*
Nhưng đây là phòng của cậu, sao cậu phải chạy.
Không phải chỉ là ăn cổ vịt thôi sao, cũng chả phải làm chuyện gì không thể để người ta biết.
Thịnh Diễn nghĩ thế, chột dạ giấu đồ ăn ra sau rồi hợp tình hợp lý hỏi: “Tối đến anh không có gì làm à, chạy sang phòng tôi làm gì?”
“Bắt cậu.”
Tần Tử Quy trả lời ngắn gọn súc tích.
Thịnh Diễn bị bắt ngay tại trận, tang chứng vật chứng rõ rành rành: “…”
Một lần nữa chột dạ giấu kỹ đồ ăn ra sau, vẫn cứng giọng: “Tôi lấy tiền của tôi mua cổ vịt của tôi ăn trong phòng của tôi, liên quan gì đến anh?”
“Nếu như ăn xong cậu không bị đau bụng, không nằm trên giường rên hừ hừ, ầm ĩ bảo tôi xin nghỉ ốm cho cậu thì đúng là không liên quan đến tôi thật.” Đối với hành vi phạm tội của Thịnh Diễn, Tần Tử Quy nắm rõ trong lòng bàn tay.
Đột nhiên Thịnh Diễn cảm thấy có một trúc mã lớn lên từ nhỏ với mình thật sự rất phiền.
Còn Tần Tử Quy nói xong thì chỉ nghiêng người dựa vào tủ quần áo, một tay đút vào túi quần, tay kia chỉ vào dấu răng trên cổ mình: “Hơn nữa, cái cổ này có liên quan đến tôi đúng chứ?”
Chút tội lỗi trong lòng Thịnh Diễn trào dâng khi nhìn dấu vết mình để lại: “…”
Sao Tần Tử Quy lại yếu đuối thế, vập có tí mà cũng để lại dấu.
Nhưng dù sao cũng là cậu đuối lí, nên có mạnh mồm đến đâu cũng không dám nói nữa, chỉ có thể cố sống cố chết hỏi: “Vậy anh muốn thế nào?”
Hai ngón tay của Tần Tử Quy khuơ khoắng lung tung: “Hai lựa chọn, một là đưa cổ vịt cho tôi, hai là chịu trách nhiệm với cổ tôi.”
Từ nhỏ Thịnh Diễn đã thích mấy món ăn cay cay kiểu này, lần nào cũng lén lút ăn, lần nào cũng bị đau bụng được đưa đến bệnh viện, nhưng đi bệnh viện về vẫn tiếp tục lén lút ăn, nếu không Tần Tử Quy và mẹ Hứa cũng không đến mức quản lý chặt như thế.
Cho nên với khứa mèo tham ăn này, bảo cậu giao cổ vịt ra là chuyện không đời nào, cậu thèm thuồng hơn một tiếng, lại đợi hơn một tiếng nữa, kẻ trộm ngàn khổ vạn khổ mới buôn lậu được thứ thức ăn quý giá này sao có thể nói giao là giao liền được.
Cho nên Thịnh Diễn vênh cằm, không chút do dự chọn: “Chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm, trai thẳng bọn tôi không hề nhỏ mọn như gay mấy anh đâu nhé.”
Tần Tử Quy nghe thế thì híp mắt lại, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Thịnh Diễn, cúi xuống nhìn cậu: “Gay bọn tôi? Nhỏ?”
“…” Thịnh Diễn ý thức được hình như mình nói sai, nhưng không thể sợ hãi lúc này được, nên lùi về sau một bước dán hẳn người lên tường, ngửa đầu cứng cổ hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải sao? Chẳng qua chỉ không cẩn thận va phải tí thôi mà cũng nhớ lâu thù dai như vậy!”
Chỉ không cẩn thận va phải tí thôi.
Có vẻ như ai đó không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Tần Tử Quy cúi nhìn cậu: “Cho nên trai thẳng các cậu rất rộng lượng à?”
Thịnh Diễn nói không chút suy nghĩ: “Nói nhảm, trai thẳng bọn tôi đương nhiên là rộng lượng rồi.”
“Tức là, trai thẳng các cậu cảm thấy cắn cổ người khác một cái cũng không sao?” Tần Tử Quy tiếp tục hỏi.
Thịnh Diễn vẫn không chút suy nghĩ: “Vốn dĩ không có việc gì, chỉ cắn nhẹ cái thôi mà rớt được miếng thịt à?”
“Được.” Nghe được đáp án, Tần Tử Quy hài lòng gật đầu, “Trai thẳng các cậu quả nhiên rộng lượng, gay bọn tôi quả thật nhỏ mọn, cho nên trai thẳng các cậu có thể cho những gay nhỏ mọn thù dai như bọn tôi báo thù được không?”
“…” Thịnh Diễn cảm thấy Tần Tử Quy đang bẫy mình, nhưng chuyện đến nước này cũng không thể quay đầu, chỉ đành kiên trì: “Báo thì báo, anh nói đi muốn báo kiểu gì, báo xong thì đi đi, đừng làm phiền tôi ăn khuya.”
“Báo kiểu gì cũng được?”
Tần Tử Quy xác nhận lại lần nữa.
Thịnh Diễn mất kiên nhẫn: “Sao anh nói nhảm nhiều thế hả, bảo là báo thế nào cũng được còn gì, muốn làm gì làm đi.”
“Vậy tôi cắn lại cũng được sao?”
“Anh cắn lại cũng…háaa?”
Thịnh Diễn khiếp sợ nhìn Tần Tử Quy.
Tần Tử Quy đứng rất gần Thịnh Diễn, ưu thế về chiều cao và giọng nói trầm thấp khiến Thịnh Diễn cảm thấy mình bị đè ép, tên kia lại từ tốn đáp: “Ăn miếng trả miếng, có thù báo thù, cậu cắn tôi một cái, tôi cắn cậu một cái, rất công bằng.”
“……”
Thịnh Diễn lại cảm thấy lời hắn nói rất có đạo lý.
Thấy cậu im lặng, Tần Tử Quy hỏi: “Sao? Đổi ý?”
“Anh mới đổi ý!”
Lời nói ra như bát nước đổ đi, không còn đổi ý được nữa.
Hơn nữa hy sinh cái cổ mình để giữ được đám cổ vịt, việc mua bán này không lỗ.
Nghĩ vậy, Thịnh Diễn dán chặt người vào tường nhắm mắt lại, bày ra dáng vẻ tráng sĩ một đi không trở lại, phơi bày cần cổ của mình: “Đến đi!”
Thịnh Diễn vừa về nhà đã tắm rửa thay quần áo, đồ ngủ lại rộng rãi nên toàn bộ phần cổ lẫn xương quai xanh liền lộ ra dưới tầm mắt Tần Tử Quy.
Làn da trắng sứ không phải kiểu trắng quanh năm không thấy ánh mặt trời mà là trắng khoẻ mạnh trời sinh, cần cổ thon dài, làn da mỏng đến nỗi có thể nhìn được mạch máu xanh lam nhàn nhạt bên dưới, vừa nhìn đã biết là thiếu gia kim tôn ngọc quý da mềm thịt non.
Nếu như trong thời Dracula, cậu chắc chắn sẽ là một bữa ăn yêu thích của ma cà rồng.
Tần Tử Quy cảm thấy suy nghĩ của mình có hơi quá đáng.
Nhưng tất cả là do tên trai thẳng nào đó quá đáng trước.
Hắn chẳng qua chỉ giúp cậu hiểu rõ hành vi của cậu quá đáng cỡ nào thôi.
Nếu không ngày nào cũng trêu chọc hắn mà không biết, sớm muộn gì cũng cháy đùng đùng cho xem.
Nghĩ đoạn, Tần Tử Quy thản nhiên nói: “Đừng hối hận.”
Thịnh Diễn cắn răng, nghiêng đầu: “Bớt nói nhảm!”
Tần Tử Quy tiến lên trước một bước, hai tay nắm lấy vai Thịnh Diễn, sau đó cúi người xuống sát lại nơi mề/m mại nhất trên cổ cậu.
Thịnh Diễn kề sát vào tường cảm nhận được hơi thở thuộc về một người khác nơi cổ mình, hơn nữa hơi thở ấy lại càng lúc càng gần, tim đập càng lúc càng nhanh.
Đến giờ cậu mới biết thì ra cổ lại nhạy cảm như thế, chỉ mới bị một hơi thở khác sượt qua thì cả người đã tê dại.
Đến khi đôi môi hơi lạnh của đối phương chạm vào làn da nóng bỏng của cậu, cảm xúc kỳ lạ khiến cậu trực tiếp run rẩy cả người.
Thịnh Diễn nắm chặt tay.
Cậu cảm nhận được răng Tần Tử Quy nhẹ nhàng phủ lên da thịt mình nhưng lại không dùng sức, cùng với cảm xúc của đôi môi lẫn hơi thở nóng rực ấy trêu chọc từng tế bào thần kinh, cơ thể cậu càng lúc càng nóng, thần kinh cũng càng lúc càng tê, tim đập càng ngày càng nhanh, giống như là… giống như là…
Đệch!
Thịnh Diễn cảm giác nếu cứ tiếp tục thế này có thể cậu sẽ không chịu nổi mất, cơ thể đã phản ứng trước đại não mà đẩy mạnh Tần Tử Quy ra: “Được rồi, tôi không ăn cổ vịt nữa, anh mau cầm đi đi.”
Nói xong thì nhét cổ vịt vào tay Tần Tử Quy rồi hốt hoảng đỏ bừng tai tránh khỏi tầm mắt Tần Tử Quy, ngay cả nhìn cũng không dám liếc hắn lấy một cái.
Tần Tử Quy bị đẩy ra cũng không ngoài ý muốn, chỉ là hai tay đút túi nhìn người nào đó đỏ bừng khắp vành tai lẫn vùng cổ, khẽ cười: “Nhìn qua có vẻ trai thẳng các cậu cũng chẳng rộng lượng bao nhiêu nhỉ.”
“Sao có thể giống nhau được chứ!” Thịnh Diễn không phục, trực tiếp phản pháo, “Anh cắn thì cắn đi, cắn phập một cái nhanh gọn là xong, đằng này cứ mài mài thế làm gì, ai không biết còn tưởng anh đang định…”
Kẹt lại.
Thịnh Diễn định bảo là “tán tỉnh”, nhưng chưa kịp nói ra đã thấy dùng từ này trên người cậu và Tần Tử Quy hình như có chỗ nào sai sai, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng tìm được từ nào thích hợp hơn.
Cho nên mới kẹt lại.
Tần Tử Quy biết rõ còn cố hỏi: “Còn tưởng rằng tôi làm sao?”
Thịnh Diễn thẹn quá hoá giận: “Anh còn quản tôi nói gì nữa à! Có thôi đi không! Cổ vịt cũng đưa cho anh rồi anh còn muốn gì nữa?! Quay về ngủ đi!”
Thịnh Diễn nói xong, không đợi Tần Tử Quy kịp nói gì đã mở cửa đẩy hắn ra ngoài rồi đóng cửa lại, che đi trái tim đang đập thình thịch của mình, cảm thấy mình đúng là có hơi xấu tính.
Tần Tử Quy đứng bên ngoài cười khẽ: “Bây giờ đã biết vì sao gay bọn tôi lại nhỏ mọn chưa?”
“Đi ngủ đi!”
Thịnh Diễn nhớ lại cảm giác vừa rồi của mình, nhớ lại hành động của mình với Tần Tử Quy, cảm thấy mình đúng là đang quấy rối người ta mất rồi.
Khó trách Tần Tử Quy lại so đo như vậy.
Sau này không thể như thế được nữa, vẫn phải chú ý chừng mực một chút.
Nhưng Tần Tử Quy thích con trai, bị cắn cổ thì cảm thấy có vấn đề là phải.
Nhưng cậu không thích con trai, sao bị cắn cổ cũng cảm thấy có vấn đề nữa?
Thịnh Diễn không nghĩ ra nên quay đầu khó chịu rúc vào trong chăn, bắt đầu tẩy não mình cố quên đi cảm giác vừa rồi.
Còn Tần Tử Quy đứng ngoài cửa nhớ lại cảm giác vừa rồi một chút.
Không tệ, ngọt ngào.
Sữa tắm cũng rất thơm.
Chỉ tiếc chiêu này không thể dùng thường xuyên, chứ không nếu Thịnh Diễn không đẩy hắn ra, hắn không biết mình có thể làm ra loại chuyện gì nữa.
Tần Tử Quy cất đồ ăn vào trong cái tủ lạnh nhỏ phòng mình, sau khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa tủ lạnh thì lại sờ sờ dấu răng trên cổ.
Quả nhiên hắn không bình tĩnh kiềm chế được như hắn nghĩ, hắn cũng có dục. vọng, vừa rồi chỉ thiếu chút nữa là hắn đã cắn xuóng, nghĩ đến đủ loại khả năng sau khi hắn cắn sâu hơn, ánh mắt Tần Tử Quy tối sầm.
Hắn muốn làm như thế, nhưng hắn lại không thể làm thế được.
Vì Thịnh Diễn không muốn.
Còn Thịnh Diễn ở phòng đối diện đang nằm trên giường trùm chăn kín người, trong đầu đều là cảm giác vừa nãy, chỉ cảm thấy cậu có tật xấu gì rồi.
Bỡi lẽ khoảnh khắc răng Tần Tử Quy chạm vào da thịt cậu, thế mà cậu lại có một khát vọng mơ hồ muốn Tần Tử Quy có thể cắn xuống, cắn xuống thật sự.
Cậu không biết khát vọng này xuất phát từ điều gì, chỉ cảm thấy dù sao cũng chả phải khát vọng bình thường gì cho cam, cũng may cuối cùng lí trí đã ngăn cậu lại, không để ý nghĩ này của cậu bị bại lộ ra ngoài.
Nhưng nếu, chỉ là nếu thôi, nếu Tần Tử Quy thật sự cắn xuống thì thế nào nhỉ.
Thịnh Diễn nghĩ, cửa đột nhiên bị mở ra, cậu xoay người thấy là Tần Tử Quy thì mơ mơ màng màng ngồi dậy: “Anh lại sang đây làm gì?”
Tần Tử Quy không trả lời cậu, chỉ từng bước đi vào trong phòng. Thịnh Diễn phát hiện trên người hắn vẫn là cái áo sơ mi ban ngày màu đen, cổ áo thẳng thớm, cúc áo được cài tỉ mỉ, nhưng trên cần cổ thon dài lại có một dấu răng chễm chệ.
Ánh trăng vừa hay chiếu xuống làn da trắng đến gần như trong suốt cuả hắn, cả người có vẻ lạnh lùng không chân thật, đẹp mắt vô cùng.
Giống như ma cà rồng.
Người đó từng bước đi đến trước giường cậu, khẽ nắm chặt bả vai cậu rồi từ từ cúi người xuống, môi răng phủ lên cổ cậu như lúc trước.
Điểm khác biệt duy nhất chính là lần này không phải đùa giỡn mà là thật sự cắn xuống, Thịnh Diễn bật ra một tiếng kêu đau đớn.
Bóng đêm rất dài.
Đến khi cơ thể cậu bừng tỉnh đột ngột ngồi dậy mới phát hiện trời đã sáng.
Đệch.
Sao chuyện này lại có thể xảy ra được.
Thịnh Diễn ngồi quỳ tách hai chân ra, nóng nảy nắm lấy cái chăn, còn chưa kịp hoàn hồn thì giọng Tần Tử Quy đã vang lên ngoài cửa: “Thịnh Diễn, nếu cậu còn không dậy nữa là tôi vào đấy.”
Anh vào cái rắm í!
Anh mà vào là tôi không còn giữ được danh dự nữa đâu!
Thịnh Diễn không chút nghĩ ngợi đã nói to: “Anh đừng vào! Tôi dậy ngay bây giờ đây!”
Người bên ngoài không nghĩ nhiều, chỉ thản nhiên nói: “Ừm được, nhưng cậu nhanh lên đừng để bị muộn.”
Hắn muốn cậu nhanh lên, nhưng vấn đề là cơ thể không cho phép.
Hơn nữa đây lại còn không phải nhà cậu, trong phòng cậu không có phòng tắm, phải đến phòng Tần Tử Quy.
Nghĩ đến chuyện này, Thịnh Diễn nóng nảy túm tóc vài cái, điện thoại đột nhiên sáng lên, [App cầu được ước thấy: Hạn mức ước nguyện tuần này đã được làm mới, ký chủ có thể đăng nhập vào hệ thống app ước nguyện, chúc thứ hai vui vẻ ~]
Vui cái rắm ấy mà vui.
Cậu cũng không thể ước gì cậu nhanh nhanh hạ cờ được.
Thịnh Diễn ném điện thoại đi, bắt đầu điên cuồng lặng lẽ nhẩm lại những gì giáo viên tiếng Anh dặn hôm nay sẽ kiểm tra đọc chính tả ra học thuộc.
Quả nhiên chỉ có học tập mới khiến người ta thanh tâm quả dục.
Thịnh Diễn thở phào nhẹ nhõm, sau đó thay quần áo qua loa rồi nhét quầ.n lót bẩn vào trong túi rác màu đen, bọc thật kỹ rồi mới ra khỏi cửa.
Lúc Tần Tử Quy nhìn thấy túi rác trong tay cậu thì khẽ nhíu mày.
Đại thiếu gia lười biếng như Thịnh Diễn mà cũng chủ động thay túi rác trong phòng ngủ ư?
Thịnh Diễn bị hắn nhìn thì hơi chột dạ, giấu túi rác ra sau lưng trực tiếp nói: “Nhìn cái gì đấy? Có gì đẹp mà nhìn? Anh chưa thấy ai đẹp trai bao giờ à?”
Tần Tử Quy sáng ngày ra chả hiểu gì bị mắng một trận: “?”
Đại thiếu gia mắng xong mới phát hiện hôm nay Tần Tử Quy mặc áo sơ mi màu đen còn xịn hơn hôm qua, dấu răng trên cổ đã phai đi chỉ còn lại một vệt đỏ mờ mờ, nhìn qua rất nhã nhặn. Thế là cậu lại hùng hổ: “Trời nóng cho chết đi anh lại đi mặc màu đen làm gì, không ngại nóng à? Không biết mặc màu gì dễ chịu hơn à? Hay là thấy màu đen đẹp?!”
Tần Tử Quy vừa bị cấm mặc áo trắng hai hôm trước: “???”
Rốt cuộc thì Thịnh Diễn lấy đâu ra cái tính tình nóng nảy này thế?
Chỉ vì tối qua hắn không cho ăn cổ vịt?
Đối mặt với ánh mắt đầy nghi vấn của hắn, Thịnh Diễn không muốn giải thích một chữ nào, chỉ đen mặt ném túi rác vào trong thùng rác lớn trong hành lang rồi quay lại phòng tắm, rửa mặt xong rồi đến trường, trên đường đi cũng chẳng nói một lời.
Cho nên vừa vào lớp, Trần Du Bạch và Lâm Khiển đã phát hiện có gì đó không đúng.
“Sáng ngày ra ai đã chọc cho Thịnh đại thiếu gia của chúng ta mất hứng rồi?” Trần Du Bạch chậm rãi móc mỉa một câu thì thấy Tần Tử Quy cũng đi theo đằng sau, tinh mắt hỏi, “Tần Tử Quy, cổ cậu bị làm sao thế?”
Thịnh Diễn thối mặt ngồi xuống chỗ mình, một chữ cũng không muốn nói nhiều.
Tần Tử Quy chậm rãi lấy đồ ăn sáng từ trong cặp ra: “Không có gì, chỉ là bị chú gà con nuôi trong nhà không cẩn thận mổ một cái.”
Trần Du Bạch: “??? Nhà cậu nuôi gà á?”
“Ừm nuôi chứ, chú gà trống nhỏ vừa khó tính lại thích cắn người, còn hay ăn vụng.” Tần Tử Quy mặt không chút thay đổi trả lời.
Thịnh Diễn quay đầu lại: “Anh!”
Vừa nói một chữ ra khỏi miệng đã phải nhịn mấy chữ còn lại xuống, xoay người lại bực bội lấy đồ trong cặp ra.
Trần Du Bạch không hiểu gì hết: “Sao thế? Mới nói một nửa đã thôi.”
“Không có gì.” Giọng điệu Thịnh Diễn không tốt lắm, “Chỉ là nhớ con chó nhà tôi nuôi.”
Trần Du Bạch: “??? Nhà cậu nuôi chó á?”
Thịnh Diễn mặt không chút thay đổi, “Ừm nuôi chứ, vừa xấu tính lại thích cắn người, còn thích cướp đồ ăn của người ta.”
Tần chó đang bóc trứng cho người ta: “…”
Xem ra trai thẳng cũng nhỏ mọn quá nhỉ, có thù tất báo.
Trần Du Bạch dường như cảm thấy lời này kỳ kỳ nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ “chậc” vài tiếng: “Tôi nhớ rõ hai cậu đang ở chung nhà đúng không? Vậy chẳng phải nhà các cậu ngày nào cũng gà chó không yên à?”
“Cũng chẳng khác mấy.” Là chó trong miệng gà, Tần Tử Quy từ tốn bóc trừng gà xong rồi gọi, “Thịnh Diễn.”
Thịnh Diễn đen mặt quay đầu lại cầm quả trứng gà đã bóc xong rồi lại quay lên.
Tần Tử Quy nói tiếp: “Sữa vẫn chưa lấy đâu.”
Thịnh Diễn lại quay đầu cầm hộp sữa đã cắm ống hút rồi quay lên.
Trần Du Bạch nhìn thấy thế thì đưa trứng gà trong tay mình cho Tần Tử Quy, chớp chớp mắt: “Anh anh ơi, người ta cũng muốn được ăn trứng gà.”
Tần Tử Quy cúi mắt thản nhiên nhìn y: “Muốn chết?”
Trần Du Bạch: “…”
Quả nhiên, tiêu chuẩn kép mới là bản chất của nhân loại.
Y tự nhận mình trong lòng Tần Tử Quy đúng là kém Thịnh Diễn, nhưng không ngờ lại còn kém đến mức đấy, Trần Du Bạch tức giận tự mình bóc trứng gà: “Tần Tử Quy, cậu cũng tiêu chuẩn kép vừa phải thôi, cậu nhìn xem hai người các cậu chả khác gì hai vợ chồng…”
“Phụtt–”
“Đù mịa! Thịnh Diễn, cậu phun tôi làm gì!”
Mới nói được hai chữ vợ chồng ra thì ngụm sữa Thịnh Diễn và hút xong đã vinh quang phun thẳng vào chỗ Trần Du Bạch.
May mà Trần Du Bạch phản ứng nhanh kịp thời né tránh bảo vệ được gương mặt đẹp trai của mình, nhưng cánh tay lại không may mắn gặp nạn.
Y điên cuồng rút khăn giấy trên bàn Thịnh Diễn: “Cậu uống sữa thì uống sữa, kích động thế làm gì!”
Thịnh Diễn bị sặc sữa ho vài tiếng mới nghẹn họng nói: “Ai là hai vợ chồng với anh ta? Tôi là trai thẳng, thẳng hơn cả sắt thép!”
Trần – trai thẳng sắt thép chân chính – Du Bạch chả hiểu sao cậu lại kích động thế, mặt mày khó hiểu: “Không phải là trai thẳng rất bình thường à? Tôi cũng thẳng hơn cả bê tông cốt thếp trên công trường, cái này thì có gì phải kích động? Ai mà không phải trai thẳng chứ?”
Tần Tử Quy không phải.
Thịnh Diễn định phản bác nhưng lại nghĩ có thể Tần Tử Quy thích Trần Du Bạch, kết qủa Trần Du Bạch lại là tên đầu gỗ có khi sẽ khó tránh khỏi thất vọng, nên dựa trên nguyên tắc giúp đỡ hết mình cho anh em nói: “Cái này cũng chưa chắc.”
Trần Du Bạch: “?”
“Cậu có bạn gái bao giờ chưa?” Thịnh Diễn hỏi.
Trần Du Bạch không chút do dự: “Chưa.”
“Cho nên sao cậu lại không mở rộng tầm nhìn ra một chút, tìm lấy một người bạn trai?” Thịnh Diễn từng bước dụ dỗ.
Trần Du Bạch: “??? Tôi là trai thẳng, mắc gì phải kiếm bạn trai?”
“Thẳng hay không thẳng làm sao cậu biết được? Cậu đã thử chưa?” Thịnh Diễn thẳng thắn hỏi.
Trần Du Bạch nhất thời không nói nên lời: “……”
Sao mà y lại cảm thấy hợp lý mới chết cơ chứ!
“Vậy nên cậu xem, cậu cũng chưa từng thử thì làm sao cậu biết mình thẳng hay cong, thích nam hay nữ được. Tình yêu đích thực thì không phân biệt giới tính, tình yêu mới là sự thật, sao cậu lại không phóng rộng tầm nhìn ra, thử thích các bạn nam xem?” Thịnh Diễn nghiêm túc nói.
Dù sao đến giờ Trần Du Bạch cũng chưa thích ai, nhất thời bị cậu nói làm cho nghi ngờ nhân sinh: “Hình như cậu nói cũng đúng, đây quả là một vấn đề khó, cậu để tôi suy nghĩ chút đã.”
Trần Du Bạch nói xong thì rơi vào trầm tư.
Để lại Tần Tử Quy ngồi sau và Lâm Khiển ngồi bên cạnh: “…” “…”
Có phải đầu óc hai người này hỏng rồi không?
Hơn nữa bây giờ tụi gay có thể quang minh chính đại tẩy não trai thẳng thế sao?
Tránh để cho mình phải nghe những lời không nên nghe, Lâm Khiển yên lặng ôm lấy Tiểu Hồng đứng lên: “Các cậu cứ nói chuyện tiếp đi, tôi đi lấy nước.”
Nói xong thì chạy mất.
Bình nước trong lớp bị hỏng chế độ nước nóng, bây giờ lại đang là mùa hè nên chẳng ai muốn uống cả, công tác sửa chữa chẳng biết khi nào mới có, Lâm Khiển lại là một cô gái dưỡng sinh ngày nào cũng phải ngâm mình, nên mỗi ngày đều đến văn phòng lấy nước nóng.
Cũng vì thế mà đã chứng kiến rất nhiều cảnh tượng không nên thấy, nghe được rất nhiều lời không nên nghe.
Cô thật sự không muốn mình có một ngày vì biết quá nhiều nên bị diệt khẩu đâu, nên nhân lúc đề tài đang nhạy cảm thì tức tốc chạy biến.
Còn Trần Du Bạch cuối cùng cũng tìm được đáp án sau chuỗi kỷ luật, dùng giọng điệu tổng kết công tác của trưởng ban kỷ luật gật đầu: “Đúng vậy, tình yêu đích thực không phân biệt giới tính, cậu xem hoạt động mùa hè nhiệt tình cũng không hạn chế một nam một nữ tham gia, đúng là tầm nhìn của tôi đang hơi hạn hẹp.”
Thịnh Diễn cảm thấy hết sức vui mừng, cuối cùng cậu cũng có thể đóng góp một phần sức lực vì anh em.
Ngay sau đó Trần Du Bạch lại như nhớ đến cái gì, nói: “Có điều nói đến đây, tôi từng hỏi qua em khoá dưới rồi, hoạt động mùa hè nhiệt tình ngoại trừ công viên nước ban ngày ra thì chủ yếu là mấy hoạt động lâu đài buổi tối, hình như là đóng vai cái gì mà ma cà rồng với thợ săn ma cà rồng rồi thám hiểm vân vân.”
Thịnh Diễn nghe thấy thế cũng được.
Một giây sau Trần Du Bạch đã tiếp lời: “Nhưng mà hoạt động này nghe có vẻ chả liên quan gì đến mùa hè nhiệt tình, sao cứ nhất định phải là người yêu mới được tham gia? Cũng không thể nào là vì học tập ma cà rồng muốn cắn người đấy chứ.”
Vẻ mặt vốn dĩ có chút hoà hoãn của Thịnh Diễn nháy mắt cứng đờ.
Bây giờ cậu cực kỳ nhạy cảm với hai chữ “cắn” với “ma cà rồng” này, liên tưởng đến Tần Tử Quy ăn mặc giống ma cà rồng đi cắn người khác, cảm giác bực bội không tên tự nhiên trào dâng, cậu một hơi uống hết hộp sữa, rồi lại vỗ bẹp nó: “Tôi không đi.”
“?” Trần Du Bạch không kịp phản ứng, “Cái gì không đi cơ?”
“Công viên giải trí, tôi không đi. Các cậu tự đi đi.” Thịnh Diễn nói xong thì giận dỗi mở bài thi ra cúi đầu viết.
Trần Du Bạch hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì: “???”
Không phải hôm qua cậu nói sẽ đi à? Mới được bao lâu, sao bảo không đi là không đi luôn thế?
Tần Tử Quy ngồi sau lại như hiểu ra một chút ít nguồn cơn vì sao đại thiếu gia mất hứng, híp mắt lại nói: “Yên tâm, hoạt động này sẽ không cho người cắn người thật đâu.”
Thịnh Diễn bị chọc thủng tâm tư, trực tiếp gập đề thi lại: “Tôi không đi là vì lên lớp 12 rồi, tôi phải tranh thủ tất cả thời gian để học, không liên quan gì đến việc cắn người gì cả.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Vậy thì tốt rồi, tôi còn tưởng là người nào đó thích đi cắn người ta.” Tần Tử Quy từ tốn nói.
Thịnh Diễn như phải bỏng, cắn người cắn người cắn người cái đ gì, không phải cậu chỉ không cẩn thận cắn Tần Tử Quy một cái thôi sao, cứ nhai đi nhai lại mãi thế, rốt cuộc có thể cho qua không hả!
Cậu nghĩ, không nhịn được quay đầu lại: “Không phải hôm qua chỉ cắn anh một cái thôi à, tôi cũng để cho anh cắn lại một cái còn gì? Anh còn muốn gì nữa? Chuyện này không nói nữa không được à?”
Vừa mới nói xong.
Lâm Khiển đi rót nước về đứng ở cửa kích động ôm chầm lấy Tiểu Hồng.
Cô nhìn vết mờ trên cổ Tần Tử Quy, lại nhìn một nửa dấu răng lộ ra bên cổ áo thun của Thịnh Diễn, rồi suy nghĩ lại những gì Thịnh Diễn và Tần Tử Quy mới nói.
“……”
Khoảnh khắc đó, cô cảm tưởng như mình đã trở thành một phần màu sắc của quả chuối rồi.
Quả nhiên, cô không nên đến văn phòng lấy nước nóng.
Có thể dưỡng sinh trường thọ được hay không thì không biết, những dù sao cũng hít ke thọ lắm rồi.
Để đảm bảo an toàn cho tính mạng và tài sản của mình và Trần Du Bạch, Lâm Khiển đã đưa ra một quyết định vĩ đại vào bậc kiệt xuất.
Ba giây ngay sau khi Thịnh Diễn ý thức được mình lỡ miệng, cô nàng mặt không chút thay đổi đi vào lớp, đi ngang qua Tần Tử Quy và Thịnh Diễn rồi đứng trước mặt Trần Du Bạch, hỏi: “Cậu xem, tôi giống người được số phận sắp đặt để đi chơi chung vé tình nhân với cậu nhất, đúng không.”
Trần Du Bạch: “…?”
Trên đời này còn có loại chuyện tốt vậy sao?!
*
Hết chương 36.