Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi


Chương 31


Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)

*

Cờ thưởng á? Cờ thưởng nào? Cờ thưởng cho ai cơ?

Hoàng Thư Lương làm giáo viên nhiều năm như vậy, cũng gặp không ít lần giáo viên và nhà trường được nhận cờ thưởng, nhưng tặng cho học sinh vẫn là lần đầu tiên.

Lại còn tặng cho Thịnh Diễn?

Cậu học sinh có thành tích khiến người ta đau đầu nhất trong mười mấy năm giảng dạy, Thịnh Diễn?

Thậm chí Hoàng Thư Lương còn nghi ngờ có phải mình già rồi đâm lú lẫn, tai cũng lãng rồi chăng. Ông hỏi lại: “Anh có nhầm gì không?”

Bảo vệ bên kia nói lớn: “Không nhầm! Là một đồng chí cảnh sát mang đến, hình như là cảm ơn hành động thấy việc nghĩa hăng hái làm, là một cậu đẹp trai rất cao tên là Thịnh Diễn, ngày nào nhóc này chẳng đi học muộn, tôi còn nhầm được chắc?”

Thấy việc nghĩa hăng hái làm?

Nhớ lời Thịnh Diễn nói lúc đầu giờ nào là thấy việc nghĩa hăng hái làm rồi dầm mưa bắt cướp nên mới bị cảm sốt mà đến trễ, Hoàng Thư Lương rơi vào trầm mặc. Ông cảm thấy hình như ông vừa làm một điều rất rất sai.

Thịnh Diễn làm bài thi ngay dưới mắt ông, không thể nào có chuyện gian lận. Điểm này là thật. Mà mấy ngày này cậu nghiêm túc học hành, hơn nữa những lời cậu nói vừa rồi cũng là thật.

Nghĩ vậy, ông cảm thấy những hành vi với lời nói vừa rồi của mình quả thực có hơi quá đáng.

Nhưng làm thầy giáo khiến ông khó có thể vứt hết mặt mũi đi được, chỉ đành sầm mặt nghiêm túc trả lời “Đã biết” rồi cúp máy, nói với Thịnh Diễn một câu: “Em theo thầy đến văn phòng một chút.”

Nói xong thì nghiêm mặt đi ra ngoài.

Thịnh Diễn vẫn còn chìm trong số điểm “105” của mình, vốn dĩ không nghe được lời ông nói, chỉ ngẩng đầu nhìn thầy dạy toán: “Thầy Trương, em thật sự đạt đến số điểm đấy ấy ạ?”

Thầy Trương gật đầu: “Ừm, đã thi qua rồi.”

“Đạ mú! Tần Tử Quy! Tôi thật sự thi qua rồi này!” Thịnh Diễn nhận được đáp án khẳng định thì mừng như điên xoay người ra sau, “Anh không cần phải sang Anh tìm mấy cậu đẹp trai tóc vàng mắt xanh nữa rồi!”

Dứt lời, phòng học vốn dĩ đã yên ắng nay lại càng tịch mịch quỷ dị hơn.

Tìm anh đẹp trai tóc vàng mắt xanh à.

Là anh đẹp trai tóc vàng mắt xanh mà họ đang nghĩ đấy đúng không?

Ánh mắt mấy cô nàng do Lâm Khiển cầm đầu nhìn Tần Tử Quy đầy phức tạp mà phong phú.

Tần Tử Quy: “…”

Ông trời cố ý phái Thịnh Diễn đến để làm hắn tức chết có đúng không?

Sau một hồi yên ắng đến phát sợ, Tần Tử Quy mới bình tĩnh mở miệng: “Thầy Hoàng gọi cậu đến văn phòng kìa.”

Vốn dĩ hắn định khen Thịnh Diễn vài câu, nhưng thật sự là Thịnh Diễn nói ra câu nào kinh người câu đấy, hắn cảm thấy bây giờ mình cần phải kiềm chế sự hưng phấn của Thịnh Diễn lại, cho nên mặt lạnh như tiền lặp lại tin dữ này.

Vẻ mặt Thịnh Diễn hãy còn đang vui sướng lập tức trở nên sượng trân.

Tần Tử Quy vẫn mặt không đổi sắc: “Đi đi, chết sớm siêu sinh sớm.”

Chú gà con còn chưa kịp chúc mừng mình thi qua đã phải hung hăng lau nước mũi, lấy khí thế tráng sĩ một đi không trở lại tiến đến hang ổ của lão chồn.

Cuối cùng thì giữa Trần Du Bạch và Tần Tử Quy cũng không còn người ngồi giữa, y vội vàng hỏi: “Đệch mợ lão Tần, nhìn sắc mặt lão Chồn vừa nãy, mày không định đi xem chút à?”

Tuy rằng bình thường Hoàng Thư Lương chẳng phải người có hình tượng tốt đẹp gì cho cam, tính tình thì nóng nảy, giọng nói lại lớn, nói chuyện cũng chẳng dễ nghe. Nhưng vì ông cũng chỉ hay mắng mỏ giống như hổ giấy nên chẳng mấy khi bày ra vẻ mặt nghiêm túc như vừa nãy.

Họ cũng không biết rốt cuộc bên kia điện thoại nói cái gì, chỉ biết Hoàng Thư Lương nghe xong thì biến sắc, còn muốn gọi Thịnh Diễn một mình lên văn phòng, nên ai nấy cũng cảm thấy rất có thể sẽ có chuyện lớn.

Trần Du Bạch biết Tần Tử Quy nghe được tiếng gió nên mới không nhịn được hỏi một câu.

Tần Tử Quy chỉ lấy ra một gói thuốc cảm: “Cậu ấy không làm gì thì việc gì phải sợ. Dù thế nào thì Hoàng Thư Lương cũng không thể nào vu oan cho học sinh được.”

Lâm Khiển hít ke nổ phổi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nghe thế thì trực tiếp hỏi: “Sao cậu biết cậu ấy không làm gì, đâu phải lúc nào cậu cũng ở cạnh cậu ấy 24/24 đâu, cậu ấy làm cái gì cậu cũng biết hết chắc?”

Tần Tử Quy cầm cốc nước của Thịnh Diễn lên rồi nghiêng đầu nhìn cô nàng: “Đúng là 24/24 tôi đều dính lấy cậu ấy thật.”

Lâm Khiển: “?”

Tần Tử Quy giải thích thêm: “24/24 dính lấy nhau – ý trên mặt chữ.”

Lâm Khiển: “…”

Trực giác nói cho cô biết, nói nữa là ba cái chuyện bậy bạ cũng nói luôn được đấy.

Đúng lúc chuông reo hết giờ, cô ôm cốc nước nhỏ đi: “Tôi ra ngoài lấy nước đây.”

Nói xong thì cứng ngắc người đứng dậy, cùng tay cùng chân đi ra ngoài.

Vì máy lọc nước trong lớp bị hỏng nên nếu muốn lấy nước nóng cũng chỉ có thể đến văn phòng giáo viên để lấy, Tần Tử Quy cầm cốc nước của Thịnh Diễn và gói thuốc cảm chậm rãi đi theo.

Sau khi hai người rời đi, phòng học vốn đang yên ắng bỗng nhiên bị oanh tạc.

“Đệch mợ! Thịnh Diễn lại có thể thi qua á?!”

“Đù, cậu ấy thi qua thật kìa, có vẻ vụ cá cược này ngon ăn rồi!”

“Nhìn biểu cảm vừa nãy của Hoàng Thư Lương đáng sợ vãi, tao chưa thấy thầy ấy như thế bao giờ đâu!”

“Thịnh Diễn thảm ghê, Tần Tử Quy cũng thảm nữa!”

“Tần Tử Quy thì có gì mà thảm?”

“Không biết, chỉ là tao thấy nếu mà tâm trạng Thịnh Diễn không tốt thì cậu ấy sẽ lôi Tần Tử Quy ra đánh.”

“Êu thế rốt cuộc là Thịnh Diễn phạm phải lỗi gì thế?”

“Không phải gian lận thật đấy chứ?”

“Đù má mày đừng có mà nói bậy, cẩn thận bị cho bay màu bây giờ!”

Bảy miệng tám lưỡi, càng nói càng không đáng tin, hơn nữa cả mấy lớp 12 đều ở cùng một tầng, lại còn đúng lúc đang tiết tự học buổi tối, cho nên chuyện xảy ra ở đây chẳng mấy chốc đã lan truyền ra cả tầng.

“Đệch, mày nghe nói gì chưa, lần này Thịnh Diễn thi được 105 điểm cơ đấy!”

“??? Mày lừa tao à?”

“Thật mà, nhưng mà hình như là tại cậu ta gian lận thì phải.”

“Thịnh Diễn gian lận á?”

“Thì đấy, tao nghe bọn lớp 1 bảo là lần này Hoàng Thư Lương tự mình coi thi, thi xong thì chấm ngay tại chỗ. Lúc có điểm thì Hoàng Thư Lương nghe một cuộc điện thoại, nghe xong thì mặt đanh lại rồi gọi Thịnh Diễn đến phòng làm việc của ổng, khí thế doạ người lắm chứ chẳng phải mắng mỏ hai câu như mọi ngày đâu.”

“Đù, chẳng lẽ là gian lận thật sư?”

“Không đúng, nếu mà gian lận thì sao lại không bắt quả tang ngay tại trận? Lại còn nghe điện thoại xong mới đanh mặt lại?”

“Ờ ha, mày nói cũng đúng. Chẳng lẽ Thịnh Diễn mắc lỗi gì khác à?”

Vừa dứt lời, cửa nhà vệ sinh đã truyền đến một tiếng: “Dcm! Thịnh Diễn thật sự gặp chuyện rồi!!!”

Một nhóm người đang tám chuyện ngoài cửa nhìn thấy cậu bạn đó thì trực tiếp hỏi: “Có chuyện gì thế? Mày biết gì à?”

Cậu bạn kia hoảng hốt: “Vừa nãy tao đi lấy đồ ở cổng trường thì thấy trong phòng bảo vệ có cảnh sát, giống như là đang nói đến Thịnh Diễn ấy, còn cầm theo cả cái gì nhìn như súng í.”

“???” Lời này của cậu ta vừa nói ra đã khiến mấy cậu trai đang hóng chuyện nháy mắt bùng nổ: “Cái dcm mày nói thật hay đùa đấy? Thịnh Diễn chơi lớn vậy sao?”

Có thể khiến cảnh sát phải đến tận đây, tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.

“Tao thấy thường ngày tuy Thịnh Diễn hơi nghịch nhưng cũng đâu đến mức hư hỏng đâu, không phải chứ?” Một cậu bạn bình thường hay chơi bóng với Thịnh Diễn không nhịn được phải lên tiếng.

Những người khác đang định đồng tình thì chợt nghe có tiếng cười khẩy: “Sao lại không đến mức đấy, người ta chính là con nhà giàu vừa có tiền vừa có quyền, thích chơi thì ai dám quản chứ?”

Phó Uân nói xong thì đẩy cửa ngăn ra, chậm rãi đi rửa tay.

Mọi người bắt đầu não bổ ra hình ảnh cuộc sống của những giới siêu giàu xem được trong mấy bộ phim Âu Mỹ: “…”

Hình như cũng không phải không có lý.

Nhưng chưa đợi họ bày tỏ gì, cánh cửa khác đã bị đạp văng ra.

Chu Bằng Cẩu Du đồng thời xuất hiện nổi giận đùng đùng: “Mày nói nhảm quần gì ở đây đấy hả? Anh Diễn bọn tao tuy là phú nhị đại nhưng cũng là phú nhị đại sống tử tế đàng hoàng, mày biết cái rắm gì mà thả!”

“Cậu ta tử tế thì cảnh sát lại đến tìm cậu ta được à? Muốn gạt ai chứ?” Phó Uân cười đểu liên tục.

Chu Bằng nghiến răng nghiến lợi: “Nếu như là chuyện tốt thì sao?”

“Mày có tin không?”

Phó Uân hỏi lại lần nữa.

Mắt thấy hai người cãi nhau càng lúc càng hăng, quần chúng hóng chuyện bên cạnh vội vàng khuyên nhủ: “Mấy cậu cãi nhau ở đây thì được ích lợi gì, còn không bằng trực tiếp đi hỏi lão Chồn.”

“Đi thì đi! Đứa nào không đi thì đừng có mà nói bậy nói bạ!” Đầu óc Chu Bằng không thông minh nhưng được cái dễ dụ.

Dù sao Phó Uân lúc thi xong cũng phải đến phòng làm việc của Hoàng Thư Lương chịu phạt nên cũng không phản đối, lại còn đá đểu thêm: “Được, nếu mày thích nhìn anh Diễn nhà mày bị công khai xử phạt thì tao cũng chả có ý kiến.”

Một đám nam sinh đầu óc không được tốt lắm cứ thế ngẩng đầu ưỡn ngực khí thế hiên ngang đi thẳng đến phòng Hoàng Thư Lương.

Vừa mới đến trước cửa phòng đã nghe được một câu: “Đồng chí cảnh sát, làm phiền mọi người phải đến tận trường, về tình huống mà các anh nói chúng tôi đã nắm rõ, đối với hành vi của bạn học Thịnh Diễn, nhà trường cũng nhất định sẽ có thái độ rõ ràng.”

Quả nhiên Thịnh Diễn phạm tội bị cảnh sát bắt đến tận trường.

Trong lòng Chu Bằng Cẩu Du chợt trầm xuống.

Còn Phó Uân thì vui như mở cờ: “Quả nhiên, có người không những học hành không ra gì mà phẩm chất cũng…”

“Phẩm chất ưu tú chính trực, chính nghĩa dũng cảm không sợ hãi như bạn học Thịnh Diễn đây, nhà trường nhất định sẽ tuyên dương khen ngợi, làm gương cho hơn hai ngàn học sinh trong trường!”

???

Lần này thì không chỉ Phó Uân.

Mà cả Cẩu Du Chu Bằng cũng ngây người.

Khen thưởng?

Anh Diễn của họ mà được khen thưởng á?

Không đợi họ kịp nghi ngờ khả năng nghe hiểu của mình thì một giọng nói trung niên vọng ra từ trong phòng: “Không vất vả, chúng tôi không vất vả chút nào. Vất vả thì phải nói đến bạn học Thịnh Diễn, vì chuyện này mà còn bị cảm, mong là không ảnh hưởng đến việc học của cậu ấy.”

Hoàng Thư Lương vội nói: “Không đâu không đâu, lần này thành tích của bạn học Thịnh Diễn có thể nói là tăng vọt, khiến mọi người đều rất vui mừng.”

Chú cảnh sát tiếp lời: “Vậy thì thật sự quá tốt, học sinh ba tốt như bạn học Thịnh Diễn đây cả đức trí thể mỹ đều phát triển toàn diện, đúng là nhân tài mà nước chúng ta cần nhất!”

???

Đức trí thể mỹ phát triển toàn diện?

Học sinh ba tốt?

Nhân tài?

Thịnh Diễn???

Mấy nam sinh đứng ngoài cửa, bất kể địch – ta đều sửng sốt không thôi.

Một người thậm chí còn bị sốc đến mức va phải cửa phòng.

Kẹt một cái, cánh cửa mở ra.

Nhìn một đám học sinh ngơ ngác ngoài cửa, rồi lại đến một Thịnh Diễn ngơ ngác trong phòng, hai bên cách một Hoàng Thư Lương ngơ ngác nhìn nhau.

Sau đó bọn Phó Uân nhìn thấy cờ thưởng trong tay Thịnh Diễn – đẹp người tốt tính, thấy việc nghĩa hăng hái làm, lời cảm ơn từ người bị cướp ví.

“…”

Sao mọi chuyện không giống họ nghĩ tí nào thế?

Không chờ mọi người kịp tiêu hoá xong xuôi, Hoàng Thư Lương đã rống giận một tiếng: “Mấy đứa ở đây làm gì hả?”

Cẩu Du phản ứng lại đầu tiên, trực tiếp giơ tay lên: “Thưa thầy, bọn Phó Uân nói là muốn đến xem xem Thịnh Diễn bị phạt thế nào!”

Lúc này Hoàng Thư Lương lại nhíu mày sâu hơn: “Bậy bạ! Phạt cái gì mà phạt! Thịnh Diễn người ta thấy việc nghĩa hăng hái làm, chính trực dũng cảm, thân thủ mạnh mẽ không sợ khó khăn, giúp các chú cảnh sát bắt được một tên tội phạm quanh năm đi trộm cướp, khen còn không kịp mà phạt phạt cái gì? Thầy thấy mấy đứa bị phạt mới đúng đấy! Nhất là cậu! Linh ta linh tinh!”

Hoàng Thư Lương nhìn mấy đứa học trò mà bực hết cả mình: “Lúc trước mấy đứa còn nói với thầy, nào là Thịnh Diễn uy hiếp mấy đứa phải đeo, kết quả là người ta thi đấu thắng Tiết Dịch. Còn mấy đứa thì cứ một hai đòi cá cược, kết quả cược thua rồi còn trách lại người ta, có phải rảnh quá không có việc gì làm đúng không?”

Hoàng Thư Lương nói xong, quần chúng đang hóng hớt lại sửng sốt thêm nhiều chút.

Cá cược? Cá cược cái gì? Sao lại liên quan đến cả Tiết Dịch rồi?

Có tin gì họ hóng sót à?

Về cơ bản, trường cấp ba Thực Nghiệm đều là học sinh từ trường cấp hai trực thuộc nhảy lên, cho nên chuyện giữa hai bên họ ít nhiều cũng biết một chút, chuyện xưa của Thịnh Diễn và Tiết Dịch cũng có nghe qua.

Chỉ là Tiết Dịch cũng đi học ở trường thể thao được hai năm rồi mà vẫn còn đánh cược thi đấu với Thịnh Diễn á, lại còn bị Thịnh Diễn thắng nữa?

Cảm nhận được ánh mắt mờ mịt của quần chúng, Chu Bằng hừ lạnh: “Cũng chả có gì, chỉ là Tiết Dịch solo bắn súng với anh Diễn của bọn này, thì anh Diễn thắng đè bẹp bên kia, mấy tên này không phục thôi.”

“Đù moẹ?! Thịnh Diễn thắng á?! Tiết Dịch học ở đội thành phố cũng được hai năm rồi mà Thịnh Diễn vẫn còn thắng được ư?” Quần chúng hóng hớt sợ ngây người.

Họ biết trước kia Thịnh Diễn rất lợi hại, nhưng không ngờ bây giờ vẫn còn lợi hại như vậy.

Xem ra Thịnh Diễn không phải là người cả ngày chỉ làm ba cái chuyện không đàng hoàng đâu.

Hay là do tài năng bắn súng bẩm sinh?

Nhưng dù sao cũng là những tuyển thủ nhà nghề, khủng ghê nơi.

Ánh mắt mọi người nhìn Thịnh Diễn tràn ngập respect.

Sắc mặt Phó Uân thì khó coi cực kỳ.

Cũng may Hoàng Thư Lương chẳng hơi đâu để quản lũ nhỏ, chỉ phiền chán phất phất tay: “Được rồi, mấy đứa đừng góp vui lung tung gì nữa, về tự học đi!”

Nói xong thì đóng cửa cái sầm, sau đó quay sang nhìn đồng chí cảnh sát, cười: “Không có gì ấy mà, chỉ là lũ trẻ hùa nhau chơi thôi.”

Chú cảnh sát cũng cười: “Không sao không sao, con trai ấy mà toàn thích ầm ĩ, nhưng xem ra hình như bạn học Thịnh Diễn biết bắn súng thật sao?”

“Này tất nhiên rồi,” Hoàng Thư Lương nói chẳng cần nghĩ nhiều, “Thằng bé chính là thiên tài bắn súng nổi danh của trường chúng tôi, đúng là rất giỏi.”

Thịnh Diễn đứng bên cạnh cầm cờ thưởng bị khen đến chết lặng.

Vốn dĩ cậu đã chuẩn bị tinh thần thật tốt để nghe Hoàng Thư Lương nghi ngờ mình gian lận hoặc là vì chuyện khác mà mắng mỏ cậu, kết quả đến văn phòng chưa kịp nói gì đã bị nhét lá cờ thưởng chói loé vào tay, rồi chính là đoạn khen nhau xã giao mười mấy phút vừa nãy.

Đối với một học sinh trung học da mặt mỏng mà nói, chuyện này cũng chả tốt hơn việc bị nghe mắng một giờ liền là bao.

Nhưng chú cảnh sát có vẻ rất thích cậu, nghe thầy giáo nói thế thì nhìn sang cậu: “Tố chất thân thể của cháu tốt như vậy, vừa biết bắn súng lại còn có tinh thần chính nghĩa, bố lại còn từng là cảnh sát liệt sĩ phòng chống ma tuý, vậy sau này cháu có ý định muốn làm cảnh sát không?”

“Dạ?” Thịnh Diễn cầm cờ thưởng, hai tai đỏ bừng ngẩng đầu lên: “Cháu có thể làm cảnh sát ấy ạ?”

“Được chứ, sao lại không. Cháu chính là một hạt giống cảnh sát tốt đấy!” Chú cảnh sát không ngớt lời khen ngợi, “Trường học của cháu cũng là trường trung học trọng điểm, thành tích của cháu chắc cũng phải tốt lắm, thi đỗ trường Đại học Cảnh sát Trung Quốc không thành vấn đề, sau này có thể làm cảnh sát hình sự. Kỹ thuật bắn súng của cháu lại càng có chỗ phát huy, tốt quá còn gì!”

*Trường Đại học Cảnh sát Trung Quốc gọi tắt là Trung Công Đại, sau mà thấy cái tên này thì mn đừng bỡ ngỡ nhíe

Vốn dĩ chú cảnh sát cũng là tiếc nuối tài năng, nhưng không ngờ Thịnh Diễn lại thật sự có suy nghĩ muốn làm cảnh sát.

Dù sao chú cũng có thể nhìn ra được đây chính là một đứa trẻ được nuông chiều từ nhỏ, phú nhị đại chính cống, thời buổi bây giờ làm gì còn nhà giàu nào muốn để con cái yêu quý nhà mình làm cảnh sát chứ, chẳng lẽ tài sản lớn vậy không cần người kế thừa sao?

Nhưng Thịnh Diễn lại ngẩn người.

Từ bé, người bố trong tưởng tượng của cậu là một sự tồn tại của một anh hùng chói loà, cũng là ước mơ của cậu. Thịnh Diễn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình cũng có thể trở thành một người như bố.

Nhưng mà nghe chú cảnh sát nói, hình như – có vẻ – chắc là cậu cũng hợp với nghề này lắm.

Có hơi rung động.

Thịnh Diễn lom lom nhìn Hoàng Thư Lương: “Chủ nhiệm Hoàng, trường Đại học Cảnh sát Trung Quốc đó có khó thi lắm không ạ?”

Sau vài giây trầm mặc, Hoàng Thư Lương uyển chuyển trả lời, “Cũng được.”

Thịnh Diễn tràn ngập chờ mong.

Hoàng Thư Lương: “Cao hơn điểm trung bình mấy chục điểm.”

Thịnh Diễn: “…”

Này thì khác gì đang làm khó Thịnh Tiểu Diễn cậu?

“Có điều…” Thịnh Diễn suy nghĩ một chút, vẫn ôm hy vọng nhìn sang Hoàng Thư Lương, nghiêm túc hỏi: “Đại học này ở Bắc Kinh đúng không ạ?”

“???”

Không ở Bắc Kinh thì cậu ở đấy chắc?

Hoàng Thư Lương một lần nữa nhận ra bình thường Thịnh Diễn không thích học tập, lúc này một nhúm máu nghẹn bứ trong cổ họng.

Dẫu vậy, ông vẫn phải cố cười trước mặt chú cảnh sát: “Ừm, ở Bắc Kinh.”

Thịnh Diễn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”

“???” Hoàng Thư Lương không hiểu, “Trò có họ khẩu ở Bắc Kinh à?”

“À dạ đâu, em đâu có đâu thầy.”

Thịnh Diễn cũng không hiểu lắm.

Hoàng Thư Lương đến cạn lời: “Vậy trò tốt cái gì?”

“À, thì dù gì thì Tần Tử Quy cũng nhất định sẽ học ở Thanh Hoa Bắc Đại mà, em muốn học cùng một thành phố với cậu ấy.” Bản năng của Thịnh Diễn trước mặt Hoàng Thư Lương chính là hỏi gì trả lời nấy, hoàn toàn không nghĩ gì nhiều mà cũng chẳng thấy có gì không đúng.

Nhưng Lâm Khiển bên ngoài đi lấy nước ngang qua, tay run lên, bình nước màu hồng lại một lần nữa rơi xuống đất.

Cô nàng ngơ ngác quay đầu nhìn Tần Tử Quy.

Tần Tử Quy cầm thuốc cảm mặt chẳng chút thay đổi: “Chất lượng bình nước của cậu cũng không tệ.”

Lâm Khiển: “… Cảm ơn, quá khen rồi.”

Dù sao thời buổi này mạng mà không cứng thì cũng chả dám tuỳ tiện đập lung tung.

*

Lời tác giả:

Lâm Lâm: Cảm ơn, CP ngọt quá, ly nước có đập nữa cũng đáng.

Hết chương 31.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN