Đừng mở cửa...!!! - Phần 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
356


Đừng mở cửa...!!!


Phần 3


Đêm hôm đó dù đã khá mệt sau một chuyến đi xa nhưng Thành vẫn trằn trọc không ngủ được, anh ngồi dậy lấy tập tài liệu đặt lên một chiếc bàn làm việc được kê gần cửa sổ. Xa xa vọng lại tiếng sáo du dương, da diết gọi bạn tình của những chàng trai người dân tộc Thái làm Thành ngẩn ngơ.
Ngoài trời sương mù dày đặc, lất phất mưa bụi càng làm không gian trở nên vắng vẻ, heo hút, mịt mù…
Thành khẽ thở dài nghĩ đến những khó khăn mà mình sẽ gặp phải, nhất là tình trạng những bệnh nhân tại đây mà Thành đã xem qua hồ sơ bệnh án.
Đang tập trung vào trang tài liệu trước mặt, Thành khẽ rùng mình bởi một cơn gió lạnh thổi vào từ cửa sổ.
“Lạnh thật!”
Anh lẩm bẩm rồi quay lại lấy chiếc áo treo trên mắc rồi khoác vào người. Tay Thành liên tục đánh dấu những điểm cần lưu ý trong sách để sáng mai sẽ giảng dạy cho các y bác sĩ.
Bỗng nhiên có một cái bóng lướt nhanh qua cửa sổ làm Thành phải dừng bút, anh ngẩng đầu lên nhìn rồi nhổm hẳn người dậy và ngó ra cửa sổ, nhưng xung quanh chỉ một màn sương mù xám xịt và lạnh buốt.
Suy nghĩ một lúc, Thành quyết định đóng cửa sổ lại. Chiếc cửa sổ làm bằng gỗ thông đã cũ, không có then cài mà được buộc với song sắt bằng những sợi dây ni – lông được bện lại, kích thước bằng chiếc đũa nhỏ. Thành vươn vai cho đỡ mỏi rồi lại tiếp tục công việc của mình. Giáo án đã chuẩn bị sẵn sàng và cẩn thận, Thành mỉm cười tâm đắc.
Màn đêm tĩnh lặng đến nỗi nghe rõ tiếng đồng hồ trên tường kêu từng tiếng nặng nhọc
“Tích – Tắc”
“Tích – Tắc”
Anh ngó lại sau lưng nhìn đồng hồ đã điểm 12 giờ khuya.
Khi quay đầu lại Thành bỗng có cảm giác bất an, hình như có ai đó đang nhìn mình. Trước mặt chỉ là cánh cửa sổ bằng gỗ đã được buộc chặt. Thành đưa bàn tay xoa nhè nhẹ vào hai thái dương cho đỡ căng thẳng.
Mười lăm phút đã trôi qua nhưng cảm giác bất an đó vẫn còn, Thành đứng dậy quan sát lại một lần nữa xung quanh căn phòng của mình, dù lúc chiều khi vào đây anh đã làm quen với nó, đồ đạc chỉ có chiếc tủ nhỏ, một chiếc giường sắt y tế quen thuộc của bác sĩ, một kệ sách treo trên tường, chiếc bàn làm việc đã cũ và vài thứ đồ lặt vặt không đáng kể…
Thành thở dài rồi từ từ ngồi xuống ghế, vừa ngước mặt lên, Thành đã giật bắn mình khi nhìn thấy một con mắt trợn trừng đang nhìn chằm chằm vào anh qua một lỗ thủng nhỏ của cánh cửa sổ.

Thành vội đứng phắt dậy và nhìn thẳng vào cánh cửa sổ nhưng không thấy con mắt đó đâu nữa.
Anh nói lớn:
– Ai đó?
Không thấy tiếng trả lời. Chả cần suy nghĩ gì thêm, tay Thành thoăn thoắt tháo sợi dây ni-lông để mở cửa sổ…Ngoài trời vẫn một màu đen tĩnh mịch và tất nhiên không một bóng người.
Thành ngồi xuống ghế và khoanh tay nhìn ra ngoài như chờ đợi điều gì đó.
“Hay là cô Nhung nhỉ?! nhưng giờ này còn tìm mình làm gì? Phòng cô ta ở đối diện phòng này…”
Như chợt nhớ ra, Thành nhổm người dậy nhìn sang phòng cô y tá Nhung, dãy nhà đó đối diện nhưng cách một cái sân rộng, tất cả những gì Thành nhìn thấy vẫn chỉ là một màu đen, sương mù và gió lạnh.
“Nếu cô ta còn thức thì phòng phải có ánh đèn sáng chứ! Chắc cô ta ngủ rồi…”
Suy nghĩ một lúc, Thành tặc lưỡi rồi thò hai tay ra ngoài với cánh cửa sổ đóng lại, không quên buộc thật chặt sợi dây ni-lông của cánh cửa vào song sắt.
Cảm thấy người cũng đã mệt, anh cởi áo khoác định lên giường ngủ thì cánh cửa sổ bỗng rung lên bần bật như có ai đó bên ngoài đang muốn kéo ra…
Thành quay người lại rồi quát lớn:
– Ai đó? Có việc gì thế?
Vẫn không thấy tiếng trả lời, cánh cửa sổ bằng gỗ cứ rung lên bần bật, Thành tiến tới cửa phòng định mở cửa chạy ra ngoài xem người đó là ai thì bất chợt một giọng nói vang lên đầy ma mị, lạnh xương sống…
“Đừnggg…Mở…Cửa…”
Thành khựng người lại, mắt mở to quan sát xung quanh phòng nhưng không thấy ai. Anh vừa nói vừa thở gấp:

– Ai đấy? Ai…đấy?
Vẫn không thấy tiếng trả lời, cánh cửa sổ lại tiếp tục rung lên mỗi lúc một mạnh hơn.
Thành bắt đầu thấy hoang mang, tâm trạng có chút lo lắng nhưng vẫn quyết định tiến về phía cửa phòng. Bàn tay vừa đặt lên then cửa chưa kịp nhấc lên thì giọng nói ma mị đó lại vang vọng trong tâm trí:
“Đừnggggg…Mở…Cửa…”
“Đừnggggg…Mở…Cửa…”
Như có điều gì thôi thúc, Thành vội rụt tay lại rồi bước lùi về phía sau, nhịp tim đập mỗi lúc một nhanh hơn.
– Ai? Ai… ngoài đó? Có…có việc gì…không?
Tất cả bỗng chốc im bặt, cánh cửa sổ không còn rung lên nữa, căn phòng chỉ còn lại tiếng “Tích-Tắc” của chiếc đồng hồ treo trên tường.
Thành đứng im một lúc nghe ngóng, hít một hơi thật sâu rồi thở ra từ từ để lấy bình tĩnh, anh chậm rãi bước từng bước về phía bàn làm việc, tay nhẹ nhàng kéo chiếc ghế rồi ngồi xuống…
Thấy tất cả đã trở lại bình thường, Thành vội xếp lại đống tài liệu trên bàn, chưa kịp cho vào cặp thì cánh cửa sổ lại tiếp tục rung lên nhẹ nhè kèm theo những âm thanh kinh sợ, như có bàn tay của ai đó đang cào cấu vào cánh cửa…
Lúc này trên trán của Thành đã lấm tấm vài giọt mồ hôi vì cảm thấy hơi sợ, tay vô tình làm rớt tập tài liệu xuống bàn, mắt nhìn chằm chằm về phía trước mặt.
Cánh cửa sổ rung mỗi lúc một mạnh hơn kèm theo những tiếng gió như gào lên liên tục từng hồi. Tiếng móng tay cào vào cửa sổ mỗi lúc một lớn hơn.
Rồi bỗng nhiên như bị ai đó bên ngoài giật mạnh, hai cánh cửa bất ngờ bật tung ra đập vào tường nghe nhói tai.
Gió lạnh và khói sương lùa vào ào ạt cùng những âm thanh quái đản như rít lên từng hồi làm đống tài liệu trên bàn bay tung tóe vương vãi khắp phòng.
Thành vội đứng dậy giơ hai tay che mặt, người đã nổi hết gai ốc, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Anh chỉ kịp cảm thấy có bóng người nào đó đứng bên ngoài cửa sổ đang nhìn trừng trừng vào mình, rồi cất lên tiếng cười lanh lảnh, ma quái nghe buốt đến tận óc. Thành thấy khung cảnh xung quanh bỗng quay cuồng làm anh từ từ khuỵu xuống…
***

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN