Dùng Tình Yêu Cảm Hóa Nhân Vật Phản Diện - Chương 6: NPC không dễ làm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Dùng Tình Yêu Cảm Hóa Nhân Vật Phản Diện


Chương 6: NPC không dễ làm


Nhân sinh nhiều gian khó.

Võ công và y thuật nằm liệt giữa đường, còn thích nhằm băng sơn xử nữ thẳng ( chòm Xử Nữ, thẳng nam ). Sau khi xuyên qua chỉ có đống lớn DEBUFF, không có bàn tay vàng.

Người khác có bàn tay vàng, tui đâu?? Này không khoa học!

Càng đáng giận chính là thể chất bã đậu này, ha hả!

Sau khi tắm uyên ương xong, Độc Cô Tịch vẫn bình thường, ngược lại Đường Thâm nhiễm phong hàn ốm đau trên giường!

Một lần bệnh này, thêm miệng vết thương cánh tay nhiễm trùng, dây dưa gần nửa tháng. Chấp Kiếm trưởng lão Đường Lược Ngôn không hổ là “Nam nhân mạnh nhất môn phái” nhân khí siêu cao. Dù nhàn vân dã hạc không hỏi sự đời, một khi nằm trên giường vẫn thu được đồ an ủi.

Đồ bổ của Tần Dập, linh dược của Hoa Tiểu Trân, túi tiền của nữ đệ tử các tông thêu, ngay cả lão nhân Tiền Nhất Thăng kia, cũng nâng bốn rương lớn quý giá qua.

Cáo già xảo quyệt, nghĩ làm vậy lão tử sẽ thả lỏng cảnh giác?

Đừng có mơ! Chỉ có ông ~ tui tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Bây giờ không thu thập được ông, đã coi như tiện nghi cho ông!

“Đồ Tiền lão đưa…… Thưởng hết cho các ngươi đó.”

Đường Lược Ngôn có bốn người hầu ở Phong Diệp sơn trang, tên là Tiểu Khương Tiểu Thố Tiểu Trà Tiểu Diêm — không biết chủ ý ai ra, trước vạt áo bốn người còn may bốn chữ “Khương” “Dấm” “Trà” “Muối”, nên cũng dễ phân biệt.

Bốn người hầu vui mừng khôn xiết: “Chủ tử, Tuyết Tham Bảo Đỗ và đặc sản miền núi tốt như vậy, thật muốn thưởng cho chúng ta?”

“Ừ a, nhưng lúc ăn nhớ cẩn thận.” Nói không chừng đã bị lão nhân kia hạ độc.

“Chủ tử đại ân đại đức! Nguyên liệu nấu ăn tốt thế, dù vì ăn mà chết cũng đáng!”

Đường Thâm nhìn nước miếng bốn người sắp chảy thành sông, thầm nói không hổ tên đều là tên của gia vị. Đặc biệt là Tiểu Khương kia, lúc quỳ tạ còn không quên ăn vụng bánh trong tay áo?

“Á, còn nữa chủ tử,” nhai nhai, nhai nhai, “Ô ư, ma đầu cách vách vừa tới thăm ngài. Hắn cho chủ tử ách…… Bồn hành.”

Hành? Theo ánh mắt Tiểu Khương, Đường Thâm nhìn thấy nhiều bồn hành lá tươi tốt trên cửa sổ.

“Tuy không phải thứ đáng giá,” nhai nhai, nhai nhai, “Nhưng do ma đầu tỉ mỉ chăm sóc, lấy xào rau khẳng định rất thơm.”

“……”

Độc Cô Tịch bị giam cầm, pháp bảo binh khí bị thu hết.

Phong Diệp sơn trang quy củ nghiêm ngặt, không cho đọc sách, uống rượu, cả hạt giống hoa cũng không chịu cho hắn.

Cho nên, tuy nói mấy năm nay người nọ ru rú trong tiểu viện “Trồng hoa”, nhưng chỉ là dùng bồn đào vài hoa nhỏ cỏ dại tự mọc. Trong đó thứ lớn lên tốt nhất, cũng là bảo bối Độc Cô Tịch quý nhất, chính là vài chậu hành lá này.

Tới thăm Đường Lược Ngôn, Độc Cô Tịch không có thứ tốt, nên đưa chậu hành lá âu yếm này cho y.

“Tiểu Khương ngươi nhớ rõ! Lần sau Độc Cô đến…… Nhất định, nhất định phải kêu ta dậy! Còn nữa, ai cũng không được cắt hành lá bảo bối của ta đi xào rau!”

Tiểu Khương chớp chớp mắt, nhìn chủ tử cẩn thận ôm bồn hành vào lòng, nhất thời lạnh sống lưng, sợ tới mức nhanh chóng lấy táo đỏ trong tay áo ra an ủi.

Thật là, hướng đi của cốt truyện…… Có chút không đúng a? Chủ tử! Ngài đỏ mặt với quà đại ma đầu đưa là có ý gì?

Thôi, nhắm mắt làm ngơ vậy! Vừa muốn nhấc chân, Đường Lược Ngôn phía sau lại hô: “Tiểu Khương ngươi chờ một chút!”

“Ngươi lại đây, cách ta tí.”

“……”

Tiểu Khương cảm thấy hai ngày này chủ tử Đường Lược Ngôn cứ kỳ kỳ, Đường Thâm cũng cảm thấy người hầu này không đúng lắm —

Trong bốn người hầu, gương mặt Tiểu Thố Tiểu Trà Tiểu Diêm thuộc dạng người qua đường, nếu không phải trước ngực thêu chữ, căn bản khó phân biệt.

Chỉ có Tiểu Khương này khan khác.

Một người hầu hai má luôn nhét đầy thức ăn như hamster, nhưng vẫn nhìn ra vẻ phong thần tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng. Lúc không ăn gì, càng soái tới trình độ muốn bệnh, lông mi rất dài, đường nét mặt như con lai, mắt trái có lệ chí nhỏ câu nhân, nếu đổi bộ quần áo là có thể đi làm nhân vật quan trọng, nhìn thế nào cũng không bình thường!

“Tiểu Khương, tên đầy đủ của ngươi là gì?”

“Chủ tử, Tiểu Khương tên Tiểu Khương.” Một bên trả lời, một bên tiếp tục móc đậu phộng trong tay áo.

“Nhưng Khương chỉ là họ? Ngươi phải có một cái tên chứ?” Cho dù tên là Khương Cẩu Thặng?

“Chủ tử nói đùa, đừng nói Tiểu Khương thuộc cấp bậc người hầu này, trong sơn trang chúng ta, tên của Đại sư huynh trong tông phái không phải cũng tên ‘Đại sư huynh’ sao?” Lột, ăn.

Đường Thâm càng ngày càng cảm thấy hướng đi của đối thoại này sâu không lường được.

“Các ngươi vì sao lại…… Không có tên?”

“NPC không có tên không phải rất bình thường sao? Lúc trước sao không thấy đám nhân vật chính đủ tên các ngươi để ý a.”

“!”Đường Lược Ngôn nhéo tay áo Tiểu Khương, vỏ đậu phộng rớt đầy đất.

……

“Tiểu Khương, thiên vương cái địa hổ*!”

*Thiên vương cái địa hổ- 天王盖地虎- trong phim Lâm Hải Tuyết Nguyên, xuất bản ở VN dưới tên Rừng Thẳm Tuyết Dày và Bảo tháp trấn hà yêu- 宝塔镇河妖 – là ám hiệu giữa đầu lĩnh thổ phỉ Tọa Sôn Điêu hỏi “Thiên vương cái địa hổ” Dương Tữ Vinh sẽ đáp “Bảo tháp trấn hà yêu”

“…… Gà hầm nấm?”

“thiên thanh sắc đẳng yên vũ*, mà anh đang đợi em!”

*Tra ra thì nó là một lời bài hát (Vương Thanh & Phùng Kiến Vũ, ai là fan Nghịch Tập thì biết). Sứ thanh hoa chỉ có duy nhất một màu xanh da trời là màu rất khó để tạo thành vì nó chỉ có ở trong mưa phùn, đủ độ ẩm thích hợp mới có thể tạo ra thành công. Cho nên lời bài hát có ý màu trời xanh chỉ xuất hiện khi có mưa phùn thôi, mà anh, chỉ cần em. Thanh đã đợi Vũ đến.

“Khói bếp lượn lờ dâng lên, cách giang ngàn vạn dặm*?”

*Một câu rất kinh điển trong «Thanh Hoa Từ».

“Thân nhân–!”

“Mẹ ôi! Không nghĩ tới chủ tử cậu là đồng chí a a –!”

Trong lúc nhất thời trong phòng một mảnh quỷ khóc sói gào, cảnh một bộ hồng nhị quân gặp hồng bốn quân(?), dòng suối nhỏ gặp được sông nhỏ.

……

“Cho nên, cậu là ‘Đường Biên’?”

“Cho nên, anh là ‘Khương tổng’?”

Chú cảnh sát chính là người này! Người hầu soái đến đáng ghét này, anh ta, anh ta cư nhiên là tổng, giám, đốc của tổ thiết kế võng du《 Thiên Diễn Kỷ 》!

Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng tám chuyện mấy tháng qua WeChat, coi như tri kỷ đã lâu. Đường Thâm chẳng những biết người này là đọc giả thâm niên Đại Mẫu Thần, từ thái độ ngượng ngùng của mấy cô gái trong đàn còn có thể đoán ra — vị Khương tổng Khương Thận Hành đây là một người tuổi trẻ, soái khí, tài hoa hơn người tiền đồ rộng mở, chuẩn thanh niên tuấn tài hiếm có!

Mà nay, vị thanh niên tuấn tài đây mặc trang phục áo xám của NPC, cắn hạt dưa đĩnh đạc nói.

“Đường Biên, tôi xác định đây không phải ‘Thế giới trong sách’ Đại Mẫu Thần, hoặc nên nói…… Đây coi như là “Thế giới trong sách”, nhưng trên cơ sở ‘Thế giới trong sách’, phần lớn chúng ta đang ở trong ‘Thế giới trò chơi thế giới ‘ đang chế tác.”

“Sao anh biết được?”

“…… Tôi đã thử tìm những rương bảo vật được chôn võng du, có thể đào được phần lớn.”

“……!”

“Đường Biên cậu xem, đây là Thanh Phong Chú tôi lấy từ giếng cạn sau phòng, đây là quả Thìa Là hồi phục dược phẩm và diệu pháp linh đan tôi đào trên núi, còn có……”

“Vàng, bàn tay vàng –!!”

Đường Thâm kích động đến độ quên luôn mình đang phát sốt, cấp tốc ôm lấy đùi. Cuối cùng cũng tới! Tui nói mà tui xuyên qua mà không có bàn tay vàng là siêu cấp không khoa học!

Vị tổng giám đốc Khương Thận Hành quen thuộc toàn bộ trò chơi đây, có khác gì bàn tay vàng sống đâu?!

“Vàng, bàn tay vàng?!” Khương Thận Hành sợ tới mức cả người không ổn, “Đường Thâm Đường Thâm cậu bình tĩnh, tôi TMD* bây giờ chỉ là người khổ bức xuyên thành NPC thôi a! Siêu giòn, siêu dễ gãy, nhân vật của cậu mạnh hơn tôi nhiều, nói ôm đùi thì phải là tôi ôm cậu mới đúng!”

*Một câu chửi thề, đại khái giống như mẹ nó, con bà nó, mụ nội nó.

“Loảng xoảng loảng xoảng –” tường ngăn truyền đến tiếng vỡ của bình, đánh gãy cơ tình như lửa của hai người xuyên qua trong phòng.

“Chuyện gì vậy?”

“Ách,” Khương Thận Hành móc ra quả sung trong tay áo như túi Doraemon của anh, “Có lẽ…… Đám hùng hài tử kia lại chạy vào viện của ma đầu phá phách cướp bóc?”

“Cái gì? Phá phách cướp bóc? Hùng hài tử?”

“Ách, Đường Thâm cậu không biết?”
Viện nhỏ cách vách đã là một mảnh hỗn độn.

Đài hoa nhỏ tỉ mỉ dựng bị đảo loạn, cả nửa bồn cây rỗng cũng không tha.

Độc Cô Tịch cúi người, khập khiễng thu thập hoa tàn rơi đầy đất. Nhìn bộ dáng ẩn nhẫn của hắn, Đường Thâm vừa giận vừa đau lòng: “Ai làm?”

“Đám đồ đệ hung hãn của cậu a, bọn họ cách đoạn thời gian sẽ đến đây phá một lần,” Khương Thận Hành nhai trái cây, “Đặc biệt đứa nhỏ đứng đầu…… Đường Thâm cậu tuyệt đối rất quen luôn!”

……

“Cung Độ! Lương Tiêu! Đứng cạnh tường cho ta! Đứng thẳng!”

Nam chính Tiểu Cung Độ《 Độ Huyết Kiếm 》, hiện 15 tuổi, cột tóc đuôi ngựa, đeo một khuyên tai bảo thạch đỏ, có một đôi răng nanh đáng yêu: “Ách, sư phụ, đây là…… Dư Sinh sư đệ.”

Đường Thâm liếc tiểu mỹ nhân vận lam y, vẻ mặt trấn định băng sơn bên cạnh: “Ta biết!”

“Thế…… Sư phụ sao lại gọi sai y thành ‘ Lương Tiêu ‘?”

“Ta thích kêu nó thế nào thì kêu thế đó! Từ hôm nay trở đi, thằng nhãi ranh đổi tên thành Lương Tiêu cho ta!”

Dù gì sao sau này đạo hào người nọ cũng là “Lương Tiêu Chân Nhân”, người đọc chỉ nhớ ‘y’ kêu Lương Tiêu, đâu ai gọi tên thật!

“Sư phụ, Lương Tiêu nào dễ nghe bằng Dư Sinh!”

“Cung Độ ngươi cũng muốn đổi tên? Ngươi muốn được gọi là □□ Tiêu phải không?” (Vi: mạn phép đoán chữ bị thiếu là Dâm=> Dâm Tiêu ^^)

“……”

“Các ngươi! Cha mẹ ăn mặc tiết kiệm đưa các ngươi tới sơn trang, trông cậy các ngươi ngoan ngoãn tu đức học đạo, tương lai có thành tựu, hành hiệp trượng nghĩa — không phải để các ngươi cả ngày ăn uống no đủ bướng bỉnh quấy rối khắp nơi!”

“Mười bốn lăm tuổi! Chưởng môn Tần Dập vào tuổi các ngươi, đã danh dương tứ hải trên giang hồ, ấu trĩ như các ngươi, tới ngày nào mới thành đại anh hùng đỉnh thiên lập địa như chưởng môn, khiến Phong Diệp sơn trang vẻ vang, để sư đệ sư muội lấy làm tự hào?”

“Đặc biệt là con! Cung Độ! Từ khi chưởng môn khen con một câu thiên tư không tồi, con liền đắc ý vênh váo. Tự con nói, những năm gần đây con gây bao nhiêu họa? Sao còn chưa biết tỉnh lại?”

Mắt thấy nam chính Cung Độ bị mắng máu chó đầy đầu, người trong《 Độ Huyết Kiếm 》 được người đọc giả xưng “Nữ chính · thật”, “Quản gia nhỏ toàn năng”, “Hộ phu cuồng ma” nam phụ Lục Dư Sinh — aka “Lương Tiêu” không nhịn được khom người, lịch sự văn nhã tiến lên: “Sư phụ xin bớt giận hại thân, cũng đừng quá trách cứ Cung sư huynh.”

“Cung sư huynh…… Do nghe ma đầu hại sư phụ phong hàn, nhất thời tức giận đi nói rõ lí lẽ. Nhưng ai biết ma đầu không chịu gặp, sư huynh nóng đầu, mới mất kiểm soát đập đồ hắn, mong sư phụ khoan thứ.”

“……” Đường Thâm có thể mắng một hai câu với Cung Độ bản thiếu niên, nhưng đối mặt Tiểu Lương Tiêu xinh đẹp chưa hết tính trẻ con, thật không có cách.

Giữa mày Lương Tiêu có một nốt chu văn, hiên lãng tuấn nhã, mi thanh mục tú, người còn rất manh — ôn nhu ấm lòng, sủng nịch nam chính nhị hóa đầu gỗ vạn năm, cả ngày theo sau thu thập cục diện rối rắm.

Nhưng cuối cùng vẫn chết thảm. Trong mắt Đường Thâm, thực sự là tiểu đáng thương làm người tan nát cõi lòng.

“Thôi, chuyện hôm nay…… Tạm thời không tính. Nhưng, mấy người các ngươi mấy phải cùng ta đến chỗ Độc Cô tiền bối xin lỗi, trồng lại hoa cỏ!”

“Ô……” Cung Độ bị Lương Tiêu túm, phồng miệng không tình nguyện theo sau Đường Thâm, Đường Thâm bây giờ mới phát hiện — á đù? Khương tổng bàn tay vàng sống nhà tui đâu? Sao chớp mắt đã không thấy bóng người?

……

“Độc Cô tiền bối, ngài đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích tôi quét tước viện này giùm ngài!”

“Độc Cô tiền bối, ngài ăn đồ ăn vặt không? Chỗ tôi có rất nhiều, trong hay ngoài nước gì cũng có! Ngài xem! Bánh quả khô hương trái cây, đậu phộng hạnh nhân và kẹo, chỉ có thứ ngài không nghĩ tới, không có thứ Tiểu Khương tôi lấy không ra!”

“Độc Cô tiền bối, ngài đả tọa không đau eo sao? Tôi xoa bóp bả vai giúp ngài nha?”

“Độc Cô tiền bối ở đây có bụi để tôi lau rồi ngài hãy ngồi.”

……

Độc Cô Tịch nếu không phải luyện công đả tọa yêu cầu nín thở ngưng thần hai canh giờ không được nhúc nhích, thì đã muốn nhảy dựng lên giết người.

Chủ tứ cách vách thay đổi tính tình thì thôi, sao người hầu cũng thành lải nhải không yên?

Tránh ra, trở về quấy rầy chủ tử ngươi đi! Tránh ra, không cần ong ong bên tai ta!

“……” Đường Thâm sững sờ trước cửa tiểu viện, đôi mắt càng như muốn phun lửa.

Ngọa tào Khương tổng anh muốn làm gì? Tính toán đoạt người với lão tử à?

Dù anh là bàn tay vàng, cũng coi chừng lão tử âm thầm xử lý anh!

=A=#

*********

Editor: cứ lết mãi thế này, không biết ngày tháng năm nào mới xong đây ˚‧º·(˚ ˃̣̣̥⌓˂̣̣̥ )‧º·˚

Xưng hô bây giờ còn đỡ, chứ sau này xuất hiện thêm 5;6 nam nhân nữa là cái xưng hô nó cứ rối loạn hết cả lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN