Đừng Khóc Nhé Em - Phần 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
340


Đừng Khóc Nhé Em


Phần 14


Thế nhưng có lẽ kí ức đẹp về Thái có lẽ chị đã chẳng thể nào nhớ ra được,vì khi đó chị có lẽ còn quá nhau,kí ức lại chỉ có mãi mãi trong lòng đứa trẻ 15 tuổi…
Chị gạt tay Thái rồi lau nước mắt bước đi nói khẽ
“ Tôi k có thời gian đùa với anh”…
Thái lúc này chỉ đứng cười khẽ một mình…kí ức là thứ gì đó đang dày vò anh ta mỗi ngày…
Thục Anh đứng đó chứng kiến,Thái bước thẳng đi …Thục Anh chặn lại…
-Anh quen người phụ nữ đó ạ
Thái ngẩng lên nhìn Thục Anh ánh mắt đầy vẻ lạnh nhạt
-Em làm việc của mình đi…
Hùng ngay lúc này ngồi trên máy bay,hắn vẫn suy nghĩ mãi về lời Thái nói rồi tự ngẫm “ Hắn rốt cuộc là ai,nhưng hắn chắc chắn biết rất rõ về Hạnh,cô ta lẽ nào đã từng qua lại…k đúng cô ta k phải là kẻ có tính như vậy,vậy thì cô ta và hắn quen biết khi nào mà hắn lại biết rất rõ như thế”…
Vừa xuống sân bay,Yến cô vợ bé oà vào ôm Hùng
-Bất ngờ chưa em ra tận đây đón anh đấy
-Bất ngờ chứ,ai đi làm về cũng được vợ ôm như vậy thì anh đi làm xa cả tháng cũng được
-Nỡm ạ,anh chỉ được cái khéo mồm là giỏi…em yêu anh lắm đấy…
-Anh k tin lắm…em trẻ thế này lại đẹp lần này lên sài gòn anh chỉ sợ mất vợ
-Đùa anh nghĩ gì vậy…em chỉ thích anh thôi ấy…
Hùng cười nhẹ,anh ta biết Yến rất yêu hắn…anh ta sự thật vẫn đang lợi dụng để chiếm lấy số tiền mà Yến thật sự đang có …
Đưa con gái ra công viên hít thở con bé nhanh chóng hồi phục và Hạnh cảm thấy rất vui,bác sỹ nói mai có thể xuất viện về nhà uống thuốc…
-Mẹ con có thể gặp các bạn rồi
-Ừ cũng may đang đợt hè bài vở cũng ít…
-Mẹ ,bố không thương con mẹ ạ
-Đừng nói vậy ,sao con lại nghĩ thế bố rất thương con
-Mẹ k cần nói đỡ đâu ạ,con biết,bố về đây vì lý do nào đó khác ,k phải vì con ốm,vì bố k hề hỏi con có đau không…con thấy chú Thái còn hơn cả một người cha,chú ấy hỏi han con mỗi ngày,kiểm tra thuốc xem con tiếp nhận có bị phản ứng gì không,mẹ hỏi bác mà xem…
-Con đang có sự so sánh,so sánh như vậy là không đúng đâu,bố quan tâm con mới về như vậy…
-Mẹ…bố đã bỏ mẹ con mình rất lâu rồi,nếu có thể con ước mẹ hạnh phúc…mẹ của con còn trẻ và rất xinh đẹp…
Hạnh bật khóc trước lời con gái nói…cô cảm thấy dường như con của cô là một đứa trẻ quá hiểu chuyện,mà đứa trẻ hiểu chuyện quá cũng sẽ rất khổ.Chị cảm thấy căm phẫn bản thân vì đã k thể mang đến hạnh phúc cho con …
Chị gái của Hạnh thu dọn đồ trong phòng,thấy mọi người đều nói viện phí tăng với loại thuốc này kia đắt…chị của cô lại bộp tệch bộp toạc nói
-Ui dào viện tài trợ lo gì các bà ơi…
-Ôi viện nào tài trợ hả cháu,thuốc mà con bé nhà cháu truyền mấy triệu một lần ấy …
-Đắt vậy à bà…nhưng của nhà cháu lại được viện tài trợ
-Sao lạ vậy chúng tôi thì mất tiền mà nhà cháu lại được tài trợ…
-Cái này cháu cũng k rõ…
Đúng lúc có y tá đi vào mọi người phản ánh thì cô y tá nói
-Mọi người cứ bình tĩnh,bé nhà chị này là được tư nhân tài trợ chứ k phải viện đâu ạ…
-Ui thế xin hộ chúng tôi được không,chúng tôi cũng khó khăn lắm
-Cái này chúng tôi k thể giúp gì được đâu ạ…
Lúc này Hạnh cũng về tới cửa nghe thấy liền hỏi nhanh
-Cá nhân ạ,tôi tưởng là viện tài trợ
-Là cá nhân cái này thì chị tự rõ hơn chứ
-Tôi k rõ xin hãy nói được không ạ
-Là bác sỹ Thái chi trả toàn bộ ,cái này tôi nói nhỏ chị đừng nói là tôi nói …bác sỹ Thái trưởng khoa chấn thương chỉnh hình ấy…
-Tôi hiểu rồi…
Hạnh quay đi tìm bác sỹ Thái nhưng anh ta đang vào ca mổ cấp cứu…Thục Anh thấy Hạnh liền hỏi
-Chị tìm ai,khu vực này k phải là người có phận sự thì không được vào,chị k đọc à …
-À tôi xin lỗi tôi đang chờ bác sỹ Thái
-Chị là người quen của anh Thái ạ,tôi là cấp dưới cũng là người yêu của anh Thái nhưng chưa thấy chị bao giờ cả..,
-Cái này…tôi có việc gấp phải về nên nhờ cô đưa cái này cho bác sỹ Thái hộ tôi,tôi tên Hạnh nói tôi rất cám ơn bác sỹ đã giúp đỡ…cái này xin gửi lại bác sỹ…
-Tôi sẽ nói lại…
Hạnh quay đi Thục Anh hỏi tiếp
-Chị chưa trả lời tôi chị là bạn hay thế nào với anh Thái…
-Chẳng là gì cả…
Hạnh nói vậy rồi rời đi …Thục Anh mở chiếc túi ni lông đen mà Hạnh đưa đó là bọc tiền …cô ta cau mày vẻ khó hiểu…
Hạnh vội vã đưa con về quê,cô càng lúc càng cảm thấy sợ Thái…chị gái cô cứ nói
-Em và vị bác sỹ đó nếu k là gì sao anh ta lại chi trả vậy hả
-Em thề em k hiểu chuyện gì đang xảy ra luôn,anh ta k xấu nhưng em cũng k mong gặp lại…em cứ thấy có điều k lành khi ở gần anh ta…
Thái từ phòng mổ đi ra thấy Thục Anh đứng nhìn khiến anh ta cảm thấy kì lạ
-nhà nước trả lương cho em để đứng đó nhìn thôi sao?
-Hạnh là ai vậy anh?
Thái thay đổi sắc mặt nhìn Thục Anh
-Em muốn nói gì?
-Có cô gái tên Hạnh nhờ em đưa cái này cho anh và nói
-Nói gì?
Thấy ánh mắt của Thái có vẻ rất khẩn trương Thục Anh cười nhẹ
-Cô ấy là gì của anh vậy?
-Cô ấy nói gì?
-Nói anh đừng xuất hiện trong đời cô ấy nữa và đưa tiền này…
Thái cầm tiền nắm chặt lại …Thục Anh cô ta nói dối,Hạnh k hề nói như vậy…
Vừa về tới cửa thì Hạnh lại nghe tin sét đánh bố cô bị tai nạn giao thông,chân gẫy gập bác sỹ chuyển ngược lên thành phố…
Chị gái liền nói
-Hạnh đi cùng mẹ đi chứ mẹ lớ ngớ biết thế nào,con nhà chị đang sốt chị lên sau,con Thỏ để nhà chị chăm cho…
-Dạ vâng vậy em đi luôn
Hạnh lại phải quay ngược lên viện,lên đó bố cô nằm đau đớn nhưng thấy bác sỹ cứ dửng dưng như không cô cứ hỏi ai họ đều bảo “ cứ nằm đấy không sao cả”
Thế nhưng bố cô đau đớn rên lên mẹ cô thì cứ ngồi khóc sốt ruột…người đến sau họ có quen biết nên vào mổ trước,Hạnh bức xúc nhưng k thể làm gì được…
-Giờ có quen ai bố con mới vào mổ được luôn chứ nằm thế đến bao giờ,2 tiếng rồi…
-Quen thì nói làm gì mẹ…
Hạnh nhìn đây là khoa chấn thương chỉnh hình,cô nhớ ra Thái nhưng lại ngần ngại,nhìn bố nằm đau đớn cô lại tới phòng trưởng khoa…đúng lúc Thái mở cửa ra…
-Tôi…bác sỹ tôi…
-Vào trong nói…
Vào trong Hạnh tay cứ nắm chặt ánh mắt ngại ngần
-Bố tôi bị tai nạn nằm ngoài kia mà mãi k được vào mổ
-Kiểu gì chẳng được mổ
Hạnh thấy giọng Thái lạnh nhạt…
-Ông đau đớn quá mà chẳng thấy ai ra thăm khám nên…tôi nhờ anh
-Tôi tưởng cô muốn tôi k xuất hiện nữa,có việc nên mới tìm tôi thôi,cô hơi quá đà rồi đấy…
-Anh nói vậy tôi hiểu rồi,xin lỗi đã làm phiền…
Mẹ Hạnh gọi
“ Con đi đâu đấy,bố đau quá mẹ vừa dúi tiền cũng không nhận”
“ Con về ngay”
Hạnh quay đi cô làm rơi máy điện thoại xuống đất…Thái cúi xuống nhặt rồi đưa vào tay Hạnh
-Tôi sẽ trực tiếp mổ với điều kiện
-Gì cũng được anh nói đi
Thái quay đi
-Tối nay tôi sẽ đón cô
-Làm gì vậy?
-Chúng ta làm nhiều thứ nên làm…
Thái ghé sát tai Hạnh khiến cô đỏ ửng mặt…
-Cứu người cấp bách tôi đồng ý…
-Ok…chốt…
Thái mỉm cười rời đi còn Hạnh cô suy nghĩ cứ để bố cô mổ xong,cô sẽ về quê ngay và lật kèo với Thái…

Yêu thích: 3 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN