Đừng Nhúc Nhích, Tôi Muốn Hôn Em
Chương 59: Phiên ngoại 3
Âu Hoàng ✘ Sao Chổi (2)
Sau khi Vưu Vi và Giang Sóc tản ra, cô thật sự cảm giác thế giới sụp đổ.
Lâu nay vẫn cho rằng Weibo mình Âu Hoàng như vậy, ngoài lần rút thăm trúng thưởng đầu tiên, còn lại đều là thao tác ngầm của anh?
Cô còn tưởng mình Âu Hoàng đến mức ảnh hưởng tới cả Weibo rồi.
Vưu Vi thất thần trong phút chốc, sau đó lại nghĩ nếu fans mà biết, chẳng phải là muốn lột da cô hay sao.
Nếu biết cô với Giang Sóc gặp mặt, có thể là tan xương nát thịt.
Nhưng mà tất cả đều không ngăn cản nổi một fan nhan sắc chính hiệu như Vưu Vi.
———
Một ngày sau buổi gặp mặt, Giang Sóc thành công dụ dỗ Vưu Vi đến căn cứ chiến đội, thực hiện một chuyến tham quan trong ngày.
Nguồn gốc của cái tên chiến đội YGH xuất phát từ trái tim của các cô gái.
Vưu Vi cũng từ miệng Giang Sóc mới biết xuất xứ của nó, khiếp sợ suýt thì sặc trà sữa.
Trước kia cô cứ tưởng nó có ý nghĩa sâu sắc gì, fans hâm mộ và các phương tiện truyền thông liên quan đến thể thao điện tử cũng suy đoán về nguồn gốc cụ thể, nhưng lại không nghĩ đến điều này.
Hôm nay, thời tiết tươi đẹp.
Vưu Vi thả mái tóc dài gợn sóng, thay một chiếc váy Bohemian trễ vai phóng khoáng, lộ ra đầu vai mượt mà trắng nõn.
Cô cao ráo, vóc người lại đẹp, dung mạo quyến rũ, ngay khi dừng xe bên lề đường đã thu hút sự chú ý của bao người xung quanh.
Vưu Vi tự lái xe đến đó.
YGH được mệnh danh là chiến đội giàu có ẩn hình, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy vô số đồ vật ở khắp mọi nơi trên thế giới, dù giàu đến đâu cũng không có chiến đội nào có thể so được với họ.
Đương nhiên, căn cứ cũng thập phần xa hoa.
Vưu Vi lái xe vào một khu biệt thự. Trước đó Giang Sóc đã đưa thẻ ra vào cho cô, nên cô mới có thể bình yên vô sự mà đi vào.
Đi thẳng vào không bao lâu, cô đã nhìn thấy logo của chiến đội YGH.
Logo kia cô đã nhìn một năm, có thể nói là cực kỳ quen thuộc, thiết kế và màu sắc đều khiến cô cảm thấy rất tuyệt.
Vưu Vi học nhảy, rất nhiều thời điểm cần phối hợp nhiều màu sắc quần áo.
Dường như mọi thứ về chiến đội này đều hợp ý cô.
———
Fans nói, trong biệt thự đều là một đám người trẻ tuổi phấn đấu vì giấc mơ của họ.
Mà hiện tại, một đám người trẻ tuổi có ăn, có uống, đang giết người không ngừng trong trò chơi, tinh lực tràn đầy.
Tiếng gõ bàn phím rõ ràng, giàu nhịp điệu.
Trần Minh Trạch vừa kết thúc một ván, thành công ăn gà. Cậu ta gỡ tai nghe xuống, nhớ tới một sự kiện, hỏi: “Có phải đội trưởng nói hôm nay muốn dẫn ai tới không?”
Không một người trả lời cậu ta.
Trần Minh Trạch đứng lên khỏi ghế, xác định bản thân không nhớ lầm.
Đêm qua trước khi đi ngủ Giang Sóc còn nhắc là hôm nay có người tới, hơn nữa còn bảo họ chú ý hình tượng.
Vì sao phải chú ý hình tượng?
“Một đám quỷ lười.” Trần Minh Trạch cào mái tóc lộn xộn, chuẩn bị đi ra ngoài mua chút đồ vật ăn.
Vừa mở cửa đã thấy một cô gái cao gầy.
Trần Minh Trạch: “Con mẹ nó???”
Cậu ta lập tức đóng cửa lại, phát ra tiếng vang thật lớn.
Mấy cậu nhóc đang ăn ăn uống uống cùng lắm mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, còn có cả mười sáu tuổi, nghe thấy động tĩnh đều ngẩng đầu nhìn qua.
“Cậu có tật xấu hả?”
“Mới sáng ra đã thần kinh cái gì đấy.”
“Thấy quỷ, chính là biểu cảm này.”
Trần Minh Trạch nghĩ thầm, cậu ta không hề thấy quỷ.
Cậu ta gào lên: “Tớ vừa mở cửa, thấy một cô gái đấy! Cô gái đặc biệt cao đặc biệt xinh đẹp!”
Mấy đứa con trai ngơ ngác nhìn cậu ta.
Sau một lúc lâu, cùng nhau cúi đầu, còn không quên phỉ nhổ: “Sáng sớm tinh mơ, đừng mộng xuân nữa, con gái cái gì, trên đời này không thể có con gái.”
Trần Minh Trạch: “…”
Tiếp tục lẩm bẩm: “Thể thao điện tử không có tình yêu, lau mắt đi.”
Trần Minh Trạch: “…”
Đúng lúc này tiếng đập cửa vang lên.
Rất nhanh, lại ấn chuông cửa.
Vưu Vi gõ cửa xong mới phát hiện trên cửa có chuông, cảm giác mình khẩn trương đến mức mắt cũng mù.
Rõ ràng cô vừa nhìn thấy Trần Minh Trạch.
Làm fan của chiến đội gần một năm, cô đương nhiên biết tất cả những người bên trong, thậm chí cô còn có thể báo ra chiều cao và cân nặng của Trần Minh Trạch.
Trần Minh Trạch lại mở cửa lần nữa.
Chỉ thấy tiên nữ vừa rồi còn đứng ở ngoài cửa, nở một nụ cười tươi với cậu ta: “Xin chào cậu.”
Trần Minh Trạch phát hiện thế mà bản thân còn lùn hơn cả cô.
Sỉ nhục…
Cậu ta thu hồi suy nghĩ, hỏi: “Xin lỗi, cô là?”
Đừng nói là fan hâm mộ gì nhé, đuổi theo đến đây bằng cách nào? Dù đẹp đến mấy cũng không thể ngăn được hành vi ác liệt này.
Vưu Vi đặt thẻ ra vào Giang Sóc đưa cho ở trên tay: “Ừm… đội trưởng các cậu mời tôi đến đây tham quan một ngày.”
Trần Minh Trạch còn chưa lên tiếng, một đám người phía sau đã chạy tới vây quanh.
Sau đó lấy tấm thẻ ra vào trên tay Vưu Vi, lật qua lật lại nhìn một lần, nói: “Không sai, là của đội trưởng.”
Vưu Vi lộ ra tám cái răng trắng, sáng chói lại đẹp mắt.
…
“Cô với đội trưởng có quan hệ gì?”
“… Quan hệ bạn bè qua mạng.”
“Bạn bè qua mạng?” Là yêu qua mạng.
“Hôm nay đội trưởng đi ra ngoài, đợi lát nữa mới về.”
“Vậy thì tôi sẽ chờ.”
Đối với Vưu Vi mấy nam sinh này chỉ là một đám nhóc, mỗi người đều đang ở độ tuổi thiếu niên, thanh xuân phơi phới.
Động lực theo đuổi giấc mơ hiện rõ trong mắt họ, khiến người ta khó có thể bỏ qua.
Vưu Vi ngồi ở trên sô pha nửa giờ đã thấy nhàm chán.
Cô đến sớm, cũng không biết Giang Sóc đi ra ngoài.
Trần Minh Trạch đã nhìn ra, cậu ta đề nghị: “Cô chơi game không?”
Vưu Vi nhìn cậu ta, bỗng nhiên cười một cái, nói: “Thật ra tôi với cậu từng cùng chơi một lần, nhưng có lẽ cậu không nhớ rõ.”
Trần Minh Trạch: “!!!”
Cậu ta thật sự không nhớ rõ.
Kể từ khi thi đấu chuyên nghiệp tới nay, cậu đã sánh đôi với vô số người, chơi vô số trận đấu, căn bản sẽ không nhớ một người qua đường.
Trần Minh Trạch nói: “Bây giờ đội trưởng còn chưa về, nếu không cô chơi một chút đi?”
Vưu Vi suy nghĩ, gật đầu.
Cô ngồi đây cũng chỉ có thể nghịch điện thoại, cũng rất muốn thử thiết bị của các tuyển thủ chuyên nghiệp, chắc chắn xuất sắc hơn nhiều.
Trần Minh Trạch đưa cô đến chỗ ngồi: “Cái này đi.”
Vưu Vi đoán là không có ai ngồi đây, yên tâm thoải mái ngồi xuống, “Tôi chỉ đánh một ván thôi.”
Trần Minh Trạch nói: “Được, vừa lúc tôi không có việc gì, tới tổ đội.”
Cậu ta nghĩ, đối phương là con gái, kỹ thuật tầm trung, hoặc là vừa mới chơi gì đó, cho nên nhặt được thứ gì cùng mở miệng nói với cô.
Nhưng mà, vài phút sau, cậu ta liền mù.
“AWM[1] muốn không?”
[1] AWM là khẩu súng bắn tỉa có lực sát thương cao nhất trong PUBG và chỉ được tìm thấy trong các Airdrop[2].
[2] Airdrop hay còn gọi là “Thùng thính”: là một thùng vuông màu đỏ, rơi từ máy bay xuống trong các bản đồ của PUBG. Bên trong thùng này có chứa rất nhiều vật phẩm giá trị, có tác dụng cực lớn trong game, có thể quyết định thắng thua hoặc thay đổi cục diện mỗi team nếu nhận được, nên đây được coi là món quà cực kỳ giá trị và mọi game thủ tham gia PUBG đều muốn chiếm được.
“Còn ống ngắm 15x[3], đã lâu không thấy, cậu muốn không?”
[3] Scope 15x là ống ngắm xa nhất và tốt nhất trong PUBG.
“…”
Đây không phải là chơi, đây quả thực là tuyệt địa Âu Hoàng!
Sau khi Trần Minh Trạch trầm mặc một lúc lâu, nói thầm: “Mẹ nó quả thực có thể đến làm linh vật của chiến đội chúng ta.”
Mang tai nghe, Vưu Vi không nghe thấy lời cậu ta nói.
Mới đầu sử dụng thiết bị của tuyển thủ chuyên nghiệp còn chưa quen, nhưng sau rồi lại thấy vô cùng thoải mái, ngoại trừ DPI[4] không phù hợp với cô.
[4] DPI: Đơn vị chuẩn dùng để đo độ nhạy của chuột.
DPI của mỗi tuyển thủ chuyên nghiệp được đặt riêng theo yêu cầu của họ, Vưu Vi đặt tùy tiện, sau quen rồi thì không sửa nữa.
Trần Minh Trạch có trang bị do Âu Hoàng đưa tới, giống như được thần trợ giúp: “Từ từ, phía trước có người, cô chờ ở phía sau.”
Kỹ thuật Vưu Vi không tốt, cô nghe lời mà núp ở phía sau.
Nhưng cô không ngờ, Trần Minh Trạch đi phía trước, có một đội khác đã âm thầm đi phía sau họ.
Sau một tiếng súng, cô bị mất không ít máu, cũng may cô nhặt được bộ cấp ba trong Airdrop.
Trong lúc Vưu Vi đang uống thuốc, phía sau có một bàn tay duỗi đến cầm con chuột, một tay khác đặt trên bàn phím.
Hơi thở nam tính thình lình bao bọc lấy cô, khiến cơ thể cô căng thẳng. Cô hơi quay đầu lại, muốn rút một tay ra.
Giang Sóc nhìn chằm chằm màn hình, thấp giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Giọng nói vang ngay bên tai, cùng với hơi thở ấm áp.
Vưu Vi nóng bừng cả mặt, sợ sẽ bị nhìn thấy mặt đỏ bừng, cô vội vàng quay đầu, thì thấy màn hình xoay chuyển, phía đối diện có một người ngã xuống.
Giang Sóc vòng qua cô, tốc độ tay cực kỳ nhanh.
Đối phương hiển nhiên biết số máu của cô, không đỡ người của mình mà đánh cô trước, kết quả bản thân cũng lạnh theo, hai người cùng chết.
Trần Minh Trạch: “Có thể a!”
Cậu ta vừa quay đầu, nhìn thấy Giang Sóc khom người nhốt chặt Vưu Vi, một tay khác còn bao trùm lên tay đối phương nắm lấy con chuột.
Trần Minh Trạch: “…”
Cái gì cậu ta cũng chưa thấy.
Vưu Vi cũng cảm thấy không ổn, cuối cùng cô rút tay ra, gỡ tai nghe, nói: “Tôi muốn đứng lên.”
Giang Sóc đối diện với cô.
Khoảng cách gần, ngay cả sợi lông tơ nhỏ bé trên mặt cô cũng có thể thấy được, chóp mũi xinh đẹp khiến người ta muốn chạm vào.
Giang Sóc kiềm chế, đứng thẳng dậy.
Vưu Vi nhẹ nhàng thở ra.
Cô sờ mũi, nói: “Lúc tôi vừa mới tới anh không ở đây, nên để cậu ấy đưa tôi đi chơi một ván.”
Trần Minh Trạch giả bộ đang say mê chơi game, cái gì cũng không nghe thấy.
Giang Sóc nói: “Anh ra ngoài có việc, chậm trễ một chút.”
Vưu Vi gật đầu, nghĩ đến tư thế vừa nãy lại thấy hơi mất tự nhiên, dường như trên tay còn có xúc cảm của đối phương.
Cô quay lưng lại, dáng người đẹp phô bày ra không sót thứ gì.
Giang Sóc rũ mắt nhìn cô: “Muốn đi đi dạo không?”
Vưu Vi gật đầu: “Được.”
Tới đây tham quan một ngày, không chỉ để đi dạo, cô còn rất muốn nhìn hoàn cảnh sinh hoạt của chiến đội là như thế nào.
Chờ hai người rời đi, rốt cuộc Trần Minh Trạch không thể giả vờ nổi nữa.
Một đám thiếu niên tò mò vây lại, thậm chí còn bắt chước động tác vừa rồi của Trần Minh Trạch, cười đến đáng sợ.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
“Hắc hắc hắc hắc hắc hắc hắc hắc hắc hắc…”
…
Mặt trời hôm nay không gắt. Nếu nóng, Vưu Vi có chết cũng sẽ không ra cửa.
Giang Sóc đưa cô đi xem một số nơi, còn có hoa viên. Vì quanh năm suốt tháng 360 ngày họ đều ở căn cứ, nên cái gì cần có đều có, bao gồm cả tập thể hình và bữa ăn.
Hai người sóng vai đi trên đường.
Vưu Vi hỏi: “Vừa mới chơi, sao anh giết người nhanh thế, anh từng chơi máy tính đó hả?”
Cô thật khó mới thích ứng với DPI kia, vẫn còn chưa tốt.
Tay Giang Sóc lớn, dễ dàng che khuất bàn tay cô, cầm con chuột.
Còn mang theo một chút lạnh lẽo.
Vưu Vi hoàn hồn, nhìn về phía anh.
Giang Sóc ho khan một tiếng, có chút không nhịn được cười, cuối cùng chậm rãi mở miệng: “Em ngồi ở vị trí của anh.”
Vưu Vi: “…”
Trần Minh Trạch không nói với cô.
Vưu Vi xấu hổ, muốn đổi chủ đề nên lấy tấm thẻ ra vào ra: “Đúng rồi, cái này trả anh.”
Người trước mặt mãi không duỗi tay.
Vưu Vi vừa ngẩng đầu đã va vào ánh mắt đối phương.
Giang Sóc đẩy trở về: “Về sau sẽ dùng đến.”
Giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ, giống như đang nói mặt trời hôm nay thật đẹp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!