Dùng Sự Khắc Sâu Của Anh Sủng Em Cả Đời
Chương 17: Xa lánh
Buổi tối lúc về nhà, Lê Dự hỏi thành tích thi tháng của Cố Thừa Minh, hắn lúng túng nói sang chuyện khác “Khụ, đồ ăn hôm nay thím Ngô làm ngon không?”
“Ăn ngon. Giấy báo điểm của anh đâu?”
Cố Thừa Minh có cảm giác thất bại, không thể làm gì khác đành cầm giấy thông báo kết quả thi tháng cho Lê Dự xem.
Cố Thừa Minh, vị trí 37. Trong lớp có 50 người, hắn lại đứng thứ 37.
Nhìn ánh mắt khiếp sợ của Lê Dự, Cố Thừa Minh cảm thấy bản thân hơi oan ức, tuy nói kiến thức lớp 9 không khó, nhưng cho hắn một tháng để ôn lại toàn bộ những điều đã sớm quên, những điều nên bổ sung lại thực sự quá nhiều. Khi nhận được giấy báo điểm hắn còn thấy mình không tệ nhưng mà để so sánh với Lê Dự….
“Thành tích của anh…” Cậu muốn mở miệng lại thấy nói vậy không tốt nên sửa lại “Anh học lệch môn sao?” Cậu nhìn bảng thành tích của hắn, điểm lên xuống chập chùng cực kì nghiêm trọng, điểm các môn khoa học xã hội rất thấp, điểm khoa học tự nhiên lại không có vấn đề gì, nhưng trong mắt cậu chuyện này đã đủ gay go.
Thật ra Cố Thừa Minh không tính là lệch môn chỉ là mấy môn đó hắn chưa kịp ôn mà thôi cho nên thành tích thê thảm như vậy nhưng mà kết quả đã như vậy rồi, hắn lại không biết nên giải thích thế nào, gật đầu đáp “Có một chút”
“Nếu như là kiến thức cơ bản, em có thể dạy anh. Còn có, học lệch môn không tốt, em thấy kiến thức của anh về các môn khoa học xã hội không đủ, vậy chúng ta dậy sớm chút học bù vào?” Lê Dự chỉ chỉ bảng điểm của hắn, vừa suy nghĩ biện pháp khắc phục vừa nói.
“Một mình anh dậy sớm là được rồi, em cứ dậy sớm hoài à.”
Thành tích của cậu tốt là do cậu nỗ lực đạt được, thời gian cậu dành cho việc học rất nhiều. Một tháng qua hắn còn cứ lo lắng cậu chịu không được nhưng tinh thần cậu vẫn rất tốt.
“Không được, em muốn giám sát anh.” Cậu cầm giấy “dán lưng”* rồi lại tìm băng keo dán lên bàn học, sau đó xoay đầu lại cười híp mắt nhìn hắn, “Dán ở đây, anh phải nhớ a.”
*Cái này search trên baidu mình thấy nó giống giấy ghi chú á, đang không biết dùng từ gì vì từ lưng nó có liên quan đến câu dưới, cầu cao nhân chỉ giải.:3
Cố Thừa Minh nhìn Lê Dự cười vui vẻ, ý đồ xấu ôm lấy cậu, cười nói “Lưng cái gì? Cõng em hả?”
Nói xong hắn xoay người, hai tay dùng sức cõng cậu lên lưng chạy quanh phòng.
Cậu ở trên lưng hắn đá đá vào cẳng chân, lại không nhịn được bật cười “Không phải ý này. Mau thả em xuống.”
“Đã lên thuyền giặc, nào có dễ dàng được thả như vậy.” Cố Thừa Minh vẫn ôm chặt cậu không buông.
Lê Dự cười đến đỏ mặt, không nhịn được hỏi “Vậy anh muốn thế nào?”
“Nhìn tiểu công tử lớn lên tuấn tú, không bằng ở lại làm áp trại phu nhân của ta đi.” Cố Thừa Minh nói xong giơ tay vỗ nhẹ lên cái mông nhỏ của cậu.
“Nha.” Lê Dự kinh hô một tiếng, đánh lên lưng hắn, giận dỗi nói “Anh làm gì vậy?”
Giọng nói giận dữ lúc này lại giống như làm nũng hơn, trong lòng hắn như có một chiếc lông chim nhẹ nhàng lướt qua. Hắn đột nhiên muốn thấy bộ dạng này của cậu nhưng vì cõng nên không thể thấy mặt, hắn thả cậu xuống, cánh tay kéo một cái nhốt cậu vào ngực.
Gương mặt của Lê Dự lúc này thật đỏ, đôi mắt ươn ướt như bị khi dễ làm lòng hắn như bị mèo cào, cực kì ngứa ngáy nhưng tảng mỡ dày trước mặt này hiện tại chỉ có thể nhìn, không được nếm thử.
Áp dụng theo kết hoạch học tập Lê Dự tỉ mỉ thiết kế cho hắn, thành tích của Cố Thừa Minh dần tiến bộ làm cậu thấy mình thật thành công.
Đợi đến khi thi, thành tích của Cố Thừa Minh đã đứng vững trong lớp, ngay cả giáo viên chủ nhiệm của hắn cũng phá lệ khen ngợi.
Cố Thừa Minh giống như biến thành người khác.
Hắn đã nghe nhiều người nói như vậy, hắn cũng không để ý. Cuộc sống hiện tại rất tốt, mỗi ngày cùng người yêu đi học đi về, mỗi sáng vừa mở mắt có thể thấy cậu ngủ bên cạnh. có thể góp mặt vào những việc nhỏ nhặt trong cuộc sống của cậu, nhìn cậu khỏe mạnh lớn lên. Cố Thừa Minh cảm thấy không có việc gì tốt đẹp hơn.
Đối với sự thay đổi của hắn, Từ Gia Kha là người thản nhiên đón nhận nhất. Từ sau khi từ thành phố C về, anh đã chuẩn bị tâm lý. Ngược lại đám hồ bằng câu hữu trước kia của hắn lại có chút không thể tiếp nhận, nhất là Liêu Kiến Bách.
Trước đây Cố Thừa Minh thường chơi với nhóm người Liêu Kiến Bách. Gia thế của hắn là tốt nhất, lại có nghĩa khí, cho dù có gây họa cũng có thể dàn xếp ổn thỏa. Huống chi Cố Thừa Minh là con trai độc nhất của Cố gia, xí nghiệp Cố thị lớn như vậy trong tương lai nhất định là của hắn. Cha mẹ bọn họ cũng lén lút dặn dò phải giao hảo thật tốt với hắn. Mọi chuyện vốn đang tốt đẹp, lần này không biết vì sao sau khi trở về liền xa cách bọn họ, còn thân mật với một học sinh mới chuyển trường.
Liêu Kiến Bách nghĩ không ra, còn có không cam lòng. Không có Cố Thừa Minh, bọn họ cũng không dám hung hăng như trước. Liêu Kiến Bách đã nghẹn lâu rồi nhưng gã nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra đã từng đắc tội Cố Thừa Minh ở chỗ nào.
Mấy tháng nay gã đã thử dùng nhiều cách hẹn gặp Cố Thừa Minh nhưng hắn lại từ chối tất cả. Liêu Kiến Bách cắn răng, quyết định lần này ra tay từ chỗ Từ Gia Kha.
Từ Gia Kha và Liêu Kiến Bách không phải cùng một loại người, Liêu Kiến Bách thậm chí rất chán ghét Từ Gia Kha. Từ thiếu luôn cười híp mắt giống như cái gì cũng không lọt vào mắt, cái gì cũng không để trong lòng nhưng từ khi gã phải chịu thiệt từ chỗ Từ Gia Kha vài lần, Liêu Kiến Bách liền biết tiểu tử này chính là hổ mặt cười, căn bản cũng không phải dạng hiền lành gì.
Cố Thừa Minh và Từ Gia Kha là bạn thân, trước kia tuy rằng gã không thích cách làm việc của Từ Gia Kha cũng sẽ không nói gì. Nhưng lần này hai trở về, gã cảm thấy quan hệ của bọn họ đột nhiên gần hơn không ít.
Liêu Kiến Bách toét mắt, cho dù chết, gã cũng muốn chết rõ ràng. Không hiểu tại sao lại bị hắn xa cách, cái gì cũng không biết làm gã thật khó tiếp thu.
Thật ra nói đến cùng cũng là vì gã đã tốn nhiều tâm tư bắt được cá lớn mà cá lớn lại nhảy khỏi nồi của gã, đổi thành người khác cũng sẽ không cam lòng.
Giờ nghỉ giữa giờ bị tiếng nói to ở xung quanh làm ồn, Cố Thừa Minh đặt tay xuống điện thoại di động bên cạnh, nụ cười còn đọng ở khóe miệng chưa tan.
Kỳ thực, nói đến cùng cũng là bởi vì Liêu Kiến Bách tốn nhiều tâm tư bắt được cá lớn lại rời khỏi nồi của gã, đổi thành người khác cũng sẽ không cam lòng.
Giờ nghỉ giữa giờ, bị tiếng nói to ở xung quanh làm ồn, Cố Thừa Minh đặt tay xuống điện thoại di động ở bên cạnh, nụ cười còn ở nơi khóe miệng chưa có biến mất.
“Đề tài về việc huấn luyện chuyên nghiệp kia rất hợp với anh, nhớ làm nha, buổi tối về nhà phải nộp bài đó.”
Cố Thừa Minh nghĩ đến việc Lê Dự vừa nhắn tin cho hắn, buổi tối về nhà phải giao bài tập….
Những lời này…
Khụ, cậu không hiểu mấy lời này nhưng chẳng lẽ hắn lại không biết sao? Hắn cũng thuộc dạng đắm chìm trong tiểu hoàng văn nhiều năm, lúc thấy tin nhắn này của cậu, suy nghĩ lệch lạc.
Hiện tại tối nào hắn cũng ôm cậu ngủ, nói không nghĩ tới chuyện đó là nói dối, cho dù như thế nào hắn cũng là nam nhân trưởng thành, khi ôm người yêu, có chút phản ứng cũng là bình thường.
Nhưng vấn đề ở chỗ tuổi của cậu còn quá nhỏ, mỗi lần có suy nghĩ đó hắn lại cảm thấy bản thân như đang phạm tội, mà đối tượng làm hắn muốn phạm tội là Lê Dự, hắn chỉ có thể cố gắng kìm nén, lại kìm nén.
Hắn không gấp gáp nhất thời, sinh hoạt thời thơ ấu của cậu quá mức gian khổ. Bây giờ hắn chỉ muốn tận lực bù đắp lại cái quá khứ không có gì tốt đẹp đó của cậu, còn tình cảm của hai người…
Hắn đã chậm rãi xuất hiện trong mọi phương diện sinh hoạt của cậu, thời gian dần trôi, cuối cùng hắn nhất định sẽ trở thành người mà cậu coi trọng nhất, là người không ai có thể thay thế được.
Cho dù đối với Lê Dự đó là tình thân hay là tình yêu, hắn cũng muốn trở thành người cậu không thể rời khỏi nhất.
Hắn muốn hai người giống như dây leo và cái cây mà nó bám vào, cùng sinh trưởng, sống dựa vào nhau, ai cũng không thể rời bỏ đối phương.
Lúc Liêu Kiến Bách đến lớp tìm Cố Thừa Minh, vừa vào đã thấy Cố thiếu đang vùi đầu làm bài tập. Gã đi tới bàn của Cố Thừa Minh, ngồi ở bàn phía trước, lớn giọng hỏi, “Cố thiếu, sao gần đây cậu không đi cùng chúng tôi? Có chuyện gì không vui à?”
Tay cầm bút của hắn không hề ngừng lại, cũng không nói chuyện, làm như mắt không thấy, tai không nghe lời của Liêu Kiến Bách.
Thấy hắn không trả lời, gã cầm một quyển sách trên bàn: “Ai da, Cố thiếu, cậu muốn làm học sinh ngoan hả.”
“Bỏ xuống.” Cố Thừa Minh thấy Liêu Kiến Bách thô lỗ cầm sách của hắn, đặt bút trong tay xuống, giọng tuy không lớn nhưng lại mang theo mười phần uy hiếp cảnh cáo.
“Bỏ bỏ bỏ. Tôi nói nè Cố thiếu, tiết sau cúp đi, chúng ta đến phố Bắc đánh bi – a.” Gã thấy hắn cuối cùng cũng nhìn gã, vội vàng đóng sách lại, đặt về chỗ cũ, rủ rê.
“Không đi.” Hắn lại cầm bút lên, từ chối.
“Đi thôi, Cố thiếu. Cho tôi chút thể diện, Gia Kha cũng đi, cậu ta bảo tôi đi gọi cậu.”
Hắn bị giọng nói oang oang của Liêu Kiến Bách làm phiền, đầu ong ong, không thể tiếp tục giải đề.
Nguyên nhân hắn xa lánh Liêu Kiến Bách rất đơn giản. Đời trước, lúc hắn chán nản, đánh cẩu hữu này hận không thể cách xa hắn tám trượng, tránh hắn như tránh ôn dịch, chỉ sợ sẽ bị nói là có liên quan tới hắn.
Lúc trước chơi với bọn họ, tuy hắn bá đạo chuyên quyền, độc đoán nhưng chưa từng bạc đãi bọn họ. Lúc Cố Thừa Minh chán nản cũng không cần bọn họ giúp đỡ, chỉ là không ngờ lại bị trốn tránh. Nhớ lại lúc đó hắn đã thất vọng như thế nào, nhiều năm như vậy, cho dù nuôi chó nó cũng còn biết ngoắc ngoắc đuôi.
Nhìn Liêu Kiến Bách khuyên hắn không tha, hắn cảm thấy thật buồn cười. Nếu chỉ xa lánh hắn thì thôi, đằng này lúc hắn đã giành lại được quyền thừa kế Cố thị thì tiếp tục nịnh nọt lấy lòng.
Tóm một câu mà nói, hắn chưa từng gặp người vô liêm sỉ như vậy.
Sau khi trọng sinh Cố Thừa Minh hắn vốn nghĩ không cần để ý đến đám giun dế này nhưng bộ dáng không đến phút cuối sẽ không dừng lại của Liêu Kiến Bách, hắn quyết định vẫn là đi một lần sẽ tốt hơn.
Hắn khép sách trên tay lại, đứng dậy nhìn Liêu Kiến Bách: “Đừng nói nhảm, đi thôi.”
Liêu Kiến Bách thấy hắn rốt cục cũng đồng ý, kích động đứng lên “Đi”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!