Đừng Làm Thế - Phần 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1965


Đừng Làm Thế


Phần 4


Ánh mắt cương quyết của người đó cùng dáng vẻ trên miệng ngậm thuốc lá khiến tôi cảm thấy anh ta rất ngầu…

Nhân viên xua hết đám người ra ngoài chỉ còn tôi ở lại…Sơn sợ hãi đi thẳng ra mà k để ý xem tôi đang bị một tay côn đồ bắt nạt…Tên bắt nạt tôi chưa kịp mở lời thì tôi thấy từ sau anh ta một người cầm con dao sắc cứa vào cổ hắn …máu bắn lên mặt tôi…tôi thấy hắn lảo đảo còn tên cầm đầu của hắn thì quỳ gối xin xỏ…

-Chúng tôi sai rồi,chúng tôi thật sự va chạm nên không kiềm chế được cảm xúc…

Tôi sợ hãi ngồi co ro ở góc phòng…người cứa cổ tên kia mặt đầy sẹo…anh ta làm theo chỉ thị của người áo đen…Mấy người to cao bảo vệ quán bar cùng quản lý cũng xin cho tên kia…

-Anh thằng này ít tuổi xin anh đừng chấp ,anh tha cho nó giết một thằng đủ rồi

Người áo đen nhìn người quản lý ,anh ta sợ cúi đầu “ mọi chỉ thị xin ý kiến sếp”

Anh ta có vẻ rất kiệm lời,tôi thì sợ đến nỗi người run bần bật khi thấy máu dưới sàn ,tên kia chết không thể nhắm mắt làm tôi bị ám ảnh…thấy người có gương mặt đầy sẹo đó dí dao vào cổ tên kia ,tôi xua tay “ đừng”…

Mới nói đến đó thì từ sau bàn tay của người áo đen che lên mắt tôi rồi anh ta thì thầm vào tai “ Không thấy sẽ đỡ sợ hơn đấy nhóc,con người ai cũng sẽ phải trả giá cho những hành động của chính mình”…

Anh ta che nhưng rồi lại tách những ngón tay ra cho tôi nhìn thấy người chết,người đàn ông đó bị cắt cổ máu ứa ra như cắt cổ một con gà vậy…tôi thấy hoa mắt …mắt mờ dần …Có lẽ tôi sắp ngất…

Phương ngất ngã ngửa ra sau,người đàn ông áo đen ôm gọn bằng một tay…tên mặt sẹo cúi đầu

-Anh thích con bé này không ạ để em sắp xếp…

-Tao k có thói quen ngủ với trẻ con…đưa nó ra ngoài có lẽ nó đi cùng bạn…

-Vâng anh

Phong vừa đà đến cửa quán bar anh ta thấy Sơn đang đỡ Phương rồi lay lay “ Phương…sao thế này tỉnh đi”

Phong chạy tới hỏi kiểu dồn dập “ con bé sao rồi,sao lại ngất”

-Họ đưa ra từ trong đó có lẽ do khó thở

-Khó thở,đưa người yêu đi chơi mà còn kb lý do tại sao ngy mình ngất thì đừng nên yêu nữa thì tốt hơn…anh sẽ đưa nó về gia đình đang rất lo…

Phong bế Phương lên xe anh ta nhìn gương mặt Phương tái nhợt…Phong xoa má Phương rồi nắm tay…” Anh xin lỗi vì tới muộn,từ giờ anh sẽ bên em,bên em…em cười rất đẹp”…

Tại nhà Phương …bố Phương tức giận khi thấy con gái về nhà trong tình trạng say rượu và cãi nhau với mẹ Phương…

-Cô nhìn đi đứa con yêu dấu của cô suốt ngày say xỉn,ăn chơi chác táng,cô là mẹ mà k dậy được con thì thử hỏi ai dậy được nó…

-Ông cũng là bố nó,ông không dậy được nó thì ai ,cái gì cũng đổ cho tôi chắc,nó là con riêng của tôi à,hay là chỉ có ông mới có con rơi con vãi bên ngoài…

Tôi ngồi ở ghế nghe bố mẹ cãi nhau mà chán ,tôi đưng lên đi thẳng lên cầu thang…

-Đứng đấy,bố chưa nói xong mà đi đâu

-Con mệt mai rồi nói

-Mày…càng ngày càng hỗn láo ,con gái mà hư hỏng…

Phong đứng trên hành lang thấy Phương đi lên,Phương vẫn nở nụ cười

-Cám ơn anh đã đưa em về

-Có chuyện gì xảy ra vậy…nói cho anh biết được không,anh có thể chia sẻ cùng em

-Có những thứ k dám chia sẻ anh ạ…

Tôi lặng lẽ vào phòng nhớ lại khoảnh khắc có người chết mà chạy vội vào phòng nôn mửa…đêm tôi k dám ngủ cứ run cầm cập chùm chăn…tôi sang bên phòng của anh trai gõ cửa “ Anh ơi a ngủ chưa”

-Anh chưa anh đang xem đá bóng

-Cho em xem cùng với nhé

-Sao k về ngủ đi muộn rồi

-Nay em k ngủ được…

-tại sao

-Em sợ ma…

Phong cười rồi xoa đầu Phương

-Vậy anh sẽ sang phòng em xem…xem xong em ngủ là vừa

-Vậy anh sang luôn nhé

Phương ngủ trên giường cứ nằm lật qua lật lại còn Phong ngồi ở ghế cạnh giường xem tivi…Phương tóm lấy tay Phong khiến Phong ngạc nhiên

-Vẫn chưa ngủ dc à

-Nay em thấy có người giết nhau nhưng em k thể làm gì khác được.

-Ngủ đi đừng nói linh tinh

-Em nói thật đấy nên em sợ lắm,anh ở đây k dc về nhé,em ngủ mới dc về…

-Uk anh sẽ ở đây

Phong vỗ nhẹ bàn tay Phương …điện thoại của Phong hiện lên tin nhắn “ Con yêu con thích con bé đó hay sao vậy,mẹ k ủng hộ đâu nha”

Phong đứng bật dậy nhìn xung quanh anh ta toát mồ hôi rồi vội vã kéo hết rèm cửa lại,điện thoại reo

-Con nghe đây ạ,mẹ hiểu sai rồi

-Suỵt…mẹ biết con còn trẻ khó tránh bản năng rung động nhưng con nên nhớ nó sẽ chẳng bao giờ thích kẻ như con,mẹ mãi yêu con,con yêu à…

Phong quay ra nhìn Phương…anh ta chợt suy nghĩ “ nếu cô ấy thuộc về mình thì có lẽ cô ấy sẽ k bh có thể rời xa mình được”…

Phong lấy thứ gì đó nhìn như ngọn nến châm lên…mùi hương lan toả khắp phòng…Phương xoay người kêu nóng “ nóng quá,nóng”…

Phương bật dậy cởi bỏ áo ngay trước mặt Phong,ánh mắt Phong như một con thú chuẩn bị lao tới đớp con mồi một cách hèn hạ nhất….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN