Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân


Chương 12


Cuối cùng, hai người đi vào một tiệm quần áo thể thao khá nổi tiếng mua đồ.

Lâm Phi Vũ chọn mấy bộ thể thao thoải mái, một cái áo khoác nhung đen, hai đôi giày thể thao trắng, một cái balo và một chiếc vali.

Dù tuổi còn nhỏ nhưng Lâm Phi Vũ lại rất cẩn thận, không chỉ nhìn giá ở mác áo mà còn xem mấy bộ quần áo đang sale, tính toán vô cùng khôn khéo khiến Tống Nhiên nhìn mà choáng váng, thật sự cậu rất ngoan.
Lúc tính tiền, Lâm Phi Vũ khăng khăng đòi quẹt thẻ của mình, Tống Nhiên vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Nhóc tranh cái gì? Này coi như quà anh tặng nhóc đi, dù gì thì nhóc cũng gọi anh một tiếng “anh trai”, anh không thể để nhóc gọi không công được.”
Lâm Phi Vũ nháy mắt, không giằng co với anh nữa, chỉ nhẹ giọng nói: “Cám ơn ca ca.”

Chớp mắt đã đến ngày vào đoàn.
Nơi quay “Đại Trần Bí Sử” cũng không cách xa Giang Thành là bao, quay ngay tại một cơ sở điện ảnh lớn ở vùng ngoại ô.

Tống Nhiên luôn tôn thờ chủ nghĩa “nuôi thả” trẻ nhỏ, nên quyết định không đưa Lâm Phi Vũ đi, để cậu tự mình xách vali theo chân đoàn làm phim tiến tổ.

Sau khi Lâm Phi Vũ rời đi, Tống Nhiên nhân cơ hội sắp xếp lại công việc của mình, giúp hai nghệ nhân dưới tay nhận được vai phụ trong web drama và show kỹ nghệ.

Thấy thế, Trần mập rất vui mừng, cho rằng Tống Nhiên cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh “nghiện rượu”, bắt đầu nghiêm túc làm việc lại.

Hôm nay là cuối tuần, Tống Nhiên thoải mái nằm “nướng” trên giường.

Lúc tỉnh dậy, anh mơ màng lim dim ngái ngủ, chợt cảm thấy không đúng, vội vàng đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài trời tuyết rơi dày đặc, chẳng trách lại lạnh như thế.

Tống Nhiên vừa hà hơi vào tay, vừa mở tủ quần áo lấy một chiếc áo khoác dài ra, sau đó anh sững sờ — Cái áo khoác nhung đen mới mua của Lâm Phi Vũ vậy mà vẫn còn treo trong tủ.

Có lẽ do vali chật, với lại chỉ quay trong hai tuần nên thằng nhóc này chủ quan không mang theo áo khoác dày đây mà.

“Chậc, thằng nhóc thối làm màu này, lạnh vài lần cho chừa nhé.” Tống Nhiên ngao ngán lắc đầu.

Rồi anh lại nghĩ, Lâm Phi Vũ tiến tổ sắp được một tuần rồi, không biết đã quen với sinh hoạt ở phim trường chưa, chi bằng ghé qua xem thử, nhân tiện đem áo khoác đến cho nó luôn ha?
Năng lực hành động của Tống Nhiên rất mạnh, nói đi là đi.

—.

Truyện Việt Nam
Tuyết rơi ngày càng lớn, xe cộ đi về phía ngoại ô ít ỏi thảm thương, nhưng càng đến gần cơ sở điện ảnh thì càng nhộn nhịp.

Hóa ra, có rất nhiều đoàn làm phim, nhân lúc thời tiết như này, quyết định đi quay mấy cảnh diễn với tuyết.

Dù sao đây cũng là tuyết thật, không cần tốn tiền, hơn nữa lạnh đến nỗi thở ra hơi trắng, vô cùng chân thật.

Tống Nhiên hỏi hai nhân viên công tác, liền tìm được nơi quay của “Đại Trần Bí Sử”.

Tại một vườn mai lớn, nhân viên công tác đông đúc tụ lại, đứng thành một vòng rộng, xung quanh lặng ngắt như tờ, ai nấy đều nín thở, ngưng thần nhìn vào trong sân.

Chẳng lẽ là diễn viên nổi tiếng à? Lòng hiếu kì của Tống Nhiên nổi lên, cố gắng chen vào xem.

Sau đó, anh ngây người.

Tuyết trắng rơi đầy trời, hoa mai nở rộ.

Dưới gốc cây mai, một thiếu niên đứng đó, tóc đen y phục trắng, mặt mày tinh xảo tuyệt luân, nhưng thần sắc vô cùng ảm đạm.

Tay trái rũ xuống, cầm một cây cung chạm khắc tinh xảo, các khớp ngón tay do siết chặt cây cung mà phiếm màu xanh trắng nhạt, thân thể hơi run rẩy.

Là Lâm Phi Vũ.

Trước mặt cậu là một lão thái giám, nước mắt giàn giụa xin tha: “Cửu điện hạ, lão nô không có biện pháp, tính mạng người nhà của lão nô đều nằm trong tay Nhị điện hạ.

Cầu ngài nể tình lão nô hầu hạ ngài bao năm nay, tạm tha cho lão nô lần này thôi! Lão nô, lão nô không dám tái phạm nữa!”
“Tha cho ngươi?” Môi Lâm Phi Vũ khẽ run rẩy hai cái, khàn giọng nói: “Thôi, ngươi đi đi, đừng trở về.”
“Tạ điện hạ!” Lão thái giám như được đại xá, nhanh chóng đứng dậy, run rẩy xoay người đi ra ngoài.

Ngay lúc lão ta quay lưng lại, cặp mắt màu hổ phách của Lâm Phi Vũ lạnh xuống, tựa như kết một tầng băng mỏng, lạnh lẽo không chút tình cảm.

Tay trái cậu từ từ nâng cung lên, không chút tiếng động dùng tay phải lấy một mũi tên dài từ sau lưng.

“Vút ——” một tiếng nhẹ!
Mũi tên lông trắng kia bắn xuyên qua cổ lão thái giám nhẹ nhàng.

Lão thái giám khựng lại, từ trong cổ họng rên ra hai tiếng kêu quái dị, thân thể mập mạp nhào về phía trước, dưới thân, tuyết dần bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi.

Lâm Phi Vũ từ xa đứng nhìn lão ta trong chốc lát, xác định người đã chết, mới thả cây cung trong tay xuống, nhào tới thi thể của lão thái giám, gào khóc: “Người đâu, người đâu mau đến! Mau truyền thái y! Là ai bảo La công công đi vào?! Không phải ta đã nói rồi sao, thời điểm ta luyện cung, bất kì ai cũng không được tiến vào vườn mai!”

“Cut! Tốt, rất tốt!” Thôi Tuyết hô to, hưng phấn đỏ cả mặt.

“Wow.” Tống Nhiên có chút kinh ngạc, phân cảnh ngắn ngủi vừa rồi, từ tha thứ cho lão bộc, đến lãnh khốc bắn cung giết người, rồi lại giả vờ gào khóc, không đến hai phút nhưng biểu tình của Lâm Phi Vũ biến đổi vài cấp độ, mỗi một lần thay đổi biểu cảm đều rất trơn chu, không đột ngột, ngắc ngứ chút nào.

Lúc này, Lâm Phi Vũ đã dứng dật, phủi phủi tuyết vụn dính trên xiêm y, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên: “Ca ca!”
Cậu vừa gọi vừa lạch bạch chạy tới.

Tống nhiên sờ đầu cậu: “Ơi.”
Lâm Phi Vũ nhìn cái túi anh cầm trên tay: “Ca ca, anh đến đưa áo khoác cho em à?”
“À, anh qua xem một chút, tiện thể mang áo cho nhóc luôn, này cầm đi.” Tống Nhiên nhét áo vào ngực cậu.
Thôi Tuyết đi tới, cười ha hả nói: “Tiểu Tống hả, em trai anh rất giỏi.

Không chỉ diễn hay mà còn nắm bắt nhân vật cũng rất tốt, có suy nghĩ của riêng mình, lúc thử vai tôi đã ngờ ngợ.

Sống gần năm mươi năm trời, tôi chưa thấy diễn viên nhỏ nào xuất sắc như vậy, quả là tiền đồ không giới hạn, không giới hạn!”
Tống Nhiên cười nói: “Nhóc con này rất thông minh, Thôi đạo không cần quá khen, miễn cho nó “phổng mũi” lên đấy.”
Lâm Phi Vũ hơi ngại: “Cháu không nghĩ nhiều như vậy, mọi người đều nói “lên ba nhìn già” mà, lại nói nhân vật này sẽ trở thành hoàng đế tâm cơ thâm trầm, sát phạt quyết đoán, cho nên, dù ngày nhỏ hắn thường bị hoàng huynh bắt nạt thì cũng không nhu nhược, yếu đuối đâu.

Hắn là loại người ẩn nhẫn, tàn khốc.”
Trong lòng Tống Nhiên cũng đồng tình nhưng thần sắc trên mặt lại nhàn nhạt: “Tóm lại, nhóc phải nghiêm túc học hỏi, xin chỉ giáo của các tiền bối, hiểu chưa?”
“Vâng.” Lâm Phi Vũ nghiêm túc gật gật đầu, “Em nhất định sẽ cố gắng học tập, mấy ngày nay em còn đang xem kịch bản “Thành Vương” của Thôi đạo nữa, nội dung rất hay, mỗi nhân vật đều có màu sắc riêng.”
Thôi Tuyết cười đến không ngậm mồm vào được: “Ai, hôm qua Liễu tổng của mấy đứa còn gọi điện bàn bạc với tôi về “Thành Vương” đây, muốn cho Tạ Thao đảm nhận nam chính.

Bác thấy nhân vật phản diện kia, chính là tên thiên tài điên ấy, rất phù hợp với cháu.

Nhưng cháu vẫn còn nhỏ tuổi mà nhân vật kia đã hai mươi rồi, diễn viên muốn vào vai hắn ít nhất cũng phải mười bảy mười tám tuổi cơ.

Nhưng bộ này hai năm sau mới có thể khởi quay, chắc lúc đó cháu cũng lớn hơn.”
Lâm Phi Vũ ngượng ngùng mà cười cười: “Dạ, cháu sẽ cố gắng ăn thật nhiều cơm, nhanh chóng lớn lên.”
Tống Nhiên chế nhạo nói: “Nhóc mà ăn nhiều hơn nữa thì anh đến “vỡ nợ” mất thôi.”
“Anh này!”
Thôi Tuyết lớn tiếng cười to: “Tiểu Tống, anh cho thằng bé ăn nhiều vào, chẳng lẽ anh sợ tiền lời không trả không đủ tiền cơm ư?”
Tống Nhiên nhướn mày, anh phát hiện, thằng nhóc Lâm Phi Vũ chết bầm này rất được mọi người yêu mến, mới vào đoàn có mấy ngày mà đã “dỗ” Thôi đại gia mặt mày hớn hở, ngay cả tài nguyên tiếp theo cũng đàm phán xong, chậc.

Trong lúc mọi người nói chuyện, trời đã dần tối, đoàn làm phim kết thúc công việc, Tống Nhiên cùng Lâm Phi Vũ trở về khách sạn của đoàn làm phim.

Khách sạn mà đoàn làm phim thuê là một khách sạn ba sao, cơ sở vật chất tàm tạm.

Nam nữ chính với đạo diễn, biên kịch ở lầu một, Lâm Phi Vũ ở trong một căn phòng nằm tại góc khuất tầng bốn.

Khách sạn không còn phòng trống nên Tống Nhiên tạm chung phòng với Lâm Phi Vũ.

Tống Nhiên đi tắm.

Khi anh từ nhà tắm ra, nhóc con đã cuộn chặt mình trong chăn, bộ dáng nửa tỉnh nửa mê, xem ra cậu mệt muốn chết rồi.

Dường như nghe thấy tiếng động, Lâm Phi Vũ mơ mơ màng màng dụi mắt, miễn cưỡng nhỏm nửa người dậy, tóc tai rối tung, vẫn chưa tỉnh táo hẳn.

“Ca ca?” Cậu chầm chậm chỉnh mái tóc lộn xộn của mình, chợt nhớ tới cái gì đó: “A, đúng rồi, phòng này chỉ có một cái giường, em đi hỏi lễ tân xem xem có thể cho thêm hai tấm chăn không, em sẽ nằm ngủ trên đất.”
Cậu nói xong, cầm ống nghe điện thoại bàn đặt đầu giường, bắt đầu quay số gọi: “A, không gọi được? Hay để xem xuống tầng hỏi một chút…”
Thằng nhóc này quả thực rất hiểu chuyện, cũng cẩn thận vô cùng, Tống Nhiên từ trước đến nay đều vô tâm vô phế, nhưng trong khoảng khắc này, đáy lòng anh dâng lên một cảm giác áy náy, tựa như tư bản đang ngược đãi công nhân nhỏ tuổi.

Vì anh không quen ngủ chung giường với người khác nên Lâm Phi Vũ luôn trải đệm ở phòng khách mà ngủ.

Nhưng mà hôm nay, anh đến tham ban, thằng bé mệt như vậy vẫn nhường cái giường duy nhất trong phòng cho anh ngủ, quả thực là khiến người ta…!vô cùng “nhột”.

Anh khoát tay một cái: “Thôi, không sao.”
Lâm Phi Vũ cầm ống nghe, không để ý đến người đầu dây đang nói: “Xin chào, đây là quầy lễ tân.

Xin hỏi ngài cần giúp gì ạ?”, mà nhẹ giọng, cẩn thận nói: “Không gọi được.

Nếu không, em đi xuống xin thêm chăn, cũng không phiền phức.”
Tống Nhiên nói: “Không cần, tạm ngủ chung đi.”
Lâm Phi Vũ có chút do dự: “Nhưng, em sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh…”
“Ba” mà một tiếng, Tống Nhiên không kiên nhẫn đặt ống nghe lại: “Nhóc con đừng dông dài nữa, nghe lời, ngủ.”
“Ồ.” Lâm Phi Vũ buông mắt, giấu ý cười trong đáy mắt.

Sau khi tắt đèn, trong phòng một mảnh tối tăm.

Lâm Phi Vũ nhẹ nhàng mím môi, ngón tay chậm rãi chạm vào góc áo của người bên cạnh, gắt gao nắm chặt góc áo kia trong lòng bàn tay.

Cảm giác trống rỗng trong lồng ngực mấy ngày nay cuối cùng cũng biến mất, trái tim khó giải thích mà an ổn lại.

Đây là ca ca của cậu, là ca ca kéo cậu từ trong bóng tối ra, là ca ca dẫn đường ánh sáng cho cậu, là ca ca vụng về pha sữa, là ca ca không kiễn nhẫn nhét áo khoác nhung vào ngực cậu.

Anh vừa thông minh lại biết đánh nhau, đôi khi hơi dữ chút nhưng rất tùy tiện, lại thích mềm không thích cứng, chỉ cần cậu hơi đùa giỡn tiểu tâm tư, anh ấy sẽ nhượng bộ cho cậu, thỏa hiệp với cậu…!Anh ấy là người duy nhất trên đời này cậu có thể tín nhiệm, là người duy nhất có thể ỷ lại, cũng là người duy nhất sẽ không vứt bỏ cậu.

Lâm Phi Vũ im lặng siết chặt góc áo trong tay, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Lúc này, Tống Nhiên ngáp một cái, chợt nhớ ra một chuyện quan trọng: “Đúng rồi Tiểu Vũ, anh đã nhờ Trần mập giúp đỡ, đã làm xong học bạ cho nhóc rồi.

Là trường trung học Giang Thành 4, lớp năm ban hai, giáo viên chủ nhiệm là em họ của Trần mập, nghe nói rất có trách nhiệm.

Kì nghỉ đông kết thúc, anh sẽ đưa nhóc đi báo danh, đi sớm chút còn có thể chọn giường nữa.”
Lâm Phi Vũ trầm mặc một lát, do dự hỏi: “Chọn giường gì ạ?”
Tống Nhiên không nhận ra sự khác thường trong lời nói của cậu, ngáp một cái: “Nhớ chọn giường phía dưới.

Anh đã đăng kí ở kí túc xá cho nhóc, ở trong trường tiết kiệm thời gian, nhóc đã nghỉ học lâu quá rồi, cần phải để tâm một chút.”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN