Đừng Rung Động Vì Anh - Chương 35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Đừng Rung Động Vì Anh


Chương 35


Cố Tầm chỉ xem được trận chiến, không nghe thấy cuộc trò chuyện, không biết rằng Nhạc Thiên Linh đã tuyệt vọng biết bao.

Buổi tối về nhà, cô chỉ muốn chơi vài ván game cho thư thả nên online một mình chờ ghép đôi. Đúng lúc này, danh sách bạn tốt xuất hiện thêm cái tên mà cô vừa kết bạn Wechat. Túc Chính cũng vừa online, thấy Nhạc Thiên Linh chơi game thì lập tức kéo cô vào đội.

Bởi vì Cố Tầm, Nhạc Thiên Linh cảm thấy rằng chắc chắn ai trong bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 cũng là cao thủ, thế là đồng ý. Ai mà ngờ mới bước vào ván đầu thì Túc Chính đã chết đóng thành hộp.

Nhạc Thiên Linh nghĩ, chắc là tại anh ta xui.

Tới lần bỏ mạng thứ hai, cô mới phát hiện có gì đó sai sai, lúc này nhìn qua chỉ số KD của Túc Chính rồi ngạc nhiên, cả buổi không nói thành lời.

Ai mà ngờ đâu nhân viên kế hoạch của bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9, người thể hiện một cách rõ ràng mạch lạc ý tưởng của mình trong phòng họp mà khi bắt tay vào chơi thì lại gà như vậy.

Thôi coi như là chơi gà cũng được, đằng này anh ta lại còn cực kỳ ghiền.

“Đỡ anh đứng lên! Anh còn chiến đấu được!”

Nhạc Thiên Linh đã nghe được mấy câu này ít nhất 5, 6 lần chỉ trong hai ba ván. Khi nhìn thấy cột điểm của mình tuột xuống cả một khúc, cô đột nhiên nảy sinh cảm giác công ty sắp phá sản.

Túc Chính chơi dở mà lý tưởng lại cực kỳ lớn, coi thường cây súng ổn định đầu đạn 5.56, chỉ thích dùng cây sát thương cao 7.62.

Anh ta không áp được súng mà còn run như bị Parkinson, xứng đáng lấy được danh hiệu bậc thầy bắn hụt.

Nhưng thái độ của Túc Chính rất tốt, khi liên lụy đến cô, anh ta lập tức nói xin lỗi đàng hoàng.

“Xin lỗi em xin lỗi em, lần sau anh sẽ không phạm lỗi nữa, anh sẽ cố gắng.”

Anh ta vừa nói thế thì cô không mắng được nữa. Nhưng xin lỗi thì có tác dụng gì không?

Túc Chính gà đến mức làm người ta tức lộn ruột, lại còn mơ ước cao sang, phải dùng súng mạnh nhất.

Chửi cũng không được, Nhạc Thiên Linh nằm sải lai, coi như là làm từ thiện.

Muốn súng mạnh à? Cho anh đấy. Muốn súng bắn tỉa? Không thành vấn đề. Muốn AMW? Anh cầm chơi đi.

Khó khăn lắm mới bước vào trận chung kết, Nhạc Thiên Linh vất vả nằm trong đồng cỏ, loi nhoi cả buổi thì cũng tìm được một vị trí cực cao, chuẩn bị đánh lén team ở bên đỉnh núi đối diện.

Đúng lúc này, Túc Đang đứng bên cạnh cướp cò, bắn một phát vang khắp chân trời. Theo tiếng nổ đó, tâm trạng của Nhạc Thiên Linh cũng vụn vỡ theo. Cô cảm giác kiếp sống game thủ của mình đã bốc hơi.

Sau đó cô ung dung móc ra một cây pháo trong túi sau lưng, đốt lên.

Túc Chính cỗ vũ kịch liệt: “Woa! Hiệu quả của cái món mới này ghê dữ ta! Anh ghi nhớ rồi!”

Nhạc Thiên Linh cũng cười: “Ha ha, anh thấy đẹp không?”

Kẻ thù bên phía đối diện chưa thấy ai liều như vậy, dám nổ súng hấp dẫn bọn họ, lại sợ họ không xác định được vị trí nên còn châm thêm pháo bông nữa.

Bên đó nhấc súng muốn bắn nhưng sợ là phía bên này đang thả câu, có mai phục. Thế là bọn họ cảnh giác, án binh bất động, nhưng lại thấy hơi không cam lòng, thế là cũng bắn pháo bông.

Đây là lần đầu tiên Nhạc Thiên Linh liều mạng đốt pháo bông với team kẻ thù ở trận chung kết, vậy nên cô mở mic nói: “Anh trai đối diện, tôi chúc anh năm mới hơi trễ.”

Bên kia cũng không yếu thế: “Khách sáo quá, gặp được nhau là duyên phận, tôi thay mặt đồng đội chúc tết cô sớm một chút.”

Lúc này Nhạc Thiên Linh mới hiểu cái gì gọi là “Giải thưởng cứ là số hai, tình anh em mới là thứ nhất”.

Sau khi bắn năm chùm pháo bông, cô cảm giác như mình vừa được thanh tẩy tâm hồn. Cạnh tranh khi chơi game không tồn tại nữa.

Lúc out game, Túc Chính còn nói: “Chơi game với em vui lắm, lần sau chơi nữa.”

Nhạc Thiên Linh cười như một đứa bị bệnh thần kinh: “Em chưa bao giờ có trải nghiệm thế này khi chơi game, rất cảm ơn anh.”

Khi thoát game rồi, Nhạc Thiên Linh nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng. Tối nay, chỉ vừa nhắm mắt thôi là cô sẽ nhớ lại số điểm đang tuột dần.

Nhạc Thiên Linh không biết mình ngủ từ lúc nào, một trận chiến kịch liệt, hỗn độn lại tiến vào giấc mộng đẹp của cô.

Mà người sóng vai tác chiến với cô lần này là Cố Tầm. Hai người phối hợp ăn ý hơn bất cứ trận nào trong quá khứ, càn quét cả đoạn đường, lúc nào cũng giành được quán quân.

Cứ xong một ván, Nhạc Thiên Linh lại tính toán bàn thắng của mình. Cuối cùng, sau khi bù lại số điểm bị mất khi cô chung team với Túc Chính, Nhạc Thiên Linh kích động mở bừng mắt. Cô nhìn căn phòng tối thui, ngây ngẩn một hồi. Chưa bao giờ cô hoài niệm về lúc chơi game với Cố Tầm như bây giờ.

Ai ngờ, người đàn ông sống kế bên nhà kia lại thiếu điều muốn nổ tung khi thấy cô bắn pháo bông cho Túc Chính xem.

Buổi sáng hôm sau, Nhạc Thiên Linh cứ đi làm như bình thường. Lúc này, cô nhìn thấy trên cửa nhà mình dán một tờ quảng cáo nhỏ. Cô tháo nó xuống nhìn hai lần, cảm thấy kỳ quái, sau đó lại xoay người nhìn qua cửa nhà Cố Tầm.

Sao nhà anh không có? Ơ, quảng cáo mà còn đối xử khác nhau à?

Nhạc Thiên Linh nghi ngờ bước đến gần, muốn nhìn xem có phải anh đã xé tờ quảng cáo xuống rồi hay không. Đúng vào lúc này, cánh cửa trước mặt đột nhiên bật mở. Trong giây phút bốn mắt chạm nhau, Nhạc Thiên Linh xoay người đi theo bản năng.

Cô vừa đi được một bước thì lại nghe giọng anh cất lên.

“Tôi biết rồi.”

Nhạc Thiên Linh: “…”

Chắc Cố Tầm nghĩ mình bước tới cửa nhà cậu ta là do có mục đích khác. Nhạc Thiên Linh đành xoay người, cố tỏ vẻ thản nhiên.

“Nhà tôi có dán mẩu quảng cáo, tôi chỉ muốn qua xem nhà cậu có hay không thôi.”

Cố Tầm: “Tôi không nói chuyện này.”

“?”

Nhạc Thiên Linh không rõ lắm, ngẩng đầu nhìn anh. Cố Tầm đi một bước, trở tay đóng cửa cái “cạch”, đèn cảm ứng ngoài hành lang sáng lên. Ánh đèn sáng ngời chiếu rõ ràng xuống khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi của anh, hàng lông mi rũ xuống, có thể nhìn thấy những tia máu nhỏ trong đáy mắt.

Cố Tầm cúi đầu, nhìn thẳng vào Nhạc Thiên Linh.

“Tôi biết bây giờ cậu không muốn để ý tới tôi.”

Tông giọng không lớn, chỉ đủ để mình Nhạc Thiên Linh nghe, thật trầm thật thấp, giống như là rỉ vào tai cô vậy.

Tại vì tôi sợ lúng túng mà!

Cô xoay người, đưa lưng về phía Cố Tầm, muốn hít thở bình thường nhưng lại phát hiện có cố cỡ nào thì tâm trạng vẫn không khá hơn. Hai người suốt ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, giấu giếm cũng không phải cách, thôi thì cứ thẳng thắn đi.

“Chứ tôi biết làm sao giờ, cái gì cậu cũng biết, chỉ có một mình tôi chẳng biết chẳng rằng bị cậu cười nhạo. Tôi làm sao mà đối mặt với cậu đây?”

“Bị tôi cười nhạo?”

Dường như anh đang nghe chuyện gì đó khó tin, tông giọng chợt nâng cao. Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng cố chấp của Nhạc Thiên Linh, anh lại im lặng thở dài, mềm giọng, “Dù tôi có không kiên nhẫn thì cũng không đến nổi cười nhạo một cô gái.”

Nghe vậy, ngón tay cô co rụt lại, nhưng vẫn không lên tiếng.

Cố Tầm lại tiến tới một bước, cách rất gần. Có vẻ anh vừa tắm xong, mùi hương sữa tắm vẫn còn thoang thoảng.

Trong dãy hành lang yên tĩnh, giọng của Cố Tầm vang lên rõ ràng.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ chuyện trùng hợp thế này sẽ diễn ra trên người mình, mặc dù tôi không biết cậu đã phát hiện thế nào, nhưng thật sự là tôi chưa từng nghĩ sẽ cười nhạo một người chẳng hay biết gì.”

Anh nói tới đây thì hơi dừng lại.

“Tôi chưa từng thích ai, cũng không tiếp xúc với con gái.”

Nhạc Thiên Linh nghe đến đây, đang định bảo chuyện đàm phán này không liên quan tới việc yêu đương hay chưa, nhưng lại nghe anh nói: “Tôi không biết phải làm sao để cậu không ghét tôi nữa.”

Giọng Cố Tầm quá dịu dàng, mà trong câu nói còn có vẻ tủi thân khó phát hiện, điều này khiến Nhạc Thiên Linh không biết có phải anh đang bán thảm* không. Cô quay đầu, nhìn chăm chăm vào anh rồi hỏi: “Cậu mà sợ tôi ghét cậu à?”

* Tỏ vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại

“Sợ.”

“…”

Khi Cố Tầm vừa thốt ra chữ “sợ”, Nhạc Thiên Linh đột nhiên hơi run. Dường như người đứng trước mặt cô đây không phải là cái người lạnh lùng từ chối cô lúc trước nữa.

Dựa vào sự thay đổi trong thái độ, cộng thêm việc anh cố ý nhắc tới chuyện mình chưa từng yêu đương, Nhạc Thiên Linh không thể không suy nghĩ lệch lạc…

Khi Cố Tầm vẫn là Lâm Tầm, cô đã nghi ngờ anh thích mình rồi. Nhưng lúc đó Nhạc Thiên Linh không thể gộp Lâm Tầm chơi game với cô trên mạng và Cố Tầm ngoài đời lại thành một được. Nhưng khi nghĩ tới tấm hình kia, Nhạc Thiên Linh lại nhìn bả vai anh, xuôi xuống cánh tay.

Cố Tầm: “Cậu nhìn gì vậy?”

Nhạc Thiên Linh: “…”

Tôi đâu thể nói tôi nghi cậu thích tôi được chứ?

Cố Tầm mà lại thích một người bạn chơi chung game sao? Có khả năng không?

Một hồi lâu sau, Nhạc Thiên Linh liếm khóe môi, nhỏ giọng thì thầm: “Cậu dễ nhập tâm vào game quá, cậu nên đi ra ven đường dán màn hình đi.”

“…?”

Nhìn bóng lưng vội vã chạy mất hút của cô, Cố Tầm phiền não nhắm hai mắt.

Tâm tư của con gái sao lại phức tạp thế chứ?

Trên đường đi, cô cứ mãi nghĩ về chuyện này, luôn cảm thấy thế giới quá mức kỳ diệu.

Lúc ăn sáng, cô nhìn nắm cơm trong tay, cảm thấy nếu cái cục này mà mở miệng nói chuyện thì cũng không có gì kỳ lạ.

Khi bước vào tòa nhà công ty, lúc nhìn thấy một đám người bận rộn, cô lập tức vỗ đầu mình một cái, quên mất những chuyện không quan trọng kia đi.

Công việc hôm nay vẫn y như thường ngày, nhưng lúc ăn cơm trưa, Vệ Hàn đột nhiên nhắn tin bảo cô tạm gác lại những chuyện đang làm, chiều nay lên tầng tìm anh ta ngay.

Nhạc Thiên Linh đang do dự do mình còn công việc, Vệ Hàn lại nói anh ta đã hỏi bà chủ rồi, bảo cô qua bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 hỗ trợ trước.

Thế là Nhạc Thiên Linh yên lòng lên tầng.

Một đám người ngồi trong phòng họp suốt cả buổi chiều, giải quyết cơm tối trên bàn họp hình chữ U rồi tiếp tục động não suy nghĩ. Nhìn cảnh Túc Chính đang thẳng thắn nói lên ý kiến, Nhạc Thiên Linh lại thấy cái thế giới này càng kỳ diệu hơn.

Đúng thật không có mối liên hệ nào giữa nhân viên kế hoạch rõ ràng mạch lạc và cái người chơi game gà mờ tối hôm qua. Có thể thấy thực tế và Internet khác nhau một trời một vực.

Mười giờ tối, cuối cùng buổi họp cũng kết thúc.

Nhạc Thiên Linh và Túc Chính vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài. Xung quanh chợt trỗi lên một cảm giác quen thuộc, cô chưa kịp quay đầu nhìn, chỉ thấy Cố Tầm đã đi lướt qua hai người, rảo bước tới thang máy.

Nhìn bóng lưng anh, Nhạc Thiên Linh lại nhớ tới chuyện hồi sáng này. Cô lặng lẽ ngẩn ngơ, nhưng suy nghĩ lại nhanh chóng bị Túc Chính kéo trở về thực tài.

Thang máy chạy xuống tầng trệt, Túc Chính liếc nhìn thời gian, nói: “Hay là để anh chở em về nhé?”

Nhạc Thiên Linh: “Không cần phiền thế đâu ạ, em và anh đi hai hướng khác nhau, không thuận đường. Em đi tàu điện về là được rồi.”

Túc Chính cũng không hỏi nhiều, “Ừm, vậy em cần thận đó, về nhà rồi thì báo anh một tiếng.”

Nhạc Thiên Linh gật đầu, bước ra khỏi thang máy.

Sau hai chuyến tàu, cô lững thững xách túi đi về nhà. Đột nhiên, tiếng chuông dành riêng cho Ding Talk vang lên. Cô tưởng là chuyện công việc gì đó nên vội vàng lấy ra xem, nhưng cuối cùng phát hiện là Cố Tầm nhắn.

Bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 – Cố Tầm: Vậy nên khi nào cậu mới gỡ block cho tôi đây?

Nhạc Thiên Linh: “?”

Block gì?

Cô cúi đầu gõ chữ, bỗng nhiên cảm giác bốn phía có gì đó lạ thường, giống như là có ai đó đi theo cô vậy. Giữa trán chợt giật giật, Nhạc Thiên Linh thu hồi sự chú ý, tiếp tục gõ chữ.

Nhưng bước chân sau lưng càng ngày càng gần. Nhạc Thiên Linh đột nhiên siết chặt điện thoại, quay đầu nhìn thử. Một người đàn ông mặc áo đen tay ngắn đang đi cách đó hơn 2m, thấy cô quay đầu thì im lặng nhìn chỗ khác.

Giữa đêm khuya khoắt thế này, giác quan thứ sáu của cô hoạt động, cứ cảm thấy không an toàn. Buổi sáng khi phát hiện mẩu quảng cáo ở cửa nhà, Nhạc Thiên Linh bắt đầu nghi ngờ, không biết có phải đứa con gái sống một mình như cô bị người lạ thăm dò không. Thế là cô bước đi nhanh hơn.

Lúc quẹt thẻ tiểu khu, cô để ý nhìn bốn phía, thấy người đàn ông kia cũng đi theo vào. Nhạc Thiên Linh không chắc 100% là người kia có suy nghĩ gì, dù sao cô mới dọn tới chưa lâu, có thể người ta cũng là hộ dân ở đây.

Nếu là kẻ xấu thì ở đây nhiều nhà thế, lá gan của người kia chắc cũng không to lắm đâu nhỉ?

Nghĩ thì nghĩ thế nhưng cô vẫn bước nhanh hơn.

Bước vào tòa nhà, cô nắm túi xách thật chặt, bước vào thang máy. Nhưng mà ngay lúc cửa thang máy sắp đóng lại, một bàn tay sần sùi đột nhiên đưa ra chặn lại.

Nhạc Thiên Linh sợ hãi, chợt lui về phía sau một bước. Ngay sau đó, cửa mở ra, người đàn ông áo đen kia đi vào. Ánh mắt âm u quét nhẹ qua người cô, sau đó anh ta xoay người nhìn vách tường.

Thang máy bắt đầu từ từ chạy lên.

Nhạc Thiên Linh để ý thấy anh ta không bấm số lầu, trong bụng càng hoảng thêm, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Chỉ mấy giây trôi qua thôi mà dài đằng đẵng như mấy thế kỷ, trái tim cô không ngừng đập nhanh, đầu óc nhảy ra các vụ án hình sự, thậm chí còn để tay vào nút nguồn, chuẩn bị báo cảnh sát bất cứ lúc nào.

Lúc cửa thang máy mở ra, cô lập tức bước đi.

Dây thần kinh bắt đầu căng thẳng khi cô phát hiện người đàn ông kia cũng đi ra theo.

Không phải chứ! Theo dõi mình thật ấy hả?!

Làm sao giờ!

Cô nhìn cánh cửa nhà mình, bắt đầu ngưng thở.

Cố Tầm mới về nhà chưa bao lâu, thấy cô vẫn chưa gỡ block, thế là anh phiền não đi tắm. Anh đi ra khỏi nhà tắm, chỉ mặc một cái quần dài, nửa người trên để trần, tóc còn nhỏ nước. Lúc này, anh đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa reo lên.

Giờ này mà ai còn kiếm mình nhỉ?

Cố Tầm vừa lau tóc vừa đi ra cửa.

“Ai —— “

“Em về rồi!”

Nhạc Thiên Linh?

Cố Tầm híp mắt, không kịp hiểu ra chuyện gì. Giọng cô ngân dài.

“Anh mau mở cửa đi.”

“Anh ơi~ “

Mặc dù không biết Nhạc Thiên Linh đang làm gì, nhưng đã gọi “anh” luôn rồi, người đàn ông nào mà ngó lơ được.

Cố Tầm phóng tới bằng hai bước, nhấn chốt cửa. Cửa vẫn chưa mở rộng ra thì Nhạc Thiên Linh đã chen vào, mang theo mùi thơm từ người cô, lao đụng vào ngực Cố Tầm.

———————

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN