Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân
Chương 18
Editor: Tiannn (wattpad WangTiannn)
Thành phố Giang Thành, trong phòng tổng thống của khách sạn năm sao nào đó.
Tống Thanh Sương tựa vào giường, xuất thần mà nhìn chồng sách dày cộp trên tủ đầu giường.
Đó là mộtt chồng sách lộn xộn, có những tác phẩm nổi tiếng thế giới như “Chiến tranh và Hòa bình”, “Tội lỗi và trừng phạt”, cũng có vài cuốn tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung, Cổ Long như “Lộc Đỉnh Ký”, “Kiếm khách đa tình hay vô tình”, còn có mấy cuốn truyện tranh nổi tiếng Nhật Bản.
“Tiểu Tống tổng, ngài đang suy nghĩ gì đấy?” Ngô Minh Hạo nằm nhoài trên đùi Tống Thanh Sương, bĩu môi hỏi.
Ngô Minh Hạo là tiểu thịt tươi bước ra từ show tuyển tú, dáng người thon thả mềm mại, khuôn mặt cũng coi như thanh tú, khí chất có chút mị hoặc, thoạt nhìn tương đối tục khí.
Tống Thanh Sương nhìn bộ dáng kia của cậu ta, trong lòng chán ghét nhưng thần sắc vẫn nhàn nhạt, không để lộ cảm xúc ra bên ngoài.
Hắn được dạy bảo từ nhỏ, phương diện này bồi dưỡng rất tốt, ít khi lộ cảm xúc với người lạ.
Hoặc là nói, tất cả những cảm xúc kịch liệt nhất đời hắn, hận ý, tức giận, sát ý, đều phát tiết với một người duy nhất, không hề giữ lại một chút, nhưng người kia đang “ngủ”.
Có lẽ vĩnh viễn không tỉnh giấc.
Cũng mãi mãi không biết, tình yêu đơn thuần, dục vọng khó nói…!của hắn.
Tống Thanh Sương nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: “Đừng có nằm trên đùi tôi.”
Ngô Minh Hạo mím mím môi, mặc dù trong lòng vạn lần không tình nguyện, nhưng cũng không thể không bò dậy.
Cậu ta quan sát biểu tình của Tống Thanh Sương, làm nũng nói: “Tiểu Tống tổng, bộ phim “Tuyết Trung Kiếm” kia của Thôi đạo, ông ấy rõ ràng bảo sẽ xem xét em, mà đến giờ vẫn không có tin tức…!Ngài có thể hỏi giúp em được không? Xin ngài đó, được không ạ?”
Tống Thanh Sương trong lòng một trận phiền chán, ngay cả mắt cũng lười mở.
Con mắt của Ngô Minh Hạo đảo một vòng, dường như đã nghĩ ra chủ ý, rón rén bò xuống giường đi tới phòng tắm.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước, qua một lát, Tống Thanh Sương nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ, tựa như có người đang đi chân trần đến giường, sau đó bên tai hắn vang lên âm thanh trầm thấp: “Thanh Sương, sao vẫn chưa ngủ vậy?”
Tống Thanh Sương hơi chấn động, mở mắt ra.
Trước mặt là đôi mắt màu hổ phách, đang mỉm cười chăm chú mà nhìn hắn, còn có khóe môi hơi cong lên với đường hàm hoàn mỹ…!Trên người mặc bộ quần áo ngủ của hiệu MH Ý, là nhãn hiệu mà người kia thích nhất.
Trong nháy mắt này, Tống Thanh Sương có loại cảm giác dường như đã xuyên qua một thế kỷ, quay về quá khứ xa xôi kia, tất cả như chưa có chuyện gì xảy ra, hai người họ không có hiềm khích, hắn cũng chưa phạm phải sai lầm kia, anh cũng chẳng ngủ mãi không tỉnh.
.
Ngôn Tình Hay
Nhưng không đúng, vẫn không đúng.
Đôi mắt hổ phách kia của anh là đôi mắt hạnh xinh đẹp, đuôi mắt hơi cong lên, ánh mắt trong suốt tựa như đá hổ phách vừa trong vừa sáng.
Mà đôi mắt của người trước mặt này không được xinh đẹp như thế, con người màu hổ phách cũng cứng nhắc, không có thần thái.
Đôi môi cũng không đúng, tuy rằng dáng môi rất giống, nhưng mà môi của anh lại hơi khô, màu môi cũng rất xinh đẹp, như cánh hồng thiếu nước, khiến cho hắn chỉ muốn dùng lưỡi mình hôn, liếm cho đến khi cánh môi ấy trở nên hồng nhuận ẩm ướt, chứ không phải là đôi môi bóng mỡ trước mắt này.
Ngô Minh Hạo bị Tống Thanh Sương nhìn không chớp mắt, không khỏi có chút đắc ý, lại hưng phấn, nhanh chóng nịnh nọt nói: “Tiểu Tống tổng, đây là cặp lens em mới mua, em còn thoa chút son dưỡng nữa…!có phải rất giống người kia không?”
Tống Thanh Sương hồi thần, nhàn nhạt gật đầu: “Ừ, có cố gắng.”
Ngô Minh Hạo liền nịnh nọt vài câu, mới cẩn thận nói: “Nhân vật bên “Tuyết Trung Kiếm” kia sao giờ ạ? Em nghe nói tối nay Thôi đạo mở tiệc vì bộ phim này, ông ấy đang muốn cho thằng nhóc mười bảy mười tám tuổi nào đó nhận vai diễn này, nhưng mà bên đoàn đội của em đã thả một ý tin tức, fans rất muốn em diễn nhân vật đó…!nếu như bị người khác cướp đi thì quá mất mặt.”
Tống Thanh Sương nhìn lướt qua gương mặt trang điểm tỉ mỉ kia, xoa huyệt thái dương, gọi điện cho thư ký: “Thư ký Dương, tối nay Thôi Tuyết có một bữa tiệc, cậu giúp tôi sắp xếp một chút.”
“Tiểu Tống tổng, ngài đối xử với em thật tốt.” Trên mặt Ngô Minh Hạo lộ ra nét vui mừng, sung sướng ngồi xuống cạnh người Tống Thanh Sương.
Cậu ta thấy Tống Thanh Sương không có phản ứng, thoáng do dự một chút, thử thăm dò duỗi tay ra, ám muội đặt lên gương mặt trắng như tuyết của đối phương.
Tống Thanh Sương có nước da rất trắng, lại nghiêm túc thận trọng, vẻ ngoài rất thanh lãnh nhưng thực tế cơ thể rất rắn chắc cường tráng, Ngô Minh Hạo nhìn mà ngứa ngáy trong lòng.
Từ khi theo Tống Thanh Sương, rất lâu rồi Ngô Minh Hạo chưa động đến người đàn ông nào khác, lúc này không nhịn được mà nuốt nước miếng, giọng khàn khàn: “Tiểu Tống tổng, để em hầu hạ ngài nhé.”
Tống Thanh Sương nhắm mắt dưỡng thần, không phản ứng cậu ta.
“Em có thể nằm sấp lại, ngài sẽ không nhìn thấy mặt em, em…!em còn có thể kêu như này.” Ngô Minh Hạo dừng một chút, cố gắng nhỏ giọng, mô phỏng theo giọng nói trầm thấp câu nhân của “người kia”, quyến rũ khó diễn tả bằng lời: “Thanh Sương, giúp anh một chút, anh khó chịu quá.”
Tống Thanh Sương không mở mắt, nhưng ngực chập chùng hai lần, hô hấp cũng nặng hơn.
Ngô Minh Hạo trong lòng mừng thầm, xem ra cậu ta vẫn có mị lực, chỉ mới trêu trọc một chút mà mà khuôn mặt lạnh nhạt kia của tiểu Tống tổng đã có dấu hiệu động tình.
“Người kia” cũng chả là gì, chỉ cần tiểu Tống tổng lên giường với cậu ta, nhất định sẽ mê mẩn cậu ta, quăng “người kia” sau đầu ngay.
Cậu ta một bên mừng thầm, một bên tận dụng mọi thời cơ, lớn mật sờ xuống phía dưới, lại bị Tống Thanh Sương nắm lấy.
Tống Thanh Sương lạnh lùng nói: “Làm như cũ đi.”
“Vẫn đọc sách sao? Mấy quyển sách này có gì hay chứ…” Ngô Minh Hạo thất vọng đến cực điểm nhưng cũng không dám nói nhiều, chỉ có thể như mọi ngày, nghiêng người dựa vào giường, cầm lấy một quyển sách.
Tống Thanh Sương trầm mặc một chút mới chậm rãi đặt đầu lên đùi Ngô Minh Hạo, xuất thần nhìn gương mặt phía trên.
Từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy hàm cùng môi của đối phương.
Thật ra, Ngô Minh Hạo cũng không quá giống người kia, chỉ có hai bộ phận này, đặc biệt là nhìn từ góc độ này lên, khiến Tống Thanh Sương có cảm giác như đang sống trong quá khứ.
Rất nhiều năm trước, khi ấy hắn còn rất nhỏ, đôi khi bố mẹ sẽ vắng nhà, hắn không dám ngủ một mình, thường lén lút chạy vào phòng anh, nằm trên giường, gối đầu lên chân anh, yên lặng nghe anh đọc sách.
Khi đó, đỉnh đầu là tiếng lật sách sàn sạt, đèn ngủ đầu giường tỏa ánh sáng ấm áp, ánh sáng vàng ấy phác họa đường cong duyên dáng của cằm, còn có đôi môi phảng phất ý cười kia…!tất cả mọi thứ đều rất yên bình, rất hạnh phúc.
Chỉ có điều, anh đọc sách rất chăm chú, mọi sự chú ý đều dành cho cái quyển sách kia, đến nỗi quên mất có người đang gối lên chân mình.
Tống Thanh Sương có chút bất mãn, kéo quyển sách kia xuống: “Anh, anh đang làm gì?”
–
Ngô Minh Hạo dựa theo hình ảnh trước đây mà Tống Thanh Sương đưa, cố gắng mô phỏng bộ dáng “người kia”, làm bộ đọc “Tội lỗi và trừng phạt” khô khan, nhưng còn chưa đọc được mấy chữ, sách trong tay đã bị một lực đạo mạnh mẽ giật xuống.
Cậu ta chớp mắt, dịu dàng nói: “Tiểu Tống tổng, làm sao vậy? Ngài không phải là muốn…”
Tống Thanh Sương cầm quyển sách “Tội lỗi và trừng phạt” dày cộp trong tay, hơi sửng sốt, lại nghe thấy âm thanh yểu điệu của Ngô Minh Hạo, trong nháy mắt, Tống Thanh Sương có cảm giác như bước hụt, mộng cảnh tan nát, gương mặt trắng như tuyết của hắn trầm xuống: “Được rồi, cậu ra ngoài đi.”
…!
“Thôi Tuyết cũng thật là, tự dưng mở tiệc mà không nói trước một tiếng.” Tống Nhiên lẩm bẩm hai câu, nhịn không được nói với Lâm Phi Vũ: “Tiểu Vũ, bài tập ở trường còn nhiều không? Em sắp tốt nghiệp rồi, nếu như bận quá, anh sẽ gọi điện từ chối.”
Lâm Phi Vũ lắc lắc đầu: “Không sao đâu ạ.
Sáng thì có tiết toán là chữa đề thi thử, chiều học ngữ văn, đề thi kia em đạt điểm tối đa còn ngữ văn thì đọc lại sách cũng được, không làm lỡ gì đâu anh.”
Tống Nhiên liếc hắn một cái: “Ha, tự tin quá nhỉ?”
Lâm Phi Vũ cười nói: “Toán cao trung khá dễ, còn văn thì xem sách là được, em đọc rất nhiều sách đấy, không phải nước đến chân mới nhảy đâu, văn chủ yếu dựa vào kiến thức tích lũy hàng ngày, anh cũng biết mà.”
Người nói vô tình người nghe cố ý, Tống Nhiên chớp chớp mắt, chột dạ.
Thật ra, anh cũng được coi là người thông minh, chỉ là ngày trước ở cô nhi viện sống “buông thả” quen rồi, sau khi về Tống gia mới có sở thích đọc sách, toán lý hóa đều đạt điểm giỏi, duy chỉ có ngữ văn là nát bét.
Dì Bách mua rất nhiều kiệt tác thế giới về cho anh, chủ yếu là muốn giúp cải thiện kỹ năng cảm nhận của anh, nhưng căn bản anh đọc mấy thứ đấy cũng vô dụng, không “ngấm” nổi, anh chỉ thích đọc tiểu thuyết võ hiệp, truyện tranh Nhật Bản với các loại sách giải trí khác thôi.
Năm đó, Tống Thanh Sương vẫn còn là tiểu đậu đinh, lá gan cũng không lớn hơn hạt đậu là bao, mỗi lần chú Tống và dì Bách đi công tác, Tống Thanh Sương không dám ngủ một mình, sẽ lén lút chạy vào phòng anh, nằm nhoài trên chân anh mà ngủ.
Khi ấy, Tống Nhiên cũng mười hai mười ba tuổi rồi, không còn đi nhủ sớm như mấy đứa nhóc tám, chín tuổi nữa, cho nên một bên anh đọc truyện một bên vỗ nhè nhẹ lưng Tống Thanh Sương, ru nó ngủ.
Nhưng có một vấn đề, dì Bách không thích để Tống Thanh Sương ngồi đọc truyện với Tống Nhiên, Tống Nhiên sợ Tống Thanh Sương sơ ý nói hết mọi chuyện ra, bèn nghĩ ra một ——kẹp truyện trong mấy cuốn sách kiệt tác thế giới.
Kết quả có một lần, Tống Thanh Sương bỗng nhiên giật quyển “Tội lỗi và trừng phạt” trên tay anh xuống, lộ ra quyển “Lộc Đỉnh Ký” bên trong, bắt tận tay Tống Nhiên, tình cảnh khi đó hết sức khó xử.
Lúc đó, Tống Nhiên quả thực vừa tức vừa chột dạ, đoạt lấy “Lộc Đỉnh Ký”, ngoài mạnh trong yếu quát: “Làm gì đấy? Làm phản hả?”
Tống Thanh Sương còn nhỏ chớp mắt, tò mò hỏi: “Dcm*” là gì vậy anh?”
*Raw: 辣块妈妈 (Hán Việt: cay miếng mụ mụ) là một câu chửi bậy.
“Dcm” là câu cửa miệng của Vi Tiểu Bảo, nhân vật chính trong “Lộc Đỉnh Ký”, được coi là một câu chửi tục trong tiếng Dương Châu, Tống Nhiên không biết nên giải thích ra sao, đành “ba” một tiếng tắt đèn bàn: “Ngủ!”
Tống Thanh Sương không buông tha: “”Dcm” là gì thế anh ơi?”
Tống Nhiên bịa chuyện: “Chính là…!là cay miếng MaMa! Que cay biết chưa? Cay miếng cũng giống như vậy, làm (hình) que cay thì gọi là que cay MaMa, làm (que) cay (dạng) miếng thì là cay miếng MaMa.”
“Vậy có cay miếng BaBa không anh? Có không ạ?” Tống Thanh Sương hỏi.
“…” Tống Nhiên dứt khoát lấy chăn trùm đầu nó lại, mặc kệ đôi chân ngắn ngủn đang giãy dụa, đạp tới đạp lui.
–
Tống Nhiên lắc lắc đầu, cố gắng quên chuyện cũ, nghiêm túc nói với Lâm Phi Vũ: “Nói tóm lại, ngoại trừ quay phim thì học hành cũng rất quan trọng, tuyệt đối không được vì quay phim mà làm trễ nãi việc học, hiểu chưa?”
Lâm Phi Vũ ngoan ngoãn gật đầu: “Ca ca yên tâm, em hiểu mà.”
“Bữa tiệc tối nay không chừng còn có những nhà đầu tư khác, nếu bị mời rượu, em phải nói mình còn nhỏ, chỉ được uống nước trái cây.”
“Dạ, em biết rồi.”
Bữa tiệc kia của Thôi Tuyết được tổ chức tại một nhà hàng tư nhân cao cấp, nằm sâu trong một ngõ hẻm ở trong trung Giang Thành phồn hoa, trên con đường phồn hoa, náo nhiệt giữ lấy vẻ yên tĩnh hiếm có.
Tống Nhiên mang theo Lâm Phi Vũ đi thẳng vào phòng bao riêng, trong phòng đã có gần mười người, ngoại trừ Thôi Tuyết ra còn có Liễu Khiêm, Trần mập, vài vị lão bản cùng với tiểu minh tinh, người mẫu mà họ dẫn tới.
“Thôi đạo, Liễu tổng, Trần ca.” Tống Nhiên cùng Lâm Phi Vũ đi tới chào hỏi mấy người quen.
“Tiểu Tống, Tiểu Vũ, mau ngồi xuống.” Thôi Tuyết nhiệt tình chào hỏi, mời hai người họ ngồi xuống.
Liễu Khiêm vừa vặn ngồi đối diện hai người, hắn liếc mắt nhìn thoáng qua Lâm Phi Vũ, sau đó sửng sốt, lại không nhịn được mà nhìn sang Tống Nhiên, thần sắc vô cùng cổ quái.
Tống Nhiên không hiểu sao Liễu Khiêm tự dưng lại nhìn chằm chằm mình, trong lòng sáng tỏ, lập tức đoán được.
Hai năm qua, Liêu Khiêm bận rộn đi kêu gọi đầu tư khắp nơi, chưa từng gặp Lâm Phi Vũ, hai năm này Lâm Phi Vũ lớn rất nhanh, từ một thằng nhóc gầy yếu nay đã trở thành một thiếu niên cao gầy, tuấn mỹ, ngày càng giống với bộ dáng của anh năm đó, mà Liễu Khiêm lại là hồ bằng cẩu hữu thân thiết của anh, đương nhiên sẽ nhận ra.
Hơn nữa, cộng với cái tin bái quái kia —— “Tống Tiểu Nhiên yêu thầm đại Tống tổng, lẻn vào văn phòng người ta trộm áo ngủ”…!Được rồi, giờ Tống Nhiên không cần suy nghĩ cũng biết mình trong mắt Liễu Khiêm là cái dạng gì, không phải là tên liếm cẩu si tình nuôi thế thân thôi sao.
Anh liếm chính mình….!Quên đi, không sao cả.
Một vị lão bản mập mạp cười nói: “Liễu tổng, nghe nói dự án thu mua Truyền Thông Vân Trung của tập đoàn Tống thị đã được thu xếp rồi?”
Liễu Khiêm hồi thần, gật đầu đáp: “Cụ thể ra sao thì vẫn đang đàm phán.”
Mập lão bản thở dài nói: “Tiểu Tống tổng vậy mà cũng là người si tình, vì một minh tinh nhỏ liền chi mạnh như thế…!Bất quá, tôi không nghĩ tới, Liễu tổng anh lại nguyện ý bán Truyền Thông Vân Trung cơ đấy.”
Liễu Khiêm thản nhiên: “Không có cái gọi là nguyện ý hay không, chỉ cần có thể sản xuất ra những tác phẩm hay, điều ấy mới quan trọng.”
Tống Nhiên thầm nghĩ, Liễu Khiêm quả nhiên vẫn như vậy, tuy rằng thoạt nhìn có chút bất cần đời nhưng sâu trong nội tâm lại vô cùng yêu thích điện ảnh, thậm chí để có thể lấy được nhiều tài nguyên tốt hơn, hắn chấp nhận để Truyền Thông Vân Trung sáp nhập vào tập đoàn Tống thị.
Phải biết rằng, quan hệ của Liễu Khiêm với Tống Thanh Sương như nước với lửa, đặc biệt sau khi anh trở thành người thực vật, mối quan hệ này càng trở nên tệ hơn.
“Nhưng tôi nghe nói, sau thu mua, Liễu tổng vẫn có quyền quyết định.”
“Ừm, sau sát nhập tôi vẫn là CEO, quản lý cấp cao cũng không thay đổi, tập đoàn Tống thị bên kia đã đồng ý.”
“Cái này cũng đúng, thế mạnh của Tống thị vẫn là bất động sản với tài chính, tiểu Tống tổng không có kinh nghiệm bên lĩnh vực giải trí này, giao cho Liễu tổng điều hành thì tốt hơn.”
Nghe bọn họ nhắc tới Tống thị, Thôi Tuyết có chút xấu hổ, kéo kéo khóe môi: “Khụ khụ, thật ra, tối nay…”
Ông còn chưa dứt lời, điện thoại trong túi bỗng “Đinh” một tiếng.
Thôi Tuyết cúi đầu nhìn màn hình, vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài sảnh.
“Thôi đạo đi đón người? Ai mặt mũi lớn đến thế?” Tống Nhiên có chút tò mò.
Thôi Tuyết là đạo diễn lớn, bình thường mấy nhà đầu tư nhỏ cũng phải cung kính với ông, hôm nay không biết là ai đến, lại có thể khiến ông tự mình ra ngoài đón?
Lâm Phi Vũ nhẹ giọng nói: “Có lẽ là nhà đầu tư lớn nào đó đến.”
Lúc hai người đang còn thì thầm to nhỏ với nhau, Thôi Tuyết đã mang theo người trở về phòng bao riêng, ho nhẹ một tiếng: “Tiểu Tống tổng đến rồi.”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!