Đừng Khóc Nhé Em - Phần 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
292


Đừng Khóc Nhé Em


Phần 9


Chị đứng ngẩng cao đầu nhìn chồng chị kẻ phản bội cùng cô vợ mới…

Hùng hất tay Yến

-Em đang làm cái quái gì vậy hả

-Tôi hỏi anh câu này mới đúng anh bênh cô ta hay sao,sao anh dám bênh cô ta trước mặt tôi hay anh định về bên nó hả…

Chị liền cười nhẹ nhìn Hùng

-Hoá ra đây là người mà anh đã lựa chọn…

Yến hùng hổ định xông vào đánh chị

-Ý mà là gì hả con kia,tao nói cho mày biết đừng bao giờ đến tìm chồng tao nữa…

-Hiện tại anh ta vẫn là chồng chị,đơn ra toà nhưng toà chưa xử vẫn là chồng chị hợp pháp…giờ vẫn chưa phải là chồng em nên đừng nói câu “ chồng tao”…

Hùng gằn giọng

-Hạnh thôi đi…đừng nói gì nữa cả…

-Tôi thấy thật phí thời gian khi đứng ở đây…

Chị quay vào trong,Hùng cố kéo Yến ra ngoài,cô ta cắn vào tay Hùng rồi tát anh ta

-Thằng khốn anh làm tôi đau đấy

-Em có thấy nực cười không,em việc gì phải tới đây gặp cô ta…

-Anh có dám thề anh k còn có tình cảm nào với nó nữa không?

-Em k tin anh à

-Không tin tôi mới phải nhục nhã tới đây hiểu không?

Yến bật khóc ,Hùng khẽ ôm lấy rồi nói khéo

-Trong lòng anh chỉ có em,anh thề đấy ,anh vứt bỏ tất cả để ở bên em,em muốn a phải thế nào nữa,hãy để cho anh và cô ta chia tay trong yên bình được không?

-Được …anh hứa vs em cắt đứt với cô ta nhé

-Còn con gái anh

-Anh phải cắt đứt

-Anh hứa…giờ chúng ta đi về thôi…

Hùng quay lại ngó nhìn vào trong nơi Hạnh đang ngồi ánh mắt như muốn nói điều gì đó với Hạnh mà chẳng dám nói…

Về nhà cả đêm Hùng chẳng ngủ được cứ nghĩ đến việc Hạnh nhìn anh bằng ánh mắt đầy căm phẫn…anh ta lại bất an nằm xoay ngang xoay dọc…sáng sớm anh ta đã ra khỏi nhà tìm tới quán nơi Hạnh đang trú thì được tin cô đã bay về ngay đêm qua rồi…

Hùng quay lại thì thấy Yến đang đứng bên đường,cô ta đi sát theo dõi Hùng,ánh mắt cô ta như đang phát điên…

Tại bữa tiệc hè tại bãi biển của khoa chấn thương chỉnh hình…

Băng rôn,rượu và bia cùng vô vàn đồ hải sản ngon được bày trên đĩa…

Lúc này mọi người ai cũng say chỉ có duy nhất Thái vẫn tỉnh táo dù đã uống rất nhiều…phó khoa tên Tú hỏi nhỏ

-Này tôi thấy bạn vẫn tỉnh táo lắm,làm tí rượu tây cho phê hẳn nhỉ

-Tuỳ bạn thế nào cũng được

-Này bác sỹ Thục Anh thích bạn lâu lắm rồi bạn có thấy con bé cứ nhìn bạn từ nãy tới giờ không?

-Vậy à,tôi k quan tâm lắm

-Đùa câu trả lời nghe mà chán,tiến lên đi chứ

-Để làm gì

-Cần gì phải nghĩ xa,tình một đêm cũng ok mà…

-Bỏ ý nghĩ đó đi

-Đùa ông sao ý nhỉ yêu đương mấy em chân dài còn được mà bác sỹ Thục Anh xinh đẹp cao ráo thế kia thì lại k là sao?

-Vì tôi con em ấy như em gái ,k hề có ý nghĩ vượt qua bất cứ giới hạn nào…còn chân dài hay xinh đẹp với tôi chỉ vui chơi…

-Đùa quá đáng em ý nghe được chắc buồn não lòng…

Thái mỉm cười nâng ly rượu chạm vào cốc của Tú…

Thục Anh ngà ngà say lên sân khấu giới thiệu bác sỹ Thái

-Trưởng khoa lên tặng chúng em một bài được không

Thái xua tay …

-Các em cứ tự nhiên

Mọi người ồ lên “ Sếp hát một bài đi mà”

-Tôi hát dở lắm các em nghe sẽ khó chịu đấy

Thục Anh hô to…

-Một bài dở cũng nghe ạ…

Mọi người vỗ tay khiến Thái gượng gạo đi lên hát,vị trưởng khoa nghiêm khắc vốn dĩ ít nói đi lên sân khấu khiến không khí căng thẳng…

-Tôi xin hát bài “ Ngày mai người ta lấy chồng”

Mọi người ồ lên xì xào…

“ Ai tìm ai trên phố vắng
Ngược lối cơn mưa chiều giăng giăng
Ai tìm ai dưới trăng
Nghiêng bóng ngõ dài vằng vặc
Ai đặt tên cho kí ức
Là nỗi đau của ngày hôm qua
Ai đặt tên chúng ta
Là người lạ?”

Hình ảnh một cậu bé mồ côi bị bỏ đói và bị đánh nấp dưới gầm bàn trong nhà bếp,một cô bé nhỏ tuổi đưa cho cậu bé mẩu bánh mỳ rồi cười tươi…

“ Có phải đêm qua thức trắng
Để gấp con tim làm hai ngăn
Ngăn phải ôm nỗi đau
Còn ngăn trái chứa hạt nhiệm màu
Kịp sáng mang đến làm quà cô dâu
Sợ mai kia sương phai hoa úa áo nhàu
Anh đợi em
Anh chọn ngăn nỗi đau”

Hình ảnh đứa bé 15 tuổi được một gia đình giàu có nhận nuôi,đứa bé trước khi lên xe ngoái nhìn cô bé chạy theo xe rồi gọi tên,đứa bé chạy xuống xe chạy về phía bé gái đang bị ngã…đỡ bé gái dậy đứa bé trai nói lớn

-Hạnh ở nhà chờ anh,anh nhất định sẽ quay lại tìm Hạnh

-Anh Sóc đừng đi mà,ở nhà chơi vs em đi

-Hạnh phải chờ anh đấy,ngoan chờ anh sau anh sẽ mua cho hạnh nhiều kẹo,cho Hạnh tất cả những gì anh có

-Anh Sóc nhớ đấy ,anh sóc đi nhanh về với em nhé

-Ừ,anh nhất định sẽ về đón Hạnh…anh sẽ học thật giỏi kiếm thật nhiều tiền để đón em…

Mọi người trong bữa tiệc đều lặng yên khi nghe Thái hát,giọng hát hay đầy cảm xúc khiến cả bờ biển kéo tới nghe…

“ Ngày hôm ấy em đi trong mưa
Thế nhưng lại quên tim không khoá cửa
Để cho mưa lân la hỏi thăm
Lẻn vào trộm đi khế ước trăm năm
Ngày em đi theo cơn mưa ngâu
Bầy chim lạc cánh khóc hoảng tìm nhau
Ai đong ai đếm hết bao giọt sầu”

Thấm thoát đã 12 năm,cậu bé 15 tuổi ngày đó giờ đã là chàng trai 27 tuổi đang là một bác sỹ trẻ giỏi tại Pháp…bố mẹ nuôi sau khi nhận nuôi đã định cư tại Pháp,cậu bé 15 tuổi khao khát có ngày để trở về Việt Nam…đến khi cậu đủ lực để có thể tìm về nơi cô gái mình đã hứa hẹn …cậu vui mừng đến khó tả khi cầm tấm ảnh của Hạnh khi tốt nghiệp lớp 12 mà cậu đã thuê người tìm và gửi sang cho cậu…nhưng khi vừa về tới nơi thì nghe tin cô gái ấy ngày mai lấy chồng…

Tại bãi biển trời đổ cơn mưa nhỏ,mọi người vẫn ngồi yên như nín thở nghe hết bài hát

“ Hỏi mùa thu đang ru miên man
Mỗi năm mùa rơi bao chiếc lá vàng
Liệu có biết ở nơi nào không
Có lá nào trông như lá diêu bông
Hỡi diêu bông ơi hỡi diêu bông
Bình minh chưa hé tôi phải tìm xong
Vì mai người ta đã đi
Lấy chồng…”

Hình ảnh người đàn ông đứng nhìn cô gái đó trong hôn lễ,cô ấy cười tươi khiến chàng trai đó chỉ biết đứng từ xa vỗ tay chúc mừng cho cô ấy cùng nụ cười hoà chung không khí hôn lễ ,nụ cười đầy vẻ đau đớn…

Bài hát vừa dứt bên dưới mọi người vỗ tay huýt sáo náo loạn cả góc bãi biển…

Còn tại quê Hạnh…

Cô đưa tay đón lấy những hạt mưa ánh mắt đầy vẻ u sầu…

Phía bên này Thái bước xuống dưới Thục Anh liền hỏi

-Anh…cô gái ấy của anh đi lấy chồng rồi phải không?

Thái khựng lại

-Phải

-Vậy thì anh cũng nên giải thoát cho bản thân đi chứ,anh chung tình như vậy cô ấy đâu có biết…

-Khi nào em yêu ai đó suốt cả một quãng thời gian dài ,khi đó em sẽ hiểu sẽ rất khó để giải thoát …

-Em đã yêu một thời gian rồi cũng ba năm rồi,em yêu người ấy cũng âm thầm ba năm rồi …

-Vậy em có buông không?

Thục Anh không trả lời được …Thái liền bước đi

-yêu người có gia đình và người chưa có gia đình nó khác nhau…

Thái mỉm cười bước đi rồi cười nhẹ “ cô ấy đang tự do “…

– [ ]

Yêu thích: 2 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN