Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi
Chương 10: Sủi cảo và yêu quái
Lần đầu tiên Hạ Kiêu gặp Diệp Minh Nhu, lúc mở cửa hắn chỉ mặc độc một chiếc quần đùi. Chạng vạng lúc này là thời điểm hắn thường tắm rửa, nhưng còn chưa kịp xả nước gội đầu thì cửa nhà lại vang, hắn còn tưởng là nhân viên thu phí điện nước, mắng một câu: “Đệch, sớm không đến muộn không đến.”
Hắn một bộ đằng đằng sát khí đi ra, một tay xoa mái tóc còn dính bọt đang nhỏ giọt.
Là phụ nữ, nhưng khuôn mặt giống y đúc Diệp Chân.
Hắn sửng sốt một giây, lập tức khép cửa lại, hô to qua khe cửa: “Dì à, dì chờ con một lát.”
Diệp Minh Nhu bưng một bát sủi cảo đứng đó, cảm thấy có chút buồn cười.
Lúc cửa được mở ra một lần nữa, thiếu niên đã mặc quần áo chỉnh tề, tuy rằng vẫn còn có bọt biển từ trên đầu tóc chảy xuống…
Cô cong mắt, khuôn mặt đầy ý cười nói: “Chào cháu Hạ Kiêu, dì là mẹ của Diệp Chân, hôm nay trong nhà có làm món sủi cảo, nghe Chân Chân nói cháu thích ăn nên dì đem qua một ít cho cháu nếm thử.”
“…”
Hạ Kiêu hoàn toàn không nhớ rằng mình đã nói thích ăn sủi cảo với quỷ thích khóc lúc nào cả, hắn nhận lấy bát sủi cảo thơm nức óng vàng, cảm thấy chắc chắn là tự đứa nhỏ kia thích ăn nên bịa ra chuyện hắn cũng thích ăn: “Cám ơn dì ạ…Dì muốn vào nhà ngồi không ạ?”
“Không cần, không cần.” Diệp Minh Nhu khoát tay: “Dì chỉ muốn cảm ơn cháu đã giúp đỡ Diệp Chân, dì về đây…Cháu mau đi gội đầu đi.”
Hạ Kiêu lau lau khuôn mặt dính bọt trắng, xấu hổ gật đầu: “Hẹn gặp lại dì.”
“Tạm biệt cháu.”
Buổi chiều đã có đồ ăn để ăn, hắn giang chân ngồi trên sô pha, từng miếng từng miếng sủi cảo cho vào miệng không dừng được, mới ăn được một nửa, mẹ hắn gọi điện thoại tới, chỉ nói một câu “học cho tốt đến trường đừng gây chuyện”, sau đó dường như là có người gọi đi họp nên lập tức cúp máy.
Miếng sủi cảo trong miệng Hạ Kiêu còn chưa kịp nuốt xuống thì cuộc gọi đã ngắt, hắn trừng mắt nhìn di động, nghi ngờ mình có phải là con ruột của mẹ hay không.
Khác biệt rõ ràng với mẹ của nhóc thích khóc, không chỉ dễ nhìn còn vô cùng ôn nhu tốt bụng, tay nghề nấu nướng lại tốt.
Hạ Kiêu yên lặng nuốt xuống miếng sủi cảo, đúng là không có so sánh thì không có tổn thương.
Bài tập trung học vô cùng nhiều, làm xong bài tập còn phải làm bài ôn thi, môn nào cũng phải làm.
Đến 10 giờ, bên ngoài nổi gió lớn, chắc là còn có mưa rào sấm chớp nữa, Hạ Kiêu còn ba bài đọc Tiếng Anh không hiểu, cửa lại bị gõ vang, cùng với tiếng khóc thút thít của Diệp Chân, nửa đêm nghe vào vô cùng đau buồn.
Tục ngữ nói bắt người tay ngắn, ăn người nhu nhược.
Quỷ thích khóc ôm gối đứng trước mặt hắn, một bên lau nước mắt một bên nói rằng trong nhà cúp điện nên rất sợ hãi. Hạ Kiêu khinh bỉ bĩu môi, nhưng lại không cự tuyệt.
Cái bát sủi cảo còn nằm trên bàn hắn kìa.
Hắn xoa xoa mái tóc, bất đắc dĩ nói: “Mau vào nhà đi, phải rồi, mẹ cậu đâu?”
Diệp Chân không dám quay đầu lại nhìn hành lang tối đen, một tiếng sấm vang lên, cả người cậu run rẩy nhào vào trong ngực Hạ Kiêu, khóc nức nở nói: “Mẹ em đi làm rồi.”
“Vậy thì tự cậu không ngủ được sao, đã bao nhiêu tuổi rồi hả, thật sự là…” Hạ Kiêu ghét bỏ liếc mắt nhìn cậu.
Diệp Chân còn đang khóc không ngừng, thỉnh thoảng lại khóc tới nấc cụt, hai má đều đỏ lên, Hạ Kiêu thắc mắc là cậu rốt cuộc đac khóc bao lâu rồi chứ? Đã 10 giờ rồi, chắc không phải là vẫn nằm ở nhà trùm chăn khóc một mình đi…
Bàn tay hắn chạm vào áo ngủ màu trắng của cậu, quả nhiên đều đã ướt mồ hôi.
Hắn thở dài, nửa ôm Diệp Chân vào nhà, vỗ nhẹ vai cậu an ủi: “Được rồi, đừng sợ, nhà tôi đèn rất sáng…Cậu có thể buông tay được chưa? Muốn siết chết tôi sao?”
“Ca ca, ô ô ~ ~ bên ngoài cửa sổ nhà em có tiếng yêu quái kêu rất to.”
Hạ Kiêu: “…Chẳng phải là do nhà cậu không đóng cửa sổ nên gió mới thổi vào sao, ngu ngốc.”
Bầu trời toàn là mây đen tích tụ, tiếng sâm chớp giật đùng đùng vang bên tai.
Mưa to ầm ầm, sau một tiếng sấm, liền có vô số hạt mưa chảy xuống cửa sổ, Diệp Chân ánh chớp lóe lên liền che lại lỗ tai, sau khi tiếng sấm qua đi mới dám buông ra, bị dọa tới như vậy càng không dám nhắm mắt, đừng nói tới việc ngủ.
Hạ Kiêu khoanh chân ngồi bên cạnh cậu, nương theo ánh sáng đầu giường mà viết ba bài dịch tiếng Anh.
Bình thường hắn có thể viết xong rất nhanh, hôm nay không biết tại sao lại không đọc vô, cơ thể cuộn tròn của Diệp Chân càng ngày càng lại gần, một tiếng sấm lại gần một chút, Hạ Kiêu hoài nghi nếu có thêm mấy đạo sấm chớp nữa thì cậu cũng có thể ôm được đùi mình rồi.
“Mở mắt mà ngủ à, cậu là Trư Bát Giới hả?”
“Ca ca, em sợ…”
Hạ Kiêu đau đầu, đèn trong phòng đều đã bật hết lên, hơn nữa hắn cũng từ trên bàn mà lên giường làm bài tập rồi, còn sợ gì chứ…
Thật sự là không có cách nào.
Cố tình Diệp Chân lại không giống như mấy đứa trẻ khác, dù cậu vô cùng sợ hãi nhưng vẫn không quậy không nháo không lên tiếng, chỉ ngoan ngoãn nằm bên cạnh hắn…phát run.
Tất nhiên Hạ Kiêu không thể nhẫn tâm mắng cậu, nhưng nhìn bộ dạng nhát như chuột này của cậu lại thấy tức giận, hắn quăng bài tập lên tủ đầu giường, không làm nữa.
“Có muốn đi WC không?”
“Không đi.”
“Vậy tôi tắt đèn.”
“A?” Diệp Chân hơi nhăn mũi, khó xử nhìn căn phòng tối như mực: “Nhưng, nhưng em còn chưa có đi…”
Hạ Kiêu đặt một chân xuống đất: “Bây giờ tôi đi, cậu có đi không?”
“Đi!” Diệp Chân vội vàng đứng lên ôm cánh tay hắn, sợ hắn đi mà không đợi mình.
Hạ Kiêu bị bộ dạng của cậu làm cho bật cười, cảm thấy quỷ thích khóc cũng rất dễ thương đấy chứ.
Đương nhiên, nếu trong lúc tiểu cậu không nắm cánh tay hắn thì càng dễ thương.
Hai người nằm song song trên giường, sấm chớp mới vừa rồi cũng ngừng lại, chỉ còn lại một hai tia sét nhỏ yếu từ xa truyền đến, giống như bài hát ri ngủ bình thường làm cho người ta muốn thiếp đi, Hạ Kiêu để cánh tay lên đỉnh đầu thư giãn gân cốt, sảng khoái thở ra một hơi.
“Này, mẹ cậu chừng nào mới về nhà, cậu ngủ ở đây không sợ mẹ cậu không tìm được sao?”
“Dạ…” Diệp Chân hơi hơi nhấc lên mí mắt, buồn ngủ nói đứt quãng: “Mẹ…mẹ em tới buổi sáng ngày mai…mới tan tầm.”
Hạ Kiêu quay đầu nhìn cậu, bỗng nhiên rất muốn dùng tay sờ sờ hai phiến lông mi rung động của cậu, so với những người bạn gái trước đây của hắn dài hơn nhiều, nói không chừng lông mi của cậu cũng mềm mại như mái tóc đen của cậu vậy, hắn nghĩ như vậy, giọng điệu không tự giác mà có chút ôn nhu: “Vậy ba cậu đâu rồi?”
Mưa rào qua đi, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền đến tiếng ếch kêu, Diệp Chân nghi hoặc hừ một tiếng, mí mắt hoàn toàn khép lại: “Em…không có ba…Ba…”
Nói xong liền đi vào mộng đẹp, hô hấp đều đều.
Hạ Kiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cậu, sau một lúc lâu mới cười cười: “Tôi cũng không có.”
Hắn với tay tắt đèn đầu giường, đêm đã khuya.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!