Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy
Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy - Chương 32 : Gặp lại thì như thế nào
Tôi vậy mà thật sự lại gặp được Đỗ Thăng!
Anh ấy đứng ở phía trước cách đó không xa nhìn tôi chằm chằm, bình thường anh giống như “ngọc thụ lâm phong”
(ý nói thân thể bất phầm, như bậc vương giả)
, như lúc này nhìn dáng vẻ anh có chút chật vật, trên gương mặt anh thậm chí còn có một vết thương nhạt nhạt màu hồng chưa phai của vết máu.
Anh làm sao vậy? Chẳng lẽ Đỗ Thăng cùng người khác đánh nhau? Nhưng là Đỗ Thăng với gương mặt như yêu nghiệt kia thì người nào có thể nhẫn tâm động thủ đánh đây?
Tôi hận mình, nhìn thấy vết thương trên mặt anh thế nào lại đau lòng và thương tiếc!
Tôi cắn răng độc ác cúi đầu không nhìn Đỗ Thăng nữa, sau đó xoay người sải bước nhanh chóng đi trở về.
Anh ở kia chặn đường đi tới nhà vệ sinh thì tôi cũng không cần đi vệ sinh! Tôi không thể trêu chọc anh thì tôi trốn tránh anh còn không được sao!
Nhưng khi tôi chưa kịp bước được hai bước, Đỗ Thăng đã vọt tới bên cạnh tôi dùng sức kéo cánh tay tôi lôi tôi vào một căn phòng trống không người tối tăm gần đó.
Cho nên, một màn cũ lại diễn lại một lần nữa!
Vào phòng, Đỗ Thăng đem tôi chống đỡ ở trên tường, sau đó miệng nhanh chóng đè lên môi tôi với tất cả sức lực không cho cự tuyệt mà hôn.
Tôi bị Đỗ Thăng đè vững vàng ở trên vách tường nhúc nhích cũng nhúc nhích không được, cảm thụ một chút gần như điên cuồng những nụ hôn như mưa của Đỗ Thăng trên môi tôi, trên mắt, trên mũi, trên gương mặt cùng với trên cổ tôi.
Tôi cảm thấy với sức lực của Đỗ Thăng đang hôn tôi, thì nhất định cổ của tôi bị lưu lại dấu vết.
Tôi thở dốc không dứt mở miệng nói với Đỗ Thăng: “Buông tôi ra!”
Đỗ Thăng hơi bực tức đem cái miệng đang gặm mút cổ của tôi ra, nhưng lại đem đôi môi đó đưa lên môi tôi và lại dùng sức mút lấy, không để cho tôi có cơ hội lên tiếng nữa.
Qua nụ hôn của Đỗ Thăng, tôi cảm nhận được một mùi rượu nồng nặc. Xem ra anh ấy thật sự uống rất nhiều rượu.
Tôi dùng sức nghiêng đầu né tránh cái hôn của Đỗ Thăng, đôi môi Đỗ Thăng vừa đúng dính vào lỗ tai tôi, Đỗ Thăng lẩm bẩm nói với ta: “Phẩm Phẩm, em nói đúng, anh thật sự bị em phá hủy rồi! Anh không quên được em, đã sớm không quên được rồi! Hình như anh càng nghĩ để em xuống, thì lòng của anh lại càng đau giống như dùng dao từng nhát từng nhát dùng sức đâm vào, anh thống khổ hận không thể tự mình giết chết mình để được giải thoát! Thật xin lỗi, Phẩm Phẩm! Buổi sáng hôm đó anh thấy em cười tươi tắn khi từ trong phòng của sư huynh em ra ngoài, nghe hai người trò chuyện thân thiết, và còn ánh mắt của sư huynh tràn đầy yêu thích nhìn em, anh liền ác tâm nghĩ, từ nay về sau sư huynh em nhất định sẽ thay anh chăm sóc thật tốt cho em! Anh có thể yên tâm rời đi rồi! Nhưng là anh không nghĩ tới…”
Tôi không đợi Đỗ Thăng nói xong, cũng đã không cách nào khống chế được cơn phẫn nộ của mình, hung hăng giơ tay ra tát một cái tát nảy lửa trên mặt anh!
Tôi thục lùi đến cạnh cửa lạnh lùng nhìn Đỗ Thăng nói: “Đỗ Thăng, anh ngay cả cơ hội giải thích cũng không giao cho em liền tự mình cho là đúng, cho là em và sư huynh một đêm kia có cái gì, anh căn bản là đang cố tình tìm một cái cớ, một cái lý do dối trá để mà chia tay em! Đỗ Thăng, em cho dù đã từng lên giường với anh, nhưng em không phải loại người tùy tiện gặp ai cũng “lên giường”! Đỗ Thăng! Anh nhớ cho kỹ, em hận anh! Em sẽ không tha thứ cho anh!”
Đỗ Thăng thống khổ dùng đôi tay che mặt cúi đầu giống như một con thú bị thương đang vật vã. Khi Đỗ Thăng nâng đầu lên, trên mặt đậm nét bi thương. Anh đưa ánh mắt thẩn thờ nhìn tôi, gằn từng tiếng từng tiếng: “Nhưng mà Phẩm Phẩm, anh yêu em! Anh vẫn yêu em! Anh vĩnh viễn yêu em!”
Lời nói của Đỗ Thăng giống như ma chú, làm cho tôi rơi xuống địa ngục không thể hồi sinh!
Tôi muốn kêu lên nhưng lại không có một âm thanh nào phát ra, chỉ có thể hoảng hốt đẩy cửa điên cuồng chạy ra.
Đỗ Thăng, anh yêu em mà lại như thế này sao? Anh yêu em mà sao có thể đem đến cho em những tổn thương kia? Vậy thì anh có thể đem vị hôn thê của anh biến thành em được không?
Không Đỗ Thăng! Coi như những thứ kia tổn thương có thể bù đắp, coi như vị hôn thê của anh có thể biến thành em, nhưng mà bé cưng đâu, anh cũng có thể đem bé cưng trả lại cho em sao!
Tôi chạy đến phòng vệ sinh, tay run run lạnh băng, tôi nỗ lực ổn định lại tâm tình của mình, sau đó soi gương sửa sang lại mình.
Trên cổ của tôi có một hàng nho nhỏ vết hôn hồng hồng. Tôi dùng sức kéo cao cổ áo ý đồ che kín những dấu vết này.
Đang lúc tôi vội vàng hấp tấp chỉnh trang lại mình, Cố Thiến đẩy cửa ra đi vào!
Khoảnh khắc tôi thấy Cố Thiến, cảm xúc đang căng thẳng trong nháy mắt được buông lỏng xuống, tôi cũng không nhịn được nữa cả người xụi lơ ngồi bệt xuống đất.
Cố Thiến hốt hoảng đi tới bên cạnh tôi gắng sức đỡ tôi từ mặt đất đứng lên, sau đó lại lung ta lúng túng lau nước mắt cho tôi, lại hoảng hốt hỏi tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì chẳng lẽ ở “Kim Huy” này có người to gan lớn mật ở phía sau mọi người ăn hiếp tôi!
Tôi chỉ là không nói tiếng cứ thế chảy nước mắt, cái gì đều nói không ra được. Cố Thiến cực kỳ tức giận nói: “Cậu có phải hay không lại gặp phải Đỗ Thăng rồi!”
Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn Cố Thiến, sau đó từ từ gật đầu một cái.
Cố Thiến tức giận nói: “Đỗ Thăng chúng ta toàn bộ coi như nhìn lầm anh ta, phì! Anh ta chính là bị bệnh thần kinh, tớ cùng với Triệu Hòa Bình đi ra phòng rửa tay gặp anh ta nào có trêu chọc gì hắn đâu, nhưng anh ta thấy chúng tôi không nói hai lời liền xông lên vung liền quả đấm đánh, còn nói với Triệu Hòa Bình mấy câu lộn xộn lung tung ví dụ như “cậu như vậy dám phụ lòng cô ấy sao”, “vậy mà tôi cảm thấy giao cô ấy cho cậu là tốt nhất”, “cậu lại đối xử với cô ấy như… như… như vậy”, vân vân và vân…, lúc ấy tớ cùng Triệu Hòa Bình bị ngu toàn tập, sư huynh cậu còn đang ngẩn người ra chưa ra tay! Chờ Triệu Hòa Bình hồi hồn cho anh ta một đấm, anh ta giống như bị ma chướng vậy ngơ ngác bất động, đột nhiên sau đó cũng không quay đầu lại liền bỏ chạy, mười đủ mười hoàn toàn giống một kẻ điện! Chẳng qua tớ bây giờ trở về nghĩ lại anh ta vừa rồi điên khùng chạy về hướng phòng của chúng ta đó! Nhất định là Điền Nga này miệng rộng nói cho chồng của cô ta biết phòng của chúng ta ở đâu, nếu không Đỗ Thăng đâu biết đi đâu!”
Tôi nghe Cố Thiến nói mà trong đầu loạn thành một đống giống như xẹt qua cháy khét toàn bộ. Tôi hốt hoảng hướng Cố Thiến giải thích “Thiến Thiến, tôi cùng sư huynh ở giữa không có xảy ra qua bất cứ chuyện gì, cậu đừng nghe Đỗ Thăng nói bậy! Anh ta cái gì cũng không biết vẫn còn tự cho là mình cái gì cũng biết!”
Nét mặt Cố Thiến cứng lại nhìn tôi một lát sau đó liên tiếp gật đầu mà nói: “Cậu không cần phải vội vã giải thích, trong đầu tôi đây còn chưa có phản ứng kịp đấy. Lần này toàn bộ thông, Đỗ Thăng nói cái đó “cô ấy” chính là cậu Phẩm Phẩm!”
Tôi ngất a! Thế nào cảm giác giống như không đánh đã khai rồi sao!
Tôi sợ Cố Thiến hiểu lầm tôi cùng sư huynh có chuyện gì nên vội vàng nóng nảy giải thích tiếp: “Thiến Thiến cậu hãy nghe tớ nói, chuyện thật không có phức tạp như thế, tớ theo sư huynh…”
Cố Thiến không nhịn được cắt lời tôi và nói với tôi: “Phẩm Phẩm nè, đây là đến lúc nào rồi mà còn quan tâm cho người khác hả, cậu không thể chiếu cố chính mình hả! Tớ đã sớm biết nha đầu mà Triệu Hòa Bình thầm mến là cậu rồi, cậu cho là đôi mắt không đem đi luyện ở lò luyện đan thì không phóng ra được Hỏa Nhãn Kim Tình sao
(ánh mắt khi nhìn người mình thích thì vô cùng nồng nàn, ý chị TT là khi Triệu sư huynh nhìn PP cũng đã từng phóng ra lửa đó)
!”
Tôi nghe Cố Thiến nói xong có chút sững sờ, tôi nói: “Thiến Thiến, cậu không phải là người, cậu là yêu! Cậu cái gì cũng biết nhưng lại cũng không nói cho tớ biết là cậu biết, còn hại tớ lo lắng đề phòng sợ thương hại tới ngươi!”
Cố Thiến nói: “Trước kia bỏ qua! Phẩm Phẩm tớ hỏi cậu, Đỗ Thăng nói đem cậu để lại cho Triệu Hòa Bình là có ý gì? Tớ thật sự không hiểu, ở trong mắt anh ta cậu là người có thể đưa cho người khác là thế nào!”
Ánh mắt của tôi bắt đầu mất tiêu cự. Tôi mờ mịt nói với Cố Thiến: “Thiến Thiến, ngày mai tớ sẽ đi, tớ không sẽ bao giờ… nhớ tới anh ấy nữa, tớ sẽ quên anh ấy, thật! Tớ không muốn lại một lần nữa sát muối vào vét thương của mình, hiểu rõ thì sẽ như thế nào, có thể thay dổi được chuyện giữa tớ và anh ấy sao? Có thể làm cho vị hôn thê của anh ấy biết mất sao? Tớ không muốn nhớ những chuyện đau buồn này nữa, chờ tớ đi, hết thảy mọi chuyện sẽ xong xuôi tan biến đi!”
Cố Thiến nhìn tôi, không nói gì, chỉ thở dài một tiếng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!