Đừng Rung Động Vì Anh - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
84


Đừng Rung Động Vì Anh


Chương 22


Nửa tiếng trước.

Ấn Tuyết vào group bán đồ second-hand của trường, thấy có người đăng bán tai nghe giảm tiếng ồn của của BOSS, nhìn rất đáng yêu, thế là cô lập tức nhắn tin riêng với người kia. Sau khi bàn xong giá cả, hai người đã hẹn gặp ở thư viện để mua bán.

Ấn Tuyết đến nơi thì phát hiện người bán hơi quen quen. Đó là bạn cùng phòng của Cố Tầm đây mà. Tưởng Tuấn Nam đi tới, cũng phát hiện thấy Ấn Tuyết hơi quen, hỏi thẳng: “Hình như chúng ta đã gặp nhau thì phải, cậu là bạn của Nhạc Thiên Linh phải không?”

Ấn Tuyết gật đầu, quan sát cậu ta, một cậu trai to con, cao một mét tám mấy, nhìn không giống như là người sẽ dùng tai nghe màu hồng, thế là cô hỏi: “Tai nghe của cậu à?”

Tưởng Tuấn Nam bất đắc dĩ sờ ót, ánh mắt hơi mất tự nhiên, “Đương nhiên không phải của tôi rồi, đàn ông đàn ang như này ai lại xài tai nghe đó.”

Thấy ánh mắt Ấn Tuyết vẫn còn nghi ngờ, Tưởng Tuấn Nam sợ cô nghĩ hàng của mình là đồ trôi nổi, lập tức giải thích: “Đây là quà tôi mua cho bạn gái cũ đó, nhưng mà chưa tặng thì chia tay rồi. Tôi đàm bảo là đồ real đó, tôi có đem hóa đơn theo nè, cho cậu xem lịch sử mua hàng.”

“À… Ra là vậy…”

Ấn Tuyết liếc nhìn lịch sử mua hàng, lèm bèm nói, “Đã mua quà rồi còn chia tay, tiếc thật.”

Tưởng Tuấn Nam cảm giác như mình mà nói thêm gì nữa thì Ấn Tuyết có thể đoán ra là cậu bị đá, vậy thì mất mặt lắm. Thế nên cậu ta nói chuyện cho có vẻ hài hước: “Ôi dào, đấy là do tôi muốn hòa vào bầu không khí độc thân của kí túc xá đấy mà, không thì mỗi ngày tôi đã khoe chuyện yêu đương, mà thế thì không ăn khớp với mọi người lắm.”

Ấn Tuyết vốn định lấy điện thoại ra quét mã trả tiền, nghe cậu ta nói vậy, đột nhiên nắm được trọng điểm.

“Phòng của cậu ai cũng còn độc thân hả?”

Tưởng Tuấn Nam cười lên, “Có gì kinh ngạc lắm à? Khoa của bọn tôi nổi tiếng là nơi của thầy chùa đấy, ngay cả hotboy trường cũng không có bạn gái nữa mà.”

“Hả?” Ấn Tuyết suy nghĩ, hỏi, “Cái bạn Cố Tầm trong phòng của cậu… có bạn gái rồi mà?”

“Cậu ta có bạn gái cái d*t ấy!” Tưởng Tuấn Nam nói, “Ai mà ngu ngốc tung tin nhảm vậy?”

Ấn Tuyết cũng ngơ ngẩn, “Cậu ta tự nói đó, có người nghe thấy.”

Tưởng Tuấn Nam khựng lại trong chốc lát, chợt hiểu rõ ngọn nguồn, “Haizz, đó là trò hề cũ cậu ta bày ra để từ chối con gái người ta đó. Một năm tôi thấy ít nhất là mười lần cậu ta xài chiêu này. Một đòn chí mạng, khỏi lo về sau.”

Ấn Tuyết há miệng, đã hiểu rõ chân tướng sự việc, “a” một tiếng kéo dài.

“Ra là thế à.”

Tưởng Tuấn Nam đột nhiên nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Cậu hỏi giúp Nhạc Thiên Linh à?”

“Cái gì?!”

Ấn Tuyết chợt giật mình, “Không có, tôi thuận miệng thì hỏi thôi.”

Tưởng Tuấn Nam cười, có ý khác nói: “Ừm, cậu ta tự tung tin vịt đó, không phải có bạn gái.”

Trên đường về, Ấn Tuyết càng nghĩ càng thấy buồn cười, Nhạc Thiên Linh lại vì một cái tin vịt mà sa sút tinh thần hết mấy tháng. Vậy nên khi cô ấy mô tả lại một cách sống động sự việc cho Nhạc Thiên Linh nghe, cô lại sững sốt một hồi lâu.

Vậy nên Cố Tầm nói mình có bạn gái là để từ chối cô gái trong thang máy?

Nhạc Thiên Linh bắt đầu nhớ lại cảnh tượng lúc đó, từng câu nói của Cố Tầm dường như cũng phù hợp với logic này.

Nỗi vui sướng từng chút từng chút lớn lên trong lòng cô, to mãi cho đến khi nó cuồn cuộn sủi bọt giống như nước đường sôi vậy. Một người đang trầm lặng bỗng dưng lộn mèo trên giường, lấy gối che mặt, bật cười.

Chắc chắn là Cố Tầm cũng biết cô thích anh từ cái lần lễ giáng sinh hôm đó. Nhưng anh lại không lấy cớ này để từ chối cô, thế nghĩa là? Nghĩa là nhất định anh cũng có ấn tượng tốt với mình.

Giờ phút này cô chẳng còn nhớ nổi khuôn mặt lạnh tanh mà Cố Tầm dành cho mình, chỉ muốn làm cho những thứ nhỏ nhặt đó càng nhỏ hơn nữa, tìm xem những thứ dường như có thể liên kết để phân tích.

Trong chốc lát, Nhạc Thiên Linh lại nhìn trần nhà mà bật cười. Nghĩ đến chuyện tối nay Cố Tầm giúp cô cản rượu, còn bật lại trưởng phòng, Nhạc Thiên Linh càng khẳng định suy nghĩ của mình.

Suy tư tình cảm bị đè nén suốt mấy tháng nay chỉ vì một tin vịt mà bị đánh vỡ, bây giờ lại thay đổi long trời lỡ đất.

Lâu rồi cô không thể vui vẻ được như hôm nay, Nhạc Thiên Linh không thể kìm nén được nụ cười trên khóe môi. Cô muốn tìm người để chia sẻ sự vui sướng không thể giấu, nhưng tiếc là Ấn Tuyết đang ở quá xa.

Hoàng Tiệp đang ở cùng phòng đôi với cô, vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh đã nhìn thấy cảnh tượng Nhạc Thiên Linh ngồi trên giường cười ngây ngô, cô ấy sửng sốt hỏi: “Bộ tối nay em uống nhiều lắm hả?”

Nhạc Thiên Linh nghiêng đầu nhìn Hoàng Tiệp, không nói câu nào, chỉ cười, mà trên mặt lại ửng đỏ. Có vẻ say lắm rồi. Hoàng Tiệp lấy một cái chai nhỏ trong túi xách ra, đưa cho Nhạc Thiên Linh.

“Cũng may là chị chuẩn bị từ sớm, biết ngay là mấy hoạt động thế này chắc chắn phải uống rượu. Chị có đem thuốc giải rượu nè.”

Nhạc Thiên Linh nhìn chằm chằm chai thuốc trong tay Hoàng Tiệp, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó. Cô nhanh chóng bật người dậy, cầm lấy chai thuốc.

“Cho em mượn một lát!”

Nói xong cô cầm thuốc chạy ra ngoài. Vừa đi chưa được hai bước, Nhạc Thiên Linh lại quay đầu về, bước tới trước cái gương trong nhà tắm.

Chậc, lớp trang điểm trôi hết rồi.

Nhạc Thiên Linh vội vàng lấy bộ trang điểm trong túi xách ra, ngồi vào bàn chăm chú dặm lại.

“Em trang điểm thêm làm gì vậy?”

Hoàng Tiệp nhìn một loạt những hành động này, không nhịn được hỏi, “Không lẽ còn hoạt động gì nữa mà chị không biết à?”

“Không phải.”

Nhạc Thiên Linh dặm phấn xong, cười nói, “Em ra ngoài tìm bạn.”

Hoàng Tiệp đi tới cạnh Nhạc Thiên Linh, thấy bộ dạng nghiêm túc của cô thì cười nói: “Nhìn em không giống tìm bạn, giống tìm vịt* hơn.”

* ý HT là tìm đàn ông, giống như bên mình kiếm gà là kiếm gái.

Nhạc Thiên Linh: “…”

Cô không quan tâm tới Hoàng Tiệp, bặm môi cho son được tán đều, quay đầu hỏi: “Màu này đẹp không chị?”

“Đẹp đẹp.” Hoàng Tiệp qua loa lấy lệ liếc nhìn, lại hỏi, “Chi thế? Đi coi mắt à?”

Nhạc Thiên Linh không biết giải thích thế nào, ấp úng nói: “Ở đây phong cảnh đẹp, lát nữa em chụp mấy tấm hình.”

Nói xong, cô lại lật mớ quần áo mình mang theo. Nhưng nhìn tới nhìn lui chỉ thấy có áo hoodie, quần jean và một ít áo thun tay ngắn.

Ngày hôm qua lúc soạn đồ đạc, nghĩ vẫn thấy không thể xòe đuôi trước mặt Cố Tầm đã có bạn gái, vậy nên chỉ đem theo mấy bộ quần áo đơn giản thoải mái. Bây giờ xem lại mới thấy đồ trắng mộc mạc hơi nhiều.

Thế là Nhạc Thiên Linh lại nhìn qua phía Hoàng Tiệp.

“Em mượn đồ mặc một lát nhé?”

Hai mươi phút sau, Nhạc Thiên Linh thay bộ váy trắng ngắn tay mà Hoàng Tiệp đem, cầm chai thuốc giải rượu ra khỏi phòng.

Đợt này công ty bao hơn mấy chục phòng đôi cho nhân viên tham gia team building, bộ phận hành chính đã gửi số phòng cho mỗi bộ phận, Nhạc Thiên Linh tìm được số phòng của Cố Tầm.

Trong hành lang dài yên lặng, lâu lâu lại có tiếng nói chuyện mơ hồ truyền ra từ những cánh cửa phòng không khóa.

Nhạc Thiên Linh mang giày đế bằng, váy nhẹ bay bay, thảm trải sàn dày mà mềm mại, cô cảm giác như mình đang đạp lên mây.

Đang đi thì trùng hợp gặp một người đồng nghiệp cũng ra ngoài, mắt người kia sáng lên, cười nói: “Ôi, lâu rồi không thấy em mặc váy nha, lại còn trắng tinh y như tiên nữ.”

Nhạc Thiên Linh chớp mắt nhìn người kia, cười nói: “Làm phiền chị bỏ đi chữ “y như” đi nha.”

Đồng nghiệp cười vỗ vỗ vai cô, sau đó đi ra phía thang máy.

Tới trước phòng 1024, Nhạc Thiên Linh chỉnh lại đầu tóc mình, sau đó nhấn chuông cửa. Người mở cửa là Dịch Hồng, anh ta dùng ánh mắt mơ màng do say xỉn nhìn Nhạc Thiên Linh đứng ngoài cửa, có vẻ kinh ngạc.

“Có chuyện gì không em?”

Cô len lén nhìn vào trong phòng.

Ngoài ban công không mở đèn, chỉ có vài ngọn đèn đầu giường lung linh mờ ảo. Anh mặc áo tay ngắn màu đen, đang đứng ở đó nghe điện thoại, bởi vì cách một lớp cửa kính, bóng lưng và bóng đêm hòa làm một, đôi chân dài nhìn vô cùng nổi bật.

“Em tìm Cố Tầm.”

Nhạc Thiên Linh thu hồi ánh mắt, nhẹ giọng nói. Dịch Hồng không hề bất ngờ, dù sao thì cô đã là người thứ hai đến tìm Cố Tầm trong tối nay rồi.

Anh ta quay người la lên: “Cố Tầm, Nhạc Thiên Linh tìm cậu nè!”

Cố Tầm quay đầu, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa kính, dưới ánh đèn óng ánh, bóng người nhỏ nhắn của cô trông có vẻ mờ ảo. Anh nhàn nhạt nhìn qua, giọng nữ trong điện thoại đột nhiên thay đổi, “Mẹ có nghe nhầm không? Nhạc Thiên Linh? Đó là con gái của dì Cúc mà?”

Không đợi Cố Tầm trả lời, Cố Bình Vận lại hỏi: “Trễ thế này rồi mà hai đứa còn ở cạnh nhau à?”

Rõ ràng vừa mới đây bà còn kiên quyết tranh luận, vừa nghe đến tên Nhạc Thiên Linh là đột nhiên thay đổi sự chú ý.

Cố Tầm không nhẹ không nặng thở dài, “Công ty con tổ chức team building thôi mà. Con bận rồi, nói chuyện sau đi.”

Anh cúp điện thoại, đẩy cửa ban công đi về phía cô. Dịch Hồng cũng xoay người vào phòng, đưa lưng lại. Không biết anh ta nghĩ cái gì mà chợt nhìn Cố Tầm rồi cười nhạo.

Cố Tầm không thèm chú ý tới ánh mắt của Dịch Hồng, đi thẳng về phía Nhạc Thiên Linh.

“Có chuyện gì à?”

Cô đưa chai thuốc của Hoàng Tiệp tới trước mặt anh, “À, đồng nghiệp của tôi có đem theo thuốc giải rượu. Tôi thấy tối nay cậu cũng uống hơi nhiều nên đem qua cho cậu.”

Thật ra thì Cố Tầm vẫn ổn, không thấy có cảm giác gì, nhưng Dịch Hồng hơi choáng váng, anh ta đã hát từ Lương Tĩnh Như đến Đỗ Hồng Cương, còn nói muốn mở buổi biễu diễn trong phòng tắm, dấu hiệu của tinh thần bất ổn.

Thế là anh nhận lấy, “Cảm ơn.”

Nhạc Thiên Linh thả tay, mở miệng, một lát sau mới do dự nói: “Chả là… chuyện hôm nay cảm ơn cậu, không biết liệu cái người trưởng phòng đó có làm khó cậu không nữa.”

Cố Tầm nghe vậy, định nói gì đó nhưng phát hiện có người đi qua lại ngoài hành lang quan sát hai người bọn họ, thế là anh nuốt lại mấy câu vào bụng, đầu lưỡi cạ vào răng, thờ ơ nói: “Cậu không cần quan tâm nhiều quá đâu.”

Nhạc Thiên Linh cong môi.

Cô cũng không biết, nếu hôm nay người bị ép rượu không phải là cô mà là một người không quen biết, liệu Cố Tầm còn ra mặt như vậy nữa không. Chỉ là chưa kịp hỏi, sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng hát vang dội.

“Nước lớn cuồn cuộn cuốn về đông. Đỉnh đầu sao sáng rạng bắc đẩu. Hò dô rạng bắc đẩu. Chén rượu thề, sinh mệnh giao!”

* (Bài ca chí nam nhân)

“…”

“…”

Cố Tầm quay đầu nhìn, bỗng bật cười. Lúc thong thả xoay đầu lại, anh trùng hợp bắt gặp nụ cười cong cong của Nhạc Thiên Linh. Trong khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, nụ cười trên khóe môi Cố Tầm vẫn chưa biến mất.

Trong nháy mắt, Nhạc Thiên Linh cảm giác như ánh đèn bốn phía bỗng nhiên sáng ngời, đôi mắt cô lóe lên, nghe thấy rõ ràng tiếng tim mình đập.

“Cậu đưa thuốc cũng đúng lúc đó.”

“Ừm, vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi nha, ngủ ngon.”

Mặc dù đã muộn nhưng cơn hứng của đám đông vẫn chưa tàn, mọi người tụ năm tụ ba hẹn nhau ra sau núi ngâm suối nước nóng. Lúc Nhạc Thiên Linh về phòng, Hoàng Tiệp đang thay đồ bơi.

“Em đi ngâm suối nước nóng không?”

“Không đi đâu ạ.”

Nhạc Thiên Linh lắc đầu, “Em cứ thấy như bà dì sắp tới.”

“Vậy thôi.”

Hoàng Tiệp khoác áo choàng tắm, xách khăn, vội vã ra khỏi phòng. Trong phòng lại yên tĩnh, cô cầm điện thoại lên, thấy tiểu Mạch đã nhắn rất nhiều trong group.

Tiểu Mạch: Tối nay không chơi hả?

Tiểu Mạch: Mọi người đâu hết rồi? Nghỉ lễ hết rồi mà?

Tiểu Mạch: @ Lạc Đà @ Hotboy Trường @ Bánh Quai Chèo

Tiểu Mạch: Không phải chứ, chẳng lẽ tối nay chỉ có mình em cô đơn ăn lễ trong ký túc xá thôi sao?

Lạc Đà: Có mặt!

Cô suy nghĩ, thấy dù sao lát nữa Hoàng Tiệp mới về, quyết định chơi một lát.

Bánh Quai Chèo: Đây

Tiểu Mạch: @ Hotboy Trường kiệu đã tới trước cửa nhà cậu rồi đấy!

Mấy phút sau.

Hotboy Trường: Đã onl.

Hôm nay Nhạc Thiên Linh chơi hiền như Bụt, còn để bọn tiểu Mạch giết người lấy thành tích.

“Ôi dào, em mà còn nhường người cho anh á!” Lạc Đà quái gở nói, “Mặt trời mọc đằng Tây à? Hay là em bị ai nhập hồn rồi?”

“Không lẽ đây là thao tác cơ bản của người có hơn 7 điểm KD à?”

Nói xong, bọn họ gặp người chơi 1 mình, Nhạc Thiên Linh đánh người ta tới khi sắp cạn máu, không nả súng nữa mà nói, “Đây đây, Lạc Đà cho anh lấy mạng đấy.”

Lạc Đà cười ha hả đi lên, nả hai phát súng, vừa loot đồ vừa hỏi: “Hôm nay có vẻ tâm trạng em tốt lắm nhỉ, có chuyện gì vui à?”

Nhạc Thiên Linh: “Sao anh biết tâm trạng em tốt?”

Lạc Đà: “…”

Hai người lại câu có câu không mà tán gẫu, Lạc Đà đột nhiên nói: “À đúng, lâu rồi không thấy em nhắc tới chuyện crush của em, hai đứa sao rồi?”

Nhạc Thiên Linh nhíu mày, không lên tiếng, thấy dưới đất có một cái scope 6x, nói: “Ở đây có một cái ống ngắm 6x nè, Lâm Tầm cậu lấy không?”

“Đánh dấu lại đi.”

Từ khi vào trò chơi, ngoại trừ hai câu “giúp tôi tìm đồ vá súng”, “ở đây có M24”, thì đây là câu thứ ba mà anh nói.

Nhạc Thiên Linh đánh dấu lại rồi âm trầm thở dài, “Nói sao ta, bây giờ em cảm thấy mình rất có hy vọng.”

“Hửm?”

Lạc Đà ho khan, “Sao thế, bây giờ hai người thân thiết lắm hả?”

“Có thể nói như vậy.”

Cô cười, “Haizz Lạc Đà em hỏi anh này, nếu như một người con trai bình thường không lạnh cũng không thờ ơ, trong thời khắc mấu chốt lại đứng ra che chở anh, thế có phải người đó có ấn tượng tốt với anh không?”

“Ừ…”

Bình thường Lạc Đà sẽ mau chóng trả lời, nhưng hôm nay chẳng biết tại sao mà lại trầm mặc hồi lâu, sau đó mới lên tiếng, “Có lẽ là vậy. Tính cách của cậu chàng đó có hướng nội không?”

“Có.”

Nhạc Thiên Linh nói, “Rất hướng nội, cũng không thích nói chuyện.”

Lạc Đà lại yên lặng thêm lần nữa. Mẹ bà nó hình như là đúng vậy thật.

Thôi tiêu rồi. Anh em nguy cấp rồi.

Một lát sau, Lạc Đà nói: “Ừ, vậy là đúng rồi.”

“Nhưng mà lỡ…”

Nhạc Thiên Linh trở mình, nằm sấp trên giường, chống nửa người, “Haizz, mà thôi.”

Thấy cô định nói lại thôi, lòng hiếu kỳ của Lạc Đà bị gợi dậy, “Sao thế, em nói đi.”

Nhạc Thiên Linh còn đang suy nghĩ xem nên sắp xếp ngôn từ thế nào thì, Lâm Tầm, người nãy giờ vẫn không tham gia tán gẫu bất thình lình mở miệng.

“Thích thì đi tỏ tình ngay đi, cậu ở đây nói chuyện này với bọn tôi thì có ý nghĩa gì?”

Tỏ tình? Trong đầu cô bắt đầu tự tưởng tượng ra hình ảnh đó.

Không được. Cô không dám.

Thấy cô yên lặng, Lạc Đà trêu ghẹo: “Sao thế, em không dám sao?”

“Gì mà dám hay không chứ!”

Nhạc Thiên Linh vừa đuổi theo đánh, vừa nói, “Thanh niên bây giờ chỉ biết thả thính, dụ dỗ.”

Cô dừng lại, cố làm vẻ khinh thường nói: “Tỏ tình là chuyện mấy người cỗ lỗ sĩ làm mấy trăm năm trước rồi.”

Tai nghe truyền ra tiếng cười giễu cợt, mang theo cảm giác khinh khi của Lâm Tầm.

“Toán cao cấp cũng là chuyện mấy trăm năm trước, cậu có làm không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN