Đừng Nhúc Nhích, Tôi Muốn Hôn Em - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Đừng Nhúc Nhích, Tôi Muốn Hôn Em


Chương 13


Edit: Flanty

Nhân vật chính rời đi, người vây xem rất nhiên cũng không còn.

Cuối cùng vẫn là Tịch Hoan phục hồi tinh thần trước, cô kéo áo Thẩm Khinh Lãng, “Chúng ta rời khỏi đây trước đã.”

Thẩm Khinh Lãng dĩ nhiên là nghe lời cô nói.

Vừa lúc Vưu Vi bên kia cũng nhắn tin đến, bảo bọn cô đến chỗ đậu xe, sau đó cùng nhau trở về.

“Chúng ta quay về thôi, cũng khá vừa vặn.” Tịch Hoan nhìn thời gian, hiện tại là hơn 8 giờ, trở lại trường học, cũng không muộn lắm.

Thẩm Khinh Lãng gật đầu, “Vậy đi thôi.”

Đường Tịch Hoan dẫn cậu về không phải là con đường cũ, trên con đường này có rạp chiếu phim, poster được dán ở trên là một poster 3D phim kinh dị.

Trên poster là một cô dâu mặc áo cưới, tất cả đều là sắc đỏ, dưới ánh sáng âm trầm của ban đêm, lại càng đáng sợ.

Tịch Hoan xoay chuyển tròng mắt, đột nhiên hỏi: “Thầy Thẩm, cậu đã từng xem phim kinh dị ở rạp chiếu phim chưa?”

Thẩm Khinh Lãng theo mắt cô nhìn sang, hoảng sợ.

Hai người vừa vặn đi đến bên đó.

“Không…” Cậu dời tầm mắt, “Chưa từng xem.”

Cậu cũng chưa từng tới rạp chiếu phim, trước kia ở trường học, sinh hoạt đều là ba điểm, ngoài đi học thì chính là đi dạy gia sư bên kia.

Tịch Hoan nói: “Lần sau mời cậu đi xem nhé.”

Thẩm Khinh Lãng đương nhiên không thể cự tuyệt, chỉ là cái loại phim kinh dị này làm cậu hơi do dự, “… Được, được thôi.”

Đến lúc đó, cùng lắm thì nhắm mắt không xem.

Tịch Hoan nhìn Thẩm Khinh Lãng thấy chết không sờn, không nín được cười, “Trông cậu có vẻ rất sợ, sao còn đồng ý nhanh như vậy?”

Thẩm Khinh Lãng đang che giấu cảm xúc, đột nhiên bị hỏi, khuôn mặt lặng lẽ ửng đỏ, “Không có, tôi không sợ.”

Cậu mới không sợ một bộ phim kinh dị đâu nhé.

Tịch Hoan gật đầu, “Ừ, cậu không sợ.”

Thẩm Khinh Lãng: “…”

Sao cậu lại cảm thấy câu trả lời này chỉ cho có lệ thôi vậy.

Qua ngã rẽ này là đến bãi đỗ xe, trái tim rối bời của cậu cuối cùng cũng dời đi lực chú ý.

Nguyễn Văn cùng mọi người đã tới rồi, nhìn thấy bóng dáng cách đó không xa của Tịch Hoan, cuối cùng cậu ta cũng giãn mày ra một ít.

Vưu Vi và Đào San San đứng chung một chỗ, yên lặng cho một cái nhìn xem thường.

Giờ đã là thời đại nào rồi, lại còn bày ra bộ dạng này, thích thì theo đuổi, không theo đuổi thì quản nhiều như vậy làm gì, nếu Nguyễn Văn trực tiếp theo đuổi, cô ấy còn cảm thấy cậu ta có chút quyết đoán.

Có lẽ cậu ta cũng biết ý của Tịch Hoan nên mới không theo đuổi đi.

Biết thân phận của mình rồi mà vẫn còn quản rộng, nếu là Vưu Vi, đã sớm trở mặt từ lâu rồi, tính tình đâu tốt được như Tịch Hoan.

Thời gian không còn sớm, đoàn người không nói nhảm nhiều, lên xe chuẩn bị quay về.

Bọn Tịch Hoan đương nhiên là ngồi trên xe Nguyễn Văn, theo đường cũ trở về, trong lúc nhất thời ai cũng không nói chuyện.

Cuối cùng Nguyễn Văn vẫn chủ động mở miệng trước đánh vỡ trầm mặc: “Tịch Hoan, tối nay cậu ăn thế nào?”

Tịch Hoan đáp: “Khá tốt.”

Đối mặt với vấn đề của Nguyễn Văn, cô đáp rất thản nhiên, nơi mình chọn, thức ăn cũng do mình chọn, còn có thể không tốt sao?

Nguyễn Văn dĩ nhiên có thể nghe ra Tịch Hoan không muốn nói chuyện nhiều, trên xe đều là người trong cùng trường học, cũng đều biết tính cách của nhau.

Cậu ta nghẹn một hơi, không hỏi lại.

Tịch Hoan và Vưu Vi liếc nhau, ấn ấn lòng bàn tay, ý tứ của đối phương đều hiểu rõ.

Cô thật đúng là sợ Nguyễn Văn sẽ dò hỏi tới cùng, bởi vì như vậy thì chắc chắn bầu không khí sẽ bị đông cứng, còn tận hai tháng dạy hỗ trợ cùng nhau, nếu để mọi thứ quá bế tắc, thì cũng không dám nói là tốt.

Cũng may Nguyễn Văn vẫn biết thân biết phận.

Nguyễn Văn lái xe, nên không thể chen vào chủ đề của ba nữ sinh được, dọc đường đi cứ yên bình như vậy mà trở về trường tiểu học Lâm Xuyên.

———

Tịch Hoan cùng Vưu Vi và Đào San San xuống xe trước ở ký túc xá, còn Nguyễn Văn lại phải đến chỗ khác mới đỗ xe được.

Ngay cả bọn Thẩm Khinh Lãng cũng đi cùng.

Vưu Vi vỗ bả vai Tịch Hoan, “Tối nay xem như một lần biểu lộ thái độ, tớ đoán Nguyễn Văn cũng đã nhìn ra.”

“Có thể nhìn ra là tốt nhất.” Tịch Hoan bẻ bẻ ngón tay, cô không thích người khác khoa tay múa chân về cuộc sống của mình, người trong nhà còn ổn, bạn học thì không thể chấp nhận được rồi.

Đào San San vẫn luôn không nói chuyện, lúc đến hành lang mới nhẹ nhàng nói: “Về tắm rửa rồi ngủ thôi, ngày mai còn phải phát sách đấy.”

Ba người quay về phòng ký túc xá của mình, rửa mặt xong cũng đã gần 11 giờ.

Tịch Hoan vỗ vỗ mặt, rửa bằng nước và sữa rửa mặt, sau đó mặc áo ngủ đến phòng Vưu Vi, lần này rất nhiều đồ các cô mang đi đều là dùng chung.

Không ngờ Vưu Vi đã làm xong hết đang ngồi ở trên giường rồi.

Nghe âm thanh trong máy tính vọng ra, giống như trong trò chơi, Tịch Hoan hỏi theo bản năng: “Sao lại để loa ngoài?”

Vưu Vi cũng không quay đầu lại: “Tai nghe hỏng rồi.”

Lúc về không chú ý đến đồ trên giường, đặt mông ngồi lên, sau đó liền hỏng luôn một bên.

Chỉ nghe được âm thanh tai bên phải, nên có cũng bằng không.

Tịch Hoan cũng không lắm để ý, chẳng qua một lát sau, nghĩ tới cái gì, cô đột nhiên hỏi: “Hôm nay đã trễ thế này cậu còn chơi à?”

