Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi - Chương 27: Mẹ Hạ Kiêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi


Chương 27: Mẹ Hạ Kiêu


“Mẹ…” Hạ Kiêu gọi.

Diệp Chân ngơ ngác nhìn hắn một cái, lại quay đầu nhìn lại, lắp ba lắp bắp: “Chào…chào dì ạ.”

Đôi môi đỏ mọng được trang điểm tinh xảo của Trình Hồng cong lên, cúi người nhìn đứa nhỏ có chút ngại ngùng này, không biết từ đâu lấy ra một viên kẹo đưa cho cậu: “Chào cháu, cháu tên là gì? Dì cho cháu một viên kẹo này.”

Hạ Kiêu giống như đã nghe được một chuyện kinh hãi thế tục nào đó, trừng mắt, đây có phải là người mẹ giống như Quỷ Kiến Sầu (*) kia của hắn không vậy?

(*): một nhân vật trong tiểu thuyết kiếm hiệp Thư Kiếm Ân Cừu Lục của Kim Dung, mặt mũi xấu xí, võ công cao cường, thiết diện vô tư nên được giao làm Hình Đường chủ của Hồng Hoa hội. Ai mắc tội, chỉ cần đưa vào nhìn thấy mặt hắn đã hãi hùng mất vía rồi. Quỷ còn chán, nói chi là người.

Hắn đi qua lắc lắc tay mẹ hắn, nhìn chằm chằm: “Phu nhân Trình Hồng, mẹ đừng dọa người ta… Con mới là con trai của mẹ, có phải mẹ nhận nhầm người rồi không?”

“Nói bậy nói bạ gì đó?” Trình Hồng trợn trắng mắt, lôi kéo Diệp Chân lại gần va li, lấy ra cả đống đồ ăn vặt mang về từ nước ngoài, Diệp Chân ôm đầy trong ngực vẫn luôn nói “Cảm ơn dì”, Trình Hồng càng nhìn cậu càng thấy thích, từ thời học sinh nàng đã mạnh mẽ tới mức làm người khác giận sôi, sau khi đi làm vẫn luôn cường thế đã quen, mục tiêu trong đời nàng chính là sinh ra một cô con gái ngoan ngoãn tri kỳ.

Kết quả lại sinh ra Hạ Kiêu, một hỗn thế ma vương.

Tính cách bất cần đời của hắn giống hết ba hắn, từ nhỏ đã phản nghịch, yêu sớm đánh nhau trốn học không thiếu cái nào, vì để cho hắn đi đúng đường, Trình Hồng đã bỏ công việc tự mình dạy dỗ hắn một năm, ít nhất cũng phải bẻ thẳng lại hạt mầm này, còn mấy chạc cây mọc ra bên cạnh nàng cũng không quan tâm lắm, ai mà chẳng có vài loại tính tình chứ?

Năm cấp hai Hạ Kiêu đã bị ném ra khỏi nhà tự sinh hoạt một mình, tốt hơn nhiều so với việc bó chân bó tay bên cạnh nàng.

Hạ Kiêu tựa vào trên khung cửa, chỉ chỉ bọc kẹo hạnh nhân đặt ở một bên: “Mẹ, kẹo đều đưa hết cho em ấy đi, đó là mang về cho em ấy.”

“Cháu không thể nhận nữa đâu, dì à, cháu ôm không hết…” Diệp Chân ngồi xổm bên người nàng, trên đầu gối đặt đầy đồ ăn vặt, đã sắp cao tới mũi cậu rồi.

Bộ dạng nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm này qua thật giống như đúc đứa nhỏ ngoan ngoãn trong tưởng tượng của nàng, không chút chần chờ, nàng dứt khoát đem đồ ăn vặt chất đầy một túi, sai bảo Hạ Kiêu mang qua nhà cậu.

Nàng đứng dậy cử động đôi chân, nhìn Diệp Chân đi theo phía sau con trai, ôm bịch kẹo lớn hướng nàng quơ quơ tay nói tạm biệt, tim đều mềm nhũn.

Cho nên, nhiều năm sau, Hạ Kiêu nói với nàng đã hắn đã lên giường với Diệp Chân, muốn xuất quỹ, phản ứng đầu tiên của nàng chính là tiểu tử thúi này đã bắt nạt Diệp Chân, nàng lập tức chộp lấy đồ vật đặt bên cạnh không chút lưu tình đập xuống.

Từ trên trời bỗng nhiên rớt xuống một đống đồ ăn vặt cùng với một dì vô cùng thích cậu, Diệp Chân cao hứng đến nỗi muốn lên giường lăn hai vòng, Hạ Kiêu nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười ngây ngô của cậu, nói cho cậu biết đêm nay hắn sẽ xuất ngoại, sang năm mới mới về được, Diệp Chân lập tức không cười nữa, khóe môi sụp xuống, kéo cánh tay hắn, một bộ dáng sắp khóc.

Hạ Kiêu dùng ngón tay nâng khóe môi cậu lên lại, thịt trên hai má tụ lại cùng một chỗ, giống như cái bánh bao trắng mềm.

