Đừng Sợ, Có Anh Đây - Chương 61: Lạnh nhạt (62)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Đừng Sợ, Có Anh Đây


Chương 61: Lạnh nhạt (62)


Hơn một tháng sau khi cô mất tích, Song Tích vẫn đảm nhiệm vị trí của cô mặc dù Sở Ngôn Hàm vẫn chưa phát hiện. Nhưng mà làm cô tức giận nhất chính là anh vô cùng lạnh nhạt với mình. Sống chung mà lạnh nhạt như vậy, cảm thấy vô cùng lạc lõng. Chẳng lẽ lúc trước cô cũng bị anh lạnh nhạt như vậy hay sao?

Đang nằm trằn trọc trên giường thì Song Tích thấy Sở Ngôn Hàm từ trong nhà tắm bước ra, có lẽ anh vừa mới tắm xong, trên tóc vẫn còn ươn ướt của nước, những giọt nước lăn tăn rơi lả tả xuống bả vai màu đồng của anh, cộng thêm cơ bụng, cơ tay hiện ra cuồn cuộn mê mắt nhìn.

Anh vẫn chưa mặc quần áo, chỉ quấn ngang hông một cái khăn trắng, Song Tích mê mẫn, bất ngờ ngồi dậy, ôm lấy anh từ sau lưng, đầu cạ cạ vào vai anh:”Ngôn Hàm, em yêu anh”

“Song Thuần, tại sao hôm nay em lại ngọt ngào vậy?”

Nhớ lúc trước, muốn nghe được ba từ đó từ miệng cô là chuyện rất khó khăn, ấy mà bây giờ chỉ trong một thời điểm, cô đã nói, mà âm thanh đó nghe có vẻ xa lạ đến nhường nào.

Song Tích vẫn ôm chằm lấy anh, nói:”Chắc có lẽ em thấy hôm nay tâm trạng vui vẻ nên buộc miệng nói câu đó, hay là anh không thích, nếu là như vậy thì sau này em không nói nữa”

Sở Ngôn Hàm quay người, nhìn lom lom vào gương mặt này, vô cùng vô cùng khiến anh yêu, nhưng ngay tại đây, ngay lúc này anh lại cảm thấy không một chút yêu thích bào, hay là anh đã hết yêu cô?

Không đâu, anh yêu cô đến biển cạn,đá mòn mà, chắc có lẽ vì dạo gần đây có một chút mệt mỏi nên anh mới suy nghĩ tiêu cực như vậy?

Thôi, cứ bỏ qua chuyện đó đã:”Anh đến giờ đi làm rồi, em ngủ thêm chút nữa đi?”

Song Tích lắc đầu, càng ôm chặt lấy anh không buông:”Em không muốn anh đi làm đâu, em muốn anh bên cạnh em “.

“Đừng nhõng nhẽo nữa, hôm nay ở công ty anh có cuộc họp quan trọng”

“Anh hết thương em rồi”.

Bất ngờ Song Tích trưng ra bộ mặt khó chịu, lại một điểm khiến anh đa nghi, đó là sự giận dỗi vô cớ này. Cô có bao giờ như vậy đâu? Vợ anh rất trưởng thành, chỉ cần anh nói anh có việc bận tự khắc cô sẽ nói:”Anh đi đi, không muộn đấy?”

Còn bây giờ thì…?

Không lẽ đó là do sự thay đổi khi mang thai hay sao?

“Ngoan nào”.

Sở Ngôn Hàm cũng không nói thêm gì nữa, đi lấy đồ thay ra rồi chào tạm biệt cô, một cái. Song Tích tức giận hầm hầm, vốn muốn đi ra đó cùng anh, nhưng mà cô ta phải diễn vai cô đang bị tàn phế.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN