Đừng Nhúc Nhích, Tôi Muốn Hôn Em - Chương 57: Phiên ngoại 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Đừng Nhúc Nhích, Tôi Muốn Hôn Em


Chương 57: Phiên ngoại 1


Thẩm Khinh Lãng ✘ Tịch Hoan

Phiên ngoại: Danh sách nguyện vọng của Cậu Bé Bọt Biển

Khi Cậu Bé Bọt Biển ăn xong hamburger bom, Bạch Tuộc khóc rất thương tâm, cũng thề rằng sẽ cho Cậu Bé Bọt Biển trải qua một ngày vui sướng nhất, dành rất nhiều rất nhiều tình cảm nhấn chìm Cậu Bé Bọt Biển.

———

Tịch Hoan vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này.

Chiếc váy được Thẩm Khinh Lãng thêu hình Bạch Tuộc hiện cô không mặc, nhưng vẫn đặt trong tủ quần áo.

Đại khái cũng hơi giống tín vật đính ước nhỉ?

Vài ngày trước Lễ Tình Nhân, tất cả các cửa hàng đều bắt đầu marketing, nhiều cô gái trong đoàn múa ba lê của Tịch Hoan cũng nhận được hoa tươi.

Cô đương nhiên cũng có, nhưng là chúc mừng, chứ không phải theo đuổi.

Bây giờ gần như hầu hết khán giả đều biết cô có bạn trai, lại còn đã đính hôn, tuy chưa kết hôn nhưng cũng sắp.

Đã hơn một năm kể từ ngày tốt nghiệp.

Đây cũng là Lễ Tình Nhân đầu tiên của Tịch Hoan và Thẩm Khinh Lãng sau khi tốt nghiệp.

Tịch Hoan với Vưu Vi nói đến chuyện này, Vưu Vi bảo: “Cậu hỏi trực tiếp đi, chắc chắn cậu ta sẽ nói cho cậu.”

Tịch Hoan lắc đầu: “Thế không được, phải bất ngờ.”

Vưu Vi cạn lời: “Vậy đi, tớ làm cho các cậu một bảng câu hỏi rồi để cho cậu ta tự điền, cậu ta sẽ không nghi ngờ đâu.”

Mắt Tịch Hoan sáng lên: “Có thể, cảm ơn cậu nhé.”

Làm một bảng câu hỏi không khó, ngay hôm sau Vưu Vi đã gửi cho cô một liên kết, trên đó đều là các vấn đề liên quan đến bạn trai bạn gái.

Nhìn qua thật sự giống như có chuyện.

Nếu không phải cô biết nội tình, e rằng cũng chẳng hoài nghi.

Với mạch não của Thẩm Khinh Lãng, chắc chắn không đoán được mục đích của cô, cô có thể thu xếp ổn thoả.

Buổi tối, Tịch Hoan với Thẩm Khinh Lãng gọi điện thoại, cô giả bộ vô tình hỏi: “Anh có chuyện gì rất muốn làm không?”

Thẩm Khinh Lãng không rõ nguyên nhân, nhưng cậu vẫn nghiêm túc suy nghĩ: “Có.”

Tịch Hoan cười cong mắt, tâm trạng tốt đẹp: “Vưu Vi đang làm một bảng câu hỏi. Nếu anh có thì em sẽ gửi qua cho anh, anh điền giúp một chút rồi in ra.”

Bảng câu hỏi như thế này, trong trường học đã làm vô số lần.

Thẩm Khinh Lãng không nghi ngờ. Sau khi nhận được, mở ra mới phát hiện phía trên có rất nhiều vấn đề liên quan đến chuyện yêu đương.

Trách không được lại tìm cậu.

Thẩm Khinh Lãng nghĩ thầm, với tư cách là một người có vị hôn thê, cậu thích hợp nhất để trả lời bảng câu hỏi này.

Vấn đề trên đó đều rất đơn giản.

Thẩm Khinh Lãng in ra rồi điều vào một cách nhanh chóng, rất nhanh đã đến câu thứ hai từ dưới lên.

— “Có muốn làm chuyện gì đó với người yêu không? Có thể liệt kê, không hạn chế số lượng.”

Đương nhiên là có, có rất nhiều rất nhiều.

Thẩm Khinh Lãng gần như không chút chần chờ, viết từng cái từng cái một cái, nhưng cuối cùng cộng lại mới viết được hơn hai mươi điều.

Cậu cảm thấy nhiều như vậy hẳn là đủ rồi.

Câu cuối cùng — “Ngoài những điều trên, có chuyện gì đặc biệt muốn làm với người yêu của mình không? Không hạn chế số lượng.”

Thẩm Khinh Lãng ngồi đó suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ điền ba thứ.

———

Trước Lễ Tình Nhân một ngày, Tịch Hoan đến lấy bảng câu gỏi.

Thẩm Khinh Lãng còn đặt riêng vào một cặp văn kiện, nói: “Em đừng nhìn.”

Tịch Hoan giả vờ tức giận: “Sao em không thể nhìn?”

Thẩm Khinh Lãng lại hối hận: “Vậy… Vậy em xem đi.”

Dù sao cũng viết lời trong lòng, bị nhìn thấy vẫn hơi ngượng ngùng, nhưng cậu cũng mong Tịch Hoan xem một chút.

Vô cùng mâu thuẫn.

Tịch Hoan mở ra ngay trước mặt cậu.

Những câu hỏi phía trước đều rất đơn giản, như kiểu yêu đương bao lâu, cảm giác tình yêu cuồng nhiệt là gì.

Thẩm Khinh Lãng đương nhiên đều viết được.

Lúc nhìn đến hai câu cuối cùng, Tịch Hoan sửng sốt.

Thật lâu sau, cô ngẩng đầu hỏi: “Cậu Bé Bọt Biển liệt kê cả một cuộn giấy, kéo dài trọn vẹn hai mét, anh chỉ viết có một chút như vậy à?”

Tổng cộng chỉ có hai mươi chuyện, ngoài dự đoán của cô.

Thẩm Khinh Lãng suy nghĩ, ngượng ngùng nói thầm: “Anh sợ viết nhiều quá, đến lúc đó Vưu Vi lại nói anh.”

Tịch Hoan: “…”

Lý do này có thể nói là rất đơn giản.

Trên đó là tất cả những điều mà các cặp đôi yêu nhau thường làm, bao gồm đi công viên trò chơi, đi hẹn hò, hoặc là cùng xem phim.

Điều đặc biệt sau cùng, có ba cái.

Tịch Hoan nhìn vào hai cái sau, yên lặng không nói gì.

Tất nhiên bây giờ cô không có cách nào thực hiện được, trước mắt chỉ có thể hoàn thành chuyện thứ nhất — ngắm mặt trời mọc.

Thấy Tịch Hoan nhìn mình, Thẩm Khinh Lãng nói: “Chỉ muốn ở cùng em.”

Cậu muốn cùng Tịch Hoan ngắm mặt trời mọc, sau đó cùng nhau trải qua cảnh hoàng hôn, cả ngày đều ở bên cô.

Tịch Hoan nói một cách tự nhiên: “Em về giao cho Vưu Vi.”

Nếu muốn ngắm mặt trời mọc thì chắc chắn phải cắm trại, ban đêm lạnh, vả lại thời tiết bây giờ vẫn còn đang ở mùa đông.

Dù đã ấm lên một chút, nhưng vẫn rất lạnh.

———

Vào ngày Lễ Tình Nhân, Thẩm Khinh Lãng mua hoa cho Tịch Hoan.

Lúc đưa đến đoàn múa ba lê, tất cả các cô gái ở đây đều biết cậu, thấy cậu ôm hoa tới đều trêu ghẹo.

“Ồ, tới hẹn hò à.”

“Quang minh chính đại phát cẩu lương, phi phi phi.”

“Tịch Hoan ở bên trong, muốn vào cũng không có cửa, cậu phải vào thính phòng chờ hì hì hì.”

“Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi.”

La Hoan Hoan ngăn cậu lại: “Thẩm Khinh Lãng, bọn tôi phải biểu diễn ngay bây giờ, một người đàn ông như cậu không được phép lui vào hậu trường, ra phía trước chờ đi.”

Thẩm Khinh Lãng hỏi: “Tịch Hoan ở bên trong à?”

La Hoan Hoan nói: “Ở trong, nhưng giờ cậu không nhìn thấy đâu ha ha ha.”

Thẩm Khinh Lãng bị đẩy ra khỏi hậu trường, chỉ có thể cầm vé đến nơi biểu diễn.

Nơi này thuộc về đoàn múa ba lê, tuy không lớn nhưng là chỗ luyện tập rất tốt đối với những người mới, mời một số khán giả cũ đến xem.

Nếu không có vấn đề gì lớn sẽ tìm một rạp hát để hợp tác.

Hôm nay người xem không nhiều lắm, có thể là do Lễ Tình Nhân.

Thẩm Khinh Lãng đặt hoa ở một bên, không quá vài phút, sân khấu phía trước tối xuống rồi sau đó lại sáng lên.

Từng con thiên nga trắng từ bên trong đi ra.

Cậu nhìn thấy Tịch Hoan dễ như trở bàn tay, khóe môi bất giác nhếch lên, Hoan Hoan của cậu thật đẹp.

Điệu múa không dài, chỉ diễn ra hơn mười phút.

Thẩm Khinh Lãng vội vội vàng vàng nắm bắt cơ hội, rốt cuộc cũng vào được hậu trường sau khi Tịch Hoan thay quần áo xong, các cô gái khác đều đã rời đi.

Tịch Hoan cởi bỏ lớp trang điểm lộng lẫy, rồi trang điểm lại một lần nữa.

Sau đó mới quay đầu nói: “Cảm ơn anh.”

Thẩm Khinh Lãng cười: “Tặng em, Lễ Tình Nhân vui vẻ.”

Tịch Hoan ngửi ngửi, nói: “Lễ Tình Nhân vui vẻ.”

Thẩm Khinh Lãng nhìn cô mang giày vào, hỏi: “Lát nữa em có việc gì không, muốn cùng đi ăn cơm không?”

Tịch Hoan lại lắc đầu: “Không được.”

Thẩm Khinh Lãng thất vọng gục đầu xuống, rồi lại nghe thấy giọng Tịch Hoan: “Lừa anh thôi. Sau khi ăn xong có chút chuyện, anh muốn đi cùng em không?”

Cậu ngẩng đầu hỏi: “Chuyện gì?”

Tịch Hoan thần bí cười: “Không thể nói cho anh.”

Thẩm Khinh Lãng tuy tò mò, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Ăn cơm xong đã là 9 giờ.

Hai người ra khỏi nhà hàng, bên ngoài có một chiếc xe đã chờ sẵn. Tịch Hoan nói với tài xế mấy câu, sau đó vẫy tay với Thẩm Khinh Lãng: “Lên xe đi.”

Thẩm Khinh Lãng ngoan ngoãn đi lên.

Cho đến bây giờ cậu vẫn không hiểu ra sao.

Tài xế lái xe rất ổn, xuyên qua cầu vượt, lại qua một cây cầu khác, cuối cùng đi tới một hòn đảo.

Đây là một đảo bên cạnh Lâm Thành, Thẩm Khinh Lãng chưa từng tới.

Cậu cho rằng Tịch Hoan muốn làm gì đó trên đảo, dọc đường đi cậu kìm nén vô số vấn đề, cuối cùng cái gì cũng không hỏi.

Đến đảo đã 12 giờ.

Trên đảo có vài cửa hàng đã lên đèn, cảnh đêm vô cùng đẹp, y như những bức ảnh do các nhiếp ảnh gia đăng tải trên mạng.

Ở đây có biển.

Xe chạy một đường, Thẩm Khinh Lãng cũng không biết sẽ tới đâu.

Mãi cho đến lúc xuống xe, Thẩm Khinh Lãng nhìn tài xế mở cốp xe ra, sau đó gỡ xuống một đống đồ, rồi nói: “Đến rồi, sáng ngày mai tôi tới đón cô cậu, có việc gì thì gọi tôi.”

Tịch Hoan gật đầu: “Được, cảm ơn.”

Tài xế lại rời đi.

Thẩm Khinh Lãng ngơ ngác, cậu lắp bắp hỏi: “Em muốn làm gì? Qua đêm ở bờ biển hả?”

Tịch Hoan nhìn thẳng cậu, nghiêm túc nói: “Không phải anh muốn nhìn mặt trời mọc ư? Đương nhiên là em xem cùng anh rồi.”

Thẩm Khinh Lãng mãi mới phản ứng lại.

Cậu lập tức kích động nói: “Được!”

Nói làm là làm, cậu mở đồ đạc mà tài xế thả xuống, quả nhiên là lều trại, còn là loại cao cấp, rồi cậu dựng nó một mình.

Tịch Hoan: “…”

Ngồi mát ăn bát vàng thật là thoải mái.

Sắc trời đã tối, hiện tại đã là ban đêm.

Thẩm Khinh Lãng nói: “Chúng ta ngủ một giấc, sau đó đặt đồng hồ báo thức dậy xem.”

Nếu thức đêm, mắt Tịch Hoan sẽ có quầng thâm.

Tịch Hoan đáp: “Được.”

Lúc thức dậy đã bốn giờ.

Tịch Hoan vừa mới xoa tay, Thẩm Khinh Lãng ở bên ngoài nghe được động tĩnh đã chui vào nói: “Ở đây có nước ấm, mau uống.”

Đúng là có nước ấm trong bình giữ nhiệt.

Tịch Hoan nghi hoặc: “Anh lấy ở đâu?”

Thẩm Khinh Lãng nói: “Anh đi mượn một nhà gần đây, nhà cô ấy buổi tối không đóng cửa, cái cốc là đi mua.”

Nước ấm vào bụng, cả người đều ấm.

Không riêng dạ dày ấm, lòng cũng ấm theo.

Tịch Hoan nâng cốc lên miệng cậu, nói: “Anh ở bên ngoài không sợ lạnh à, anh cũng uống một ngụm.”

Thẩm Khinh Lãng uống nước, con mắt sáng lấp lánh nhìn cô.

Tịch Hoan phụt cười: “Được rồi, em muốn đi ra, có phải mặt trời sắp mọc rồi không?”

Thẩm Khinh Lãng “Ừ” một tiếng: “Nhanh.”

Khi Tịch Hoan đi ra, gió bên ngoài vẫn còn thổi rất lớn, cũng may cô sớm có chuẩn bị, dán miếng giữ ấm, mặc một chiếc áo khoác dài đến mắt cá chân.

Về phần Thẩm Khinh Lãng, cô cũng mang theo một chiếc áo khoác quân đội.

Dù sao, ngắm trời mọc cũng là một trải nghiệm, lại không phải tạo dạng, mặc đẹp hay không không quan trọng.

Từng tiếng sóng vỗ vào bờ, nhẹ nhàng, rất êm tai, giống như một bản nhạc thiên nhiên.

Bầu trời bên ngoài sáng mờ, vô số ngôi sao lấp lánh được điểm xuyết trong đó.

Tịch Hoan cầm di động chụp một tấm ảnh, phát hiện dù có thêm bộ lọc nào thì cũng không đẹp bằng tận mắt chứng kiến.

Có sắc đỏ và sắc vàng mơ hồ ở phía xa.

Chờ mặt trời mọc dường như chỉ là chuyện ngắn ngủi. Không bao lâu sau, mặt trời đỏ ló dạng ở phía chân trời rồi dần dần lên cao.

Biển và trời gặp nhau. Màu lam, màu đỏ, màu cam đan chéo vào nhau.

Người xung quanh đến xem mặt trời mọc càng lúc càng nhiều.

Đúng lúc đó có một con sóng lớn ập vào, Tịch Hoan xoay đầu nói: “Xem kìa, đó chính là tên anh, anh cũng lật một cái.”

Thẩm Khinh Lãng đỏ mặt: “Sẽ không.”

Tịch Hoan cười ha ha.

Tên của cậu nghiễm nhiên đã trở thành thứ để cô trêu chọc. Nói thật, đến nay mẹ Tịch vẫn còn nhớ rõ việc Thẩm Cự Lãng này, bà còn từng gọi sai một lần.

Lần nào Thẩm Khinh Lãng cũng phải giải thích tên của cậu.

Tịch Hoan không nói thêm, kéo cậu vẽ hình trái tim trên cát, sau đó viết chữ cái lên đó.

Cô thở ra một hơi: “Anh tặng em quần áo, em cùng anh ngắm mặt trời mọc.”

Không biết Thẩm Khinh Lãng nghĩ tới cái gì, đột nhiên nói: “Về sau anh sẽ tặng nhiều quà hơn, chúng ta cùng ngắm mặt trời mọc nhiều hơn.”

Tịch Hoan: “…”

Một mặt trời mọc mà ngắm nhiều như vậy thì cũng không còn đẹp lắm.

———

Lễ Tình Nhân thứ hai sau khi cùng nhau ngắm mặt trời mọc.

Hiện tại Thẩm Khinh Lãng chỉ còn hai chuyện đặc biệt muốn làm.

Một là kết hôn.

Hai là có bảo bảo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN