Đừng Ngủ Khi Nam Chính Còn Thức! - Chương 22: Tiền xe của anh là 500
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
352


Đừng Ngủ Khi Nam Chính Còn Thức!


Chương 22: Tiền xe của anh là 500


Đến khi cảm thấy có chút mỏi chân, Bạch Thụy Hoan mới chịu thu trở về, cô liếc mắt nhìn một chút, thật tâm thừa nhận nữ phụ phản diện có một đôi chân thật dài thật đẹp…

Còn chân của nam phụ thì rất giỏi chịu đòn.

Thấy đối phương không ừ hử thêm tiếng nào, cô nhàm chán chẹp miệng, nhờ nam nhân viên nọ giúp mình đỡ Thôi Tử Ngạn ra xe một tay.

Trên đường rời khỏi quán bar, người kia nhịn không nổi nhớ đến tình huống xảy ra ban nãy, cậu ta xem như làm việc tốt mà đưa lời khuyên nhủ: “Vị khách này dường như gặp phải chuyện buồn, tâm trạng xuống dốc, trong tình huống này rất cần người khác đối xử nhẹ nhàng…”

Phùng Nghiên vứt Thôi Tử Ngạn ở ghế sau, đóng cửa xe lại rồi mới đưa tay xoa xoa bên bả vai mỏi nhừ.

“Ồ, tôi cảm thấy mình đã đủ nhẹ nhàng rồi đó.”

“…”

Phục vụ bày tỏ không biết nói gì hơn.

Thôi Tử Ngạn ngoan ngoãn dựa ở ghế sau, chuyên tâm đóng vai một kẻ đã bất tỉnh nhân sự. Mãi đến khi cảm nhận được sự chuyển động của động cơ xe, mới đánh bạo hé mắt nhìn người đang ngồi ở vị trí ghế lái.

Bạch Thụy Hoan lái xe rất ổn định, tầm mắt Thôi Tử Ngạn dừng trên phần gáy trắng mịn bị nhánh tóc đuôi ngựa phủ lên một chút ở phía sau cô, lại chú ý đến đôi tay thon dài đang gõ nhẹ bên thành vô lăng, vừa nữ tính lại vừa nhu hòa một cách hiếm thấy…

Bầu không khí yên tĩnh hiện tại kết hợp với men rượu trong người cậu hình thành một loại thôi thúc kì lạ, khiến cậu muốn ngắm nhìn người phụ nữ này nhiều hơn một chút.

Khác với vẻ đẹp trong trẻo, đầy vẻ thanh tân tựa như thiếu nữ mới lớn của Chu Anh, Bạch Thụy Hoan có ngũ quan sắc sảo, gây kích thích thị giác hơn rất nhiều.

Đôi mắt của Chu Anh là mắt bồ câu hai mí rõ ràng, vừa thuần khiết lại vừa ngây thơ, không khỏi khiến người ta nảy sinh thiện cảm, giống như một con nai nhỏ hiền lành vô hại.

Còn Bạch Thụy Hoan lại sở hữu mắt phượng hơi xếch lên, đuôi mắt cong cong, tròng mắt lấp lánh ánh sáng, mỗi lần chớp động đều nảy sinh ra một cỗ mị lực khó nói thành lời.

Nếu Chu Anh là loài hoa linh lan trắng muốt đơn thuần lại sạch sẽ, mang theo hương thơm dịu dàng tao nhã, thì Bạch Thụy Hoan chính là đoá bách hợp đỏ kiêu sa, mị hoặc lại quyến rũ, hương sắc nồng nàn khiến lòng người nảy sinh khát vọng chiếm hữu, muốn ngừng mà không được.

Trước đây cậu đã từng không ít có cơ hội nhìn thấy Bạch Thụy Hoan từ xa, thế nhưng những lần ấy đều mang đến loại ấn tượng khác biệt hoàn toàn. Bởi vì người phụ nữ này ngoài xinh đẹp chói mắt ra, trước sau đều là bộ dáng ngạo mạn coi trời bằng vung, từ nụ cười đến ánh mắt đều đầy rẫy những toan tính dung tục.

Cũng có thể ngay tại thời điểm ấy, Thôi Tử Ngạn vì Chu Anh mà có thành kiến sâu nặng với Bạch Thụy Hoan, từ đầu đến cuối đều không thể nhìn ra được chút điểm tốt nào.

Mọi chuyện bắt đầu thay đổi kể từ sau lần gặp gỡ ở quán bar của Tống Tư, Thôi Tử Ngạn mới phát hiện rằng, cậu không có cách nào để dời đi ánh mắt và tâm trí của bản thân ra khỏi người phụ nữ này.

Rốt cuộc cậu đang bị gì vậy? Người cậu yêu là Chu Anh, thứ nhận định như chặt đinh chém sắc này đã ăn sâu vào trong máu thịt của cậu từ lâu. Cô ấy dịu dàng, trong sáng, ngây thơ, tốt bụng, bao dung… Chỉ là cuộc đời này có quá nhiều thứ bất công với cô, cũng từ tất cả những điều trên đã khiến Thôi Tử Ngạn không ngừng liên tưởng đến người mẹ quá cố của mình…

Kể từ lần đầu tiên gặp mặt, cậu đã nhận định bản thân phải có trách nhiệm bảo vệ người con gái thiện lương này, cậu có đủ khả năng để che mưa chắn gió thay cô, không còn bất lực và vô dụng như lúc còn nhỏ, khi mà ngay cả chính mẹ ruột của mình cậu cũng không thể bảo vệ được, để bà ra đi trong muôn vàn đau đớn và tủi nhục…

Chu Anh trở thành cây ước nguyện, mà Thôi Tử Ngạn ngày đêm chỉ biết miệt mài quỳ dưới gốc cây, mong mỏi nó có thể cho cậu cơ hội bù đắp lại tất cả những tiếc nuối hình thành từ thuở ban sơ ấy.

Mà kể cả khi hy vọng bị đập tan hết lần này đến lần khác, cậu vẫn kiên nhẫn một cách lạ lùng. Đôi lúc Thôi Tử Ngạn nghi ngờ, rốt cuộc thứ cậu muốn có phải là tình yêu của Chu Anh không? Hay chỉ là muốn tìm một chỗ thích hợp, một người thích hợp để cậu có thể ký thác, gieo trồng những kỳ vọng hãy còn dang dở?

Chính cậu cũng không hiểu nổi bản thân mình.

Vậy nhưng chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, sự tác động của cái tên “Bạch Thụy Hoan” đã ép buộc cậu phải nhìn nhận lại mọi thứ, cuối cùng để Thôi Tử Ngạn phát hiện ra rằng, hình như trước kia cậu đã hiểu lầm một số chuyện…

Bạch Thụy Hoan làm tâm trí của cậu rối bời, xa cách khiến cậu khó chịu, nhớ đến lại xốn xang hồi hộp. Khi ở cạnh cô, cậu thậm chí có thể đếm rõ được nhịp tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, tựa như đang hân hoan nhảy múa…

Từ trước đến nay, chưa có cô gái nào có thể khiến Thôi Tử Ngạn nảy sinh ra loại xao động bất bình thường này, kể cả khi đối tượng có là Chu Anh đi chăng nữa.

Bị Chu Anh cự tuyệt tình cảm, cậu không cam lòng, rối trí tìm đến men say, giống như gã khờ bị lạc mất phương hướng. Thế nhưng sau khi chất cồn mãnh liệt tấn công vào đại não, Thôi Tử Ngạn nhận ra cậu chỉ còn lại duy nhất một mối day dứt, ân hận đối với hành động của mình ngày hôm đó khi ở bệnh viện!

Thôi Tử Ngạn tự nhủ, rốt cuộc mình đã làm ra chuyện tốt gì thế này? Đến tận bây giờ cậu vẫn còn nhớ như in cảm giác bàng hoàng ngây ngốc khi nhận được đoạn băng ghi hình được chiếu vào đêm tiệc ngày hôm ấy.

Cậu hiểu lầm Bạch Thụy Hoan, dù đã nghe lời giải thích vẫn lựa chọn không tin tưởng cô, đã vậy thái độ còn tồi tệ như thế!

Thôi Tử Ngạn không phải kẻ ngốc, sau nhiều lần phân tích kĩ càng liền có thể phát hiện ra tâm ý của mình, giống như một quả quýt bị mang đi bóc vỏ, đem ra phơi bày ra trước ánh sáng, khi nhìn thấy cũng không có cách nào lừa mình dối người rằng nó là trái chuối được.

Bạch Thụy Hoan lái xe được một lúc, nhắm chuẩn xác địa điểm, đạp thắng dừng lại ở gần cửa khách sạn 5 sao của nhà họ Thôi.

Động tác của cô rất hợp thời, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của nam phụ.

Trước một Thôi Tử Ngạn vẫn đang nhắm mắt giả vờ ngủ, Bạch Thụy Hoan không nhanh không chậm nói:

“Tiền xe của quý khách hết thảy là 500. Quý khách muốn tự cút xuống hay để tôi đạp ngài ra khỏi xe ạ?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN