Đúng Thời Điểm - Chương 22: 22: Khiêu Khích
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Đúng Thời Điểm


Chương 22: 22: Khiêu Khích


Thành tích của kỳ kiểm tra giữa kỳ rất mau đã ra tới.
Bảng điểm được dán trên cửa, tất cả học sinh đều đổ xô đến xem.

Vân Phương ngại đông người, ngồi tại chỗ của mình xem thành phần tổng điểm bài văn thi đại học.

“Vân Phương!” Dịch Trần Lương từ trong đám người chạy ra hét lên với anh: “Mày thi được 602! Xếp hạng 316! Lớp tụi mình đứng thứ 15!”
Thật ra thì Vân Phương cũng không ngoài ý muốn, tốt hơn so với lần thi tháng lần trước chỉ thi được 60 điểm, công sức làm đề mấy ngày qua quả không uổng phí.

Anh ngẩng đầu hỏi: “Vậy còn cậu?”
“Để tao đi coi lại.” Dịch Trần Lương lại chen vào đám đông.
Lúc trở về, Dịch Trần Lương hứng thú bừng bừng nói: “Thi được 508, hạng 396.”
Vân Phương ngả người ra trước để cậu đi vào ngồi xuống, liền nghe Dịch Trần Lương khó hiểu nói: “Mày cố ý ép điểm xuống phải không?”
Vân Phương – liều sống liều chết thức đêm mỗi ngày, vất vả lắm mới có thể thi được ra 600 điểm: “….!Đừng bắt phải tôi đánh cậu.”
Dịch Trần Lương thò lại gần nhìn cuốn sách trong tay Vân Phương, “《 cần cù bù thông minh 》? Sự chăm chỉ là nền tảng cho những cuộc giao tranh của chúng ta sau này….”
Vân Phương một tay ấn đầu cậu đẩy sang một bên, “Nhìn thì cứ nhìn nhưng đừng có đọc ra tiếng.”
“Để coi nào ——” Dịch Trần Lương cười bắt lấy cổ tay của anh, còn muốn thò lại gần xem, ánh mắt bỗng nhiên ngưng đọng.
Bên mép trang giấy bên cạnh bị người dùng bút viết lên một cái tên, gọn gàng tinh tế, nét chữ giống của Vân Phương y như đúc.

Và cái tên đó là “Tống Tồn”.
Dịch Trần Lương không tự chủ được mà nhăn mi, ý cười dần tắt.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Dịch Trần Lương trở nên không thích cái tên này.
Nhưng cố tình lại không biết nguyên nhân tại sao, cậu ra vẻ tự nhiên chỉ lên cái tên kia, “Vân Phương, mày viết cái này làm gì?”
Vân Phương sửng sốt một chút, quyển sách này là anh rút ra từ kệ sách, mặt chữ đã có chỗ phai màu, hẳn là nguyên chủ viết.
Dịch Trần Lương nhìn anh sững sờ, ánh mắt trầm xuống, đóng cuốn sách kia lại, kéo xuống, ném vào trong hộc bàn.
“Chưa đọc xong mà.” Vân Phương duỗi tay muốn bắt lấy, lại bị Dịch Trần Lương túm chặt cổ tay kéo lên.
“Ngày nào cũng đọc sách coi chừng biến thành con mọt sách bây giờ.” Dịch Trần Lương hướng anh cười, “Đi với tao ra siêu thị mua bút.”
Vân Phương bất đắc dĩ bị cậu kéo đi siêu thị.

Thuận tay mua cho cậu một cây xúc xích nướng.
“Của mày là ngô hả?”(*) Dịch Trần Lương cắn một miếng của mình, lại trông mong mà nhìn cái que anh trong tay anh.
(*) Xúc xích ngô
Vân Phương có chút buồn cười mà đưa xúc xích nướng sang, “Cắn thử?”
Dịch Trần Lương không tiếp lời, thò lại gần cắn một miếng, ánh mắt dừng lại trên cánh môi có chút hồng hồng của Vân Phương, hầu kết không tự chủ mà trượt xuống.
Vân Phương kéo que ra nhưng lại kẹt cứng ngắt, tức giận mà trừng mắt nhìn cậu, “Dịch Trần Lương cậu thuộc họ chó à, hết cắn đũa lại đến cắn que?”
Dịch Trần Lương ấm ức thả lỏng miệng, “Lỡ cắn thôi mà.”
Vân Phương gõ lên trán cậu một cái, nhìn que xúc xích nướng nháy mắt chỉ còn một nửa, vừa bực mình vừa buồn cười, “Mau lên đi, sắp vào tiết rồi.”

Dịch Trần Lương liếm liếm khoé miệng, răng hàm trong ung dung nghiền nát hạt ngô của xúc xích nướng, thẳng băng nhìn chằm chằm bóng lưng Vân Phương.

Giống như một con sói con đói khát đã xác định được độ vô hại của con mồi, rốt cuộc gấp không chờ được mà lộ ra nanh sói sắc bén.
Vân Phương như cảm giác được mà quay đầu, liền thấy Dịch Trần Lương cười đuổi theo, “Chờ tao với!”
Sau kỳ thi giữa kỳ không ngoài dự đoán mà Vân Phương bị gọi vào văn phòng, các thầy cô rốt cuộc cũng đã bắt đầu nghi ngờ thành tích của anh không phải do nhất thời giận dỗi hoặc phạm sai lầm.

Dù sao thì từ xưa có Thương Trọng Vĩnh(*) làm ví dụ, hơn nữa kiến thức cấp ba và cấp hai có độ khó cách nhau khá lớn.
(*) Thông qua nhân vật này nhằm nhắc đến: việc giáo dục rất quan trọng đối với việc một người có thể trở thành tài năng hay không.

Những thần đồng, thiên tài nhí nếu không có môi trường thích hợp và nỗ lực không ngừng thì không thể trở nên giỏi giang.

Thậm chí còn có thể biến chất thành tầm thường.

Nếu một người chỉ dựa vào tài năng mà không dựa vào nỗ lực thì rất khó để trở thành một nhân tài.
Nhưng các giáo viên cũng nhìn thấy được nỗ lực ngày ngày của Vân Phương, chỉ có thể cảm khái vài câu đáng tiếc tiếc nuối, an ủi anh vài lời, sau đó lại cổ vũ tiếp tục nỗ lực.
Ngoại trừ thầy Hà chủ nhiệm lớp cũ của Vân Phương.
Vị giáo viên ưu tú cấp tỉnh còn là là giáo viên dạy lớp chọn này vẫn như cũ kiên trì nghĩ rằng vấn đề vẫn nằm ở tâm thái của Vân Phương, và cho rằng cậu học trò được kỳ vọng cao này chắc chắn có thể trở về với lớp của ông.

“Chú ý phương pháp học tập, đừng vùi đầu như chết mà học!” Thầy Hà đã tuổi trung niên, bụng bia và Địa Trung Hải(*) đều có, ông ôm bình giữ nhiệt tận tình khuyên bảo Vân Phương: “Thầy với mấy giáo viên khác đều đã giao lưu qua, em hiện giờ đang quá căng thẳng, em phải hiểu rõ bản chất vấn đề trước đã.

Tri thức là công cụ của em, em dùng nó để giải quyết vấn đề, em nhìn xem người ta ném ra vấn đề gì trước rồi mới suy nghĩ tìm cách giải quyết như thế nào.….”
(*) Là hói đó
Vân Phương đứng tại chỗ nghiêm túc nghe, hai bên tai lại nghe thấy một âm thanh khác.
Mày cầm súng….

Để giết người…..

Để tự bảo vệ mình ….

Hay để bảo vệ người khác…..

Tốc độ nổ súng không giống nhau……
Dịch Trần Lương….

Mày không cần giải quyết rắc rối …Thứ cần giải quyết là kẻ đã làm phiền đến mày….
“Nghĩ cái gì đấy?!” Thầy Hà đột nhiên đập mạnh bàn.
Vân Phương chớp chớp mắt, lộ ra nụ cười ngoan ngoãn, làm cho Thầy Hà vốn dĩ đang muốn răn dạy lời nói đầy miệng đều nghẹn nuốt xuống bụng, vỗ vai anh, “Em rất có năng khiếu trong môn Vật lý, đừng lãng phí.”
Vân Phương ra khỏi văn phòng, cửa sổ trong hành lang đều được mở toang, nhìn xuống có thể thấy được cây tùng dưới lầu, trời đã vào thu thời tiết ngày càng lạnh, lá tùng ngả vàng bị gió thổi bay, trông vừa hiu quạnh vừa ảm đạm.
Anh không thích mùa thu, cái năm được thả ra khỏi trại giáo dưỡng thời tiết cũng y như vậy, lá vàng phiêu bạt trong gió lạnh đến thấu xương, anh mang theo một cái túi rách, cửa sắt phía sau ầm ầm đóng lại, đưa mắt nhìn bốn phía, trong một lúc không biết nên đi đâu.

“Vân Phương!” Có người từ sau ôm lấy vai của anh.
Vân Phương bị cậu làm lảo đảo bước lên một bước, dòng khí lạnh lẽo còn sót lại lập tức bị xua tan.
Anh kéo Dịch Trần Lương từ trên người mình xuống, “Cậu xuống đây làm gì?”
Văn phòng của giáo viên ở lầu 3, có thể nói đây là tầng lầu yên tĩnh nhất trong toàn bộ khu dạy học, tất cả học sinh đều thống nhất cách xa nơi này.
“Mày mãi chưa chịu về lớp, tao đến xem thử.” Dịch Trần Lương đi theo sau Vân Phương lên lầu, “Có bị kỷ luật gì không?”
“Không có.” Vân Phương lời còn chưa dứt đã bị người đằng sau bắt lấy cổ tay, mạnh mẽ kéo anh lên lầu.
Vân Phương chịu thương chịu khó bị lôi đi.
Anh phát hiện kể từ sau khi mình ở hai đêm tại nhà Dịch Trần Lương, nhóc con này càng ngày càng trở nên dính người, giống như đang muốn nhận anh làm ba vậy.
Vân Phương vì phỏng đoán này mà cực kỳ vui vẻ, cho nên dù anh không hề thích người khác dính mình, nhưng vẫn ngầm chấp nhận hành vi của Dịch Trần Lương, bởi vì ai sẽ ghét bỏ một bản thân khác của mình chứ?
Dịch Trần Lương hoàn toàn không biết Vân Phương đang vui vẻ vì được làm ba của mình, bất giác bị anh kéo lên lầu.

Kết quả bỗng nhiên bước chân của Vân Phương dừng lại, xém chút nữa khiến cậu té xuống.
Dịch Trần Lương ngẩng đầu, liền thấy Tống Tồn đứng ngay lối vào cầu thang, ánh mắt phức tạp mà nhìn bọn họ, “Vân Phương, chúng ta ….

Có thể nói chuyện một chút được không?”
Vân Phương không có phản ứng gì, “Không cần thiết, làm phiền nhường đường.”
Biểu cảm trên mặt Tống Tồn thay đổi, hắn gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay Dịch Trần Lương đang nắm chặt lấy cổ tay của Vân Phương, “Cậu không muốn về lớp ba là vì cậu ta?”
Vân Phương vốn dĩ đang buồn phiền vì thành tích học tập, không ngờ Tống Tồn còn ở đây kích thích, anh lạnh lùng liếc nhìn Tống Tồn, kéo Dịch Trần Lương cùng nhau lướt qua hắn bước lên lầu.
Dịch Trần Lương bị kéo đi được vài bậc thang, quay đầu đối diện với ánh mắt âm trầm của Tống Tồn.
Khóe miệng Dịch Trần Lương gợi lên một độ cong không rõ ràng, bàn tay nắm lấy cổ tay Vân Phương hơi hơi trượt xuống, trực tiếp nắm tay Vân Phương, hướng xuống Tống Tồn đứng phía dưới nở một nụ cười tràn đầy ác ý..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN