Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy - Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy - Chương 37
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy


Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy - Chương 37



Trên đường về nhà trọ tôi mải mê suy nghĩ xem tại sao Hạ Tu lại biết tôi với Đỗ Thăng yêu nhau? Biết chúng tôi ở cùng một chỗ chỉ có Cố Thiến, mà Cố Thiến không thể nào biết Hạ Tu mà nói, làm sao Hạ Tu lại biết đây? Còn nữa…, anh bảo tôi cách xa Đỗ Thăng một chút, tôi đã xuất ngoại, căn bản không thể gặp nhau được, có cần thiết phải gọi điện thoại đường dài để dặn dò

Như vậy à? Đứng trên lập trường của một người đàn ông, có lẽ là Hạ Tu đang ghen, nhưng tại sao ngay cả Âu Tề anh cũng không cho tôi tiếp xúc? Mà Âu Tề có phải là người lúc Đỗ Thăng sang Mĩ đã nói chuyện điện thoại cùng hay không?

Mặc dù bây giờ đang là thanh thiên bạch nhật, nhưng trong đầu tôi cứ quanh quẩn hai chữ như âm hồn bất tán: có ma!

Không phải trong tâm Hạ Tu có ma mà chính là Hạ Tu biết chuyện gì có ma, anh ta cứ nói nửa kín nửa hở, không biết là vì muốn tốt cho tôi hay là hận tôi mà làm cho tôi hiếu kỳ mà chết?

Tôi không nghĩ ra, quyết không suy nghĩ thêm nữa, về sau có cơ hội nhất định tôi phải tìm Hạ Tu hỏi cho rõ, còn bây giờ nếu cứ để nghi ngờ mà sống qua ngày thì chẳng mấy chốc tôi sẽ thành bạch phát ma nữ vì não bộ bị sử dụng quá độ.

Lúc tôi trở về nhà trọ, Tô đang ngồi trên ghế sa lon, vừa ăn khoai tây chiên vừa xem ti vi, thấy tôi trở về liền cực kỳ nhiệt tình mở miệng chào với cái miệng đầy khoai tây chiên. Nhìn thấy trong phạm vi nửa mét xung quanh vì cô ấy mở miệng mà phun ra đầy vụn khoai tây chiên, tôi khẩn thiết nói: “Tô, về sau lúc ăn thì không cần để ý đến tớ. Nói chuyện với tớ làm thức ăn trong miệng cậu phun ra hơn một nữa, quá lãng phí lương thực không nói, mà cậu còn ăn không đủ no nữa”.

Tô quẳng cho tôi một cái liếc mắt, sau đó vẫn vừa ăn khoai tây chiên vừa nói với tôi: “An, cậu đừng tưởng là tớ bị khuôn mặt thiên sứ của cậu lừa mà không biết lòng dạ ma quỷ của cậu, cậu cứ vòng vo, tưởng là tớ không hiểu cậu nhạo báng tớ đấy hả?”.

Tôi nói: “Tô, đừng nói đến cái khác, cậu lại đây ngồi cạnh tớ đi, vừa rồi cậu vừa ăn một miếng lớn khoai tây chiên mà lại nói một câu dài như vậy, xung quanh cậu đều là mảnh vụn khoai tây chiên thôi, tới đây đi, ngồi ở đó thêm một lát, tớ sợ cậu nghẹt thở mất”.

Tô cầm một cái đệm ở trên ghế salon ném vào tôi, vừa ném vừa lớn tiếng kêu: “Dời núi lấp biển”.

Tôi ngất!

Hôm kia, lúc cô ấy xúc động đã bấm tay tôi kêu to: “Bài sơn đảo hải!”. Tôi cảm thấy động tác của cô ấy sai lầm rồi, nhưng tôi nhịn chưa nói.

Ngày hôm trước, sau khi tắm, cô ấy không lau khô người mà mạnh mẽ vẩy nước lên người tôi, lúc kích động cũng kêu lên: “Dời núi lấp biển!”. Tôi cảm thấy cho dù cô ấy vẫn chưa hiểu rõ được đến tột cùng thế nào gọi là “Dời núi lấp biển”, nhưng dù sao cô ấy cũng biết được hiểu biết về chiêu “Dời núi lấp biển” trước đây là sai lầm, nói thế nào cũng đã là tiến bộ lắm rồi, cho nên, tôi nhịn.

Ngày hôm qua khi cô ấy cưỡi trên người tôi cù như điên làm cho tôi thật nhột, cô ấy cũng dùng thanh âm vang tận mây xanh tê tâm liệt phế rống to: “Dời núi lấp biển”, tôi nghĩ, mặc dù cô ấy lại hiểu sai chân lý dời núi lấp biển một lần nữa, nhưng dù sao cô ấy cũng nhận ra sự hiểu biết về động tác của mình ngày hôm trước là sai lầm, căn cứ nguyên tắc có thể có lần nữa, tôi cắn răng, nhịn tiếp.

Nhưng là, đến hôm nay, cô ấy tàn phá cái đệm, miệng phun ra đầy khoai tây chiên kêu to: “Dời núi lấp biển!” thì tôi không nhịn được nữa! Tôi phải vùng lên.

Tôi giờ chân đạp lên cái đệm bị Tô vừa ném tới, vừa đạp vừa lớn tiếng hỏi cô ấy: “Tô, không phải cậu và John vừa đại chiến 300 hiệp sao? Sao lại dư thừa thể lực như vậy?”

Tô trừng mắt tức giận nói: “An hư, sao cậu lại nói giỡn với tớ như thế, cậu không tin ư? Tờ không phải là người tùy tiện.

Tôi nói: “Tô, cậu hiểu thế nào là văn hóa mạng, cậu không nên nói vậy với tờ, cậu phải biết cậu nói câu vừa rồi đương nhiên tớ sẽ suy diễn tiếp. Tô, cậu không phải là người tùy tiện, nhưng khi nào biết tùy tiện mới là người”.

Tô nghênh mặt lên “hừ” một tiếng với tôi nói: “An, tớ nói là cậu, cậu xem tối nay tớ sẽ dùng chiêu thức vô địch “Dời núi lấp biển” trừng trị cậu như thế nào.

Tôi lấy chai nước suối trên bàn, vừa vặn nắp vừa nhíu mày nói với Tô: “Thanh âm nhỏ như vậy làm sao uy hiếp có hiệu quả được? Còn chờ đến tối làm gì, ngay bây giờ để, để cho tớ biết được cậu giở trò gian trá gì với cái chiêu “Dời núi lấp biển” đấy!

Dứt lời tôi đưa chai nước lên miệng say sưa uống. Lúc ở cùng Âu Tề tôi hơi khát nhưng không uống nước đến bây giờ thì càng khát hơn.

Lúc tôi ngẩng đầu uống nước, cánh phòng Tô kẽo kẹt mở ra, sau đó, một bóng người thong thả bước ra ngoài, gương mặt cợt nhả như hoa đào hiện lên trước mắt tôi! Đi cùng với “ảnh quỷ” hoa đào còn có “quỷ âm” hoa đào, anh ta toét miệng cười với tôi nói: “Hi, Nghê Nghê tiểu muội muội, chúng ta lại gặp nhau!”

Tôi lập tức bị sặc nước! Một hớp nước suối bị tôi không tiếc tính mạng hung hăng phun ra toàn bộ, sau đó tôi vừa ho khan, vừa hung tàn, phẫn hận hướng về con quỷ hoa đào, cực độ thâm tình hỏi một câu: Sao anh chưa bị om dưa chua hả nhị sư huynh.

Hôm đó ở trên máy bay, Lý hoa đào, chính là Lý thích Phong cợt nhả kia lại luôn nghĩ cách trêu trọc tôi, tôi giả bộ nhắm mắt lại không thèm để ý tới hắn. Lý Thích Phong đặc biệt không thích tịch mịch, đồng thời lại có năng lực siêu nhiên chống lại tịch mịch, tôi không để ý đến anh ta, anh ta lại tự hỏi tự trả lời.

Anh ta hỏi tôi: Nghê Nghê, em ra nước ngoài làm gì?

Tôi nhắm mắt giả vờ ngủ, không trả lời.

Sau đó anh ta tự mình tìm đáp án nói: “Được, anh đoán em đi du học”.

Anh ta lại hỏi nữa: “Nghê Nghê, em ra nước ngoài một mình, mọi người trong nhà yên tâm sao?”

Tôi nhắm mắt giả vờ ngủ, không trả lời.

Sau đó anh ta lại tự mình tìm đáp án nói: “Lo lắng, nhất định sẽ lo lắng, con gái dặm trường, sao cha mẹ không lo được. Nhưng nhân lúc còn trẻ, ra nước ngoài học thêm một chút cũng tốt.

Anh ta lại hỏi: Nghê Nghê, em giả vờ ngủ mãi thế không thấy khó chịu sao?

Tôi vẫn nhắm mắt, vẫn giả vờ ngủ không trả lời.

Cho đến khi xuống máy bay, tôi hung tợn nói với Lý hoa đào một câu rồi không quay đầu lại nhanh chóng rời đi.

Tôi nói: Nhị sư huynh, sư phụ vừa mới báo mộng cho tôi, thầy nói anh nói nhảm nhiều quá nên để cho tôi tìm người đem anh đi om dưa chua! Tôi đang vội nên anh tốt nhất nên tự giác tìm một cái nồi rồi nhảy vào đó đi.

Tô thấy tôi lại biết Lý Thích Phong, ngạc nhiên “hả” mấy tiếng, sau đó ngoẹo đầu nói với tôi: “An, cậu thật giỏi, trước đây cậu đã biêt John rồi sao?”

Tôi ngất! Đây là cái logic gì? Tôi ở trên máy bay gặp phải quỷ mà lại có thể có quan hệ ư?

Tôi nghiến răng nói với cô ấy: « Tô, ngoan, trước hết lau sạch nước miếng đi. Còn nữa… sao cậu có thể gọi bạn trai cậu bằng cái tên Tiếng Anh khó nghe như vậy? Cậu nói buổi tối cơm nước xong cậu sẽ đi dạo cùng anh ta, thay cái tên John bằng Vượng Tài có phải dễ nghe hơn không? »

Tô chớp mắt mấy cái rồi quay lại nghiêm túc nói với Lý hoa đào: « John, em thấy An nói rất đúng ».

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN