Đừng Nên Gặp Lại
Phần 13
Cả buổi hôm ấy, tâm trạng tôi bị ảnh hưởng bởi những lời của Trường không thể nào thoát ra được, đầu óc nghĩ ngợi rất nhiều. Tôi không ngủ nổi, cũng chẳng buồn ngủ, cả người như một cái xác không hồn vậy, vô tri vô giác, giống như đó chẳng phải là con người thật của mình cả.
Đến chiều tối, vừa gọi cơm xong thì đột nhiên Xuyên xuất hiện ở ngoài cửa một cặp lồng cháo nóng hổi, với một túi hoa quả. Anh ta lúc này không có hùng hổ giống mấy hôm trước nữa mà đưa đôi mắt nhìn tôi đầy áy náy, mặc kệ việc tôi đuổi vẫn mặt dày bước đến túm lấy tay tôi, nài nỉ.
– Diệp, anh… anh xin lỗi. Hôm đó là do anh quá cảm xúc nên mới hành động không suy nghĩ. Anh… em tha lỗi cho anh được không. Anh không hề cố ý đâu. Anh..
Nếu như bình thường, tôi có thể chớp mắt không để ý đến những lời sáo rỗng này của anh ta, bởi tôi biết được tính cách anh ta bây giờ không giống ngày trước, biết sai biết sửa. Ngược lại, văn nói đã trở thành một khả năng của anh ta rồi, nói mượt, nói hay, rồi sau khi quay lưng thì đâu vẫn đóng ở đó, mong chờ nó thành sự thật mà một điều viên vông không bao giờ có thực hết.
Dứt khoát rút tay mình ra khỏi tay của Xuyên, tôi nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng, ngữ điệu cũng không hề nhẹ nhàng chút nào cả. Không, phải nói là tôi đang cố nhẫn nhịn xuống cơn tức giận của mình, cố kìm chế để bản thân không nổi cơn điên chửi bới anh ta, hoặc là túm lấy cái gì đó đáp về phía anh ta, hoặc là g.iết c.hết anh ta.
– Tôi sẽ không nói chuyện với anh bất cứ việc gì ngoài việc ly hôn, cho nên anh không cần phải mất thời gian nói dong dài.
– Anh.. không muốn ly hôn. Diệp, anh thật sự không muốn mất em, anh …
– Anh không muốn ly hôn đấy là việc của anh. Còn tôi, tôi nhất định phải ly hôn với anh. Ngay từ đầu, cả tôi với anh đều biết là cuộc hôn nhân này không nên bắt đầu, chẳng qua là chúng ta cố chấp không nhìn nhận thực tại, nên bây giờ mới gánh hậu quả như thế này.
– Diệp…
– Tôi sẽ không kiện anh tội hành hung bạo lực tôi, tôi cũng sẽ không đòi hỏi anh bất cứ một thứ gì khi chúng ta kết thúc cuộc hôn nhân này. Tôi cần tự do.
– Tự do? Rõ ràng là em đang muốn quay lại với thằng đó, cho nên em mới đòi ly hôn với anh. Em đừng tưởng anh không biết, 10 năm qua em vẫn nhớ nhung đến nó, yêu nó, chờ đợi nó. Thậm chí, lúc ngủ em còn gọi tên nó, em không thấy mình tàn nhẫn với anh lắm sao? Hay là vì anh không đẹp trai như nó, không có tiền như nó, nên em mới không để anh vào mắt, không yêu anh.
– Anh đừng lôi người khác vào chuyện của tôi với anh.
– Nếu thật sự không liên quan như em nói thì em hãy cho anh một cơ hội đi Diệp. Anh hứa.. anh hứa là anh sẽ thay đổi, anh sẽ chăm chỉ làm việc để phụ em, anh hứa là anh sẽ không làm bất cứ điều gì khiến em phiền lòng nữa. Anh…
Vừa nói, Xuyên vừa quỳ xuống dưới sàn, tay túm chặt lấy khuỷu tay của tôi nghẹn ngào nài nỉ, thậm chí đôi mắt cũng đỏ hoe lên gần như sắp khóc. Bao lâu rồi nhỉ, bao lâu rồi tôi đã không nhìn lại con người thật của anh ta ? Thật thà, hiền lành, chịu khó, biết đối nhân xử thế? Lâu lắm rồi, rất là lâu rồi, bây giờ mọi thứ thay đổi hết. Tôi thay đổi, anh ta cũng thay đổi, vận mệnh cũng thay đổi?
Trước những lời đó của Xuyên, tôi không nói một lời nào nữa, thái độ từ đầu đến cuối vẫn tỏ ra cương quyết không mủi lòng. Anh ta thì càng nài nỉ hơn, tuy nhiên còn chưa nói hết câu thì lại bị Nga từ bên ngoài đi vào nói cho một trận thậm tệ.
– Đến đây làm gì? Chỗ này không chào đón hạng người như anh, mời anh cút đi cho tôi.
Xuyên đối với Nga cũng không có cái nhìn tốt đẹp vì tính tình Nga quá là thẳng tính và bốc đồng, sốc nổi, nhìn thấy cái gì chướng tai gai mắt là nhất quyết không để yên. Có vài lần anh ta bảo với tôi đừng nên kết bạn với cô ấy, bởi nếu lây tính cách của cô ấy thì nhà cửa sẽ tan nát hết. Đã là một người vợ thì nên biết nhịn chồng, chiều chồng, chồng nóng thì nhẹ nhàng chứ đừng đòi trèo lên cổ chồng ngồi. Nói thật lúc đó tôi nghe xong cũng không có ý kiến gì, nhưng bây giờ ngẫm lại, tôi ước gì mình có được tính cách giống như Nga thì tốt biết mấy. Bởi nếu như vậy, có khi 10 năm trước, tôi đã có thể dứt khoát hơn, biết đâu mọi chuyện sẽ đi theo chiều hướng tốt đẹp chứ không phải là mất hết tất cả. Tôi sẽ bảo vệ được mẹ, bảo vệ được con, và có khi là cả tình yêu của mình nữa…
Qủa nhiên như những gì tôi nghĩ, Xuyên bị Nga nói thì tức tối vô cùng, tuy nhiên anh ta vẫn cố gắng nhịn xuống, giải thích.
– Tôi đến thăm Diệp.
– Thăm nó? Mẹ kiếp, anh hại nó người không ra người, ngợm không ra ngợm, bây giờ lại tỏ ra có ân có nghĩa, anh tưởng người khác là con ngu à? Tóm lại không nói nhiều, cút, cút ngay ra khỏi đây cho khuất mắt người khác.
– Cô… đừng có quá đáng. Dù sao đây cũng là chuyện của vợ chồng tôi, cô không có tư cách gì can thiệp vào. Đừng tưởng tôi nhẫn nhịn thì cô có thể trèo lên đầu người khác. Bao đồng nó vừa thôi.
– Loại người như anh mà cũng có tư cách nói đến hai từ vợ chồng à? Con mẹ nó, anh thấy anh có xứng đáng làm chồng nó không? Có loại chồng nào giống như anh không? Này nhé, cái Diệp là nó hiền nên nó mới bỏ qua cho anh một cách dễ dàng như vậy, chứ nếu là tôi, tôi để cho anh c.hết rục xương ở trong tù rồi đấy, không có chuyện chạy vạy từng đồng để cứu hạng người như anh ra khỏi đâu.
– Cô…
– Cô cô cái gì mà cô? Cố tình không hiểu hay là não c.hết rồi nên không biết người khác đang đuổi mình cút đi hả? Hay là phải để tôi gọi bảo vệ lên tống cổ ra ngoài.
Nga không thèm đôi co với Xuyên nữa mà gọi bảo vệ luôn, thậm chí cũng không ngần ngại nói lớn làm cho anh ta bẽ mặt, tức tối rời khỏi.
Người đi rồi, cô ấy lúc này cũng quay sang tôi, nói.
– Tốt nhất là sau khi ra viện cậu ngay lập tức làm đơn ly hôn với tên này đi, sau đó chuyển chỗ ở, đừng có dây dưa làm cái gì nữa. Hạng đàn ông như này không phải là hạng tốt đẹp gì, dây vào chỉ khổ đời hơn mà thôi. Mọi lần cậu phớt lờ được, nhưng lần này cậu nhất định phải tỉnh táo lên và tìm con đường mới cho mình.
– Mình biết rồi.
– Haizz, thôi đi ăn đi. Nếu ngày mai mà tên đó có đến thì gọi bảo vệ lên tống cổ, nhớ chưa? Cậu mà mềm lòng nữa là mình mặc xác cậu đấy, không quan tâm nữa đâu.
– Mình biết rồi.
Tôi biết Nga lo cho mình, cho nên đối với những lời nói của cô ấy cũng không hề bỏ ngoài tai, cẩn thận từng chút. Ra viện việc đầu tiên tôi làm là về nhà thu dọn đồ đạc chuyển đến nhà của Nga ở tạm, đồng thời làm đơn ly hôn đơn phương gửi lên tòa án chờ giải quyết. Chỉ là tôi không ngờ được rằng, thuyết phục tôi không được thì Xuyên lại nổi tính điên khùng, anh ta lần nữa tìm đến tận công ty tôi, hùng hùng hổ hổ quát tháo dưới phòng bảo vệ, hại tôi đã bị giám đốc cho vào danh sách đen bây giờ càng thêm bội phần chướng mắt, không cho tôi thể diện nào hết, trực tiếp ở trước mặt đồng nghiệp lớn tiếng.
– Công việc thì làm không đến nơi đến chốn, bây giờ lại không quản được người nhà mình. Cô tưởng chỗ này là cái chợ của nhà cô đấy à?
– Tôi hứa sẽ không để chuyện này tái diễn ra lần nữa. Thành thật xin lỗi chị.
– Cái tôi muốn thấy là kết quả chứ không phải là một lời xin lỗi sáo rỗng. Hay là trước giờ cô quen mồm rồi, nên hễ xảy ra cái gì là lại xin lỗi cho xong chuyện.
– Tôi…
– Tôi không có thời gian dong dài với cô. Nếu muốn ở lại thì tốt nhất để tôi nhìn thấy sự cố gắng của cô có tiến bộ lên tí nào không? Còn nếu không hậu quả như thế nào thì cô biết rồi đấy. Đừng tưởng là có người chống lưng thì tôi đây không làm gì được cô.
Người trong công ty kẻ thích thì ít, kẻ ghét thì nhiều, nên ngay trong cuộc họp thấy tôi bị phê bình thậm tệ như vậy, một số người thấy hả hê lắm. Bọn họ không ngừng cười cợt, thậm chí khi giám đốc Loan rời đi còn không ngại bước đến khiêu khích tôi, đả kích tôi. Nhất là người phụ nữ tên Vy kia, một người trước giờ căm ghét tôi vô cùng lúc này càng thể hiện rõ hơn, công khai muốn đá tôi ra khỏi Bảo Thuận. Kỳ thật tôi thấy mình cũng không động chạm gì đến cô ta hay gây ảnh hưởng gì đến cô ta cả, còn Nga thì bảo với tôi.
– Loại người suốt ngày đối kị với người khác như nó thì cũng không bao giờ hơn ai được đâu. Người ta thì bận tối mặt kiếm tiền sáng tối, nó thì chỉ lăm le tìm cách hại người. Mấy hôm cậu nghỉ, mình nhìn thấy nó đứng thủ thỉ với giám đốc Loan không ít lần rồi đấy. Chắc chắn là có thêm mắm dặm muối nên chị ta mới càng gây khó dễ cho cậu.
– Hình như người ghét mình cũng nhiều lắm nhỉ?
– Thường thì những người mang bản tính sân si, thì mình có không làm gì thì cũng bị ghét như thường. Nhưng mà con này ấy, nó ghét cậu vì cậu xinh hơn nó, với cả ngày trước nó thích giám đốc và giám đốc không thích nó, thành ra nó càng có cớ với cậu hơn. Tóm lại ấy, nó động thì mình múc, nhẫn nhịn là nó leo lên đầu lên cổ đấy.
Nói đoạn Nga dừng lại suy tư một lúc, sau rồi lại nói tiếp với tôi.
– Kể ra con này mà ở bên cái lão Xuyên kia thì đúng là nồi nào úp vung đấy, hợp quá là hợp. Còn cậu ấy, xứng đáng được ở bên một người tốt hơn, hạnh phúc hơn, vui vẻ hơn.
– Mình bây giờ không muốn suy nghĩ đến những chuyện đó nữa. Có một cuộc sống yên ổn, đó là điều may mắn rồi.
– Chẳng tội gì phải mất niềm tin vào cuộc sống như thế. Ông trời không bao giờ bất công với ai cái gì hết, chỉ là với cậu hạnh phúc nó đến muộn một chút thôi.
Nghe Nga nói như vậy, tôi chỉ cười mỉm một cái. Thật ra tôi cũng đã từng hạnh phúc đấy chứ, chỉ là … hạnh phúc đó ngắn ngủi quá thôi. Nó chẳng khác gì một giấc mơ , cho tôi vui vẻ, cho tôi hạnh phúc, rồi cuối cùng reo rắc xuống bao nhiêu là đau khổ cùng cực, dằn vặt.
Sau sự việc kéo đến công ty tôi náo loạn, Xuyên cũng mấy lần tìm đến nữa nhưng do công ty đã thay bảo vệ mới nên anh ta không thể gây gổ được nữa, thậm chí còn bị đối phương đánh cho bầm dập đến nỗi phải nhập viện. Ban đầu, anh ta vùng lên đòi kiện cáo công ty tôi để lấy tiền, nhưng kiện không được, đã vậy còn bị luật sư của Dương lập vi bằng kiện ngược lại vì tội gây rối với phá hoại tài sản, tổng số tiền thiệt hại phải đền bù rất lớn. Mà tôi trong thời gian này vẫn chưa ly hôn được, trên danh nghĩa vẫn là vợ của anh ta, thành ra cuộc sống một lần nữa lại bị kéo vào những rắc rối, còn anh ta thì lúc nào cũng gọi điện liên tục. Cuối cùng không còn cách nào khác, tôi phải xin nghỉ để đến bệnh viện tìm anh ta nói chuyện cho rõ ràng mọi chuyện.
Có điều cuộc nói chuyện lần này giữa tôi với anh ta không hề có sự thống nhất nào, anh ta lần nữa nổi khùng với tôi, to tiếng giằng co. Thậm chí, lần này anh ta còn mất kiểm soát đánh tôi giữa hành lang bệnh viện, hất mạnh tôi xuống đất, tay cũng cầm một chiếc chai nhỏ ném về phía tôi, vừa ném vừa chửi, vừa cười như điên dại.
– Mày không cứu tao thì cả tao với mày cùng xuống địa ngục. Hahahaa…
Tôi không biết trong tay anh ta cầm cái gì, nhưng theo bản năng vẫn đưa tay lên che lấy mặt, mắt nhắm tịt. Những người xung quanh trở nên ồn ào chạy tán loạn, Trường không biết từ chỗ nào chạy đến kéo tôi ra một góc. Tôi mông lung nhìn anh ta, đôi môi mấp máy muốn nói nhưng đối phương đã nhanh hơn, gấp gáp hỏi tôi.
– Cô không sao đấy chứ? Trên người có thấy đau rát chỗ nào không?
– Tôi không sao. Nhưng có chuyện gì vậy? Sao anh lại…
– Tên chồng cô bị điên rồi. Trên tay gã ta là axit đấy, nếu vừa nãy không phải có anh ấy, thì cô đã hấng trọn hết vào người rồi..
Hai từ “ anh ấy” trong miệng Trường khiến cho tôi toàn thân run rẩy, đôi chân suýt nữa khụy hẳn xuống sàn. Tôi nhìn anh ta đầy lo lắng, muốn cất giọng hỏi nhưng lại không thể mở lời nói được, từ đầu đến cuối đôi tay chỉ biết túm chặt lấy anh ta để kiếm một điểm tựa. Xung quanh, những tiếng ồn ào vẫn chưa ngừng hẳn, và rồi lúc này tôi cũng nghe thấy được họ bàn tán với ngữ điệu đầy hoảng sợ và lo lắng.
– Trời ơi, tên điên đó cầm axit. Không biết là người đàn ông kia có bị làm sao không nữa? Vừa nãy mắt tôi nhìn thấy anh ấy giằng co với tên đó.
– Hình như là có bị thương. Nhưng mọi chuyện diễn ra nhanh quá, chẳng ai rõ được là làm sao?
– Cô gái kia may thật ấy. Nếu không có người đàn ông kia thì bây giờ nát mặt rồi. Haizz, xinh gái mà dính phải loại đàn ông như thế thì chỉ có khổ đời thôi.
– Đấy, nhìn mà làm gương nhé. Đàn ông bây giờ phải chọn đúng người, chứ chọn sai người có ngày gánh hậu quả lúc nào không biết.
Mỗi người một câu, tôi nghe không xót một từ nào, càng nghe càng thấy lòng mình lạnh hẳn. Tôi không biết làm gì lúc đó, cũng may Trường ở bên cạnh giúp đỡ tôi mọi chuyện, từ việc kéo tôi đi để cho bác sĩ khám lại, đến việc gọi bên công an đến làm việc với Xuyên, chạy ngược chạy xuôi ôm đồm tất cả. Còn tôi sau khi được bác sĩ khám cho xong cơ bản cũng không có bị thương, nước axit kia cũng không có bắn vào người, cho nên đúng là may mắn như những lời bàn tán ngoài kia là đã thoát được một kiếp nạn.
Kiểm tra xong xuôi hết tất cả, tôi vẫn chưa thể lấy lại được sự tỉnh táo, ngập ngừng mãi cũng mới dám cất giọng hỏi người bác sĩ trước mặt.
– Bác sĩ, chị có thể cho tôi hỏi, cái người đàn ông vừa nãy bị axit hắt văng vào người, anh ta… đang ở đâu ạ? Có nặng lắm không ạ?
Rất nhanh, đối phương dừng bút quay sang nhìn tôi, đáp lại luôn.
– Anh ta đã được đưa đi xử lý ngay lúc đó. Còn về có nặng hay không tôi cũng không rõ vì tôi không phải là người trực tiếp tham gia vào việc sơ cứu.
– Vậy chị có biết anh ấy được cấp cứu.. ở phòng nào không vậy?
– Cô thử đi ra bên ngoài rẽ về bên tay phải xem sao. Vừa nãy tôi thấy mọi người dẫn anh ta đi về phía phòng của trưởng khoa. Chắc là người quen với ông ấy?
– Dạ tôi cảm ơn.
Chỉ chờ có câu nói ấy, tôi ngay lập tức bước vội ra bên ngoài theo hướng người đó chỉ. Lúc ấy, trong đầu tôi chỉ tồn tại một suy nghĩ rằng tôi chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc anh có làm sao không, anh có bị thương nặng hay không? Nếu anh không sao thì tôi đương nhiên sẽ lặng lẽ rời đi, còn nếu anh không may vì tôi mà bị liên lụy, tôi cũng không thể không nói lời nào. Nói lời cảm ơn vì anh đã cứu tôi, và nói lời xin lỗi vì những hành động mà Xuyên gây ra.
Vừa nghĩ, tôi vừa bước vừa ngó nghiêng tìm xem Dương ở đâu, đến khi thấy anh bước ra từ một căn phòng, không hiểu sao bước chân tôi lúc ấy lại trở nên nặng trịch, chẳng thể nào nhấc tiếp nổi. Tôi thấy vị trưởng khoa kia dặn dò anh đủ thứ, thấy ở tay anh quấn một gạc băng màu trắng nhìn rất chói mắt, tuy nhiên từ đầu đến cuối nét mặt vẫn như vậy, không hề tỏ ra đau đớn hay để lạc một điểm khác thường nào. Khoảnh khắc ấy, tôi cũng chợt nhận thức được rằng người thanh niên năm nào bây giờ đã thay đổi thật rồi, chẳng còn là một người nhẹ nhàng, đối với tôi lúc nào cũng dịu dàng cưng nựng nữa. Anh đã thay đổi thật rồi. Bây giờ anh trở thành giám đốc lớn được người người ngưỡng mộ, và trở thành chồng của người ta nữa.
Mắt nhìn thấy Dương đứng ở hành lang, tôi bần thần mất một lúc rất lâu cũng chậm chạp lê từng bước tiến lại. Khi anh quay người, chúng tôi đối diện với nhau rất gần, tôi không biết nói gì, anh thì vẫn đứng bất động, sắc mặt vô cảm, tựa như kiểu sự xuất hiện của tôi khiến cho anh thật chướng mắt vậy. Tuy nhiên, kiểu gì cũng phải gặp nhau, nên tôi cũng không hề chạy trốn mà nhìn anh, mấp máy nói.
– Tôi… có chuyện muốn nói với anh? Anh có thể…
– Định cầu xin cho tên chồng của cô?
– Không phải. Hành động của.. chồng tôi, anh ta sai sẽ bị pháp luật răn đe và xử lý. Nhưng tôi dù sao cũng là vợ, anh bị chồng tôi làm bị thương, nên tôi muốn thay mặt anh ta nói xin lỗi với anh. Ngoài ra.. tôi sẽ bồi thường chi phí tiền thuốc và khám chữa. Tôi…
– Cô vẫn nghĩ mấy giọt nước mắt của cô còn có khả năng mang ra làm vũ khí để đàm phán?
Câu chất vấn của Dương khiến cho giọt nước mắt trên khóe mi tôi trào ra. Tôi biết trong mắt anh, tôi là người đã hủy hoại cuộc đời của anh, bây giờ chồng tôi cũng làm anh bị thương, tôi không có tư cách nào đứng ở đây cao giọng với anh hết. Vì thế, mặc cho anh lạnh lùng đầy chán ghét, tôi vẫn mặt dày nhẫn nhịn xuống, nhìn vào mắt của anh, lặng lẽ nói tiếp.
– Tôi lấy danh nghĩa là vợ của anh ta để nói chuyện với anh, thật lòng muốn đàm phán với anh?
Dương khẽ chau mày, đưa mạnh tay kéo tôi vào sát người mình, ép tôi ngẩng mặt đối diện với anh, đột nhiên nói.
– Tóc đã dài rồi, tôi nhớ trước kia cô không thích để tóc dài.
– Tôi..
– Có biết khoảng thời gian tôi ở bên Mỹ thế nào không? Trong khi cô ở vui vẻ bên người khác, thì tôi phải nằm trên giường bệnh nửa năm trời, các bác sĩ đều nói tôi không qua khỏi, còn bảo mọi người ký tên bỏ cuộc. Nhưng tôi vẫn tỉnh lại. Tôi bị thương ở đầu nên rất sợ quên đi chuyện trước kia. Có một thời gian, tôi ép mình ngày nào cũng phải hồi tưởng lại quá khứ, ép mình phải nhớ cô cho thật kỹ, thật kỹ.
Đây mới là nỗi giày vò thật sự. Đến bây giờ tôi mới biết, hóa ra Dương không hề quên tôi, vì anh hận tôi như vậy thì sao mà quên được. Anh tôi luyện bản thân trở nên mạnh mẽ, trở nên vô cảm, đến khi trái tim đã hoàn toàn vứt bỏ tôi mới quyết định quay về để trả thù, giày vò tôi, trả cho tôi những tuyệt tình ở khách sạn ngày đó.
Đưa tay lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má tôi, Dương đặc biệt nhẫn nại, vừa vuốt ve vừa bình thản nói.
– Chẳng phải muốn cầu xin cho chồng cô sao? Tiếp tục đi, nhân lúc tôi còn có kiên nhẫn đứng ở đây nghe cô lảm nhảm.
– Tôi…
– Cô có 3 phút để nói. Còn không, phiền cô cút khỏi tầm mắt của tôi.
Nói xong lời nói ấy, Dương quả thật kiên nhẫn đứng chờ đợi tôi, quan sát từng nhất cử nhất động của tôi. Đến khi 3 phút trôi đi, anh lập tức quay người đi về phía căn phòng VIP được bệnh viện sắp xếp cho, nửa cái nhìn cũng không muốn dành cho tôi nữa. Mà tôi, lúc bấy giờ cũng mới ý thức được mọi chuyện, vội vàng đuổi theo anh, gấp gáp nói.
– Tôi biết có thể anh không cần mấy đồng bạc lẻ này của tôi, nhưng mà.. tôi vẫn muốn có một phần trách nhiệm với việc anh gặp phải. Chưa kể… số tiền 150 triệu kia, tôi cũng muốn trả lại anh.
– 150 triệu nào?
– 300 triệu luật sư Trường chuyển cho tôi, tôi đã dùng 150 triệu. Còn 150 triệu, tôi đã trả lại cho anh ta.
– Liên quan gì đến tôi?
– Số tiền đó… luật sư Trường bảo với tôi nó là của anh. Tôi nghĩ anh ta chẳng có cớ gì mà phải đi nói dối tôi điều đó làm gì cả? Cho nên tôi muốn hôm nay được nói chuyện rõ ràng với anh hơn. Ít nhất, là tôi không muốn mình mắc nợ anh.
Lần này, ngữ điệu của tôi đã lấy lại được một chút bình tĩnh nên đáy mắt Dương có xẹt qua một chút ngạc nhiên, tuy nhiên anh vẫn quyết định không nói gì cả, tiếp tục sải bước chân. Đến khi cả hai chúng tôi vào đến phòng, lúc này anh cũng mới lộ rõ bộ mặt thật của mình, quay người ép sát tôi vào cánh cửa, cái nhìn mang theo vài phần phẫn nộ.
Trong phòng bật ngọn đèn tỏa ánh sáng dìu dịu, tôi mặc bộ váy màu xanh nhạt dài đến gót chân, mái tóc xõa xuống bờ vai mảnh khảnh.
Chúng tôi cách nhau rất gần. Đột nhiên Dương dơ tay giúp tôi chỉnh lại mái tóc rối bời, nói nhỏ.
– Là tôi không tốt đúng không?
– Không phải.
– Nếu không phải, tại sao năm đó lại tàn nhẫn với tôi như thế? Cô có biết, khi biết cô có thai, tôi đã vui vẻ như thế nào không? Tôi đã nghĩ cái tên kia rất hợp, nếu là con trai có giống tôi không, con gái có xinh đẹp như cô không? Thậm chí tôi đã tính cả đến việc cầu hôn cô, cho cô một bất ngờ đầy lãng mạn.
– Đều là đã chuyện cũ. Anh không nhắc, tôi cũng đã quên từ lâu rồi.
Tôi né tránh cái nhìn của Dương, cổ họn nghẹn lại, vội đẩy người anh ra nhưng anh lại không cho tôi cơ hội nào lẩn tránh. Anh kéo tôi về phía giường, kéo váy lên cao, dù tay bị thương nhưng dường như lúc này không hề có chút chướng ngại nào cả.
Đèn vẫn bật sáng, bầu không khí bỗng trở nên mờ ám. Tôi có chút sợ hãi, còn anh thì vẫn tỏ ra vô cùng bình thản, hôn một đường từ vai xuống cổ tay tôi, dừng lại ở đó rất lâu, cuối cùng bật cười bình thản nói.
– Tôi đã từng trách cô. Nhưng bây giờ thì không còn nữa.
Nói xong, Dương cũng kéo váy tôi xuống, đứng dậy xoay người. Khoảnh khắc đó, tôi cứ tưởng anh mở cửa đi ra ngoài, thì một lần nữa giọng nói của anh lại từng chút từng chút len lỏi truyền vào tai, khiến cho tôi bất giác cả người trở nên run rẩy.
– Bởi vì tôi đã không còn yêu cô nữa…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!