Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
40


Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân


Chương 32


Editor: Tiannn
Tống Nhiên khôi phục tinh thần: “Hử? Em hỏi cái gì?”
“Em hỏi, anh rất thích hình xăm kia, đúng không?” Lâm Phi Vũ chỉ chỉ kia đóa hồng diễm lệ, “Ca ca, nãy giờ anh vẫn luôn nhìn nó.”
Ông chủ tiệm hình xăm là một tiểu ca xăm hình hoa ở cánh tay, anh ta nhiệt tình giới thiệu: “Hai soái ca có mắt nhìn đấy, cá nhân tôi thấy cũng được.

Hình vẽ này rất đặc biệt nhưng có rất ít khách muốn xăm hình này, không dễ xăm màu lên.”
“Ừ, cũng được.” Tống Nhiên một bên bình tĩnh đáp, một bên không nhịn được dùng dư quang nhìn đóa hoa hồng kia.
Lúc anh mười mấy tuổi rất yêu thích loại hình xăm nhìn rất có hàm ý “sâu sắc” này.

Mấy hình vẽ như mãnh hổ ngửi hoa tường vy, hoa hồng nở trên đầu súng,…!hiện tại anh vẫn rất thích, nhưng độ tuổi không cho phép, không dám thừa nhận.
Lâm Phi Vũ tỉ mỉ quan sát thần sắc của anh, nhẹ giọng hỏi: “Nếu như xăm, anh thấy xăm ở chỗ nào là đẹp nhất?”
“A, dưới thắt lưng một chút, ở chỗ eo bên trái kia kìa.” Tống Nhiên thuận miệng đáp.
Anh từng xăm ở vị trí này.

Lúc còn học cao trung anh có xem một bộ phim Mỹ, cảm thấy tên cao bồi thuận tay trái kia giắt súng ở thắt lưng thật mẹ nó soái.

Nếu như anh xăm một đóa hoa hồng ở vị trí ấy, lúc đánh nhau vừa gạt áo, vừa rút súng ra thì có thể nhìn thấy đóa hoa hồng đầu lâu huyễn khốc đó, đẹp trai chết mất!
Bây giờ nhớ lại mấy suy nghĩ thời trẩu tre, Tống Nhiên cũng không nhịn được mà đỏ mặt, chậc.
“Đi đi, lên trước nhìn một chút.” Tống Nhiên cảm thấy cần phải vớt vát liêm sỉ, không muốn ở nơi gợi lại những kỉ niệm trẻ trâu quá lâu, liền kéo Lâm Phi Vũ đi về phía trước.
Lâm Phi Vũ một bên bị anh kéo đi, một bên không nhịn được quay đầu nhìn lướt qua tiệm xăm, ông chủ xăm hình hoa lên cánh tay nhiệt tình vẫy tay: “Muốn xăm cứ đến tìm tôi! Tay nghề của tôi rất tốt! Giảm 20%!”

Sau khi tựu trường, cuộc sống của Lâm Phi Vũ đột nhiên trở nên bận rộn.

Sáng thì học chương trình của sinh viên năm nhất, tối thì cố gắng tự học chương trình của năm hai năm ba, bên cạnh đó còn phải phối hợp tuyên truyền “Tuyết Trung Kiếm”.

Có thể nói là vô cùng bận.
So với hắn thì Tống Nhiên lại dễ thở hơn.

Nguyên nhân có hai cái, một là Lâm Phi Vũ vô cùng hiếu thắng, hoàn toàn không cần anh phải bận tâm, còn giúp anh kiếm được không ít tiền thưởng; thứ hai, mấy tiểu nghệ sĩ dưới tay anh sau khi tham gia vài chương trình tạp kỹ và web drama, sự nghiệp cuối cùng cũng khởi sắc, bắt đầu kiếm tiền.
Kết quả là, hiện tại mỗi buổi sáng Tống Nhiên đều dạo một vòng bên công ty, chiều về nhà xem kịch bản đọc tiểu thuyết, vui vẻ chờ Lâm Phi Vũ về nấu cơm tối.
Không sai, mặc dù rất bận nhưng Lâm Phi Vũ mỗi tối đều về nhà nấu cơm, cuối tuần còn có thể giặt quần áo lau nhà, hiền lành vô cùng, so với cô vợ nhỏ còn “cô vợ nhỏ” hơn.

(Xin một anh chồng như này ahuhu)
Dù cuộc sống rất thoải mái nhưng chuyện của viện mồ côi Hồng Tinh vẫn là nỗi bận tâm trong lòng Tống Nhiên.

Bây giờ, quan trọng nhất có hai chuyện, một là phải đi Thúy Vi Uyển trộm chìa khóa, hai là lấy được hồ sơ vụ án năm đó.
Trộm chìa khóa tương đối đơn giản, nhưng gần đây Tống Thanh Sương dường như không có kế hoạch đi công tác, nghỉ phép cũng không.

Chỉ cần bạch nhãn lang còn ở Giang Thành một ngày Tống Nhiên cũng không dám tùy tiện đến Thúy Vi Uyển trộm chìa khóa, dù sao cũng quá nguy hiểm.
Tuy rằng tạm thời không có cách nào trộm chìa khóa, nhưng Tống Nhiên cũng không rảnh rỗi.

Anh trăm phương ngàn kế “dỗ người”, cố gắng để lấy được hồ sơ vụ án năm đó, chỉ là cần thời gian.
Chớp mắt, lá vàng trên cây bạch quả đã rụng hết, khí trời dần dần chuyển lạnh, lại đến cuối năm.
Tối hôm đó, sau khi ăn cơm tối xong, Tống Nhiên nằm trên ghế số pha đọc “Thám tử Kindaichi”.

Vụ án lần này rất đặc sắc, Tống Nhiên đọc đến say sưa, cả người đều đắm chìm vào.

Không biết qua bao lâu, rốt cục anh cũng cảm thấy mỹ mãn mà khép truyện lại, giương mắt nhìn nhìn đồng hồ treo tường, kim giờ đã chỉ 12h.
“Đã trễ thế này?” Tống Nhiên đứng dậy, duỗi thắt lưng, định đi ngủ.
Trước khi đi vào phòng ngủ, anh liếc mắt nhìn cửa phòng Lâm Phi Vũ, không khỏi ngạc nhiên —— khe cửa hắt ra ánh đèn mơ hồ.
Lâm Phi Vũ làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, bảy giờ sáng dậy đi học, sáu giờ tối về nấu cơm sau đó hai người sẽ vừa xem thời sự vừa ăn cơm tối.

Sau khi ăn xong Tống Nhiên sẽ nằm ở ghế sô pha đọc truyện còn Lâm Phi Vũ về phòng ôn bài, mười rưỡi đi tắm, mười một giờ đi ngủ.
Nhưng hôm nay đã mười hai giời rồi sao thằng bé còn chưa ngủ? Tống Nhiên suy nghĩ một chút, pha một ly sữa bò, nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng ngủ: “Cộc cộc!”
Cánh cửa rất nhanh đã mở ra, Lâm Phi Vũ vò vò mái tóc rối bời, vẻ mặt mệt mỏi, bộ dáng đáng thương: “Ca ca.”
“Sao còn chưa ngủ nữa?” Tống Nhiên đưa ly sữa bò cho hắn rồi nhìn thoáng qua phòng.
Laptop trên bàn vẫn còn sáng, trên màn hình chi chít các văn bản PDF, Tống Nhiên không nhịn được nhíu mày: “Vẫn đang học? Đừng cố quá, làm xong bài tập về nhà là được rồi, thân thể vẫn quan trọng hơn.”
Lâm Phi Vũ uống một ngụm sữa bò, sau đó mỏi mệt xoa xoa huyệt thái dương: “Hết cách rồi, trước Tết nguyên đán phải đi tuyên truyền một tuần, kỳ sau còn quay phim nên em muốn học trước một tí, sau này sẽ dư dả thời gian hơn là có thể vừa quay phim vừa đầu tư, kiếm tiền sớm hơn.

Chỉ là chương trình học này nhiều quá, một số chỗ còn khó hiểu nữa.”
“Chỗ nào? Để anh xem một chút.”
Lâm Phi Vũ do dự, cẩn thận nói: “Ca ca, mặc dù trên tàu (cao tốc) anh có giảng một số kiến thức tài chính căn bản cho em nhưng bây giờ em đang học môn chuyên ngành năm hai năm ba, nói không chừng anh cũng không hiểu.”
Anh đường đường là cựu tổng giám đốc của một tập đoàn mà lại bị nhóc con mới học đại học coi thường? Tống Nhiên nhất thời không vui: “Anh của em, anh, chính là vua biết tuốt trong giới tài chính được chứ…!Khụ khụ, không đúng không đúng, trước đây có học qua một chút, lại được cao nhân chỉ điểm.

Như vậy đi, để anh xem em đang học cái gì đã?”
Vừa nói anh vừa nhìn kỹ nội dung trên máy tính, hơi giật mình: “Em đang tự học “Mô hình kỹ thuật tài chính”? Tiểu Vũ, em cũng quá gấp rồi.

Vừa mới lên đại học được mấy tháng mà đã tự học nội dung như này, đây không phải giống như vừa học được số 123 đã muốn giải tích phân vi phân sao? Khó trách em không hiểu là phải.”
Lâm Phi Vũ bất đắc dĩ nói: “Cũng không phải là không hiểu, đại bộ phận em vẫn hiểu được chỉ là có một số trường hợp thực tế, em thiếu kiến thức thực tiễn nên khá mơ hồ.”
“Đại bộ phận vẫn có thể hiểu? Ok, quả nhiên là thiên tài thi đại học được hơn 700 điểm.” Tống Nhiên tỉ mỉ đồ án trên màn hình, “Trường hợp này cũng không khó, chủ yếu là nơi này, em xem hành động này…”
Tập đoàn Tống thị là dựa vào bất động sản và tài chính để khởi nghiệp cho nên ở phương diện này Tống Nhiên tuyệt đối là bậc thầy thực hành, ví dụ anh đưa ra đều là ví dụ thực tiễn, giảng giải vô cùng sinh động cũng vô cùng thú vị.
Lâm Phi Vũ nghe anh giảng giải chi tiết, biểu tình từ nghi hoặc dần dần biến thành giác ngộ, đến cuối cùng hắn không nhịn được ngước mắt nhìn Tống Nhiên, ánh mắt vừa khâm phục vừa kinh ngạc.
Do dự, hắn có chút chần chờ nói: “Ca ca, sao anh hiểu nhiều vậy? Anh giảng còn hay hơn giáo sư ở trường em.”
“Cái này…” Tống Nhiên lúng túng gãi đầu, không cẩn thận nên khoe kỹ năng hơi quá tay, anh không có cách nào giải thích chỉ có thể qua loa nói: “Trước đây có cao nhân dạy anh, anh cũng tự học qua một chút.”
“Cao nhân?” Lâm Phi Vũ nhíu mày, “Cao nhân nào? Là ông Tiết sao?”
“Cao nhân chính là cao nhân, thằng nhóc con nói nhảm nhiều vậy, trang này đã xong, sang trang tiếp theo.” Tống Nhiên lười giải thích với hắn.
Tài liệu Lâm Phi Vũ tìm đều là tài liệu đầu sách nổi tiếng của các trường đại học nước ngoài, Tống Nhiên dần hứng thú, một bên giảng cách mô hình hóa như nào một bên cầm chuột bôi đen một dòng chữ: “Tiểu Vũ, đoạn này là mấu chốt…”
Anh còn chưa dứt lời, liền cảm thấy mu bàn tay hơi ấm lên, Lâm Phi Vũ nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay anh, cầm tay đang cầm chuột của anh, từ từ di chuyển con trỏ: “Ca ca, em thấy chỗ này cũng rất quan trọng.”
Ngón tay Lâm Phi Vũ thon dài linh hoạt, vì luyện tập tán đả cùng khí giới trong thời gian dài nên lòng bàn tay và ngón tay có một lớp chai mỏng.

Nhiệt độ tay rất cao, vô cùng ấm áp cũng phi thường hữu lực, hoàn toàn là lực đạo của nam nhân trưởng thành.
Cả người Tống Nhiên cứng ngắc, lúc này anh mới chú ý tới tư thế mập mờ của hai người.

Lâm Phi Vũ khom lưng đứng phía sau anh, lồng ngực rắn chắc dán sát vào lưng anh, tay phải nắm chặt tay anh, giống như đnag ôm cả người anh vào ngực.
Tống Nhiên mơ hồ nghĩ, tiểu tử này cao bao nhiêu? Một mét tám lăm? Một mét tám bảy?
Thực sự đã lớn rồi…!Tống Nhiên khô cằn mà nuốt nước bọt, suy nghĩ lúc trước lại xông ra, liên quan đến xu hướng tình dục của nhóc con.
Mười tám mười chín tuổi, chính là thời gian đẹp nhất, cũng là độ tuổi dễ bốc đồng, dẫn dắt ở độ tuổi này rất quan trọng.
Sinh nhật 18 tuổi của Lâm Phi Vũ, anh không cự tuyệt nụ hôn sâu kia sau đó còn hẹn hò với Từ Ngọc Tuyên, hơn nữa Tống Thanh Sương thỉnh thoảng quấy rầy, cuối cùng hai người không thể không giả làm tình nhân, bất tri bất giác tiếp xúc tay chân cũng ngày càng thường xuyên hơn.
Trên tàu thơm trộm anh, trong viện mồ côi xoa bóp chân cho anh, gần đây còn ôm ấp, cầm tay…!Khi anh không để ý, Lâm Phi Vũ đã bắt đầu làm những chuyện thân mật này một cách tự nhiên.
Tống Nhiên nhớ tới lúc Lâm Phi Vũ học trung học, khi đó anh cảm thấy con trai nên độc lập vì thế đã cho Lâm Phi Vũ ở trong trường, kết quả nhóc con quá dính người, dáng vẻ tội nghiệp như bị vứt bỏ, nhân lúc anh mềm lòng liền vững vàng dính trở về, bây giờ quả thực chính là một cục kẹo sữa hình người, mơ hồ còn có khuynh hướng bành trướng….
Không được không được, giả làm tình nhân là một chuyện, lén lút như tình nhân ở chung lại là một chuyện khác, anh phải giữ vững lập trường này.

Anh là người lớn, làm việc phải có trách nhiệm.
Lâm Phi Vũ trưởng thành sớm hiểu chuyện lại thông minh, mặc dù có thời điểm không nghe lời, nhưng tổng thể vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoan ưu tú, sau này sẽ có tiền đồ rộng lớn, còn có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn của riêng mình, không thể bị anh ảnh hưởng mà suy nghĩ lệch lạc.
Khuynh hướng tình dục trong giới giải trí có ý nghĩa gì, Tống Nhiên vô cùng rõ ràng.

Dù sao năm đó anh từng muốn thu mua Truyền Thông Vân Trung, nên cũng nghiên cứu điều tra khá sâu về giới giải trí.
Nghĩ tới đây, Tống Nhiên ho nhẹ một tiếng, rút tay về: “Tiểu Vũ, em tự học một mình đi, anh đi ngủ trước.”
Lâm Phi Vũ nhìn bóng dáng chạy chối chết của đối phương, khẽ híp mắt.

Rõ ràng anh đã quen với việc hắn đụng chạm thân mặt, sao gần đây lại bắt đầu tránh né? Lẽ nào vì tiện nhân Từ Ngọc Tuyên kia?
Thực sự là phiền chết rồi, chó mèo gì cũng đều tiếp cận anh.

Hắn đã trưởng thành rồi, dáng dáp còn vô cùng đẹp, mọi mặt đều rất ưu tú, biết dùng lưỡi thắt cuống anh đào, kích thước kia cũng…!có thể khiến anh thoải mái, nhưng dường như anh vẫn ở trong quá khứ, luôn coi hắn là đứa nhóc, căn bản không ý thức được hắn có thể làm người đàn ông của anh.
A, phải tìm cách để anh ý thức được điều này, để anh có thể đối xử với hắn như một người đàn ông…
Nhưng là phải làm gì bây giờ? Lần này không thể hôn như lần trước để anh nghĩ đây chỉ là trò chơi, phải khiến anh bị kích thích…!Lâm Phi Vũ nghĩ đi nghĩ lại, dần trầm ngâm.
Một thời gian sau đó, bên ngoài gió êm sóng lặng, Lâm Phi Vũ không làm mấy hành động thiêu thân, cũng không táy máy tay chân nữa.

Tống Nhiên thở phào một hơi, nhóc con vẫn ngoan ngoãn hiểu chuyện, không bị anh làm ảnh hưởng.
Khí trời càng ngày càng lạnh, rất nhanh liền đến tháng chạp.
“Tuyết Trung Kiếm” lựa chọn công chiếu trước Tết Nguyên Đán.

Vì chiếu ở khoảng thời gian cạnh tranh vô cùng kịch liệt nên đoàn làm phim dự đoán doanh thu chỉ là 1 tỷ, kết quả, ngày đầu tiên mở chấm điểm trên Douban đã lập kỷ lục đạt 9.4 điểm.Thôi đạo vô cùng mừng rỡ gọi liên tiếp ba cú điện thoại cho Lâm Phi Vũ, âm thanh cực kỳ vang dội, ngay cả Tống Nhiên cũng có thể cảm nhận được nước bọt phía đối diện.
Ba ngày đầu mở phòng vé “Tuyết Trung Kiếm” đã khiến cho mọi người nhận ra một điều —— bộ phim này nhất định còn có thể bạo hơn nữa.
Đúng như dự đoán, danh tiếng nhanh chóng lên men, phòng bán vé mỗi ngày đều bán với số lượng lớn.

Còn chưa nghỉ hè nhưng doanh thu phòng vé đã vượt qua 200 triệu, lượng xem phim cũng một đường tăng vọt.

Đến 28 tháng Chạp, ngay cả người bình tĩnh như Tống Nhiên cũng không nhịn được mà mở tin tức giải trí ra, kết luận: “Tiểu Vũ, em sắp bạo hồng rồi, sắp trở thành đại minh tinh rồi.”
Vào giờ phút này, đại minh tinh trong tương lai, mặc một thân quần áo lông xù ngồi xổm trên mặt đất, vừa dọn phân cho Tiểu Hắc vừa lẩm bẩm: “Cũng tạm thôi.

Em đã đoán được doanh thu phòng vé lần này sẽ không thấp nên em cũng đầu tư một chút.”
Tống Nhiên hứng thú: “Em còn đầu tư? Đầu bao nhiêu?”
“Không nhiều, 150 vạn, nhưng cũng đã chiếm hơn nửa tiền tiết kiệm của em.

Trước đây tiền đóng phim không quá cao nên em cũng không có nhiều tiền.” Lâm Phi Vũ có chút ngượng ngùng.
“Không có chuyện gì, sau này em sẽ có nhiều tiền, đại minh tinh ạ.

Nhưng nói đi phải nói lại, hình như em bắt đầu có nhiều hắc* rồi đấy.”
*Anti fan, bản thảo bôi đen, hắt nước bẩn, vu khống,…
“Hắc gì?” Lâm Phi Vũ nghi ngờ hỏi.
“Như bài này nè: “Tôi nghe nói Lâm Phi Vũ đi cửa sau mới đỗ được đại học, cậu ta thi được hơn 300 điểm thôi, còn thường xuyên trốn học đánh nhau nữa….” Tống Nhiên không nhịn cười được, “300 điểm, này là nói mỗi môn lý của em sao?”
“Còn có: “Nhân vật này vốn là của anh tôi nhưng Lâm Phi Vũ nhờ quan hệ màđoạt vị.” Tống Nhiên thầm nói, “Anh tôi? Chắc là Ngô tiểu minh tinh nhỉ, cậu ta mới là người đi lên nhờ quan hệ, nhưng không được Tống Thanh Sương sủng, ngủ rồi mà không cho tài nguyên, chậc chậc.”
“Bài này còn thú vị hơn này: “Lâm Phi Vũ này là ai, tại sao có thể có được tài nguyên tốt như vậy, không phải được phú bà bao nuôi đấy chứ?” Ha ha ha ha, Tiểu Vũ, phú bà ở đâu, cho anh đi hưởng ké với! Ha ha ha ha…”
Tống Nhiên vừa đọc mấy bài hắc, vừa không có lương tâm cười ha ha.

Sắc mặt Lâm Phi Vũ ngày càng đen, ngày càng oan ức.
Tống Nhiên nhận ra, cẩn thận nói: “Làm sao, bị anti fan làm cho mất hứng?”
“Mấy thứ này không là gì.” Lâm Phi Vũ nhẹ giọng nói, “Ca ca, đây là bộ phim đầu tiên em diễn chính.”
Tống Nhiên quả thực như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc: “Ừ, anh biết mà, làm sao vậy?”
Lâm Phi Vũ ngước mắt nhìn anh, rốt cục không thể nhịn được nữa nói: “Ca ca, vừa này anh ha ha nhiều như vậy nhưng vẫn chưa nói, khi nào anh đi xem phim của em! Phim – của – em!”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN