Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy
Đừng Như Vậy, Người Ta Vẫn Còn Là Học Sinh Đấy - Chương 63 : Thăm dò Hứa Linh
Sau khi dừng xe trước nhà Đỗ Thăng, vừa lúc tôi muốn xuống xe, Đỗ Thăng lại cản tôi lại, hắn rất nghiêm túc dặn dò tôi đừng động, sau đó chính hắn thật nhanh xuống xe, rất nhanh đi vòng qua bên này để giúp tôi mở cửa xe, hắn khoa trương lấy bộ dáng của một tiểu nô cúc cung tận tụy phục vụ lão phật gia, trung thành đến chết mới thôi để đỡ tôi xuống xe.
Tôi buồn cười nói với Đỗ Thăng: “Tiểu Thăng Tử, tôi bây giờ còn không biết cậu là người cẩn thận như vậy? Nhìn cậu cẩn thận sức lực, có vẻ như tôi là một người chủ yếu đuối!”
Đỗ Thăng tức giận trừng tôi một cái mà nói: “Một chút tự giác làm mẹ cũng không có. Đại Bảo của chúng ta đã không có giữ lại được, nay nói gì thì nói Nhị Bảo cũng phải giữ thật kỹ, nếu như có nửa điểm sơ xuất, anh sẽ đi theo Đại Bảo đó.”
Tôi cũng vậy liếc hắn một cái mà nói: “Phi! Cái miệng quạ đen! Sơ xuất cái gì mà sơ xuất chứ! Em nghi ngờ đây chính là thai Kim Cương so với Bàn Đá còn chắc chắn hơn! Không có sơ xuất gì cả!”
Đỗ Thăng khẩu hiệu hô to mà nói: “Đúng! Không có sơ xuất!”
Sau khi tôi theo Đỗ Thăng đi vào trong nhà, trên mặt tôi mang theo vẻ mặt rất tùy ý ánh mắt cũng là nghiêng mắt nhìn loạn. Đỗ Thăng vỗ vỗ đầu đỉnh của tôi mà nói: “Nha đầu, chớ đem cặp mắt sáng ngời của mình thành mắt lé, muốn nhìn thì thoải mái nhìn đi, hơn nữa em nhìn chòng chọc nửa ngày rồi, ông xã của em rất chịu trách nhiệm nói cho em biết một câu, em không giấu được anh đâu. Có phải em đang tìm người nọ ở phòng khách phải không. Ngoan, em mau trở về phòng nghỉ ngơi đi, an an dưỡng dưỡng cho thật tốt, những tâm tư không đúng đắn chớ để ở trong lòng, chú ý dưỡng thai!”
Tôi tức giận “Hừ” một tiếng lộc cộc lộc cộc đi vào phòng. Đỗ Thăng đi theo sát gót tôi. Tôi hỏi hắn: “Chừng nào anh mới đi đón đồng chí Hứa?”
Đỗ Thăng nói: “Chuyện của cô ấy em không phải quan tâm. Trước tiên anh hỏi em, khi nào thì chúng ta sẽ đi nhà của em? Sau khi đi thì trực tiếp đi đăng ký thì sao?”
Tôi ngáp dài nói: “Anh sắp xếp đi, em đều nghe lời anh. Em hơi mệt!”
Đỗ Thăng hôn trán tôi một cái mà nói: “Em ngủ trước đi, anh đi tắm trước, sau đó tới đây cùng với em.”
Tôi gật đầu một cái, bộ dáng làm ra vẻ đảo chăn một dạng nhưng không lập tức ngủ.
Đỗ Thăng êm ái vuốt ve đầu của tôi đối với tôi cưng chiều mà nói: “Xem bộ dạng nũng nịu này của em, không có giống dáng vẻ của người sắp làm mẹ gì cả? Hoàn toàn còn là một tiểu nha đầu!”
Tôi chui vào trong chăn le lưỡi một cái nói: “Ngủ!” Sau đó mắt khép chặt lại. Sau đó lại nhẹ nhàng hé hé mở ra một cái khe nhỏ, nhìn thấy Đỗ Thăng đi vào phòng tắm.
Sau đó nghe tiếng nước ào ào, tôi lập tức mở to cặp mắt vén chăn lên “Xẹt” một cái liền nhảy xuống đất. Tôi vô cùng nhẹ nhành mở cửa phòng đi ra ngoài, sau đó trực tiếp chạy về phía phòng khách.
Tôi có vài muốn hỏi Hứa Linh.
…
Tôi từ từ đẩy cửa phòng khách ra, nhìn thấy Hứa Linh đang nửa nằm ở trên ghế dựa sát cửa sổ, không chớp mắt vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Trong nhà còn có một chị giúp việc, tôi nghĩ đây là người Đỗ Thăng mời tới để chăm sóc cho Hứa Linh. Chị giúp việc nhìn tôi sau đó chần chờ hỏi tôi là ai, tìm ai ; tôi nói tôi là bạn gái của Đỗ Thăng, vẻ mặt của chị giúp việc liền tươi cười mà gọi tôi là Đỗ phu nhân. Tôi lập tức cảm thấy hiện tại quần thể cả nhân loại cũng được đề cao, người giúp việc bây giờ đã biết và am hiểu về xã giao hơn.
Hứa Linh ngồi trên ghế dựa không giống như người phụ nữ không có hồn phách, thời điểm cô ấy nghe chị giúp việc gọi tôi, lúc đó mí mắt tựa hồ có hơi chớp động.
Tôi cũng vậy đối với chị giúp việc ấm áp mỉm cười, sau đó cũng không ra dáng vẻ của một thiếu phu nhân mà rất bình dị thân thiện mà nói: “Chị, giúp chúng tôi hâm hai chén sữa tươi được không?”
Chị giúp việc tuyệt đối là người giao tiếp tài ba, lập tức hiểu ý tứ lời nói của tôi, biết tôi đây đang muốn nàng lui xuống. Gương mặt của chị phân vân, bước chân chần chừ không tiến.
Tôi chỉ nói: “Đỗ tiên sinh đang tắm, sau đó hắn cũng sẽ xuống, chị cũng chuẩn bị thêm một chén khác cho Đỗ tiên sinh nhé. Nhanh đi, Cám ơn!”
Tôi đem hai chữ “Nhanh đi” nhấn mạnh, mang theo mùi vị tà ác của nữ chủ nhân. Chị giúp việc chần chờ một chút rốt cuộc sau đó cũng ra khỏi phòng.
…
Tôi từ từ đi đến bên cạnh Hứa Linh, Hứa Linh bình tĩnh như tượng không có chút tức giận nào.
Nàng thật rất đẹp, rất giống tiên, thanh lịch, nhưng tựa hồ có rắp tâm khác.
Tôi lựa chọn mở miệng trước. Tôi khẳng định: “Cô không có điên, phải không?”
Cặp mắt của Hứa Linh vẫn nhìn ngoài cửa sổ cũng không chớp mắt lấy một lần, một chút tâm tình trên mặt cũng không có.
Tôi nói tiếp: “Cô cố ý để cho tôi phát hiện cô không có điên, phải hay không?”
Căn bản Hứa Linh xem tôi giống như không tồn tại vậy, coi tôi như là không khí.
Tôi nghĩ Đỗ Thăng tắm sắp xong rồi, nhưng tôi lại chưa hỏi được cái gì cả, trong lòng có chút nôn nóng, sau đó cảm thấy trong người có cảm giác muốn ói mãnh liệt, thức ăn trong bụng dâng lên lồng ngực rồi vọt lên cổ họng.
Căn bản tôi không có cách nào ức chế cảm giác nôn mửa đột nhiên xông tới này, vì vậy chỉ có thể chống tường cúi người xuống không ngừng nôn ra một trận, nôn đến tê tâm liệt phế, nước mắt cũng là bị bức chảy ra.
Tôi như vậy gọi là dốc hết tâm huyết rồi.
Lúc nãy vô luận tôi nói với Hứa Linh như thế nào, thì dáng vẻ của nàng cũng đều như một bức tranh vậy, không nghĩ tới tôi nôn một cái, nàng lại có phản ứng. Hứa Linh cư nhiên xoay đầu nhìn tôi chủ động nói với tôi: “Cô có Bảo Bảo? Mấy tháng đầu là như vậy, về sau sẽ tốt thôi.”
Lời nói của Hứa Linh làm tôi ngẩn ra, nôn ọe cũng ngừng. Tôi giật mình hỏi nàng: “Cô đã mang thai qua đứa bé?!”
Hứa Linh lại đem ánh mắt chuyển sang ngoài cửa sổ, một điểm sức sống cũng không có, trong thanh âm lại hàm chứa nồng đậm đau thương nói: “Bảo Bảo có thể khỏe khỏe mạnh mạnh sống là phúc khí của Bảo Bảo. Bảo Bảo có thể sống ở bên mẹ là phúc khí của người mẹ.”
Tôi có chút run. Lời nói vừa rồi của Hứa Linh, có thể làm cho người ta suy tưởng đến vô số ý nghĩ. Lòng tôi rất sợ, nàng đã từng mang thai Bảo Bảo, Bảo Bảo của nàng không còn, mà cha của Bảo Bảo, là Đỗ Thăng!
Nếu thật sự kết quả là như vậy, tôi không biết Đỗ Thăng có thể một lần nữa bởi vì bứt rứt cùng chịu trách nhiệm mà rời bỏ tôi hay không!
Tôi đưa tay đè ở trước ngực thật chặt, hết sức ổn định lại tinh thần của mình, sau đó thận trọng mở miệng hỏi Hứa Linh: “Ba của Bảo Bảo của cô là Đỗ Thăng?”
Hứa Linh không trả lời vấn đề.
“Nhậm Phẩm, Em lúc nào thì bắt đầu học nói láo rồi! Không phải nói đi ngủ sao! Em chạy tới đây làm gì! Em mau tới đây cho anh!”
Đỗ Thăng có chút thô bạo hầm hừ tôi. Tôi từ từ quay đầu nhìn về phía cửa, cẩn thận đưa mắt nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Đỗ Thăng, tôi vừa nghĩ đến chuyện Đỗ Thăng cũng có thể có con với người phụ nữ khác, trong lòng liền cảm thấy khổ sở trái tim muốn tan nát.
Tôi mang theo giận hờn hỏi Đỗ Thăng: “Đỗ Thăng, rốt cuộc anh làm cha mấy lần vậy?”
Đỗ Thăng mang theo bộ mặt không giải thích được đi đến bên cạnh tôi đem tôi kéo vào trong ngực, cực kỳ tức giận nói: “Làm cha mấy lần cái gì, không phải là hai lần sao, làm mẹ hai lần không phải đều là em sao, em thấy em ngốc không! Không phải anh đã nói em không cần quan tâm đến chuyện khác sao, rốt cuộc em có thể nghe lời anh hay không?!”
Cuối cùng Đỗ Thăng cũng cắn răng nói ra được. Tôi biết hắn đang rất giận, trong lòng có chút khổ sở kèm sợ hãi, nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Đỗ Thăng không thể làm gì thở hổn hển, nhìn tôi mà nói: “Em! Nhậm Phẩm anh nói cho em biết anh rất sợ em khóc! Anh cũng cho em biết, lần này em khóc cũng không được đâu! Em khóc… Em khóc anh cũng không tha cho em! Em… Em xem em tùy hứng thành cái dạng gì rồi!… Em!… Em có thể nghe lời của anh hay không!… Em!… Được rồi, được rồi không nói không nói nữa, đừng khóc đừng khóc! Anh sai rồi, anh sai rồi có được chưa! Bé con, Anh Đỗ biết sai rồi, đừng khóc sẽ tổn hại thân thể!”
Tôi hếch mũi, dùng sức thút tha thút thít, sau đó vừa thút tha thút thít vừa đưa ngón tay chỉ Hứa Linh hỏi Đỗ Thăng: “Vậy anh… Anh không có con với Hứa Linh… không là cha con của Hứa Linh…!”
Đỗ Thăng luống cuống tay chân giúp tôi lau nước mắt, vừa mang theo bộ mặt ấm ức bị người vu oan nói với tôi: “Tổ tông ơi, cả đời tôi trong sạch với nàng, anh chưa có đứa con nào sinh ra đời cả! Đợi một lát! Em vừa nói cái gì, Hứa Linh có con?!”
Tôi nhìn Đỗ Thăng một chút, nhìn Hứa Linh một chút, sau đó gật gật đầu mà nói: “Ừh, em là phân tích như vậy!”
Hứa Linh đã trở thành Tiên Nữ ngoài hành tinh thật rồi, mặc cho tôi cùng Đỗ Thăng hai người ở trước mặt nàng cười đùa tức giận mắng chửi khóc lóc đồng thời cũng nhiệt liệt thảo luận vần đề nàng có hay không có con, nàng cũng không nhìn đến chúng tôi một cái. Thật sự tôi không cách nào tưởng tượng nổi, nghĩ đến thời điểm Hứa Linh lôi kéo đàn ông, rốt cuộc không biết là dáng vẻ gì.
Thời điểm Đỗ Thăng đang suy nghĩ cái gì đó, ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến.
Tôi tưởng là chị giúp việc, kết quả ngẩng đầu nhìn thì phát hiện người đến lại là Âu Tề!
Đỗ Thăng đem tôi bảo hộ vào trong ngực, cặp mắt gắt gao chăm chú nhìn Âu Tề hỏi: “Âu Tề? Sao cậu lại tới đây?”
Hứa Linh sau khi nghe đến tên của Âu Tề, cả người cư nhiên bắt đầu có phản ứng.
Hứa Linh đang nằm trên ghế liền ngồi thẳng thân thể, hai mắt nhìn về phía Âu Tề. Trong ánh mắt kia, là nhớ nhung tràn đầy!
Âu Tề cũng giống vậy coi như tôi cùng Đỗ Thăng không tồn tại vậy, trực tiếp lướt qua chúng tôi, trước đi tới ghế nằm của Hứa Linh, quì ở bên chân Hứa Linh, vùi mặt trên hai chân nàng, trong giọng nói giống như đang đè nén thống khổ vậy, chậm rãi nói với Hứa Linh: “Linh, chúng ta có thể tự do rồi!”
Mà Hứa Linh như chết lặng, liền khóc rống lên! Tiếng khóc kia rất bi thương, làm tôi xúc động theo không thể kìm hãm được, nước mắt cũng thi nhau mà rơi xuống!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!