Đừng Nghĩ Ly Hôn
Chương 8: Đau miệng
Cố Dương phát hiện đã đến gần nhà, xe không thể đi vào.
Cậu biết, đây là lúc phải nói tạm biệt.
Có chút không muốn.
Động tác cũng chậm rì rì.
Lúc vừa mới lên xe, vì đây là Lục Ngôn nên cậu không có chút gì do dự, xem như chuyện đương nhiên mà lên. Bởi vì Lục Ngôn đối với cậu mà nói là người cực kỳ thân cận, không cần khách khí. Nhưng bây giờ, bọn họ chỉ là người xa lạ đã gặp mặt hai lần.
Cần phải cảm ơn mới đúng.
Cố Dương nghĩ như thế nên mở dây kéo cặp sách, đưa tay lấy một bó hoa ra, là một bầu trời đầy sao nho nhỏ màu lam nhạt nhìn rất đẹp.
Đây là bài tập sinh vật làm hoa khô của cậu, là lần đầu tiên làm nên rất có ý nghĩa, cậu vẫn luôn giữ lại cẩn thận, thẳng đến khi dọn về nhà bác bị nói là rác thải mà ném đi.
Lần này, cậu muốn đưa bó hoa khô yêu thích của mình cho Lục Ngôn.
Đời trước, hầu như đều là Lục Ngôn tặng quà cho cậu, chờ trạng thái tâm lý Cố Dương chuyển biến tốt, lúc đó cậu muốn tặng quà cho Lục Ngôn nhưng lại xoắn xuýt, rất sợ Lục Ngôn sẽ không thích.
Nhưng Lục Ngôn chỉ cần vừa nghe cậu tặng quà thì mặt đã giãn ra, ôm cậu hôn môi. Hình như không quản cậu đưa cái gì, tâm tình Lục Ngôn đều sẽ tốt lên.
Hiện tại, cậu đưa một bó hoa đầy ngôi sao nhỏ cho hắn, có chút thấp thỏm nói: “Tặng cho…ngài.”
Lục Ngôn hơi kinh ngạc, không ngờ mình lại được tặng một bó hoa, nhưng một giây sau cũng rất trịnh trọng nhận lấy, cẩn thận nâng trong tay, chỉ lo bó hoa sẽ bị hỏng.
“Cảm ơn.” Lục Ngôn câu môi, khóe miệng lộ ra một nụ cười ôn nhu, “Đừng gọi là ngài, tôi không đến mức già như vậy. Đúng rồi, tôi còn chưa tự giới thiệu với em một chút, không biết tại sao luôn cảm thấy em rất quen mắt. Tôi là Lục Ngôn.”
Tim Cố Dương nhảy một cái, theo bản năng nói: “Em là Cố Dương.”
Cả hai tự nói tên chính mình, những thứ khác đều không quan trọng.
Sau khi nói xong, hai người không biết tại sao, nhìn nhau không nhịn được nở nụ cười.
Lần này phải đi thật rồi.
Cố Dương đeo ba lô trên lưng, xuống xe, nhận lấy hành lý của mình từ tay tài xế, khom lưng híp mắt cười nhìn Lục Ngôn trong xe, ánh mắt sáng lấp lánh, tràn đầy phấn chấn, rất có sức cuốn hút.
Lục Ngôn nhìn vậy, vô thức nở nụ cười. Còn có loại kích động muốn đem người ôm về nhà nuôi.
Chờ Cố Dương đi xa, thật lâu sau tài xế vẫn không nghe dặn dò, có chút buồn bực quay đầu lại, nhìn thấy Lục tổng cúi xuống nhìn ngắm bó hoa, như đang suy tư điều gì.
Tài xế kỳ quái nói: “Lục tổng?”
Lục Ngôn lại không đầu không đuôi hỏi một câu, “Hôm nay là ngày của cha à? Em ấy kêu tôi là ba ba, còn tặng hoa nữa.”
Tài xế nhìn trong mắt Lục tổng đầy ý cười, có chút buồn bực. Đột nhiên bị người khác gọi là ba ba thì vui đến thế à?
Vừa nghĩ lại, hiện tại người trẻ tuổi cũng sẽ gọi người khác là ba ba, nếu như mình có thể có tiền như Lục tổng, được gọi là ba ba, y cũng sẽ thật cao hứng. Nhưng mà, mỗi ngày Lục tổng phải đối mặt với cái gì, nghĩ cũng không cần nghĩ, y tuyệt đối không làm được.
Một bên khác.
Cố Dương đã về tới nhà, thả hành lý xuống. Cha mẹ Cố đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, nhìn cậu hơn tám giờ mới đến nhà cũng không kỳ lạ, ngồi xe buýt thì tầm này cũng không gì là lạ, bọn họ làm sao biết đứa con nhà mình ngồi siêu xe mà về, còn về đến tận nhà, ngủ trong xe hơn nửa tiếng đồng hồ.
Mẹ Cố quay đầu lại, cười nói: “Về rồi hả, con gặp chuyện gì mà tâm tình tốt vậy?”
Cố Dương sửng sốt một chút, không nhịn được sờ sờ khóe môi nhếch lên, cậu cao vui vẻ rõ ràng như vậy sao? Hơn nữa, hình như môi hơi đau, lẽ nào bị con muỗi cắn? Không nghĩ ra, một chút chuyện nhỏ liền quăng ra sau đầu đi.
“Không có gì, con xem clip hài trên mạng thôi.”
Cố Dương ngồi ở phòng khách cùng cha mẹ Cố xem TV một hồi rồi về phòng rửa ráy, sau khi đi ra, cậu lấy bài tập hè trong ba lô để xem trước, dự định trước tiên xem làm được bao nhiêu.
Làm xong một tờ bài thi, tình huống coi như khả quan. Dù sao đi nữa, đời trước Cố Dương đã lên đại học, coi như rất nhiều kiến thức sau khi thi đại học đã trả lại cho thầy cô, nhưng lớp mười cũng không quá khó. Không nhớ rõ thì chỉ cần mở ra sách giáo khoa ra một lần, cũng nhanh chóng có thể lên tay, sử dụng công thức làm đề thi.
Tự động viên xong, Cố Dương hơi hơi an tâm chút, xem thời gian cũng đã muộn, cậu đánh răng đi vệ sinh, bò lên giường, trong đầu ôn lại tiếng Anh, từ từ ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, tinh thần Cố Dương rất tốt, khi đồng hồ báo thức vang lên, cậu đã sớm ra khỏi giường.
Trong phòng khách, cha mẹ Cố cũng mới vừa rời giường không bao lâu, nhìn thấy Cố Dương dậy rồi, liền nói: “Được nghỉ hè, sao con không ngủ thêm một lát?”
Cố Dương: “Thành thói quen dậy sớm rồi ạ.”
Mẹ Cố nở nụ cười: “Người khác đều ước gì ngủ nướng, con thực sự là, mau đến đây ăn điểm tâm.”
Cha mẹ Cố ăn mì xong liền đi đến xưởng làm. Gãy xương tuy còn chưa khỏi hẳn nhưng công việc vẫn phải quản.
Cố Dương thì lại về phòng, tiếp tục đem tất cả sách giáo khoa lớp mười gặm một lần. Bởi vì cậu muốn chọn khoa học tự nhiên nên mấy môn khác cậu sẽ không để ý lắm, mà coi như là vậy thì cũng có mười hai quyển sách muốn xem. Mấy ngày sau đó, Cố Dương đều rất khắc khổ nghiêm túc, dậy sớm ngủ trễ, không chỉ có đọc hết sách giáo khoa mà cũng làm xong hết bài tập nghỉ hè.
Chuyện học tập đã ổn, vừa bắt đầu rất cực khổ, mà một khi chân chính dung nhập vào, giải đề mang đến cảm giác thành công sẽ cho người ta đặc biệt thỏa mãn sảng khoái. Chờ cậu làm hết thảy bài tập xong vẫn còn chưa hết cảm giác thòm thèm, còn muốn tiếp tục làm đề bài. Thực sự làm đề bài khiến cho ta vui sướng.
Bước đầu giải quyết việc học tập xong, vậy thì bước kế tiếp nên lập kế hoạch hè.
Ngày ấy thi học kỳ, Cố Dương từng nghĩ qua kỳ nghỉ hè muốn sắp xếp như thế nào, mấy ngày nay là thực hiện bước đầu tiên của kế hoạch. Học tập là chuyện quan trọng nhất trước mắt, mặt khác kiếm tiền cũng rất quan trọng.
Cậu sắp thành niên nên muốn kiếm tiền nuôi sống mình, không cần dùng tiền của cha mẹ nuôi. Coi như cha mẹ Cố cảm thấy không có chuyện gì, bác cũng sẽ luôn oán giận, không cần thiết làm khó dễ cha mẹ.
Vừa vặn, cậu không thể luôn vùi đầu đọc sách, coi như vừa học vừa chơi đi.
Cố Dương đã sắp xếp thời gian biểu, ôn tập mỗi môn học lớp 12, làm qua mấy đề thi năm thi đại học… Nói đến đây, mấy năm sau cậu mới tham gia thi đại học, khi đó ôn tập không phải cũng là đề mà đời này thi đại học sao? Đúng đáp án rồi!
Vừa nghĩ tới tự mình biết đề mấy năm thi đại học, cậu đột nhiên có điểm hưng phấn. Mà nghiêm túc nghĩ lại, đề là gì?… Rất tốt, cậu đã quên sạch rồi, đề ngữ văn viết văn thế nào cũng không nhớ ra được!
Trong lòng Cố tiểu nhân quả thực muốn phẫn nộ hất bàn, cuối cùng vẫn nhặt bài thi lên, tiếp tục chiến đấu. Dù sao thi đại học vẫn phải thi, thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc (*), xem ra chuẩn bị đến tối đã đầy đủ hết.
(*): vô số quân lính chen nhau đi qua một chiếc cầu gỗ, ý nói sự cạnh tranh khốc liệt.
Sách giáo khoa lớp 11 lớp 12 cậu không có, hiện tại mua, sau đó nộp học phí thì lãng phí tiền tài liệu giảng dạy. Cho nên, cậu nói với cha mẹ Cố muốn đến thư viện học tập. Cha mẹ Cố đương nhiên không ý kiến, còn ngay lập tức cho cậu năm trăm để mua đồ ăn bên ngoài, dặn cậu đừng chỉ học tập mà cũng phải nhớ thư giãn đầu óc, đi chơi game vui đùa một chút cũng rất tốt. Sau đó lại hỏi cậu có đủ tiêu hay không.
Cố Dương nói đủ, không dùng tới nhiều như vậy. Cậu đến thư viện có thể dùng tiền làm gì, cha mẹ Cố nghĩ cậu nên đi chơi nhiều một chút, bọn họ bận rộn trong xưởng, con được nghỉ hè cũng không thể thường xuyên gặp mặt, chỉ hy vọng cậu đi ra ngoài chơi cùng bạn bè.
Cố Dương cũng không muốn chơi, cậu muốn tìm việc làm kiếm chút tiền. Tìm việc bán thời gian trong hè, hy vọng tiền lương có thể không thấp, cậu làm một học sinh trung học, lựa chọn thật sự không nhiều. Cậu vốn thử tìm việc làm gia sư, nhưng các phụ huynh đều nghiêng về tìm sinh viên đại học trọng điểm, nhìn không lọt mắt học sinh cấp 3 như cậu.
Cố Dương có chút phát sầu, một bên suy tư một bên chậm rãi đi, cũng không chú ý đến mấy nữ sinh nhìn thoáng qua cậu đều bị làm cho kinh ngạc, đi ngang qua cũng không nhịn được quay đầu lại xem, còn muốn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra mà chụp trộm một tấm, sau đó hưng phấn cùng chia sẻ với bạn bè.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng đồ ngọt, Cố Dương chú ý tới thông tin tuyển dụng dán trên cửa.
Cậu nghiêng đầu suy tư một giây, đi vào.
Mời vừa đi vào, vừa vặn có một người mặc đồng phục đi tới, cười hỏi cậu cần gì.
Cố Dương lắc lắc đầu, nói: “Em muốn xin việc làm.”
Nữ quản lý sửng sốt một chút, nhất thời cười đến rất xán lạn, “Được! Từ giờ trở đi, em chính là nhân viên của cửa hàng chúng ta rồi!”
Cố Dương ngây người: “…” Chờ chút, không hỏi có kinh nghiệm hay không hả? Không cần kêu cậu thử một lần? Tuỳ tiện nhận luôn sao?
Cô tựa hồ cũng nhìn thấu nghi hoặc trên mặt cậu, nụ cười càng long lanh, “Ai cho em đẹp trai như vậy, em chỉ là đứng chỗ này là có thể làm bảng hiệu sống, kinh nghiệm cái gì, làm việc này vốn không khó, mấu chốt là thái độ.”
Đột nhiên bị khen thẳng thắn như vậy, Cố Dương có chút ngượng ngùng, đỏ mặt nói: “Trước đây em có làm qua nhân viên phục vụ, có kinh nghiệm…”
Quản lý có vẻ lớn hơn cậu nhiều tuổi, nhìn cậu lại như em trai hàng xóm, thấy cậu dễ ngại ngùng, càng nhìn càng đáng yêu.
Không bao lâu, chủ cửa hàng đã nói với cậu về vấn đề tiền lương và các khoản đãi ngộ khác, ngày mai là có thể bắt đầu đi làm.
Cửa hàng đồ ngọt tính lương theo giờ, đãi ngộ so với trong tưởng tượng của cậu còn tốt hơn, hơn nữa quản lý cũng đồng ý cho cậu một tuần làm ba ngày.
Nói chuyện xong xuôi, Cố Dương đi ra cửa, còn có chút hoảng hốt, không ngờ có thể thuận lợi như vậy. Bộ dáng của vị quản lý như nhặt được vàng, nói cậu giống như thiếu niên trong hoạt hình, nhuộm tóc rất đẹp. Cố Dương muốn nói đây không phải là nhuộm, mà nghĩ lại giải thích cũng phiền phức nên không nói nữa.
Cố Dương ngẫm lại, mình có khả năng bị quản lý lôi ra làm bình hoa di động, không khỏi buồn cười.
Khóe môi mới vừa cong lên, Cố Dương liền nghe có người đang gọi cậu, theo bản năng quay đầu lại nhìn sang, vừa vặn đối mặt với Lục Ngôn đang ngồi trong xe.
Cố Dương sững sờ, sau đó hai mắt thành lưỡi liềm, cười đến đặc biệt đáng yêu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!