Vào giờ phút này, độ tín nhiệm của Thịnh Diễn đối với cái APP cầu được ước thấy đã từ 30% thăng cấp lên 60%.
Sở dĩ không phải 100%, là bởi vì trước đây, thời điểm hai người còn chưa làm lộn tùng phèo mối quan hệ này lên, Tần Tử Quy cũng luôn là dánh vẻ Thịnh Diễn nói cái gì thì chính là cái đó.
Cho nên cũng không nhất định là do công lao của cái APP này.
Rất có thể chỉ đơn giản hôm nay là sinh nhật cậu, mà Tần Tử Quy cũng miễn cưỡng gọi là có chút lương tâm, cho nên dung túng theo.
Về phần đến cùng là có chuyện gì xảy ra, vẫn là chờ ngày mai nhìn lại.
Chẳng qua Thịnh Diễn tử nhỏ đã là kiểu người đặc biệt dễ thỏa mãn cũng cực kỳ dễ dỗ dành, tâm tình kém đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, một chút ngon ngọt là có thể khiến cả người cậu dễ chịu.
Cho nên, khoảnh khắc thắng lợi trong cuộc chiến kéo dài với Tần Tử Quy đã rửa sạch tất cả rối rắm của cậu đối với APP cầu được ước thấy.
Sau khi hài lòng nghe ba tiếng “Anh trai” xong, Thịnh Diễn liền không thèm đếm xỉa đến ánh mắt Tần Tử Quy lạnh cứ như là nhìn người chết, đắc ý lê dép đi rửa mặt thay quần áo.
Trong nhà tổng cộng có ba phòng vệ sinh, một cái ở bên cạnh phòng khách – là cho dì bảo mẫu cùng với khách khứa đến chơi, không có bồn tắm cùng đồ rửa mặt cá nhân; còn lại hai cái, một cái là ở trong phòng ngủ chính tầng hai, một cái là ở phòng ngủ phụ của Tần Tử Quy, đều có bồn tắm riêng, có cả khô và ướt.
Thịnh Diễn tất nhiên không thể chạy lên tầng trên dùng chung với vợ chồng Tần Như được, cho nên chỉ có thể đến phòng Tần Tử Quy dùng ké với anh.
Không nói cái khác, riêng phòng tắm của Tần Tử Quy đã cực lớn: kem đánh răng, bàn chải, khăn mặt, lược của hai người được đặt rõ ràng ở hai bên bồn rửa mặt, cách xa nhau, không quấy nhiễu lẫn nhau.
Cũng không biết là ai ghét bỏ ai.
Thịnh Diễn lầm bầm một câu, cầm lấy kem đánh răng, đột nhiên cảm thấy bản thân mình giống như là quên mất chuyện gì còn chưa giải quyết được.
Không phải sau khi uống say, mà là trước khi uống say.
Mà còn là chuyện có liên quan đến Tần Tử Quy.
Hơn nữa mơ hồ có thể nhớ là chuyện làm cậu cực kỳ tức giận nữa.
Nhưng đến cùng là có chuyện gì chứ?
Thịnh Diễn suy nghĩ một hồi cũng không nhớ ra được, nên đơn giản không nghĩ tiếp.
Ngược lại, hiện tại đã có 60% xác suất có được một cái hệ thống ước nguyện, đến lúc đó còn không phải là muốn cho Tần Tử Quy thế nào liền làm thế đó sao, chuyện nhỏ này căn bản không thành vấn đề.
Nghĩ tới đây, Thịnh Diễn dùng sức lấy ra một lượng lớn kem đánh răng.
Cậu cảm thấy bản thân hiện tại rất có tư cách sống xa hoa lãng phí.
***
Ở trước mặt Tần Như, ăn một bữa cơm trưa coi như là thái bình.
Cơm nước xong xuôi, vừa rời khỏi nhà, Thịnh Diễn liền lộ nguyên hình, mang theo cặp sách, giơ đến trước mặt Tần Tử Quy: “Nặng.”
Tần Tử Quy nhận lấy cặp sách, mang lên trên vai.
Sau khi vào thang máy, Thịnh Diễn nâng cằm lên.
Tần Tử Quy thuận tay ấn nút Tầng 1.
Đến cổng trường, Thịnh Diễn hai tay đút túi không nhúc nhích.
Tần Tử Quy một vai đeo cặp sách, khom lưng đăng ký.
Một đường đến cửa sau lớp 11/6, Thịnh Diễn hất hất tay ngồi xuống chỗ ngồi.
Tần Tử Quy giúp cậu cất cặp sách xong, thuận tiện lấy một chai nước ngọt để sang bên cạnh: “Còn có việc gì khác nữa không?”
“Không còn nữa.” Thịnh Diễn lười nhác dựa lưng vào ghế, tay phải khẽ nâng nâng hai cái, “Anh bận thì đi đi.”
Tư thế vô cùng kiêu ngạo.
Mà Tần Tử Quy lại thản nhiên “Ừ” một tiếng, quay người về lớp 11/1, giống như là không cảm thấy Thịnh Diễn kiêu ngạo như thế có gì không ổn.
Mọi người lớp 6 ngày thường bị khí thế lạnh lẽo vô tình của Tần Tử Quy uy hiếp đến không dám đến gần chậm rãi đánh ra một dấu hỏi: “?”
Tình huống gì vậy?
Từ khi nào mà Tần Tử Quy lại có thể bình dị gần gũi, đoàn kết hữu ái như thế?
“Diễn ca, có phải mày nắm được nhược điểm gì của Tần Tử Quy đúng không?” Cẩu Du dựa vào đầu óc xuất sắc của mình, kín đáo suy đoán.
Thịnh Diễn dựa lưng vào ghế, vặn chai nước ngọt: “Không có nhược điểm gì cả, thái độ bình thường mà thôi.”
Nhớ lại bộ dáng Thịnh Diễn tối hôm qua tức đến muốn cầm dao giết người, Cẩu Du: “…”
Hẳn là cậu có hiểu lầm với từ “thái độ bình thường” này rồi.
Tất nhiên hắn không dám nói lời này với Thịnh Diễn, chỉ có thể uyển chuyển dò xét nói: “Hay là… tối hôm qua tụi mày có chuyện gì đặc biệt à?”
Ví dụ như giáo bá hung tàn đến cực độ rốt cuộc không chịu được vẻ mặt tinh tướng của học thần cao ngạo, vì vậy liền đem người kia ra góc tường đánh một trận, đánh đến khi người kia đỏ mắt nói “Tất cả đều nghe cậu” mới thôi.
Dù sao mọi người bình thường đều có chút sợ Tần Tử Quy, mà đó chỉ đơn thuần là do khí thế của hắn quá mạnh, chứ trên thực tế chưa từng có người nào nhìn thấy Tần Tử Quy đánh nhau với người khác, thậm chí ngay cả nội quy trường cũng chưa từng làm trái lần nào.
Toàn bộ từ trên xuống dưới người này là ba chữ học sinh giỏi viết hoa, học tập tốt lại còn tuân thủ kỷ luật, không dính khói lửa nhân gian, so ra thì Thịnh Diễn mỗi ngày trốn học đánh nhau, trên trán còn có sẹo có vẻ giống như anh hùng thời loạn làm rung chuyển trời đất hơn.
Cho nên Cẩu Du càng nghĩ càng cảm thấy nếu Thịnh Diễn muốn thu phục Tần Tử Quy, cũng chỉ có thủ đoạn bạo lực này mà thôi.
Nhưng mà Thịnh Diễn lại nghĩ tới chuyện khác, đầu ngón tay chạm chạm chai nước ngọt, không phủ nhận: “Đúng là đã xảy ra chuyện thật.”
Ví dụ như cái APP cầu được ước thấy kia.
Chẳng qua tạm thời không thể tiết lộ, không thì lại khiến người khác nghĩ cậu giống một kẻ thần kinh.
Cẩu Du lại coi như chính mình đoán trúng, vỗ bàn một cái: “Tao biết ngay mà!”
Sau đó đầu kề sát vào, hạ giọng nói: “Chỉ là Diễn ca này, chúng ta cứ chậm rãi một chút, loại học sinh giỏi như Tần Tử Quy không giống với đám côn đồ bên ngoài kia, nếu mày ra tay với hắn mạnh quá, lão Chồn Hôi lại chẳng ăn tươi nuốt sống mày đi? Mà nói đến cái này… Diễn ca, mày hỏi ra rồi à?”
Thịnh Diễn vừa uống nước ngọt: “Cái gì?”
“Thì tối hôm qua làm sao Tần Tử Quy biết mày muốn trốn học leo tường? Mà lại còn dùng phiên trực giả để lừa mày nữa, hắn có âm mưu gì vậy?”
Cẩu Du hỏi xong, tay Thịnh Diễn đang cầm chai nước ngọt dừng một chút.
Chẳng trách tại sao cậu cứ cảm thấy quên mất chuyện gì.
Thì ra là cái này.
Không nói tới còn đỡ, nói ra liền khiến Thịnh Diễn nhớ tối qua, bộ dạng tinh tướng của Tần Tử Quy lúc lừa gạt mình, một luồng khí nóng tức thì xông lên, mặt mày lạnh băng đem chai nước đập lên bàn: “Để tan học tao đi hỏi.”
Món nợ này không tính toán rõ ràng với Tần Tử Quy là chuyện không thể nào.
Dám lừa cậu?
Chờ chết đi!
Vì thế đợi đến buổi chiều vừa tan học một cái, Thịnh Diễn liền đẹo cặp sách đằng đằng sát khí đi đến lớp 1.
Chu Bằng với Cẩu Du ôm ý nghĩ xem trò vui vội vàng đuổi theo.
Đi tới cửa sau, vừa vặn gặp được Lâm Khiển, Thịnh Diễn liếc nhìn bên trong lớp học, hỏi: “Tần Tử Quy đâu?”
Lâm Khiển đang thu dọn cặp sách: “Cậu ấy về sớm rồi, cậu tìm cậu ấy có việc gì à?”
Về rồi?
Chắc không phải là sợ rồi đúng không?
Thịnh Diễn quét mắt nhìn một chút, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay người lại, hỏi Lâm Khiển: “Cậu muốn đi ra phố sau ăn cơm à?”
Lâm Khiển cúi đầu kéo dây kéo cặp sách: “Ừm hứm.”
Thịnh Diễn liền thuận miệng nói: “Vậy chúng ta cùng đi chung đi.”
“?” Lâm Khiển cảnh giác ngước mắt: “Không phải là cậu đột nhiên phát hiện là cậu yêu tôi đấy chứ?”
Thịnh Diễn: “…”
Tư duy này cũng đủ khác biệt.
Vì không muốn khiến Lâm Khiển hiểu lầm, Thịnh Diễn lạnh mặt giải thích: “Tôi là nghe Nhiễm ca nói đám người bên trường dạy nghề kia dự định buổi tối đến chặn đường cậu, cậu đi cùng bọn tôi thì sẽ đỡ phiền phức.”
Nói là đỡ được phiền phức, dịch ra chính là “thuận tiện để tôi đánh nhau”.
Vốn cho rằng Lâm Khiển lúc nghe những lời này ít nhiều cảm thấy lo lắng hay sợ sệt, Chu Bằng với Cẩu Du đã chuẩn bị kỹ càng để an ủi nữ thần, kết quả Lâm Khiển chỉ cười lạnh một tiếng: “Lũ chó chết, thật sự cho rằng chị đây sợ bọn hắn? Đi, chặn chúng lại. Chị đây hôm nay không dạy cho bọn hắn biết trên đầu chữ sắc có một cây đao, bọn hắn liền không biết hai chữ bà nội này viết thế nào!”
Nói xong đem cặp sách khoác lên vai, cùng Thịnh Diễn, một người lại hung hăng hơn một người, đi về phía con phố sau trường, đằng sau còn mang theo hai hộ pháp “heo bằng cẩu hữu”.
Con phố sau trường thực chất là một đoạn phố cũ chưa bị phá dỡ ở giữa trường thực nghiệm và trường dạy nghề, đi về phía trước một chút, rẽ qua một khúc cua, chính là một ngôi trường trọng điểm cấp ba khác, trường cấp ba trọng điểm Nam Vụ (Nam Vụ tam trung).
Một cái phố cũ nối liền với ba trường phổ thông, trải dài các quán net cùng những sạp ăn nhỏ, tùy tiện cũng có thể nhìn thấy đầy những ngõ hẻm toàn đồ bỏ hoang, không ai quản, cũng không có camera giám sát, đường sá trông chẳng khác nào mê cung, có thể nói chính là thánh địa cho những lần hẹn đánh nhau.
Mà muốn từ trường dạy nghề đến trường thực nghiệm, nhất định phải đi qua một cái hẻm nhỏ, ở đầu hẻm có một người phụ nữ câm đẩy cái xe đẩy bán mì Trùng Khánh và khoai tây chiên răng sói, nghe đâu ngon nhất toàn bộ phố đồ ăn.
Mấy người bày ra bộ dạng khó gần ngồi xuống quán mì này, mỗi người bưng một bát mì nhỏ, thêm ớt cay rồi lại thêm hạt tiêu, bắt đầu ngồi xổm xuống.
Thịnh Diễn từ nhỏ đã được giáo dưỡng tốt, không ghét bỏ quán ăn này, nhưng cũng theo thói quen giữ tư thế ngồi ăn tương đối tốt, lười nhác ngồi trên ghế, đôi chân dài chống xuống, chậm rãi ăn.
Lần đầu tiên Chu Bằng cùng Cẩu Du theo người ta đi đánh nhau, châm giẫm lên mép bậc thang, bưng bát, xoay xoay chân, ngồi xổm xuống, rung đùi, hút nhẵn từng sợi mì dài dài, có ý đồ khiến cho bản thân giống một tên lưu manh thân kinh bách chiến, trông có lực uy hiếp một chút.
Lâm Khiển cảm thấy hiệu quả thị giác của bọn họ rất không tệ, cũng học theo răm rắp, ngồi xổm cạnh hai người bọn họ, bắt chước chẳng kém chút nào.
Ba người mặc đồng phục học sinh chỉnh tề ngồi xổm thành một hàng.
Đợi đến khi ánh mắt của người qua đường thứ N nhìn nhìn bọn họ, Thịnh Diễn dứt khoát kéo cái bàn lui về sau 1m, nỗ lực phân rõ giới hạn với ba người đang ngồi bán dáng kia.
Hành động này bị Chu Bằng bi thống lên án: “Diễn ca, sao mày có thể ghét bỏ bọn tao chứ hả? Bọn tao là tới chống đỡ cho mày cơ mà!”
Chu Bằng ngồi xổm quá lâu, chân cũng bắt đầu run, lại không chịu vứt bỏ hình tượng đại ca giang hồ này đi: “Rốt cuộc thì bọn chúng khi nào mới đến vậy? Ngồi xổm nửa giờ chân tao cũng tê rần luôn rồi.”
Lâm Khiển cũng ngồi đến mệt, gõ gõ chân, ai oán nói: “Đúng đó, Thịnh Diễn, chẳng lẽ cậu muốn hẹn tôi ra ăn cơm nên cố ý kiếm cớ đúng không? Tôi nói trước rồi, tôi đã không còn cái ý tứ kia với cậu, bây giờ cậu hối hận thì cũng đã muộn, giữa chúng ta chỉ có thể là quan hệ chủ mời khách ăn cơm đơn thuần thôi.”
“Đúng đó, Diễn ca.” Cẩu Du một bên bưng bát một bên run rẩy như người mắc bệnh Parkinson, còn không quên ăn dưa: “Tuy rằng con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, nhưng mà ngựa tốt không quay đầu ăn…”
[bệnh Parkinson: là một bệnh thoái hoá mạn tính tiến triển, thường thấy ở người cao tuổi (tuổi khởi bệnh trung bình từ 58 đến 60), xu hướng mắc bệnh tăng lên do tuổi thọ trung bình tăng, xem thêm ở
Chữ “cỏ” còn chưa nói xong, Thịnh Diễn lạnh mặt liếc hắn một cái.
Cẩu Du trong nháy mắt im miệng.
Thịnh Diễn cũng không để ý hắn, chỉ là nhíu nhíu mày.
Nhiễm ca từ trước đến giờ đều rất đáng tin, có biến cũng sẽ sớm báo cho mình, đám người bên trường nghề không có tố chất kia càng không có đạo lý đột nhiên im hơi lặng tiếng như vậy.
Giờ ăn tối cũng đã qua rồi, đám người kia sao còn chưa đến?
Trực giác mách bảo Thịnh Diễn, chắc chắn có chỗ kỳ quái.
Trong loáng thoáng, cậu cảm giác có điểm xâu chuỗi, nhưng trong chốc lát lại không biết tìm sợi dây để xâu chuỗi này ở đâu.
Không đợi cậu bình tĩnh xâu chuỗi đầu đuôi sự việc lại với nhau, ánh mắt đột nhiên liếc thấy bóng dáng chợt lóe lên ở đầu hẻm, con ngươi híp lại, đứng lên, đặt tiền ăn lên bàn: “Các cậu ăn xong về trường trước, tôi còn có chút việc.”
Cẩu Du phản ứng nhanh nhất: “Làm sao? Phát hiện ra kẻ địch rồi?”
“Ừ. Là một kẻ rất giảo hoạt, chẳng qua tự tôi là ứng phó được rồi, các cậu đừng qua đây.” Thịnh Diễn nhấc cặp sách lên chuẩn bị đi.
Nhưng mà động tác vội quá, cặp sách không cẩn thận va vào cạnh bạn, phát ra một thanh âm nặng nề.
Cẩu Du theo bản năng qua hỗ trợ, sau đó sợ ngây người: “Á đù! Diễn ca, mày cầm theo cái vũ khí sát thương cỡ lớn gì vậy? Sao lại nặng như thế?”
Nói xong liền muốn mở ra xem thử.
Thịnh Diễn lại như là sợ người ta phát hiện bên trong có thứ gì, một tay đoạt lại, lạnh lùng nói: “Là cặp của mày à mà mày cứ lật lung tung làm gì!”
“Không phải, Diễn ca, đánh nhau thì đánh nhau, nhưng cái đồ chơi chết tiệt trong cặp của mày, nhỡ nó gây ra án mạng thì sao. Hơn nữa lát học tự học buổi tối, mày lại bị Tần Tử Quy bắt được thì làm sao bây giờ?” Giọng điệu Cẩu Du có vẻ rất nóng nảy.
Lâm Khiển lại xem trò vui không chê chuyện lớn, ngồi bên cạnh cắn hướng dương, chậm rãi nói: “Yên tâm, Tần Tử Quy hôm nay không có ở tiết tự học buổi tối đâu.”
Thịnh Diễn nghe vậy quay đầu lại nhìn cô nàng: “Lão Chồn Hôi cho cậu ta giấy phép xin nghỉ à?”
“À, không phải.” Lâm Khiển giải thích một chút, “Lão Chồn nói để tiện cho cậu ta chú tâm chuẩn bị cho cuộc thi công nghệ thông tin, không cần giấy phép xin nghỉ, cứ thế trực tiếp nghỉ cũng được, nghỉ buổi chính khóa cũng không thành vấn đề.”
“???”
Thịnh Diễn không hiểu, là hai chữ “KHÔNG HIỂU” viết hoa in đậm in nghiêng gạch chân cho dấu ngoặc kép ấy.
Mỗi lần cậu đi tìm Hoàng Thư Lương xin giấy phép nghỉ học chẳng khác nào muốn lấy mạng của mình, trước trước sau sau mấy ngày cũng chẳng được một tờ, nếu không thì cậu cũng chẳng đến nỗi luyện được một thân trèo tường đầy bản lĩnh.
Tần Tử Quy dựa vào cái gì mà ngay cả giấy phép xin nghỉ cũng không cần?
Tựa như nhìn ra được suy nghĩ của cậu, Chu Bằng không để ý tới sợi mì trong miệng còn chưa nuốt xuống, cầm đũa hàm hồ khoa tay múa chân nói: “Các cậu không giống nhau. Tần Tử Quy cho dù trốn học, vậy cũng là vì kiến thức trên lớp không theo kịp tiến độ học của cậu ta, cho nên cậu ta tự học, dù sao cũng không có loại chuyện cậu ta làm mấy chuyện vi phạm pháp luật.”
Thịnh Diễn cạn lời: “Thì tao cũng thế mà.”
Lâm Khiển ôm bình nước, gật gật đầu: “Ít nhất cậu nhìn qua là biết.”
Thịnh Diễn: “???”
“Nói thế này đi.” Đại biểu môn ngữ văn Lâm Khiển chủ động trả lời thay cậu, giải thích nghi hoặc: “Hai người khác nhau ở chỗ, tuy rằng đều rất đẹp trai, nhưng một người theo hệ đại thiếu gia xa hoa đồi trụy phong lưu sát gái, một người lại theo hệ cấm dục cao lãnh người lạ chớ lại gần. Nếu một ngày nào đó hai người đồng thời xuất hiện ở một hộp đêm tiêu phí ít nhất là 50 vạn, thì Thịnh Diễn, cậu nhất định sẽ là người đi tiêu pha, còn Tần Tử Quy là người đi bắt cậu. Nói vậy, cậu hiểu chưa?”
Hiểu…
Cái rắm í mà hiểu.
Đệch, sao lại nhìn cậu đầy thành kiến như thế?
Tần Tử Quy không thể là người bị đưa đến hộp đêm làm trai bao sao?
Thịnh Diễn quả thực bị mấy người này làm cho tức chết.
Nhưng mà tức giận hơn nữa là cậu phát hiện hình như mình không có cách nào phản bác được.
Bởi vì tên rác rưởi Tần Tử Quy kia đời này thật đúng là chưa từng làm chuyện gì khác thường, cứ như là đem bốn chữ học sinh gương mẫu khắc vào ADN vậy.
Thật sự là vừa không thú vị vừa cứng nhắc lại không có tình cảm, đặt cậu với hắn cùng một chỗ, cậu cũng ngại xui xẻo.
Thịnh Diễn bực mình vung cặp sách lên vai: “Trong lòng tự tôi biết rõ, dù sao các cậu cũng đừng đi theo.”
Nói xong liền bước nhanh đến trước bức tường gạch ở đầu ngõ, dưới chân lấy đà nhảy lên, bám lấy mép trên tường, chống đỡ, bật một cái, cả người liền biến mất ở cuối tầm nhìn.
Lâm Khiển: “…”
Cẩu Du: “…”
Chu Bằng: “…”
Mức độ thành thạo này, bọn họ muốn cũng không theo kịp.
Chỉ có thể sâu kín thở dài: “Hy vọng Tần Tử Quy có thể đem bầu không khí thanh thuần trong sạch của học sinh ba tốt truyền cho Diễn ca một chút, chứ không lỡ như thật sự đi vào con đường trái luật phạm tội thì làm sao bây giờ?”
Mà Thịnh – người lúc nào cũng ngấp nghé trên bờ vực phạm tội – Diễn vừa vượt qua bức tường đã bắt đầu dọc theo con đường kẻ địch biến mất cảnh giác tìm tòi một phen, cứ như là chỉ lo tên kia chạy mất, đồng thời còn phải đề phòng đối phương có khả năng đánh lén mình.
Thật vất vả mới tìm đến đầu một hẻm nhỏ khác, nhìn xung quanh hai bên, quan sát nửa ngày xác nhận ở đây không có ai, Thịnh Diễn mới đem cặp sách trên vai vứt xuống dưới đất, ngồi xổm xuống, mở khóa kéo ra, móc ra một cái bọc nặng trịch bóng loáng ——
Đồ ăn đóng hộp cho mèo.
Mấy tháng trước, lúc Thịnh Diễn trốn học ra tiệm net lên mạng thì đụng vào một con mèo lông vàng, nhưng lại rất gầy.
Một con mèo lông vàng gầy nhom, nghe có vẻ trái ngược với bản tính của loài này, cho nên Thịnh Diễn bất đắc dĩ cho nó ăn.
Nhưng mà ăn ngon uống tốt một thời gian lại không thấy con mèo này đâu, Thịnh Diễn cầm theo đồ ăn đóng hộp cho mèo tìm một tuần liền, vẫn không tìm được, kết quả vừa rồi lại bị cậu trong lúc vô tình nhìn thấy bóng lưng tên đào tẩu vong ân phụ nghĩa này.
Tên tội phạm đào tẩu này xem ra lại gầy đi, phải nhanh chóng bắt về quy án, cho nên Thịnh Diễn không để ý đám côn đồ kia, chỉ muốn bắt mèo về trước.
Nhưng việc này cũng không thể để người khác biết, chứ không thì cậu – đường đường là giáo bá lãnh khốc vô tình vừa nghe tên đã khiến người ta sợ vỡ mật, lại trèo tường trốn học chỉ vì một con mèo, tin này truyền ra ngoài rất mất mặt.
Thịnh Diễn vừa nghĩ, vừa quen thuộc mở ra hộp đồ ăn cho mèo, dựa theo ám hiệu trước đây gõ gõ hai lần lên nắp hộp, hô: “Meo meo.”
Không có tiếng mèo đáp lại.
Lại gọi “Meo meo”, vẫn không có tiếng mèo đáp lại.
Lại gọi “Meo meo” một lần nữa, vẫn im lặng như cũ.
Meo Meo là tên mà cậu đặt cho chú mèo kia, trước kia mỗi lần cậu gọi nó đều đáp lại, hôm nay thế nào lại không có phản ứng.
Chẳng lẽ là sợ tội bỏ trốn?
Thịnh Diễn ngồi xổm xuống, dọc theo con hẻm, lục lọi trong đống đồ bỏ hoang kia, vừa tìm vừa hô: “Meo meo, meo meo…”
Bởi vì sợ dọa tên đào tẩu này lại chạy mất, giọng nói vốn cứng rắn của Thịnh Diễn trở nên nhẹ nhàng hơn, âm cuối còn kéo dài một chút, cảm giác giống như thiếu niên đang làm nũng vậy.
Cũng may con hẻm này bình thường không có người đến, chứ không nếu như bị người thứ hai nghe được thanh âm cố làm ra vẻ buồn nôn này của cậu, chỉ sợ cậu sẽ giết người diệt khẩu mới có thể bảo vệ tôn nghiêm của giáo bá là mình đây.
Thịnh Diễn nghĩ nghĩ, tiện thể xoay xoay quanh góc: “Meo…”
Sau đó liền ngây ngốc tại chỗ.
Trong tầm mắt cậu đột nhiên xuất hiện một đôi giày màu trắng quen thuộc, ống quần không có một chút nếp gấp, cùng với một bàn tay đẹp đến cực điểm đang buông xuống hững hờ.
Bàn tay kia rất đẹp, có cảm giác lạnh từ trong xương tràn ra, ngón tay dài nhỏ cân xứng, móng tay cắt gọn chỉnh tề sạch sẽ, giống như mọi ngày, chỉ là bên cạnh vết trầy xước ở gốc ngón tay lại có một vết trầy mới, còn đang chảy máu, như là vừa mới đánh nhau xong.
Phóng mắt nhìn ra xa một chút, mấy tên lưu manh tóc vàng vẻ mặt đưa đám, co rúc ở đối diện dưới chân tường, run lẩy bẩy ôm đầu ngồi xổm thành một hàng, nhìn qua có chút quen mắt.
Lượng thông tin ập tới nhất thời có hơi lớn.
Thịnh Diễn còn chưa phản ứng lại, ngơ ngác ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với tầm mắt Tần Tử Quy đang buông xuống, vì vậy chớp một cái, chậm rãi phát ra thanh âm bị kẹt trong cổ họng còn chưa kịp thu hồi: “…meo?”
Âm cuối khẽ nhếch, vừa ngây thơ vừa kiều diễm.
Đầu ngón tay Tần Tử Quy run lên, giống như bị tiếng này gọi đến bỏng tay.
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Tử Quy: Đừng hỏi, hỏi nữa là cứng.
Ở “Đừng giả nghèo với tôi” có nhắc tới trường thực nghiệm rất gần trường cấp ba trọng điểm Nam Vụ, và Tần Thịnh lớn hơn Hạ Tống một khóa.
Hết chương 6.