Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi


Chương 23


Editor: Jena (wordpress jena và wattpad @miknao)

*

Bình thường tính cách của Tần Tử Quy cũng không tính là hoà đồng.

Nhưng trước giờ hắn đều hờ hững lạnh nhạt, hiếm khi nào công kích trực tiếp ai, huống hồ Thịnh Diễn nhớ hình như trước kia Tiết Dịch và Tần Tử Quy cũng không có thù oán gì quá lớn, sao tự nhiên Tần Tử Quy lại như ăn phải thuốc súng thế?

Thịnh Diễn có hơi không hiểu lứm.

Mãi đến khi Tần Tử Quy quyết xong vụ bắn nhau cũng định xong thời gian các thứ, bọn Phó Uân Cẩu Du một hai đòi đi theo góp vui, một đám người ầm ĩ láo nháo bắt taxi thì Thịnh Diễn mới hoàn hồn hỏi: “Tần Tử Quy, địch ý của anh với anh Dịch là sao vậy?”

Tần Tử Quy không trực tiếp trả lời cậu, chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thản nhiên nói: “Ai cậu cũng gọi là anh à?”

Có lẽ do ngoài cửa sổ có mưa nhỏ, trời tối sớm hơn mọi ngày, lúc Tần Tử Quy nghiêng đầu, khuôn mặt nấp dưới ánh chiều tà hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc.

Thịnh Diễn mất hứng.

Nhưng lại không tìm được lý do vì sao mình mất hứng.

Cậu cũng không biết mình gọi Tiết Dịch là anh Dịch thì chạm phải kiêng kỵ gì của Tần Tử Quy, cậu chỉ thuận miệng gọi như khi còn bé thôi mà.

Lúc đó trong đại viện, trong đám trẻ trừ đám người Hổ mập ra thì cũng còn lại cậu, Tần Tử Quy, Phó Uân, Tiết Dịch. Cả 4 đứa nhỏ lại cùng tuổi luôn.

À, có Tần Tử Quy và Tiết Dịch lớn hơn 1 tuổi nên là nghe lời người lớn, Thịnh Diễn cũng gọi Tiết Dịch là anh.

Có điều vì địa vị của nhà họ Tiết và nhà họ Phó thấp hơn vài phần so với nhà họ Tần và nhà Thịnh, cũng không tính là quá mức thân thiết gì, Tiết Dịch lại không đẹp bằng Tần Tử Quy nên khi còn bé Thịnh Diễn chỉ thích dính lấy Tần Tử Quy gọi anh ơi anh à, cưa cưa đồ, còn với Tiết Dịch thì chỉ gọi một tiếng anh Dịch không quá thân quen thôi.

Mấy đứa họ bắt đầu chơi với nhau là lúc học tiểu học, người lớn mấy nhà quyết định cho lũ trẻ đi học bắn súng, đỡ việc ngày nào cũng cầm súng nước bắn tùm lum trong sân.

Mà trong mấy đứa nhỏ cùng nhau học bắn súng thì Tần Tử Quy trời sinh không có hứng thú với cái này, chỉ đơn thuần là đi cùng Thịnh Diễn. Đến chăm cho cậu không bị làm sao, cùng cậu đi học tan học mà thôi, chứ đến khi lên cấp hai là chả buồn tham gia vào đội trường luôn.

Phó Uân thì tư chất bình thường, lúc học cấp 2 lấy được giấy chứng nhận vận động viên cấp hai sau đấy thì nhét tiền để được vào đội trường, nhưng mà đi thi lại chẳng có được giải gì nên sau này cũng tự giác rút lui.

Còn lại một Tiết Dịch tư chất trung bình không tính là tốt nhưng lại được cái chịu khó tập luyện nên ở đội trường cũng coi như là có trình độ không tệ, đi thi cũng đều có hy vọng đoạt giải.

Nhưng khi đó khiến mọi người chú ý nhất chính là Thịnh Diễn.

Giống như thiên phú kinh người mà Tiểu Diễn thể hiện ở tất cả những môn thể thao trước đó, mỗi lần cậu cầm súng đều có cảm giác tự tin ngút trời.

Cho nên lúc ấy có rất nhiều người nghĩ Thịnh Diễn sẽ đi theo con đường vận động viên bắn súng chuyên nghiệp, nhưng không ai ngờ trong lần thi chọn đội tuyển thành phố cậu lại thất bại, trong cuộc thi bắn súng tốc độ 25m nam bị chênh lệch kém 1 điểm so với Tiết Dịch, slot cuối cùng bị Tiết Dịch lấy đi.

Nhưng Tần Tử Quy sẽ không vì điều này mà chán ghét Tiết Dịch, dù sao trên sân đấu có nhiều trọng tài như vậy, họ đều nói chuyện bằng thực lực.

Nếu bắt buộc phải nói ra nguyên nhân khiến hắn mất hứng thì chỉ có là sai lầm trong lần thi chọn đó của Thịnh Diễn ít nhiều có liên quan đến Tiết Dịch.

Vì lúc học cấp 2 Tiết Dịch và Thịnh Diễn thường xuyên cùng nhau huấn luyện, cùng nhau tham gia thi đấu, quan hệ cũng coi như khá thân thiết.

Vừa hay khi đó nhà Tiết Dịch xảy ra biến cố, bố hắn bị đình chỉ công tác, mẹ thì ly hôn bỏ đi, Tiết Dịch thường xuyên huấn luyện xong về nhà không có cơm ăn, chỉ có người bố nghiện rượu mắng mỏ.

Người lớn sống trong đại viện khuyên can mấy lần không được, báo cảnh sát cũng chỉ nói là bố dạy con, hoà giải một chút thì coi như bỏ qua, hành động này cũng dần trở nên nghiêm trọng hơn.

Thịnh Diễn không nhìn nổi nên lần nào cũng lôi kéo Tiết Dịch đến nhà mình ăn cơm làm bài tập, đến khi bố Tiết Dịch ngủ rồi mới để hắn về.

Khi đó Tiết Dịch đã hy vọng có thể vào được đội tuyển thành phố là tốt nhất, vì vào đội thành phố là có thể ở lại trường thể dục, huấn luyện cũng không cần bỏ tiền mà còn được nhận trợ cấp từ quốc gia, có thể hoàn toàn thoát khỏi bố hắn để sống yên ổn.

Mà sau khi Thịnh Diễn biết được ý nghĩ này của hắn thì bữa ăn dinh dưỡng mà dì trong nhà làm cho cậu và Tần Tử Quy thì sẽ nhiều thêm một phần, mẹ Hứa mời huấn luyện viên cá nhân cho cậu cũng sẽ thỉnh thoảng dạy cho Tiết Dịch.

Có thể nói Tiết Dịch vào được đến vòng thành phố, toàn bộ đều dựa vào Thịnh Diễn.

Nhưng ngay trong buổi tối chuẩn bị thi chọn, Thịnh Diễn vốn đang huấn luyện ở trường thì đột nhiên Phó Uân đến tìm cậu nói là Tiết Dịch gặp chuyện ở nhà, nhờ Thịnh Diễn đi qua xem một chuyến.

Lúc đó Thịnh Diễn cũng không nghĩ nhiều mà đi theo Phó Uân đến nhà Tiết Dịch, sau đó nhìn thấy Tiết Dịch quỳ trên đất, bố hắn uống đến say khướt đập bể đồ đạc.

Thịnh Diễn không định nói chuyện với người say, chỉ kéo Tiết Dịch lên rời đi. Nhưng không biết vì sao đã đi đến cửa nhà rồi, tự nhiên Tiết Dịch quay đầu lại nói với bố hắn một câu “Vì dáng vẻ người không ra người này của bố nên mẹ mới không cần bố” đã chọc tức người đàn ông trung niên đang say rượu kia, ông cầm nghiên mực trên bàn ném bụp sang chỗ họ.

Lúc đó Tiết Dịch đứng chính diện hướng nghiên mực ném đến đã phản ứng nhanh chóng né đi, nghiên mực kia đã thẳng tắp nện vào Thịnh Diễn.

Vào chính giữa vai phải.

Vai phải chính là điều tối kỵ của một xạ thủ.

Mẹ Hứa hôm đó đã bày ra dáng vẻ cường thế tuyệt tình như nơi công sở, trực tiếp báo cảnh sát giam giữ bố Tiết Dịch lại rồi tìm bác sĩ giỏi nhất đến xem xét.

Cái cảm giác đau đớn kịch liệt vào tận xương đó khiến Thịnh Diễn khó lòng nâng cánh tay phải của mình lên được, chưa nói đến tốc độ bắn phải nhanh đúng chuẩn.

Mặc dù cậu vẫn kiên trì tham gia xong buổi thi đấu ngày hôm sau nhưng hai sai lầm bắn vào vòng 9,6 điểm đã khiến cậu bị thua 1 điểm trong tay Tiết Dịch.

Tiết Dịch cũng có thể lấy được suất cuối cùng vào đội tuyển thành phố, còn Thịnh Diễn thì lại bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất của mình.

Đến bây giờ Thịnh Diễn vẫn còn nhớ rõ ngày đó thi đấu xong, vai phải của cậu đã đau đến mức bất tỉnh, môi cũng cắn bật cả máu, khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra đến không mở nổi mắt.

Hôm đó mẹ Hứa đã khóc, sắc mặt Tần Tử Quy cũng khó coi cực kỳ, sau khi đưa cậu về bệnh viện thu xếp xong thì chẳng nói chẳng rằng đi ra ngoài.

Sau đấy Tần Tử Quy làm gì nói gì Thịnh Diễn cũng không biết, chỉ biết sau này Tiết Dịch không còn đến tìm cậu nữa.

Không ngờ dưới tình huống cậu không biết, cậu đã block Tiết Dịch.

Thịnh Diễn gần như chắc như đinh đóng cột hỏi Tần Tử Quy: “Tần Tử Quy, anh thành thật nói cho tôi biết, có phải là anh chặn Tiết Dịch đúng không?”

“Ừm,” Tần Tử Quy nhìn ra ngoài cửa sổ không phủ nhận, “Ngày đó còn block ngay trước mặt cậu luôn.”

Vừa nói thế cái Thịnh Diễn hình như cũng có tí ấn tượng, vì mật khẩu điện thoại của cậu Tần Tử Quy vẫn luôn biết, nên hôm đó Tần Tử Quy nghịch điện thoại cậu trước mặt cậu một lát, sau đó nói “Loại người này sau này cậu đừng liên lạc với gã nữa”.

Nhưng vì lúc đó sắc mặt Tần Tử Quy thật sự quá khó coi nên cậu chỉ toàn tâm toàn ý đi dỗ Tần Tử Quy chứ không đặt chuyện này trong lòng.

“Anh nói anh sao lại nhỏ mọn thế hả, tốt xấu gì khi còn bé còn cùng chơi với nhau, chuyện kia cũng không phải là cố ý.” Thịnh Diễn chậc chậc một câu, nghe có vẻ chẳng để tâm mấy.

Tần Tử Quy chỉ cảm thấy bực đếch chịu được, quay đầu lại định nói gì thì thấy đôi mắt không chút tạp chất kia của Thịnh Diễn không phải như nói vờ, mấy lời cứng rắn của hắn đành phải nuốt trở về.

Nín họng nửa ngày hắn chỉ có thể thở dài: “Thôi vậy.”

Rồi lại quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Tuy rằng Thịnh Diễn không hiểu hắn đang bảo cái gì thôi nhưng cũng biết Tần Tử Quy bài xích Tiết Dịch. Vì để biểu thị lập trường của mình, cậu vỗ vỗ vai Tần Tử Quy: “Yên tâm, tuy rằng anh có hơi nhỏ mọn nhưng ai bảo anh là do tôi mua về chứ, cho nên tôi sẽ đứng về phía anh vô điều kiện.”

“Vậy thật đúng là phải cảm ơn ngài.” Tần Tử Quy không biểu tình trả lời, sau đó bảo tài xế dừng xe, “Bác tài đến rồi, làm phiền bác dừng ở đây là được rồi.”

Trường bắn Road này là trường bắn súng tư nhân lớn nhất, tốt nhất, lâu đời nhất ở Nam Vụ.

Chủ nhân của nơi này có chút quan hệ với nhà họ Tần nên khi còn bé, ỷ vào việc mình lớn hơn mấy đứa nhỏ này bốn năm tuổi thành ra hôm nào cũng đùa giỡn Tần Tử Quy và Tiểu Thịnh Diễn. Nên Tần Tử Quy mới có thể hẹn ở một địa điểm quy mô thế này trong thời gian ngắn, chứ riêng thủ tục vào bắn cũng phải mất nửa ngày.

Vì đi theo Thịnh Diễn cọ không ít lần huấn luyện tư nhân nên Tiết Dịch cũng có phần quen thuộc nơi này.

Lúc Tần Tử Quy và Thịnh Diễn xuống xe thì phát hiện Tiết Dịch đã đến.

Xem ra là vừa mới trở về, vẫn còn kéo vali, mặc đồng phục đội tuyển thành phố đứng trước cửa cúi đầu nghịch điện thoại, lúc nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thịnh Diễn thì nhiệt tình gọi: “A Diễn.”

Dáng người hắn cao lớn, vẻ ngoài cũng chính trực, vì thường xuyên phải huấn luyện mà làn da bị phơi nắng có hơi rám, vừa đứng thẳng cười một cái là để lộ hàm răng trắng đến chói mắt, toát ra vài phần thật lòng vui vẻ gặp lại bạn tốt ngày xưa.

Mặc dù giữa Thịnh Diễn và hắn đã sớm chẳng còn thân thiết mấy, nhưng dù sao cũng đưa tay không đánh mặt người cười, chuẩn bị ứng đối vài câu thì Tần Tử Quy đã im ỉm đứng chắn trước cậu, sau đó quay lại bảo cậu: “Cậu đi đăng ký phòng bắn trước đi.”

Cho dù Thịnh Diễn có chậm hiểu đến đâu cũng có thể nhìn ra Tần Tử Quy muốn nói chuyện riêng với Tiết Dịch.

Nghĩ đến địch ý khó hiểu của Tần Tử Quy, Thịnh Diễn chỉ cho rằng giữa họ có gì đó mà cậu không biết nên cũng không nghĩ nhiều nữa, thuận miệng đáp:  “Được.”

Sau đó đi theo nhân viên đăng ký phòng bắn.

Mãi đến khi bóng lưng cậu biến mất nơi cuối hành lang, chỉ còn lại hai người thì Tần Tử Quy mới thu hồi tầm mắt mà nhìn sang người đối diện.

Giống như là tuyên chiến, Tiết Dịch mở lời: “Không nghĩ tới quan hệ giữa cậu và Thịnh Diễn lại tốt vậy, nghe nói hai người khá ầm ĩ, còn…”

“Đừng nói nhảm, quan hệ của tôi với Thịnh Diễn không giống với mấy người, dù có ầm ĩ thế nào đi nữa thì cũng không thay đổi được.” Tần Tử Quy nhàn nhạt nói một câu, muốn tuyên bố cái gì không cần nói cũng biết.

Tiết Dịch lại chỉ cúi đầu, như là đang trào phúng Tần Tử Quy, lại như tự giễu chính mình: “Có thể có gì không giống chứ, rõ ràng cậu với tôi đều giống nhau.”

Những giọt mưa rơi dày đặc đập vào những hòn đá ven đường, ào ạt.

Giọng nói của Tần Tử Quy chìm trong tiếng mưa nghe có chút xa xăm: “Vẫn không giống, ít nhất tôi sẽ không làm tổn thương cậu ấy.”

“Tôi đã nói rồi, chuyện đó không phải do tôi cố ý.” Tiết Dịch nhìn vào làn mưa rơi trước mắt, không ngẩng đầu lên.

Tần Tử Quy lại nói: “Có phải do cậu cố ý hay không cậu là người rõ nhất.”

Tiết Dịch khựng lại.

Tần Tử Quy nói tiếp: “Vì cớ gì hôm đó cậu không tìm ai khác mà lại tìm Thịnh Diễn, vì cớ gì rõ ràng bình thường cậu không nói lại bố cậu một câu nào mà khi đó nhất định cứ phải kí/ch thích ông ấy, còn cả… Slot vào đội tuyển thành phố không đến lượt của cậu, trong lòng cậu hẳn cũng biết. Thịnh Diễn thiện lương đơn thuần không muốn suy nghĩ nhiều không có nghĩa là sẽ không có ai nghĩ thay cậu ấy, chút tâm tư này của cậu dì Hứa không nhìn ra ư? Chỉ là dì không muốn ý tốt của Thịnh Diễn bị phụ lòng mà thôi. Cho nên tốt nhất là cậu biết điều một chút, đừng động đến Thịnh Diễn nữa, nếu không cậu vào đội tuyển thành phố bằng cách nào thì sẽ rời đi bằng chính cách đó.”

Giọng điệu Tần Tử Quy bình thản đến gần như lạnh lùng.

Đầu ngón tay Tiết Dịch siết chặt lại càng lúc càng sâu.

“Còn nữa, tôi nói rồi, đừng gọi cậu ấy là A Diễn, tôi thấy ghê tởm thay cho cậu ấy.”

Tần Tử Quy hời hợt bổ sung một câu.

Giống như là đụng phải phòng tuyến cuối cùng của Tiết Dịch, câu nói này khiến hắn không nhịn nổi ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn ngập tự giễu, chua xót và khinh miệt: “Đúng là làm khó cho cậu, chẳng lẽ cậu gọi cậu ấy là A Diễn mà không thấy tự ghê tởm chính mình ư? Hai chúng ta chẳng ai có tư cách xem thường ai cả.”

Một giây kia bốn mắt nhìn nhau, ác ý của hai người đều hiển hiện rõ ràng.

Tiếng mưa cũng dần lớn lên.

Đến khi đám người Phó Uân Chu Bằng Cẩu Du đến trước trường bắn thì thấy cảnh tượng như vậy, họ chần chờ nửa bước Phó Uân mới dè dặt đi lên thăm dò: “À thì… anh Dịch không sao chứ?”

“Không sao.” Bình thường quan hệ của Tiết Dịch với mọi người đều không tệ, thấy người đến thì lập tức trở lại như cũ, “Có thể có chuyện gì với Tần Tử Quy được chứ, chỉ là hắn vẫn mất hứng vì chuyện tuyển chọn đội thành phố lần trước thôi, không có gì to tát.”

Phó Uân có quan hệ với Tiết Dịch tốt hơn cả, cơ bản là vì ghen tị với thiên phú và gia cảnh của Tần Tử Quy lẫn Thịnh Diễn, nghe thế thì ngay lập tức đốp chát lại: “Có mỗi chút chuyện đó mà giờ vẫn còn phải nói lại à? Bản thân Thịnh Diễn không vào được đội tuyển thành phố lại còn đi trách anh Dịch? Nói cứ như không có chuyện đó thì Thịnh Diễn có thể vững vàng vào được đội thành phố vậy. Biết đâu được đấy, không phải vẫn luôn có Hứa phu nhân nhét tiền vào là gì cũng xong hết à, cho nên Tần Tử Quy mày đừng có đứng ở đây gây sự, ra mặt thay cho chủ nhân mày.”

“Mồm miệng sạch sẽ chút đi.” Phó Uân vừa nói xong thì phía sau có một giọng nói truyền đến, quay đầu nhìn thấy Thịnh Diễn đang đeo tai nghe cách âm đứng dựa vào tường, vẻ mặt ngạo mạn nói: “Tao vào được đội thành phố hay không đúng là không nói trước được, nhưng ít nhất nếu Tiết Dịch có thể vào thì tao cũng thế.”

Cậu không có địch ý gì với Tiết Dịch, trận so tài hôm nay cũng chỉ là để tên rác rưởi Phó Uân này câm miệng, nhưng cậu không quen có người làm Tần Tử Quy không vui, nên người ta mới nói có câu thì cậu đã khiêu khích lại rồi.

Cậu muốn che chở cho ai, ý tứ không thể rõ ràng hơn.

Ngón tay Tiết Dịch đặt bên hông lại siết chặt hơn nữa.

Thịnh Diễn lại như không nhìn thấy, chỉ lười nhác đứng thẳng người: “Được rồi, phòng bắn đã được sắp xếp xong, so sớm về sớm, còn phải về nhà học hàm số nữa.”

Nói xong liền quay người đi vào sân bắn, cái loại kiêu ngạo từ tận xương tuỷ này khiến Phó Uân nhìn mà ngứa cả mắt.

“Đệch, anh Dịch còn chưa nói gì đâu, dựa vào cái gì mà mày cuồng vọng chứ!” Phó Uân gã thành tích không bằng Tần Tử Quy, thể thao không bằng Thịnh Diễn, muốn đốp chát lại cũng chỉ có thể lôi Tiết Dịch vào.

Hơn nữa tốt xấu gì Tiết Dịch cũng huấn luyện ở đội tuyển thành phố hai năm trời, Thịnh Diễn ngày nào cũng chỉ biết trốn học đánh nhau, lấy gì mà đi so với Tiết Dịch?

Phó Uân càng nghĩ càng có niềm tin, hơn nữa mấy tên đi theo gã cũng không rõ ràng tình huống lắm, chỉ cố ý hùa theo Phó Uân: “Bỏ đi, may là anh Dịch rộng lượng không thèm so đo miệng lưỡi với mày. Nhưng Thịnh Diễn này, lời này hôm nay mày nói ra, nếu mày thắng anh Dịch thì đúng là mày giỏi, nhưng nếu mày không thắng được anh Dịch thì năm đó là do mày không tự vào được đội thành phố, sau này bất kể là mày hay Tần Tử Quy đều không được nhai lại chuyện này nữa.”

Thịnh Diễn đầu cũng chẳng thèm quay lại “Ừ” cái.

Phó Uân: “Được, một lời đã định. Vừa hay nơi này có mấy con búp bê chó thực vật, nếu anh Diễn cậu thắng thì mấy người bọn tôi sẽ đeo vào thắt lưng 3 ngày liền, còn nếu cậu thua thì cậu và Tần Tử Quy…”

“Ừ, được.”

Thịnh Diễn vẫn như cũ không quay đầu lại, tiện tay đẩy cửa sân bắ.n ra.

Còn Chu Bằng với Cẩu Du đứng một bên nóng nảy không thôi, muốn khuyên nhưng lại không được chui vào sân thi đấu nên chỉ đành nhanh chóng đuổi theo Tần Tử Quy đang đi ra phía ngoài tường thuỷ tinh, sốt ruột nói nhỏ: “Không phải chứ Tần Tử Quy, cậu khuyên anh Diễn đi, tốt xấu gì Tiết Dịch cũng ở trong đội tuyển thành phố, còn anh Diễn…”

“Anh Diễn của mấy cậu có thể thắng.”

Tần Tử Quy không buồn nói tiếp, tìm một vị trí tốt nhất trên hàng ghế ngồi xuống xem.

Chu Bằng Cẩu Du: “?”

Ai cho cậu sự tự tin đấy?

Bking bẩm sinh à?

*Bking: từ lóng bên Trung, chỉ một người giả vờ giỏi vl, chúa tể làm màu =))))

Họ thật sự không rõ quan hệ giữa Tần Tử Quy và Thịnh Diễn đang như nồi cháo heo rồi mà vẫn còn có thể tự tin mù quáng như vậy, nhưng nghĩ thì nghĩ, chỉ đành một trái một phải ngồi cạnh Tần Tử Quy, nghe tụi Phó Uân trào phúng mà chỉ có thể tức giận khẩn trương.

Còn Thịnh Diễn trong sân thì lại như không có việc gì, sau khi cậu và Tiết Dịch chuẩn bị xong thiết bị thì đứng vững trước địa điểm thi.

Hai người lại vai kề vai tại trường bắn sau hai năm.

Tiết Dịch nghiêng đầu nhìn Thịnh Diễn, Thịnh Diễn đang giơ cánh tay phải lên để thử súng. Thân hình thiếu niên càng thêm đĩnh bạt, đường nét khuôn mặt đã trổ mã hơn nhiều so với hai năm trước, chỉ tuỳ ý một tay đút túi thôi cũng sáng đến loá mắt.

Tiết Dịch suy nghĩ một chút rồi vẫn mở miệng: “A Diễn, hay là không cần so nữa, cậu cũng biết mấy người Phó Uân mà, lại còn cược miệng, nếu lỡ như cậu thua…”

“Ai nói tôi sẽ thua.” Thịnh Diễn đang thử tầm nhìn, nghe Tiết Dịch nói thế thì quay sang nhìn hắn.

Không khiêu khích ngạo mạn, chỉ là một câu nói tự nhiên như nghe được lời gì thú vị lắm.

Tiết Dịch khựng lại, sau đó giải thích: “Dù sao ngày nào tôi cũng huấn luyện, vẫn là không giống nhau lắm.”

Dù sao hắn cũng không muốn quan hệ giữa mình với Thịnh Diễn trở nên xa lạ cứng nhắc.

Thịnh Diễn đeo bịt tai vào: “Yên tâm không sao cả, tốt xấu gì tôi cũng có thiên phú chống đỡ, anh cứ phát huy của anh thôi. Luật cũ, solo 30 phát đạn, cùng điểm sẽ bắn lần cuối so thắng bại. Làm xong tôi còn phải về nhà học toán, Tần Tử Quy biến thái cho một đống bài!”

Cậu tuỳ ý nói như vậy.

Sắc mặt Tiết Dịch nháy mắt trở nên khó coi.

Thiên phú vẫn luôn là điểm yếu của hắn, từ sau khi vào đội thành phố, bất kể hắn cố gắng liều mạng huấn luyện thế nào thì trong những người thiên tài chân chính kia, hắn chỉ có thể đứng cuối cùng. Sở dĩ lần này thi đấu có thể đoạt huy chương bạc cũng là vì các thành viên chủ lực đều đi thi cấp cao hơn.

Còn đối với Thịnh Diễn, từ ngày đầu tiên cậu cầm súng, thiên phú đã tồn tại bên cậu như hình với bóng.

Nhưng người có thiên phú cao đến đâu cũng không thể vượt qua hắn nếu như không huấn luyện.

Tiết Dịch nghĩ vậy, hít sâu một hơi rồi đứng sang bên trái, giơ tay phải lên. Hắn không nhìn Thịnh Diễn nữa mà chỉ nhắm vào mục tiêu của mình.

Trong trận đấu chính quy bắn súng tốc độ 25m nam, tổng cộng sẽ bắn 60 phát chia làm 2 giai đoạn, mỗi giai đoạn 30 phát. Nhưng khi hắn và Thịnh Diễn so tài với nhau thì sẽ bỏ qua nhiều quy tắc, trước giờ chỉ là bắn tổng cộng 30 phát làm 6 lần, nếu cùng điểm sẽ thêm lần cuối quyết thắng thua.

Hai lần bắn đầu mỗi lần 8 giây 5 phát, hai lần bắn giữa mỗi lần 6 giây 5 phát, hai lần bắn cuối mỗi lần 4 giây 5 phát. Bắn trong vòng 9,7 sẽ coi như trúng mục tiêu, được tính 1 điểm; nếu bắn ngoài vòng 9,7 coi như bắn trượt, không tính điểm.

Hai lần bắn đầu của Tiết Dịch rất ổn định, hắn điều chỉnh hô hấp đứng thẳng người, pằng pằng pằng 5 phát đạn bắ.n ra, 5 trúng 4.

Thịnh Diễn bên cạnh 5 trúng 3.

Khoảnh khắc điểm số được hiển thị, bọn Phó Uân ngoài sân không nhịn được nắm tay hô lớn: “YES! Anh Dịch ngầu nhất!”

Vì càng về sau tốc độ bắn phải càng nhanh sẽ càng khó có điểm nên lần đầu bắn Tiết Dịch có được ưu thế, có thể nói là khởi đầu khá thuận lợi.

Nhưng lần đầu bắn 5 trúng 3 cũng không phải là trạng thái bình thường của Thịnh Diễn.

Tiết Dịch đứng trong sân không nhịn được quay đầu nhìn sang Thịnh Diễn.

Nhìn thấy Thịnh Diễn vẫn đứng nghiêng như cũ giơ súng lên, biểu cảm trên mặt chẳng chút biến hoá nào, vẫn tự tin như trước.

Giống như huấn luyện viên năm đó từng đánh giá cậu: “Chỉ cần Thịnh Diễn giơ súng lên thì viên đạn như từ trên người cậu ấy xuất kích, sự tự tin này mấy người đều không có được, đây chính là thiên phú.”

Thiên phú ư?

Nhưng rõ ràng là đã tụt lại phía sau mà vẫn còn tự tin như vậy, rốt cuộc tính là loại thiên phú gì chứ?

Tiết Dịch nghĩ, cắn răng bắn lần tiếp theo, vẫn 5 trúng 4 như cũ.

Thịnh Diễn bên cạnh vẫn như trước, 5 trúng 3.

Họ thở phào nhẹ nhõm.

Nếu hai lần bắn đầu Thịnh Diễn đều chỉ có thể bắn 5 trúng 3, vậy chứng tỏ Thịnh Diễn cũng chỉ có trình độ đến thế mà thôi.

Có đào tạo chuyên nghiệp hay không cũng chẳng khác gì.

Có 2 điểm dẫn trước, Phó Uân lại mạnh mồm: “Chỉ được thế thôi à? Tao cứ tưởng bây giờ Thịnh Diễn phải mạnh lắm chứ, hoá ra cũng chỉ nói mồm thôi.”

“Mày hiểu cái cứt! Anh Diễn đây gọi là đang châm chước!”

Chu Bằng Cẩu Du giận dữ nói lại Phó Uân nhưng trong lòng lại không quá chắc chắn, nói xong thì lại quay đầu nhỏ giọng lo lắng hỏi  Tần Tử Quy: “Mịa, anh Tần anh nói câu gì đi, phải làm sao bây giờ?”

Tần Tử Quy cầm cốc trà sữa mua cho Thịnh Diễn hồi nãy trong tay, vẻ mặt vẫn chẳng có gì thay đổi: “Cứ yên tâm là được rồi.”

Yên tâm thế đ nào được!

Cả sân bắn này bình tĩnh được thế còn mỗi Tần Tử Quy với Thịnh Diễn thôi!

Tiết Dịch nhìn Thịnh Diễn vẫn ung dung như trước, hít sâu một hơi rồi lại quay đầu bắn hai lần giữa.

Lần thứ ba, 5 trúng 3.

Lần thứ tư, 5 trúng 3.

May mắn, đây không được coi là phát huy thất thường, bình thường hắn vẫn bắn được cỡ này.

Trạng thái bây giờ của Thịnh Diễn nhiều lắm cũng chỉ đạt được thành tích này, vậy tính ra hắn ít nhất còn có thể dẫn trước 2 điểm.

Sợi dây kéo căng trong lòng Tiết Dịch cuối cùng cũng từ từ hạ xuống.

Nhưng chưa đợi cho sợi dây kia kịp hạ xuống, năm phát đạn tiếp theo vang lên, sau đó lại 5 phát nữa liền kề.

Hai lần bắn giữa, mỗi lần 6 giây 5 phát.

Màn hình đối diện cũng hiển thị điểm số.

Thịnh Diễn lần bắn thứ ba, 5 trúng 4.

Lần thứ tư, 5 trúng 4.

Tổng điểm 14 – 14 được san bằng.

Biến cố đột nhiên xảy ra, Phó Uân đang chuẩn bị hoan hô cùng với Tiết Dịch vừa mới thở phào nhẹ nhõm trong nháy mắt sững sờ tại chỗ.

Sao lại thế được, sao lại có chuyện tốc độ bắn nhanh hơn nhưng tỷ lệ trúng mục tiêu của Thịnh Diễn lại cao hơn được, gần như đã vượt qua trình độ tiêu chuẩn của đội tuyển thành phố rồi.

Ăn may, tuyệt đối là ăn may.

Dù Thịnh Diễn có thiên phú đến đâu đi chăng nữa, nhưng nếu không được huấn luyện đều đặn thì sao có thể bắn được như thế, hơn nữa trạng thái của hai lần bắn này của Thịnh Diễn cũng rất bình thường.

Hắn không thể nào để thua tiếp trước mặt Thịnh Diễn được.

Tiết Dịch nắm súng trong tay cố gắng điều chỉnh hô hấp.

Thịnh Diễn đứng một bên cảm xúc lại như chẳng hề dao động chút nào, cũng không ngẩng đầu nhìn điểm số mà chỉ cầm súng hướng đến mục tiêu, lạnh lùng bấm cò.

Tiết Dịch nhắm mắt lại, cố gắng loại bỏ hết những suy nghĩ kia đi, cũng ấn cò.

Lần thứ năm, 4 giây bắn 5 phát.

Thịnh Diễn 5 trúng 4.

Tiết Dịch 5 trúng 3.

Tỷ số 18 – 17.

Lần thứ sáu 4 giây 5 phát.

Thịnh Diễn 5 trúng 4.

Tiết Dịch 5 trúng 2.

Tỷ số 22 – 19.

Từ bị tụt lại phía sau, Thịnh Diễn đã kéo hoà, phản kích và thắng lợi.

Không chút lo lắng gì, giống như đã nắm chắc thắng lợi trong tay ngay từ phút đầu.

Tiết Dịch cuối cùng cũng không nhịn được nữa, như là trút giận mà bắ.n ra phát súng cuối cùng, 9.9.

Thịnh Diễn cũng thay băng đạn, giơ lên, 10.4.

Lưu loát liền mạch.

Nghiền nát toàn diện.

Tiết Dịch không phạm sai lầm, chỉ là không bằng Thịnh Diễn.

Hắn buông tay, chấp nhận số mệnh: “Thiên phú thế này đúng là không công bằng mà!”

Thịnh Diễn lại chỉ thay tiếp một băng đạn mới, nhắm bắn mục tiêu rồi thản nhiên nói: “Là vì lúc bắn anh nghĩ rất nhiều.”

Sau đó, 4 giây 5 phát, cả 5 đều trúng.

Thực lực chân chính chứ không phải ăn may.

Một giây kia khi cuộc so tài kết thúc, Chu Bằng Cẩu Du đứng ngoài sân mới đầu thì sửng sốt, sau đó mới nhảy lên ôm lấy đối phương, sung sướng xoay vòng tại chỗ.

Đám người Phó Uân thì ngây ngốc không thể tin được.

Chỉ có Tần Tử Quy vẫn ngồi dựa vào ghế nhìn xuyên qua cửa kính, chàng thiếu niên cầm súng trên sân một tay đút túi tràn trề tự tin kia, cao ngất như tùng trúc, đáy mắt mang theo chút cảm xúc mà chỉ mình hắn mới hiểu được.

Vì ngoại trừ hắn ra thì không ai biết được, trong những tiết học mà Thịnh Diễn bỏ trốn có bao nhiêu lần là dành cho việc bắn súng ở sân bắn.

Thậm chí chẳng có mấy người biết, khi mới chỉ là bé Tiểu Diễn nhỏ xíu xiu luyện tập giơ súng đã bao nhiêu lần khóc vì đau nhưng vẫn cố gắng ở lại tập luyện một mình.

Thịnh Có Lệ chính là người như thế. Là người mà nếu như chuyện cậu không thích thì ngay cả qua loa có lệ cậu cũng không buồn làm, nhưng nếu đã muốn làm thì sẽ dồn toàn bộ khả năng của mình đề thực hiện.

Mà sau khi bị thương phải tập luyện phục hồi chức năng, Thịnh Diễn không nói với ai cậu đã bận lòng nhiều thế nào, đã vất vả bao nhiêu hay mệt mỏi ra sao, vì cậu không muốn những người quan tâm mình thấy đau lòng, vì không muốn họ tiếc nuối khi cậu từng bỏ lỡ những hoa tươi và hoan hô trên sân bắn.

Nhưng Tần Tử Quy biết.

Vì cậu thiếu gia nhìn qua thì tưởng là ăn chơi trác táng không chịu được khổ kia, vết chai trên tay lại dày cỡ nào.

Chàng thiếu niên được ông trời chiếu cố vẫn luôn cố gắng nghiêm túc như vậy lẽ ra nên đứng trên sân thi đấu, tự tin toả sáng, nhận được tất cả những tiếng vỗ tay và hoa tươi ngợi ca, bây giờ lại bị quấy rầy trong những tiếng chỉ trích nơi sa mạc khô cằn.

Mà nguyên nhân chẳng qua là vì lòng tốt của cậu với thế giới này mà thôi.

Tần Tử Quy đã nghĩ rất nhiều, trên đời này sao lại có người như Thịnh Diễn, cậu giống như là một hoàng tử nhỏ bước ra từ vườn hoa tường vi, sống trong niềm tin tốt đẹp về thế giới, đơn thuần mà lương thiện. Chỉ tiếc trên đời này rắn độc và nhện tinh quá nhiều, không xứng với những điều tốt đẹp như thế, cho nên người ta dễ lầm tưởng hoàng tử nhỏ có đôi khi giống như một cậu bé ngốc nghếch.

Nghĩ thế, Thịnh Diễn trong sân thi đấu đột nhiên quay đầu lại nhướng mày với hắn, cực kỳ ngây thơ lẫn đắc ý khoe chiến thắng nho nhỏ của mình.

Tần Tử Quy…

Ngốc nghếch thì ngốc nghếch vậy, hắn bằng lòng tự mình trở thành một kẻ tồi tệ hơn để Thịnh Diễn có thể vẫn sống trong niềm tin đó, đi bảo vệ chút tốt đẹp đó.

Hắn đứng dậy một tay cầm cặp sách của Thịnh Diễn, một tay cầm trà sữa mua cho Thịnh Diễn, từ từ đi xuống.

Lúc Thịnh Diễn còn đang vẫy đuôi gà đắc ý kiêu ngạo đi ra thì hắn đưa cốc trà sữa cho cậu, ra vẻ bình tĩnh nói: “Đến lúc về nhà học toán rồi, còn 10 đề nữa chưa làm xong đâu.”

Thịnh Diễn hãy còn đang dương dương đắc ý nháy mắt đóng băng tại chỗ.

Tiết Dịch đứng sau cậu không nhịn được gọi: “Thịnh Diễn.”

Thịnh Diễn quay đầu lại: “Sao thế?”

Tiết Dịch cố gắng khiến mình trông có vẻ thật bình tĩnh: “Cho dù hôm nay tôi thua cậu nhưng sau này vẫn còn rất nhiều trận đấu khác, có điều tôi có nghe nói về điểm số trên trường của cậu, cậu có từng nghĩ tới sau này mình sẽ làm gì không?”

“À cái này hả,” Thịnh Diễn suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: “Chắc là muốn làm người thôi.”

*

Hết chương 23.

Con búp bê chó thực vật mà Phó Uân nhắc đến là con này nè, nhìn cute mà nhỉ:>

Cảm giác chương này có hơi teenfic, nhưng mà thôi kệ, bé cưng nhà mình vẫn cưng như mọi ngày hêh

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN