hạ, sao ngài lại không lợi dụng …”
Túc Vũ Hành quay đầu lại lạnh lùng liếc nàng ta, nói: “Lúc nào thì đến lượt ngươi dạy bổn cung làm việc rồi?”
“Thuộc hạ không dám! Chỉ là bây giờ hai vị Điện hạ trong nước đang tranh giành, là lúc có thể ngư ông đắc lợi, thực sự là Điện hạ không thể ở lại Thích quốc chậm trễ nữa, nên sớm ngày về nước mới là chính sự!”
“Cút ra.”
“Vâng …” Ly Hỏa không dám nói nhiều thêm nữa, bèn lặng lẽ nhìn Túc Vũ Hành một cái, rồi im lặng lui ra ngoài.
Nửa ngày sau Túc Vũ Hành mới mở bàn tay ra, một cái hoa tai của Đậu Đỏ yên lặng nằm trong đó.
Dáng vẻ cong cong mắt cười của Thích Bất Ly nhảy ra trước mắt, Túc Vũ Hành nhíu mày lại.
Hắn còn không đến nỗi phải đi lợi dụng một cô gái nhỏ đâu.
Lúc Thích Bất Ly đến Ân gia thì Ân Mịch Đường không ở trong nhà, nàng vốn cũng chỉ lấy chuyện đi tìm Ân Mịch Đường làm cái cớ thôi, giờ Ân Mịch Đường không ở nhà cũng không sao, nên nàng trực tiếp về cung.
Vừa mới đến cung của mình, nàng liền nhìn thấy Thích Vô Biệt ngồi trong đình.
Triệu thái y quỳ ở bên cạnh.
Thích Bất Ly trong lòng giật mình, nhanh chóng hiểu đưuọc chuyện của nàng đã bị Thích Vô Biệt biết được. Sau khi hoảng loạn qua đi, nàng rất nhanh bình tĩnh lại, bình vỡ chẳng sợ nứt mím môi nói: “Nếu Hoàng đế ca ca đã biết rồi thì muội cũng không còn gì để nói. Hoàng đế ca ca muốn trách phạt thế nào thì cứ trách phạt thế đó là được.”
“Muốn trách phạt thế nào thì trách phạt thế đó sao? Túc Vũ Hành bất kính với công chúa, vậy ban chết cho hắn thì thế nào?” Thích Vô Biệt nhàn nhã nói.
“Hoàng đế ca ca!” Thích Bất Ly mặt mày trắng bệch.
Thích Vô Biệt đứng lên đi về phía em gái, một một bước nhíu mày càng sâu.
“Lúc trước tưởng rằng muội chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng không nghĩ đến là phần hứng thú này cho đến bây giờ vẫn chưa hề tiêu tán. Ca ca thật sự không thể tiếp tục để mặc muội hồ nháo tiếp được nữa.”
“Huynh đã sớm biết rồi sao?” Thích Bất Ly giật mình.
Nhưng nàng nhanh chóng hiểu rõ, đúng vậy, chuyện trong thiên hạ này làm sao mà giấu được Hoàng đế ca ca đây? Thích Bất Ly mím môi, cũng không dám cứng rắn nữa, mà khoác cánh tay Thích Vô Biệt nhẹ nhàng lắc lắc, làm nũng nói: “Hoàng đế ca ca, hắn chỉ là một Chất tử mà thôi, huynh không cần phải …”
Thích Vô Biệt hất tay nàng ra, nghiêm túc nói: “Ta sớm đã nói với muội rồi, muội nhìn trúng ai cũng được, nhưng chỉ có Túc Vũ Hành là không được!”
“Tại sao chứ!” Thích Bất Ly truy vấn.
Tại sao ư? Thích Vô Biệt trầm mặc.
Ân Mịch Đường nhận được tin tức liền vội chạy đến. Nàng còn chưa đi vào thì đã nghe thấy tiếng hai huynh muội đang tranh chấp. Nàng vội đi lên đứng giữa hai người, tách hai người ra, khuyên nhủ: “Không có chuyện gì to tát, đừng tức giận nữa.”
Thích Vô Biệt hít sâu một hơi, nói: “Đậu Đỏ, muội nhớ cho kỹ lời ta mới nói.”
Hắn không nói thêm lời nào nữa, cất bước đi ra ngoài.
Thích Bất Ly tức giận lầm bầm: “Thật sự là keo kiệt muốn chết, Túc Vũ Hành lại chưa đắc tội huynh ấy, sao lại phải chống đối như vậy chứ!”
Nàng cũng tức giận chạy vào tẩm điện.
Ân Mịch Đường do dự một chốc mới đuổi theo Thích Bất Ly đi dỗ nàng.
Thích Bất Ly bưng chén trà lên uống một ngụm, sau đó liền ‘ối’ một tiếng.
“Sao thế?” Ân Mịch Đường ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Rách rồi.” Thích Bất Ly nhíu mày dùng tay xoa xoa môi dưới.
“Sao lại rách rồi? Lát nữa phải thoa thuốc lên mới được.”
Thích Bất Ly tùy tiện nói: “Bị Túc Vũ Hành cắn đó.”
Tay Ân Mịch Đường run lên, chén trà trong tay rớt xuống. Nàng không thể tưởng tượng nổi nhìn Thích Bất Ly, mà Thích Bất Ly thì rất rộng rãi để cho Ân Mịch Đường đánh giá.
Ân Mịch Đường nghĩ mất một hồi mới nói: “Muội không giận chuyện tỷ giấu muội, muội chỉ hỏi tỷ, tỷ có dự định gì? Là thật sự yêu thích Túc Vũ Hành, sau này muốn ở cùng hắn sao?”
“Không muốn nói, dù sao thì muội cũng đứng về phía Hoàng đế ca ca.” Thích Bất Ly nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Không phải.” Ân Mịch Đường lắc đầu, “Nếu tỷ thật sự yêu thích hắn, nếu hắn thật sự đối xử tốt với tỷ, thì dĩ nhiên muội sẽ bằng lòng giúp tỷ.”
Thích Bất Ly kinh ngạc nhìn Ân Mịch Đường, mắt mày vui mừng kéo tay Ân Mịch Đường nói: “Sớm biết thì tỷ đã không giấu muội rồi, nếu muội giúp đỡ che giấu thì không khéo đã giấu được Hoàng đế ca ca rồi đó!”
Ân Mịch Đường thở dài, nàng lắc đầu nói: “Nhưng sao lại phải giấu? Lẽ nào tỷ muốn giấu cả đời sao?”
Nụ cười trên mặt Thích Bất Ly dần tắt, nói: “Đậu Ngọt, muội nghĩ nhiều rồi, giữa tỷ và Túc Vũ Hành không có gì cả.”
“Gì cơ? Tỷ nói thế làm sao muội tin được?”
Ánh mắt Thích Bất Ly có chút mờ mịt, nàng nhẹ giọng nói: “Tỷ cũng không biết giữa tỷ và hắn tính là quan hệ gì nữa, tỷ càng không biết sau này sẽ thế nào …”
Ân Mịch Đường nhìn vẻ mặt Thích Bất Ly, hơi đoán ra được gì đó, trong lòng không khỏi âu sầu cùng Thích Bất Ly.
Mấy ngày sau đó, người trong cung đều cảm nhận được Bệ hạ không vui. Thích Vô Biệt và Thích Bất Ly vẫn luôn chiến tranh lạnh, thật sự làm Ân Mịch Đường và Thích Như Quy sầu gần chết. Hai người họ đều không muốn Thích Vô Biệt và Thích Bất Ly náo loạn từ quan hệ anh em thật tốt trở thành thế này.
Đảo mắt đến lúc đi săn, Ân Mịch Đường và Thích Như Quy cảm thấy có thể nhân cơ hội này giúp hai người kia phục hồi quan hệ.