Đừng Nói Chuyện Với Cô Ấy - Quyển 2 - Chương 4: Bí mật của báo cáo nghiên cứu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Đừng Nói Chuyện Với Cô Ấy


Quyển 2 - Chương 4: Bí mật của báo cáo nghiên cứu


Tôi vốn chỉ muốn nhờ Lưu Trí Phổ giúp đỡ tìm kiếm manh mối về công trình
nghiên cứu M, không ngờ sau đó anh ta lại đưa cho tôi một bản “Báo cáo
nghiên cứu thực nghiệm về tính chất gây nghiện của M” hoàn chỉnh. Bản
báo cáo mang đầy màu sắc thần bí đó cứ như vậy mà lộ ra ngoài ánh sáng.

Tôi im lặng lắng nghe.

”Đó là một đêm mưa.” Diệp Thu Vi nói: “Anh ta nằm trên giường, tôi nhẹ
nhàng ôm lấy anh ta, còn vuốt ve trán anh ta nữa. Chúng tôi cùng lắng
nghe tiếng mưa rơi, đồng thời trò chuyện vu vơ về tương lai, về cuộc
đời, về lý tưởng, về gia đình. Khi tôi nhắc tới chuyện của chồng tôi,
anh ta tỏ ra vô cùng lo lắng, hỏi là tôi liệu có rời xa anh ta không.
Tôi bèn đáp: “Đương nhiên là không rồi, chồng tôi có lẽ chẳng còn sống
được bao lâu nữa, sau này tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cậu.” Anh ta nắm chặt
lấy cánh tay tôi, nói là không muốn rời xa tôi, muốn kết hôn với tôi,
qua đó thực sự trở thành người thân với tôi, rồi còn hỏi tôi là có bằng
lòng hay không. Tôi cố tình né tránh câu hỏi này của anh ta, nói: “Chúng ta bây giờ đã là người thân rồi, hơn nữa sẽ mãi mãi là như vậy.” Anh ta tỏ ra rất hài lòng, không tiếp tục nhắc tới vấn đề này nữa. Lựa lúc
cuộc trò chuyện đang vui, tôi chủ động nói tới cha mình, nói về sự chăm
sóc và dạy dỗ của cha đối với tôi, cũng nói về việc tôi từ nhỏ đã có mâu thuẫn với cha nữa. Sau đó, chủ đề của cuộc trò chuyện tất nhiên đã
chuyển tới anh ta và cha anh ta. Anh ta rất kính trọng cha mình, bắt đầu hưng phấn nói tới thành tựu của cha mình trong sự nghiệp, nói tới mối
quan hệ rộng rãi và cả khả năng kiếm tiền của cha mình nữa, vậy nhưng
lại không hề nhắc chút nào về sức hút trong nhân cách của cha mình hay
những mẩu chuyện nhỏ ấm áp giữa hai cha con bọn họ.”

Tôi nói:“Xem ra, sự kính trọng của anh ta với Lưu Hướng Đông có vẻ giống như là
sự kính sợ của thuộc cấp đối với thượng cấp, hoặc cũng có thể nói là sự
ngưỡng mộ về địa vị và tiền tài của người trẻ tuổi đối với người trung
niên, hoàn toàn không có vẻ gì là sự kính trọng từ nội tâm của một người con với một người cha cả. Trước đó, sự né tránh và chán ghét trong vô
thức của anh ta với cha mình cũng là một minh chứng cho điều này.”

”Tình yêu đối với người sinh thành khác giới trong giai đoạn đầu của quá
trình phát triển tâm lý tình dục sẽ dần dần chuyển hóa thành sự tán đồng và mô phỏng đối với người sinh thành cùng giới, do đó trong quãng thời
gian cuối của giai đoạn này, các bé gái sẽ ỷ lại vào mẹ mình, còn các bé trai thì sẽ sùng bái cha mình.” Diệp Thu Vi phân tích một cách ngắn
gọn: “Khi đó Lưu Hướng Đông không hề ở bên con trai mình, bỏ lỡ mất
quãng thời gian tốt nhất để xây dựng nên một mối quan hệ cha con đúng
đắn, vậy nên sự ngăn cách giữa hai cha con về sau tất nhiên là điều khó
tránh khỏi.”

Tôi nhớ đến đứa con trai mới vừa đầy năm tuổi của mình, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp khó mà dùng lời miêu tả.

”Nghe anh ta kể về cha mình một lúc, tôi liền hiểu ngay ý nghĩa của cha anh
ta trong tiềm thức của anh ta.” Diệp Thu Vi nói. “Anh ta cho rằng mình
rất kính trọng cha, thế nhưng trong tiềm thức, cái gọi là kính trọng đó
chẳng qua chỉ là nỗi sợ hãi đối với của cải cũng như địa vị của ông ta
mà thôi. Muốn khiến anh ta phản bội cha mình, tôi trước tiên phải làm
được hai điều: Thứ nhất, loại trừ nỗi sợ hãi đối với địa vị xã hội của
cha anh ta trong tiềm thức của anh ta; thứ hai, cho dù không thể hoàn
toàn loại trừ nỗi sợ hãi này thì cũng cần khiến nó suy yếu bớt, sau đó
ép anh ta đưa ra lựa chọn giữa sự quyến luyến đối với tôi và sự sợ hãi
đối với cha anh ta, đồng thời dẫn dắt sao cho anh ta lựa chọn sự quyến
luyến đối với tôi.”

Tôi nói: “Xin hãy nêu ra phương pháp cụ thể đi.”

”Có hai cách để loại trừ nỗi sợ hãi, thứ nhất là làm suy yếu bản thân nỗi
sợ hãi, thứ hai là tăng cường dũng khí và sự tự tin để đối mặt với nỗi
sợ hãi.” Diệp Thu Vi nói. “Tôi dùng giọng ngưỡng mộ nói: “Giáo sư Lưu
tài giỏi như vậy, chẳng trách lại bồi dưỡng ra được một người con trai
như

cậu. Tôi nhìn người chuẩn lắm, tôi thấy thành tựu của cậu sau này nhất định sẽ vượt qua ông ấy.” Lưu Trí Phổ dù sao cũng còn trẻ
tuổi, lại chưa từng gặp phải chút trắc trở nào trong sự nghiệp, thêm vào đó còn mang lòng quyến luyến và tin tưởng tôi, thế là bèn nói vẻ hết
sức tự tin: “Đương nhiên rồi, tôi rõ ràng là phải hơn ông ấy chứ.” Tôi
lại nói tiếp: “Bây giờ thì địa vị của cha cậu cao hơn cậu, nhưng địa vị
của cậu sau này thì ông ấy chẳng thể nào so sánh được đâu. Hơn nữa cậu
là con trai của ông ấy, địa vị của ông ấy không chỉ là của bản thân ông
ấy, mà còn là nền tảng để cậu vươn lên trong sự nghiệp nữa. Ngoài ra,
tất cả tài sản của ông ấy sau này sẽ đều là của cậu, cho nên cậu không
cần phải sợ ông ấy.”.”

Tôi hỏi: “Không cần phải sợ ông ấy – khi cô nói ra câu này, Lưu Trí Phố đã có phản ứng như thế nào?”

”Anh ta ngẩn người ra rất lâu. Chữ “sợ” đó hiển nhiên là đã đánh trúng vào
nội tâm của anh ta.” Diệp Thu Vi nói. “Cuối cùng, anh ta thở dài, nói:“Tôi quả thực có hơi sợ cha tôi.“.”

”Thẳng thắn thừa nhận nỗi sợ
hãi, đó là tiền đề để chiến thắng nó.” Tôi khẽ gật đầu. “Có được câu nói này rồi, những việc cô cần làm tiếp theo sẽ đơn giản hơn nhiều.”

”Đúng vậy.” Diệp Thu Vi ngẫm nghĩ một chút rồi kể tiếp: “Khi đó tôi khẽ xoa
trán anh ta rồi cười, nói: “Sự sợ hãi này hoàn toàn là thừa thãi. Điều
mà cậu sợ không phải là bản thân ông ấy, mà là thành tựu, địa vị xã hội
và gia tài của ông ấy. Những thứ này cậu về sau nhất định đều sẽ có, hơn nữa còn có nhiều hơn ông ấy, tại sao lại phải sợ ông ấy chứ?” Có lẽ
trước đây anh ta chưa từng tìm hiểu về nội tâm của bản thân, do đó sau
khi nghe tôi phân tích như vậy thì lộ vẻ trầm tư, một lát sau bèn nói:“Đúng vậy, tại sao tôi lại phải sợ ông ấy nhỉ?“.”

Tôi nói: “Cô đã dẫn dắt cho anh ta tự phân tích, khiến nội tâm của anh ta xuất hiện sự
dao động trong thời gian ngắn. Nhưng nỗi sợ hãi của anh ta được hình
thành trong một quá trình lâu dài, không thể hoàn toàn biến mất chỉ với
vài lời nói như thế được. Cô nên tranh thủ lúc anh ta tạm thời chiến
thắng nỗi sợ hãi mà dẫn dắt anh ta đưa ra sự lựa chọn giữa cô và Lưu
Hướng Đông.”

Diệp Thu Vi nhìn chằm chằm vào tôi bằng ánh mắt kinh ngạc, miệng hơi hé ra rồi lại khép vào, sau đó chậm rãi nói: “Anh nói
rất đúng, tôi cần phải tranh thủ nắm bắt cơ hội này. Tôi nói: “Tiểu Trí
này, cậu đã từng nghe nói về M chưa?” Anh ta ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Tôi từng nghe thấy cha tôi nhắc đến, còn từng nhìn thấy một số tài
liệu có liên quan trong phòng đọc sách của cha tôi nữa, đó là một loại
hợp chất hóa học mới và ít được dùng đến đúng không?” Tôi nói với anh ta rằng hiện nay trên thế giới, M còn chưa được nghiên cứu nhiều, do đó có rất nhiều không gian để phát triển, và đó cũng chính là trọng điểm
nghiên cứu hiện tại của Giáo sư Lưu. Anh ta chậm rãi gật đầu, dường như
đã phát giác ra dụng ý của tôi.

Tôi lại nói tiếp: “Nếu cậu có
thể đạt được thành tựu trong nghiên cứu về M, vậy thì nhất định sẽ trở
thành một ngôi sao học thuật lừng danh trong nước và thậm chí là trên
thế giới.”

Nghe thấy những lời nói khoa trương đó của cô ta, tôi không kìm được cười hỏi: “Anh ta đã tin ư?”

”Anh ta vừa trẻ tuổi lại vừa không có tài năng thực sự, do đó đã hoàn toàn
tin vào những gì tôi nói.” Diệp Thi Vi kể tiếp: “Nghe những lời dụ dỗ đó của tôi, anh ta đã có chút kích động, thế là cứ trở mình liên tục. Tôi
hỏi: “Giáo sư Lưu vẫn luôn nghiên cứu về phương diện này, lẽ nào ông ấy
chưa từng để cậu tham gia ư?” Anh ta thở dài đáp: “Đúng vậy.” Tôi làm bộ vô tình nói: “Một cơ hội tốt như vậy mà lại không trao cho cậu, xem ra
ông ấy vẫn còn chưa đủ tin tưởng cậu rồi.” Khi đó anh ta đã liên tục hít thở sâu mấy lần, hiển nhiên là khá căm tức.”

Tôi khẽ gật đầu. “Thông qua M để gây chia rẽ mối quan hệ giữa hai cha con bọn họ, đây quả là một cách rất hay.”

Diệp Thu Vi vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh. “Tôi khẽ vỗ lưng anh ta, bảo anh ta hãy bớt giận rồi nói: “Tiểu Trí, đây là một cơ hội rất tốt, cậu nhất
định phải nắm lấy. Sau này cậu chính là người thân duy nhất của tôi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình để giúp cậu.” Anh ta lại một lần nữa tỏ
ra kích động, vội vàng hỏi: “Thật ư? Chị sẽ giúp tôi thế nào? Tôi nên
làm thế nào?” Tôi bảo anh ta đừng nôn nóng, cứ từ từ nghe tôi nói đã.
Sau đó, tôi không ngừng nhấn mạnh về tính bảo mật cũng như tính tiên
tiến của M, anh ta rất tin vào điều này. Sau khi thời cơ đã chín muồi,
tôi bèn nói thẳng: “Tiểu Trí, nói thật với cậu nhé, thời gian qua tôi
vẫn luôn tiến hành nghiên cứu về M, nhưng vì sức tôi có hạn nên tuy đã
có được rất nhiều đột phá về mặt lý luận, song lại vẫn thiếu rất nhiều
thông tìm thực nghiệm đáng tin cậy- Tôi biết, Giáo sư Lưu và đội ngũ
nghiên cứu khoa học của ông ấy đang tiến hành nghiên cứu thực nghiệm về
M, nếu cậu có thể giúp tôi tìm được những tài liệu thực nghiệm có liên
quan, lại kết hợp với các nghiên cứu lý luận của tôi bấy lâu nay nữa,
chúng ta nhất định sẽ có được một công trình nghiên cứu mang tính đột
phá. Đến lúc đó, tôi hy vọng cậu sẽ đứng ra công bố thành quả nghiên
cứu. Đối với tôi, có thể nhìn thấy cậu giành được thành công trong sự
nghiệp là một điều hạnh phúc vô cùng.”

Tôi hỏi: “Anh ta tin lời cô nói chứ?”

Diệp Thu Vi nói: “Có thể nói là hoàn toàn tin tưởng.”

Nếu tôi là Lưu Trí Phổ, tôi chắc chắn sẽ không tin vào những lời nói hoang
đường này. Có điều, tỉ mỉ ngẫm lại: Thứ nhất, Lưu Trí Phổ còn trẻ tuổi,
chưa từng gặp phải sóng gió gì, hơn nữa cũng chẳng biết mấy về lĩnh vực
nghiên cứu hóa học; thứ hai, anh ta khi đó đang ôm lòng quyến luyến Diệp Thu Vi tột độ, đương nhiên là cô ta nói gì thì tin nấy; thứ ba, nỗi sợ
hãi đối với địa vị và tài sản của cha sẽ làm anh ta nảy sinh khát vọng
vượt qua cha mình trong vô thức, thứ khát vọng này khiến anh ta sinh ra
hoặc là tin vào một số điều ảo tưởng hoàn toàn không thực tế; thứ tư,
những nghiên cứu về M thực sự có tồn tại, hơn nữa Lưu Trí Phổ còn từng
nhìn thấy một số tài liệu như thế rồi, và điều này rõ ràng đã làm cho
những lời nói của Diệp Thu Vi trở nên đáng tin hơn; thứ năm, tôi vì được nghe Diệp Thu Vi kể lại tỉ mỉ nguồn cơn sự việc nên mới có được một sự
nhận thức rõ ràng và mạch lạc như thế, còn Lưu Tri Phổ thì vẫn luôn phải chịu sự ám thị cũng như dẫn dắt của Diệp Thu Vi, do đó đương nhiên
không thể có được cái nhìn rạch ròi như một người ngoài cuộc là tôi
được.

Tổng hợp những nhân tố này lại, Lưu Trí Phổ lựa chọn tin tưởng vào lời của Diệp Thu Vi cũng là một điều hợp tình hợp lý.

Tôi cầm bút lên, định viết lại một vài điều gì đó, nhưng sau cùng lại
ngẩn ngơ buông bút xuống, hỏi: “Bước tiếp theo thì sao?”

”Bước
tiếp theo là ép anh ta phải đưa ra lựa chọn.” Diệp Thu Vi nói. “Cho dù
anh ta đã hoàn toàn tin vào lời tôi nói và rất muốn nắm lấy cơ hội này
để vượt qua cha mình, vậy nhưng xuất phát từ nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào
trong xương tùy đối với cha, anh ta chưa chắc đã chịu có hành động gì
cả. Sau khi nghe tôi nói xong, anh ta im lặng không nói năng gì, hiển
nhiên là rất do dự. Thế là tôi bèn nói: “Tiểu Trí này, vì tương lai của
chúng ta, cậu nhất định phải nắm lấy cơ hội này. Nếu lần này cậu có thể
thành công, tôi sẽ kết hôn với cậu. Còn nếu như cậu cứ sợ hãi rụt rè,
vậy thì hãy coi như là tôi đã nhìn nhầm cậu đi, chúng ta cũng không cần
thiết phải ở bên nhau tiếp nữa.” Anh ta vẫn do dự không dám đưa ra quyết định, thế là tôi bèn làm bộ thất vọng rụt cánh tay đang ôm anh ta về,
quay người qua hướng khác, hướng lưng về phía anh ta. Mấy giây sau, anh
ta đặt tay lên người tôi, nhẹ nhàng lay tôi. Tôi quay người lại,
mỉm cười nhìn anh ta, cất giọng chân thành hết sức có thể: “Vừa
rồi tôi hơi giận nên mới nói vậy thôi. Yên tâm đi, Tiểu Trí, bất kể
cậu lựa chọn thế nào, tôi cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cậu, không bao giờ rời xa cậu đâu. Tôi chỉ hy vọng cậu có thể công thành danh toại, thoát khỏi sự bức ép và uy hiếp từ cha cậu mà thôi, lẽ nào đây không phải là điều
mà cậu vẫn luôn mong muốn?” Anh ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng liền

đặt tay lên tay tôi, nói: “Yên tâm, tôi sẽ không làm chị phải thất vọng đâu.“.”

Tôi thè lưỡi liếm bờ môi khô nẻ, lại dùng răng cắn bỏ một mảng da chết, khẽ gật đầu, nói: “Sau đó anh ta đã giúp cô tìm được cái gì?”

”Báo cáo nghiên cứu.” Diệp Thu Vi nói. “Báo cáo nghiên cứu thực nghiệm về tính chất gây nghiện của M.”

Tôi bất giác cả kinh. “Bản báo cáo đó, cô…”

Diệp Thu Vi vẫn giữ nguyên vẻ mặt hờ hững. “Tôi vốn chỉ muốn nhờ Lưu Trí Phổ giúp đỡ tìm kiếm manh mối về công trình nghiên cứu M, từ đó suy đoán ra ý nghĩa của M đối với Công ty E, nhưng thật bất ngờ, tối ngày 27 tháng
10, anh ta đã đưa cho tôi một bản Báo cáo nghiên cứu thực nghiệm về tính chất gây nghiện của M hoàn chỉnh.”

Bản báo cáo mang đầy màu sắc thần bí đó cứ như vậy mà lộ ra ngoài ánh sáng.

Tôi cố giữ bình tĩnh hỏi: “Nội dung của bản báo cáo đó… Cô rốt cuộc đã có được những thu hoạch như thế nào?”

Diệp Thu Vi suy nghĩ một lát rồi chậm rãi kể lại: “Thời gian hoàn thành bản
báo cáo đó là tháng 5 năm 2008, tham gia nghiên cứu chỉ có ba người, lần lượt là Tạ Bác Văn, Chu Vân và chồng tôi. Tôi đã dùng nửa tiếng đồng hồ để quan sát, kiểm tra, cuối cùng xác định được rằng bản báo cáo nghiên
cứu mà Lưu Trí Phổ lấy trộm tới chính là bản mà tôi nhìn thấy trong két
nước nhà Tạ Bác Văn, cũng là bản gốc được Công ty E mua về. Bản báo cáo
này có quy cách lý luận chi tiết, các loại thí nghiệm cũng như Trong
điều kiện thích hợp, M có thể tạo ra cho hệ thống trung khu thần kinh
của con người một sự tác động không cách nào xoay chuyển, từ đó khiến
cho hệ thống thần kinh nảy sinh tính ỷ lại.”

Tôi bất giác hơi cau mày lại. “Chờ đã, nói như vậy là nghiên cứu đó cho rằng M có tính chất gây
nghiện ư? Nhưng tôi nhớ là Đinh Tuấn Văn từng nói một cách chắc nịch là M tuyệt đối không có khả năng gây nghiện cho con người cơ mà!”

‘Tôi
cũng ngay lập tức nghĩ tới điều này.” Diệp Thu Vì nói. “Ban đầu, tôi và
Lưu Trí Phổ cùng xem xét kĩ bản báo cáo đó hai lần, vậy nhưng không phát hiện ra chỗ nào thật sự khả nghi. Tối đến, sau khi dỗ dành Lưu Trí Phổ
đi ngủ, tôi tới phòng đọc sách nghiên cứu kĩ bản báo cáo đó từ đầu tới
cuối một lượt, thế rồi mới phát hiện bên trong đó có rất nhiều vấn đề.”

Tôi vội vàng cầm bút lên.

Diệp Thu Vi im lặng trong chốc lát rồi liền khẽ thở dài một tiếng không dễ
gì phát giác, chậm rãi nói: “Bản báo cáo đó thoạt xem thì lý lẽ và dẫn
chứng đều có đủ cả, nhưng thực ra sơ hở trăm bề, căn bản không thể đứng
vững, có một số hiện tượng và số liệu thực nghiệm tồn tại mâu thuẫn rõ
ràng, nhưng đều được coi là cứ liệu và chứng cứ đáng tin cậy; có một số
thông tin chi có thể coi là suy luận, phán đoán được hình thành dựa trên cơ sở thực nghiệm, hoàn toàn không mang tính quyết định, vậy nhưng lại
được cho là kết luận kháchquan; quá quắt hơn, trong sự ghi chép và tính
toán về một số số liệu còn xuất hiện những sai lầm hết sức sơ đẳng.”

Tôi nhẹ nhàng gõ bút xuống bàn, nhíu chặt đôi mày lại. “Ngay khi đó tôi đã
hiểu ra ý nghĩa tồn tại của bản báo cáo này.” Diệp Thu Vi lại nói tiếp:“Với sự hiểu biết của bản thân về Tạ Bác Văn và chồng mình, tôi tin rằng bọn họ tuyệt đối không bao giờ đồng thời phạm phải nhiều sai lầm như
vậy trong việc nghiên cứu khoa học mà lại không hề hay biết, cho nên
những hành vi như là suy luận khiên cưỡng, đánh tráo khái niệm, đưa số
liệu sai vào báo cáo có khả năng đều là do bọn họ cố ý làm ra.”

”Cố ý?” Tôi không kìm được hít vào một hơi khí lạnh. “Ý cô là công trình
nghiên cứu về tính chất gây nghiện của M kỳ thực là một vụ ngụy tạo có
chủ đích?”

”Cho dù M thực sự có thể gây nghiện cho con người thì
bản báo cáo nghiên cứu đó cũng không thể cung cấp đầy đủ những chứng cứ
thực nghiệm và cơ sở lý luận.” Diệp Thu Vi khẽ vỗ đùi ở ngay phía trên
đầu gối chân phải, lồng ngực lại một lần nữa xuất hiện tình trạng phập
phồng khá rô ràng. “Tôi đã tiến hành chỉnh lý, quy nạp và thống kê các
sai sót lớn nhỏ trong bản báo cáo đó, cuối cùng phát hiện ra một hiện
tượng như thế này: Các số liệu và lý luận ở giai đoạn đầu và giữa đều
rất kín kẽ, cho dù có xuất hiện điểm đáng ngờ thì cũng được giải thích
rất rõ ràng. Nhưng sau một quá trình nghiên cứu, trong phần ghi chép về
một lần thí nghiệm vào tháng 11 năm 2007 lần đầu tiên xuất hiện tình
trạng coi phán đoán là kết luận, trong mấy tháng sau đó, các sai sót cũng như tình trạng đánh tráo khái niệm xuất hiện càng lúc càng nhiều. Mà điều kỳ lạ là đến giai đoạn cuối cùng của quá trình nghiên
cứu, các thông tin thực nghiệm cũng như lý luận đã bất ngờ chặt chẽ trở
lại không còn xuất hiện tình trạng như trước đó nữa.”

Tôi khẽ gật đầu. “Sự ngụy tạo chủ yếu xuất hiện ở giai đoạn giữa của quá trình nghiên cứu, chuyện này nói lên được điều gì?”

”Quá trình có lẽ là như thế này.” Diệp Thu Vi nói “Xuất phát từ một mục đích nào đó, Tạ Bác Văn, Chu Vân và chồng tôi đã bí mật tiến hành nghiên cứu về tính chất gây nghiện của M. Ban đầu, việc nghiên cứu tiến triển rất
thuận lợi, bọn họ cũng đều có thái độ cực kỳ nghiêm túc. Nhưng sau khi
đi sâu vào nghiên cứu, một số hiện tượng cũng như số liệu thực nghiệm
nằm ngoài dự liệu đã bất ngờ xuất hiện, điều này khiến bọn họ hiểu rằng
cái gọi là “tính chất gây nghiện của M” rất có thể chỉ là một thứ lý
luận suông không cách nào chứng minh. Trong tình huống bình thường, việc nghiên cứu có lẽ nên dừng lại tại đây rồi. Nhưng bọn họ lại không làm
như thế, còn dùng một số lý luận khiên cưỡng cùng với phương thức đánh
tráo khái niệm để giấu kín các hiện tượng và số liệu bất lợi đi. Trên
con đường sai lầm này, bọn họ càng đi càng xa, các sơ hở theo đó mà càng lúc càng nhiều, cũng càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn. Đến giai đoạn
cuối, bọn họ liền trực tiếp ngụy tạo các hiện tượng cũng như số liệu
thực nghiệm, ép chúng phải phục vụ cho kết luận mà mình muốn đưa ra. Cho nên, trong giai đoạn cuối cùng của quá trình nghiên cứu, các thông tin
có liên quan đã chặt chẽ trở lại.” Cô ta hơi dừng một chút rồi mới lại
nói tiếp: “Buổi tối ngày thứ hai sau khi có được bản báo cáo đó, tôi đã
tới Đại học Z tiến hành một cuộc thí nghiệm đơn giản từng được nhắc tới
trong phần sau của báo cáo, và rồi sự thực đã chứng minh, các số liệu
được sử dụng trong giai đoạn cuối cùng của công trình nghiên cứu đó
không hề có nguồn gốc từ thực nghiệm mà chỉ đơn giản là được ngụy tạo ra cho thích hợp với phần kết luận.”

Tôi khẽ gật đầu, trầm ngâm nói:“Như vậy xem ra ngay từ đầu công trình nghiên cứu đó đã nhắm tới kết quả là “M có tính gây nghiện đối với con người”, còn quá trình thì chẳng hề quan trọng.”

”Đúng vậy.” Diệp Thu Vi nói: “Mục đích của bọn họ
kỳ thực rất đơn giản, đó chính là uy hiếp Công ty E để kiếm lấy một
khoản tiền. Song ở Công ty E có một chuyên gia về hóa học như Lưu Hướng
Đông, việc phát hiện sơ hở bên trong bản báo cáo đó hẳn nhiên chẳng có
gì là khó. Chồng tôi và hai người kia rõ ràng cũng hiểu được điều này,
do đó dù đã nhận tiền rồi nhưng vẫn không giao báo cáo cho Công ty E.
Thực ra đối với Công ty E, sự uy hiếp thực sự không đến từ bản báo cáo
nghiên cứu đó mà là từ ba vị học giả hiểu rõ nội dung trong báo cáo. Bọn họ mà ra tay với bất kỳ học giả nào trong số ba người, hai người còn
lại rất có khả năng sẽ làm ra những chuyện bất lợi với Công ty E, thậm
chí là cả Tập đoàn A. Ba người bọn họ đã hình thành nên một mối quan hệ
tương hỗ, chỉ cần cả ba đồng lòng, vậy thì tất cả nhất định đều sẽ được
an toàn. Chính vì nguyên nhân này nên suốt một thời gian dài Tập đoàn A
mới không có bất cứ hành động nào cả, còn chồng tôi sau khi có được tiền từ chỗ bọn họ thì dường như đã muốn dừng tay lại rồi.”

”Tất cả mọi
chuyện lẽ ra đã phải kết thúc ở đây.” Tôi hít sâu một hơi. “Nhưng sự
tham gia của bên thứ ba đã khiến cho sự việc trở nên vô cùng phức tạp,
mà bên thứ ba này chính là tổ chức thần bí đứng sau lưng Trần Hy.”

”Đúng vậy.” Diệp Thu Vi đưa ngón giữa tay trái lên để ở khoảng giữa mắt và
mắt kính, nhẹ nhàng day mắt trái một chút, chậm rãi nói: “Giữa tổ chức
thần bí đó và Tập đoàn A bắt đầu mâu thuẫn từ rất nhiều năm trước rồi,
hai bên không ngừng đấu đá với nhau. Đối với Tập đoàn A, nghiên cứu về
tính chất gây nghiện của M là một sự uy hiếp rất lớn, nhưng đối với với
tổ chức thần bí kia thì nó lại là một cơ hội. Ngay từ tháng 3 năm 2008
tổ chức thần bí kia đã tìm tới Đinh Tuấn Văn, đến tháng 4 thì bắt đầu
điều tra về chồng tôi. Tháng 7 cùng năm đó, thông qua Đinh Tuấn Văn, bọn họ đã biết được vai trò cũng như tác dụng của Tạ Bác Văn, Chu Vân và
Triệu Hải Thời trong sự kiện M. Chồng tôi, Tạ Bác Văn và Chu Vân vốn chỉ có một mục đích là kiếm tiền, vậy nhưng lại vì thế mà bị cuốn vào cuộc
đấu đá giữa tổ chức thần bí kia và Tập đoàn A. Trọng tâm của cuộc đấu đá này là tính chất gây nghiện của M, cho nên ba học giả tham gia vào công trình nghiên cứu này đã trở thành đối tượng trọng điểm mà hai thế lực
muốn lôi kéo.”

Tôi khẽ gật đầu. “Chuyện đã tới nước này, ba người bọn họ không thể nào đặt mình ra ngoài sự việc được nữa. Bọn họ đã đưa
ra những sự lựa chọn khác nhau: Chu Vân quyết định cố hết sức né tránh,
chồng cô quyết định giúp đỡ tổ chức thần bí kia, Tạ Bác Văn thì quyết
định đi theo tập đoàn A. Chính vì như thế nên trong bữa tiệc rượu đêm
đó, Tạ Bác Văn mới giúp đỡ Tập đoàn A hãm hại cô, đồng thời hãm hại luôn cả Từ Nghị Giang.”

”Quyết định của Chu Vân rõ ràng là sáng suốt
nhất.” Diệp Thu Vi phân tích: “Đối với cả tổ chức thần bí kia và Tập
đoàn A, công trình nghiên cứu về tính chất gây nghiện của M đều có giá
trị vô cùng quan trọng, nhưng điều nực cười là bản thân nó chỉ là một vụ lừa gạt mà thôi. Chu Vân nhất định là hiểu rõ đi theo bất cứ bên nào
cũng đều không thể có được kết quả tốt đẹp, do đó mới lựa chọn chạy
trốn. Chồng tôi hy vọng nhận được sự bảo vệ từ thế lực của chính phủ,
nhưng lại vì sự ngụy tạo trong nghiên cứu mà sinh ra do dự. Tạ Bác Văn
tuy đã đi theo Tập đoàn A, nhưng lại không dám tiết lộ các vấn đề trong
quá trình nghiên cứu. Cùng với đó, sở dĩ ông ta giúp Tập đoàn A hãm hại
Từ Nghị Giang có một phần nguyên nhân rất lớn là sợ chồng tôi thổ lộ sự
thực cho tổ chức thần bí kia biết.”

Tôi không kìm được hít sâu một hơi. “Mỗi người mang một suy tính khác nhau, chuyện này đúng là càng lúc càng phức tạp.”

Diệp Thu Vi tiếp tục phân tích: “Rất hiển nhiên, trước tháng 8 năm 2009,
chồng tôi đã tiếp xúc qua với Từ Nghị Giang nhưng chuyện xảy ra trong
bữa tiệc rượu đó đã hoàn tòan đánh tan sự tin tưởng của chồng tôi đối
với tổ chức thần bí kia. Nhưng căn cứ theo sự ghi chép của Trần Hy trong sổ tay, đêm đầu tháng 11 năm 2008, chồng tôi đã lại lại một lần nữa
quyết định giúp đỡ tổ chức thần bí đứng sau lưng cô ta. Điều khiến tôi
cảm thấy khó hiểu là anh ấy đã biết rõ công trình nghiên cứu về tính
chất gây nghiện của M chỉ là một vụ lừa đảo, tại sao còn đưa ra quyết
định như vậy chứ? Các thông tin trong bản báo cáo nghiên cứu hoàn toàn
không chính xác, anh ấy dựa vào đâu mà giúp tổ chức kia đối phó với Tập
đoàn A? Khi đó anh ấy rốt cuộc đã có suy nghĩ như thế nào?”

Tôi thầm
tưởng tượng về tâm lý của Tần Quan khi đó, thế nhưng nhất thời chẳng
nghĩ ra được điều gì. Một lát sau, tôi vô thức há miệng ra, nhưng đúng
vào khoảnh khắc sắp phát ra tiếng thì lại vô thức nuốt những lời muốn
nói về trong bụng. Tôi sững người, cố gắng nhớ lại xem mình vừa rồi đã
suýt buột miệng nói ra những gì, nhưng lại phát hiện bản thân đã hoàn
toàn quên mất. Tôi nhắm mắt lại, trong đầu lóe qua một tia sáng rực Tôi
nhất định đã nghĩ ra điều gì đó. Nhưng ngay sau đó tôi lại quên mất sự
tồn tại của tia sáng ấy. Tôi dần dần lấy lại bình tĩnh, lần nữa tưởng
tượng về tâm lý của Tần Quan trước khi xảy ra chuyện, nhưng đột nhiên
lại cảm thấy đầu nhói đau. Tôi đưa tay ra sau đầu ôm chặt gáy, cây bút
trong tay rơi xuống đất, phát ra một âm thanh giòn tan nhưng mơ hồ.

”Anh Trương, anh không sao chứ?” Ngay sau đó, giọng nói của Diệp Thu Vi đã kéo tôi trở về hiện thực.

”A…” Tôi hít sâu một hơi, nhặt bút lên, cảm thấy đầu óc vẫn còn hơi choáng váng.

”Không sao, chuyện này quá phức tạp, làm cho đầu óc tôi có hơi hỗn loạn.” Tôi
vừa nói vừa nở một nụ cười gượng gạo. “Không cần lo cho tôi, xin cứ tiếp tục đi.”

Diệp Thu Vi nhìn chằm chằm vào tôi bằng một ánh mắt sắc
bén, mãi một hồi lâu sau mới lại nói tiếp: “Không cần biết khi đó chồng
tôi đã suy nghĩ như thế nào, tóm lại, anh ấy đã quyết định giúp đỡ tổ
chức thần bí kia bằng một phương thức nào đó. Tập đoàn A đương nhiên
không chịu buông tha cho anh ấy, thế nên vào ngày mùng Bảy tháng Mười
một, dưới sự thao túng của X, anh ấy đã hít vào người một lượng lớn khí
hydro sulfua nồng độ cao. Chuyện về sau thì khỏi cần nói nhiều nữa: Chu
Vân mất tích, chồng tôi biến thành người thực vật, Tạ Bác Văn chết trong vụ tai nạn xảy ra do sự ám thị của tôi, cuối cùng chỉ còn lại duy nhất
một người biết được tung tích của báo cáo nghiên cứu, chính là Đinh Tuấn Văn vốn chẳng biết gì mấy về học thuật. Thấy ba người kia đều có kết
cục không hay, Đinh Tuấn Văn nóng lòng muốn tự bảo vệ mình, bèn ngả về
phía Tập đoàn A, sau khi tới nhà Tạ Bác Văn lấy được báo cáo nghiên cứu
liền nhanh chóng giao cho Triệu Hải Thời, Triệu Hải Thời thì lại giao
báo cáo cho Lưu Hướng Đông. Lưu Hướng Đông hẳn nhiên chỉ cần xem thoáng
qua là thấy rõ được những vấn đề tồn tại trong báo cáo, anh Trương…”
Diệp Thu Vi đột nhiên hỏi tôi: “Nếu anh là Lưu Hướng Đông, gặp phải tình huống thế này anh sẽ xử trí thế nào?”

”Làm như thế nào ư?” Tôi
nhất thời không hiểu ý của cô ta cho lắm. “Chẳng lẽ không phải là lập
tức báo cáo lên lãnh đạo cao cấp của tập đoàn biết chân tướng ư?”

“Tất nhiên rồi.” Diệp Thu Vi nói: “Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ không cho lãnh đạo cao cấp của tập đoàn biết chân tướng.”

Tôi vẫn cảm thấy rất khó hiểu. “Vì sao lại vậy chứ?”

“Vì bản thân.” Diệp Thu Vi chậm rãi phân tích: “Thứ nhất, Lưu Hướng Đông là Chủ nhiệm trung tâm Nghiên cứu khoa học của Công ty E, là người đứng
đầu các công việc nghiên cứu nội bộ của công ty này, trong tay nắm giữ
mọi tin tức cốt lõi có liên quan tới việc sản xuất thuốc. Khi Đinh Tuấn
Văn dùng Báo cáo nghiên cứu thực nghiệm về tính chất gây nghiện của M để tống tiền Công ty E, Tập đoàn A nhất định đã có một cuộc thương thảo
nội bộ về vấn đề này, trong quá trình thương thảo đương nhiên không thể
thiếu sự tham gia của Lưu Hướng Đông, về mặt học thuật, ông ta có thể
nói là nhân vật hàng đầu trong công ty, thậm chí là trong tập đoàn, ý
kiến của ông ta có tác dụng mang tính quyết định. Do đó, trong việc tập
đoàn quyết định bỏ ra một khoản tiền lớn để mua lấy sự im lặng, ông ta
nhất định là đã đưa ý kiến tán thành. Nếu để lãnh đạo cấp cao của tập
đoàn biết được đây chỉ là một vụ lừa gạt, ông ta ắt hẳn không thể nào có được một kết cục tốt.”

Tôi gật đầu lia lịa, dòng suy nghĩ trở nên
sáng sủa hơn rất nhiều, thế nhưng sau khi há miệng ra lại chẳng biết nên nói gì. Khi đó, đầu óc tôi vẫn hơi ngơ ngẩn, dường như còn chưa thể
hoàn toàn thoát khỏi cơn choáng váng trước đó.

”Thứ hai.” Diệp Thu Vi tiếp tục phân tích: “Chuyện này đối với Lưu Hướng Đông, kỳ thực cũng là một cơ hội. Ông ta hoàn toàn có thể giả bộ ngờ nghệch trong việc kiểm
tra báo cáo nghiên cứu, dựa vào đó để kiềm chế lãnh đạo cấp cao của tập
đoàn và nhận được nhiều hơn sự quan tâm và tin tưởng từ họ. Hà Ngọc Bân
từng nói rồi, Triệu Hải Thời và Lưu Hướng Đông từng có một thời gian bất hòa, Triệu Hải Thời còn từng nhiều lần làm nhục Lưu Hướng Đông trước
mặt nhiều người nữa, nhưng sau tháng 3 năm 2009, quan hệ giữa hai người
đột nhiên trở nên tốt đẹp, thậm còn bắt đầu gọi anh xưng em. Cần phải
biết rằng Lưu Hướng Đông bị mắc chứng ám ảnh sợ xã hội nghiêm trọng,
tuyệt đối không thể nào chủ động bày tỏ thiện ý với Triệu Hải Thời. Nói
cách khác, trong việc biến thù thành bạn giữa hai bên, Triệu Hải Thòi có lẽ là bên chủ động. Trước đó anh ta dám làm nhục Lưu Hướng Đông trước
mặt nhiều người, nhưng sau đó lại chủ động làm lành với Lưu Hướng Đông,
điều này chứng tỏ bắt đầu từ tháng 3 năm 2009, địa vị của Lưu Hướng Đông trong Công ty E, thậm chí là trong Tập đoàn A, đã có sự thay đổi rõ
rệt.”

”Quả đúng là như vậy.” Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Xem ra,
địa vị của Lưu Hướng Đông ở Đại học C rất có thể là có liên quan tới
chuyện này.” Nghĩ đến đây, tôi bất giác nở một nụ cười đầy ẩn ý. “Để tự
bảo vệ mình cũng như vì tiền đồ của bản thân, ông ta đã cố tình lừa gạt
và giấu giếm lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn A về bản chất của sự kiện M,
thủ đoạn có thể nói là rất cao minh. Có điều đối với cô, thứ thủ đoạn
cao minh này đã trở thành nhược điểm chí của ông ta. Có lẽ ngay trong
bước tiếp theo, cô đã bắt đầu tiếp xúc với Lưu Hướng Đông rồi đúng
không?”

“Tuy chuyện về báo cáo nghiên cứu cơ bản là đã rõ ràng, nhưng X vẫn còn ẩn nấp trong chỗ tối.” Diệp Thu Vi nói: “Để có thể tìm ra X,
tôi nhất định phải tiến hành điều tra sâu hơn mới được.”

Nói tới
đây, cô ta lại một lần nữa đưa tay lên chỉnh lại gọng kính, sau đó nhìn
tôi bằng một ánh mắt xen lẫn ánh mặt trời, bên trong ẩn chứa đầy những
tia ý vị sâu xa.

Tôi ngẩn ngơ nhìn cô ta, ánh mắt dần trở nên đờ
đẫn. Có một khoảnh khắc nào đó, đôi mắt của tôi bỗng dưng bỏ qua sự tồn
tại của cô ta, ánh mắt chỉ tập trung vào bức tường thủy tinh ở giữa hai
chúng tôi. Dưới ánh dương tà tà chiếu vào trong phòng, tôi nhìn thấy
những hạt bụi nhỏ dày đặc đang không ngừng nhảy nhót giữa không khí. Nằm giữa những hạt bụi đó, bức tường thủy tinh như biến thành một tấm
gương, Diệp Thu Vi ở phía bên kia bức tường dần trở nên mơ hồ, cái bóng
của tôi trong gương thì càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn.

Tôi nhìn
thoáng qua bức tường thủy tinh một chút, thế rồi vội cúi đầu xuống theo
bản năng, trong lòng dâng trào một cảm giác giá lạnh – ngay từ nhỏ tôi
đã cảm thấy sợ hãi trước những vật có khả năng phản quang tương tự như
gương rồi. Tôi khẽ ho một tiếng, vô thức đưa tay xoa đầu, lại liên tục
dụi mạnh mắt, cây bút trong tay thêm một lần nữa rơi xuống đất và phát
ra một âm thanh vừa giòn tan vừa hết sức xa xôi.

Tôi nhặt bút lên, nhìn thấy đôi mắt sắc bén của Diệp Thu Vi ở bên kia bức tường, bỗng cảm thấy như vừa tỉnh mộng.

”Xin hãy tiếp tục đi.” Tôi thở phào một hơi, nói: “Hãy nói về quá trình tiếp xúc của cô với Lưu Hướng Đông đi.”

”Anh Trương.” Giọng của Diệp Thu Vi nghe có vẻ hơi kỳ lạ. “Anh thực sự không sao chứ?”

”Không sao.” Tôi ngượng ngùng cười, nói: “Đêm qua tôi không nên ngủ muộn như vậy.”

Cô ta im lặng quan sát tôi, ánh mắt khi nóng khi lạnh, mãi một hồi lâu sau mới tiếp tục việc phân tích và giảng giải của mình: “Để không làm Lưu
Hướng Đông phát giác tối ngày 27 tháng 10, tôi đã cố gắng ghi nhớ toàn
bộ nội dung của bản báo cáo nghiên cứu đó, rồi sáng sớm ngày hôm sau
liền trịnh trọng dặn dò Lưu Trí Phổ, bảo anh ta hãy để báo cáo nghiên
cứu về chỗ cũ. Tối ngày Hai mươi tám, dưới sự giúp đỡ của bạn bè, tôi
lén sử dụng phòng thí nghiệm hỏa học phân tử của Đại học Z để tiến hành
nghiệm chứng hai số liệu ở giai đoạn sau của Báo cáo nghiên cứu thực
nghiệm về tính chất gây nghiện của M. Tôi phát hiện các số liệu được sử
dụng trong báo cáo không hề có nguồn gốc từ thực nghiệm mà được ngụy tạo ra cho hợp với kết luận, qua đó có thể xác định được rằng hạng mục
nghiên cứu về tính chất gây nghiện của M chỉ là một vụ lừa đảo, và rồi
dựa vào đây tôi đã tiến hành suy đoán và phân tích về hành vi cũng như
tâm lý của những người tham gia vụ việc này, đó cũng chính là những điều mà tôi vừa mới kể với anh khi nãy.”

Tôi nhìn cô ta, lẳng lặng gật đầu.

”Những chuyện tiếp theo đó là như thế này.” Cô ta hơi nghiêng người về phía
trước một chút. “Căn cứ theo suy trong vụ việc về báo cáo nghiên cứu,
Lưu Hướng Đông rất có thể đã lừa dối lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn A.
Đúng như anh nói, đây là một thủ đoạn cao minh giúp ông ta tiến thân,
nhưng đồng thời cũng là nhược điểm trí mạng của ông ta. Chỉ cần suy đoán này là sự thực, tôi sẽ có thể dùng nó để ép ông ta phải nói ra ý nghĩa
quan trọng của M với Công ty E, thậm chí là thăm dò ra những thông tin
và manh mối có liên quan tới X nữa. Do đó, điều mấu chốt trong bước tiếp theo chính là chứng thực những suy đoán về Lưu Hướng Đông.”

Tôi hỏi: “Cô đã chứng thực như thế nào?”

”Vẫn là cách cũ thôi, tôi đã trực tiếp thăm dò phản ứng của chính ông ta.”
Diệp Thu Vi nói. “Tối ngày Hai mươi tám, sau khi về tới nhà tôi liền đổi sang dùng một số điện thoại lạ, sau đó gửi cho ông ta một tin nhắn: Chủ nhiệm Lưu, chuyện về báo cáo nghiên cứu ông không sợ bị lãnh đạo cấp
cao của tập đoàn biết ư?

”Rất đơn giản và rõ ràng, chỉ thẳng vào nội tâm của người ta.” Tôi khẽ gật đầu. “Ông ta đã trả lời như thế nào?”

”Ông ta không trả lời ngay.” Diệp Thu Vi nói: “Để có thể nhận được câu trả
lời của ông ta bất cứ lúc nào, tôi vẫn luôn giữ liên lạc cho số điện
thoại mới đó. Lúc gần trưa ngày hôm sau, ông ta đột nhiên gọi cho tôi.
Khi đó tôi đang ở trong bệnh viện với chồng, bên người không có thiết bị thay đổi giọng nói, do đó chỉ ấn nút nghe chứ không phát ra bất cứ âm
thanh nào, muốn nghe xem ông ta sẽ nói năng ra sao. Nhưng tôi chỉ vừa
mới ấn nút nghe thì ông ta đã lập tức gác máy, ngay sau đó liền nhắn cho tôi sáu chữ: Tôi biết cô là ai rồi.”

Lòng tôi thầm nặng trĩu,
nhưng ngay sau đó lại thở phào một hơi. “Có lẽ trước cô đã từng có người dùng chuyện báo cáo nghiên cứu để uy hiếp ông ta, thế nên ông ta mới
coi cô là người đó.”

”Có loại khả năng này, nhưng còn chưa thể
xác định được.” Diệp Thu Vi nói. “Để làm rõ nguồn cơn, tôi lại nhắn tin
cho ông ta: Vậy ông thử nói xem tôi là ai. Một giây trước khi gửi tin
nhắn này đi, tôi đã nhận được một tin nhắn mới. Sau khi tin nhắn được
gửi đi, tôi mở phần tin nhắn mới ra xem, thấy tin nhắn vừa tới cũng là
của Lưu Hướng Đông, nội dung chỉ có bảy chữ: Vậy ông nói xem tôi là ai.
So với tin nhắn mà tôi gửi đi thì nó chỉ ít hơn một chữ “thử” mà thôi.”

Tôi sững người. “Ông ta… Thế này…”

”Khi đó tôi cũng sững người ra một chút.” Diệp Thu Vi nói “Ngay sau đó, ông
ta lại gửi tới cho tôi một tin nhắn mới: Cảm giác khi bị người ta nhìn
thấu thế nào?”

Đầu óc trở nên hơi đờ đẫn, tôi vô thức hít sâu một
hơi. “Xem ra câu Vậy ông nói xem tôi là ai đó chính là lời dự đoán đối
với tin nhắn mà cô chuẩn bị gửi đi rồi.”

Diệp Thu Vi khẽ gật đầu. “Hiển nhiên là như vậy.”

Tôi đưa tay vuốt trán, hai mắt bất giác cay cay, dòng suy nghĩ trở nên hỗn
loạn: Sự dự đoán đối với hành vi đương nhiên là được xây dựng dựa trên
sự phân tích chuẩn xác đối với tâm lý. Một người có thể phân tích chuẩn
xác tâm lý của Diệp Thu Vi…

”Là X ư?” Tôi đưa tay mân mê cằm, trầm ngâm nói:

Người này rõ ràng không phải là Lưu Hướng Đông, mà là X-Hoặc cũng có khả năng X chính là Lưu Hướng Đông.”

”Xét từ nội dung của tin nhắn, người này tuyệt đối không phải là Lưu Hướng
Đông.” Diệp Thu Vi phân tích: “Trước tiên ông ta nói ông ta biết tôi là
ai, nhưng hiển nhiên không phải là thực sự biết. Nếu biết thì e là Tập
đoàn A đã sớm ra tay với tôi rồi, mà cho dù Tập đoàn A vì một nguyên
nhân nào đó mà tạm thời để cho tôi được sống thì cũng không có lý do gì
mà họ lại để mặc cho tôi điều tra, không hề tiến hành can dự hay ngăn
cản chút nào. Kết hợp với tin nhắn được gửi tới sau đó, câu nói Tôi biết cô là ai rồi kia hiển nhiên là một sự thăm dò đối với tôi, đồng thời
cũng thể hiện ra cảm giác ưu việt của đối phương khi đối mặt với tôi.
Điều này chứng tỏ tuy đối phương còn chưa biết thân phận thực sự của
tôi, vậy nhưng đã phát giác là có người đang tiến hành điều tra sự kiện M rồi, đồng thời còn cho rằng việc tôi gửi tin nhắn thăm dò cho Lưu Hướng Đông có liên quan tới chuyện này nữa. Bằng không, ông ta hoàn toàn có
thể không để ý gì tới tôi, không cần thiết phải thăm dò phản ứng của tôi như vậy.”

Tôi khẽ gật đầu, ghi chép sơ qua những chuyện này một chút.

”Thứ hai.” Diệp Thu Vi tiếp tục phân tích: “Cảm giác khi bị người ta nhìn
thấu thế nào, đây là một câu nói mang hàm ý khiêu khích rất rõ. Sở dĩ
ông ta phải tiến hành khiêu khích tôi như vậy hiển nhiên là bởi vì biết
rằng tôi cũng có sức mạnh tâm lý không tầm thường. Ông ta có thể phán
đoán chuẩn xác tâm lý của tôi, lại gửi cho tôi một lời khiêu khích trần
trụi như thế, mục đích rõ ràng chỉ có một, đó là thể hiện sức mạnh tâm
lý của ông ta mạnh hơn tôi – điều này có thể nói là hoàn toàn thống nhất với cảm giác ưu việt mà ông ta đã thể hiện ra qua tin nhắn Tôi biết cô
là ai rồi kia. Nếu ông ta đã biết tôi vẫn luôn điều tra sự kiện M, vậy
thì hẳn nhiên cũng biết là tôi sớm đã phát giác ra sự tồn tại của X. Do
đó, sự phán đoán và khiêu khích của ông ta đối với tôi chính là để nói
thẳng với tôi rằng, ông ta chính là X.”

Tôi chỉ khẽ gật đầu.

“Tổng hợp những điều này lại mà xét.” Diệp Thu Vi nói. “Nếu ông ta đúng là
Lưu Hướng Đông, vậy thì ắt ông ta chẳng bao giờ đi nói với tôi rằng mình chính là X, từ đó làm lộ thân phận của bản thân.”

Tôi chậm rãi hít vào một hơi. “Thì ra là vậy.”

”Khi suy nghĩ những điều này, tôi đã gõ vào điện thoại của mình ba chữ Ông
là ai, sau đó lại thay đổi suy nghĩ, bèn xóa ba chữ đó đi và thay bằng
Ông không phải là Lưu Hướng Đông.” Diệp Thu Vi lại nói tiếp: “Vừa gõ
xong mấy chữ đó, tôi còn chưa kịp ấn nút gửi đi thì đã lại nhận được một tin nhắn mới từ ông ta: Tôi là ai? Tôi không phải là Chủ nhiệm Lưu.”

Tôi khẽ lắc đầu với vẻ không sao tin nổi. “Chỉ dựa vào sự phán đoán từ xa
mà có thể nắm rõ các hoạt động tâm lý của cô như vậy, xem ra người này
chính là X rồi.” Sau khi bình tĩnh trở lại, tôi nhìn cô ta, hỏi: “Khi đó cô đã có suy nghĩ thế nào?”

Diệp Thu Vi bình tĩnh nói: “X đưa ra lời khiêu khích đối với tôi, điều này chứng tỏ ông ta rất coi trọng
năng lực tâm lý của tôi, mà sự coi trọng này đồng nghĩa với việc ông ta
đã từng được thấy năng lực tâm lý của tôi rồi. Trước đó điều tra của tôi đã diễn ra một cách vô cùng thuận lợi, chứng tỏ X còn chưa can dự vào
việc này. Vậy sự coi trọng của ông ta đối với năng lực của tôi rốt cuộc
là có nguồn gốc từ đâu đây?”

“Người chết.” Tôi nói. “Sáu người có
dính dáng tới sự kiện M liên tiếp chết đi, hơn nữa đều chết một cách
quái lạ, X đương nhiên biết rõ cô chính là hung thủ rồi.”

”Đây
chính là điều làm tôi lo lắng.” Diệp Thu Vi nói. “Tuy trước đó tôi đã
làm mọi việc một cách hết sức cẩn thận, thế nhưng như thế có lẽ chỉ đủ
để lừa gạt những người bình thường mà thôi, gặp phải một cao thủ như X
thì chưa chắc đã có tác dụng gì. Nếu X tiến hành điều tra tỉ mỉ về những vụ án mạng đó, việc tôi bị phát hiện e rằng chỉ là vấn đề thời gian.
Trong khi đó, tôi lại hoàn toàn không hay biết gì về thân phận của X.
Con đường tiến về phía trước không thông, con đường lui về phía sau thì
đã bị bịt kín, tôi dường như chỉ có thể ngồi yên chờ chết mà thôi. Sở dĩ X dám trắng trợn khiêu khích tôi như vậy có lẽ một phần là vì hiểu rõ
tình hình khi đó.”

Nghe tới đây, trái tim vốn đang căng thẳng của tôi bất giác buông lỏng hoàn toàn, rồi tôi bèn hỏi: “Sau đó thì sao?
Nếu cô lựa chọn ngồi yên chờ chết thì chỉ e đã chẳng có cuộc gặp mặt của chúng ta ngày hôm nay rồi.”

”Ông ta đã không cho tôi con đường sống, vậy thì tôi chỉ đành phóng tay mà liều một phen thôi.” Diệp Thu Vi nói. “Tôi quyết định giết chết Lưu Hướng Đông.”

Tôi tỏ ra hết sức kinh
ngạc. “Tại sao chứ? Lưu Hướng Đông chính là trọng điểm chú ý của X khi
đó, cô làm như vậy chẳng phải là càng dễ khiến thân phận của mình bị bại lộ ư?”

”Cho nên tôi mới nói là phóng tay mà liều một phen.” Diệp Thu Vi nói. “Mục đích của tôi không phải là bản thân Lưu Hướng Đông, mà là X. Khi tôi tiến hành ám thị Lưu Hướng Đông, X nhất định sẽ đứng ra
can thiệp, chỉ cần ông ta có hành động thì tôi sẽ có cơ hội phát hiện ra những manh mối có liên quan tới ông ta, thậm chí là tra rõ thân phận
của ông ta. Nếu có thể tra rõ thân phận của ông ta, tôi sẽ nắm được thế
chủ động, hoặc không ít nhất cũng không bị động như trước nữa. Đây chính là cơ hội duy nhất của tôi khi đó.”

Tôi suy nghĩ một chút rồi
bèn gật đầu, nói: “Quả đúng là như vậy, tình hình khi đó quá mức bất lợi với cô, không còn lựa chọn nào tốt hơn nữa. Xin hãy nói tiếp về quá
trình cụ thể đi, cô đã giết chết Lưu Hướng Đông bằng cách nào? Trực tiếp tiếp xúc với ông ta ư?”

”Tất nhiên là không rồi.” Diệp Thu Vi
nói. “Lưu Hướng Đông nhận được tin nhắn của tôi vào tối ngày Hai mươi
tám, thế nhưng tới sáng ngày hôm sau thì X lại là người dùng điện thoại
của ông ta để gửi tin nhắn trả lời tôi. Hiển nhiên, chính Lưu Hướng Đông đã chủ động nói chuyện tin nhắn với X, hoặc cũng có thể là với lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn A. Lưu Hướng Đông không lập tức trả lời ngay có lẽ cũng là vì đã nhận được chỉ thị từ lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn A, bởi lẽ Tập đoàn A đã ý thức được rằng Lưu Hướng Đông rất có thể chính là
đối tượng tiếp theo mà tôi muốn tiếp cận, do đó mới an bài sẵn đối sách
cho ông ta. Từ đó có thể thấy được, Lưu Hướng Đông có lẽ cũng biết
chuyện “có người đang tiến hành điều tra sự kiện M và giết người bằng
phương pháp ám thị”, thậm chí còn biết chính mình là mục tiêu tiềm tàng
tiếp theo. Trong tình huống như vậy, tôi mà trực tiếp tiếp xúc với ông
ta thì khác nào tự chui đầu vào rọ.”

Nói xong những lời này,
Diệp Thu Vi đột nhiên đứng dậy đi tới bên cửa sổ, bỏ kính xuống, sau đó
đưa chiếc kính ra ngoài cửa sổ và đưa qua đưa lại một cách chậm rãi mấy
lần ánh dương rọi xuống mắt kính rồi phản chiếu mắt tôi, khiến tôi bỗng
nảy sinh cảm giác như đang ở trong một kiếp sống khác.

”Lưu Trí Phổ.” Tôi nhìn vào bóng lưng của cô ta, chớp mắt mấy lần, buột miệng

nói: “Cô nhất định đã lợi dụng anh ta để truyền đạt lại sự ám thị tới Lưu Hướng Đông.”

Cô ta xoay người lại, tựa lưng vào một bên thành cửa sổ. “Lưu Hướng Đông
đã gửi gắm giấc mơ quyền lực của mình lên người Lưu Trí Phổ, cho nên ắt
hẳn là hết sức tin tưởng anh ta. Cùng với đó, tôi lại chính là người mà
Lưu Trí Phổ quyến luyến và tin tưởng nhất. Nếu tôi lợi dụng Lưu Trí Phổ
để tiến hành ám thị Lưu Hướng Đông, Lưu Hướng Đông ắt sẽ chẳng bao giờ
sinh lòng cảnh giác. Dù X có phát hiện ra điều gì đó và sinh lòng hoài
nghi Lưu Trí Phổ thì Lưu Hướng Đông cũng chẳng chịu tin, thậm chí còn có khả năng vì thế mà nảy sinh mâu thuẫn với X, thậm chí là với lãnh đạo
cấp cao của Tập đoàn A nữa. Mà trong tình hình khi đó, cục diện càng hỗn loạn thì lại càng có lợi cho tôi.”

Tôi đứng dậy, sau đó lại ngẩn ngơ ngồi xuống. “Muốn giết Lưu Hướng Đông, cô trước tiên phải biết được nhược điểm trong tâm lý của ông ta đã. Cô trước đó chưa từng qua lại
với ông ta bao giờ, lại không thể tiếp xúc trực tiếp với ông ta, muốn
tìm thấy nhược điểm của ông ta thì chỉ có một cách là thông qua Lưu Trí
Phổ.” Tôi suy nghĩ một chút, rồi lại bổ sung thêm: “Cô đã từng hai lần
miêu tả về hành động sờ răng cửa trong khi căng thẳng của Lưu Hướng
Đông, nhược điểm trí mạng của ông ta chắc là có liên quan tới điều này
đúng không?”

Diệp Thu Vi nheo mắt lại nhìn tôi chăm chú, tay trái vẫn cầm kính chậm rãi đưa qua đưa lại. Những tia sáng chói mắt thỉnh
thoảng lại phản chiếu lên mặt tôi. Tôi nhắm mắt lại, bên tai dần dần
vang lên những tiếng rít quái dị.

Tôi hoang mang buông bút xuống,
dùng ngón trỏ bịt chặt hai tai, ngón cái ra sức day dái tai. Nhưng trong vòng mười mấy giây sau đó, tiếng rít quái dị đó không những không biến
mất, ngược lại còn càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn. Tôi cúi đầu nhắm
mắt, hơi thở dần trở nên dồn dập, nhưng mấy giây sau thì lại bất ngờ
bình tĩnh trở lại, cảm thấy tiếng rít kia tới từ một chỗ không xa phía
trước – chính là nơi mà Diệp Thu Vi đang đứng.

Tôi ngẩng đầu nhìn cô
ta, tiếng rít bỗng biến mất một cách đột ngột. Chỉ thấy cô ta lúc này
vẫn đang đứng cạnh cửa sổ, tay trái chậm rãi đưa qua đưa lại chiếc kính
gọng đen, cặp mắt thì nhìn tôi chăm chú.

Tôi đưa tay lau mồ hôi trên trán, cầm bút lên hỏi: “Có thể tiếp tục được chưa?”

Cô ta do dự trong giây lát, sau đó khẽ gật đầu, chậm rãi quay trở lại ngồi xuống ghế mây, lại vuốt tà váy một chút rồi mới hỏi: “Vừa nãy tôi nói
đến đâu rồi?”

“Đang nói tới hành vi cưỡng chế của Lưu Hướng Đông.”
Tôi không chút nghĩ ngợi, nói ngay: “Hành vi tượng trưng cho tư duy
cưỡng chế, mà nguồn gốc của mọi tư duy cưỡng chế đều là nỗi sợ hãi, chỉ
cần tìm nỗi sợ hãi này…” Nói tới đây, tôi bỗng cảm thấy đầu đau như
búa bổ, đại não trở nên trống rỗng trong một thời gian ngắn, rồi tôi bèn hỏi bằng giọng không chắc chắn lắm: “Có… có đúng là như vậy không?”

”Đúng.” Diệp Thu Vi nói. “Như anh đã nói, hành vi cưỡng chế bắt nguồn từ tư duy cưỡng chế, mà nguồn gốc của tư duy cưỡng chế thì chính là nỗi sợ hãi.
Do đó, chỉ cần tìm được nỗi sợ hãi này thì sẽ có thể thông qua ám thị để phóng đại nó lên vô số lần, từ đó khiến con người ta nảy sinh tư duy
cưỡng chế cực đoan, cuối cùng thì làm ra hành vi cưỡng chế cực đoan. Mà
những hành vi cưỡng chế cực đoan thông thường đều là chí mạng.”

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Xin hãy nói lại quá trình cụ thể đi.”

”Muốn làm nên một việc gì đó, trước tiên nhất định phải làm rõ nguyên lý và
quy luật của nó.” Diệp Thu Vi hờ hững đưa mắt nhìn tôi. “Anh Trương, tôi hỏi anh điều này trước, thế nào là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế?”

Tôi há miệng ra nhưng lại chẳng biết nên biểu đạt thế nào.

Cô ta trầm ngâm một chút rồi mới nói: “Hành vi cưỡng chế và tư duy cưỡng
chế đều là biểu hiện của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, và căn nguyên
của nó thì chính là nỗi sợ hãi. Cho nên, khi bị mắc chứng rối loạn ám
ảnh cưỡng chế, dù người bệnh có biểu hiện quái dị và phức tạp thế nào đi nữa thì xét cho cùng cũng đều là sự đấu tranh để loại trừ nỗi sợ hãi
của tâm lý, và đó cũng là một hình thức biểu hiện của cơ chế tự bảo vệ
của tâm lý.”

Tôi lặng lẽ gật đầu, ghi chép tỉ mỉ những điều này lại.

”Căn cứ vào những thái độ khác nhau khi đối diện với sợ hãi, rối loạn
ám ảnh cưỡng chế có thể chia ra làm hai loại.” Cô ta chậm rãi nói. “Loại thứ nhất là thông qua hình thức tự an ủi để loại trừ nỗi sợ hãi, được
gọi là rối loạn ám ảnh cưỡng chế tích cực, tình trạng rối loạn ám ảnh
cưỡng chế thuộc loại này tuyệt đại đa số đều phát triển và hình thành từ những hành vi nghi thức hóa. Lấy một ví dụ thường thấy nhất thế này: Có một cặp cha mẹ rất thích sạch sẽ, họ đã nhấn mạnh quá mức với con mình
những quan niệm như là “vi khuẩn tồn tại ở bất cứ đâu”, “vi khuẩn có thể khiến người ta sinh bệnh”, đồng thời còn đưa ra những yêu cầu nghiêm
khắc, thậm chí là hà khắc đối với đứa bé về phương diện thói quen vệ
sinh. Như thế trong quá trình trưởng thành, đứa bé rất có thể sẽ nảy
sinh một nỗi sợ hãi sâu sắc đối với vi khuẩn cũng như những vật bẩn
thỉu. Ban đầu, đứa bé sẽ loại trừ nỗi sợ hãi bằng những hành vi như là
tránh tiếp xúc với vật bẩn, chăm chỉ rửa tay, đồng thời dần dần nảy sinh những hành vi nghi thức hóa tương ứng – tức là nó sẽ thông qua những
hành vi này để có được sự nhẹ nhõm, tự tin cùng với những tâm trạng tích cực khác. Một khi hành vi nghi thức hóa bị phá hoại, nỗi sợ hãi sẽ
nhanh chóng bùng phát và lan tràn, từ đó dẫn đến sự xuất hiện của chứng
rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Chẳng hạn như một ngày nào đó đứa bé không
cẩn thận làm bẩn tay nhưng lại không có chỗ nào để rửa, thế là nó sẽ cho rằng vi khuẩn đã chui vào trong cơ thể của mình rồi. Sau đó, dù có tắm
rửa sạch sẽ thế nào đi nữa thì trong tiềm thức của nó cũng vẫn tồn tại
suy nghĩ không thể loại trừ hết vi khuẩn, đồng thời nảy sinh tâm trạng
lo lắng không chịu sự khống chế của lý trí. Để có thể loại trừ nỗi sợ
hãi, nó sẽ chăm chỉ rửa tay hơn, nhưng hành vi rửa tay chỉ có thể đem
lại sự thư thái cho nó trong một quãng thời gian nhất định, thời gian
qua đi, nỗi sợ hãi trong tiềm thức sẽ lại tiếp tục ập đến ép nó phải rửa tay lần nữa. Sau khi trưởng thành, nỗi sợ hãi này đã trở thành thâm căn cố đế, trở thành một bộ phận của bản năng. Tâm lý vốn có quán tính và
sức ì, chỉ kháng cự lại bản năng thôi đã đủ đau khổ, căn bản không thể
nào thay đổi bản năng. Do đó, dù đứa bé sau khi trưởng thành biết được
rất nhiều tri thức về việc giữ gìn sức khỏe, cũng biết rằng liên tục rửa tay chẳng có tác dụng gì, vậy nhưng nỗi sợ hãi trong tiềm thức sẽ không dễ dàng thay đổi chỉ vì ý thức. Tình trạng rối loạn ám ảnh cưỡng chế
tích cực được hình thành như thế.”

Tôi ghi chép sơ qua một chút,
sau đó hỏi: “Rối loạn ám ảnh cưỡng chế tích cực không khó hiểu, nhưng
còn rối loạn ám ảnh cưỡng chế tiêu cực thì sao?”

Diệp Thu Vi nhìn chằm chằm vào tôi, sau khi im lặng gần mười giây mới lại lên tiếng nói
tiếp: “Tình trạng thứ hai của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế là người
bệnh muốn thông qua việc loại trừ vật tạo ra nỗi sợ hãi để đạt được mục
đích là hoàn toàn loại trừ nỗi sợ hãi, và nó được gọi là rối loạn ám ảnh cưỡng chế tiêu cực. Tình trạng rối loạn ám ảnh cưỡng chế tiêu cực có
thể nói là hết sức cực đoan, nhưng tuyệt đại đa số chỉ dừng lại ở mức tư duy cưỡng chế mà thôi. Tôi vẫn sẽ lấy ví dụ để làm rõ vấn đề này nhé… ừm, anh Trương.” Cô ta đột nhiên hỏi tôi: “Anh có bao giờ nảy ra những
suy nghĩ không thực tế, đê hèn và ác độc không? Ví dụ như là phát sinh
quan hệ tình dục với nam giới, hoặc là giết chết con của chính mình
chẳng hạn?”

Tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt sợ hãi, vì lời của cô ta
đã chạm vào nơi sâu thẳm trong nội tâm của tôi. Tôi quả thực đã từng nảy sinh sự ảo tưởng về việc phát sinh quan hệ tình dục với người cùng
giới, nhưng bất kể là về tâm lý hay là về sinh lý, tôi đều không có một
chút ham muốn tình dục nào đối với người cùng giới cả, thậm chí chỉ cần
nghĩ đến thôi là đã cảm thấy buồn nôn. Tôi cũng từng không chỉ một lần
nảy sinh suy nghĩ giết chết con trai mình. Khi con trai tôi hơn một
tuổi, thằng bé rất thích được tôi giơ cao lên giữa không trung, mỗi lần
giơ nó lên như vậy trong đầu tôi đều thoáng qua suy nghĩ buông tay ra,
để cho nó rơi xuống đất. Khi con trai tôi bốn tuổi, thằng bé rất thích
bò tới bên cạnh cửa sổ chơi đùa, và mỗi lần như vậy tôi cũng đều nảy ra
suy nghĩ phải đẩy nó ra ngoài cửa sổ. Nhưng đồng thời, tôi hiểu rõ là
tôi rất yêu con trai của mình, tuy có những suy nghĩ như vậy nhưng tuyệt đối không bao giờ biến chúng thành hành động.

Tỉ mỉ ngẫm lại, những
suy nghĩ đáng sợ tương tự như vậy còn có rất nhiều, tôi luôn cho rằng đó là do cái ác ở nơi sâu thẳm trong nội tâm của tôi quậy phá. Diệp Thu Vi tại sao lại đoán được tôi từng có những suy nghĩ như vậy? Cô ta đưa ra
câu hỏi này rốt cuộc là nhằm mục đích gì đây?

Tôi trầm tư suy
nghĩ suốt một hồi lâu, cuối cùng liền đưa tay sờ lên cổ, lại khẽ bóp
chóp mũi mấy cái, lắc đầu tôi chưa bao giờ có những suy nghĩ tương tự
như vậy.

”Anh không thành thực.” Diệp Thu Vi bình tĩnh nói.“Nhưng điều này cũng có thể hiểu được. Đối với người bình thường, những
suy nghĩ như vậy quả thực rất khó để mở miệng nói thành lời.”

”Thực sự không có mà.” Tôi đưa tay trái lên, dùng đốt thứ hai của ngón trỏ để không ngừng cọ vào vùng da xung quanh huyệt nhân trung, sau khi suy
nghĩ một lát tôi lại buông tay xuống, thản nhiên nói: “Có điều, tôi đã
từng tiếp xúc với người có suy nghĩ như vậy.”

Diệp Thu Vi nói: “Vậy thì hay lắm, anh hãy kể cho tôi biết về người này cũng như suy nghĩ của anh ta đi.”

Tôi khẽ gật đầu, kể cho cô ta nghe một chuyện như thế này.

Mùa xuân năm 2010, tại trại giam nữ của thành phố tôi từng phỏng vấn một
người phụ nữ trẻ tên là Triệu Đông Mai. Cô ta là người bản địa, nhà ở
một xã nhỏ nằm tại ngoại ô phía tây của thành phố, bản thân và chồng đều là những người nông dân thành thực chất phác. Cô ta vì mắc tội cố ý
giết người mà bị phạt tù có thời hạn mười lăm năm, tình huống cụ thể như sau: Một buổi chiều tối tháng 9 năm 2009, cô ta tự tay đẩy đứa con trai mới bốn tuổi rưỡi của mình xuống nước, khiến thằng bé bị chết đuối.

Khi gặp mặt, cô ta một mực cúi đầu, thỉnh thoảng còn cắn ngón tay và cười
gằn mấy tiếng vẻ đầy lạnh lùng. Cán bộ trại giam nói cho tôi biết, loại
trạng thái thế này đã có thể coi là tốt rồi, vì Triệu Đông Mai rất hay
vô cớ nổi điên, không phải đánh nhau với bạn tù thì cũng là đập đầu vào
tường, còn rất hay tìm cơ hội nhảy lầu tự tử nữa. Trại giam từng không
chỉ một lần đề nghị tòa án cho phép đưa cô ta đi giám định tâm thần, vậy nhưng thái độ của tòa án lại hết sức rõ ràng: Trước khi vào tù, Triệu
Đông Mai từng được giám định tâm thần nhiều lần rồi, cô ta hoàn toàn
không có vấn đề gì về tâm thần cả.

Khi đó, tôi đã trò chuyện với
cô ta trong một thời gian rất dài, phần lớn thời gian đều là tôi nói và
cô ta nghe. Khi bị hỏi đến việc tại sao lại giết chết con trai mình, cô
ta đột nhiên không còn im lặng nữa mà mở miệng nói: “Chẳng tại sao cả,
tôi chỉ tự dưng muốn đẩy nó xuống sông thôi.” Tôi lại hỏi: “Cô rất ghét
con trai mình ư?” Cô ta lập tức trở lên kích động, vừa múa may đôi tay
của mình vừa nói: “Nó là con trai tôi, là khúc ruột của tôi! Tôi làm sao mà lại ghét nó đuọc! Tôi yêu thương nó lắm chứ!” Tôi hỏi tiếp: “Nếu cô
đã yêu thương thằng bé, vậy thì tại sao còn giết nó như vậy?” Cô ta đưa
tay vò đầu bứt tóc, điên cuồng gào lên: “Tôi cũng không biết là tại sao, tôi chỉ tự dưng muốn đẩy nó xuống sông thôi!”

Về sau, tôi tìm
cách điều tra các tư liệu có liên quan tới vụ án Triệu Đông Mai giết
con. Bất kể là khi đối mặt với sự thẩm vấn của cảnh sát hay là với sự
chất vấn của quan tòa cũng như nhân viên công tố, câu trả lời của Triệu
Đông Mai đều không có gì khác biệt: Cô ta rất thương yêu con mình nhưng
lại không kiềm chế được suy nghĩ muốn vứt thằng bé xuống sông cho chết
đuối. Bắt đầu từ lúc thằng bé hai tuổi rưỡi thì suy nghĩ này đã tồn tại
trong đầu cô ta rồi, cô ta đã cố kháng cự hai năm, nhưng rốt cuộc vẫn
biến nó thành hành động.

Nhưng khi nghe thấy câu trả lời này, cả
phía cảnh tòa án và trại giam đều không tin tưởng vào cách nói của Triệu Đông Mai, bọn họ cho rằng cô ta cố tình che giấu động cơ giết người
thực sự.

Nghe xong lời kể của tôi, Diệp Thu Vi nói: “Hãy lấy việc của Triệu Đông Mai làm ví dụ đi. Anh Trương, anh có tin vào cách nói
của cô ta không?”

Tôi nói: “Khi nói ra những lời đó, cô ta tỏ ra
rất thành khẩn, tôi cũng muốn tin vào lời cô ta nói. Nhưng nếu cô ta đã
yêu thương con trai mình, vậy thì tại sao còn nảy sinh suy nghĩ vứt
thằng bé xuống sông như thế chứ? Điều này thật khiến người ta cảm thấy
khó hiểu.”

”Đó là vì nỗi sợ hãi.” Diệp Thu Vi nói. “Có phải cô ta từng có lần suýt bị mất con không? Ví dụ như con cô ta đã gặp phải nguy hiểm về tính mạng hoặc là bị người ta bắt cóc chẳng hạn?”

Tôi
bất giác sững người. “Đúng, đúng thế, con cô ta quả thực đã từng bị bắt
cóc, nhưng về sau đã được giải cứu… Cô làm sao lại biết được chuyện
này?”

Diệp Thu Vi lại nói tiếp: “Thời điểm con cô ta được giải cứu có lẽ là vào khoảng tháng 9 năm 2009.”

Tôi hít sâu một hơi, nhíu chặt đôi hàng lông mày.

Năm đó, vì cách nói của Triệu Đông Mai quá ư quái dị nên tôi đã sinh lòng
tò mò rất lớn đối với cô ta, liền đi sâu vào tìm hiểu các chi tiết trong vụ án này. Chuyện con trai cô ta từng bị bắt cóc mãi đến bây giờ tôi
vẫn còn ghi nhớ rất rõ, tình hình cụ thể là như thế này: Con trai Triệu
Đông Mai sinh vào tháng 3 năm 2005, bị người ta bắt cóc bán đi vào tháng 10 năm 2006, đến cuối tháng 8 năm 2007 thì được cảnh sát giải cứu và
đưa trở về nhà.

Ngay sau đó, Diệp Thu Vi lại hỏi tôi thêm một câu nữa: “Dòng sông nơi xảy ra chuyện có lẽ nằm ngay gần nhà của Triệu Đông Mai đúng không? Con trai cô ta ắt hẳn là thường xuyên tới bờ sông
chơi.”

Những lời này của cô ta hoàn toàn ăn khớp với tình hình thực tế. Tôi nhất thời chẳng nói được gì, chỉ đành lẳng lặng gật đầu.

”Tôi về cơ bản đã có thể hiểu được vấn đề của Triệu Đông Mai nằm ở đâu rồi.” Cô ta bình thản phân tích bằng giọng điệu không nhanh không chậm: “Đối
với một người mẹ, không có chuyện gì đáng sợ hơn là bị mất đi đứa con mà mình dứt ruột đẻ ra. Trải nghiệm mất con trong gần một năm đã lưu lại
trong lòng Triệu Đông Mai một nỗi sợ hãi vô cùng sâu sắc, và cô ta nhất
định là rất sợ phải mất con thêm một lần nữa. Sau khi mất rồi lại được,
cô ta hẳn sẽ lại càng yêu thương con mình hơn trước, nhưng đó không chỉ
đơn thuần là tình mẹ nữa mà còn là một thứ tình cảm có nguồn gốc từ nỗi
sợ mất con. Cho nên, cô ta nói vô cùng yêu thương con mình hoàn toàn là
lời từ tâm can phế phủ.”

Tôi vẫn lặng lẽ gật đầu.

Sau khi
trở lại bên cạnh mẹ mình, đứa bé đã được hai tuổi rưỡi, vừa hay là độ
tuổi nghịch ngợm nhất ở những đứa bé trai. “ Diệp Thu Vi tiếp tục phân
tích: “Thằng bé nhất định là thường xuyên cùng những đứa bé khác trong
thôn đến bờ sông chơi, có lẽ còn từng nhìn thấy những đứa bé lớn tuổi
hơn xuống sông bơi lội nữa, cho nên trong lòng ắt hẳn là hết sức tò mò
về dòng sông. Chính vì nguyên nhân này, Triệu Đông Mai có lẽ từng không
chỉ một lần nhìn thấy con trai xuất hiện ở bên bờ sông, còn vì thế mà
cảm thấy vô cùng lo lắng cho sự an toàn của con trai nữa. Cô ta nhất
định là đã từng thử giáo dục con trai về sự an toàn, nhưng thứ nhất là ý thức về sự an toàn ở vùng nông thôn vẫn còn khá yếu kém, thứ hai là
những bé trai một khi đã nghịch ngợm thì cha mẹ thường rất khó quản lý,
mà hơn nữa thằng bé còn từng bị bắt cóc gần một năm trời. Cho nên, sự
giáo dục của Triệu Đông Mai gần như không có chút tác dụng nào cả, đứa
bé vẫn thường xuyên chạy đến bờ sông chơi đùa mà chẳng sợ hãi chút nào.
Sự thực về chuyện con mình bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống sông đã
làm tăng thêm nỗi sợ hãi của Triệu Đông Mai về chuyện mình có thể bị mất con thêm lần nữa. Nỗi sợ hãi này càng lúc càng mãnh liệt, đợi đến khi
cô ta không thể chịu đựng được nữa thì liền biến thành một thứ tâm lý
đặc thù.”

”Đó chính là động cơ khiến cô ta tự tay đẩy con trai
mình xuống sông ư?” Tôi vẫn cảm thấy rất khó hiểu. “Tại sao lại như vậy
chứ?”

”Là bởi vì cơ chế tự bảo vệ của tâm lý.” Diệp Thu Vi nói.“Nỗi sợ hãi trong một thời gian dài đã tạo ra cho tâm lý một sự giày vò
khó có thể chịu đựng được. Để tránh bị sụp đổ, tâm lý sẽ tự phát tìm đủ
mọi cách để loại trừ nỗi sợ hãi. Giáo dục về sự an toàn không có chút
tác dụng nào, thằng bé vẫn thường xuyên xuất hiện ở bờ sông, thế là tiềm thức của Triệu Đông Mai liền cho rằng chỉ còn duy nhất một biện pháp có thể loại trừ nỗi sợ hãi, đó chính là tự tay đẩy con trai mình xuống
sông. Sau khi con trai chết, tâm lý của cô ta sẽ chỉ phải chịu đựng nỗi
buồn đau thôi, không còn phải cảm thấy sợ hãi khi bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi con trai một lần nữa. Đây chính là cái gọi là rối loạn ám
ảnh cưỡng chế tiêu cực mà tôi đã nói tới, người bệnh mắc phải chứng này
sẽ muốn thông qua việc loại trừ vật tạo ra nỗi sợ hãi để đạt được mục
đích là hoàn toàn loại trừ nỗi sợ hãi.”

Tôi không kìm được hít sâu một hơi. “Cơ chế tự bảo vệ của tâm lý có thể khiến con người làm ra hành vi cực đoan như vậy ư?”

”Cho nên tôi mới nói rối loạn ám ảnh cưỡng chế tiêu cực hết sức cực đoan,
tuyệt đại đa số người mắc phải chỉ dừng lại ờ giai đoạn tư duy cưỡng chế mà thôi.” Diệp Thu Vi nói. “Giống như Triệu Đông Mai vậy, cô ta cũng
từng có một thời gian bị giày vò bởi tư duy cưỡng chế cuối cùng thì
không chịu đựng được nữa, thế là mới biến suy nghĩ thành hành động.”

Tôi khẽ gật đầu, trầm ngâm nói: “Thì ra là vậy. Nguồn cơn của những suy
nghĩ về việc phát sinh quan hệ tình dục với người đồng giới, giết chết
con của chính mình, nhảy xuống đất khi đứng ở trên cao, đều là nỗi sợ
hãi đối với hậu quả mà bản thân những việc đó mang lại.”

”Đúng
vậy.” Diệp Thu Vi nói. “Anh cho rằng hành vi quan hệ tình dục với người
đồng giới là một chuyện khiến người ta sợ hãi, thế là liền nảy sinh tư
duy cưỡng chế có liên quan, đó là thông qua hành động thực tế để loại
trừ hoàn toàn nỗi sợ hãi đối với chuyện không biết khi nào thì xảy ra
này. Anh rất yêu thương con của mình, sợ nó bị tổn thương, thế là
mới nảy sinh suy nghĩ làm nó bị tổn thương, thậm chí là giết chết nó để
loại trừ nỗi sợ hãi trong nội tâm của bản thân đối với điều này. Anh sợ
bị ngã từ trên cao xuống dưới đất, thế là mới nảy sinh suy nghĩ phải
nhảy xuống dưới, bởi vì một khi nhảy xuống rồi thì anh không còn phải sợ mình không cẩn thận bị ngã nữa. Bất kể là rối loạn ám ảnh cưỡng chế
tích cực hay là rối loạn ám ảnh cưỡng chế tiêu cực, xét cho cùng thì đều là những hoạt động tâm lý nhằm loại trừ nỗi sợ hãi trong nội tâm, sự
khác biệt chỉ là về phương thức mà thôi.”

Tôi bất giác rơi vào
trầm tư. Sự phân tích của Diệp Thu Vi về rối loạn ám ảnh cưỡng chế tiêu
cực đã mang tới cho tôi một sự chấn động lớn chưa từng có, khiến tôi có
được một nhận thức hoàn toàn mới về thế giới tinh thần của loài người.

Mãi một hồi lâu sau tôi mới dần dần bình tĩnh trở lại. “Xin hãy tiếp tục
đi, bản chất của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về cơ bản tôi đã hiểu
rồi. Cô hãy nói tiếp về sự phân tích của mình đối với Lưu Hướng Đông đi, hành vi sờ răng cửa của ông ta rốt cuộc thuộc phạm trù tích cực hay là
tiêu cực vậy?”

”Về chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế tôi hãy còn chưa
nói xong.” Diệp Thu Vi hoi nghiêng người cầm cốc nước lên. “Đôi khi
người ta không chỉ bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế thuần túy tích cực hay
tiêu cực, còn có khả năng kiêm luôn cả hai loại kể trên.” Cô ta khẽ nhấp một ngụm nước, nhìn chăm chăm vào tôi bằng ánh mắt lạnh lùng băng giá.“Anh Trương, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế mà tôi sắp nói ra đây có
mối liên quan cực kỳ mật thiết với anh.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN