Đừng Làm Thế - Phần 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1516


Đừng Làm Thế


Phần 24


Trên con đường vẫn còn cái oi ả của mùa hè…hai người đàn ông nhìn nhau…Phong bất giác chạy tới nắm tay Phương…
-Đi theo anh nhanh lên
Phương vẻ mặt ngạc nhiên vì đang không hiểu có chuyện gì đang xảy ra mà Phong lại xuất hiện ở nơi này…
-Anh điên à buông tôi ra
-Em thích chết à,người đàn ông mà em chọn em lấy là kẻ như thế sao
-Như thế là như thế nào ,anh nói gì tôi k hiểu
Minh dí thẳng súng vào đầu Phong ,Phong cũng rút súng hai người dí súng vào đầu nhau giữa con phố…Minh mỉm cười
-Cuối cùng tao cũng gặp lại mày
-Mày có nói gì hôm nay tao cũng nhất định phải đưa cô ấy đi
-Thử xem
Phương ở giữa can ngăn “ hai người làm ơn đi đây là nơi tôi học “
Các cô nữ sinh sợ hãi nép vào mép đường,hai bên người của cả hai đứng nhìn nhau nhất là mặt sẹo và cô gái bên cạnh Phong…ánh mắt họ như sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào…Phong gay gắt
-Em nhất định phải theo anh,nếu k em sẽ chết em hiểu không
-Anh nói gì tôi k hiểu
Minh đạp vào Phong rồi kéo tay Phương về chỗ anh ta…” Tránh xa vợ tao ra”
Minh chĩa súng về phía Phong rồi định bóp cò súng thì Phương can ngăn đứng chặn trước mũi súng và Phong cũng đang chĩa súng lại chỗ Minh
“ Nếu một trong hai người nổ súng thì tôi sẽ là người bị thương đầu tiên nên tôi xin cả hai thôi đi..”
Phương quay lại nhìn Phong “ Hãy để tôi được sống yên có được không “
Minh mặc kệ lời Phương nói anh ta đẩy Phương ra định bắn Phong thì Phương lao ra viên đạn trúng vai Phương…máu chảy ra…Phong trợn ngược mắt lúng túng ôm lấy Phương khi tà áo dài trắng đầy máu…Quân của Phong chạy ra ôm anh ta ý muốn kéo đi
“ Quân chủ chúng ta phải đi ngay cảnh sát
đang tới”
-Không cô ấy
Minh vội vã kéo lấy Phương…” Em sao rồi,em sẽ không sao đâu”
Phong lên trên xe ,chiếc xe quay đầu phóng đi,anh ta đấm tay vào ghế “ khốn kiếp,cô ấy đỡ cho tao mà tao lại bấT lực,thằng chó kia mày sẽ phải trả giá”
Trong cơn đau và lịm dần đi tôi cảm nhận được rằng Phong k dám nổ súng vì sợ tôi bị thương dù cho độ máu lạnh của anh ta k kém gì Minh…còn Minh anh ta ngược lại,anh ta sẵn sàng nổ súng dù cho có thể sẽ làm tổn thương tôi…
Tiếng chim hót líu lo trên cành cây…tiếng gõ cửa của cô bạn thân tôi là Liên…tôi mỉm cười khi thấy bạn sau ca phẫu thuật bả vai…
-Mày sao rồi ổn cả chứ
-Tao ổn mà,mọi chuyện đều thuận lợi
-Này hai gã nổ súng đấy đều yêu mày à,sao dã man thế
-1 người là chồng tao còn một người là người yêu tao đến mức tao phát sợ…
-Eo ôi sướng cứ như phim ý
-Tao bị thương này,sướng con khỉ gì
-Cả hai là dân xã hội không ai kém ai nên lần sau mày nên tránh
-Tránh mà k dc ý chứ
Bên ngoài cửa hai tên bảo vệ thấy một vị bác sỹ đi vào họ chặn “ Sáng khám rồi mà”
-Tôi đến khám buổi chiều để còn cập nhật sức khoẻ của bệnh nhân
-Vào đi
Vị bác sỹ đeo khẩu trang đi vào thấy Liên đang cười nói vui vẻ…Liên ra ngoài nghe điện thoại vị bác sỹ ôm chầm lấy Phương,Phương ngạc nhiên…Tay đẩy nhưng qua ánh mắt cô nhận ra là Phong “ Anh điên à,sao anh tới đây làm gì”
-Anh lo cho em,em còn đau không…anh thương em nhiều lắm em biết không
-Nếu thương tôi thì anh tránh xa tôi ra ,tôi có chồng rồi anh hiểu không?
-Hắn chỉ đang lợi dụng em,chờ thời cơ sẽ lấy trái tim của em ,anh không biết là vì nguyên nhân gì nhưng có liên quan đến vợ cũ của hắn
-Anh nói gì tôi cũng k tin đâu,tôi tin anh Minh hơn là anh
-Anh mới là người yêu em còn hắn thì không em k hề cảm nhận được hay sao?
-Tôi k cần cảm nhận tôi nhìn những gì đã xảy ra
Phong ánh mắt cay cú và quát “ Ok tuỳ em,em chết rồi ai nuôi con em ,em tự nghĩ đi,hắn sớm muộn sẽ giết em “
Phong tức giận rời khỏi căn phòng…Phương nhìn ra bên ngoài có lẽ cô cũng tự cảm nhận được trong con người Minh đang dành cho cô thứ tình cảm gì đó rất đáng sợ…và có thể đó không phải tình cảm…Minh không có ánh mắt nhìn tôi giống như Phong…
Phương trở về nhà ngồi ôm lũ trẻ và cứ suy nghĩ mãi về lời Phong nói…cô gặng hỏi cô Ba…
-Vợ anh ấy sao lại mất hả cô
-Mất vì tai nạn rất nặng nên k qua khỏi
-Khi xưa họ sống vs nhau có hạnh phúc không ạ…
Cô ba ấp úng rồi cười nhạt “ có chứ ,mà thôi k nên nhắc chuyện cũ,giờ cô là vợ rồi nhắc lại không hay cho cô đâu”
-Vâng
Đúng lúc Minh đứng ở cửa nhìn lừ lừ cô Ba…cô Ba cúi đầu đi thẳng ra ngoài…Minh tiến tới chiếc giường sau chuyến công tác nửa tháng “ Em ổn cả chứ”
-Em ổn
-Vậy tốt rồi,cố ăn nhiều đồ bổ vào nhất là tim,ăn tim sẽ bổ tim
-Tại sao kp là bổ cái khác mà chỉ bổ tim
-Sao nay lại hỏi ngược lại vậy
-Em đang hỏi thì anh trả lời đi
-Anh k có câu trả lời cho câu hỏi của em
Minh quay đi Phương nói với “ Vợ cũ của anh rốt cuộc là vì sao mà chết,tôi không tin là tai nạn”
Minh quay lại đi gần chỗ Phương rồi ngồi xuống nhìn thẳng vào Phương,bên ngoài trời đổ cơn mưa
-Anh và vợ anh là phạm trù mà em không bao giờ được nhắc tới
-Tôi cũng là vợ anh,ngay khi anh nổ súng khi đó tôi biết anh k hề có chút rung động nào với tôi vậy thì lý do gì anh giữ tôi lại…
Minh sờ lên má Phương “ Cô ấy hay buồn lúc mưa,thích nghe những câu ca ngày xưa,cô ấy rất yêu tôi và chờ đợi tôi cũng lâu rồi…”
Anh ta cười nhẹ rồi quay đi…tôi để ý cứ 15 hàng tháng anh ta lại thắp hương trong căn phòng khoá chặt đi qua chỉ thấy mùi hương
…tôi lấy trộm chùm khoá của chị giúp việc ấn vào chiếc bánh bao rồi mang đi đánh khoá y xì bản gốc …mở căn phòng đó ra tôi thấy ảnh của cô gái còn khá trẻ và tôi đoán đó là vợ anh ta…điện thoại reo lên làm tôi giật mình…bên kia đầu dây là Phong
-Em đi theo hắn đến bệnh viện sẽ rõ mọi chuyện
-Anh ta ở đâu
-Hắn luôn đến đúng giờ 30p nữa ở bệnh viện của hắn em sẽ thấy hắn xuất hiện
Tôi vội vã đến bệnh viện ngồi chờ thì đúng là thấy Minh đi tới,anh ta trên tay cầm bó hoa tú cầu rồi đi vào trong hành lang bệnh viện hướng tới khu nhà xác…tôi sởn cả da gà nhưng vẫn cố bám theo cho tới khi cửa mở ra thấy anh ta bước vào tôi thấy cửa đóng ,đến gần thì yêu cầu nhận diện gương mặt…tôi liền dơ gương mặt của Minh phóng to trên điện thoại dơ trước phần nhận diện…cánh cửa chợt cất tiếng “ Đã nhận diện gương mặt”
Bước vào trong tôi thấy không giống khu nhà xác trong này trang trí như một căn phòng chỉ có điều hơi lạnh đến ngột ngạt…tiếng nói bên trong
“ Em thấy bộ phim này hay không,buồn cười nhỉ”
Bên trong Minh đang mở chiếc màn chiếu bật phim xem cạnh cái xác của Viên Minh…
Tôi bước thêm vào trong khi nghe tiếng khóc và giọng của Minh
Tiếng Minh khóc khi cầm tay Viên Minh…” Anh nhớ em ,thật sự rất nhớ em…sao em lại bỏ tôi lại một mình vậy Viên Minh…”
Tôi như chết lặng khi chứng kiến Minh đang khóc bên cạnh một cái xác…tôi quay đi nấp sau chiếc rèm tay bịt miệng lại và nước mắt k ngừng rơi…” Anh ta ,anh ta yêu cô ấy đến mức ướp xác ,anh ta yêu cô gái ấy bằng tất cả những gì anh ta có”
Minh xoa má Viên Minh” Em yên tâm vào đúng sinh nhật em anh sẽ đưa trái tim của cô gái đó vào cơ thể em,em nhất định sẽ sống lại và chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau nhé em”
Phương giữ tay lên ngực mình…cô sợ đến mức đang hoảng loạn…điện thoại rung lên…Phương quay lại thấy Minh đứng ngay sau…cô lùi lại rồi lắc đầu
“ Chúng ta có con với nhau,chúng ta là vợ chồng nhưng hoá ra tất cả chỉ là tôi nghĩ,anh chưa bao giờ có tình cảm với tôi,chưa bao giờ,anh chỉ lợi dụng tôi mà thôi”
-Tôi chưa bao giờ có tình cảm với em
-Ok…ok…( phương nói đầy vẻ cay cú) …
Cô quay đi tay run bần bật và vội vã gọi cho Phong “ Làm ơn đưa tôi và lũ trẻ tránh xa hắn được không”
-Được chứ anh luôn sẵn sàng làm tất cả vì em …
Minh đứng ôm mặt thở dài trong nhà xác còn Phương với quyết tâm chạy trốn khỏi kẻ gọi là chồng nhưng muốn moi tim của chính mình….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN