*
“Lớn tướng bằng này rồi mà uống nước vẫn để bị sặc là sao vậy?” Bạn học Thịnh Tiểu Diễn thẳng tăm tắp hoàn toàn không thấy lời nói của mình có vấn đề gì, chỉ quay đầu ghét bỏ nhìn Tần Tử Quy.
Tần Tử Quy không hiểu sao lại trở thành “mẹ nam”: “???”
Cậu không tự xem lại mình vừa mới nói những gì đi lại còn ở đây khịa ai hả?
Hắn cảm thấy nội thương của mình sắp trào ra ngoài rồi, nhưng vì mẹ Hứa vẫn đang nghe máy nên không thể nói gì quá đáng, chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn cố gắng bình tĩnh: “Cậu học mấy từ nhảm nhí này ở đâu đó?”
“Thì mấy đứa con gái trong lớp tôi, họ ngày nào chả mẹ nam này mẹ nam nọ, tôi hỏi từ đấy nghĩa là gì thì họ bảo từ đấy chỉ những người con trai nhưng thích quản nhiều thứ như mẹ ấy. Có vấn đề gì không?” Vẻ mặt Thịnh Diễn cực kỳ thản nhiên.
Thế là Tần Tử Quy mới biết Thịnh Diễn ngốc bạch ngọt này lại bị lừa rồi.
Nhưng mấy cái này hắn có thể giải thích à? Hắn có thể nói trước mặt mẹ Hứa được à?
Không, hắn không thể.
Cho nên Tần Tử Quy chỉ đành hít một hơi thật sâu, bình tĩnh: “Không có vấn đề gì, nhưng đây cũng chẳng phải từ tốt đẹp gì, sau này đừng dùng lung tung.”
“Ò.” Thịnh Diễn cũng chẳng để tâm lắm, quay lại nhìn mẹ mình đòi hỏi, “Mẹ! Sao mẹ lại lừa con ký cái thoả thuận gì bất bình đẳng vậy hả?”
Hứa phu nhân nhẹ nhàng: “Không ký cũng được, ngày mai bên trung tâm hỗ trợ du học sẽ đến tận nhà mình làm việc.”
“…” Thịnh Diễn lại mở miệng, “Nhưng mà mẹ, mấy điều khoản này chúng ta thương lượng lại chút chút được không, Tần Tử Quy cũng chả lớn hơn con bao nhiêu mà lại quản con như thế coi có được không chứ?”
“À.” Hứa phu nhân cười lạnh, “Đúng là về mặt sinh lý thì Tử Quy chỉ lớn hơn con 1 tuổi, nhưng tuổi tâm lý ít nhất thằng bé cũng hơn con 1 giáp nhé.”
Thịnh Diễn: “…”
Cậu cảm giác mẹ cậu đang xúc phạm không chỉ mình cậu đâu.
Nhưng mà cậu không dám nói.
Chỉ đành không phục hỏi: “Vậy cái việc đòi bồi thường phúc lợi này lại là cái gì nữa chứ mẹ? Chẳng lẽ anh ta quản con là con sẽ phải cho anh ta lợi ích ấy hả?”
“Nói nhảm,” Mẹ Hứa nói không chút suy nghĩ, “Người ta hao tâm tổn sức giám sát con, dạy kèm con, lãng phí biết bao nhiêu thời gian công sức. Bảo con mua trà sữa cho thằng bé, chạy vặt lấy đồ ship cho thằng bé rồi mấy việc này thì sao chứ, có vấn đề hửm?”
Thì cũng không có vấn đề gì lắm.
“Còn cái này thì sao!” Thịnh Diễn vẫn không phục, chỉ tiếp vào dòng chứ trên thoả thuận, “Gì mà không được làm nũng hối lộ, rồi uy hiếp bằng bạo lực, rồi gọi anh Tử Quy, rồi giở thủ đoạn không đoan chính là gì chứ mẹ! Con dùng mấy cái này hồi nào?”
“Là ý gì thì trong lòng con tự biết.” Hứa phu nhân trả lời đầy tao nhã, “Về phần những thủ đoạn đó con dùng hồi nào ấy à, trong trí nhớ của mẹ từ hồi ba bốn tuổi con đã thành thạo lắm rồi, dì Tần của con còn có video làm bằng chứng phạm tội của con, con muốn xem không?”
“…” Thịnh Diễn nhớ lại cuộc sống hồi bé của mình, lễ phép: “Cảm ơn, không cần đâu ạ, quấy rầy rồi.”
Sau đó vì không muốn bị mẹ mình công kích cá nhân lẫn uy hiếp đi du học, cậu đã lưu loát lôi kéo Tần Tử Quy ký tên, rồi lại nghe theo lời dạy bảo của mẹ Hứa mà đọc bản thoả thuận lên.
Thoả thuận ba bên và Hiệp ước bất bình đẳng 711 chính thức được ký kết.
Hứa phu nhân rất hài lòng với kết quả này, mà thật ra cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
Hai đứa nhỏ này lớn lên dưới mắt bà, cho nên tính cách hai đứa hay cách hai đứa ở chung với nhau bà không thể không rõ hơn được nữa.
Một đứa thì được bao bọc đến mức quá ngây thơ, tâm tư đơn thuần, việc gì cũng nghĩ đơn giản, có khi sẽ có chút kiêu căng tuỳ hứng khiến người ta bận lòng. Một đứa thì ngay cả người lớn cũng không nhìn thấy, nhưng trước nay làm việc gì cũng đều rất đáng tin cậy khiến người ta yên lòng.
Hơn nữa từ nhỏ Tần Tử Quy đã đóng vai là anh trai, Thịnh Diễn lại không có bố dẫn dắt nên trong lòng Thịnh Diễn, từ nhỏ, người dạy cậu đủ mọi loại chuyện lớn nhỏ, bảo vệ cậu, vỗ về cậu, khiến cậu cảm thấy thật lợi hại, trước giờ đều là Tần Tử Quy.
Trong tiềm thức của Tần Tử Quy vẫn luôn sùng bái và tin tưởng Tần Tử Quy. Tần Tử Quy cũng luôn có một vài cách để khiến Thịnh Diễn nghe lời.
Cho nên nếu thật sự có 1 người có thể quản Thịnh Diễn, vậy nhất định chỉ có thể là Tần Tử Quy. Có thể chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã khiến Thịnh Diễn đạt được hơn 100 điểm là bằng chứng tốt nhất.
Về phần Tần Tử Quy có bằng lòng quản cậu không…
Nghĩ đến những lời hôm nay Tần Tử Quy đã gọi điện nói với mình, những lời cam đoan ấy… Hứa phu nhân đặt tách cà phê xuống sâu kín thở dài, tình cảm hai anh em này – so với bà nghĩ – hình như còn tốt hơn thế.
Ít nhất thì Tần Tử Quy quan tâm đến Thịnh Diễn không hề ít hơn người mẹ là bà bao nhiêu.
Cho nên bà mới nghĩ ra thoả thuận ba bên như thế, cũng chẳng phải vì uy hiếp Thịnh Diễn, mà chỉ là muốn thúc giục Thịnh Diễn cũng như cho Tần Tử Quy một chỗ dựa, miễn cho Tần Tử Quy bị Thịnh Diễn làm tức chết.
Nghĩ đến việc Hoàng Thư Lương bị Thịnh Diễn làm cho tức giận đến mức đầu càng ngày càng bóng loáng, Hứa phu nhân nhìn Tần Tử Quy rồi từ ái nói: “Tử Quy, thật sự là phiền con quá, nếu Tiểu Diễn không nghe lời thì con cứ đánh nó một trận là được. Đừng có tự giận mình hay là làm ảnh hưởng đến việc học của mình, nghe không?”
“Mẹ!” Hứa phu nhân vừa dứt lời, Thịnh Diễn đã phẫn nộ: “Rốt cuộc ai mới là con ruột của mẹ hả!”
“Con mà không phải con ruột của mẹ, con nghĩ mẹ sẽ hy sinh giờ trà chiều quý giá của mình để nói chuyện với con chắc?” Mẹ Hứa hỏi lại, cũng đến là hợp tình hợp lý.
Thịnh Diễn không nói nên lời.
“Được rồi được rồi, mẹ yêu con nhất, bé cưng của mẹ ngoan ngoãn đáng yêu nhất, mau làm cho xong bài tập về nhà rồi đi ngủ đi, mẹ phải đi dạo phố đây. Yêu con!” Mắt thấy trong video của mẹ Hứa là một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đang đi về phía mình, sau khi tặng cho Thịnh Diễn một nụ hôn mẹ con nồng nàn thắm thiết thì đã cúp máy ngay lập tức.
Thịnh Diễn: “…”
Cậu quay đầu nhìn lại Tần Tử Quy: “Hình như mẹ tôi tìm được anh đẹp trai tóc vàng mắt xanh trước anh rồi.”
Tần Tử Quy mặt không chút thay đổi rút tờ thoả thuận ba bên từ tay cậu, cất vào trong ngăn kéo: “Tôi thích tóc đen.”
Thịnh Diễn tóc đen pha nâu bày tỏ đồng tình: “Nhỉ, tôi cũng cảm thấy mấy anh đẹp trai Trung Quốc vẫn tương đối đẹp hơn, anh thích kiểu nào để tôi giới thiệu cho.”
Chắc trên đời này người chậm hiểu trong tình cảm cũng chỉ đến thế là cùng.
Tần Tử Quy tức rồi đấy nhíe.
Hắn cố gắng không để sự bực bội này tràn ra ngoài, giữ vẻ mặt ngàn năm không đổi lấy bài thi với bút ra, tự kéo ghế ngồi xuống rồi lại kéo cái ghế bên cạnh, chỉ chỉ bút vào đề thi: “Lại đây, giảng đề cho cậu nghe.”
Học tập chăm chỉ bao nhiêu ngày mới có thể vứt chuyện du học sang một bên, mới thở phào nhẹ nhõm được có tí đã nghe thế, bé Tiểu Diễn lập tức che đầu lắc quầy quậy: “Ui chao ui chao đau đầu chết đi được, không được rồi, dù tôi muốn học lắm nhưng mà cơ thể thật sự không cho phép.”
Tần Tử Quy bình tĩnh nhìn cậu.
Thịnh Diễn tự cho là diễn xuất của mình cực kỳ ưu tú: “…”
Anh có thể giả bộ chút không được hả!
Mắt thấy không thể dùng diễn xuất được nữa, Thịnh Diễn dứt khoát giở trò đồi bại, hợp tình hợp lý bảo: “Tôi đã học mấy ngày rồi, dù có là con lừa thì cũng nên nghỉ ngơi một chút, hôm nay đi ngủ sớm chút đi mà, nha nha nha.”
Tần Tử Quy thờ ơ: “Sáng mai sẽ chữa bài thi, nhưng lớp tôi với các lớp khác không giống nhau, sẽ trực tiếp nhảy đến phân tích đề của các lần khác. Cho nên nếu dựa vào nền tảng của cậu, nếu tối nay không hiểu rõ những phần cơ bản thì sáng mai không theo kịp được.”
Những đạo lý đó Thịnh Diễn hiểu, nhưng mấy ngày nay thật sự cậu rất mệt mỏi, cũng rất muốn nằm trong chăn chơi game xem phim như trước kia một tí, cho nên cứ thế nằm oạch ra giường Tần Tử Quy, lấy chăn bọc kín người mình lại như đang giận dỗi: “Hôm nay anh giảng tôi cũng không theo kịp đâu, thế thì chẳng bằng nghỉ ngơi một ngày, mai lại nói tiếp.”
Tần Tử Quy đứng dậy định vớt cậu từ trong chăn ra.
Thịnh Diễn bèn quấn mình thành một con sâu bướm, vòng tới vòng lui: “Thôi màaaa, chỉ một ngày thôi, một ngày thôi có được không, làm ơn màaaaa.”
Tần Tử Quy đưa tay ra vớt cậu về, bắt đầu mò xem đầu chăn ở đâu, cực kỳ không có tình người.
Mắt thấy chiêu này cũng vô dụng nốt, mình sắp bị Tần Tử Quy lôi xềnh xệch từ trong chăn ra rồi, tq vội vàng nói: “Tần Tử Quy, anh mà còn sờ tới sờ lui lên người tôi nữa là tôi đánh anh đó.”
Tần Tử Quy vẫn tiếp tục mò mẫm, vẫn không có tình người.
Thịnh Diễn quyết định tung chiêu lớn, hô: “Anh Tử Quy ơi, làm ơn đi mò!”
Cuối cùng Tần Tử Quy cũng tìm được đầu chăn, túm lấy giơ ra giũ một cái, Thịnh Diễn cứ thế ùng ục lăn ra.
Thịnh Diễn phẫn nộ đứng dậy: “Tần Tử Quy! Anh có ý gì chứ hả?”
Tần Tử Quy cực kỳ bình tĩnh xoay người lấy thoả thuận ba bên ra, chỉ chỉ vào dòng chữ của cậu: “Bên B phải phục tùng vô điều kiện sự quản lý của bên C, không được thực hiện hối lộ làm nũng, uy hiếp bạo lực, gọi anh Tử Quy và các thủ đoạn bất chính khác với bên C.”
Quả nhiên không ai hiểu con bằng mẹ, chưa đến 5 phút đồng hồ, toàn bộ những điều khoản kia đều trúng phóc.
Lúc này Thịnh Diễn mới nhớ đến hiệp ước bất bình đẳng mình vừa ký, nháy mắt cứng người lại, tức giận đùng đùng: “Đây là vì để đối phó với mẹ thôi, không thể coi là thật.”
Tần Tử Quy thản nhiên: “Ai nói không thể coi là thật, lúc tôi ký tên là thật.”
“Xí! Đừng hòng chiếm hời của tôi nhá!” Thịnh Diễn đưa tay ra muốn cướp lại nhưng Tần Tử Quy tránh ra sau, từ tốn nói: “Thoả thuận ba bên muốn xé phải được cả ba bên đồng ý, cậu nghĩ kỹ chưa?”
Về đến nhà hắn đã đeo gọng kính viền bạc kia lên, hơn nữa áo sơ mi màu đen rồi cầm tờ thoả thuận kia diễu võ giương oai, dáng vẻ nhàn tản nhìn ngứa mắt chết đi được, chẳng khác nào tên lừa đảo mới hoàn thành xong một phi vụ khổng lồ.
Thấy thế Thịnh Diễn tức giận, giơ tay định đoạt lại thoả thuận. Nhưng Tần Tử Quy ỷ vào vóc dáng cao lớn giơ tay lên tránh ra sau, Thịnh Diễn đành rướn người ra với.
Kết quả cậu vốn dĩ đang giẫm lên mép giường, bây giờ rướn người ra trước cơ thể liền mất trọng tâm đổ ra phía trước, Tần Tử Quy vội vàng đưa tay đỡ lấy cậu, nhưng lại không chuẩn bị kịp để đỡ cả trọng lượng của một học sinh trung học cao 1m8.
Vậy nên “Rầm” một cái, hai người cùng ngã xuống thảm.
Thảm dày lại mềm, thêm Tần Tử Quy đệm dưới thân nên Thịnh Diễn chẳng đau lắm.
Chỉ là lúc ngã lên người Tần Tử Quy, vạt áo Thịnh Diễn bị động tác của cậu làm vén lên một mảng. Tần Tử Quy vì đỡ lấy cậu nên đã trực tiếp nắm lấy eo cậu, da thịt tiếp xúc lẫn nhau khiến cả cơ thể Thịnh Diễn nháy mắt cứng còng lại.
Tần Tử Quy cảm nhận được phản ứng của cậu, đuôi lông mày khẽ nhướn lên.
Trước kia dù có đánh nhau cỡ nào, Thịnh Diễn cũng chẳng có phản ứng như này.
Bản thân Thịnh Diễn không nhận ra phản ứng này của mình có vấn đề gì, chỉ thấy hơi kỳ kỳ, không đau không ngứa nhưng lại đến mức khiến cậu nổi da gà, hơn nữa cậu bị Tần Tử Quy làm cho phiền chết, còn bị hắn làm té ngã nên nhất thời tức giận gõ lên tay hắn: “Anh bỏ ngay cái móng vuốt chim của anh ra cho tôi! Nếu không tôi…”
Thịnh Diễn chưa nói xong, đang nghiêng đầu định hung hăng mắng cho Tần Tử Quy một trận, mới nghiêng được một nửa thì chợt khựng lại.
Vì cậu nghiêng đầu nên nhìn thấy nốt ruồi cực kỳ nhỏ gần yết hầu Tần Tử Quy, nốt ruồi nằm bên cạnh làn da trắng đến phát lạnh ấy chói mắt cực kỳ, hơn nữa kèm theo câu nói “Nếu không thì thế nào” của Tần Tử Quy mà yết hầu đột ngột lăn lên xuống, khiến người ta có ham mu/ốn muốn cắn nó.
Cậu đã để ý nốt ruồi này ba lần rồi.
Mà cả ba lần đều rất muốn cắn.
Chỉ có thể là do nốt ruồi này thiếu cắn thôi.
Mà tục ngữ nói rất đúng, quá tam ba bận. Cho nên Thịnh Diễn giận dữ cực độ nhìn chằm chằm nốt ruồi kia, hung hăng mài mài răng nanh của mình: “Nếu không tôi cắn anh đấy.”
Giọng điệu hung dữ mười phần.
Vốn Tần Tử Quy còn đang tự hỏi phản ứng cơ thể vừa này của Thịnh Diễn có thể nói rõ được một số vấn đề hay không, tự nhiên nghe thế thì hơi cứng người. Từ bao giờ Thịnh Diễn lại mắc thêm cái chứng này rồi?
Thế là hắn rũ mắt nhìn Thịnh Diễn, đến khi nhìn thấy rõ tầm mắt Thịnh Diễn thì mới dừng lại, trong phòng chỉ còn lại sự im lặng không nói nên lời.
Mãi một lúc sau Tần Tử Quy mới thản nhiên mở miệng: “Ừm được thôi, muốn cắn thì cậu cắn một cái thử đi.”
Chịu được hậu quả là được.
*
Hết chương 34.