Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi - Chương 74: Bảo bối ngoan
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi


Chương 74: Bảo bối ngoan


Vì chuyện của Diệp Chân, Trình Hồng gọi một cú điện thoại cho trợ lý đem hành lý của mình chuyển đến đây. Chủ tịch trước giờ có tiếng cần cù lần này lại không muốn đến công ty, trở về cũng không vội vàng bàn chuyện hạng mục nữa, ngược lại ở chưa tới hai ngày đã đá thằng con trai của mình về công ty, bảo hắn phải làm việc cho tốt, chuyện trong nhà đã có nàng lo rồi.

Hạ Kiêu cũng coi như yên tâm, Diệp Minh Nhu qua đời đã nửa tháng, hắn luôn lo lắng Diệp Chân sẽ giống như mẹ cậu mắc bệnh trầm cảm nên mới không dám để cậu một mình ở nhà, bây giờ đã có Trình Hồng, để cho Diệp Chân có chuyện làm cũng tốt.

Thời tiết mùa đông vô cùng khắc nghiệt, sáng sớm vẫn rất âm u, mặt trời giống như cũng đang đắp chắn không muốn lộ mặt ra ngoài, ở phòng ngủ chính lầu hai, Hạ Kiêu tỉnh dậy, xem di động cũng không đứng dậy, qua một lát trời bên ngoài càng tối, cho đến khi chân trời hạ xuống một vài giọt mưa li ti mới có chút sáng lên.

Nhóc đáng thương nằm gọn trong ngực hắn ngủ đến say sưa, hai hàng lông mi dày rậm như lông chim, chóp mũi khéo léo mượt mà, phía dưới là đôi môi hơi vểnh lên, làm cho khuôn mặt đang say giấc thêm ba phần ủy khuất, Hạ Kiêu lấy ngón tay niết niết khóe môi cậu, thầm nghĩ không biết cậu lại mơ thấy ác mộng gì, chắc không phải là ở trong mơ cũng rớt nước mắt chứ?

Cánh mũi bị nắm chặt, ho hấp không thông làm Diệp Chân không thoải mái lắc đầu hai cái, trong phòng không khí rất ấm áp, ngay cả cơn mưa tí tách nện trên cửa sổ cũng có ý muốn kéo dài. Hạ kiêu bật cười, trấn an mà hôn lên môi cậu một cái rồi muốn đứng dậy, ai ngờ vừa mới tách ra Diệp Chân đã theo bản năng kề sát lại ôm eo hắn, hai má dán trên lồng ngực của hắn, rất giống một con sâu lông phủi không rớt.

“Chân Chân.”

“Hả? Anh đi đâu vậy…” Diệp Chân ngẩng khuôn mặt còn đang buồn ngủ nhìn cái “túi chườm nóng” cỡ bự.

“Anh đi làm, em ngủ tiếp đi.” Hạ Kiêu nói xong cậu cũng không chịu động, hắn chỉ phải thì thầm một câu: “Bảo bối ngoan.”

“Dạ…” Diệp Chân thẹn thùng rụt cổ, cái xưng hô này chỉ khi nào trong cuộc ân ái tình nồng thì Hạ Kiêu mới kêu, mỗi lần đều làm cho cậu mê mẩn mà tuy hắn đùa nghịch, gọi lần nào cũng linh. Cậu không tình nguyện rì rầm buông tay, mất đi nguồn nhiệt liền vùi cả cơ thể vào trong ổ chăn, chỉ còn lại cái đỉnh đầu đen mượt lộ ra ngoài.

Mùa đông ban ngày rất ngắn, Hạ Kiêu vốn còn lo lắng cậu ở chung với Trình Hồng sẽ có chút bất tiện, tan tầm về nhà sớm đã thấy cậu và mẹ mình nói nói cười cười, có vẻ tâm trạng rất tốt, đôi mắt đều cong lên. Diệp Chân sùng bái nhìn Trình Hồng, ánh mắt kia giống như đúc lúc cậu nhìn Hạ Kiêu trước đây, cuộc đời của Trình Hồng có thể nói là truyền kỳ, mấy năm gần đây rất thích đi du lich nước ngoài, đi đến sa mạc cằn cỗi lại đi qua thảo nguyên rộng lớn, mỗi chuyện nhìn thấy hay nghe được đều rất mới lạ.

Diệp Chân rất ham học hỏi, Trình hồng cũng rất vui vẻ mà giảng giải sinh động như thật cho cậu nghe, cứ như vậy qua mấy ngày sau, Hạ Kiêu cảm thấy cậu đã thoát khỏi bi thương vì cái chết của Diệp Minh Nhu, mỗi lần đến công ty thì hắn cũng sẽ yên tâm hơn một chút.

Ban đầu Trình Hồng cũng cho là như thế, nhưng sau này mới phát hiện Diệp Chân chỉ là không muốn thể hiện ra trước mặt nàng mà thôi, có vài lần nàng phát hiện lúc Hạ Kiêu kêu nàng “mẹ”, Diệp Chân đều sẽ không tự giác mà có chút hâm mộ, thấy nàng nhìn mình cậu liền vội vàng dời mắt, hoặc làm bộ không có việc gì mà đổi thành nụ cười ngọt ngào.

Buổi tối ngày cuối năm, Trình Hồng ăn một bàn đồ ăn do “con dâu” làm, tâm trạng rất tốt khui một chai rượu đỏ, tửu lượng của Diệp Chân là một ly đã gục, uống say liền triệt để không nhịn được nữa, ngốc ngốc ngồi trên ghế nhìn nàng, nhìn Hạ Kiêu nói chuyện với nàng, Hạ Kiêu muốn dẫn cậu lên lầu rửa mặt đi ngủ, cậu bỗng nhiên khóc lên, một bên rơi nước mắt một bên đi tới kéo cánh tay nàng gọi “mẹ”, bộ dáng tội nghiệp kia làm cho người khác rất đau lòng.

Đương nhiên, ngày hôm sau Diệp Chân tỉnh lại không nhớ rõ chuyện này.

Hạ Kiêu không phải chưa từng thấy cậu khóc, nhưng một người luôn im lặng nhu thuận như vậy, đột nhiên ầm ĩ đến mức như thế không khỏi khiến người ta hoảng hốt. Hạ Kiêu ôm cậu lên lầu, cậu còn giãy dụa nói muốn đi tìm mẹ, một hồi lâu sau khóc đến mệt mỏi mới ngủ thiếp đi, hai chân mày Hạ Kiêu vẫn luôn nhíu chặt.

Trình Hồng nhìn con trai đã cao lớn cương nghị, nghĩ rằng một tên hỗn thế ma vương như hắn cũng có một ngày không biết làm sao như thế này, từ nhỏ đến lớn tính tình hắn đã không giống ai, nhưng khi đứng trước mặt Diệp Chân lại không có chút thiếu kiên nhẫn nào.

Hạ Kiêu rất buồn bực, cố ý giữ chặt Trình Hồng đang muốn về phòng ngủ, muốn hỏi nàng một chút, Trình Hồng ngáp một cái nhẹ nhàng bâng quơ bảo hắn không cần lo lắng, đây vốn là chuyện rất bình thường, người như Diệp Chân mà ba mẹ chết đi vẫn thờ ơ mới là kì lạ, không nên yêu cầu cậu nhanh chóng tốt lên, thời gian là thứ thuốc tốt nhất sẽ chữa lành vế thương.

“Nhưng…” Mấy đạo lý kiểu này sao hắn lại không biết cho được?

Trình Hồng nói: “Nếu con thật sự không yên tâm, vậy liền nói cho nó rằng không phải chỉ mình nó ỷ lại con, mà con cũng rất cần nó, hiểu không?”

Hạ Kiêu bừng tỉnh. Qua một tháng sau nhân dịp ngày nghỉ tết âm lịch, hắn dẫn Diệp Chân đến thành phố C, trước khi xuất phát chỉ nói với cậu là muốn về thăm trường cũ, buổi chiều đến được nơi đó, căn nhà đối diện khu phòng học mà tám năm trước bọn họ ở vẫn còn đó, hai con phố ở phía sau trường Y cũng vẫn ở đó, mỗi năm Hạ Kiêu đều sẽ đến ở vài ngày, vẫn không ai biết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN