Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu
Chương 8: Khi tình yêu vào ngõ cụt
Yêu thì ngọt ngào, thất tình thì đắng cay. Có người thắc mắc, vì sao
tình yêu lại vô duyên vô cớ mất đi, vì sao nói chia tay là chia tay ngay được? Thế nhưng chẳng ai hỏi, vì sao lúc đầu hai người lại yêu nhau?
Nếu có thể trả lời được câu sau, thì nhất định cũng sẽ trả lời được câu
trước. Tôi thà rằng tin là vô duyên vô cớ, chứ cũng không chịu tin là vì chán, vì ghét, mà cuối cùng chia tay.
Bắt đầu học kỳ mới,
Vương Y Bối một mình lên xe khách về trường, bố mẹ định đưa cô
đi nhưng cô không cho. Cô ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, thỉnh
thoảng ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, không rõ tâm trạng thế
nào.
Đầu xuân vẫn chưa tới, gió đông vẫn lưu luyến chưa
đi, khắp nơi gió lạnh ù ù thổi. Vương Y Bối một mình xách
hành lý về trường, về tới phòng ký túc lại một mình chậm
chạp thu dọn giường chiếu. Xong xuôi, cô mới ra ngoài mua thêm
mấy vật phẩm cần thiết, tiện thể đi ăn cơm.
Lúc quay lại ký túc, cô lấy di động ra, muốn gọi điện cho Trần Tử Hàn
nhưng lại không biết nói gì, thông báo cô đã về trường ư, hay
là nói cô nhớ anh?
Cô cứ ngỡ học kỳ này, quan hệ giữa
cô và Trần Tử Hàn sẽ tốt đẹp lên, không ngờ vẫn cứ nửa mặn
nửa nhạt như cũ. Cô tới căn hộ của anh, đợi nguyên một đêm không thấy anh về, hôm sau gọi điện hỏi, anh chỉ nói không để ý tin
nhắn cô gửi. Thế là hai người lại cãi nhau, Vương Y Bối trách
móc Trần Tử Hàn lạnh nhạt với mình, ngay cả tin nhắn cô gửi
cũng không thèm xem, Trần Tử Hàn hết lời giải thích mình bận, không biết cô tới nên mới ở lại công ty cả đêm.
“Vậy bây giờ anh về, em đừng đi đâu nhé!” Anh thỏa hiệp.
“Không cần! Anh cứ tiếp tục làm việc của anh đi.” Tắt máy, Vương Y Bối xách túi rời khỏi nhà Trần Tử Hàn.
Hết lần này tới lần khác như vậy, không cãi nhau trực tiếp thì
cũng khắc khẩu qua điện thoại, dần dần ai cũng thấy mệt mỏi,
chẳng dám gọi điện cho người kia nữa. Hai tháng sau, tình trạng vẫn không khá hơn được chút nào. Một người bạn học tổ chức
sinh nhật, Vương Y Bối bị Uông Thiển Ngữ kéo đi tham dự bằng
được. Đã lâu rồi chưa ra ngoài nên cô liền đồng ý.
Vương Y Bối và Uông Thiển Ngữ dính lấy nhau như hình với bóng, ăn cơm
cũng ngồi cạnh nhau, mọi người ai cũng biết hai cô là một đôi.
Trên lớp, ban cán sự điểm danh chỉ cần nhìn về phía Uông Thiển Ngữ là biết Vương Y Bối có đi học hay không, mấy lần Vương Y
Bối bị đánh dấu trốn học, cô đều cười nói với Uông Thiển
Ngữ: “Cậu hại tớ không ít đâu nhé!”.
Lúc ngồi ăn cơm,
Uông Thiển Ngữ nhỏ giọng hỏi Vương Y Bối về tình hình của
Trần Tử Hàn. Vương Y Bối đáp ngắn gọn “vẫn bình thường” khiến Uông Thiển Ngữ không dám nói thêm gì nữa. Ăn cơm xong, mọi
người kéo nhau tới quán bar có tiếng trong trung tâm thành phố,
ai nấy cũng đều rất hào hứng, Vương Y Bối tỏ ra khá dửng dưng,
thỉnh thoảng câu được câu chăng với Uông Thiển Ngữ.
Quán
bar không khác biệt lắm so với tưởng tượng của Vương Y Bối, chỉ có điều giá rất cao. Mọi người gọi rượu và đồ uống xong mới
hoảng hốt, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thích thú.
Tất cả ngồi quây quanh một bàn, nghĩ ra đủ trò chơi, tuy nhiên cũng không dám quá trớn.
Bầu không khí vui vẻ bao trùm, mọi người đều thấy rất thoải mái.
Một anh chàng không chịu nghe lời khuyên của các bạn, uống rất
nhiều rượu, say đến mức nói năng lung tung. Uông Thiển Ngữ và
Vương Y Bối lại ngồi ngay cạnh anh ta, không khỏi nổi hứng trêu
chọc, giơ tay lên đấm lưng anh ta: “Nào! Đại gia, để tiểu nhân
đấm lưng cho ngài!”.
Chẳng biết say thật hay say giả, anh
chàng kia cũng rất phối hợp mà đáp: “Biểu hiện tốt một chút, đêm nay trở về đại gia có phần thưởng!”.
Cả nhóm bật cười, Uông Thiển Ngữ nói tiếp: “Đại gia đừng có quên đấy nhé!”.
Mọi người đùa càng lúc càng quá đà, Vương Y Bối vui vẻ nói
chuyện một lúc thì đứng dậy đi toilet, lúc trở về, vô tình
nhìn sang một hướng khác liền trông thấy bóng dáng đã lâu không gặp, sắc mặt cô lập tức biến đổi. Trần Tử Hàn đang ngồi với một đám người, mặt mày rạng rỡ. Anh mặc bộ comple vừa vặn
làm tôn lên dáng người nổi bật. Không biết có phải do ảo giác
hay không, Vương Y Bối chợt cảm thấy anh như tiêu điểm giữa đám
đông, khuôn mặt khôi ngôi, nói năng chậm rãi đầy tự tin, động
tác nâng ly rượu cũng đầy khí chất, dường như đã luyện tập
rất nhiều lần.
Anh như vậy, thật sự khiến cô có cảm giác vô cùng xa lạ…
Cô lạnh lùng nhìn anh, còn chưa kịp quay đi thì chợt phát hiện ra người con gái ngồi bên cạnh anh. Đôi mắt cô kinh ngạc mở to.
Hướng Thần!
Cho dù cô ta mặc đồ công sở, không còn dáng dấp của nữ sinh nhưng
Vương Y Bối vẫn có thể nhận ra đó là người đã từng xung đột
với mình hồi cấp ba. Sắc mặt cô sa sầm, hàm răng bặm chặt vào môi.
Anh bận? Bận những gì? Tới nơi này bận rộn? Cùng với Hướng Thần?
Cô thật sự không kiềm chế được. Chẳng kịp suy nghĩ, cô đi thẳng
tới phía anh nhưng đi được nửa đường chợt thấy mình ngốc
nghếch, đến đó rồi nói gì đây? Khiến anh khó xử thì cô được
gì? Huống hồ bạn học của cô cũng đang ở đây, ầm ĩ trước mặt
họ thì cũng tốt đẹp gì.
Nghĩ vậy, Vương Y Bối lại quay
về chỗ các bạn, cũng may mà quán bar này đủ rộng, chỗ cô
cách chỗ Trần Tử Hàn ngồi rất xa. Từ lúc quay về bàn, cô
cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà chơi đùa nữa, Uông Thiển Ngữ
thấy lạ, hỏi cô nhưng cô chỉ nói do uống rượu nên trong người
khó chịu.
Mọi người ăn uống tới khuya mới tàn cuộc.
Vương Y Bối nói với Uông Thiển Ngữ rằng mình đột nhiên nhớ
Trần Tử Hàn, muốn tới nhà anh. Uông Thiển Ngữ không nghi ngờ
gì gật đầu, rồi cùng mọi người về trước.
Vương Y Bối
bắt taxi tới căn hộ của Trần Tử Hàn. Vốn dĩ lúc đầu không có dự định tới đây nên không mang theo chìa khóa, hiện tại cô chỉ
có thể đứng bên ngoài mà chờ.
Cô đi lên cầu thang, ngồi
trước cửa căn hộ. Trong lòng cô không dám chắc đêm nay anh sẽ về nhà, giống như cô không biết hằng ngày liệu anh có về nhà hay
không. Lúc này cô mới phát hiện ra, đã lâu mình chưa tới đây.
Bầu trời đen kịt, xung quanh im ắng không một tiếng động, Vương Y
Bối chỉ nghe thấy nhịp thở của chính mình. Kỳ lạ là, cô không hề thấy sợ hãi.
Cô yên lặng vùi đầu xuống đầu gối,
nghĩ tới những chuyện đã trôi qua rất lâu. Cô và Trần Tử Hàn,
nếu như nhất định phải nói rõ ở bên nhau từ khi nào thì có
lẽ chính là cái đêm hai người ngồi ở cầu thang đó. Năm đó, ông nội vừa qua đời, cô chạy tới quán nét rồi gặp chuyện không
may, sau đó cùng anh chạy trốn. Đã nhiều năm trôi qua, nhưng giờ
nhớ lại cô vẫn cảm thấy đó là một câu chuyện cổ tích, anh như chàng hoàng tử tới cứu vớt cô trong khoảnh khắc cô sắp rơi
xuống vực sâu.
Vương Y Bối hồi tưởng lan man, mãi tới lúc trong đầu xuất hiện hình ảnh của Hướng Thần, dòng ký ức của cô chợt ngừng lại, giống như vừa gặp phải con quái thú trong
cơn ác mộng. Vương Y Bối không khỏi so sánh Hướng Thần trước kia với Hướng Thần hiện tại. Ngày ấy, tình cảm của Hướng Thần
dành cho Trần Tử Hàn biểu hiện rất rõ ràng, còn bây giờ thì
sao? Có phải cô ấy vẫn còn ôm mộng với anh không?
Lẽ nào Hướng Thần và Trần Tử Hàn là ngẫu nhiên gặp mặt? Đâu có
chuyện tình cờ như vậy, dù có cũng là do con người cố tình
tạo ra mà thôi.
Toàn thân Vương Y Bối chợt lạnh toát, tựa như nhiệt độ xunh quanh đột ngột hạ thấp. Cô nhớ tới những
điều một chị khoá trên từng nói, nghĩ đến những điều Đường
Yến nói, nghĩ đến cảnh tưởng cô vừa bắt gặp. Trần Tử Hàn
liên tục nói bận việc, thậm chí sự kiên nhẫn với cô cũng dần
dẫn cạn kiệt, liệu có phải anh đã thay lòng đổi dạ rồi hay
không?
Mọi người đều nói đàn ông thay lòng đổi dạ là
chuyện bình thường, thậm chí còn chân đạp hai thuyền, Vương Y
Bối nghĩ mà hoảng sợ.
Huống hồ, nếu Hướng Thần qua
nhiều năm rồi vẫn còn yêu Trần Tử Hàn, thì nhất định tình cảm dành cho anh rất sâu nặng, nhất định ở trước mặt anh, cô ấy
sẽ tỏ ra dịu dàng, lương thiện, thấu hiểu con người anh. Còn cô thì sao? Lúc này, cô với Trần Tử Hàn chỉ có khắc khẩu, cãi
vã, chẳng phải càng làm nổi bật hình ảnh tốt đẹp của Hướng
Thần ư? Tình cảm của cô với Trần Tử Hàn càng ngày càng nhạt, liệu có đồng nghĩa với việc mối quan hệ giữa anh và Hướng
Thần…
Vương Y Bối không dám tiếp tục tưởng tượng nữa! Cô cảm
thấy lạnh, rất lạnh, dường như cơ thể cô một chút nhiệt độ cũng không
còn.
Quá mãi mê suy nghĩ, Vương Y Bối không để ý tiếng
bước chân tới gần, mãi đến lúc ánh đèn sáng lên, cô mới giật
mình đưa tay lên che mắt theo phản xạ.
“Sao em lại ngồi ngoài này?” Trần Tử Hàn cau mày.
Vương Y Bối hạ tay xuống, sững sờ nhìn anh mấy giây: “Em quên chìa khoá”.
Cứ tưởng anh sẽ đỡ cô đứng lên, không ngờ anh trực tiếp cầm chìa
khoá đi tới mở cửa, cô cắn răng xoa hai chân đứng dậy. Lúc cửa
phòng mở ra, cô nghe thấy giọng nói chỉ trích của anh: “Lớn
rồi đừng có đãng trí như vậy nữa!”.
“Nếu anh về sớm một chút thì em đâu phải chờ lâu như vậy?” Cô tức giận nhìn anh.
Cô bước tới gần, sắc mặt Trần Tử Hàn bỗng sa sầm lại: “Em uống rượu đấy à?”.
Vương Y Bối cười, lướt qua anh, đi vào phòng khách: “Chẳng lẽ chỉ
có mình anh được uống rượu còn em không được? Yêu cầu này của
anh cũng gắt gao quá đấy!”.
“Anh và em không giống nhau. Em đi một mình hay đi với ai?” Thấy cô im lặng, Trần Tử Hàn không
khỏi tức giận: “Em lớn rồi, phải biết chừng mực, đừng có một mình đi uống rượu, nhỡ may gặp phải kẻ xấu thì biết làm thế nào? Nếu là đi cùng với người khác cũng nên nghĩ xem người ta có mục đích gì không?”.
Vương Y Bối đè nén cảm xúc
trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được mà lên tiếng: “Trong mắt
anh, em là một đứa con gái ngu ngốc đúng không? Không phân biệt
nổi đâu là người tốt, đâu là kẻ xấu phải không? Chỉ có anh
thông minh xuất chúng thôi!”. Cô trừng mắt: “À đúng rồi, em quên
mất, anh vốn rất thông minh, thi cử lúc nào cũng xếp thứ
nhất!”.
Giọng điệu của cô tràn ngập sự mỉa mai. Trần Tử Hàn đi một vòng trong phòng khách, có lẽ cảm thấy không cần
thiết phải đôi co với cô, anh lấy quần áo định đi tắm. Thế
nhưng Vương Y Bối không có ý định dừng lại: “Sao anh về muộn như thế?”.
“Xã giao”.
“Xã giao cũng về muộn vậy sao? Rốt cuộc là anh bán nghệ hay bán thân hả?”.
Trần Tử Hàn bất ngờ ném quần áo trong tay xuống, lạnh lùng nhìn cô: “Em đừng có nói bậy bạ nữa đi!”.
Vương Y Bối chăm chú quan sát vẻ mặt giận dữ của anh: “Vậy thì tóm lại là anh đi với ai?”.
“Có nói em cũng không biết!”
“Sao anh dám chắc là em không biết? Anh không dám nói thì có!”
“Em thật sự càng ngày càng vô lý rồi đấy!” Trần Tử Hàn nhặt quần áo lên, đi về phía phòng tắm. Vương Y Bối vội đuổi theo, nhưng anh đã nhanh chóng
đóng cửa lại, cô chỉ nghe thấy một tiếng “sầm” vang lên bên tai.
Vương Y Bối tựa lưng vào tường, không thể hiểu nổi vì sao anh lại như vậy. Quá khứ… quá khứ rõ ràng anh không như thế…
Trần Tử Hàn tắm xong đi ra, thấy cô vẫn còn đứng ngoài cửa phòng tắm, có vẻ
nhất định không chịu cho qua chuyện này. Anh thở dài, có ý định thỏa
hiệp: “Anh mệt lắm, anh muốn nghỉ ngơi rồi”.
“Mệt mệt mệt! Lúc
nào thấy em, anh cũng mệt, thấy người khác thì tinh thần phơi phới!” Ánh mắt cô phóng thẳng trên mặt anh, thấy anh phớt lờ mình, sự phẫn nộ
trong lòng lại càng gia tăng: “Anh không được đi! Nói rõ mọi chuyện đã,
rốt cuộc hôm nay anh đi gặp ai?”.
“Vương Y Bối, em còn không chịu để yên sao?”
“Hôm nay anh không nói rõ ràng thì đừng mong em để yên.” Vương Y Bối không chút dao động.
Trần Tử Hàn trầm mặc một lát: “Vậy thì tùy em!”.
Lại là cái thái độ ấy! Cô hoàn toàn không thể chịu đựng nổi.
“Được rồi, anh không nói thì để em nói hộ anh! Là Hướng Thần đúng không? Anh
đã đi gặp cô ấy đúng không? Cô ấy làm cùng công ty với anh, hai người
thường xuyên tiếp xúc phải không?”
Trần Tử Hàn ngồi trên sofa,
chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ mặt anh hoàn toàn dửng dưng: “Đúng
là hôm nay anh đi dự tiệc với Hướng Thần, nhưng còn có nhiều người khác. Em không nên nghĩ… xấu xa như vậy!”.
“Nếu hai người thật sự không có gì thì lúc nãy sao anh không thẳng thắn nói ra?”
“Anh thấy không cần thiết.”
“Em chẳng là gì của anh, anh đương nhiên thấy không cần giải thích với em rồi!”
Thấy cô cứ khăng khăng muốn dây dưa chuyện này, Trần Tử Hàn thở dài: “Em muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, anh đi ngủ đây!”.
“Anh…”
Trần Tử Hàn ôm chăn ra ngoài sofa, quyết định tối nay ngủ ngoài phòng khách, nhường lại giường cho cô. Trước đây dù có cãi nhau kịch liệt đến mấy,
hai người vẫn ngủ chung giường, chỉ không thèm nhìn đối phương mà thôi.
Trần Tử Hàn đi qua người cô, khẽ nói: “Em hiện tại khiến anh cảm thấy rất mệt mỏi…”.
Sau hôm ấy, Vương Y Bối hễ rảnh là lại gọi điện cho Trần Tử Hàn. Có lúc anh đang bàn công việc với đồng nghiệp, có lúc anh đang họp, cô không kiêng dè giờ giấc, bất cứ khi nào muốn là gọi. Gọi lần đầu anh không nghe, cô kiên trì gọi tiếp tới khi nào anh nhận thì thôi, mỗi lần như vậy cô đều chất vấn anh vì sao mãi không nghe máy, liệu có phải anh đang làm
chuyện gì mờ ám hay không.
Vương Y Bối thường xuyên tới căn hộ
của Trần Tử Hàn hơn, hễ anh về nhà với mùi rượu nồng nặc là lại tra hỏi
anh đi với những ai, về muộn cũng đòi phải nói rõ lý do.
Hôm nay
tan làm, Trần Tử Hàn còn phải đi dự tiệc nên về tới nhà đã khuya. Vương Y Bối đã làm sẵn một bàn thức ăn đợi anh nhưng anh vừa vào cửa đã muốn đi tắm, bèn nói: “Anh ăn rồi”.
Vương Y Bối không nói không rằng, thẳng tay cầm lấy đĩa thức ăn ném tới chân Trần Tử Hàn.
Anh dừng lại, giận dữ nói: “Em làm gì thế hả?”.
“Anh ăn rồi thì chỗ này cũng chẳng để làm gì nữa.”
Trần Từ Hàn trừng mắt: “Em thật là…”.
“Vô lý đúng không?” Vương Y Bối cười chua chát: “Em vô lý, vậy Hướng Thần thì sao? Thấu tình đạt lý đúng không?”.
“Cô ấy ít ra cũng không ấu trĩ như em.”
“Ấu trĩ?” Vương Y Bối bật người đứng dậy: “Vậy anh đi mà tìm người khác
hiểu anh. Đi tìm đi!”. Nói xong, cô lại cầm lấy một đĩa thức ăn khác ném về phía Trần Tử Hàn.
Anh không buồn ngăn cản cô, để mặc cả đĩa
thức ăn rơi trên người. Vương Y Bối cũng ngây người nhìn anh. Một lúc
lâu sau, Trần Tử Hàn nhắm mắt lại, dường như chuẩn bị đưa ra một quyết
định hệ trọng: “Thời gian này em đừng tới đây nữa, chúng ta suy nghĩ
lại…”.
“Ý anh là gì?”
“Em nghĩ gì thì là ý đó.” Chưa bao giờ anh cảm thấy mệt mỏi đến vậy.
Mấy ngày sau đó, Vương Y Bối hoàn toàn thay đổi, mạng không lên, cơm không
ăn, cả ngày nằm bất động trên giường. Uông Thiển Ngữ rất lo lắng, đến
nhà ăn mua cơm mang về, Vương Y Bối cũng không chịu ăn. Nhân lúc hai
người bạn cùng phòng đi vắng, Uông Thiển Ngữ lân la leo lên giường cô,
kéo tấm chăn đang trùm kín trên mặt cô ra. Vương Y Bối cố sức giằng lại.
“Bỏ ra!” Uông Thiển Ngữ cáu gắt: “Dù có buồn bực thế nào cũng không thể như vậy được. Cả ngày nằm bẹp dí một chỗ, cơm cũng không ăn, cậu tưởng cậu
làm vậy có thể khiến người khác thay đổi chắc? Chỉ tự hại mình thôi!”.
Thấy Vương Y Bối nới lỏng tay, Uông Thiển Ngữ liền lật chăn ra. Thấy trên
mặt cô toàn là nước mắt, Uông Thiển Ngữ lo lắng hỏi: “Sao thế này? Đừng
buồn nữa!”.
Cô ôm lấy Y Bối vào lòng an ủi.
Chờ Vương Y
Bối nín khóc, Uông Thiển Ngữ mới lấy khăn giấy giúp cô lau nước mắt.
Vương Y Bối kéo Uông Thiển Ngữ nằm xuống với mình, tâm trạng vẫn chưa
hết kích động, câu nói không ngừng bị gián đoạn: “Anh ấy nói tụi mình
cần một thời gian yên tĩnh để suy nghĩ lại mọi chuyện, anh ấy bảo tớ
đừng tới tìm anh ấy… Có phải anh ấy muốn chia tay với tớ không?”.
Vưưng Y Bối nắm lấy tay Uông Thiển Ngữ, đôi mắt to tròn của cô còn ngấn nước.
“Cậu đừng cuống!” Uông Thiển Ngữ hoàn toàn đoán trước được chuyện này có
liên quan tới Trần Tử Hàn. Vương Y Bối vốn không quan tâm tới nhiều thứ, những chuyện khiến cô ấy đau khổ lại càng ít.
“Trước đây anh ấy
không như thế. Anh ấy chưa bao giờ nặng lời với tớ, vậy mà bây giờ lại
quát mắng tớ, nói tớ vô lý, ngang ngược. Hơn nữa, anh ấy qua lại với
người con gái tớ vốn rất ghét mà còn không cho tớ nói. Anh ấy càng ngày
càng quá đáng!”
“Trước đây tớ nấu cơm, anh ấy còn tỏ ra thương
xót bàn tay tớ bị thô ráp, bây giờ tớ nấu cơm, chờ anh ấy về ăn cùng mà
anh ấy còn không thèm nhìn mâm cơm lấy một lần. Vì sao lại đối xử với tớ như vậy chứ? Chẳng lẽ trước đây anh ấy tốt với tớ là giả ư?”
Uông Thiển Ngữ biết cô còn kích động nên không nói gì, để mặc cô trút giận,
mong là nói hết những bực tức xong cô sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
“Liệu có phải tớ đã quá tin tướng anh ấy không? Trước đây nghe nói anh ấy có
quan hệ mờ ám với một bạn nữ trong trường nhưng tớ vẫn tin anh ấy, chưa
bao giờ nghi ngờ gì cả. Bây giờ tớ cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu
nổi anh ấy nữa rồi, không biết sau lưng tớ, anh ấy như thế nào. Anh ấy
còn ngang nhiên gặp gỡ Hướng Thần mà không thèm để ý tới cảm nhận của
tớ. Dù giữa hai người họ không có gì thì cũng nên giữ khoảng cách một
chút chứ, rõ ràng biết tớ không thích Hướng Thần nhưng vẫn cố tình làm
vậy, anh ấy không quan tâm tới tớ.”
“Cậu nói xem, tớ phải làm gì
bây giờ? Dù trước kia anh ấy có lừa dối tớ, tớ vẫn không muốn mất anh
ấy…” Cô ôm lấy Uông Thiển Ngữ mà khóc.
Uông Thiển Ngữ vỗ lưng cô: “Y Bối, cậu phải hiểu rõ không ai có thể giúp cậu, một vài chuyện cậu
không nên nghĩ quá phức tạp. Tớ chỉ có thể nói, cậu ở đây khóc lóc, đau
lòng hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết, Trần Tử Hàn không nhìn thấy. Cậu nên tự hỏi chính mình xem mình muốn gì, nếu còn luyến tiếc thì hãy cứu
vãn tình cảm này”.
Vương Y Bối mở to đôi mắt, đúng thế, cô vẫn còn luyến tiếc, ở đây khóc lóc thì được gì?
Uông Thiển Ngữ tìm cơ hội đi gặp Trần Tử Hàn, nói với anh tình hình hiện tại của Vương Y Bối. Hai người họ từ cấp ba có thể kéo dài tới bây giờ là
điều không dễ dàng gì, vì những chuyện nhỏ nhặt mà làm ảnh hưởng tới
tình cảm thật không đáng. Nhưng từ đầu tới cuối chỉ có mình cô nói, Trần Tử Hàn hoàn toàn dửng dưng, thái độ ấy không khỏi khiến Uông Thiển Ngữ
bắt đầu nghi ngờ. Cuối cùng, Trần Tử Hàn chỉ nói một câu, có những
chuyện, ngoại trừ đương sự ra, người ngoài cuộc căn bản không nhìn rõ.
Nghe anh nói vậy, Uông Thiển Ngữ thấy lo lắng thay cho Vương Y Bối.
Vương Y Bối suy nghĩ về những điều Uông Thiển Ngữ nói, cảm thấy rất có lý,
những chuyện cô làm hiện tại hoàn toàn vô dụng, thậm chí còn khiến cho
mối quan hệ của hai người thêm xấu đi. Cô không muốn để mất Trần Tử Hàn.
Nghĩ thông suốt, tâm trạng cô lại tốt lên. Đúng, cô không thể tiếp tục cãi
vã với anh nữa, cô phải khôi phục lại mối quan hệ tốt đẹp giữa hai
người. Tiết học cuối, Vương Y Bối nhờ Uông Thiển Ngữ điểm danh giúp rồi
đi tới căn hộ của Trần Tử Hàn. Cô vui vẻ quét tước dọn dẹp nhà cửa sạch
sẽ, mua thêm một vài món đồ trang trí, thay nước trong bình nuôi rùa,
giặt mấy bộ quần áo bẩn anh thay ra. Làm xong tất cả, cô mới gọi điện
thoại cho Trần Tử Hàn, nhỏ nhẹ hỏi anh hôm nay có phải tăng ca hay
không, lúc nào có thể về.
Trần Tử Hàn nghe được giọng nói dịu dàng của cô, trong lòng cũng thấy thoải mái, báo với cô, anh sẽ về sớm.
Mọi thứ đều rất thuận lợi, Vương Y Bối đã mua một chai rượu vang đỏ, làm một bàn thức ăn lớn, đợi anh trở về.
Cô ngắm nhìn kiệt tác của mình, vô cùng hài lòng.
Trần Tử Hàn về tới nhà, Vương Y Bối nhanh nhẹn chạy ra đỡ lấy áo khoác anh
vừa cởi. Thấy cô trở lại dáng vẻ ngoan ngoãn như xưa, anh cũng dịu dàng
hơn. Anh nhìn bàn thức ăn trước mặt, biết cô đang cố gắng lấy lòng mình, chợt cảm thấy hối hận vì thái độ của mình trước đây.
“Đừng làm nữa, ăn cơm đã!”
Vương Y Bối nhận thấy anh như vậy lập tức hiểu ra lần này mình đã làm đúng.
Cô nhanh chóng tắt đèn, châm nến đã cắm sẵn. Trần Tử Hàn chỉ lắc đầu,
không lên tiếng.
Ngồi xuống bàn, Vương Y Bối cầm chai rượu lên
rót cho anh một ly, cô một ly: “Trước đây em sai, em khiến anh mệt mỏi.
Bây giờ em mượn rượu xin lỗi anh, anh đại nhân đại lượng không tính toán với tiểu nhân nữa nhé!”.
Trần Tử Hàn cười, những điều cần nói cô đều đã nói hết rồi, anh biết nói gì đây?
Anh cầm lấy ly rượu: “Vậy thì lần sau không được như thế nữa!”.
Cô gật đầu, uống cạn ly rượu. Sự dịu dàng của anh khiến cô cảm thấy rất
yên tâm, trong trái tim anh vẫn có cô, chỉ cần thái độ của cô đúng mực
là mọi chuyện sẽ tốt đẹp như xưa.
Bầu không khí bữa cơm rất bình
yên, thỉnh thoảng Vương Y Bối kể chuyện trường lớp, cũng không quên hỏi
han công việc của anh, dặn dò anh chú ý giữ sức khỏe. Trần Tử Hàn vì thế mà thấy lòng ấm áp hẳn lên.
Tình hình chuyển biến tốt đẹp, Vương Y Bối mới thử mở miệng thăm dò: “Bây giờ tìm công việc có khó lắm không?”.
Trần Tử Hàn cứ ngỡ cô sắp sang năm tư nên lo lắng tới chuyện việc làm, anh
trấn an cô: “Chỉ cần yêu cầu không quá cao thì cũng không khó khăn lắm
đâu”.
Vương Y Bối đột nhiên vui vẻ hẳn lên: “Ừm, em cũng thấy xin việc không đến nỗi cực nhọc như người ta đồn”. Cô quan sát anh: “Nếu
tìm việc không quá khó thì anh đổi công việc khác chắc là không thành
vấn đề phải không?”.
“Sao cơ?” Sắc mặt Trần Tử Hàn thoáng cái biến đổi, lập tức hiểu ra ngụ ý trong lời nói khi nãy của cô.
Vương Y Bối đứng dậy, đi tới bên cạnh anh, nám lấy cánh tay anh làm nũng:
“Anh đổi việc khác, đừng làm ở công ty hiện tại nữa. Anh xem xem, động
một tí là lại tăng ca làm thêm, vất vả như vậy, thà tìm một công việc
khác nhàn nhã hơn có phải tốt không?”.
Trần Tử Hàn nhìn cô, rất
muốn nói cho cô rõ tình hình công việc và điều kiện tuyển dụng của những công ty lớn hiện nay, thế nhưng thấy dáng vẻ kiên quyết của cô, anh lại chán nản không nói.
Anh kéo tay cô ra, cô không buông.
“Đừng ngốc như vậy!” Trần Tử Hàn thở dài.
Vương Y Bối cắn môi, thấy anh không có ý định làm theo những gì mình nói, cô
nhất thời nổi cáu: “Với năng lực của anh thì lo gì không tìm được công
việc tốt? Vì sao nhất định phải ở lại công ty này? Em thật sự không hiểu nổi, họ bắt anh một ngày bận rộn bao nhiêu việc như vậy mà anh vẫn muốn làm cho họ, rốt cuộc là vì lý do gì?”.
Trần Tử Hàn không muốn
tranh cãi với cô, đứng dậy định đi. Vương Y Bối chạy tới giữ anh lại:
“Anh nói đi, vì sao? Anh không chịu thôi việc ở công ty đó là vì Hướng
Thần phải không? Rời khỏi đó anh sẽ không được gặp cô ấy nữa nên đương
nhiên anh không muốn đi. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ, anh vừa vào công ty đó thì cô ấy cũng vào. Anh định lừa ai chứ?”.
Trần Tử Hàn gạt tay cô ra: “Bây giờ anh không muốn nói chuyện với em”.
“Nói đi, anh không nói cho rõ ràng em không để anh đi!” Cô kéo Trần Tử Hàn
lại: “Có đúng là vì Hướng Thần mà anh mới kiên quyết ở lại Quảng Vũ hay
không?”.
Trần Tử Hàn nheo mắt, ánh mắt thâm trầm, anh nhìn cô,
muốn cười nhưng không cười nổi. Hai người đã ở bên nhau nhiều năm rồi,
từ cấp ba đến đại học, trải qua rất nhiều chuyện, vậy mà hiện tại cô lại nghĩ về anh như thế. Thật sự nực cười!
Giọng nói của anh không chỉ có tức giận mà còn có cả sự thất vọng: “Đúng thế! Đúng như những gì em nói, em hài lòng chưa?”.
Bàn tay cô chậm chạp tuột khỏi cánh tay anh. Anh đã thừa nhận rồi, anh thật sự vì Hướng Thần mà ở lại Quảng Vũ.
Trần Tử Hàn đi rồi, Vương Y Bối vẫn đứng lặng, cô xoay người lại, một tay
gạt hết đồ ăn trên bàn xuống đất. Những âm thanh va chạm, rơi vỡ vang
lên không ngừng, giống như trái tim cô cũng đang vỡ vụn thành từng mảnh.
Những lúc dốc lòng làm việc, Trần Tử Hàn không hề nghĩ tới bất cứ chuyện gì.
Trước khi tan ca, Thân Thiệu An lại thường nhắc nhở với anh một vài điểm quan trọng, anh cũng nhanh chóng tiếp thu những gì Thân Thiệu An nói.
Về vấn đề mà Y Bối để cập tới, anh chợt có cảm giác khó đưa ra được đáp
án chính xác. Anh tình nguyện ở lại Quảng Vũ, có thể là bởi vì ở đây anh được rèn giũa rất nhiều, nhận được nhiều dự án, đồng thời cũng dần dần
được lòng mọi người. Tuy rằng anh còn trẻ, một vài chuyện suy nghĩ chưa
được thấu đáo nhưng các bậc tiền bối vẫn rất coi trọng anh, hơn nữa,
giám đốc cũng nhìn anh bằng con mắt đặc biệt. Hiện tại phải làm việc vất vả nhưng anh có thể nhìn thấy ánh bình minh ngay trước mắt.
Thực ra lúc suy nghĩ tới những điều này, Trần Tử Hàn cũng không tránh khỏi
tự oán hận. Nếu bản thân anh là con cái của một gia đình giàu có thì anh sẽ chẳng phải đi làm công, cả ngày phải để ý sắc mặt của người khác,
lại càng không bị bạn gái hay bà xã càu nhàu là không có bản lĩnh, không có tiền đồ. Giả thiết chỉ là giả thiết mà thôi, thực tế thì anh chỉ là
một người bình thường, đương nhiên anh phải nỗ lực nhiều hơn. Anh tin
rằng chỉ có nỗ lực mới có thể đổi lấy được những thứ mình muốn. Quá khứ
như vậy, hiện tại cũng như vậy. Anh muốn làm một người nổi bật, cho nên
không nỡ từ bỏ mọi thứ trong tay. Được cấp trên coi trọng, có cơ hội
thăng tiến, những thứ này đều cần thiên thời địa lợi nhân hòa mới có,
anh không từ bỏ được.
Ra khỏi công ty, Hướng Thần đã đuổi theo
anh hỏi: “Cậu cãi nhau với người yêu à?”. Tuy là câu hỏi nhưng sắc mặt
lại tỏ ra chắc chắn.
Trần Tử Hàn ngờ vực liếc cô: “Hôm nay cậu rảnh rỗi quá nhỉ?”.
Hướng Thần mỉm cười: “Sao cậu không tò mò vì sao tớ biết cậu cãi nhau với người yêu?”.
Trần Tử Hàn im lặng.
Hướng Thần thở dài. Mặc dù giờ phút này anh đang nhìn cô bằng vẻ mặt thờ ơ,
nhưng cô vẫn rung động trước anh. Mỗi một động tác, một cử chỉ của anh
đều chạm tới đáy lòng cô. Rất nhiều lần cô huyễn tưởng người con gái bên cạnh anh chính là mình, mỗi ngày cô đều nấu cơm cho anh, giặt đồ cho
anh, xoa bóp cho anh khi anh mệt mỏi, an ủi anh khi anh có chuyện buồn
phiền.
Cô cười cay đắng. Người con gái ở bên anh rõ ràng không
phải cô, cũng không tốt như trong tưởng tượng của cô. Có lẽ, nếu cô ta
là một người ưu tú thì cô sẽ không cảm thấy không cam lòng như vậy.
“Người yêu cậu đến tìm tớ!” Hướng Thần hoàn toàn không muốn dùng ba chữ “người yêu cậu” để nói, nhưng cô càng không muốn nhắc tới tên người đó. Mỗi
khi bạn học cũ nhắc tới Vương Y Bối, người tiếp theo họ nhắc tới nhất
định là Trần Tử Hàn và ngược lại, như thể cả thế giới này đều biết hai
người là một đôi vậy. Cô thật sự khó chịu!
Sắc mặt Trần Tử Hàn biến đổi. Hướng Thần hiểu rõ anh đã nổi giận, dù vẻ mặt anh đang cố kiềm chế.
“Người yêu cậu nói tớ làm ảnh hưởng tới tình cảm của hai người. Tớ rất tò mò,
không biết tớ trở thành nhân vật quan trọng như thế từ khi nào?” Cô quan sát sắc mặt của Trần Tử Hàn: “Đương nhiên là cậu ấy cũng cũng chỉ vòng
vo ám chỉ thôi. Nhưng mà tớ nghĩ, nếu cậu ấy đã suy nghĩ tới những vấn
đề không có thật như vậy thì cậu cũng nên dành nhiều thời gian quan tâm
cậu ấy một chút”.
“Xin lỗi khiến cậu gặp phiền phức!” Trần Tử Hàn gật đầu với Hướng Thần rồi bỏ đi.
Hướng Thần đứng yên rất lâu, nhìn bóng dáng Trần Tử Hàn mỗi lúc một xa. Cảm
giác hệt như thời cấp ba, cô vĩnh viễn chỉ có thể đứng nhìn sau lưng
anh, lúc ấy, điều cô mong mỏi nhất chính là anh quay đầu lại, để nhìn
thấy cô vẫn đang đứng ở chỗ cũ. Hiện tại, không ngờ cô vẫn còn ôm niềm
hy vọng đó.
Nhiều năm trôi qua, cô vẫn luôn đợi anh, đợi anh quay lại sẽ phát hiện ra cô chưa bao giờ rời khỏi anh, thế nhưng, một lần
cũng không có, anh không hề quay lại nhìn cô.
Vương Y Bối thật sự bất ngờ, Trần Tử Hàn lại chủ động tới tìm, cô còn tưởng anh không thèm
để ý tới cô nữa. Nhận được điện thoại của anh, cô lập tức bật dậy trên
giường, hai bậc cầu thang cuối cùng cũng không bước, vội vã nhảy xuống.
“Này! Cậu làm cái gì thế hả? Cẩn thận không người tầng dưới lên kiến nghị bây giờ!” Bạn cùng phòng bĩu môi.
“Ảnh hưởng gì tới tớ chứ!” Vương Y Bối không thèm để ý, lập tức chạy đi tìm
quần áo, do dự không biết nên mặc bộ nào nhưng lại sợ anh phải đợi lâu,
cô lao vào WC thay quần áo, phớt lờ cô bạn đang ngồi trong đó.
Xong xuôi cô bắt đầu trang điểm, khi đã thấy đủ xinh đẹp rồi mới ra khỏi
phòng. Tâm trạng cô rất tốt, ra khỏi cửa còn không quên chào bạn cùng
phòng một câu.
Cửa vừa đóng lại, hai cô bạn kia liền ngồi xuống
bàn tán: “Cậu ấy làm sao vậy? Lúc thì như xác chết nằm bẹp dí trên
giường, lúc thì như người điên”.
“Thôi đi, cậu không thấy cậu ấy
vừa nhận điện thoại à? Trăm phần trăm là người yêu gọi tới, còn ai có
thể khiến cậu ấy như vậy nữa chứ! Thật chẳng hiểu Uông Thiển Ngữ ra làm
sao, một người xấu tính xấu nết như vậy mà cậu ấy cũng toàn tâm toàn ý
quan tâm tới.”
“Còn không phải ư? Đám con trai lớp mình chẳng
phải cũng đều nâng đỡ Y Bối và Thiển Ngữ sao? Lần trước tớ lên phòng
giáo vụ, thấy lớp trưởng còn giấu nhẹm vụ Y Bối trốn học nữa, những
người khác làm gì có đãi ngộ ấy.”
…
Vương Y Bối hào hứng
xuống dưới ký túc. Tới đại sảnh tầng trệt, cô dừng lại trước tấm gương
lớn, xoay người ngắm lại một lượt rồi mới đi tiếp, khiến mấy anh bạn
ngồi gần đó không khỏi dán ánh mắt lên người cô.
Cô chưa đi được
bao xa thì đã trông thấy Trần Tử Hàn đứng ở ngay lối rẽ đợi mình. Cô vội vàng chạy tới hỏi: “Đợi em lâu chưa?”, rồi vô tư nắm tay anh.
Thế nhưng, Trần Tử Hàn lại gạt tay cô ra.
Cô ngây người nhìn anh: “Chúng mình đi ăn hay là…”.
“Đi thôi, tìm một nơi yên tĩnh rồi nói chuyện!” Trần Tử Hàn hoàn toàn lạnh lùng.
Đi được hai bước, không thấy cô đi theo, anh quay đầu lại nhìn.
Vương Y Bối đang nhìn theo anh, niềm vui sướng vừa rồi bị anh hắt một bát
nước lạnh dập tắt. Có lẽ cô đã hiểu lầm mục đích anh tới lần này. Không
phải anh đến đưa cô đi ăn, càng không phải đến hòa giải: “Có chuyện gì
cứ nói ở đây cũng được. Đi xa tí nữa em lại phải về một mình, em lười
đi!”.
Trần Tử Hàn thấy ánh mắt cô lạnh lùng, liền từ bỏ ý định khuyên nhủ cô.
“Được. Anh đến vì muốn nói với em, chuyện giữa hai chúng ta không liên quan gì tới người ngoài. Em đừng có giận cá chém thớt!”
“Ý anh là gì?”
“Vì sao em lại tới tìm Hướng Thần?”
Máu trong người cô toàn bộ đều sôi trào. Vừa mới nhận được điện thoại của
anh, cô đã vội vội vàng vàng dậy sửa soạn trang điểm để gặp anh, muốn
anh thấy cô là người đẹp nhất, cô còn tưởng anh đến để dỗ dành cô chuyện lần trước. Vậy mà, hóa ra anh tới tìm cô là vì một người con gái khác.
Đã bao lâu rồi anh không gặp cô? Vì sao vừa mới xuất hiện đã nhắc tới người con gái khác?
“Là cô ấy nói với anh đúng không? Có phải anh thấy cô ấy khóc lóc nên động
lòng rồi không? Đau lòng lắm phải không? Nhịn không được nên tới tìm em
tính sổ phải không?” Cô phẫn nộ đến mức toàn thân run lên: “Em đi tìm
Hướng Thần đấy! Thì sao nào? Dám làm còn sợ người khác nói sao?”. Cô
trừng mắt nhìn anh.
Trần Tử Hàn nổi giận: “Sao em lại có thể biến thành cái bộ dạng này?”.
“Bộ dạng gì? Đanh đá chua ngoa à? Con điên à? Đàn ông con trai các anh lúc
đã chán một đứa con gái có thể dùng lời thoại khác để nói được không?
Đàn anh khóa trên của em lúc đòi chia tay người yêu cũng nói hệt như
vậy.”
Trần Tử Hàn bặm môi, dáng vẻ như đang nhẫn nhịn hết mức.
Vương Y Bối nhìn anh: “Anh ngồi xe từ xa tới đây là vì muốn tìm em tính sổ
phải không?”. Cô cười: “Trần Tử Hàn, câu này phải để em hỏi anh. Sao lại biến thành cái bộ dạng này? Có phải đàn ông hễ đi quá trớn đều không
phải trả giá gì nên coi chuyện thay lòng đổi dạ là lẽ đương nhiên?”.
“Chính em mới là người làm sai rồi còn không biết nhận lỗi!”
“Em làm sai? Nói cho anh biết, em chẳng biết em làm gì sai cả! Sai lầm lớn nhất của em là quen anh, tin anh! Em là đứa đần độn!”
“Em đã nghĩ như vậy thì chúng ta không còn gì để nói tiếp nữa!” Trần Tử Hàn không buồn nhìn cô lấy một lần, dứt khoát quay lưng đi.
Vương Y Bối đuổi theo, kéo lấy cánh tay anh: “Anh đang chột dạ?”.
“Tùy em nghĩ!”
Anh đã không còn quan tâm tới cô nữa rồi, đã để mặc cô muốn nghĩ sao thì nghĩ rồi. Cô buông tay: “Anh là đồ khốn!”.
Trần Tử Hàn đi thẳng, không quay đầu lại.
Vương Y Bối nhìn theo bóng lưng anh. Giữa đường người đến người đi, cô ngồi
bệt xuống, bật khóc. Khóc vì người cô quan tâm nhất đã bỏ cô mà đi, khóc vì người cô yêu đến thế đã bỏ cô mà đi, khóc vì bản thân chẳng khác nào đứa ngốc.
Vì sao tình yêu của cô lại biến thành thế này?
Mọi người đi qua hiếu kỳ nhìn cô. Cô ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên:
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người thất tình bao giờ à?”.
Cô tức giận gào thét, mặc kệ mất mặt đến thế nào.
Nhiều năm sau mỗi khi nhớ lại, cô đều cảm thấy rất thỏa mãn vì trận khóc thảm thiết ấy. Dũng khí lớn đến đâu mới có thể khiến cô ở trước mặt bao
nhiêu người mà khóc lóc thỏa thích một trận, không thèm quan tâm tới ánh mắt mọi người. Sau này, dù có ấm ức đến nhường nào cô cũng cố gắng đè
nén, có khóc cũng sẽ tìm một nơi không người mà lén lút khóc, thậm chí
kìm nén nước mắt vào trong, chẳng còn dũng khí đâu mà khóc không kiêng
dè như xưa nữa. Cô đã mất đi sự dũng cảm ấy mãi mãi, nên cô mới chấm
điểm tuyệt đối cho trận khóc kia.
Một thời gian dài sau ngày hôm
ấy, Vương Y Bối trở nên rất an phận, ăn ngủ đúng giờ, đi học chăm chỉ.
Bình thường đến mức bất thường. Cô nhớ lại cuộc trò chuyện ngày hôm đó,
tự an ủi bản thân rằng ngoài “chia tay” ra, hai người không hề nói bất
cứ điều gì nữa, thực ra thì cũng đúng là như vậy.
Khi tâm trạng
bình ổn, cô nói với Uông Thiển Ngữ rằng cô và Trần Tử Hàn đã đi tới
đường cùng. Thái độ của cô bình tĩnh đến kỳ lạ, khiến Uông Thiển Ngữ sởn da gà, hoài nghi hỏi: “Sao không thấy cậu có một chút đau khổ nào
thế?”.
Vương Y Bối thở dài, cười đáp: “Tớ còn chưa kịp phản ứng”.
Thời điểm cô lấy lại phản ứng chính là nửa tháng sau đó. Cô ý thức rõ ràng
cô đã mất Trần Tử Hàn, sau này anh và cô sẽ không có bất cứ liên quan
nào nữa. Suy nghĩ ấy mọc rễ ăn sâu trong đầu cô, nhanh chóng đâm chồi
nảy lộc. Cô dần dần nổi cơn điên, bắt đầu gọi điện cho Trần Tử Hàn liên
tục, cãi cọ không biết mệt mỏi là gì, sau đó anh không nghe điện của cô
nữa, cô liền đi tới nhà anh, gặp mặt là bám riết lấy anh. Trần Tử Hàn
hiện tại có lẽ đã vô cùng chán ghét cô, không thèm để ý tới cô nữa, dần
dần, ngay cả nhà anh cũng không về.
Bây giờ dáng vẻ Trần Tử Hàn
lúc trông thấy cô chẳng khác nào gặp phải quỷ, luôn luôn tránh né. Nhớ
lại quá khứ, Vương Y Bối lại cảm thấy không cam lòng. Cứ như vậy chia
tay sao? Dựa vào đâu? Chia tay như vậy chẳng phải là tác thành cho anh
và Hướng Thần hay sao? Cô không vĩ đại đến thế, không muốn hai người họ
được như ý.
Chỉ cần rảnh rỗi là cô lại gọi điện cho anh, gọi mãi, gọi mãi, cho tới khi anh tắt máy… Cô giống như một kẻ điên, không ngừng gọi điện, không ngừng đi tìm anh. Rõ ràng chính bản thân cô cũng không
biết cô muốn nói gì với anh, nhưng vẫn không không chế nổi bản thân tiếp tục những hành động điên rồ kia.
Cô vẫn luôn huyễn tưởng tới một ngày, khi cô thức dậy, cô và Trần Tử Hàn vẫn hạnh phúc bên nhau. Anh
không trốn tránh cô, không tắt điện thoại khi cô gọi đến…
Đôi khi cô cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng cô không muốn buông tay. Cô đổ lỗi toàn
bộ sự thay đổi của anh lên người Hướng Thần. Nếu như không có Hướng
Thần, hiện giờ cô và anh vẫn tốt đẹp. Cô từng hỏi qua một người bạn nam, cậu ta nói với cô, hai người yêu nhau được một thời gian dài sẽ nảy
sinh chán nản lẫn mệt mỏi, lúc ấy nếu xuất hiện một kẻ thứ ba, người đàn ông rất dễ thay lòng đổi dạ. Nghe vậy, cô càng thêm khẳng định, mọi
chuyện đến bước đường này đều là vì sự xuất hiện của Hướng Thần.
Hôm nay, Vương Y Bối dậy sớm, đã lâu cô chưa gặp Trần Tử Hàn, cô muốn đến công ty tìm anh, có không tin không thể tìm được.
Nhưng cô đã không gặp đúng dịp, tới Quảng Vũ, gặp một đồng nghiệp của Trần Tử Hàn, cô mới biết anh được phái tới Hoàn Quang đàm phán một dự án. Cô
cảm ơn đối phương rồi rời khỏi Quảng Vũ.
Lúc này cô lại lưỡng lự giữa việc về trường học và ở lại đợi anh, cuối cùng cô quyết định đợi anh về.
Cô lấy di động ra tìm chỉ dẫn đường tới Hoàn Quang. Cô nghĩ, chỉ cần đứng
đợi ở một đoạn đường bắt buộc phải đi qua khi tới Hoàn Quang, nhất định
có thể gặp được anh. Không biết vì sao phải gặp, cô chỉ biết cô muốn gặp anh.
Vương Y Bối đứng đợi ở đầu đường, tưởng tượng tới lúc nhìn
thấy anh, cô nên bình tĩnh nói chuyện, hay cứ làm ầm lên như trước? Cô
còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào thì đã thấy bòng dáng Trần Tử Hàn, cô
lập tức đứng dậy đi về phía anh.
Thế nhưng chỉ đi tới nửa đường
thì mặt cô biến sắc. Bên cạnh Trần Tử Hàn còn có Hướng Thần. Hai người
họ đang vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, không ngừng nói cười.
Nụ
cười ấy, anh đã bao lâu rồi chưa dành cho cô? Sự phẫn nộ đè nén trong
lòng khiến cô run rẩy, dường như không cần suy nghĩ, cô lập tức chạy về
phía họ bằng tốc độ nhanh nhất chưa từng thấy, thẳng tay giáng xuống mặt Hướng Thần một cái tát.
Hướng Thần và Trần Tử Hàn còn đang trong trạng thái chưa hết ngỡ ngàng. Lúc định thần lại, Trần Tử Hàn kéo Vương Y Bối ra, trên mặt Hướng Thần còn hằn lên dấu tay, mái tóc rối bù.
Vương Y Bối bị Trần Tử Hàn lôi lại nhưng miệng không ngừng kêu la: “Bao nhiêu đàn ông như vậy sao cô không chọn, nhất định dụ dỗ bạn trai tôi? Cô
thiếu đàn ông đến thế sao?”.
Trần Tử Hàn không thể kiềm chế được nữa: “Vương Y Bối, em quá đáng lắm rồi đấy!”.
Anh thẳng tay đẩy cô một cái, cô cắn răng nhìn anh: “Anh còn giúp cô ta? Anh đẩy em?”. Cô tủi thân, nước mắt ứa ra.
Hướng Thần cũng rất tức giận, đi tới muốn đánh lại Vương Y Bối, nhưng tay vừa giơ lên đã bị Trần Tử Hàn nắm lấy, anh nhìn Vương Y Bối: “Anh không
muốn nhìn thấy em, em đi đi!”.
“Em không đi, không đi đâu hết!”
Trần Tử Hàn trừng mắt: “Em biết bộ dạng hiện giờ của mình thế nào không hả?”.
Vương Y Bối đột nhiên khóc nấc lên, còn bộ dạng gì nữa đây? Chẳng phải là
người phụ nữ đanh đá chua ngoa hay sao. Nhưng lúc này cô còn hơi sức mà
quan tâm nữa sao? Người yêu cô hiện giờ đang tay trong tay với một người con gái khác, còn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Cô mím môi: “Trần Tử Hàn, em hận anh!”. Nói xong cô vừa khóc vừa chạy đi.
Thấy cô đi rồi, Trần Tử Hàn bấy giờ mới buông tay Hướng Thần ra.
Vẻ mặt Hướng Thần tràn đầy phẫn nộ, chỉ mình cô biết, nếu như anh không
giữ tay cô lại, cô nhất định sẽ xông lên đòi lại cái tát kia. Anh vẫn
còn bênh vực một người con gái vô lý, ngang ngạnh như cô ta.
“Tớ thay Y Bối xin lỗi cậu.” Trần Tử Hàn nhìn Hướng Thần, thấp giọng nói.
Hướng Thần im lặng chỉnh lại mái tóc. Một lát sau bình tĩnh lại rồi, điều đầu tiên cô nghĩ chính là, nếu như cô không chấp nhận lời xin lỗi của anh,
liệu có phải anh sẽ cảm thấy nợ cô, áy náy với cô?
Thế nhưng cô đã quên mất, đàn ông đôi khi rất vô tâm.
Một đồng nghiệp ở chung khu nhà nhân viên với Trần Tử Hàn đề nghị mọi người ra ngoài đi chơi, Trần Tử Hàn vừa nghe thấy liền bâng quơ nói một câu:
“Cả tôi đi nữa!”. Anh vừa dứt lời, tất cả ánh mắt đồng loạt dồn về phía
anh. Trước đây mỗi lần mọi người đề nghị đi bar, ngoại trừ công việc ra, Trần Tử Hàn luôn từ chối, giống như lúc nào anh cũng có việc phải làm.
Không ngờ lẩn này anh lại đồng ý đi.
Đám người cùng nhau ra ngoài chơi, nói những chuyện rắc rối mình gặp phải trong công việc, không
ngại bị cười nhạo. Trần Tử Hàn đi cùng mọi người nhưng lại không về
cùng. Anh là kiểu người có chuyện gì cũng thích một mình giải quyết,
không muốn tâm sự với người khác.
Tâm trạng Trần Tử Hàn không
tốt, mặc dù muốn mượn rượu giải sầu nhưng lại không uống nhiều, không
muốn khiến bản thân say xỉn. Anh thật sự không hiểu được vì sao Y Bối
hiện giờ lại thay đổi đến vậy, ngoan cố, ngang ngược, hoàn toàn khác với cô gái ngây thơ, đáng yêu trong lòng anh. Những lúc rảnh rỗi, anh lại
mông lung nghĩ, có lẽ anh biết lý do vì sao mọi chuyện lại biến thành
thế này, anh quá mệt rồi, mệt đến mức không còn sẵn sàng yêu thương,
chiều chuộng tính tình nhỏ mọn, bồng bột của cô ấy nữa rồi.
Anh
thật sự không muốn nhìn thấy cô, lúc nào cũng có một cảm giác phiền muộn khó diễn đạt khiến anh mất đi kiên nhẫn khi đối diện với cô. Thậm chí
chẳng cần biết đúng sai thế nào, anh luôn sẵn sàng gán cho cô cái mác
“vô lý, cố tình gây sự”. Anh cười gượng, uống cạn ly rượu. Hướng Thần
vừa bước vào cửa, nhìn thấy Trần Tử Hàn, nhưng cô không có ý định đi tới chỗ anh. Suy nghĩ của cô rất kỳ lạ, nhiều năm qua cô không ngừng dõi
theo mọi hành động của anh, rồi lại không sẵn lòng biến mình thành nhỏ
mọn mà ngẩng đầu lên nhìn anh. Cô không từ bỏ được sự kiêu ngạo của bản
thân, cũng không từ bỏ được sự say mê đối với anh, từng bước chân của
anh lúc nào cũng canh cánh trong lòng cô.
Hướng Thần ngồi cách
Trần Tử Hàn không xa không gần, vừa uống rượu vừa quan sát anh. Anh sẽ
chẳng bao giờ biết, cô đã gắng sức bóng gió thăm dò mới biết được anh
đang ở đây, sau đó mặc kệ mọi thứ lập tức chạy tới. Sự kích động ấy bắt
đầu hình thành từ thời cấp ba, thỉnh thoảng những lúc ở một mình, Hướng
Thần lại cảm thấy biết ơn Trần Tử Hàn, anh có thể khiến cô có dũng khí,
khiến cô bị kích động đến vậy.
Trần Tử Hàn bỏ ly rượu xuống, nhíu mày. Bạn bè nói uống rượu xong, bao nhiêu phiền muộn cũng trôi hết,
đúng là dối trá! Chẳng qua chỉ là cách thức tự lừa mình dối người mà
thôi. Anh lắc đầu. Thật sự anh không tìm được đáp án chính xác nào để
khiến mình nhẹ lòng. Cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục, có lẽ thời gian sẽ
cho câu trả lời cuối cùng.
Trần Từ Hàn vốn định uống xong ly rượu này rồi rời khỏi quán bar nhưng đúng lúc này lại có người đi tới bắt chuyện.
“Anh một mình uống rượu ở đây có phải đang có tâm trạng không?” Một cô gái
trẻ trung xinh đẹp đứng bên cạnh anh: “Vừa hay em cũng đang buồn, chúng
ta có thể uống cùng nhau. Một người uống rượu là đang mượn rượu giải
sầu, nhưng hai người cùng uống biết đâu có thể vui vẻ hơn!”.
Trần Tử Hàn liếc mắt nhìn đối phương: “Xin lỗi, tôi không phải đang mượn rượu giải sầu”.
Cô gái chợt nhíu mày, cô từng chủ động đến bắt chuyện với nhiều anh chàng
đẹp trai, chẳng có ai từ chối cô, hiện tại không rõ trong lòng có cảm
giác gì. “Những người tìm đến rượu giải sầu vẫn thường không chịu thừa
nhận. Anh có chuyện gì buồn bực có thể nói với em, bạn em nói em rất
biết cách an ủi người khác đấy!”.
“Cảm ơn, tôi không cần người khác an ủi!” Trần Tử Hàn không có lấy một chút hứng thú.
“Anh có diện mạo lạnh lùng, không ngờ ngay cả lời nói cũng vô tình. Nhưng mà không sao, em lại thích kiểu đàn ông vô tình lẫn lạnh lùng như thế!”
“Ồ, vậy thì cô thích hợp xem bộ phim Tứ đại danh bộ.”
“Không ngờ anh chẳng những vừa vô tình vừa lạnh lùng, mà lại còn hài hước nữa!”
Trần Tử Hàn chủ động cầm ly rượu cuối cùng lên, chạm nhẹ vào ly của cô ta:
“Cảm ơn cô cùng tôi uống rượu. Chỉ có điều phụ nữ đi một mình tốt nhất
nên về nhà sớm một chút”. Uống cạn, Trần Tử Hàn cầm áo khoác đứng dậy ra khỏi đó, không quay đầu lại lần nào.
Lục Dĩnh nhìn theo Trần Tử
Hàn rất lâu. Người đàn ông không lưu tình như thế lại khiến cho người ta kiên quyết muốn tiếp cận. Một người bạn của cô đi tới bên cạnh: “Lục
Dĩnh, lần này sức quyến rũ của cậu đã bị khiêu chiến rồi”.
Lục
Dĩnh cười khẽ: “Sức quyến rũ của bản tiểu thư xưa nay không cho phép
người khác hoài nghi! Các cậu cứ đợi đấy, tớ nhất định sẽ tóm được anh
ta cho mà xem”.
Từ lúc Lục Dĩnh đi tới bên cạnh Trần Tử Hàn,
Hướng Thần đã dõi theo hai người họ không chớp mắt, trong lòng nảy sinh
cảm giác ghen ghét Lục Dĩnh. Thế nhưng, cô quên mất, thực ra bản thân cô cũng chẳng khác gì Lục Dĩnh.
Lục Dĩnh tới Quảng Vũ để bàn với
Thân Thiệu An xem nên mua quà gì mừng sinh nhật ông ngoại, đương nhiên
là quà do cô chọn, còn tiền do Thân Thiệu An chi. Khi ra khỏi thang máy, nhìn lướt qua những khuôn mặt xa lạ, cô chợt mở to mắt. Cái gọi là
duyên phận, chính là khi bạn vô tình gặp được người mà bạn đang muốn
gặp.
Lục Dĩnh nhìn không chớp mắt vào bóng người đang bận rộn
kia, hóa ra anh làm việc ở công ty anh họ cô. Mới hôm qua thôi cô vẫn
còn nghĩ nếu không gặp lại anh nữa thì thôi, nhưng nếu gặp được…
Lục Dĩnh vô cùng vui vẻ tiến vào phòng làm việc của Thân Thiệu An, nói qua
một chút về chuyện mừng sinh nhật ông ngoại. Mọi người trong nhà đều rất yêu thương Lục Dĩnh, Thân Thiệu An cũng không ngoại lệ, cô nói thế nào
đều chiều theo ý cô. Bình thường mỗi lần nói xong vấn đề cần nói, Lục
Dĩnh đều tìm cớ nhanh chóng rời đi, tránh nghe những lời dặn dò nhắc nhở của người lớn, nhưng hôm nay xong việc cô vẫn còn nán lại, khiến Thân
Thiệu Ân không khỏi thấy lạ: “Còn chuyện gì nữa?”.
Lục Dĩnh gãi đầu: “À… Anh họ, công ty anh…”.
Nghe cô lấp lửng miêu tả ngoại hình của một người đàn ông, Thân Thiệu An lập tức liên tưởng tới Trần Tử Hàn. Cô muốn có tất cả các tư liệu liên quan tới Trần Tử Hàn. Thân Thiệu An quá rõ tính tình cô em họ của minh, liền lên tiếng cảnh tỉnh cô: “Cậu ta có bạn gái rồi”.
Lục Dĩnh bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng. Chỉ là có bạn gái mà thôi, đâu phải đã kết hôn, cô vẫn còn cơ hội, không phải sao?
“Em mặc kệ, em nhất kiến chung tình với anh ấy rồi!”
Thân Thiệu An lắc đầu: “Nhưng anh cũng phải nhắc nhở em, hình như cậu ta đang cãi nhau với bạn gái”.
Lục Dĩnh mất mấy ngày để tìm hiểu mọi thứ liên quan tới Trần Tử Hàn, sau đó còn không khỏi tự khen ngợi mình có mắt nhìn người. Người đàn ông lọt
vào mắt cô quả nhiên là một người ưu tú, hơn nữa cô tin chắc chẳng bao
lâu nữa anh sẽ làm nên chuyện lớn. Chỉ có điều, trong quá trình tìm hiểu về Trần Tử Hàn, cô rất khinh bỉ người bạn gái kia của anh. Hai người họ đã chia tay rồi, vậy mà cô ta còn suốt ngày chạy tới công ty tìm anh,
thật là không biết xấu hổ, người ta đã không cần đến mình nữa mà còn bám lấy không rời.
Từ sau khi Vương Y Bối tát Hướng Thần ở trên
đường, Trần Tử Hàn không gọi điện cho cô nữa. Vương Y Bối cũng không bận tâm, anh không gọi cho cô thì cô chủ động gọi cho anh, hoặc là chạy tới cổng công ty đợi anh tan làm sẽ chặn anh lại. Cô không tin cả đời này
anh không chịu nhìn cô, nhưng mà, cô chờ đợi được cái gì đây?
Trần Tử Hàn nói với cô: “Vương Y Bối, chúng ta cứ thế này, em mệt, anh cũng mệt, chúng ta chia tay đi!”.
Anh nói, chúng ta chia tay đi…
Vậy là cuối cùng cũng có một ngày, người đàn ông cô nhớ nhung trong lòng đã không còn chần chừ gì mà nói với cô hai chữ “chia tay”, lạnh lùng nói
với cô rằng anh không cần cô nữa.
Cô không cam tâm, cô không phục, vì sao lại như thế chứ?
Vì sao anh có thể đòi chia tay với cô trong lúc cô còn yêu anh, còn quan tâm anh như thế?
Cô rất muốn hỏi vì sao, muốn hỏi: “Trần Tử Hàn, vì sao anh có thể không cần em nữa?”.
Hướng Thần gần đây rất bực bội vì công ty xuất hiện thêm một nữ đồng nghiệp,
hơn nữa, cô ta còn là em họ của Thân Thiệu An. Chính vì mối quan hệ này
mà các nhân viên khác trong công ty đều có thái độ đặc biệt với cô ta,
tuy nhiên Lục Dĩnh chẳng mấy để tâm tới sự nhiệt tình của mọi người với
mình, chỉ một lòng tập trung sự chú ý lên người Trần Tử Hàn. Hướng Thần
chợt thấy hận bản thân mình thị lực quá tốt, vừa nhìn thấy Lục Dĩnh bước vào công ty đã biết ngay đó là cô gái tiếp cận Trần Tử Hàn ở quán bar.
Hơn nữa, trực giác phụ nữ mách bảo, Lục Dĩnh rõ ràng có ý với Trần Tử
Hàn.
Cũng chính vì thái độ đặc biệt của Lục Dĩnh mà rất nhiều
người trong công ty đã bắt đầu chĩa mũi nhọn về phía Trần Tử Hàn. Vị
tiểu thư kia thì vẫn hồn nhiên không hề biết rằng mình đã rước rắc rối
tới cho người khác. Hướng Thần càng lúc càng không ưa gì cái bản tính
tiểu thư của Lục Dĩnh. Cô ta chẳng làm gì chướng mắt cô, nhưng lấy gia
thế ra mà so, Hướng Thần cảm thấy cô hoàn toàn có tư cách coi thường Lục Dĩnh, chỉ có điều trong mắt cô ta, Hướng Thần chỉ là một nhân viên làm
công ăn lương quèn mà thôi. Nhưng dù được gia đình hậu thuẫn, Hướng Thần vẫn nỗ lực học tập, khi còn học đại học cũng đi làm thêm như các bạn
khác, chưa bao giờ cô tỏ ra mình là tiểu thư, nên bây giờ mới thấy không ưa Lục Dĩnh.
Lục Dĩnh nghĩ đủ mọi cách để có thể tiếp xúc với
Trần Tử Hàn, không hiểu cái gì cũng tới hỏi anh, có dự án gì mới cũng
muốn anh cho làm cùng. Những lúc quá bận rộn, Trần Tử Hàn sẽ đưa cho cô
tài liệu để cô tự xem lấy, khiến cô tiến bộ rất nhiều.
Lục Dĩnh
không những không cảm thấy phản cảm vì thái độ ấy của anh, mà ngược lại
còn cho rằng anh là một người vừa nghiêm túc, vừa kiên trì.
Đối với những hành động của Lục Dĩnh, Trần Tử Hàn hoàn toàn áp dụng phương pháp không đến gần, không trốn tránh, không bận tâm.
Vương Y Bối phần lớn thời gian đều vui vẻ, vô tư, số chuyện có thể khiến cô
cố chấp một cách ngốc nghếch thật sự rất ít, mà Trần Tử Hàn lại là người khiến cô cả đời này cố chấp cho bằng được. Anh không chịu gặp cô, cô
lại càng muốn thấy anh, ý nghĩ ấy nổi loạn trong đầu, nhưng cô biết rõ,
nếu bản thân còn quấn quýt lấy anh thì chỉ khiến anh càng chán ghét cô.
Cô đứng dưới tòa nhà Quảng Vũ, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào đó. Cô không
biết vì sao Trần Tử Hàn nhất định phải ở lại đây làm việc, nhưng lúc này không phải lúc để cô tiếp tục suy nghĩ tới vấn đề đó. Cô lấy di động ra gửi tin nhắn cho anh, nếu anh không xuống, cô tuyệt đối không đi.
Nói được làm được, Vương Y Bối tìm một chỗ ngồi trên con đường bên cạnh
công ty anh. Trước tới đây, cô đã sạc pin đầy máy, còn mang theo cả củ
sạc, chuẩn bị tinh thần sẽ phải đợi lâu.
Trần Tử Hàn bận không
ngớt việc, lại còn bị Lục Dĩnh quấn lấy hỏi đông hỏi tây, lúc lấy điện
thoại ra xem mới phát hiện có tin nhắn đến. Anh nhìn chằm chằm cái tên
trên màn hình, hàng lông mày nhíu lại, nhưng cuối cùng không mở tin nhắn kia ra xem. Chiếc di động Nokia kiểu cũ này anh đã dùng từ khi mới vào
đại học, không phải smartphone, chức năng không nhiều, yêu cầu của anh
cũng không cao, chỉ cần nghe gọi, nhắn tin là được. Tin nhắn trên màn
hình nhấp nháy không ngừng, ánh mắt anh tối sầm lại. Coi như chính anh
là người đầu tiên nói ra hai chữ “chia tay” đi, nhưng cũng chỉ là lời
nói mà thôi. Tận sâu trong lòng anh chưa bao giờ nhận định hai người đã
đường ai nấy đi, đã trở thành người xa lạ. Hễ nghĩ tới khả năng đó, anh
lại cảm thấy ngực đau thắt.
“Anh nhìn cái gì mà chăm chú thế?” Lục Dĩnh đi tới bên cạnh Trần Tử Hàn, muốn biết anh đang ngẩn người vì cái gì.
Trần Tử Hàn nhanh chóng cầm lấy điện thoại: “Không có gì”.
Lục Dĩnh trề môi, vẫn mặt dày tiếp tục hỏi Trần Tử Hàn một vài vấn đề. Bình thường dù cô có hỏi anh những câu đơn giản thế nào, anh cũng đều trả
lời hết, thế nhưng hôm nay biểu hiện của anh có vẻ không sẵn lòng. Lục
Dĩnh rõ ràng nhận ra nhưng vẫn quấn lấy anh không rời.
Đợi cô ta
đi rồi, Trần Tử Hàn lúc này không kiềm chế được nữa, mở khóa bàn phím,
quyết định đọc tin nhắn kia. Ngắn gọn mấy chữ, anh chỉ cần liếc qua đã
thấy rõ. Anh nắm chặt di động trong tay, đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ.
Phía đường cái bên kia, bóng dáng cô ngồi thu lu một góc, khiến anh bất
giác cảm thấy cô dường như đã gầy đi rất nhiều.
Anh đứng rất lâu, do dự không biết có nên xuống đó hay không. Nếu xuống, liệu hai người
có tiếp tục cãi vã? Nghĩ tới nghĩ lui, anh nghĩ đến tính cách của cô,
nếu như không đợi được anh, nhất định cô sẽ về một mình.
Trần Tử
Hàn tự nhủ bản thân như thế rồi ép buộc mình tiếp tục làm việc. Thế
nhưng, dù anh có cố gắng tập trung thế nào cũng vẫn mắc lỗi, thậm chí
tâm trạng đi ăn trưa cũng không có.
Đồng nghiệp đi ăn trưa quay
lại, giờ làm việc chiều vẫn chưa tới nên lại ngồi tán gẫu với nhau. Có
người thấy Trần Tử Hàn không đi ăn, quan tâm hỏi thăm anh vài câu, anh
cũng chỉ trả lời qua quýt.
“À, có một người đẹp ngồi mãi ở gần cổng công ty chúng ta không chịu đứng dậy, chẳng rõ là bị cái gì kích thích nữa.”
“Sao ông biết người ta ngồi mãi ở đấy?”
“Lúc sáng xuống dưới đó mua điểm tâm đã thấy cô gái ấy ngồi đấy rồi, giờ đi
ăn trưa về vẫn thấy, chắc chắn là thất tình rồi. Phụ nữ cũng chỉ có
chuyện đó mà thôi!” Người đàn ông vừa nói vừa nhún vai.
“Hiểu rõ quá nhỉ, sao tôi lại thấy hai mắt ông cứ dán vào người ta không rời thế?”
“Người đẹp lại chẳng phải ngắm?”
…
Trần Tử Hàn nghe đồng nghiệp nói chuyện, không kìm được lại đến bên cửa sổ
nhìn xuống. Anh không chú ý tới mọi người ở đằng sau đã im bặt, ngượng
ngùng nhìn Thân Thiệu An vừa đi tới. Trần Tử Hàn nhìn không rời mắt khỏi bóng dáng kia, bàn tay siết chặt.
Thân Thiệu An lẳng lặng đi đến gần Trần Tử Hàn, đúng lúc anh vừa xoay người lại chuẩn bị xuống dưới
kia thì Thân Thiệu An giữ tay anh lại: “Cậu định xuống đó?”.
Trần Tử Hàn không đáp.
Thân Thiệu An hiểu rõ cô em họ của mình chịu đến công ty làm việc là vì cái
gì. Làm anh của Lục Dĩnh, anh đương nhiên phải suy nghĩ cho cô, huống hồ khó khăn lắm cô mới chịu an phận như vậy.
“Cậu xuống đó rồi mọi
chuyện lại dây dưa mãi không dứt. Đôi khi đàn ông phải dứt khoát mới
khiến phụ nữ hoàn toàn thất vọng, chỉ cần cậu mềm lòng một chút là sẽ
khiến cục diện trở nên bế tắc.”
Trần Tử Hàn lần đầu tiên nổi giận với Thân Thiệu An: “Đó là bởi vì người ngồi dưới kia không phải là bạn gái anh!”.
Thân Thiệu An sửng sốt không nói ra lời, chỉ biết đứng đó nhìn Trần Tử Hàn vội vã rời đi.
Vương Y Bối đã nghe hết ba lượt những bài hát trong điện thoại, suy nghĩ miên man tới những chuyện cô và Trần Tử Hàn đã trải qua khi còn học cấp ba
đến khi cô lên đại học gặp lại anh, rồi quãng thời gian hai người ở
chung. Cuối cùng, cô chợt nhận ra, một chút thời gian ngắn ngủi này
không đủ để cô hồi ức lại tất cả.
Trần Tử Hàn chạy tới gần cô,
dừng lại cách cô ba bước chân rồi chậm rãi bước đến bên cạnh cô. Vương Y Bối dường như có thể cảm nhận được bầu không khí xung quanh sản sinh
luồng sóng khác thường, cô tháo tai nghe xuống, quay đầu lại nhìn anh.
Cô chỉ đơn giản nhìn anh như vậy, không nhào tới anh mà đánh mà mắng như mọi khi.
Trời không quá nắng nhưng cũng đủ khiến khuôn mặt cô đỏ bừng lên. Lòng anh rối ren, mở miệng muốn nói mà không biết nên nói gì.
“Trần Tử Hàn!” Cô buồn bã nhìn anh: “Em không đứng dậy nổi!”.
Bao nhiêu do dự trong lòng Trần Tử Hàn thoáng chốc bị một câu này của cô
xua tan. Giống như vô số lần trong quá khứ cô từng nói: Trần Tử Hàn,
chân em đau… Trần Tử Hàn, em mệt… Trần Tử Hàn, em nhớ anh…
Anh
ngồi xổm trước mặt cô, xoa chân cho cô, bất giác thở dài một tiếng. Anh
đỡ cô đứng dậy, đi được một đoạn, anh hỏi: “Có thể tự đi được không?”.
Cô gật đầu, vẻ mặt tủi hờn của cô khiến trái tim anh nhức nhối, anh cúi
người, để cô leo lên lưng rồi cõng cô về. Trần Tử Hàn gọi điện cho Thân
Thiệu An xin nghỉ, Thân Thiệu An cũng không hỏi lý do, lập tức đồng ý.
Về tới nhà, lúc Trần Tử Hàn thả cô từ trên lưng xuống, cô vội vàng tóm lấy áo anh: “Tử Hàn, đừng bỏ mặc em!”.
Anh nhìn đôi mắt ngấn nước của cô, trong lòng thầm thở dài: “Ừ!”.
Cô nhoẻn cười, vì hai mắt híp lại nên nước mắt trào ra. Cô nhào vào lòng
anh, ôm thật chặt. Cô biết, anh sẽ không rời bỏ cô, trong trái tim anh
vẫn có cô.
Hai người giảng hòa, lại bình yên như trước đây, chỉ
cần không phải lên lớp là cô sẽ tới căn hộ của anh. Cô cố gắng ép bản
thân phải ngoan ngoãn, phải hiểu chuyện. Nhìn qua có vẻ như mọi thứ vẫn
tốt đẹp như xưa, nhưng chỉ là có vẻ mà thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!