Đừng Kỳ Thị Giống Loài
Chương 74
Sau chuyện này, chú chó cỏ kia thành chó nổi tiếng trên diễn đàn trường Đại học Kinh Đô, không chỉ có trường học đồng ý cho nó một căn nhà nhỏ để làm ổ, ngay cả học sinh trong trường đều mang theo đồ ăn ngon tới thăm nó.
Một trong hai nữ sinh được cứu tên là Vương Di, bởi vì khi còn nhỏ từng bị chó cắn cho nên vô cùng sợ chó. Nhưng nghĩ tới chú chó cỏ dũng cảm đối đầu kẻ lưu manh, trong lòng cô vừa cảm kích vừa sợ hãi, cho nên sau khi cố ý lên mạng mua đồ ăn cao cấp cho chó chuyển phát nhanh hai giờ trong thành phố xong, cô đặt xa xa bên ngoài ổ chó, nhưng không dám lại gần.
Con chó nhìn vô cùng thật thà này, dường như cũng nhìn thấy cô rất sợ hãi, vẫy đuôi ngậm lấy gói thức ăn tha về ổ nhưng không hề lại gần cô. Cứ như thế kiên trì hai ba ngày sau, Vương Di tựa như đã quen rồi, mỗi lần đi ngang qua nhà ăn đều mang thức ăn cho chó, mà con chó kia vẫn luôn dùng ánh mắt hiền hậu nhìn cô, khuôn mặt lông cụt lủn thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Buổi tối mang thức ăn tới cho chó, Vương Di đứng ở bên ngoài phòng, không lập tức bỏ đi, đứng ở bên cạnh chờ con chó ăn xong mới hỏi: “Mày có tên không?”
Cái tai chó cỏ rung lên, phe phẩy cái đuôi nghiêng đầu nhìn Vương Di, nhìn trông rất ngốc nghếch.
Bị dáng vẻ đáng yêu của nó chọc cười, Vương Di cẩn thận tiến lại gần một bước nhỏ: “Tao có thể vuốt đầu mày không?” Cô cảm thấy bản thân mình có chút buồn cười, tự nhiên lại đi nói chuyện với một con chó, nhưng mà cô thực sự quá sợ, chỉ nói ra những lời vô nghĩa mới có thể giảm bớt sự sợ hãi trong lòng.
Bàn tay hướng về phía đầu con chó cỏ kia từng chút, từng chút một, còn cách khoảng mười cm nữa, ngón tay Vương Di run rẩy, không dám tiếp tục đưa về trước.
Con chó cỏ vốn còn đang nằm trong ổ đột nhiên nhổm người dậy, đưa đầu vào trong lòng bàn tay Vương Di. Vương Di bị dọa lui về phía sau một chút.
“Gâu?” Con chó cỏ khó hiểu nghiêng đầu nhìn cô, dường như đang hỏi, tại sao lại không vuốt ve?
Vương Di cười ra tiếng, đặt tay lên đỉnh đầu con chó cỏ. Lông mềm mại, ấm áp, sờ lên rất thoải mái, trong giây phút này, sự sợ hãi trong lòng cô với động vật trở nên rất nhỏ.
“Cảm ơn mày.” Vương Di ngồi xổm xuống, nhìn thẳng con chó cỏ, “Không có mày tao đã gặp nguy hiểm rồi.”
Con chó cỏ nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy vô cùng ôn hòa.
“Qua mấy ngày nữa là được nghỉ tết trung thu rồi, mày theo tao về nhà nhé.” Nhà Vương Di ở thành phố này cho nên không cần lo lắng làm thế nào để mang được chó về nhà, “Bố mẹ tao đều rất thích chó, chỉ là những năm nay luôn chú ý tới cảm xúc của tao cho nên mới không nuôi. Nếu như mày tới nhà tao rồi, bọn họ nhất định sẽ rất hoan nghênh thành viên mới này.”
Con chó cỏ lắc lắc đầu, dùng chân trước nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay Vương Di.
“Không phản đối thì tức là đồng ý rồi?” Vương Di lộ ra nụ cười sáng lạn, “Vậy đã hẹn rồi nhé.”
Sắp tới thời gian vào học, Vương Di chỉ đành tạm biệt chú chó cỏ, vội vàng chạy về phía phòng học. Chó cỏ bò lại về ổ của mình, gác cằm bên cạnh ổ chó, thoạt nhìn tự nhiên lại có chút đáng thương.
“Chó cỏ?” Đột nhiên có hai người xuất hiện trước mắt con chó cỏ, một người lùng như băng, một người dáng vẻ cười híp mắt, nhưng người đang cười này không hề làm cho người ta cảm thấy yếu đuối dễ bắt nạt.
“Ông chính là con chó cỏ mấy ngày trước bị chủ thầu ôm tiền bỏ chạy, nói phải ra ngoài tìm ban quản lý chủ trì công bằng, kết quả giữa đường lại mất tích?” Phù Ly lấy tư liệu ra nhìn mấy lần liền, tuy rằng diện mạo con người gần gần giống nhau, dù sao cậu cũng có thể học ngôn ngữ con người, từ động tác quen thuộc và phong cách ăn mặc có thể phân biệt được ai với ai, chó lại không mặc quần áo, nếu như màu sắc giống nhau thì trong khoảng thời gian ngắn cậu thực sự không nhận ra ai với ai.
Cầm ảnh chụp so sánh cả nửa ngày cậu mới xác định đây là con chó cỏ mất tích mà cú mèo nhắc tới, Phù Ly nói: “Có yêu quái báo án với chúng tôi, nói rằng bạn của ông ta đột nhiên mất tích. Biết được ông không sao chúng tôi yên tâm rồi, bây giờ ông có muốn về cùng chúng tôi không?”
Chó cỏ nhìn về phương hướng mà cô gái rời đi rất lâu, nói ra tiếng người: “Nhất định phải quay về sao?”
“Không phải là nhất định, nhưng chúng tôi phải phụ trách với mỗi công dân của tu chân giới.” Phù Ly lấy điện thoại ra, chụp chó cỏ một tấm rồi gửi lên hệ thống kết thúc vụ án, “Chỗ này người tới người đi, hoàn cảnh sống cũng không được, ở lại đây làm gì?”
“Vậy cũng tốt hơn là đi làm khuân vác ở công trường.” Chó cỏ kể khổ, “Những yêu tu như chúng tôi, chỉ cần khi còn nhỏ không được con người yêu thích, khi lớn lên chỉ có thể bị nông dân buộc ở bên ngoài phòng cho dù có nóng hay lạnh.”
“Trước đây còn tốt, ít ra thì chúng tôi còn có thể trông coi nhà cửa. Bây giờ con người thích nuôi cái gì mà Golden, Husky, Teacup, cho dù là Golden hay Husky phá cả phòng bọn họ, bọn họ cũng không nỡ giận. Nhưng những người này có thích chó thế nào đi nữa, cũng chỉ thích những giống chó nổi tiếng, loại chó cỏ như chúng tôi đa phần không có loại đãi ngộ như thế. Cũng có một số người cảm thấy chó cỏ chúng tôi khi còn nhỏ rất đáng yêu mang chúng tôi về nhà nuôi. Đợi khi chúng tôi trưởng thành rồi, không đáng yêu nữa, bọn họ sẽ cảm thấy dắt những chú chó không có huyết thống cao quý đi ra ngoài rất mất mặt, cuối cùng vứt bỏ chúng tôi.”
Chó cỏ nhớ rất rõ ràng, trước đây có một chú chó nhỏ vô cùng vui vẻ nói với ông, nó sắp có chủ nhân rồi. Nhưng ba tháng sau, ông ta nhìn thấy chú chó nhỏ bị xích ở ngoài vườn sau nhà chủ nhân mới, chú chó nhỏ ấy đã gầy chỉ còn da bọc xương, da lông bẩn thỉu dính với nhau, trong chiếc bát bày bên cạnh đã mọc một lớp rêu mốc rất dày, nửa bát là cơm thừa đã thiu.
Ông cắn đứt dây xích chó, cứu con chó nhỏ ra ngoài, nhưng không lâu sau con chó nhỏ chết đi. Trước khi chết còn nói với ông, khi nó vừa tới nhà của chủ nhân mới, chủ nhân nhỏ còn rất thích nó, sẽ ôm nó lên giường ngủ, còn chia cho nó trứng chưng của mình.
Một đời của chó, có lẽ chỉ có một chủ nhân, nhưng chủ nhân lại có thể có rất nhiều thú cưng.
“Đáng giận nhất chính là những con chó con mèo quý giá kia, tính tình kém, miệng kén chọn, coi chủ nhân như nô lệ!” Con chó cỏ nói tới đây lại nhụt chí nằm lại, “Nhưng mặc dù như vậy, con người vẫn rất thích chúng nó.”
Có lẽ là cảm thấy sắc mặt thù hận người giàu của mình quá khó coi, chó cỏ lại vùi mặt vào trong ổ chó.
“Chó cỏ như chúng tôi, mong muốn có một chủ nhân nuôi dưỡng chúng tôi không bao giờ vứt bỏ đã là chuyện không dễ dàng rồi, đâu có yếu ớt giống như những con chó, con mèo quý giá kia.” Cái đuôi của chó cỏ đột nhiên vẫy lên vô cùng vui vẻ, “Từ trước tới giờ tôi chưa từng được trải nghiệm cái cảm giác được chủ nhân yêu thương, vừa rồi có người nói muốn mang tôi về nhà, tôi muốn thử xem. Dù sao, dù sao tôi là yêu quái, nếu như sau này bọn họ không bằng lòng nuôi tôi nữa, tôi còn có thể ra ngoài tìm công việc tự nuôi lấy mình.”
Con chó cỏ này thực sự không được coi là dễ thương, nhưng lông trên người rất sạch sẽ, nhất là đôi mắt, nhìn vô cùng thuần khiết.
Phù Ly vươn tay xoa đầu ông ta mấy cái: “Được thôi, sau này nếu như ông có nhu cầu, có thể tới ban quản lý tìm chúng tôi. Cho dù con người đối đãi với thú cưng không giống nhau thế nào, nhưng ở ban quản lý chúng tôi, mỗi tu chân giả ở tu chân giới này đều bình đẳng.”
“Cảm ơn.” Chó cỏ vẫy vẫy đuôi, vươn đầu ra khỏi ổ, tiếp tục nhìn theo hướng Vương Di rời đi.
Thấy ông ta như vậy, Phù Ly và Trang Khanh rời khỏi trường học.
Hôm được nghỉ trung thu, Phù Ly lại tới trường học lén lút nhìn một lần, từ xa xa nhìn thấy một cô gái trẻ buộc tóc đuôi ngựa mang theo con chó cỏ lên một chiếc xe gia đình, chó cỏ ngậm một bọc nhỏ trong miệng, cái đuôi vẫy tới mức gần như không nhìn thấy hình dáng.
“Đại Viên, đợi lát nữa xe chạy rồi thì không cần sợ, đây là khởi động xe ô tô bình thường thôi.” Vương Di vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy con chó cỏ, trấn an cảm xúc của nó, “Bố, lát nữa chúng ta đi mua đồ chơi ngày thường cho Đại Viên nhé.”
“Được thôi.” Người đàn ông trung niên lái xe vươn tay vuốt vuốt đầu chó cỏ, vui vẻ lái xe đi.
Cuối cùng thì nhà bọn họ cũng có chó rồi!
“Gâu gâu.” Chó cỏ nhỏ giọng gâu một tiếng, làm chủ nhân yêu thương vuốt ve.
“Đại Viên đừng sợ, đừng sợ, lát nữa tao đi mua đồ chơi cho mày.”
Phù Ly đứng ở bên đường, nhìn thấy chiếc xe chở một nhà ba người dần dần đi xa, chắp tay đằng sau lưng, tâm tình rất tốt khẽ ngâm nga một bài hát, thi triển thuật “Dịch chuyển tức thời”, nháy mắt đi tới bên ngoài nhà Trang Khanh.
“Trang Tiểu Long, dậy thôi.” Phù Ly dán mặt lên cửa sổ bên ngoài phòng Trang Khanh, “Nhanh lên, nhanh lên, chúng ta phải đi câu cá rồi.”
“Không phải đã nói là mười giờ mới đi hay sao?” Trang Khanh mở cửa ra, Phù Ly biến thành con thỏ, nhảy vào trong.
“Bây giờ đã sắp mười giờ rồi mà?”
Trang Khanh xem giờ, mới qua chín giờ được năm phút cũng coi là sắp tới mười giờ?
Cúi đầu nhìn con thỏ trên bàn, nhảy từ bên trái qua bên phải, lại nhảy từ bên phải qua bên trái, anh lấy một bộ quần áo trong tủ ra: “Tôi đi thay quần áo rồi đi.”
“Nhanh lên, nhanh lên!” Con thỏ trắng lại nhảy tại chỗ mấy lần, giống như học sinh tiểu học sắp được ra ngoài đi du lịch, kích động tới nỗi căn bản không ngồi yên nổi.
Trang Khanh không nhịn được vươn tay chọc vài cái vào mông cậu, sau đó xách cổ cậu lên, đặt cậu lên giường: “Đừng nhảy nữa, nhảy làm tôi hoa mắt.”
Ngay cả tim anh cũng phải nhảy lên nhảy xuống cùng, mệt tới hoảng hốt.
Chờ Trang Khanh thay quần áo xong đi ra, Phù Ly nhảy lên vai anh, chân sau đứng thẳng chân phải trước vung lên: “Đi thôi, kỵ sĩ rồng!”
“Cậu lại đi xem phim gì cùng với Công Phúc đấy?” Trang Khanh ấn ấn trán, cảm thấy đầu mình có chút đau. Công Phúc tới sở quản lý mấy ngày, lại dạy không ít thói xấu cho Phù Ly.
“Đùa thôi, đùa thôi.” Phù Ly dùng móng vuốt xoa xoa mặt Trang Khanh, “Đùa với anh thôi.”
“Cậu cũng đùa thế này với Công Phúc sao?”
“Không thể, ông ấy là trưởng bối.” Phù Ly vẫy vẫy cái đuôi, “Chơi cùng anh vẫn vui hơn.”
Trang Khanh hừ một tiếng vươn tay nhấc Phù Ly từ trên vai xuống, đặt trong lòng bàn tay mình: “Chuẩn bị ra ngoài thôi.”
Tốc độc của rồng rất nhanh, vô cùng nhanh.
Tuy rằng kỹ thuật câu cá của Trang Khanh rất bình thường, nhưng kỹ thuật bắt cả của anh Phù Ly không thể bì nổi, một tiếng đồng hồ sau, Phù Ly xách trong tay một xô cá lớn chính tông Trường Giang và Hoàng Hà đi vào trong ngõ nhỏ chuyên bán đồ ăn, bày sạp cá lên.
Người có diện mạo đẹp, ở đâu cũng đều được hoan nghênh, bán đồ ăn cũng như vậy.
Hai nam yêu chưa từng có kinh nghiệm bán hàng, rất nhanh đã có vị khách đầu tiên tới cửa.
“Thiếu niên, tôi muốn mua con cá này về làm cá cắt khúc nấu dưa chua, cậu phải làm cho tôi sạch một chút.”
Phù Ly há hốc mồm, thì ra bán cá còn phải giết cá nữa?
Cậu vuốt vuốt nước bị đuôi cá vung lên mặt, quay đầu nhìn Trang Khanh im lặng ngồi bên cạnh.
Trang Khanh cầm lấy con cá trong tay Phù Ly, soàn soạt mấy dao đã cạo sạch vảy cá, chặt đứt đầu cá, lại cắt sẵn cá thành khúc, dùng túi nilon bọc lại đưa cho bác gái mua hàng.
“Kỹ thuật thật điêu luyện, thực sự có phong thái của đầu bếp.” Bác gái vừa lòng đưa tiền rồi đi.
Trang Tiểu Long kiếm thuật tốt nhất long tộc, đang lặng lẽ lau máu và vảy cá trên sống dao.
“Quản lý đô thị tới rồi!”
Boss lớn long tộc ngẩng đầu với tốc độ cực nhanh, người bán rau và người bán hàng rong xung quanh đã biến mất chẳng còn bóng dáng, chỉ còn lại anh và Phù Ly vẫn ở nguyên tại chỗ.
Tác giả có lời muốn nói:
Trang Tiểu Long: Đánh vảy cá! Cao thủ kiếm thuật của long tộc!
PS: Những ngôn luận thù ghét người giàu của chó cỏ không đại diện cho quan điểm của tác giả. Nhưng cá nhân cảm thấy, đối xử với thú cưng phải có trách nhiệm của một người chủ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!