Đừng Làm Thế
Phần 20
Tiếng gió ù ù bên ngoài một nhà thờ cũ …cha xứ quản lý nhà thờ bị hai tên to cao giữ tay và chúng đều đeo một chiếc khăn voan đen che mặt…
-các người buông ra ,tôi sẽ cho các anh đi tù hết,nghe tôi quay đầu cánh cửa của Chúa luôn chào đón rộng lòng thứ tha
cô gái luôn đi bên cạnh Phong tát bốp vào mặt người cha xứ
-im đi nghe chúng tao thì sống còn chống lại chỉ có chết thôi ,ngoan cố k có lợi cho ông
-mê muội….
Từ bên ngoài cánh cửa mở ra hai hàng người đeo khăn voan vừa đi vừa lầm bầm câu gì đó,Phong bước vào trong bộ vest đen lịch lãm tay hút thuốc rồi tiến lại chỗ cha xứ
-mê muội,chính ông là kẻ mê muội,giờ đây chúng ta sẽ sống ở đây,chúng ta sẽ thống trị toàn bộ các nhà thờ…ông biết tại sao không vì chúng tôi có thể khiến những kẻ chán sống như ông biến mất mãi mãi…
Phong rút con dao đâm vào bụng người cha xứ…hắn dí sâu khiến người đàn ông kia chỉ biết ú ớ vài câu
-các người đang truyền bá sai ,các người muốn làm loạn ,các người tẩy não bọn họ
Phong dí sâu hơn những người đằng sau vỗ tay như vui mừng thắng lợi…Phong nhìn lên bức tượng chúa và cười ” Mong người giúp con chiến thắng tất cả “…
Sau cái ngày anh ta qua đêm cùng tôi thì k thấy anh ta xuất hiện ở nhà lần nào nữa…tôi hằng ngày ngồi uống trà nói chuyện với mẹ chồng và lên thực đơn ăn cho con,tôi tự tìm hiểu các công thức đồ ăn cho trẻ và tự tay làm tất cả…nhiều khi cho chúng ăn đến nỗi bẩn hết cả người nhưng tôi thấy làm một người mẹ có lẽ là điều làm tôi hạnh phúc nhất…tôi chỉ cần thấy lũ trẻ là mọi chuyện tan biến…
Kính Đức đi ngang qua vườn hoa thấy Phương đang đọc truyện cho lũ trẻ…anh ta đánh tiếng ” liệu chúng có hiểu gì không mà đọc say xưa vậy em”
-gọi là chị thì đúng hơn chứ nhỉ
-k quen mồm đâu,dân chơi về nhà này làm dâu chăm con chu đáo nên thấy lạ thôi
-chuyện dân chơi chỉ là khi còn trẻ chưa có gia đình mà mình có điều kiện thì mình ăn chơi thôi…tội gì đúng k
-chuẩn luôn,anh từng thấy em nhẩy ở quán bar bốc lửa,sexy (anh ta ánh mắt trêu chọc )
Mẹ của Minh đi ra thấy lời nói của Kính Đức bà liền gằn giọng
-ăn nói hãy giữ lễ nghĩa kẻo người ta đánh giá họ Vương con cháu không được dậy dỗ tử tế…
Kính Đức dơ hai tay lên ý k có gì
-Ok ok con chỉ trêu thôi mà,mẹ cả đừng căng quá mất xinh lại xuất hiện thêm nếp nhăn đấy…
Kính Đức quay đi mẹ chồng ra xoa vai tôi ” đừng đáp lời nó,nó láu cá lắm đấy”
-vâng k sao đâu ạ
-hai cháu của bà nay chưa ngủ hay sao,ui trồi xem cái mỏ ngáp kìa ,yêu chó con của bà quá…thằng Minh nó k về sao con không gọi hỏi xem sao,nay là cuối tuần ,con cố gắng khéo với chồng cho đỡ thiệt thân…
-có lẽ anh ấy bận nên con cũng k muốn gọi
Mẹ của Minh thở dài
Tôi nhìn trời đổ cơn mưa,tiếng điện thoại của dì tôi réo lên ” con về thăm mẹ của con đi ,bà ấy ốm nặng lắm rồi”
Tôi rơi bộp điện thoại xuống đất…ngay lập tức tôi đến xin phép ông nội để về nhà
-cháu có việc cứ về đi lũ trẻ có cô ba và mẹ chồng cháu lo rồi,cứ thong thả nhé có gì khó cứ báo ông
-vâng cháu cám ơn…cháu xin phép
Tôi vội vã rời khỏi nhà họ Vương phía sau 1 vệ sỹ bảo vệ tôi đi cùng…tôi trở về nhà nhìn thấy mẹ của tôi đang ngồi nhìn ra cửa sổ,gương mặt bà hốc hác…tôi nắm lấy bàn tay mẹ vội vã
‘mẹ ơi…mẹ …mẹ có chuyện gì vậy,mẹ đau ở đâu vậy mẹ”
Mẹ không biết tại sao con ạ,cứ đêm tới là mẹ cảm thấy đau khăp cơ thể như con gì đang cắn vậy…bác sỹ thì nói mẹ không làm sao nhưng mẹ biết nguyên nhân từ đâu
-từ đâu vậy mẹ
-từ người giúp việc mà Phong đưa tới,cô ta cho mẹ uống thuốc rồi hằng đêm cứ nói gì đó bên tai,khi cô ta nói mẹ cứ tưởng tượng như mẹ đang là một cái xác chết rồi vậy…có lần đêm mẹ đau quá khi cô ta cho uống mẹ tỉnh táo và khỏe bình thường
-vậy bao lâu nay mẹ k bị đúng k
-đúng vậy mẹ cảm thấy đau một tuần trở lại đây,mẹ nghĩ chỉ có cô ta và Phong mới biết mẹ bị làm sao
-thằng khốn đó…con phải gặp hắn tính sổ
-đừng đi con đi khác nào tự đâm đầu vào nó ,đừng dại
-con không thể nhìn mẹ nthe này được
-vậy con muốn mẹ chết đúng không,nếu mẹ chết đi con sẽ k phải vì mẹ mà đưa đầu vào rọ
-mẹ đừng nói vậy con ổn mà,con và hắn có thể nói chuyện
-con về đi mẹ thấy khỏe rồi,không sao rồi,nếu con tìm Phong mẹ sẽ chết cho con xem…nó là người giết cha của con…con nhất định không được quên mối thù này…
-con hiểu mà mẹ nhưng còn mẹ thì sao
-mẹ ổn con ra ngoài đi về với lũ trẻ đi,mẹ muốn đi ngủ
-vậy con đi ra ngoài nói chuyện với dì rồi con về
-uk đi đi mẹ ổn rồi
Tôi bước chân ra ngoài thì thấy mẹ ngã quỵ trên sàn rồi gằn giọng cố chịu đau “cố lên k để con mình bị ảnh hưởng được”…
Tôi ôm miệng đứng bên ngoài rơi nước mắt nhìn mẹ…gạt nước mắt đi tôi nắm chặt tay cầm máy gọi điện cho Phong…
-Anh nghe đây em
-chúng ta gặp nhau đi ,ngay bây giờ
-em muốn gặp ở đâu anh sẽ tới đó
-ở quán cafe K
-ok anh sẽ có mặt sớm nhất có thể…
Minh ngồi trên tầng 2 của một nhà hàng trang trí bằng những tủ rượu tây đắt tiền…cứa từng miếng thịt bò đưa lên miệng anh ta gương mặt anh cũng lạnh tanh …tên mặt sẹo đi vào nói nhỏ
“con gái của thầy dậy kiếm bên Nhật của cậu đang ở đây và muốn gặp cậu”
-con gái sao…đưa cô ta lại đây
-vâng
Naomi đi vào nói bằng tiếng Việt câu xin chào ” xin chào kẻ vong ân bội nghĩa”
Minh cười tươi rồi đưa rượu lên miệng nhấp môi nhẹ
-bao tuổi rồi
-tuổi tác có quan trọng không
-có chứ
-để làm gì vậy
-để biết đủ tuổi thịt chưa,nhìn phổng phao,chân dài
-tôi đến nói lý với anh chứ không phải đến để có ý gì cả
-lý,chưa đến lượt nhóc nói chuyện,về đi
-nếu tôi nói tôi k về thì sao,anh là kẻ lập dị,ngồi ăn một mình trong một nhà hàng rộng lớn,những kẻ lập dị thường rất bệnh hoạn
-bệnh thôi chưa hoạn
Minh cười rồi đổi ánh mắt séc bén nhìn Naomi
Trong quán cafe Phương ngồi vẻ mặt đầy căng thẳng còn Phong đi tới đeo chiếc kính đen …anh ta nở nụ cười khi thấy Phương
-em gọi gì uống chưa
-anh định làm gì
Phong dơ tay ý khoan nói …anh ta hô nhân viên gọi đồ uống rồi nhấp cafe
-cafe ở đây vẫn ngon như lần em đưa anh tới nhỉ
-mẹ tôi …anh đã làm gì rồi đúng k
-làm gì là làm gì,dạo này em gầy quá đấy,nuôi con làm em mệt lắm đúng không
-anh trả lời câu hỏi của tôi đi
-có một chút thôi k sao đau mà
-anh đưa thuốc giải ra đây,anh chắc chắn đã đầu độc mẹ tôi
-nặng lời quá,mẹ của em nhiều bệnh quá anh giúp mẹ em đỡ bệnh nhiều còn gì nếu k mẹ em đã đi lâu rồi
-gia đình tôi k cần điều đó,tôi muốn anh trả lại cho mẹ tôi cuộc sống bình thường
-mẹ em bị ung thư,anh sợ em buồn nên đang kéo dài sự sống cho bà ấy,anh đang lo cho em
-tôi đã nói không cần mà anh k hiểu tôi nói gì à
-nếu mẹ em uống thuốc của anh sẽ kéo dài dc sự sống và ngược lại nếu em muốn thấy mẹ em chết nhanh thì em cứ làm như em nói
-mẹ tôi k thể ung thư được
Phong rút tập giấy tờ của bệnh viện khi xưa mẹ cô đi khám phát hiện bị ung thư máu giai đoạn cuối …
-nếu k có anh mẹ em đã chết lâu rồi
-tôi phải làm gì để anh duy trì thuốc đó cho mẹ tôi vậy
-anh k cần gì chỉ cần mỗi lần lấy thuốc anh muốn được hôn em ,khi nào anh xong việc anh nhất định sẽ đón em về làm vợ anh
-thằng khốn kiếp
-em k làm cũng được mà,anh đi trước nhé
Phương tóm lấy tay Phong rồi kéo áo anh ta…Phong dí sát mặt vào gần Phương…Phương hôn nhẹ lên môi Phong ,Phong cười nhếch mồm …anh ta rút trong túi quần ra lọ thuốc màu đen
-đây là thuốc à
-đúng thế mỗi ngày nhỏ 1 giọt vào cốc nước uống ngày làm 3 giọt …1 tháng hết /lần tức là một tháng em hôn anh một lần
Phương k nói câu gì cầm lọ thuốc quay đi vừa lấy tay lau miệng ” bẩn thỉu”…
Nhìn mẹ ngủ ngon sau khi dì nhỏ vào nước uống,tôi dặn dì không được nói cho mẹ biết…
-dì hiểu mà thôi về đi còn lũ nhỏ ở nhà
-vậy cháu đi về đây dì,có chuyện phải liên lạc cho cháu ngay nhé…
-được rồi về đi
Tôi thấy mẹ chồng gọi
-mẹ con sao rồi
-ổn rồi mẹ ạ con chuẩn bị về đây
– muộn rồi con có qua nhà thằng Minh rồi mai cả hai đứa về,lũ trẻ ngủ rồi con về đi xa mệt đấy,mẹ con k sao là mừng rồi
-vậy con ngủ lại nhà dì con cũng dc
-ơ hay mẹ bảo con qua vs chồng cơ mà
-vậy mẹ cho địa chỉ để con qua
-ok ok qua luôn nha…
Tôi đến cửa nhà Minh,người vệ sỹ nhận ra liền chào hỏi
-mợ cả đi đâu lên đây ạ
-tôi về thăm gia đình ,anh Minh đâu rồi ạ
-cậu Minh ở trong nhà…
-vậy tôi vào trước đây
Đến giữa sảnh nhà anh ta thì tên mặt sẹo chắn đường tôi…tôi sang phải hắn cũng sang phải mà sang trái hắn cũng sang trái
-cậu Minh k có nhà
-vậy tôi lên phòng ngủ trước ,ơ mà sao ngoài kia bảo anh ta ở nhà mà
-cậu ấy vừa ra rồi
tôi bước anh ta chắn tiếp
-anh k cho tôi lên phòng cũng k sao tôi ngủ ở sofa
-ý tôi không phải thế đâu
-thế ý anh là gì mà cứ chắn tôi vậy
tôi thấy tên mặt sẹo ú ớ liền đa nghi ” anh ta đi đâu a cũng kè kè và còn đám vệ sỹ nữa,vậy mà anh ta ra ngoài k có các anh đi theo sao”
-cậu ý chắc đi gần thôi
-anh lấy hộ tôi ly nước được không
-được chứ,cô ngồi đi
Mặt sẹo vào bếp lấy nước tôi chạy thẳng lên phòng ,căn nhà có phòng có cửa mạ vàng tôi đoán chắc chắn phòng anh ta…mở cánh cửa tôi nghe có tiếng kêu nhưng nói tiếng nước ngoài nên chẳng hiểu cho lắm…bước thêm vào trong ánh đèn lúc xanh lúc đỏ nhấp nháy như ở quán bar…đèn sáng lên màu đỏ tôi thấy Minh đang quan hệ với một cô gái …anh ta nằm trên còn cô gái như mệt sắp ngất đi với dáng vẻ thoi thóp…tôi rơi bịch chiếc túi trên tay…
Minh nhìn ra thấy Phương đang đứng lù lù anh ta đẩy Naomi xuống dưới sàn ,Naomi nằm ho rồi co rúm vẻ ngắc ngoải…
-Em tới khi nào vậy
Tôi ngạc nhiên khi anh ta vẫn tỏ vẻ bình thường rồi với áo choàng mặc vào đi gần ra chỗ tôi
-Tôi xin phép
Phương cố giữ bình tĩnh thì Minh tóm tay giật lại
-cô tức à,chuyện bình thường mà ,cô cũng từng giống họ còn gì
-im…im đi (Phương nắm chặt tay)
-chúng ta k yêu,vì cô có thai nên chúng ta mới phải ở bên nhau thế nên cô không nên tức giận
-tôi đâu có tức giận,như anh nói chuyện này quá là bình thường với kẻ như anh còn gì,thì đối với tôi cũng vậy,anh làm tiếp đi tôi không ý kiến
-nếu rảnh thì đứng đây xem tiếp rồi về
Tôi định dơ tay tát thì anh ta giữ tay
-cuộc đời anh đã yêu ai thật lòng chưa,tôi đoán là chưa …tôi thừa nhận lần đầu tôi thấy anh tôi rung động thật sự,khi đó còn trẻ tôi bốc đồng nghĩ anh ngầu anh men lì đại loại là thích cho đến khi gặp anh ở Nha Trang tôi thấy anh có bạn gái thật ra cũng tiếc,nhưng ai chẳng có rung động của tuổi trẻ và nó khác với yêu…khi biết mình có thai tôi thầm nghĩ cố gắng sống với anh vì con nhưng anh đề nghị khi nào con 1 tuổi chúng ta sẽ chia tay…thế nhưng sau cái ngày anh bị thương,tôi cảm thấy đau lòng như chính mình bị đâm vậy…tôi nhận ra là tôi đã yêu anh thế nhưng giờ anh đã chính thức mất tình yêu dó trong lòng tôi rồi…anh may mắn khi là người đi ngang qua tôi vào đúng mùa hoa đẹp nhất….chúng ta chia tay nhé chồng…
Phương cười nhưng nước mắt rơi…cô gạt tay rồi quay đi…
Minh nhắm mắt cúi đầu thở dài…anh ta quát ra bên ngoài ” đóng cổng lại không để mợ cả ra ngoài”
Tôi thấy cánh cổng lại…” không mở ra để tôi đi”
Tôi quay lại thấy trên ban công Minh đứng nhìn tôi…ánh mắt anh ta rất buồn còn tôi quay đi bật khóc vì tuyệt vọng…kết thúc tất cả đi ,chấm dứt đi Vương Ngọc Minh…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!