Hắn nói: “Khóc cái gì? Nuốt nước mắt về cho tôi, không thì sang năm tôi cũng sẽ không về đâu.”

Diệp Chân liên tục lắc đầu, duỗi hai tay ra, muốn ôm.

“Haizz…” Hạ Kiêu thở dài mặc cậu ôm chặt, vừa bất đắc dĩ lại có chút vui vẻ: “Tôi đi chỉ mười ngày thôi… Cậu đừng khóc.”

Diệp Chân rầu rĩ nói: “Ca ca, em sẽ nhớ anh, anh nhớ sớm quay lại chơi với em nhé.”

“Được.”

“Vâng…” cậu lại bắt đầu rầm rì, cái đầu cọ loạn xạ: “Em vốn muốn cùng anh đón năm mới, mẹ còn nói muốn mời anh qua nhà ăn cơm tất niên, chúng ta cùng chờ lì xì của mẹ, có thể vừa xem TV vừa ăn khuya, em muốn ăn tôm bóc vỏ, còn muốn ăn bánh bao đậu, bánh trôi nữa…”

Hạ Kiêu nghe cậu liên miên cằn nhằn, bị cậu cọ trên cổ có hơi ngứa, dùng cằm cố định cái đầu của cậu: Cậu ăn nhiều như vậy sao còn chưa cao lên? Gầy teo không có chút thịt, cậu yên tâm, chờ tôi trở về cũng cho cậu một bao lì xì lớn, làm cho cậu mỗi ngày đều có thể ăn ăn ăn.”

Ngoài miệng tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ: Nhóc ngu ngốc, nhanh lớn một chút nhé.

….

Mười ngày trôi qua thật sự rất nhanh, Hạ Kiêu đúng hẹn trở về, cùng cậu đi qua bốn mùa xuân hạ thu đông, bồi cậu lên năm hai.

Lại là một năm trời trong nắng gắt, cấp hai Y trung có lớp học buổi tối, nên Hạ Kiêu không thể cùng cậu về nhà, Diệp Chân vì chuyện này mà bất mãn rất lâu.

Có một lần, vào tám giờ tối cậu còn lén lút chạy về trường học trốn trong hành lang muốn cho Hạ Kiêu một kinh hỉ, kết quả Hạ Kiêu quả thật là có kinh ngạc nhưng lại vô cùng tức giận, lập tức bày ra bộ dáng hung ác kéo người về nhà.

Sau một hồi dạy dỗ, Diệp Chân cúi đầu đứng trước mặt hắn, lại cứng đầu không chịu nhận sai, giọng Hạ Kiêu lớn hơn một chút, nước mắt cùng mồ hôi không ngừng chảy xuống trên cằm cậu.

“Cậu…” Hạ Kiêu nhíu mày lau nước mắt cho cậu: “Biết sai chưa?”

Diệp Chân thút tha thút thít, nhưng vẫn lắc đầu.

Hạ Kiêu triệt để giận tái mặt, đè lưng cậu nằm lên sô pha, đánh vào trên mông cậu một cái: “Muộn như vậy rồi còn ra ngoài, gạt được mẹ cậu rất đắc ý có phải không? Nói miệng mà cậu không nghe, muốn tôi đánh mới nghe đúng không?”

“A – – ” Diệp Chân đau đến mức mặt mũi đều nhăn lại, che mông trốn tránh bàn tay hắn: “Ca ca… Đau…”

“Biết sai chưa?”

“Ô…”

Không chút lưu tình hạ xuống một bàn tay nữa.

“A – – em sai rồi, em sai rồi, em biết sai rồi… Ô ô…”

Cậu gào lên nghe vô cùng thê thảm, trong lòng rất ủy khuất, muốn quay đầu lại ôm hắn, nhưng lại bị giữ chặt cổ tay không thể động đậy, Hạ Kiêu còn đang nghiêm túc hỏi cậu về sau có dám gạt mẹ chạy ra ngoài nữa không, cậu khuất phục dưới dâm uy chỉ có thể nói không dám, từ nay về sau thành thành thật thật tan học rồi về nhà, cuối cùng vẫn phải tiếp nhận sự thật tàn khốc này.

Ban đêm sau khi tắm rửa xong, cậu soi gương thấy mông đều đã đỏ lên, nằm trên giường thật cẩn thận hỏi yêu quái mặt lạnh: “Ca ca, về sau buổi sáng chúng ta còn có thể đi học chung không?”

“Có thể.” Yêu quái mặt lạnh liếc cậu một cái, ban phát từ bi.

Cậu mặt mày hớn hở nhanh chóng lại gần hôn một cái lên khuôn mặt của yêu quái mặt lạnh, sau đó lập tức lùi về trong chăn: “Ca ca, em ngủ đây, anh mau tắt đèn đi!”

Hạ Kiêu không nói gì nhưng lại rất xấu hổ, nhấc chân đạp nhẹ lên cái mông còn sưng của cậu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN