Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi - Chương 22: Lá phong
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi


Chương 22: Lá phong


Mùa đông ở phía Nam ẩm ướt lạnh lẽo, chạng vạng sau khi mặt trời khuất núi, vài mớ lá cây khô héo lung lay sắp rụng cũng mất đi vài phần sắc thái, không khí nhất thời có phần tiêu điều.

Diệp Chân run tay run chân đứng ở dưới tàng cây, buồn chán há miệng thổi khí, mũi cậu đã bị đông lạnh tới mức hô hấp không đều, tìm niềm vui trong chỗ khổ mà thổi ra mấy luồng nhiệt khí, luồng sương trắng trước mặt cậu ngưng rồi lại tan, giống như Tiểu Long Nữ phun mấy nhả khói trong bộ phim “Na Tra truyền kì” tối hôm qua cậu xem.

Ưm…Cậu cúi đầu nhẹ nhàng đá đá ngón chân đông cứng, là Đông Hải Long Vương hay là Tây Hải Long Vương tới nhỉ?

Bầu trời rất nhanh đã tối đen, mọi người hầu như đều đã về nhà, trời lạnh như vậy không ai muốn đứng ở bên ngoài, Diệp Chân đã ở dưới lầu đợi một tiếng đồng hồ, nhưng Hạ Kiêu còn chưa trở về.

Mẹ cậu đi làm chưa về, một mình cậu ăn cơm tối xong liền muốn đi tới siêu thị trước tiểu khu mua đồ ăn vặt với hoa quả để ăn, kết quả là mang theo tiền nhưng lại quên mang chìa khóa, gõ cửa nhà Hạ Kiêu nhưng không ai trả lời, bây giờ là nghỉ đông, cậu nghĩ chắc là ca ca ra ngoài đi chơi hoặc ăn cơm tối cũng không chừng.

Đợi một lát nữa chắc là ca ca sẽ về thôi.

Chỉ là trời giá rét đông lạnh, dù cho Diệp Chân đã mặc hai lớp áo len với cái áo khoác lông nhưng dần dần cũng cảm thấy cả người lạnh ngắt, từng luồng khí lạnh không ngừng chui vào trong xương cốt, cậu bị đông lạnh đã có chút không chịu nổi nữa, chợt thấy dưới chân bay xuống một phiến lá phong đỏ rực đẹp đẽ, lập tức ngồi xổm xuống cẩn thận đánh giá, cậu nâng phiến lá phong lên xem tới mê mẩn, không để ý là Hạ Kiêu đã đứng phía sau từ lúc nào.

“Đang nhìn cái gì?” Hơi thở ấm áp của hắn phun lên vành tai cậu.

“A?” Diệp Chân hoảng sợ, sau khi thấy rõ là ai mới vui vẻ ra mặt: “Ca ca, sao bây giờ anh mới trở về? Em sắp bị đông chết rồi.”

Hạ Kiêu kéo cậu đứng dậy: “Chờ tôi làm gì?”

“Em quên mang chìa khóa…” Diệp Chân ngượng ngùng chà xát vành tai: “A, lạnh chết mất, anh mà không trở về chắc em sẽ biến thành que kem mất.”

Hạ Kiêu thoáng nhìn mu bàn tay đỏ chót cùng với hai má tái nhợt của cậu, nhíu mày trách cứ: “Ngu ngốc, sao lại không đi vào trong hành lang mà đứng, thích ở chỗ này hóng gió phải không?”

Nói xong lập tức cầm tay trái cậu dắt lên lầu, bàn tay Diệp Chân rất nhỏ, xương ngón tay tinh tế mà thon dài, Hạ Kiêu rất dễ dàng mà bao trùm hết năm ngón tay của cậu.

Lòng bàn tay ấm áp bị ngón tay lạnh lẽo hấp thụ nhiệt độ, Hạ Kiêu cảm thấy có chút tức giận, Diệp Chân không biết tự chăm sóc mình như vậy, nếu hắn về nhà muộn một chút thì sao đây, có phải cậu cũng cứ ngốc nghếch đứng tại chỗ chờ hay không?

Hắn không hiểu sao lại thấy khó chịu, quỷ thích khóc sao cứ làm cho hắn đau lòng như vậy chứ?

Ngọn đèn ấm áp trên hành lang lần lượt sáng lên, Diệp Chân cười tủm tỉm mặc cho hắn dắt đi

Bàn tay ca ca rất nóng, đầu ngón tay bị hắn nắm lấy như đang được ngọn lửa sưởi ấm, hâm nóng toàn bộ cơ thể, Diệp Chân không bởi vì bị mắng mà có chút khổ sở nào, ngược lại chớp chớp đôi mắt to, đem phiến lá phong đỏ đưa tới trước mặt Hạ Kiêu như hiến vật quý: “Ca ca, em vừa nhặt được chiếc lá phong rất đỏ rất xinh đẹp này, tặng cho anh đấy, anh đừng giận nữa, có được hay không?”

“Không được.”

Diệp Chân sửng sốt một giây, trực tiếp bỏ qua khuôn mặt lạnh tanh của hắn, lén lén lút lút nhét chiếc lá vào trong túi hắn, sau đó bất ngờ nói cho hắn: “Là lá phong tự chạy tới trong túi anh! Nó chắc chắn cũng giống như em, đều thích ca ca.”

“Xì.” Hạ Kiêu không nhịn được nở nụ cười, lời nói nhảm nhí này chắc chỉ có mỗi Diệp Chân nghĩ ra được.

Mở cửa vào phòng, hắn tính toán muốn xả nước ấm để Diệp Chân tắm rửa, cũng không biết là quỷ thích khóc đã đứng bên ngoài bao lâu rồi, vẫn đang chảy nước mũi, Hạ Kiêu đặt tay sau gáy cậu xem thử, quả nhiên không có chút ấm áp nào.

“Đi tắm rửa, bên trái là nước nóng, bên phải là nước lạnh…Cậu ngâm một lát, nếu nước lạnh đi thì xả nước ấm vào, biết chưa?”

“Dạ…” Diệp Chân đứng ở một bên nhìn hắn thử nhiệt độ, bỗng nhiên mắt sáng lên, kéo góc áo hắn đề nghị: “Ca ca, chúng ta cùng nhau tắm đi.”

Vẻ mặt Hạ Kiêu cổ quái nhìn cậu một cái, quyết đoán từ chối: “Tôi là bảo cậu đi tắm, cậu lại muốn nghịch nước?”

“Dạ!”

“Dạ cái đầu cậu!”

Hạ Kiêu dùng ngón tay chọc chọc trán cậu, mở cửa đi ra ngoài.

– ——————-

Editor: Combo 3 chương luôn nhé, let enjoy:))))))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN