Đừng Nhân Danh Tình Yêu
Chương 4: Vợ chồng chí thân chí sơ
Cuối tuần, Đồ Nhiễm tới tìm Chu Tiểu Toàn, tiện thể thăm Tô Mạt và đứa bé.
Tô Mạt sinh một bé gái.
Lúc Đồ Nhiễm tới, Tô Mạt ở nhà một mình, đang pha sữa cho con gái, thấy họ tới bèn vội rót trà mời ngồi.
Đứa bé đã được hơn sáu tháng, đang nằm trong xe nôi, miệng ê a, chân tay khua khoắng không ngừng, trông hơi còi nhưng tinh thần thì dồi dào, lông mày và mắt giống Tô Mạt, mũi và miệng giống Đồng Thụy An.
Đồ Nhiễm bế đứa bé lên, nó tò mò nhìn cô, đôi mắt to tròn đen láy dán chặt vào mặt cô, một lúc sau lại toét miệng cười khanh khách.
Đồ Nhiễm thích lắm, khen:
– Bé ngoan, chẳng biết lạ gì cả.
Tô Mạt phì cười:
– Mới bằng đây mà đã biết lạ thì quá giỏi rồi.
Tô Mạt gầy đi nhiều, còn gầy hơn cả trước khi sinh con. Cô ấy mặc một bộ quần áo ở nhà không cũ không mới, mái tóc dài buộc sơ sài bằng chun hơi rối, tinh thần có vẻ không được tốt lắm.
Đồ Nhiễm cầm bình sữa giúp cô ấy cho em bé ăn. Cô nâng cao lưng đứa bé, thỉnh thoảng lại chăm chú quan sát vẻ mặt nó, chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm nó sặc.
Chu Tiểu Toàn nói:
– Không nhìn ra nha, cậu cũng chuyên nghiệp lắm.
Đồ Nhiễm cười cười:
– Hồi trước đọc sách chăm sóc trẻ em là lý thuyết bây giờ mới thực hành.
Chu Tiểu Toàn nhìn cô, nói lảng đi:
– Cậu nhìn Tô Mạt kìa, dáng người đẹp hơn cả hồi xưa, càng ngày càng ra dáng gái một con đây.
Tô Mạt thở dài rồi cười:
– Khi nào có con cậu sẽ biết, ban ngày đi làm, buổi tối chăm con, có khi không được chợp mắt cho tử tế, Đồng Thụy An cũng bận, nhà bà ngoại thì xa, mình không gầy đi mới lạ. Bây giờ mong muốn lớn nhất của mình là được ngủ một giấc đã đời thì thôi.
Chu Tiểu Toàn hỏi:
– Chồng cậu bận gì thế? Cuối tuần mà cũng không ở nhà.
Tô Mạt nói:
– Đến trường rồi, anh ấy đang học tại nghiên cứu sinh còn gì? Bận tối mắt luôn, nhưng không học không được, công ty anh ấy nhiều người học cao, để được thăng chức là phải sứt đầu mẻ trán.
Chu Tiểu Toàn nói:
– Bố chồng cậu là giảng viên đại học, lo cho con trai ông ấy về trường làm thầy giáo cho xong, lăn lộn làm doanh nghiệp vất vả lắm.
Tô Mạt nói:
– Đâu có đơn giản như thế, bây giờ trường đại học tốt thì tiến sĩ từ nước ngoài về cũng xếp hàng dài. Hơn nữa… – Cô thoăn thoắt rửa bình sữa, đặt vào máy khử trùng. – Bố chồng mình tính tình thẳng thắn, ngoài chuyện học thuật ra, những chuyện khác ông không muốn lo nhiều. Phần tử trí thức cũ, thanh cao, không vứt thể diện sang một bên được.
Chu Tiểu Toàn nói:
– Bố chồng không được thì mẹ chồng, bảo bà ấy ra tay xem.
Tô Mạt nói:
– Bà lợi hại thì có lợi hại, nhưng lại không làm việc trong trường mà chỉ ở trong trường thôi, quan hệ với vợ mấy ông giáo sư cũng khá, cùng học lớp dành cho người già gì đó, nhưng chắc cũng chẳng đến mức thân thiết.
Chu Tiểu Toàn bĩu môi với Đồ Nhiễm:
– Tô Mạt có một bà mẹ chồng rất ghê gớm, miệng lưỡi sắc sảo lắm.
Nghe vậy, Tô Mạt nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Thấy bạn có tâm sự, Đồ Nhiễm an ủi:
– Cũng chỉ là một bà già thôi, có ghê gớm hơn nữa thì làm được gì, bình thường còn có thể trông con giúp cậu là được rồi, còn mấy chuyện vặt vãnh thì cứ mắt nhắm mắt mở cho qua là xong.
Tô Mạt gật đầu, không muốn nói nhiều, cô hỏi Đồ Nhiễm:
– Lâu rồi mà vẫn chưa gặp chồng cậu, cũng không biết là người thế nào mà có thể khiến Nhiễm Nhiễm nhà ta khom người chịu cưới vậy.
Chu Tiểu Toàn vội tiếp lời:
– Cậu nói Lục Trình Vũ hả, người này rất được, tướng mạo đẹp, có phong cách. Đôi này là do mình giới thiệu đấy.
Đồ Nhiễm lườm cô nàng rồi nói với Tô Mạt:
– Hồi trước không biết cậu ở đây, nếu không chắc chắn mình sẽ mời cậu đi ăn cưới.
Tô Mạt cười:
– Đúng là không ngờ thật. Hay là hôm nào Đồng Thụy An ở nhà, cậu rủ cả chồng cậu tới đây, bọn mình liên hoan.
Đồ Nhiễm đồng ý, lại nghe thấy cô nói:
– Cô bạn học cũ của mình vốn không dễ dàng động lòng, hồi trước học đại học cũng chưa yêu đương bao giờ, cho nên thành tích tốt hơn mình, nhưng mà… – Tô Mạt cười cười. – Lại có một mối tình cảm khắc cốt ghi tâm đấy.
Chu Tiểu Toàn tỏ vẻ không tin:
– Thôi đi, người như cậu ấy mà cũng biết yêu thầm á?
Tô Mạt nói:
– Thật mà. Chỉ có điều thật đáng tiếc, người đó mình cũng chưa gặp bao giờ, chỉ biết không học cùng trường bọn mình.
Chu Tiểu Toàn cười hì hì nhìn Đồ Nhiễm:
– Người nào thế, trông thế nào?
Đồ Nhiễm vội trêu cô bé con:
– Chuyện từ đời nào rồi, ai mà còn nhớ nữa.
Tô Mạt cười:
– Hồi ấy, cậu cứ suốt ngày tựa vào cửa sổ hát tình ca. Có 1ần mình hỏi cậu đang nghĩ gì, cậu bảo cậu thích một người, mình bảo cậu theo đuổi người ta đi, cậu nói người đó quá ưu tú, không theo đuổi được… – Cô thoáng bùi ngùi. – Khi đó đúng là còn trẻ quá, chớp mắt mình đã thành mẹ trẻ con, sắp già đến nơi rồi.
Cả ba cười rộ lên, Chu Tiểu Toàn nói:
– Đâu có, bọn mình đang phơi phới sắc xuân đấy chứ.
Hai hôm nay Tô Mạt trông con đến phát chán, giờ hiếm khi có người trò chuyện, càng nói càng hăng:
– Hồi trước Đồ Nhiễm tâm hồn thơ văn lai láng lắm, thích ngâm nga mãi một câu, gì nhi… – Cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ – Cả đời này đã đi qua bao con đường… không nhớ nổi nữa, đẻ con xong teo hết tế bào não rồi.
Đồ Nhiễm tiếp lời cô:
– … Bước qua bao cây cầu, ngắm bao nhiêu áng mây, uống bao nhiêu loại rượu, lại chỉ yêu một người, một người đang độ xuân thì phơi phới nhất.
Vẻ mặt cô thản nhiên như không, giọng nói nhẹ nhàng điềm tĩnh, sau khi tự đọc xong lại cảm thấy buồn cười, nhỏ nhẹ giải thích:
– Đây là thư tình Thẩm Tùng Văn[1] viết cho vợ cả. Tiếc là chẳng bao lâu sau, ông ấy đã chẳng do dự vứt bỏ Trương Triệu Hòa[2] để yêu thương một người phụ nữ khác. Cho nên có những chuyện không thể làm đúng được đâu, chỉ nghe là được rồi.
[1] Thẩm Tùng Văn (1902 – 1988), nhà văn nổi tiếng Trung Quốc.
[2] Trương Triệu Hòa (1910 – 2003), vợ Thẩm Tùng Văn, cũng là một nhà văn.
Nháy mắt đã đến buổi trưa, Tô Mạt cứ khăng khăng giữ họ lại ăn cơm, đúng lúc Đồng Thụy An cũng về đến nhà.
Đồng Thụy An vốn ít nói, thấy khách đến nhà chỉ hỏi thăm vài câu rồi thôi, khi nói chuyện anh ta nở nụ cười hồn hậu, rất thiện cảm. Anh ta bế con chơi một lúc rồi xắn tay áo vào bếp nấu cơm.
Đồ Nhiễm và Chu Tiểu Toàn biết nuôi con không dễ, nhiều việc phải làm nên không tiện tiếp tục quấy rầy, bèn đứng dậy cáo từ.
Vừa bước ra khỏi cửa, Chu Tiểu Toàn đã túm lấy tay Đồ Nhiễm không buông:
– Rốt cuộc là người như thế nào mà khiến cậu thành ra như thế, sao chuyện này mình lại chẳng biết gì?
Đồ Nhiễm chẳng làm gì được cô nàng, bèn nói qua quýt:
– Chuyện từ đời tám hoánh nào rồi, ai mà chẳng đã từng yêu thầm ai đó trong đời? Mình quên tiệt rồi, các cậu còn nhắc lại làm gì.
Chu Tiểu Toàn lắc đầu:
– Mình thấy không công bằng với Lục Trình Vũ, chẳng lẽ người kia còn tốt hơn anh ấy sao? Hai cô gái nói chuyện một lúc, thấy vẫn còn sớm, bèn rủ nhau đi dạo phố, phụ nữ đi dạo phố sẽ càng nói nhiều hơn.
Đồ Nhiễm hỏi:
– Bình thường Đồng Thụy An đối xử với Tô Mạt như thế nào?
Chu Tiểu Toàn nói:
– Cậu cũng thấy đấy, về đến nhà là làm việc, bọn họ cũng chẳng xích mích gì, tốt lắm, tốt hơn các cậu nhiều. – Cô ấy lại nói. – Có điều mẹ chồng của Tô Mạt đối xử với cô ấy chẳng ra sao, có lẽ là vì Tô Mạt sinh con gái. Tô Mạt còn định không đi làm, ở nhà nuôi con. Mình bảo, cậu mà không đi làm thì không biết người ta còn chèn ép cậu đến mức nào… Con người cô ấy phải cái hiền lành, dễ nghe lời, khiến người ta bắt nạt.
Đồ Nhiễm cảm thán:
– Cậu ấy chẳng thay đổi gì cả, cứ luôn nghĩ tốt cho mọi người, nhưng ai mà chẳng thích bóp quả hồng mềm[3]. Nhưng quan trọng là chồng cậu ấy, chỉ cần Đồng Thụy An tốt với cậu ấy thì sẽ chẳng có vấn đề gì.
[3] Ý nói thích bắt nạt kẻ yếu.
Chu Tiểu Toàn hỏi cô:
– Chồng cậu bây giờ có tốt với cậu không?
Đồ Nhiễm bất giác ngẩn ra rồi mới nói:
– Cũng được.
Thực ra rốt cuộc là có được hay không, ngay cả cô cũng chẳng thể nào phán đoán được.
Thời gian họ ở bên nhau ít, có khi mấy ngày liền không thấy mặt nhau, gặp rồi cũng chỉ quanh đi quẩn lại mấy chuyện vặt vãnh như hôm nay ăn gì, ngày mai mua món gì hay quần áo bẩn không được vứt lung tung, anh muốn đọc sách, mệt rồi muốn nghỉ ngơi.
Bình thường cũng chẳng mấy khi gọi điện, hễ anh đi làm thì có gọi cũng không ai nghe, tin nhắn hình như cũng nhắn hai, ba lần, chính là khi cô đi công tác lần trước. Đương nhiên mấy tin nhắn đó còn có mục đích khác.
Đồ Nhiễm nghĩ đi nghĩ lại, hình như sự giao lưu bình thường duy nhất chỉ ở trong phạm vi chiếc giường.
Thái độ của Lục Trình Vũ với chuyện chăn gối rất rõ ràng, cũng giống như đại đa số đàn ông ra chợ mua đồ, xác định mục tiêu, trả tiền ra về, cực kỳ sảng khoái, không chút lãng mạn.
Điểm khác biệt duy nhất, là với cô thì không cần trả tiền.
Cứ đầu tháng, cô và anh mỗi người đặt một khoản tiền vào trong ngăn kéo tủ ti vi làm chi phí sinh hoạt chung. Tiền anh đặt vào đó luôn nhiều hơn cô một chút, nếu thỉnh thoảng mua thêm thứ gì to tát cho gia đình, món tiền đó phải chi ra không ít.
Như vậy xem ra có vẻ hơi lạm dụng, nhưng cô cũng có những món phải chi quá định mức, việc nhà, cơm nước, mua đồ, gần như là ôm trọn.
Nếu đã như vậy, “hôn nhân là mại dâm dài hạn”, câu này chỉ có luận điểm chứ không phải là chân lý.
Nếu đổi thành “hôn nhân là ao tù nước đọng sau khi rời giường”, có khả năng sẽ trở thành mệnh đề chân lý.
Mấy ngày nay, lần đầu tiên Đồ Nhiễm không muốn nấu cơm cho chồng, lần đầu tiên về nhà khi trăng sao đã đầy trời, lần đầu tiên sau khi về nhà, cô bị người ta coi thường.
Căn nhà này, tối đen như bên ngoài, chỉ có vài đốm sáng thưa thớt.
Người đàn ông đang ngồi trên sofa có gương mặt nghiêng vô cùng anh tuấn, và một ánh mắt sáng trong sắc bén.
Đương nhiên, lúc này Đồ Nhiễm không nhìn thấy ánh mắt anh như thế nào, một là vì không bật đèn, hai là vì anh đang nhắm mắt dựa vào nơi đó, nghe thấy tiếng cô về cũng chẳng nói chẳng rằng.
Chắc đã đói lả đi rồi. Cô hỏi dò:
– Ăn gì chưa?
– Chưa. – Lúc anh lên tiếng, người khác thường không đoán ra cảm xúc của anh.
– Ăn mì với trứng gà cải thảo có được không? – Đồ Nhiễm cảm thấy mình có phần quá đáng, cô đã cơm no rượu say ở ngoài, nhưng lại bắt một thanh niên cường tráng vất vả làm lụng, cứu người, trị thương mười mấy tiếng đồng hồ phải ôm cái bụng đói meo.
Anh nói:
– Không cần, vừa gọi đồ ăn ở ngoài rồi.
Cô đặt túi xách xuống, mân mê vạt áo, cảm giác hối lỗi đã bán đứng cô, vì thế cô quyết định xuống nước trước, tung tăng chạy tới hỏi anh:
– Ông xã ơi, anh mệt hả?
-Ừ.
Cô đưa tay vuốt ve mặt anh, những sợi râu lún phún hơi ráp tay, gần đây anh có vẻ gầy đi một chút, nhớ ngày mai phải mua sườn về hầm tẩm bổ cho anh mới được.
Cô đưa tay khẽ day huyệt thái dương của anh, sau đó lại bóp vai bóp gáy cho anh, thầm đoán chắc anh thấy thoải mái lắm.
Anh nói:
– Em gãi ngứa đấy à, chẳng thà để cho anh ngủ yên một lúc.
Cô tức tối mặc kệ anh, quay ra bật đèn.
Lục Trình Vũ lại nói:
– Ông già muốn mua cho căn nhà, em có thời gian thì đi xem.
Lúc này anh mới mở mắt nhìn cô, đáy mắt hằn tơ máu, nét mặt thoáng chút mỉa mai, như đang cố tình kiếm chuyện.
Cô nói:
– Sao lại bảo em đi, tự anh đi xem đi?
Anh lầm bầm một câu rồi tiếp tục nhắm mắt lại:
– Mấy chuyện này em thích nhất, không bảo em đi thì em có vừa lòng không?
²²
Đồ Nhiễm cắn môi, đứng đó nhìn người đàn ông kia một hồi lâu, hừ một tiếng, không thèm đếm xỉa đến anh rồi quay người đi vào trong bếp.
Lục Trình Vũ nghe thấy trong bếp vang lên tiếng leng keng, loảng xoảng, rồi một mùi thơm từ từ lan tỏa, chẳng bao lâu sau, một bát mì to tướng được đặt “cạch” xuống trước mặt anh.
Anh nhìn bát mì chằm chằm, tôm bóc nõn đỏ hồng, cải thảo xanh mướt, trứng gà vàng ruộm, những lát cà chua tươi rói điểm xuyết vài cọng hành hoa, trông thì rất ngon lành, không biết hương vị thế nào. Anh cầm đũa lên, xì xụp ăn.
Đồ Nhiễm vỗ vỗ vào đầu anh:
– Chẳng ra dáng gì cả, từ từ thôi.
Anh gạt tay cô ra, vùi đầu ăn tiếp.
Đồ Nhiễm ngồi bệt xuống đất, chống tay lên má nhìn anh, không kìm được, than thở:
– Anh có biết bây giờ em muốn làm điều gì nhất không? Kéo hết mấy cô nàng y tá õng ẹo trong bệnh viện anh đến đây để chiêm ngưỡng dáng vẻ này của anh – Chàng bác sĩ điềm tĩnh, nho nhã, đứng đắn làm rung động lòng người, một khi đói lả thì chẳng khác nào lang sói.
Lục Trình Vũ đặt cái bát không xuống, rút giấy ăn ra lau miệng, nhìn cô rồi thong thả nói:
– Thực sắc tính dã, ở trên giường dáng vẻ anh cũng như thế này, chẳng phải em rất thỏa mãn còn gì?
Mặt cô nóng bừng, khẽ hứ một tiếng.
Anh lại nói rất nghiêm túc:
– Ngon lắm, cảm ơn em.
Cô cười cười, nhảy phắt lên ngồi trên sofa cùng anh, ôm cổ anh lắc lắc:
– Ông xã ơi, ông xã à.
Anh gạt cô ra:
– Có chuyện gì thì nói đi, đừng động chân động tay.
Cô đảo mắt:
– Căn nhà đó đứng tên ai?
Lục Trình Vũ vừa tức vừa buồn cười, hỏi ngược lại:
– Em nói xem đứng tên ai?
Cô lại hỏi:
– Bố trả tiền hết à?
– Ừ.
Cô ngẫm nghĩ:
– Chúng ta giao kèo, nếu ai ngoại tình thì căn nhà thuộc về người kia, không được tranh giành.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, muốn biết trong câu nói này có mấy phần là đùa cợt, mấy phần thật lòng, nhưng cô lại nhanh như chớp hôn chụt một cái lên miệng anh, đợi anh hơi hoàn hồn lại đã hỏi luôn:
– Được không anh?
– Được.
Cô liếm môi cười:
– Xem ra mì em nấu ngon thật đấy nhỉ, làm khổ ai cũng không được làm khổ trẻ con, bỏ đói ai cũng chớ bỏ đói đàn ông.
Ông Lục định mua nhà cho con trai, chuyện này ở nhà người bình thường là chuyện bình thường, nhưng ở nhà họ Lục lại có phần kỳ lạ.
Trong cuộc hôn nhân lần thứ hai, người ngoài đều thấy ông Lục chính là một kẻ râu quặp điển hình.
Vợ sau Tôn Huệ Quốc, sắc sảo, hoạt bát, chanh chua, ngang ngược, không chỉ xen vào gia đình ông mà còn nhúng tay vào sự nghiệp của ông. Cả hai bắt tay chặt chẽ, việc kinh doanh ngày càng phát đạt, cho nên bà ta nắm tài chính trong nhà họ Lục, uy tín không tầm thường. Ông Lục kiêng dè bà vợ sau, nhưng bà vợ sau này cũng kiêng dè một người.
Đồ Nhiễm nhận ra, nếu không nhờ có người đó, những ngày tháng của cô em chồng sẽ còn nhọc nhằn nhiều. Nhưng dù vậy, bà Tôn Huệ Quốc vẫn thường xuyên nói xa nói gần, mỉa mai, xỉa xói Lục Trình Trình.
Trình Trình dung mạo bình thường, tư chất bình bình, còn Tôn Hiểu Bạch lại hơi giống bà Tôn Huệ Quốc, có nét lả lơi, sành sỏi, tư sắc khá khẩm, công việc lại ngon lành.
Cho nên Tôn Huệ Quốc khá là tự đắc.
Lục Trình Trình cố gắng nhẫn nhịn, nhưng cũng không ngốc, rốt cuộc cũng có một hôm, cô bé nắm được thóp của bà ta.
Trình Trình quét nhà, cô bé đã quen lấy lòng người cha chẳng chút thân thiết bằng những việc nhỏ nhặt như vậy.
Cô tìm thấy một tờ giấy trong khe tủ quẩn áo của phòng ngủ chính, mở ra xem, là một tờ biên lai gần một triệu tệ, người ký tên là Tôn Huệ Quốc.
Trước mặt bà ta, cô không tỏ thái độ, nhưng lại đưa tờ biên lai đó cho ông Lục.
Nhìn thấy tờ giấy, ông Lục vừa bàng hoàng vừa tức giận. Bàng hoàng là vì, đúng vào lúc việc kinh doanh đang thiếu vốn lưu động, bà Tôn Huệ Quốc lại chi ra một khoản tiền riêng lớn như vậy. Tức giận là vì, ông coi bà ta là bạn đời, là tri kỷ trong suốt quãng đời còn lại, vậy mà không hay biết gì về việc này, bị qua mặt như một thằng ngốc. Trong lúc nóng nảy, ông lập tức triệu bà vợ tới đối chất.
Bà Tôn Huệ Quốc được cưng chiều thành quen, quyết không nhường bước.
Ông Lục tung hoành giang hồ bao năm nay, cũng chẳng phải là người tầm thường.
Hai vợ chồng gây gổ một trận gà bay chó sủa khắp nhà.
Sau đó, Lục Trình Trình kể lại cho Đồ Nhiễm nghe chuyện này, trong điện thoại cô bé cười khanh khách, không giấu được vẻ khoái chí.
Ông Lục nói, con gái bà chẳng qua chỉ là người phụ đạo ở trường đại học, mới tí tuổi đầu cần gì chạy cái xe hơn triệu tệ, tôi vất vả cả đời cũng chỉ lái xe hạng C. Còn con trai tôi nữa, học hành, xuất ngoại rồi kết hôn, cũng chẳng tiêu nhiều tiền đến thế. Lại cả con gái tôi, bà thấy nó thật thà, suốt ngày bắt nạt nó, đừng tưởng tôi không biết, nể tình vợ chồng tôi mới mắt nhắm mắt mở cho qua, không muốn không khí trong nhà căng thẳng. Tôi sống từng này tuổi rồi, có gì là chưa từng thấy? Cùng lắm là dẹp hết…
Người ít khi nổi giận, chỉ một lần là đạt được hiệu quả thấy rõ. Thấy chồng mặt đỏ tía tai, bà Tôn Huệ Quốc cũng không khỏi rét run, dần dần đành tỏ vẻ yếu ớt.
Thấy đã đến lúc, ông Lục phất tay: Tiền bà cũng đã tiêu rồi, bát nước này phải rót cho đều[4], hôm nào rỗi rãi, bà đi xem nhà cho hai đứa kia.
[4] Nguyên văn: bát nước này phải bê cho cân, ý nói mọi việc phải cân bằng.
Sau đó, thấy cơn giận của ông chồng đã nguôi ngoai, bà Tôn Huệ Quốc lại ngọt nhạt, tỉ tê, cho nên quyết định của ông già thay đổi thành: ba đứa con mỗi đứa một căn nhà, chuyện kinh doanh cứ gác lại đó.
Mọi người đều hỉ hả, ông Lục quả nhiên gọi Đồ Nhiễm tới đi xem nhà mới, bầu đoàn thê tử kéo nhau tới khu đô thị mới.
Ba căn nhà đều mua cùng một chỗ.
Căn của Tôn Hiểu Bạch là kiểu hai tầng, vị trí tầng đẹp, nhiều ánh sáng. Đến lượt Lục Trình Trình là một căn hộ ba phòng ngủ, hai phòng khách. Cuối cùng, ông Lục dẫn đoàn người đứng trước cửa một căn nhà, tít mắt cười với Đồ Nhiễm:
– Nhiễm Nhiễm, con thích căn nào thì cứ nói, có điều… – Ông liếc sang bà vợ. – Bố thấy căn này rất tốt, ở tầng thấp, sau này có con cũng tiện.
Đồ Nhiễm bước vào, căn nhà này buổi sáng không có nắng, buổi chiều lại hướng tây, đã vậy còn sát đường cái, một căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách “rất tốt”.
Cô nhìn bà Tôn Huệ Quốc. Bà ta đang nhìn cô bằng ánh mắt ân cần, hòa nhã.
Cô tự nhủ: Muốn bắt nạt tôi cũng phải để tôi cam tâm tình nguyện mới được, nếu tôi thích bà thì coi như tôi tự chịu, tôi mà ghét bà, không ăn được cũng phải đạp đổ.
Cô không đếm xỉa đến bà ta mà quay sang cười với ông Lục:
– Bố, căn này rất tốt ạ, nếu bố thích thì bố mua đi, mua rồi bố tự ở, coi như là hành cung gì gì đó, con với anh Vũ không ở đâu ạ, ông bà ta đã dạy rồi, quân tử không tranh thứ người khác thích.
Lời vừa nói ra, mặt bà Tôn Huệ Quốc lập tức sa sầm, mọi người cũng im bặt.
Tim ông Lục chùng xuống, thầm nghĩ con oắt này, không nể mặt người khác gì cả.
Ông hết nhìn bên này lại nhìn sang bên kia, chẳng ai dễ lừa, đúng lúc ấy điện thoại reo, réo rắt từng hồi nghe thật sướng tai. Ông vội quay phắt đi giả vờ nghe điện thoại, lập tức kiếm cớ chuồn, trước khi đi lại dặn dò Đồ Nhiễm:
– Nhiễm Nhiễm, dì Tôn của con đang ở đây, để dì ấy đi xem tiếp với con, chuyện này đừng nhùng nhằng, tốt nhất là xong luôn hôm nay đi, mọi người đều bận cả.
Bà Tôn Huệ Quốc sốt ruột, đợi chồng đi khỏi, bà ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười với cô:
– Tiểu Đồ, con cũng bảo căn nhà này tốt, vậy thì mua luôn đi. – Bà chỉ mấy người đứng xung quanh. – Mấy vị tổng giám đốc đây quý nhân nhiều việc, không dùng dằng mãi với con được đâu.
Trong mấy người đó, có người rắp tâm rình xem kịch vui bèn nói luôn:
– Không bận, không bận.
Cũng có người chỉ muốn tạo dựng quan hệ nên nói:
– Căn nhà này rất tốt, lấy căn này đi, cô gái à, bố mẹ chồng cô rất tinh mắt, đối xử với con cái thật không còn gì để chê.
Đồ Nhiễm nở nụ cười, không vội bày tỏ thái độ.
Không đoán được cô định giở trò gì, bà Tôn Huệ Quốc cũng không nói gì thêm.
Nhất thời mọi người đều không lên tiếng, không khí có phần gượng gạo, lúc này Đồ Nhiễm mới nói:
– Thực tế không ổn, lấy căn này đi.
Thấy cô không khăng khăng nữa, bà Tôn Huệ Quốc thở phào, lại tỏ vẻ coi thường cô: Cứ tưởng là ghê gớm thế nào, té ra cũng chỉ là con bé thô kệch, nhát cáy thôi.
Đồ Nhiễm cúi đầu nhìn ngón chân, chậm rãi nói:
– Dì Tôn, con biết gần đây tình hình kinh doanh không tốt, mọi người muốn mở thêm một nhà xưởng, nhưng trong tay lại chẳng có tiền. Trình Vũ là anh cả, phận làm anh chị như bọn con cũng nên gương mẫu, phải thấu hiểu nỗi khổ của bố mẹ. Dì và bố kiếm tiền cũng chẳng dễ dàng gì, không có thì đừng đầu tư cho mấy đứa con cái chúng con làm gì, bọn con không có nhà ở cũng không sao, mọi người không cần phải thắt lưng buộc bụng sống khổ sống sở.
Thoạt tiên bà Tôn Huệ Quốc ngớ người ra, rồi bỗng bật cười, nói liền một mạch:
– Cái con bé này, thật là hiểu chuyện quá đi, tình hình nhà ta tốt lắm, mua mấy căn nhà nữa cũng chẳng ảnh hường gì. Nhà xưởng gì đó là bố con cứ muốn ôm vào người, tính ông ấy thế, không chịu nổi nhàn rỗi, chứ dì không muốn vất vả nữa, mở hay không cũng chẳng sao, bây giờ tuổi cao rồi, nên hưởng phúc thôi, tiền đời này kiếm được cũng đủ cho đời con, đời cháu tiêu rồi. Con bé này biết điều quá, sợ bọn tôi không có tiền đây mà, con yên tâm, chỉ cần có dì Tôn ở đây thì con muốn mua gì thì mua, tuyệt đối không để bọn con chịu thiệt thòi, ý kiến ông già kia con cứ coi như gió thổi ngoài tai thôi.
Bà Tôn Huệ Quốc này vốn là người quê kệch, học hành ít, xuất thân cũng không tốt, lúc không có tiền sợ nhất là bị người khác coi thường, bây giờ phát tài rồi lại sợ người ta không biết. Huống hồ lúc này còn có mặt người ngoài, toàn những người có vai vế, tuyệt đối không thể để mất thể diện.
Đồ Nhiễm cười cười:
– Dì tốt với bọn con quá, con cũng chẳng ưng căn nào khác chỉ thích căn nhà ở tòa bên cạnh thôi.
Bà Tôn Huệ Quốc bấm ruột bấm gan rút ví, về đến nhà càng nghĩ càng ức, đành trút giận lên người ông chồng:
– Con dâu ông là cái loại gì thế, xảo quyệt, gian manh, tính tình nhỏ mọn, lại còn nói cái gì mà quân tử không tranh thứ người khác thích, nó đang định trả thù tôi thay cho bà mẹ chồng đã chết của nó đây mà! – Sau đó bà ta kể từ đầu đến cuối quá trình bị gài bẫy, cuối cùng kết luận. – Con ranh này không hề đơn giản, phải đề phòng.
Ông Lục ậm ờ:
– Nghe bà nói kìa, bà không phải là mẹ chồng nó sao, vì bà trẻ nên tôi mới bảo bọn nó gọi bà bằng dì.
Buổi tối, nhân lúc bà Tôn Huệ Quốc dắt chó ra ngoài đi dạo, ông Lục gọi điện cho con trai, giả vờ dạy bảo:
– Bố bảo này Lục Trình Vũ, anh lấy cô vợ thế nào vậy hả?
Lục Trình Vũ còn đang trực ở bệnh viện, không hiểu chuyện gì:
– Sao ạ?
– Sao à? – Ông già cười khùng khục. – Vừa moi được tiền từ túi Tôn Huệ Quốc, lại vừa làm cho bà ấy tức tối nhảy dựng lên, bố chưa gặp được mấy người như thế đâu. Cô bé này thú vị, hợp ý bố đây. Tính con như thế, cũng phải tìm một người lợi hại mới trói chân con được.
Lục Trình Vũ cúp điện thoại, bất giác mỉm cười, nghĩ một lúc rồi gửi một tin nhắn: Nhiệm vụ hoàn thành rồi?
Chẳng lâu sau, đầu kia trả lời: Chúc mừng ông xã, anh đã có thêm một căn nhà, hai tầng, 150 mét vuông.
²²
Bên này Đồ Nhiễm mới lo xong chuyện nhà cửa, bên kia Tô Mạt lại nhờ cô giúp đỡ.
Cô lại bất đắc dĩ xin phép công ty nghỉ nửa ngày, tới phòng khám ở bệnh viện gặp hai mẹ con Tô Mạt và bà nội đứa bé, cầm y bạ và đơn chẩn đoán bệnh, cùng đi tới khu phòng bệnh ở phía sau.
Đây cũng là lần đầu tiên cô tới bệnh viện tìm Lục Trình Vũ sau khi kết hôn.
Trước khi đi cô đã gọi điện thoại, không ai nghe máy đúng như dự đoán, nhìn thời gian, có lẽ anh đang đi thăm bệnh.
Mặt Tô Mạt vàng vọt, mắt thâm quầng, có lẽ là vì lo lắng lâu ngày, cũng không có tâm trạng nói chuyện.
Đứa bé trong lòng cô trông khá hơn mẹ nó nhiều, đôi mắt đen lay láy nghiêng ngó nhìn xung quanh.
Đồ Nhiễm khẽ véo cằm cô bé, cô bé toét miệng cười, cánh tay khua khoắng đòi cô bế, chỉ có điều cổ họng vẫn hơi có tiếng rít, một lúc sau lại ho sù sụ, ho đến nỗi mặt đỏ phừng phừng, thở không ra hơi.
Tô Mạt vội vỗ lưng cho con gái, hàng lông mày thanh tú bất giác chau tít lại.
Cả đêm qua cô không ngủ, tờ mờ sáng đã dậy, bàn bạc vói Đồng Thụy An rồi hẹn mẹ chồng đưa con gái đi xếp hàng lấy số. Khám chuyên gia khá đắt, nhưng vẫn phải tranh nhau, đến lượt cô thì phía trước đã ba bốn chục người.
Bà bác sĩ trung niên kia đã hoàn toàn trơ lì trước những đứa trẻ khóc mếu, kê đơn thuốc như công nhân đứng dây chuyền trong nhà máy, chẳng thèm nghĩ ngợi. Giữa lúc ấy còn nghe mấy cuộc điện thoại, có lẽ bà ta mới mua nhà, đang bàn bạc chuyện sửa sang với ai đó. Mấy vị phụ huynh đứng đợi đã lâu lại không ai hó hé một lời, mặt ai cũng khúm núm, cười cười nịnh nọt.
Tô Mạt cũng không dám giục.
Bà bác sĩ đặt điện thoại xuống, ngước mắt lên nhìn Tô Mạt:
– Bị làm sao?
Đợi nửa ngày trời, lòng Tô Mạt đã nóng như lửa đốt, bèn nói ngay không lựa lời:
– Giáo sư Giang, con cháu mấy hôm trước khám ở chỗ bác, truyền mấy bình nước nhưng vẫn ho, tối qua lại uống thuốc bác kê, hình như còn ho nặng hơn.
Bà bác sĩ cười lạnh:
– Uống thuốc tôi kê mà bệnh lại nặng hơn, ở đây nhiều bậc cha mẹ như vậy, con họ vẫn khám chỗ tôi suốt, cũng chẳng thấy ai nói thế. Cô từng này tuổi rồi, sao chẳng biết đường ăn nói?
Mặt Tô Mạt đỏ gay, tức thì nín bặt.
Bà Đồng lườm con dâu rồi quay sang cười nịnh bác sĩ:
– Từ trước tới giờ nó không biết ăn nói, bây giờ cuống quá mụ cả đầu, tiêm thì tiêm xong rồi ạ, bác sĩ xem có cần tiêm thêm mấy mũi nữa không ạ, làm phiền bác sĩ quá.
Giáo sư Giang chẳng nói chẳng rằng, mặt vẫn lạnh tanh cẩm ống nghe lên nghe lưng cho đứa bé:
– Đứa trẻ này cơ thể yếu ớt quá, bị cảm dẫn đến viêm phổi, viêm phổi dẫn đến hen suyễn.
Tô Mạt và bà Đồng sững sờ:
– Vậy phải làm sao ạ?
Giáo sư Giang nói:
– Phải làm sao? Tôi thấy không ổn đâu, nhập viện đi. Có điều bây giờ nhiều trẻ bị ốm, không có giường, mấy người sang bệnh viện khác hỏi xem.
Hai mẹ con ôm đứa bé ra ngoài, bà Đồng trách con dâu:
– Vừa rồi đông người thế mà con làm bác sĩ giận, bây giờ không khám cho chúng ta, nước cũng không truyền, con bảo làm sao bây giờ?
Tô Mạt lí nhí:
– Hay là sang bệnh viện Nhi?
Bà Đồng sốt ruột:
– Xa thế? Lát nữa mẹ phải về nhà nấu cơm, Nữu Nữu sắp tan học rồi.
Nữu Nữu mà bà Đồng nói là con gái của anh trai Đồng Thụy An, nhà họ Đồng lần đầu tiên có cháu gái, từ khi sinh ra đã ở với ông bà nội, bà Đồng không có con gái nên quý cháu như vàng.
Tô Mạt cúi đầu không nói, nghĩ mãi bỗng sực nhớ ra Đồ Nhiễm, bèn nói:
– Hay là mẹ về đi, một mình con cũng được. Chồng của bạn con là bác sĩ ở đây, để xem anh ấy có giúp được không.
Thấy cô như vậy, bà Đồng thở dài:
– Con không được, mẹ vẫn ở lại với con thì hơn, đừng nói thêm điều gì đắc tội với người ta nữa.
Nói đoạn bèn giục con dâu mau liên hệ với người ta.
Lúc Đồ Nhiễm nhìn thấy Lục Trình Vũ, anh quả nhiên đang đi thăm bệnh, phía sau là mấy y tá và bác sĩ thực tập, dáng vẻ cung kính. Lục Trình Vũ làm việc nghiêm khắc, cẩn thận, đội ngũ áo trắng tập trung lại một nơi, im ắng và nghiêm trang hơn hẳn lúc thường.
Thỉnh thoảng anh quay ra phía sau đặt câu hỏi, lời lẽ ôn hòa, điềm tĩnh, logic chặt chẽ, sinh viên nếu không chuẩn bị đầy đủ, khó tránh khỏi ấp úng, anh có thể nhanh chóng đưa ra câu trả lời, hơn nữa luôn nói đúng trọng tâm, nói xong cũng không cố ý phê bình, nhưng lại khiến người ta tự thấy hổ thẹn.
Có nhiều lúc, dường như anh rất muốn lắng nghe bệnh nhân nói. Mỗi lúc như vậy, khóe miệng chàng bác sĩ trẻ hơi mỉm cười, ánh mắt khích lệ đối phương, ân cần, chăm chú.
Một ông cụ nằm trên giường bệnh nắm tay anh nói:
– Bác sĩ Lục, tôi thấy khỏe hơn nhiều rồi, cậu xem, câu xem tôi có thể xuống đất đi được rồi.
Vừa nói, ông cụ vừa cố gượng dậy, dịch về phía trước mấy bước cho anh xem.
Anh gật đầu nói:
– Bác Triệu, cháu nghĩ hai ba ngày nữa là bác có thể về nhà bế cháu được rồi.
Ông cụ cười rạng rỡ.
Thấy một bên dây giày của ông cụ tuột ra, anh bình thản cúi xuống buộc vào giúp ông. Mấy người đi phía sau ngỡ ngàng nhìn nhau, ông cụ không biết phải làm thế nào, đành rối rít cảm ơn. Bác sĩ chủ trị thong thả đứng dậy, cười hiền lành.
Một bác gái trung niên bỗng thò đầu sang hỏi anh:
– Bác sĩ Lục, tôi muốn hỏi cậu chuyện này, cậu đã có bạn gái chưa?
Mọi người ồ lên cười, bác gái kia hơi ngượng:
– Tôi muốn giới thiệu…
Lục Trình Vũ cười đáp:
– Dì ơi, cháu đi sớm một bước, lấy vợ từ năm ngoái rồi ạ.
Bác gái vỗ đùi thở dài:
– Tiếc quá, biết thế tôi vào nhập viện sớm một năm có hơn không.
Còn chưa dứt lời, mọi người đều cười ầm lên, không khí trầm lắng lúc nãy hoàn toàn tan biến.
Hôm nay trời rất đẹp, ánh nắng lọt qua khung cửa, hắt lên mái tóc đen nhánh, chiếu sáng gương mặt rạng ngời, trẻ trung của anh. Một phút bất cẩn, Đồ Nhiễm bị ánh sáng ấy làm cho chói mắt.
Khi từ phòng bệnh đi ra, Lục Trình Vũ mới nhìn thấy cô, anh chồng không khỏi kinh ngạc nhíu mày.
Đồ Nhiễm nói rõ mục đích, anh bế đứa bé lên kiểm tra khoang miệng, rồi lại nghe tim phổi cẩn thận, xong xuôi mới nói:
– Không nghiêm trọng, viêm đường hô hấp trên, nhiều đờm, phổi không việc gì.
Tô Mạt thấy nhẹ cả người, nhưng vẫn hỏi:
– Trong phổi không có tiếng rít ạ? Sao lúc thở vẫn kêu rít lên như thế?
Anh giải thích:
– Là vì cổ họng có đờm, em bé lại còn nhỏ, khi hô hấp đờm tạo tiếng động truyền đến phổi, cho nên nghe giống như phổi có vấn đề.
Tô Mạt vẫn chưa yên tâm:
– Bác sĩ Giang ở phòng khám đã khám và nói vừa viêm phổi vừa bị suyễn, bảo phải nhập viện mà?
Thấy cô bán tín bán nghi, Lục Trình Vũ cũng không để bụng. Anh lật bệnh án ra xem, vừa nhìn đã không khỏi chau mày, trầm ngâm:
– Sao lại dùng hormone cho trẻ con? – Anh có vẻ nghĩ ngợi. – Nhập viện điều trị chẳng qua cũng lại dùng kháng sinh, không khác gì với phòng khám cả, hiệu quả chăng bao nhiêu mà dùng nhiều lại không tốt. Chỉ có điều em bé còn nhỏ quá, đờm tan chậm, uống thuốc nhiều không tốt cho hệ tiêu hóa, có thể thử dùng máy hút đờm xem sao. Bố mẹ không cần lo lắng quá, sốt virus có một quá trình tự hồi phục, cơ thể sẽ tự động làm tan đờm. Đương nhiên, nếu mọi người vẫn muốn nhập viện thì không phải là không được.
Tô Mạt không quyết định được, ngoảnh lại nhìn mẹ chồng rồi mới nói nhỏ:
– Cứ cho con bé nhập viện thì em mới yên tâm được, mấy đêm nay nó ho mãi chẳng ngủ được.
Lục Trình Vũ gật đầu:
– Theo tôi!
Mọi người xuống lầu đi tới khoa Nhi, anh gõ cửa văn phòng, một cô gái dáng vẻ như bác sĩ bước ra.
Cô gái đó xinh đẹp, dịu dàng, bộ đồng phục hơi rộng càng làm nổi bật thân hình mảnh mai, thon thả.
Nhìn thấy cô ấy, Đồ Nhiễm liền cảm thấy như đã từng gặp ở đâu, nhất thời không nhớ ra được. Nhưng trực giác xui khiến, nội tâm lại không ngừng thúc giục đại não gắng sức nhớ lại, tâm trạng cô bỗng căng thẳng.
Đứng trước mặt Lục Trình Vũ, cô bác sĩ hình như không được tự nhiên cho lắm, hơi nhón nhón chân, động tác này khiến cô ấy trông giống như một thiếu nữ đang yêu đang làm nũng với bạn trai. Cô ấy nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi:
– Tìm em à?
Lục Trình Vũ cũng không giới thiệu những người đi cùng, chỉ nói:
– Ở đây có một em bé bị viêm đường hô hấp trên, muốn nhập viện điều trị, có giường không?
Cô bác sĩ nửa cười nửa không:
– Lại là con anh à?
Lục Trình Vũ nhìn cô ta, vẻ mặt hơi kỳ lạ:
– Không phải.
Cô bác sĩ yểu điệu chìa tay về phía anh:
– Bệnh án đâu?
Anh đưa bệnh án cho cô ta:
– Nhìn đơn thuốc đồng nghiệp khoa em kê mà xem.
Cô bác sĩ liếc nhìn cái tên ký trên đơn thuốc, cười phì một cái:
– Lại là bà ấy, anh có biết biệt danh của bà ấy ở khoa em là gì không?
– Là gì?
– Vua hormone. – Cô bác sĩ lắc đầu. – Loại bác sĩ khoa Nội xuất thân từ đại học công nông binh này, lòng dạ còn độc ác hơn cả vị bác sĩ khoa Ngoại là anh đây.
Anh buột miệng hỏi:
– Lòng dạ anh đâu có độc ác?
Cô bác sĩ cúi đầu lật tập bệnh án trên tay, nói nhỏ một câu:
– Còn phải xem đối phương là ai.
Lục Trình Vũ không khỏi nhìn kỹ cô ta, rồi ngay lập tức nhìn sang chỗ khác, có lẽ đang tính xem nên nói gì, nhưng cuối cùng lại không nói ra miệng, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Phút chốc, cả hai người họ đều không nói gì.
Cô bác sĩ kia bèn hỏi:
– Đứa bé đâu?
Nghe vậy, Tô Mạt vội bế con gái tới.
Cô bác sĩ nhìn đứa bé cười:
– Em bé xinh quá.
Đồ Nhiễm bỗng nhớ tới một người.
Trong lễ cưới một năm trước, lần đầu gặp mặt, cô là cô nàng xấu xí trát bự son phấn mua vui cho mọi người, còn người ta khí chất tao nhã, phóng khoáng, tự nhiên, khi đó Chu Tiểu Toàn đã nói: Cậu không xinh bằng người ta.
Lúc này, nhìn chiếc áo blouse trắng người ta khoác trên người, tim cô không khỏi chùng xuống.
Cô bác sĩ không biết đã quay sang nhìn cô từ bao giờ, hai người hết sức ăn ý mà không nói gì, chỉ nhìn nhau cười.
Lại nghe thấy Tô Mạt hỏi:
– Bác sĩ, xin hỏi nên gọi cô như thế nào?
Cô gái dịu dàng đáp:
– Tôi họ Lý, Lý Sơ Hạ.
²²
Ngạn ngữ nói: Tiết tháng Tư như mặt em bé[5].
[5] Ý nói thời tiết tháng Tư hay thay đổi thất thường như vẻ mặt em bé thoắt buồn thoắt vui.
Trời tháng Tư, trông thì tưởng là ngày xuân ấm áp, không ngờ nhiệt độ thay đổi đột ngột, chớp mắt đã vào tiết lạnh mùa xuân, cảm cúm gia tăng, phòng bệnh khoa Nhi càng thêm huyên náo, khắp nơi vang lên tiếng ho hắng của trẻ con và người lớn.
Cuối cùng Tô Mạt cũng cho con gái nhập viện được, nhưng giường đang thiếu, con cô bị xếp vào phòng theo dõi bệnh nhân nặng.
Mấy hôm sau, sức khỏe đứa bé đã khá hơn, đêm không còn ho nữa, Tô Mạt thở phào. Nhưng mấy ngày liền chứng kiến những cảnh hiểm nghèo và khổ sở trong bệnh viện, lòng cô vẫn không thấy dễ chịu.
Đầu tiên là một cô bé tám, chín tuổi nằm giường bên, bị bệnh máu, phải tiêm hormone khiến gương mặt nhỏ nhắn phù lên như cái bánh bao, nhưng lại chẳng có chuyển biến tốt, cứ cách vài hôm lại bị lôi đi làm xét nghiệm. Mẹ cô bé hễ nhắc tới bệnh tình của con là lại khóc, nói gia đình họ làm công ăn lương, bây giờ trông cậy hết vào ông chồng, sắp không chống chọi nổi nữa, vân vân và vân vân.
Rồi một bệnh nhân nhỏ xíu ở một giường khác, vừa đầy tháng, bệnh tim bẩm sinh phải phẫu thuật gấp. Đứa bé ấy bẩm sinh yếu ớt, tiếng khóc nghe như tiếng mèo hen, bố mẹ ở nông thôn, sau khi hỏi thăm về viện phí bèn bế con bỏ đi biệt tăm.
Lại còn cậu bé con ở giường đối diện, lúc sinh ra hít phải nước ối nên bị hen suyễn bẩm sinh, cộng thêm bệnh tim bẩm sinh, mỗi khi ngủ lại khò khà khò khè như kéo bễ, ngủ chẳng được bao lâu lại khó chịu tỉnh giấc rồi ngoạc mồm ra khóc. Cả đêm, Tô Mạt trăn trở, trằn trọc với tiếng hít thở của cậu bé, chỉ sợ nhỡ một nhịp thở là cậu bé sẽ ra đi.
Những gì chứng kiến trong ngày, đều liên quan đến sinh tử.
Đồ Nhiễm tới thăm em bé, Tô Mạt không nín được than vãn với cô, rồi lại thở dài:
– Cũng may con nhà mình không bị bệnh gì nặng, nếu không chắc mình cũng khóc hết nước mắt mà chết. May mà sắp ra viện rồi, nếu không mình cũng bị trầm cảm mất thôi. Đúng là khâm phục mấy vị bác sĩ này, ngày nào cũng chứng kiến những chuyện tang thương của nhân gian, mình là người ngoài hằng ngày chứng kiến mà còn thấy ngao ngán, huống chi họ còn phải đích thân chẩn đoán, làm phẫu thuật, tâm lý không phải là mạnh mẽ bình thường đâu.
Đồ Nhiễm nói:
– Có lẽ gặp nhiều nên trơ lì rồi.
Tô Mạt nói:
– Chồng cậu rất nhiệt tình, không thấy bị trơ.
Đồ Nhiễm đáp:
– Đừng có bị vẻ ngoài đánh lừa, thực ra con người anh ấy rất máu lạnh.
Tô Mạt mím môi cười mãi, rồi nháy mắt ra hiệu với cô:
– Đừng nói xấu người khác sau lưng.
Đồ Nhiễm ngoảnh đầu lại, có mấy vị bác sĩ đang bước vào, anh cũng ở trong số đó.
Anh mắt anh lướt qua phía trước cô, dừng lại trên người con gái Tô Mạt, cuối cùng anh gật đầu với Tô Mạt.
Mấy vị bác sĩ xúm quanh giường đối diện, có lẽ là hội chẩn cho bé trai.
Đồ Nhiễm nói nhỏ:
– Xem kìa, coi mình như người vô hình ấy.
Tô Mạt cười cô:
– Kết hôn không đồng nghĩa với tình yêu cháy bỏng, bây giờ mình với Đồng Thụy An chẳng phải cũng thế sao, cả ngày không thấy mặt nhau, gặp nhau rồi cũng chi toàn chuyện dưa cà mắm muối với chuyện con cái. Cậu yên tâm, có con rồi cậu căn bản sẽ chẳng có thời gian lo cho anh ấy. – Nói rồi lại khen thêm một câu. – Chu Tiểu Toàn nói đúng, chồng cậu thật sự rất tốt, đặc biệt là lúc khoác áo blouse trắng, khí chất ấy… Đàn ông cứ phải nhìn khí chất, tiếp theo là chiều cao, cuối cùng mới là dung mạo.
Đồ Nhiễm nói:
– Nếu tệ quá thì mình tìm anh ấy làm gì, chẳng phái là muốn cải tạo nòi giống nhà mình hay sao.
Tô Mạt chỉ vào cô, cười cười:
– Cậu thế này còn cần phải cải tạo sao? – Rồi không thèm nghĩ ngợi gì, cô nói luôn. – Bác sĩ chủ trị của con gái mình, chính là cô bác sĩ Lý lần trước ấy, xinh nhỉ, người có ý với cô ấy nhiều lắm, mấy hôm nay mình gặp mấy người rồi.
Đồ Nhiễm trêu cô bé con:
– Người ta có tài có sắc, đương nhiên phải cao giá.
Tô Mạt thở dài:
– Đúng thế, nghề nghiệp lại ổn, nói năng cũng dễ nghe. Đâu có như mình, bao nhiêu năm nay rồi vẫn ngắc ngoải trong trường trung học làm một giáo viên môn phụ, có cũng được, không có cũng chẳng sao, quản lý chìa khóa phòng máy…
Mỗi lần nói đến chuyện này, Tô Mạt lại không khỏi chán chường, nghề nghiệp và thu nhập vẫn luôn là điều cô canh cánh trong lòng. Lăn lộn trong giang hổ sợ nhất là so sánh, tuy nhân duyên tốt đẹp, có chồng kề bên, lại có con gái xinh xắn, nhưng nhìn những người cùng trang lứa sự nghiệp lên vùn vụt như diều gặp gió, cô vẫn không khỏi ngưỡng mộ. Tính cô vốn yên phận, coi thường danh lợi, nhà êm cửa ấm, cơ thể khỏe mạnh, xinh đẹp mới là chuyện lớn trong đời, hơn nữa kết hôn xong là nhanh chóng có con, càng chẳng có tinh thần và tâm trí để phấn đấu cho sự nghiệp.
Nhưng sự thanh bạch của cô, trong mắt người khác lại là không có tiền đồ, người khác này chính là mẹ của Đồng Thụy An.
Bà Đồng là người phụ nữ hiếu thắng, được dạy dỗ theo tư tưởng phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời[6], lại sống ở nơi thanh tịnh, tường cao hào sâu, bốn bề toàn con cháu nhà danh gia vọng tộc, dòng dõi thư hương, ai cũng như cá gặp nước, chỉ có nhà họ Đồng là ngoại lệ.
[6] Câu nói đề cao sức mạnh người phụ nữ của Mao Trạch Đông, năm 1968.
Chồng bà, giáo sư Đồng, là người học cao hiểu sâu nhưng quan hệ xã giao kém, khi bầu viện sĩ lại bị người ta tranh chức.
Bà Đồng có hai người con trai, cậu cả tính tình phù phiếm không phải tuýp người học hành, làm nên sự nghiệp; cậu thứ hai thì giỏi giang, học vấn tốt, dung mạo tốt, nhân phẩm tốt, thế nhưng lại vớ được một cô vợ tỉnh lẻ chẳng có ô dù, lại chỉ tổ vướng chân trên mọi mặt: học vấn thường thường bậc trung, không giỏi ăn nói tính tình yếu đuối, nếu không muốn nói là nhu nhược, không có chí tiến thủ, lờ đờ sống qua ngày… Bà cụ cả đời tính tình cao ngạo sao nỡ cam lòng, chỉ là bất đắc dĩ với sự lựa chọn của con trai.
Chuyện đến nước này, chẳng thà coi như mắt không thấy tim không đau, nhưng nó lại đẻ ra một đứa cháu gái cho bà nuôi, không trông cháu thì sợ con út có ý kiến, ảnh hưởng đến quan hệ mẹ con, nếu trông thì lòng lại khó chịu, đúng là mẹ nào con nấy nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng tài nào ưa nổi.
Được cái tính bà khôn khéo, chưa từng nặng lời trước mặt cô, khó chịu đến mấy cũng chỉ ném đá giấu tay.
Ví đụ như thấy con dâu nhà hàng xóm, bà bèn vờ như vô tình nói: Con trai nhà ấy cũng chẳng ra làm sao, may mà có cô vợ giỏi giang, cũng là giáo viên trung học dạy tiếng Anh, phụ huynh mời nó dạy thêm, toàn dùng xe đẹp đưa đón.
Hoặc là: Con gái nhà ai, nhà ai du học về nước, làm việc trong một ngân hàng ở Bắc Kinh, tiền lương một năm cả trăm nghìn tệ. Trước đây bố mẹ nó còn ngó nghiêng thằng út nhà ta, tiếc là thằng út đã có người yêu rồi.
Tệ nhất là: Dâu trưởng nhà ta tuy học hành không cao, nhưng được cái tính tình mạnh mẽ như đàn ông, tự mình kinh doanh, biết kiếm tiền.
Tô Mạt cũng không phải đồ ngốc, nhìn đồng lương một tháng hơn nghìn tệ của mình, trong lòng cô ngán ngẩm. Chỉ có điều tính cô nhẫn nhịn, không hề phản bác, cùng lắm là túm lấy Đồng Thụy An xả giận một hồi, rồi cũng thôi.
Cô và Đồ Nhiễm là chỗ bạn bè thân thiết lâu năm, khó tránh khỏi kể lể với bạn vài câu.
Đồ Nhiễm cười:
– Tô Mạt, thực ra con người cậu cũng cao ngạo, chỉ có điều bị hoàn cảnh trói buộc.
Nghe vậy Tô Mạt lắc đầu quầy quậy:
– Nếu mình như thế, thì đã chẳng thành thế này.
Đồ Nhiễm nói:
– Nếu không, thì sao cậu lại bận tâm đến trò khích tướng của mẹ chồng cậu? Cậu đây là lòng tham không đáy. Lại nói đến cái cô bác sĩ Lý đó, điều kiện của người ta có tốt đẹp đến mấy cũng đã ba mươi rồi, chưa biết chừng còn đang ngưỡng mộ cậu có chồng đẹp, con ngoan, cuộc đời viên mãn. Ai cũng có những bất mãn của riêng mình, với bản thân đã thế, với người khác càng như vậy. Nếu cậu ca khúc Dương xuân bạch tuyết[7], người ta sợ cậu uyên thâm khó hiểu; nếu cậu bày trò cây nhà lá vườn, người ta lại nhạo cậu không mũ cao áo dài, đâu ai hiểu trái tim cậu còn cao quý hơn mũ cao áo dài. Cho nên, nêu cậu cứ mải chạy theo suy nghĩ của người khác, làm sao có thể yên ổn sống qua ngày?
[7] Nhạc khúc cao cấp thời Chiến quốc, sau được ví với các tác phẩm nghệ thuật uyên thâm, không phổ biến rộng rãi.
Nghe vậy, Tô Mạt bất giác gật đầu:
– Ai ai cũng chỉ thích mũ cao áo dài, đâu ai hiểu trái tim cậu còn cao quý hơn mũ cao áo dài… tâm hồn văn thơ lai láng của cậu lại trào dâng rồi.
Đồ Nhiễm cười:
– Câu này chỉ phù hợp với cậu, không hợp với mình, cậu bản tính hiền lành, mình không bì được.
Hai người chụm đầu bàn bạc, đang say sưa thì bỗng nghe thấy một giọng nói sang sảng thình lình cất lên từ phía đối diện:
– Bác Trương, hôm nay sao cháu bác chưa uống thuốc nhỉ?
Hai cô gái ngẩng đầu lên. Trước mắt là một người đàn ông tầm năm mươi tuổi, dáng vóc cao to, giọng nói sang sảng, nhìn biết ngày là một người mau mồm mau miệng, thẳng thắn, cởi mở.
Ông Trương lúng túng:
– Giáo sư Lục, tiền tôi dành dụm không đủ dùng, mới gọi điện hỏi vay bạn bè rồi, bây giờ còn chưa vào tài khoản.
Giáo sư Lục nói:
– Tình trạng bé không ổn lắm, cho nên không thể ngừng thuốc dù chỉ một ngày, chúng ta phải tạm thời khắc phục vấn đề hen suyễn mới có thể nghĩ tới chuyện lớn như tim mạch. Thuốc tôi kê cho bác đã là loại rẻ nhất rồi, chẳng phải bác mới chuyển tiền vào sao, sao nhanh hết thế?
Ông Trương nói:
– Hôm trước làm mấy loại kiểm tra, xét nghiệm, tiêu mất một ít, hôm qua y tá trưởng tới nói, hết tiền thì ngừng thuốc, hôm qua đã ngừng rồi. Cháu tôi cả đêm không ngủ, khó nhọc ho suốt đêm.
Không nhịn được, ông giáo sư già gắt um lên:
– Nói ngừng là ngừng, suốt ngày tiền tiền, thôi thế này, để tôi cho bác vay hai nghìn tệ trước, cứ mua thuốc cho thằng bé xong rồi tính.
Ông Trương mãi không nói được câu nào, cứ đưa tay lau nước mắt, gật đầu cảm ơn.
Tô Mạt nói nhỏ:
– Vị giáo sư này tốt quá, nghe nói là chuyên về các bệnh hô hấp của trẻ em.
Đồ Nhiễm gật đầu:
– Cho nên mới nói sự cao quý của trái tim còn ăn đứt mũ cao áo dài, hạng như mình chỉ rặt một lũ tục tằn, sặc hơi tiền tài dục vọng thôi.
Có rất nhiều chuyện trong cuộc sống, trước khi xảy ra đều có điềm báo trước, nhưng khi đó không nhận thức được, sau này nghĩ lại, mới tỉnh ngộ.
Hai ngày sau, buổi chiều Đồ Nhiễm vể nhà, người đông xe ít, đành phải gọi taxi.
Lần này cô gặp một bác tài khá hay chuyện, dọc đường cứ càu nhàu ca thán tình hình đường sá, công việc cực khổ, giá xăng tăng vọt, khách hàng không chịu hiểu, người nhà không thông cảm, con không chịu học, giáo viên trù úm.
Ngoài cửa xe là từng hàng người đứng đợi xe buýt, mệt mỏi, rệu rã, tiếng còi xe vang lên inh ỏi, mọi âm thanh ồn ã không ngừng xoáy vào tai, mỗi con người đang nôn nóng đều dần dần đánh mất sự kiên nhẫn của mình.
Đầu óc Đồ Nhiễm lúc này trống rỗng, có lẽ ngôi nhà phía trước sẽ mãi mãi là một nơi không ngừng khiến lòng cô mỏi mệt.
Khi về đến nơi, sẽ chỉ có những ô cửa tối đen và căn bếp lạnh lẽo đợi cô, không chút sinh khí.
Đột nhiên, mấy câu nói từ chiếc radio bỗng lọt vào tai cô.
Đầu tiên là “Bệnh viện trực thuộc Đại học Y Đồng Tế”, sau đó là “khoa Ngoại Tim mạch”, rồi “một bác sĩ chủ nhiệm họ Lục”…, những từ này xuất hiện trên kênh thời sự địa phương đã khiến cô khá ngạc nhiên rồi, nghe tiếp lại như bị giáng vào đầu một cú: “Tối ngày hôm qua, khi đang tản bộ trong bệnh viện, bị một chiếc xe phóng nhanh đâm phải, đột nhiên phát bệnh tim, không cứu chữa được đã qua đời.”
Cô bỗng cảm thấy tay chân bủn rủn, đầu ong ong, nhất thời không thể nhớ ra Lục Trình Vũ có bị bệnh tim không, lên chức chủ nhiệm từ bao giờ, tối qua anh đi trực hay ở nhà… Bị giáng một cú bất ngờ, trí nhớ của cô bỗng đặc quánh lại, sau cùng lại nghĩ, đây là tin thời sự hay là mục kể chuyện nhỉ.
Trong lúc mơ hồ, bác tài mỉa mai:
– Thời buổi này cũng thật là, đi vài bước ở cửa nhà mình cũng bị tai nạn, xúi quẩy thật, ông trời gọi đây mà…
©STENT
Đồ Nhiễm bỗng quay ngoắt sang nhìn khiến bác ta giật mình, sau đó cô lí nhí nói:
– Cháu, cháu muốn tới Đồng Tế.
Xuống xe, Đồ Nhiễm chạy một mạch, cơm tối còn chưa ăn đường huyết lại tụt, cả người bủn rủn, mặt trắng bệch, ánh mắt hoang mang vô định.
Trên đường không gặp ai quen, điện thoại vẫn không gọi được, càng chạy về phía trước chân cô càng rủn ra, cuối cùng chạy đến quầy của khoa Ngoại Tim mạch, thấy một cô y tá đang cúi đầu làm việc, cô bèn nơm nớp tiến lên hỏi:
– Chào cô, xin hỏi hôm nay bác sĩ Lục Trình Vũ trực phải không ạ?
Cô y tá ngẩng lên nhìn:
– Đến tiếp thị thuốc hả? Đừng mất công, bác sĩ Lục không quan tâm đến mấy chuyện này đâu.
Đồ Nhiễm ngẩn ra, đang định lên tiếng thì nghe thấy bên cạnh có người cười:
– Tiểu Hồ, em nhầm rồi.
Người nói là một vị bác sĩ trẻ, lần trước đi kiểm tra phòng bệnh cùng Lục Trình Vũ, từng gặp Đồ Nhiễm.
Chàng thanh niên đó trông có vẻ mệt mỏi, bận rộn, xem báo cáo trong tay vừa bảo cô:
– Hay là chị lên sân thượng xem, có lẽ anh ấy đang nghỉ trên đó, hôm nay bận quá, cả ngày bây giờ mới nghỉ được một lúc…
Cô vội vàng cảm ơn, coi như thở phào nhẹ nhõm, trên hành lang, cô dựa vào tường nghỉ một lúc, chợt cảm thấy mình đúng là sơ suất: Thứ nhất, theo tuổi của anh hiện giờ, cùng lắm chỉ là một bác sĩ phó chủ nhiệm, không thể nào lên tới cấp chủ nhiệm được. Thứ hai, trước giờ anh khỏe như vâm, sao có thể mắc bệnh tim mạch được. Thứ ba…
Sân thượng nằm phía cuối, bên trái hành lang, đối diện là cầu thang bộ và thang máy, ở giữa là một ô cửa sổ lớn. Lúc trước cô căng thẳng quá nên không để ý, giờ mới từ từ bước tới đó, hơi thò đầu ra ngoài, liền nhìn thấy anh.
Anh đang lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế băng, tay cầm một chai nước khoáng nhưng không uống, chỉ đăm chiêu nhìn về phía xa trong ráng chiều nhập nhoạng, không biết đang nghĩ gì.
Cô do dự một lúc, quay người đi về phía bên phải, đưa tay ấn nút thang máy.
Cánh cửa thang máy khép chặt phản chiếu bóng dáng mỏng manh của cô, mệt mỏi, bơ phờ, uể oải, rệu rã, mái tóc dài buộc sau gáy đã hơi tuột ra, vài sợi tóc lòa xòa bên má, bộ váy trên người nhăn nhúm, tay còn xách một cái túi mua hàng to tướng của siêu thị Metro.
Cô bất giác làm mặt hề với bóng người trong gương, nhớ lại lúc trước làm trình dược viên, cô trang điểm kỹ hơn bây giờ nhiều, cũng sẽ không xách túi mua hàng của siêu thị chạy lăng xăng khắp phố.
Cái túi cũng đã cũ, lần đầu tiên đi Metro cô mua mất một tệ, vừa chắc chắn lại bền, cô quen gập túi ni lông thành những hình tam giác be bé nhét vào trong góc túi da, phòng khi dùng đến.
Cái túi rất to, cứ chúc xuống đất, khiến trông cô càng thêm hài hước. May mà đồ bên trong không nhiều, bánh mì nguyên cám[8], một hộp bơ nhỏ, hai lát pho mát, xúc xích salami, và thêm một túi kẹo gôm gấu.
[8] Là loại bánh mì làm bằng bột mì nguyên cám, có nhiều chất xơ và tiêu hóa lâu hơn loại bánh mì thông thường.
Ngoài kẹo gôm, những thứ còn lại đều là do Lục Trình Vũ bảo cô mua.
Anh không cầu kỳ trong ăn uống, chỉ có một chút yêu cầu đối với bữa sáng. Trước đây ăn bữa sáng kiểu Tàu, anh luôn cảm thấy không đủ năng lượng, công việc bận rộn, hao tốn thể năng, chưa tới trưa đã đói. Sau đó ra nước ngoài một thời gian, cảm thấy bánh mì nguyên cám phết bơ kẹp thêm vài lát pho mát, xúc xích khá hiệu quả, chuẩn bị cũng không mất thời gian, sức lực, nên dần duy trì thói quen đó tới tận bây giờ.
Một lát sau, cậu bác sĩ chỉ đường lúc trước bê một hộp cơm chạy tới, thấy Đồ Nhiễm đang đợi thang máy bèn hỏi:
– Chị đã tìm thấy anh Lục chưa ạ?
Đồ Nhiễm mỉm cười với cậu ta, rồi cô nhìn thấy Lục Trình Vũ đi từ ngoài vào, hỏi cậu bác sĩ trẻ:
– Báo cáo làm xong chưa?
Cậu bác sĩ trẻ đáp:
– Xong rồi ạ, em để ở trên bàn anh.
Anh khẽ gật đầu, lúc này mới quay sang nhìn Đồ Nhiễm:
– Sao lại đến giờ này?
Đồ Nhiễm nói:
– Em đến xem con gái Tô Mạt khá hơn chút nào chưa.
– Khoa Nhi ở tầng dưới. – Anh nghĩ một lúc rồi hỏi. – Không phải hôm qua mẹ con họ đã ra viện rồi sao?
– Thế à? Tô Mạt không nói với em. – Cô ngừng lại một lát rồi hỏi. – Ăn cơm chưa?
– Chưa.
Cô đưa túi đồ cho anh:
– Hay là ăn cái này trước cho đỡ đói?
Anh nhìn vào trong túi:
– Cũng được. .
Họ bước ra sân thượng, Đồ Nhiễm đặt chiếc túi lên ghế băng, rút khăn ướt ra đưa cho anh rồi lại chỉ vào chai nước trong tay anh:
– Khát quá, cho em xin một ngụm.
Cô lấy chai nước trong tay anh, nhưng vặn mãi không được, đành phải đưa lại.
Động tác của anh r
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!