Đừng Nhắc Em Nhớ Lại - Chương 17 - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
331


Đừng Nhắc Em Nhớ Lại


Chương 17 - Chương 17



A… Giang Huệ

Tôi nhúc nhích một chút, vai đau đớn, cố gắng nhịn đau xoay đầu sang bên trái, gọi tên Giang Huệ, cả người cô ấy gục trên túi khí an toàn, biểu tình rất đau đớn. Tôi hỏi cô ấy: “Sao rồi?”

“Đau quá…” Trên mặt cô ấy ẩm ướt, không biết là mưa hay nước mắt.

“Đau chỗ nào?”

“Đau quá…”

“Không biết…” Hiển nhiên Giang Huệ chưa từng gặp qua loại tình huống này, sắp khóc đến nơi: “Hình như chỗ nào cũng đau… Có phải tôi sắp chết rồi không…”

“Nói bậy!” Tôi cố gắng cởi dây đai an toàn ra, cánh cửa bên gian điều khiển của xe bị biến dạng, tôi làm thế nào cũng không đẩy ra được, cuối cùng đành bỏ cuộc, tôi cúi người xuống cởi dây an toàn cho Giang Huệ: “Mau xuống xe đi, lỡ có xe nào ở phía sau chạy tới đụng vào thì chúng ta xong đời“.

Trong mắt Giang Huệ lóe lên vẻ sợ hãi, mu bàn tay cô ấy có vết máu, cũng không biết là bị thương ở chỗ nào, ngón tay tôi run run, bất quá cuối cùng tôi cũng mở được dây an toàn của cô ấy, tôi hỏi: “Cô mở cửa ra được không?”

Cố ấy dùng sức đẩy cửa, dường như đã thực sự bị dọa đến sợ hãi, tôi vừa cúi người xuống vừa cùng cô ấy cố gắng đẩy, cửa xe bên ghế phụ rốt cuộc mở ra được, mưa lả tả dội thẳng vào, bất chợt có ánh sáng trắng lóe lên từ phía sau, thế nhưng xem vẻ như chiếc xe đó đang chạy đến đây rất nhanh, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng lốp xe chạy bắn tung nước mưa trên đường.

Giang Huệ còn chưa phát hiện, trong chớp mắt ý nghĩ chợt lóe, tôi theo bản năng dùng sức đẩy cô ấy ra khỏi xe. Trong mơ hồ tôi nghe thấy tiếng Giang Huệ kêu một tiếng, chiếc xe kia rốt cuộc phát hiện tình hình phía trước có chuyện khác thường, tiếng phanh xe gần như vang lên cùng lúc với tiếng va chạm, tôi bị đụng mạnh thêm lần nữa, lần này không có dây an toàn cùng túi khí bảo vệ, cả người tôi đều bị đẩy lên đụng bể kính thủy tinh chắn gió bay ra ngoài.

Tôi mất đi ý thức.

Dường như tôi đang mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ tôi nằm trên xe cứu thương, có người nắm chặt tay tôi, chết cũng không chịu buông ra, nắm đến tay tôi cảm thấy đau thật đau. Mà cũng không chỉ có tay, đau đớn giống như từ trong các mạch máu thấm ra ngoài, toàn thân không có chỗ nào là không đau thấu xương. Giọng bác sĩ lo âu vang lên như đang ở nơi nào xa xôi lắm. Tôi theo bản năng muốn mở to mắt nhưng bất kể cố gắng thế nào cũng không chuyển động được mí mắt, tôi nghĩ mình sắp chết đến nơi rồi.

Trong mộng có một đoạn giống như ký ức chợt lóe lên, lần đầu tiên tôi mơ thấy Trình Tử Lương, anh ta hỏi tôi: “Thất Xảo, em làm sao vậy?”

Tôi ở trong mộng cười nói: “Đó là vì tôi đặc biệt hận anh“.

Tôi không biết chúng tôi đang nói chuyện gì, nhưng rất nhanh đã không thấy tăm hơi Trình Tử Lương đâu, tôi ngồi một mình trong gian phòng xa lạ, tôi thấy Tô Duyệt Sinh, vẻ mặt anh ta lạnh đến mức tựa như băng đá ngàn năm, sau đó anh ta phất tay, cứ thế giáng cho tôi một bạt tai. Bạt tai đó đánh lên khiến tôi cực kỳ đau, lòng tràn đầy khuất nhục, bỏ ra khỏi phòng lái xe chạy đi, con đường núi vừa tối vừa dài, vô số đường uốn lượn, từng vòng từng vòng xe lượn cua, lòng tôi tràn đầy phẫn uất, hận không thể chết đi cho xong. Xe càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, hai bên đường bóng cây lay động xẹt nhanh qua cửa sổ xe, cột đèn sáng như tuyết chiếu ánh sáng lên con đường phía trước, tôi gần như nghe thấy tiếng tim mình đập, đập mạnh đến trầm trọng như vậy, tôi thật sự hận không thể chết đi cho xong. Cuối cùng đến một chỗ rẽ tôi không điều khiển kịp, chiếc xe đụng mạnh vào một thân cây.

Tôi mơ thấy mình đang nằm trên giường phẫu thuật, bác sĩ ong ong nói chuyện, từng giọt huyết tương lạnh lẽo tiến vào trong cơ thể, không chỗ nào không đau, tôi đích thực chống cự không nổi, mê man lần nữa.

Dường như tôi quay trở lại năm 18 tuổi, vừa mới kết thúc kỳ thi đại học. Trời nóng đến mức như có lửa từ trên trời đốt xuống, cả thành phố đều bị bao bọc trong khí nóng cuồn cuộn. Mắt tôi sưng như quả đào, bởi vì tôi mất đi người bạn thân nhất, người bạn duy nhất, Trần Minh Lệ nhảy lầu tự sát.

Lúc mọi người báo tin cho tôi, tôi hoàn toàn không thể tin được. Điểm dự thi rất quan trọng, từ mười mấy năm trước, mọi người xung quanh tôi gần như đều nhắc đi nhắc lại tầm quan trọng của điểm chuẩn này. Kết quả thi không khá chính là chuyện lớn tựa như trời sập, ngay cả loại học sinh dở như tôi cũng cả ngày trông ngóng vào vận may của mình, mong sao có thể vượt qua được kỳ thi.

Ai nói điểm thi không có tác dụng?

Cho dù có tiền, cũng đâu thể so được với một học sinh ưu tú được thầy giáo yêu mến, bạn bè hâm mộ?

Tôi đến gặp giáo viên trung học lần cuối, tìm đến chỗ giáo viên chủ nhiệm điền vào đơn nguyện vọng, ở nơi đó gặp được vài bạn học, các đại gia líu ríu cười nói, không ai nhắc tới Trần Minh Lệ. Thành tích của tôi gần như chỉ có thể đứng hàng ba, nhưng chủ nhiệm lớp cũ vẫn rất nhiệt tình, loại nhiệt tình này trong quá khứ mấy năm trước chưa bao giờ có, bà cười híp mắt nói: “Điền nguyện vọng cho tốt vào nhé, chọn một trường thật chuyên nghiệp, sau này vào đại học rồi phải tự chăm sóc cho mình“.

Lúc đó nhất định là tôi đã rơi nước mắt, bởi vì tôi nhớ rõ lúc mình từ văn phòng giáo viên đi ra, ngẩng đầu nhìn một chút, một nửa sân thể dục chìm trong ánh tím trời chiều. Tôi một thân một mình trèo lên xà đơn, ngồi ở chỗ kia nhìn ánh chiều tà trong ngày hè từng chút một hạ xuống, từng đoàn muỗi bay múa, tiếng ong ong vo ve vang lên. Tôi nghĩ đến Trần Minh Lệ, nhớ tới vô số cái hoàng hôn, tôi và Trần Minh Lệ tay nắm tay, ở trong sân thể dục xoay quanh. Đi tản bộ trong sân thể dục là hoạt động chủ yếu của đời học sinh, cô ấy học từ vựng tiếng anh, cũng đốc thúc tôi học theo. Tôi đi bên cạnh vừa đọc vừa miên man suy nghĩ. Muỗi nhiều quá, bởi vì trong vườn trường điều kiện sinh sống tốt, hoa cỏ cây cối quá nhiều, Trần Minh Lệ luôn khát khao nói, trong mấy trường đại học danh giá có tiếng cả trăm năm kia, có vô số cây đại thụ cao lớn che ánh mặt trời, có núi giả, có hồ, có tháp, phong cảnh vô cùng xinh đẹp.

Lúc đó chúng tôi luôn suy nghĩ, đại học chính là cả thế giới. Có thể không cần mỗi ngày học tập 24/24 giờ, không cần mỗi ngày vừa mở mắt ra là lo lắng làm chưa xong bài tập, vĩnh viễn không cần học tập khổ cực, thi cử nữa.

Sắc trời rốt cuộc tối lại, màn đêm buông xuống, ánh trăng còn chưa lên, trong màn đêm trên trời tây có một ngôi sao lớn, càng tôn thêm màu tím thẫm trong màn đêm, xinh đẹp như ảo ảnh. Nếu Trần Minh Lệ có ở đây, cô ấy nhất định sẽ nói rất nhiều những lời nho nhã cảm thán cảnh đẹp linh tinh này nọ, nhưng thế giới tốt đẹp như vậy, Trần Mình Lệ lại không thể nhìn thấy.Một mình tôi ngồi trên xà đơn thật lâu, trên người có vô số điểm hồng vì bị muỗi cắn. Mấy ngày sau tôi đến dự tang lễ của Trần Minh Lệ, trên chóp mũi còn một vết đỏ hồng vừa ngứa vừa đau.

Trong lễ tang Trần Minh Lệ tôi lại nhìn thấy Trình Tử Lương lần nữa, anh ta mặc bộ đồ đen, thần sắc nghiêm túc, mang đến một vòng hoa trắng như tuyết, tôi chưa bao giờ thấy loại hoa đó, anh ta đặt vòng hoa trước linh cữu, mẹ Trần Minh Lệ khóc rất nhiều, mọi người đều bận rộn chăm sóc cho bà, lễ tang đành phải vội vàng kết thúc.

Tôi đứng trước nhà tang lễ, dưới ánh mặt trời gay gắt gọi xe taxi, nơi này là vùng ngoại ô, chung quanh đều là khu công nghiệp, thời gian này đường cái bị ánh nắng phơi đến trắng bóng, ánh mặt trời chói mắt vô cùng.

Lúc tôi bị phơi đến quần áo ướt đẫm mồ hôi, một chiếc xe dừng lại bên cạnh tôi, Trình Tử Lương hạ kính xe xuống nói với tôi: “Bạn học, anh tiễn em một đoạn đường nhé“.

Trong xe Trình Tử Lương không khí mát mẻ vô cùng thoải mái, dọc theo đường đi chúng tôi đều không nói gì, đợi đến lúc sắp về đến nhà, Trình Tử Lương đột nhiên lái xe quẹo vào một ngõ nhỏ, anh ta bảo tôi ở trên xe đợi một chút, sau đó đi mua hai hộp kem đem tới.

Hai hộp kem, anh ta một hộp tôi một hộp, anh ta chỉ ăn hai muỗng, còn tôi liều mạng mà ăn, ăn đến miếng cuối cùng thì òa khóc lên.

Thuở thiếu thời chúng tôi luôn cho rằng hoa nở trăng tròn mới là đẹp nhất, ngoại trừ thi cử nào có chuyện gì so sánh được với chuyện sống chết, có lẽ vì thế mà Trần Minh Lệ liền xem kỳ thi đại học trở thành chuyện sống chết, người bạn duy nhất của tôi, bạn thân nhất của tôi, sao cô ấy lại ngốc như vậy?

Tại lễ tang tôi không rơi một giọt nước mắt nào, mãi đến giờ phút này, tôi mới có thể tin tưởng hết thảy mọi chuyện là sự thật, Trần Minh Lệ thật sự không thể sống lại, cô ấy đã chết thật rồi.

Tôi khóc đến rối tinh rối mù, hộp kem trên đầu gối dần dần tan, giống như con người tôi đang dần dần sụp đổ, biến thành một vũng bùn không thể cứu vãn. Tôi khóc suốt khóc suốt, Trình Tử Lương một câu cũng không thể khuyên tôi, anh ta chỉ chờ đến khi tôi khóc khàn cả giọng, mới đưa cho tôi hộp khăn giấy.

Lúc này Trình Tử Lương mới nói một câu: “Đời người vốn là quá trình dần dần đi đến cái chết, một khi trưởng thành rồi, mọi người sẽ phát hiện, bản thân sẽ không ngừng mất đi một ít gì đó“.

Tỷ như ngây thơ, tỷ như giấc mộng, tỷ như, một ít chuyện tin rằng có vĩnh cữu, con người còn nhiều thời gian.

Tôi và Trình Tử Lương chân chính biết nhau, hẳn chính là từ ngày này. Sau này tôi vì điền vào đơn nguyện vọng mà gọi điện cho anh ta mấy lần, lúc đó suy nghĩ rất đơn giản, anh ta là đàn anh của tôi, lại là một người tài giỏi, anh ta nhất định biết ghi như thế nào là chuyên nghiệp nhất, tốt nhất.

Mẹ tôi kiên trì muốn tôi điền đơn, còn tôi thì hoàn toàn cảm thấy mình không có khả năng trúng tuyển vào đại học, bởi vì điểm thi của tôi chỉ miễn cưỡng đủ để vào được trường phân số thôi, hơn nữa trường đại học chuyên nghiệp hàng đầu kia cực kỳ khó vào, tôi vốn không có bất kỳ hy vọng nào, chỉ mong cầu nguyện vọng thứ hai thứ ba đừng thất bại, nhưng điều kỳ tích là tôi nhận được thư thông báo trúng tuyển vào trường nguyện vọng một.

Mẹ tôi vui vẻ ngời ngời quyết định mở tiệc ăn mừng tại quán rượu sang trọng nhất, mời tất cả bạn bè của bà đến uống rượu.

Tôi xem mẹ cao hứng thật đến hỏng luôn rồi, tự chuốc rượu chính mình đến say mèm không còn biết gì, một người bạn của bà lái xe đưa chúng tôi về nhà, mẹ tôi vẫn còn ngồi ở phía sau ca hát, vừa hát vừa cười ngây ngô, tôi cảm thấy mất mặt, chỉ có thể không ngừng ngăn cản bà.

Về đến nhà, tôi mất thật lớn sức lực mới dàn xếp ổn mọi thứ cho bà, bà nằm trên giường còn cười: “Con gái à, mẹ nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có ngày này…”

Tôi cũng cho rằng thi lên đại học rồi, cả thế giời sẽ không giống như trước. Kết quả giờ mới phát hiện, quả thật cả thế giới hoàn toàn không giống, khi đó cứ nghĩ cả thế giới sẽ trở nên tốt đẹp hơn, nhưng đâu ngờ, cả thế giới sẽ trở nên tối tăm.

Thế giới không có Trần Minh Lệ, tôi thực cô độc, trước khi vào trường đại học, tôi chạy đến nghĩa trang thắp cho Trần Minh Lệ nén hương. Cô ấy mới đi được ngắn ngủi một tháng thôi, ngoại trừ người nhà cô ấy, tất cả mọi người đều bình thường giống như không có chuyện gì xảy ra. Tôi yên lặng hồi tưởng, cho dù tương lai mình có nhiều bạn tốt hơn nữa, nhất định cũng sẽ không quên cô ấy.

Trên đường từ nghĩa trang về nhà tôi nhận được điện thoại của Trình Tử Tuệ, vì thi đậu vào đại học chuyên nên mẹ đổi cho tôi chiếc di động mới, tôi còn chưa rành cách dùng nữa. Giọng Trình Tử Tuệ cực kỳ khách sáo hỏi tôi: “Cô Trâu phải không?”

Tôi chưa từng được ai gọi là cô Trâu cả, mọi người luôn luôn gọi tôi là bạn học Trâu thôi.

Tôi hỏi: “Xin hỏi chị là ai?”

“Tôi là chị của Tử Lương“.

Tôi suy nghĩ một lúc vẫn không nghĩ ra Tử Lương là ai, mãi đến hơn mười giây sau mới bừng tỉnh nhận ra, Trình sư huynh là Trình Tử Lương. Tôi nói đàng hoàng: “Chào chị Trình“.  

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN