Đừng Lo, Anh Vẫn Bên Em
Chương 1: Phỏng vấn
Đang trên đoạn đường tấp nập người qua lại, 1 cô gái gương mặt thanh tú, dáng vẻ không cao nhưng cũng gọi là ưa nhìn cầm trên tay là tờ báo tìm việc làm, cô ngước lên bản tin thời sự trên tivi tòa nhà cao ốc.
_Cảnh sát đã phát hiện ra 2 xác chết nam được bọc trong túi ni-lon đen chôn ở gần khu vực rừng phía Tây Bắc Kinh và phía Đông ngoại ô gần nơi cắm trại của trường sinh viên kinh tế, danh tính của nạn nhân đã được xác minh là Hà Khiêm và Phó Trạch Mã chung đặc điểm điều có vết tích bị hành hạ dã man và kết thúc bằng 1 nhát dao cắt đứt động mạch chủ ở cổ dẫn đến mất máu tử vong tại chổ,theo như Doãn tiên sinh phó giáo sư chuyên gia tâm lý học tội phạm thì đó có thể là do 1 người gây ra.
“Chắc vị phó giáo sư này lớn tuổi lắm nên lú lẫn rồi, 2 nơi cách nhau 1 khoảng như vậy sao lại có thể cùng 1 hung thủ cơ chứ, hắn dám mang xác phi tang cách nhau xa như vậy làm gì”
(cô vừa đi vừa nghĩ thầm)
(Nói về cô 1 chút,cô gái này tên Trần Ái Nhi 21 tuổi là sinh viên mới ra trường,con cả trong nhà có 2 chị em, ba cô là 1 cảnh sát do theo đuổi vụ trọng án giết người không may bị phát hiện và thủ tiêu, mất lúc cô và em gái còn rất nhỏ, mẹ cô là giáo viên dạy trung học cho trường Đông Lãnh gần nhà, gia đình cũng không mấy khá giả)
_Trở lại với câu truyện, đang đưa mắt nhìn ngang liếc dọc bổng thấy có 1 chổ đang cần tuyển trợ lý,cô vội nhấc điện thoại trong túi xách và gọi,sau hồi chuông đầu dây bên kia giọng của 1 người đàn ông lạnh lùng nghe máy.
-Alo
-Vâng, cho hỏi đây là số điện thoại tuyển trợ lý không ạ.
-Ừm (đầu dây bên kia nói)
-Tôi muốn đăng ký làm việc ạ
-Ừm (vẫn lạnh lùng đáp)
-Vậy khi nào tôi có thể đến phỏng vấn ạ
-Ngay bây giờ, địa chỉ có trên báo (Vừa dứt lời đã tắt máy)
“Cái tên này đúng là khó ưa mờ, tôi mà không phải xin việc thì đã mắng cho 1 trận rồi, hứ”
(Ái Nhi nheo mắt nghĩ bụng)
_Sau cả tiếng tìm theo địa chỉ ghi trên báo thì Ái Nhi đến nơi khá tĩnh lặng ít người qua lại, trước mặt cô là ngôi biệt thự khá cổ trang nghiêm nghị, bấm chuông 1 lúc thì thấy có một anh chàng đẹp trai..ăn mặc chỉnh tề dáng người bảnh bao nở nụ cười ra mở cửa.
-Chào người đẹp..em đến đây phỏng vấn có phải không?
-Vâng ạ…tôi tên Trần Ái Nhi, đừng gọi là người đẹp ạ.
(Anh ta dẫn cô đến 1 căn phòng toàn sách là sách..được để ngăn nắp trên 2 tủ kệ to đùng đối diện cửa ra vào, không gian khá u ám vì tấm rèm cửa sổ che kính ánh sáng)
-Em dùng trà đi, anh tên Thiết Tiểu Văn sẽ phỏng vấn em..mình vào thẳng vấn đề nhé!
-Vâng ạ (Ái Nhi vừa nói vừa nhìn sang cái bàn để hồ sơ kèm theo vài tấm ảnh chụp ghê rợn..nói thẳng đó là xác người mà cô thường thấy trong phim)
-Em biết soạn bản thảo hồ sơ chứ (Tiểu Văn nở nụ cười)
-Vâng..tôi biết.
-Ok, em soạn 1 bản anh xem thử..đề tài nào cũng được, tùy ý người đẹp!
(Sau 15p Ái Nhi đưa cho anh ta 1 văn kiện..soạn rõ quá trình khám nghiệm pháp y trong 1 vụ án điều tra)
-Sao em lại soạn hồ sơ pháp y vậy (Tiểu Văn bất ngờ hỏi)
-Vâng, tại tôi nghĩ soạn chủ đề chuyên môn của anh sẽ dễ đánh giá hơn ạ.
(Tiểu Văn nhìn cô có vẻ bất ngờ)
-Sao người đẹp biết anh là pháp y
-Đơn giản thôi ạ..gu bàn tay phải nhu rõ vết sần do cầm dao kéo..thiết bị y tế lâu ngày tạo thành..chỉ những thợ làm tóc hoặc bác sĩ khám nghiệm lâu ngày mới có thôi.
(Tiểu Văn khoái chí)
-Bác sĩ thẩm mỹ cũng dùng dao kéo vậy.
-Đúng vậy..nhưng tay của anh còn mùi cùa thuốc phân tử..70% là khám nghiệm xác mới dùng thôi, còn nữa..tấm thẻ ghi “Chuyên viên pháp y cao cấp Thiết Tiểu Văn” trên ngực áo vest anh treo ngay cửa không lẽ là giả?
(Bên ngoài cửa phòng có 1 ánh mắt nhìn vào và lắng nghe..xong rời khỏi bước lên sân thượng biệt thự..ngồi xuống chiếc ghế mây tiếp tục đọc sách)
_1 lúc sau giọng của Tiểu Văn từ đằng sau lên tiếng.
-Doãn Thiên..cô này tôi thấy được đó, khả năng quan sát tốt..rất khó tìm đấy.
-Đoán mò như vậy có gì đáng khen..như tôi mới khó tìm (Doãn Thiên lạnh lùng đáp)
-Tính cách kì quái như cậu đúng thật khó tìm haha.
-Nhận cô ta đi..tôi không muốn mất thời gian nữa (Doãn Thiên nheo mắt)
-OK
-Ngày mai em đến đây nhận việc nhé..sẽ là trợ lý cho Doãn Thiên bạn anh.(Tiểu Văn cười nói)
-Ơ..Doãn Thiên ạ, vậy tôi có thể gặp anh ta ngay được không?
-Cậu ta hiện giờ không muốn ai làm phiền..mai em hãy đến nhé!!
-Vâng, chào anh (Ái Nhi lặng lẽ ra về)
_Nói về Doãn Thiên và Thiết Tiểu Văn..họ là bạn thân khi còn du học bên USA..tuy học ngành khác nhau nhưng cùng chung 1 chổ là tìm ra sự thật trả lại công bằng cho những nạn nhân bị hại, Doãn Thiên có thể nói là hoàn hảo từ vẻ ngoài đẹp lạnh lùng với bộ não thiên tài IQ 195 nên mới 26 tuổi đã lên tới tầm phó giáo sư..nhưng tính cách thì kì quái lặp dị.
-Này..cô bé Ái Nhi về rồi..mà cậu đã có manh mối gì của vụ án 3 người mất tích gần đây chưa. (Tiểu Văn nhìn ra ngoài cửa)
-Tôi chỉ có hứng thú với những tên giết người liên hoàn án tầm quốc tế..nếu không phải cậu quen trưởng cục cảnh sát thì tôi đã không nhận vụ này. (Doãn Thiên miệng nói nhưng tay vẫn cầm cuốn sách)
-Vậy cậu tính làm thế nào? theo như hồ sơ thì hung thủ hoàn toàn không để lại bao nhiêu manh mối quan trọng cả..cậu có cần tôi trực tiếp khám nghiệm lại xác Hà Khiêm và Phó Trạch Mã hay không?
-Không,chỉ cần điều tra Hà Khiêm khi còn sống có quan hệ hoặc trước khi mất tích đã gặp những ai. (Doãn Thiên bình thản đáp)
-Sao không điều tra luôn Phó Trạch Mã? (Tiểu Văn hỏi)
-Không cần (Doãn Thiên vẫn bình thản lạnh lùng)
-Tôi vẫn chưa hiểu!!!
-Cậu thử nhớ xem khi phát hiện xác 2 người họ..có cùng vết thương chí mạng như nhau, vết thương như nhau, vết chí mạng như nhau nhưng có điểm gì khác. (Doãn Thiên hỏi)
-2 thi thể được phát hiện cách xa nhau, hết rồi thì phải.
-Vậy sao xác Hà Khiêm bị bịch miệng mà Phó Trạch Mã lại không có (Doãn Thiên đáp)
-Ý cậu là…….
-Hà Khiêm quen biết hung thủ..nên có thể trước khi bị giết hung thủ không muốn hắn gọi tên mình, chỉ cần điều tra quan hệ của hắn thôi (nói xong Doãn Thiên đi vào phòng)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!