Đã gần 11 giờ rồi.

Nếu là Vưu Vi trước kia, đã sớm nằm đắp mặt nạ, sau đó xem một số video làm đẹp, rồi cứ thế làm một giấc ngủ ngon.

Vưu Vi bị nói thì chột dạ, “Tớ chơi một lát đã.”

Tịch Hoan “Ồ” một tiếng, giọng điệu kéo dài.

Vưu Vi rốt cuộc không nhịn được, vỗ cái gối đầu, “Còn không phải chỉ là chơi game với người ta thôi sao, bộ dáng này của cậu làm như là tớ yêu đương vụng trộm không bằng.”

“Tớ chưa nói nhé.” Tịch Hoan giơ tay, “Đây là do chính cậu chột dạ sau đó hình dung ra, đừng có nói tớ.”

Vưu Vi trợn mắt liếc cô một cái, “Được rồi được rồi, tối nay tớ còn phải mở loa ngoài.”

Tịch Hoan vội vàng xua tay, “Tớ nhất định sẽ yên lặng rời đi.”

Cô cho rằng Vưu Vi đã bắt đầu chơi, rón ra rón rén mà đi ra cửa, cửa còn chưa mở, liền nghe thấy Vưu Vi nói: “Tôi đang ở bên ngoài, nhưng bây giờ kết nối internet không tốt lắm.”

Sau đó có một giọng nam trầm thấp truyền ra: “Sao internet ở quán net lại kém?”

Vưu Vi vừa ấn vào trò chơi, vừa đáp: “Cái gì mà quán net chứ, tôi đang ở trong núi sâu rừng già, mau bắt đầu chơi nào, hôm nay tai nghe của tôi hỏng rồi, chắc lát nữa khá ồn đấy.”

Thuận tiện cô ấy bóc luôn viên kẹo mà Tịch Hoan để tại.

“… Được, tôi cũng quen ồn rồi.”

Đầu tiên Vưu Vi gật đầu, sau đó lại thấy có chỗ nào đó quái quái, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ người nào đó đang ở quán net còn ồn ào hơn cả cô.

Trò chơi bắt đầu.

———

Hôm sau, người phụ trách hiệu sách gọi điện thoại tới, đại khái buổi chiều sẽ có một chiếc xe tải đưa đến trường học.

Hiệu trưởng thập phần vừa lòng với tốc độ của bọn họ.

Gần như là ngay sau khi biết được tin tức này, ông liền lập tức đến văn phòng của các giáo viên thực tập, nhưng lại chỉ thấy có ba người ở đó.

Khi nói với Tịch Hoan về chi phí sách, biết được bọn họ tự bỏ tiền túi của mình ra, ông lại từ chối một lần nữa, “Các bạn còn chưa tốt nghiệp, nào có dư bao nhiêu tiền, tôi sẽ bỏ chi phí chung ra để trả cho số sách này…”

Sáng sớm Tịch Hoan đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác, “Cứ coi như là chúng tôi đóng góp, cũng có một số bạn học trong trường tôi góp tiền vào nữa, ngài không cần lo lắng.”

Trên thực tế, họ cũng đã đề cập việc này trong diễn đàn, cũng có không ít bạn học quyên tiền, tích tiểu thành đại, cũng là một phần tâm ý.

Cô sợ hiệu trưởng không tin, còn mở di động ra cho ông ấy nhìn, bởi vì trước khi chuyển khoản cô đều dặn mọi người ghi chú họ tên cùng với hai chữ “quyên góp”.

Trượt xuống từng dòng một, còn rất nhiều người.

Nhìn đến đây, sao hiệu trưởng còn không biết tình huống nữa.

Ông cười khen nói: “Cô giáo Tịch, tiểu học Lâm Xuyên thật sự may mắn khi gặp được những giáo viên tốt bụng và có trách nhiệm như các bạn.”

Trước kia cũng từng có giáo viên đến đây, nhưng rất nhiều người không chịu nổi điều kiện bên này rồi bỏ đi, ông có thể lý giải được, sinh viên ai lại nguyện ý tới nơi thâm sơn cùng cốc này chứ.

Vốn dĩ cho rằng giáo viên tình nguyện lần này cũng chịu khổ không nổi, không ngờ họ còn thích ứng hơn so với ông tưởng tượng.

Tịch Hoan cười cười, cùng ông ấy nói vài câu khách sáo.

Sau khi tiễn hiệu trưởng đi, Vưu Vi chống cằm thở dài: “Kỳ thật tớ thấy ngôi trường này có hiệu trưởng rất tốt.”

Có trường điều kiện còn khổ hơn ở đây.

Trước đây hiệu trưởng chưa bao giờ nghiêm túc khi trò chuyện trực tiếp với họ, chứ đừng nói đến chuyện tự tay làm nhiều việc như ở đây, thật không dễ dàng mới gặp được một hiệu trưởng tốt như hiệu trưởng của tiểu học Lâm Xuyên.

Đào San San ngồi bên cạnh chuyển đề tài: “Vưu Vi, hôm nay cậu không có tiết, buổi sáng còn không ngủ bù đi, cậu xem quầng thâm mắt cậu kìa, nhìn như một thiếu nữ nghiện mạng vậy đó.”

Vưu Vi lấy gương trang điểm ra nhìn, lại thở dài một hơi.

Tối hôm qua bảo chỉ chơi một ván thôi, kết quả lại chơi liền một lúc hai giờ, ngủ cũng chỉ được hơn một giờ, đối phương căn bản không nhắc nhở cô.

Hình như cô còn từ chối thêm WeChat của người đó, cô không định thêm người đó, bởi vì sợ kết nối trong hiện thực.

Bây giờ, người ta lại mang cô cùng chơi trò chơi, nếu cô xóa thì cũng quá vô tình… Chờ đến thời điểm nào đó lại xoá vậy.

Sắc đẹp hại người mà.

Vưu Vi sắp xếp tạm đồ đạc xong, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi văn phòng, “Tớ về ngủ đây, bao giờ ăn trưa gặp lại sau.”

Tiếng chuông vào học vừa lúc vang lên.

Đào San San có tiết ở trên lầu, cũng vội vàng rời khỏi văn phòng.

Trong văn phòng trống rỗng, chỉ còn lại hai người Tịch Hoan và Thẩm Khinh Lãng, cô nhìn vào lịch học trước đó hiệu trưởng đã gửi cho họ, tiết này của lớp 6-3 viết tên Thẩm Khinh Lãng.

Cô biết rõ còn cố hỏi: “Tiết này cậu có lớp phải không?”

Thẩm Khinh Lãng gật đầu, “Ừ.”

Tịch Hoan hỏi: “Tôi còn chưa từng thấy lớp cậu đâu, tôi có thể đến dự thính chứ?”

Tay Thẩm Khinh Lãng còn chưa rời khỏi quyển sách trên bàn, vô thức cọ cọ, mở một góc ra rồi lại khép vào.

Sau một lúc lâu, cậu lẩm bẩm đáp: “Có thể.”

Nghe vậy, Tịch Hoan còn tưởng sẽ bị từ chối lập tức đứng lên, cong cong khóe môi, “Vậy thầy Thẩm, chúng ta đi thôi?”

Thẩm Khinh Lãng khá vừa lòng với hai chữ “chúng ta”.

———

Tác giả có lời muốn nói:

Tai nghe của các tuyển thủ ăn gà chuyên nghiệp đều có âm thanh rất to, vì họ phải nghe tiếng bước chân hoặc một cái gì đó, cho nên đã quen với ồn ào.

Thành thật mà nói, nó làm đau tai tôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN