Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
84


Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân


Chương 1


Editor: Tiannn
– —-
Tống Nhiên nhìn chằm chằm vào tấm gương trước mặt, đầu vẫn còn có chút mê man.

Đó là một chiếc gương phòng tắm bẩn thỉu, trong gương là một cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi, toàn thân cậu ta trần truồng, từng chiếc xương sườn hiện rõ trên lồng ngực đơn bạc, trên chiếc cổ mảnh khảnh mơ hồ hiện ra những đường gân xanh nhạt.

Cả người cậu ta gầy vô cùng, nhìn qua trông rất tiều tuỵ
Mặc dù tiều tuỵ nhưng gương mặt rất thanh tú.

Màu môi nhạt mà sạch sẽ, đuôi mắt hơi rủ xuống, con ngươi vừa đen vừa lớn lại hơi ẩm ướt, lộ ra thần sắc mê mang, như hươu con lạc đường rụt rè.

Vẻ ngoài nhỏ nhắn mà dịu dàng, lại đúng là mẫu người yêu thích của Tống Nhiên.

“Ai thế này? Dáng dấp không tồi…” Tống Nhiên dừng một chút, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, “Đợi đã, không thể nào?”
Anh yên lặng nuốt nước bọt, chăm chú nhìn vào gương rồi ngập ngừng chớp mắt.

Quả nhiên, trong gương “cậu ta” cũng chớp mắt một cái.

Tống Nhiên nhếch miệng, trong gương “cậu ta” cũng nhếch miệng.

Tống Nhiên sờ sờ mặt, trong gương “cậu ta” cũng sờ sờ mặt.

Tống Nhiên cả người đều sững sờ “Tại sao lại như này?”
Thanh niên thanh tú dịu dàng trong gương, căn bản không phải là anh!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mình bị sao vậy?” Tống Nhiên đầu đau như búa bổ, anh lắc đầu thật mạnh rồi nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, ép chính mình tỉnh táo, cố gắng nhớ lại những gì xảy ra trước đó.

Trước đó…trước đó anh bị tai nạn xe hơi.

Trong cơn mưa rào tầm tã lúc nửa đêm, con đường quanh co trên núi Liên Hoa vừa ẩm ướt vừa trơn trượt, khi chiếc xe tải tám bánh hạng nặng khổng lồ lao tới, để bảo vệ Tống Thanh Sương ngồi bên ghế phụ, anh đã đánh tay lái sang phải, dùng bên xe của mình chắn sự va chạm của xe tải lớn.

“Ầm ầm!” Cùng với tiếng động lớn, chiếc Hummer SUV nhập khẩu mà tự tay anh lựa chọn giờ đây lại như một món đồ chơi làm bằng giấy, lật vài vòng trên con đường núi ngoằn ngoèo rồi rơi xuống vách núi.

Anh nhanh chóng bất tỉnh trong cơn đau dữ dội.

Không biết đã bất tỉnh bao lâu, khi anh mở mắt ra lần nữa thì thấy mình đang nằm trong bồn tắm lạnh lẽo, đầu đau như người say rượu ba ngày ba đêm, tay chân mềm nhũn như bún.

Tưởng như dùng hết sức lực từ lúc bú sữa mẹ, anh mới bò từ bồn tắm ra ngoài được, sau đó nhìn thấy một người xa lạ trong gương phòng tắm.

Nhìn thanh niên gầy yếu xa lạ trong gương, Tống Nhiên chỉ cảm thấy huyệt thái dương giật giật đau nhức.

Đây căn bản không phải anh, mie nó chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Tống Nhiên một bên xoa xoa thái dương, một bên quan sát phòng tắm nhỏ này.

Bồn tắm tràn đầy nước lạnh, bảy, tám vỏ chai rượu rỗng nằm vung vãi bên cạnh bồn, trên mặt đất còn có một bãi nôn không rõ nguyên nhân, bốc lên một mùi chua thối khó hình dung.

“Lẽ nào người anh em này say đến chết? Mình liền nhập vào thân xác cậu ta?” Tống Nhiên lẩm bẩm nói.

Mọi việc dần dần sáng tỏ, cậu thanh niên này là một tên sâu rượu, chết vì say trong bồn tắm, vừa vặn Tống Nhiên gặp tai nạn xe, xuyên vào thân thể của cậu ta.

Tống Nhiên sững sờ hồi lâu, rốt cục cũng miễn cưỡng chấp nhận sự thật hoang đường này, trong lòng ngũ vị tạp trần*.

Kỳ thực, khi đánh lái sang phải, anh đã sẵn sàng chịu chết rồi, ai ngờ không chỉ không chết mà còn trọng sinh thành một người xa lạ…!Nhất thời, tâm trạng của anh cực kỳ phức tạp, cũng không biết nên buồn hay vui, chỉ cảm thấy ông trời đang trêu đùa mình.

*Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, chỉ cảm giác hỗn độn, phức tạp.

Anh nhìn thanh niên vóc dáng gầy yếu tiều tuỵ trong gương, nhịn không được thở dài: “Người anh em, rượu tuy là thứ tốt nhưng không phải uống kiểu này, người còn trẻ vậy mà đã mất, bố mẹ cậu đau lòng lắm đấy.”
Thanh niên trong gương nhìn lại anh, giữa lông mày mơ hồ lưu lại một tia bi thương nhàn nhạt, có lẽ khi còn sống cũng không vui vẻ gì.

Tống Nhiên tiếc rẻ lắc đầu, lại cảm thấy có chút lạnh liền nhặt quần áo ám đầy mùi rượu từ góc phòng tắm lên, qua loa khoác lên người, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm ra một khe hở, nín thở nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài im ắng, quả nhiên không có người, Tống Nhiên thả lỏng, đẩy cửa bước ra.

Đây là một căn hộ hai phòng ngủ cũ kỹ, lạnh lẽo.

Trên chiếc ghế sô pha rẻ tiền, rải rác mấy bộ quần áo nam bẩn thỉu, trên bàn uống nước bày một chồng hộp đồ ăn ngoài, vừa nhìn đã biết là nhà của người đàn ông độc thân.

Tống Nhiên tìm được một chiếc điện thoại cũ nát từ trong chồng quần áo, sau đó dùng vân tay mở khoá.

Anh xem lịch trên điện thoại trước, trong lòng không khỏi kinh hãi — đã hơn nửa năm kể từ khi xảy ra vụ tai nạn xe kia.

Chẳng trách lúc nãy anh cảm thấy lạnh, hoá ra đã đầu đông rồi.

Anh lấy lại bình tĩnh, mở bản đồ điện thoại ra.

Định vị vẫn còn ở Giang Thành, chỉ là vị trí khá hẻo lánh – là vùng ngoại ô hỗn loạn.

Cho nên mình vẫn ở Giang Thành, chỉ là thời gian đã qua hơn nửa năm, vụ tai nạn kia thế nào rồi? Mình đã chết rồi ư?…!Nhãi con Tống Thanh Sương kia đâu?
Tống Nhiên mở trình duyệt điện thoại lên, do dự một lát, mới chậm rãi nhập hai từ khoá chính “Tống Nhiên/ Tai nạn xe cộ” vào thanh tìm kiếm, sau đó ấn enter.

Ngay lập tức, các tin tức dồn dập hiện ra.

“Tài xế điều khiển xe tải quá trọng đi ngược chiều, hai chiếc xe cùng rơi xuống khe núi, tài xế xe tải tử vong tại chỗ, anh em Tống thị được đưa đi cấp cứu tại bệnh viện.”
“Tống Nhiên chết não, Tống Thanh Sương gãy tay.”
“Thiên tài thương mại Tống Nhiên trở thành người thực vật, đế quốc Tống thị về sau sẽ đi về đâu?”
“Tống Nhiên hôn mê bất tỉnh, cổ phiếu tập đoàn Tống thị giảm mạnh 43%, nhiều giám đốc điều hành đồng thời từ chức!”
“Tám năm trước Tống Nhiên ngăn cơn sóng dữ, tám năm sau Tống Thanh Sương liệu có thể cứu tập đoàn Tống thị một lần nữa?”
Mấy nhà truyền thông đều dùng tấm ảnh bìa “Fortune” nổi tiếng của Tống Nhiên làm ảnh minh hoạ.

Bức ảnh kia được chụp bởi nhiếp ảnh gia nổi tiếng người Mỹ Joshua, dưới ống kính của ông, Tống Nhiên 28 tuổi đẹp đến mức không thể nhìn gần.

Đôi mắt màu hổ phách lặng lẽ nhìn hàng nghìn độc giả, khoé môi treo nụ cười nhàn nhạt, phảng phất trên đời này mọi việc đều bị anh nắm trong lòng bàn tay.

Phía dưới rất nhiều cư dân mạng để lại bình luận: “Đậu má, bá đạo tổng tài là đây, vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, đáng tiếc quá!”
“Tai nạn xe này là chuyện gì vậy trời? Không phải là do đối thủ cạnh tranh làm đấy chứ?”
“Ảnh đẹp trai như thế, không chừng lại vướng vào tình tay ba cẩu huyết, tình địch tranh giành tình nhân, sát thủ sát hại gì đó…”
“Đúng vậy, lại còn thành người thực vật, giống tình tiết máu chó trong phim Hàn ghê.”

“Có người đến đập phá khoa chỉnh hình à? Nghe nói, Tống Nhiên và Tống Thanh Sương không phải anh em ruột đâu.”
Nhìn cư dân mạng trí tưởng tượng phong phú hóng drama, Tống Nhiên quả thực không biết nên khóc hay nên cười, nhưng tâm tình vốn nặng nề của anh cũng thoải mái hơn hẳn.

Anh mặc dù đã trở thành người thực vật nhưng tốt xấu gì cũng đã bảo vệ được mạng nhỏ của thằng nhóc Tống Thanh Sương kia…!Khoan đã, nếu mình đã thành người thực vật, vậy thân thể mình đang ở đâu? Ở bệnh viện nào?
Anh vội vàng nhập ba từ khoá “Tống Nhiên/ Người thực vật/ Bệnh viện” vào thanh tìm kiếm, sau khi ấn enter, lập tức nhảy ra một video hot hơn một triệu like — “Tống Thanh Sương đến bệnh viện Giang Thành thăm người thực vật Tống Nhiên, thề sẽ không bỏ qua cho thủ phạm đứng sau.”
“Thề sẽ không bỏ qua cho thủ phạm đứng sau? Cậu còn mặt mũi mà nói vậy à.” Tống Nhiên cười nhạo, ấn xem video.

Ống kính máy quay hướng về cổng bệnh viện Quốc Tế Giang Thành,một người đàn ông trẻ tuổi bước đến, khuôn mặt hắn trắng như tuyết, chân mày đậm, mặc một chiếc áo khoác lông cừu đen tuyền, cánh tay trái treo trước ngực được băng bó bằng vải trắng, xung quanh là mấy tên vệ sĩ lực lưỡng.

Rất nhiều phóng viên lập tức vây lại, ánh đèn flash nhấp nháy liên tục: “Tiểu Tống tổng ra rồi!”
“Tiểu Tống tổng, tôi là phóng viên của Nhật Báo Giang Thành, anh có thể trả lời một vài câu hỏi của tôi không?”
“Tiểu Tống tổn, tiểu Tống tổng…”
Tống Thanh Sương mặt không chút biểu cảm, khuôn mặt trắng như tuyết như phủ thêm một tầng sương lạnh.

Mấy tên vệ sĩ cao lớn vạm vỡ mạnh mẽ ngăn cản đám phóng viên, hộ tống Tống Thanh Sương lên chiếc ô tô màu đen.

Một tên phóng viên nhỏ gầy vượt qua hàng rào như con lươn, micro trong tay thẳng tắp luồn vào cửa sổ xe, suýt chút nữa chọc vào khuôn mặt đẹp đẽ trắng như tuyết của Tống Thanh Sương: “Tiểu Tống tổng, tôi là phóng viên thường trực tại hiện trường của Giang Thành, xin anh hãy trả lời câu hỏi của tôi, liên quan đến vụ tai nạn xe này anh đã có tin tức nội bộ gì chưa? Đại Tống tổng thật sự sẽ không tỉnh lại được sao?”
Tống Thanh Sương bỗng nhiên ngẩng đầu.

Ánh mắt của hắn đáng sợ đến cực điểm, như dã thú muốn ăn thịt người, tên phóng viên không tự chủ được lùi lại một bước, nói lắp: “Tiểu, tiểu Tống tổng…”
Tống Thanh Sương lạnh lùng nói: “Đủ rồi.”
Cổng bệnh viện ồn ào dần dần an tĩnh lại, tất cả mọi người đều nín thở nhìn chăm chú vào người lãnh đạo mới của tập đoàn Tống thị.

“Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho thủ phạm đứng phía sau.” Tống Thanh Sương nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Anh hai, anh ấy…!anh ấy nhất định sẽ tỉnh lại.”
Video kết thúc tại đây, hình ảnh cuối cùng dừng lại tại khuôn mặt trắng như tuyết của Tống Thanh Sương, trên mũi có biểu tượng “phát lại” hình tam giác ngộ nghĩnh.

“Tuyệt đối không bỏ qua thủ phạm phía sau? Ha ha ha” Tống Nhiên không nhịn được mà bật cười.

“Tai nạn ngoài ý muốn” trên núi Liên Hoa là chuyện gì, tại Tống gia hôm ấy xảy ra trò hề gì, tại sao anh phải lái xe lên núi giữa đêm trong cơn mưa to…!Tất cả những việc này, tròng lòng Tống Thanh Sương chẳng lẽ lại không rõ sao? Chỉ vì Tống Thanh Sương còn quá trẻ, quá nóng nảy, căn bản không kiểm soát được tình hình, cuối cùng trời xui đất khiến mà lôi anh vào, dẫn đến hậu quả thương tâm như này.

Lúc đó, khi chiếc SUV của anh rơi xuống vách, kẹt trong một cái khe núi, trời đất quay cuồng, anh chỉ cảm thấy từng trận đau nhức sau gáy, máu nóng sền sệt cơ hồ che mờ tầm nhìn, mà Tống Thanh Sương được anh bảo hộ vững vàng dưới thân, lúc này đã sợ ngây người.

“Khụ khụ, Tống Thanh Sương, con mẹ nó, cậu điên rồi hả? Khụ khụ khụ…!Tôi không phải con ruột của chú Tống và dì Bách nên tập đoàn Tống thị sớm muộn cũng là của cậu.

Mẹ nó, cậu gấp cái gì? Tôi thật sự muốn đánh chết cậu…” Tống Nhiên lồng ngực tức giận, không lựa lời nói, nhưng còn chưa dứt lời, một cỗ mùi máu tanh nóng hừng hực trào lên cổ họng.

Tống Thanh Sương mắc bệnh sạch sẽ cực kỳ nghiêm trọng, người dính mồ hôi của người khác đã buồn nôn nửa ngày.

Nếu như là quá khứ, Tống Nhiên chắc chắn sẽ cố nuốt ngụm máu này xuống, nhưng mà bây giờ, anh nhìn gương mặt tái nhợt không huyết sắc của Tống Thanh Sương, chợt không muốn nhịn nữa, cố ý “Oa” một tiếng rồi nôn hết máu lên khắp mặt Tống Thanh Sương.

Tống Thanh Sương sợ ngây người, con ngươi đen nhánh trợn lớn, sững sờ nhìn Tống Nhiên.

Nhìn dáng vẻ đó của hắn, trong lòng Tống Nhiên dâng lên một trận ác liệt sảng khoái.

Từ lâu anh đã không ưa cái vẻ giả vờ giả vịt thích sạch sẽ của Tống Thanh Sương rồi.

Bây giờ chỉ sợ anh sắp không trụ được nữa nên trước khi chết, phải khiến thằng nhóc này kinh tởm một trận cho bõ.

Bờ môi Tống Thanh Sương run rẩy kịch liệt: “Anh, anh hai…”
Anh hai? Cút mie đi, cái thằng ranh con này trước kia cứ mở miệng gọi là “Tống Nhiên” một tiếng, hiện tại anh, mẹ nó, sắp chết thì nó lại biết cách gọi “anh hai” rồi hả? Nói thật, nếu không phải vì báo đáp ân tình của chú Tống và cô Bách, tôi lại muốn làm anh hai cậu quá ha? Bạch nhãn lang*
*Bạch nhãn lang: ý chỉ người vong ơn bội nghĩa.

“Tống Thanh Sương, mẹ nó, cậu không chỉ là bạch…” Tống Nhiên dừng một chút, cuối cùng vẫn không thể nói hết.

Sau đó, mắt anh tối sầm lại, rơi vào khoảng không tối tăm.

Sau khi tỉnh lại thì đã hơn nửa năm trôi qua, anh trọng sinh thành người khác, còn đang xem video Tống Thanh Sương làm bộ làm tịch trên điện thoại.

“Ha.” Tống Nhiên cười nhẹ một tiếng, tiện tay ném điện thoại sang bên cạnh, rồi dựa lựng vào ghế sô pha, ngẩn người nhìn chằm chằm vào vết ố vàng trên trần nhà.

Đặt bẫy anh trên núi Liên Hoa, đợi sau khi xảy ra tai nạn bất ngờ, lại chạy đến bệnh viện giả mù sa mưa thăm hỏi anh, hiện tại còn giả vờ giả vịt trước mặt truyền thông, thề sẽ tìm ra thủ phạm phía sau…!Nghĩ đi nghĩ lại, lồng ngực Tống Nhiên nổi lên một luồng hàn ý nhàn nhạt, cũng có cảm giác trống vắng.

Tại thời điểm anh không chú ý đến, Tống Thanh Sương từ một thiếu niên ngạo mạn ngây thơ, trở thành một thanh niên lạnh lùng thâm trầm.

Có lẽ, hắn thực sự có thể gánh vác trọng trách của tập đoàn Tống thị.

Như này cũng tốt, như kia cũng được, anh coi như thành công lui thân, xứng đáng với tâm nguyện của chú Tống và dì Bách trên trời.

Anh là kiểu người dễ thích ứng với hoàn cảnh, cũng không có dã tâm gì lớn.

Ngày bé, khi còn ở trong cô nhi viện, ước mơ lớn nhất cũng chỉ là mở một cửa hàng truyện tranh, thuận tiện bán thêm cả gà rán với trà sữa.

Mãi cho đến mùa hè năm đó, dì Bách nở nụ cười ôn nhu, đặt bàn tay bẩn thỉu thô ráp của anh cùng bàn tay nhỏ trắng núng nính của của Tống Thanh Sương lại với nhau: “Bắt đầu từ ngày hôm nay, Tống Nhiên sẽ là anh trai của Sương Nhi, Sương Nhi phải nghe lời anh Nhiên Nhiên nhé.”
Tống Thanh Sương giọng sữa bi bô gọi: “Anh Nhiên Nhiên.”
Nhiều năm trôi qua, cả hai đều trưởng thành.

Sau khi chú Tống và dì Bách qua đời ngoài ý muốn, anh dốc hết sức mình tiếp nhận tập đoàn Tống thị đầy bấp bênh, dùng tám năm trời ròng rã, đưa Tống thị phát triển thành tập đoàn kinh doanh toàn diện trên lĩnh vực bất động sản, tài chính và truyền thông giải trí.

Nhưng không biết từ bao giờ, người em trai luôn đi sau, sùng bái ỷ lại anh, đã dần thay đổi.

Anh cứ tưởng rằng đó là thời kỳ phản nghịch của thanh thiếu niên, qua mấy năm là ổn rồi, nhưng khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn.

Cuối cùng cái giá phải trả để đưa Tống Thanh Sương lạnh lùng, thành thục thành người thừa kế hợp lệ của tập đoàn Tống thị, lại chính là mạng sống của anh.

Đến bây giờ, anh rốt cuộc cũng có thể gỡ trọng trách trên vai này xuống và bắt đầu trải qua cuộc sống như bao người bình thường khác.

Thanh thanh thản than, ăn no chờ chết, còn có thể thực hiện nguyện vọng lúc nhỏ, mở cửa hàng truyện tranh, bán gà rán và trà sữa..

Tống Nhiên mờ mịt nhìn trần nhà, không mục đích nghĩ đến mấy chuyện linh tinh.

Không biết qua bao lâu, bụng bỗng nhiên sôi “ùng ục” vang dội.

Anh bừng tỉnh, bấy giờ mới nhận ra ngoài cửa sổ, mặt trời đang dần lặn xuống, mà chính anh bị đói đến nỗi hoa mắt chóng mặt, tay chân như nhũn ra.

Anh sờ lên chiếc bụng xẹp lép, bất đắc dĩ nói: “Cơ thể này yếu quá, thôi, kiếm cái gì ăn trước vậy.”
Trước kia, Tống Nhiên bận rộn với công việc kinh doanh của tập đoàn nên căn bản không biết làm việc nhà, là cái loại người ngay cả cầm chai dầu ăn đổ xuống cũng không biết.

Vì vậy, lúc này, rất tự nhiên, anh cầm điện thoại lên bắt đầu gọi đồ ăn ngoài.

“Ài, phòng 601 tòa 6 tiểu khu Xuân Giang, còn có cả địa chỉ mặc định cơ đấy.

Xem ra người anh em này cũng thường xuyên đặt đồ ăn ngoài…!A, có ức gà chiên!”
Tiểu khu Xuân Giang là một tiểu khu tái định cư, nằm ở vị trí giao giữa thành phố và nông thôn Giang Thành, xung quanh cũng khá náo nhiệt, đồ ăn ngoài rất nhiều, không có mấy kiểu như nhà hàng Michelin nhưng đồ ăn vặt này nọ tuyệt đối không thiếu.

Tống Nhiên xuất thân từ cô nhi viện, viện trưởng rất yêu thương anh, cho nên mỗi cuối tuần đều mua ức gà chiên với trà sữa cho anh.

Sau khi tới Tống gia, dù hai đầu bếp ở đấy đều là bếp trưởng của khách sạn năm sao được mời đến, nhưng Tống Nhiên bé nhỏ vẫn cảm thấy ức gà chiên với trà sữa bên đường vẫn là đỉnh nhất, lại vì dì Bách không thích anh ăn mấy thứ đồ ăn không hợp vệ sinh ấy nên dần dần, anh cũng ít khi ăn.

Sau khi chú Tống và dì Bách qua đời, Tống Nhiên không thể không gánh vác trọng trách phát triển tập đoàn Tống thị, mỗi ngày đều tham gia các bữa tiệc xã giao lớn nhỏ, thường xuyên uống rượu đến nôn, về nhà thì chỉ có thể húp chút cháo hành dưỡng dạ dày, triệt để “tuyệt giao” với “thực phẩm rác”.

Hiện tại nếu đã trở thành người bình thường, không có gia quy của Tống gia, cũng không còn gánh nặng tổng tài, Tống Nhiên không chút do dự liền gọi một suất ức gà chiên cỡ lớn, một phần khoai tây chiên cỡ lớn, một suất lớn mì xào, một suất lớn mì gà lạnh, cuối cùng còn đặt thêm một cốc trà sữa trân châu siêu to khổng lồ, tổng cộng hết sáu mươi chín tệ năm đồng.

App hiển thị thông báo thanh toán thất bại.

Chuyện gì vậy nè? Tống Nhiên nghi hoặc nhướn mày, đang định đặt lại đơn lần nữa thì điện thoại “Ting” một tiếng, một tin nhắn hiển thị trên đầu màn hình điện thoại: “Ngân hàng XX thông báo, số dư tài khoản của bạn không đủ, giao dịch thất bại.”
– —
Chương đầu đã 3k5 chữ:< ngất mất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN