Đứng Trong Bóng Tối - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Đứng Trong Bóng Tối


Chương 23


“Mình không thể tin được”, Tonia mắng mỏ. “Đơn thuần là mình không thể tin cậu lại ăn mặc như thế đến nhà Mueller. Cậu nhợt nhạt như bóng ma, thậm chí ngay cả lúc bình thường, cái áo xám bạc màu hoàn toàn là lựa chọn sai lầm. Còn tóc cậu nửa. Chúa tôi. Cái kiểu buộc tóc củ hành này trông quá cứng nhắc. Có chuyện gì với cậu thế?”

Erin nhìn chằm chằm vào lòng, quá mệt mỏi để phản ứng. “Đừng hỏi nữa, Tonia. Mình đã trải qua một đêm cực kỳ tồi tệ. Mình không muốn trông xinh đẹp. Mình chỉ cần ăn mặc đứng đắn. Đó là tất cả những gì mình yêu cầu bản thân.”

“Cậu nên gọi cho mình. Mình có thể đến và cứu hộ khẩn cấp”, Tonia om xòm. “Không gì có thể nâng cao tinh thần bằng trang điểm nhanh gọn cả, cô gái. Vài đường kẻ mắt kỳ diệu, phấn phủ, phấn nền, một chút phấn hồng…”

“Mình không quan tâm tới Muller. Mình không muốn ông ta tỏ ra thích thú. Chẳng có lý do gì để mình phải quá chú ý đến bản thân hôm nay.”

Tonia ném cho cô cái nhìn lạnh lùng. “Chà! Thứ lỗi cho mình nhé. “

“Xin lỗi”, Erin khổ sở nói. “Mình không định gắt gỏng.”

“Chuyện gì đã xảy ra với bạn trai của cậu vậy?”, Tonia hỏi han. “Anh ta là nguyên nhân khiến cậu hành động ngớ ngẩn phải không?”

Quai hàm Erin bắt đầu run run. “Mình nghĩ chuyện qua rồi.”

“Ai vứt bỏ ai?”

Cách lựa chọn từ ngữ khắc nghiệt của Tonia khiến Erin nao núng. “Mình nghĩ… mình nghĩ là mình đã bỏ rơi anh ấy.”

“Cậu nghĩ?”, Tonia trợn tròn mắt. “Ôi làm ơn. Cậu không dám chắc à?”

Erin áp môi vào tay. “Mình không thể nói về nó.”

“Ồ. Tệ nhỉ! Thành thật mà nói, mình cảm thấy nhẹ nhõm. Anh chàng đó quá dữ dội với sở thích của mình. Ý mình là, ngay lần đầu gặp mặt, anh ta đã chĩa súng vào mình, vì Chúa.”

“Có lẽ.” Cô gạt nước mắt đi và thầm cảm ơn Chúa vì đã không dùng mascara. “Nhưng chúng ta sẽ bàn chuyện này vào lúc khác. Có lẽ sáu tháng hay một năm sau thì tốt hơn.”

Tonia khịt mũi. “Chúa ơi, cậu nhạy cảm quá. Vậy thì có gì không đúng với Mueller? Ông ta đáng ghê tởm hay thế nào?”

Erin mở to mắt, hy vọng chúng sẽ nhanh chóng khô đi. “Không hề”, cô nói đều đều. “Ông ta rất dễ thương. Ưa nhìn, thông minh, có văn hóa. Chẳng có gì không ổn ở ông ta cả. Chẳng có gì để mình phàn nàn hết.”

“Chỉ vì ông ấy không phải là Connor McCloud. Đó là chỗ không ổn duy nhất của ông ta, đúng không?”

Erin nhắm mắt. “Tonia. Làm ơn. Chỉ lần này thôi cậu có thể cho mình nghỉ ngơi một chút không? Mình xin cậu đấy. Mình đang quỳ gối đây.”

“Mình chẳng nói gì làm cậu bực bội cả”, Tonia phản đối. “Mình chỉ đang cố tìm hiểu ngọn nguồn thôi! Mueller là cơ hội tốt vớicậu, Erin. Mình suýt phát điên vì cậu không tận dụng lợi thế của…”

“Mình không bận tâm đến Mueller”, Erin hét lên. “Mìnhchẳng thèm quan tâm đến bộ sưu tập, đến tặng phẩm của ông ta hay bảo tàng. Mình không để ý. Bất cứ thứ gì. Chỉ là một trò chơi vô nghĩa, ngớ ngẩn.”

“À. Tốt. Thứ lỗi vì mình đã lo lắng”, Tonia nói. Giọng cô ta lạnh lẽo, nhanh gọn và nuốt âm. “Nếu cậu cảm thấy thế thì tại sao chúng ta lại đến nhà Mueller? Mình có nhiều thứ khác để làm hơn, cậu biết đấy.”

Erin lôi cái khăn ướt từ trong túi ra hỉ mũì. “Bởi vì mình đã nói mình sẽ đến.” Giọng cô đều đều, nhạt nhẽo. “Không lý do nào khác. Mình chẳng còn gì để mất. Mọi thứ đều đổ vỡ, tan ra từng mảnh… Tất cả những gì còn lại ở mình là lời nói. Vì thế mình phải giữ lời hứa bằng mọi giá.”

Tonia khịt mũi. “Ồ, làm ơn miễn cho mình loại tình cảm ướt át đó đi.”

Sự mỉa mai của Tonia là cú đánh cuối cùng. Mặt Erin co rúm.

Tonia đột ngột rẽ vào bãi đỗ xe ở một trạm xăng, kéo theo vài tiếng còi bực bội, rồi tắt động cơ. Cô ta ôm Erin. “Ôi, thôi sưng mặt trong một phút xem nào”, cô ta dỗ dành.

“Mình cảm thấy rất tệ. Mình không thể chịu đựng thêm được nữa, Tonia.”

“Mình biết”, giọng Tonia dịu dàng, thôi miên. “Tất nhiên là vậy rồi. Sao cậu chịu nổi chứ. Rồi cậu sẽ thấy.”

Erin không muốn nước mắt nước mũi tèm lem của cô dính vào bộ vét lanh trắng của Tonia, nhưng khi cô cố tránh ra thì Tonia lại kéo xuống.

“Cậu biết thế nghĩa là thế nào phải không?” Tonia nói. “Nghĩa là mình sẽ sửa mặt mũi cho cậu. Cho dù cậu nghĩ thế nào về Mueller cũng không quan trọng, cậu sẽ ngẩng cao đầu đến đó. Cậu sẽ thể hiện thái độ của bản thân.”

“Gì cũng được”, Erin yếu ớt nói. “Sửa mặt mũi cho mình. Cậu dùng từ kinh quá.”

Tonia bắt đầu gỡ kẹp tóc của Erin. “Chúng ta sẽ bắt đầu với kiểu tóc trước”, cô ta nhanh nhẹn nói. “Trông đáng ghét vô cùng, nên phải bị loại bỏ đầu tiên.”

Erin sụt sùi, cố bật cười. “Cảm ơn, Tonia.”

Tonia lại ôm cô thật chặt, mặt sau một trong đôi bông tai của Tonia đâm vào cổ cô. Cô thở hổn hển vì cảm giác đau nhói và cố thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ của Tonia.

Tonia càng ôm chặt hơn. “Rồi sẽ sớm qua thôi, Erin”, cô ta ngâm nga. “Mình hứa.”

Connor đẩy cửa kính và sải bước về phía quầy lễ tân của bệnh viện. Anh phải nỗ lực để kiểm soát cảm giác bế tắc bao trùm khắp toàn thân. Đã nhiều lần anh sẵn sàng chặt đứt tay chân để được ra khỏi chỗ này. Không phải vì nhân viên không tốt. Tất cả bọn họ đều cố hết sức vì anh. A, tốt rồi, kia là Brenda, một trong những người anh quý mến. Một phụ nữ khỏe khoắn ở cái tuổi năm mươi đang ngồi sau quầy, chăm chú nhìn màn hình máy tính qua cặp kính nửa gọng bằng vàng.

“Chào Brenda”, anh nói.

Bà ấy ngây người nhìn anh rồi hai mắt sáng lên. “Connor McCloud! Trời đất, nhìn cậu kìa!” Bà hối hả chạy ra từ sau quầy và vỗ nhẹ vào mặt anh. “Trông cậu rất ổn, cưng à! Cơn gió nào mang cậu tới đây thế? Chỉ tới để chào hỏi thôi à? Tôi sẽ gọi JoAnn và Pat, hai bác sĩ trị liệu của cậu, được chứ?” Bà với tới điện thoại, “Tôi chỉ cần ới họ một câu và…”

“Thực ra, tôi không tới đây để thăm hỏi mọi ngưòi. Tôi đang rất vội.” Anh xin lỗi vì đã cắt ngang bà, nhưng anh quá vội nên không có thì giờ để tán gẫu với nhân viên bệnh viện. “Tôi tới tìm một vài thông tin. Bà chuyển lời chào tới JoAnn và Pat giúp tôi nhé. Tôi sẽ tới thăm họ vào lúc khác. Tôi đang bình phục rất tốt. Những ngày tháng tra tấn đã được đền đáp rồi.”

“Chắc chắn chúng đã qua, cậu bé đẹp trai ạ. Cậu cần biết gì nào?”

“Tôi đang tìm thông tin về một cô y tá làm việc ở đây trong suốt thời gian tôi bị hôn mê”, anh nói. “Cô ta tên là Tonia Vasquez.”

“Hừm. Không có gì ấn tượng, nhưng đây là một bệnh viện lớn. Nói cho cậu nghe. Tôi sẽ gọi Annette. Cô ấy làm quản lý nhân sự ở đây. Có lẽ cô ấy nhận ra cái tên này”. Brenda bấm máy. “Chào Annette, Brenda đây. Đoán xem ai đang đứng trước mặt tôi nào? Còn nhớ Người đẹp ngủ trong rừng chứ?… Phải, bằng xưong bằng thịt. Đẹp trai như mọi khi. Cậu ấy có một câu hỏi cho cô. Cô có thể xuống đây không hay tôi đưa cậu ta lên?… Được… Ừ, kể cho tôi nhé, cưng. Vậy tôi bảo cậu ta lên đó nhé. Cảm ơn rất nhiều.”

Bà cúp máy rồi ra hiệu cho Connor đi về phía dãy thang máy. “Tầng ba, từ thang máy ra rẽ trái, rồi rẽ trái tiếp ở chỗ ngoặt đầu tiên, cậu sẽ tìm thấy cô ấy ở căn phòng lắp kính phía trong.”

”Cảm ơn bà, Brenda”, anh nồng nhiệt nói.

Văn phòng Annette không khó tìm. Anh gõ vào cánh cửa đang mở. Một phụ nữ da đen cao lớn, mỉm cười, vội vã ra chào đón anh. “Chà, này! Connor McCloud! Trông cậu rất tuyệt!”

Anh bắt tay bà ấy, mỉm cười và hỏi han linh tinh hết mức thần kinh của anh có thể xử lý trước khi anh bật ra câu hỏi của mình.

Annette nhíu mày. “Tôi không nhớ có ai tên như thế, nhưng tôi sẽ hỏi Geoffrey. Cậu ấy đang thống kê nhân sự và biết tất tật nhân viên ở đây, thậm chí cả ngày sinh của cô dì chú bác họ nữa.” Bà ấn mạnh vào các phím điện thoại. “Nếu ai có thể biết thì chắc chắn đó là Geoffrey.”

Câu chuyện diễn ra chậm rãi trong khi họ chờ Geoffrey trả lời. Annette cười vui vẻ với anh. “Còn cô bạn gái xinh đẹp của cậu thế nào rồi?”

Anh bị đóng băng, hoàn toàn bất động. “Xin lỗi? Cái gì của tôi cơ?”

Annette ngập ngừng, mắt mở to và cảnh giác với câu nói hớ. “Tôi chỉ đang hỏi về, à… cô bạn gái của cậu.”

“Tôi không có bạn gái. Tôi chắc chắn là không hề có.”

Annette chớ mắt. “Cô ấy đến rất thường xuyên, tôi chỉ nghĩ…”

“Ai tới thăm tôi?”, anh quát to. “Tên cô ấy là gì?”

Nét mặt Annette cứng lại. “Tôi không nhớ tên cô ấy. Và tôi cũng không thích bị hỏi theo cách như vậy.”

Anh thở ra một hơi dài, chậm rãi qua hàm răng nghiến chặt. “Tôi xin lỗi, Annette”, anh thận trọng lên tiếng. “Thứ lỗi cho tôi vì đã to tiếng với bà. Tôi không nên làm vậy. Bà có thể mô tả cô gái đó cho tôi được không, làm ơn?”

Annette đã được xoa dịu, nhưng vẫn còn nghi ngờ. “Cô ấy có mái tóc dài màu nâu cùng nụ cười đáng yêu. Cô ấy luôn luôn mặc vét. Đến vào bữa trưa và đọc sách cho cậu. Cô ấy ký tên vào danh sách hàng ngày. Tôi nghĩ mình có thể tìm vài bàn đăng ký cũ, nếu cậu hiếu kỳ…”

“Làm ơn”, anh nói. “Xin vui lòng, Annette.”

Bà ấy đi vào căn phòng liền kề, vội vã tìm kiếm trong một phút. Bà mang ra hai quyển sổ to bự có ba vòng ghim xoắn rồi ném chúng lên bàn. “Của cậu đây. Vì là khách của tôi.”

Anh lật bừa một quyển. Rồi cái tên thình lình đập vào mắt anh. Erin Riggs.

Anh mở trang khác. Vẫn là cô. Anh lật nhanh sang trang nữa. Lần nào cũng thế, ánh mắt anh rơi ngay vào chữ ký duyên dáng theo lối chữ thảo của cô, như thể nó có nam châm. Erin Riggs, Erin Riggs, Erin Riggs. Trái tim anh phi nước đại. Anh điên cuồng lật nhanh các trang giấy.

Từng ngày chết tiệt.

“Cậu đã tìm được thứ cần tìm chưa?”, Annette hỏi.

Anh ngước lên nhìn bà. Có gì đó trống rỗng và tuyệt vọng trong mắt anh xóa tan đi màn sương kiêu kỳ trên mặt bà, thay vào đó là sự quan tâm cẩn thận. “Vâng”, anh đáp. “Còn hơn cả thứ tôi đang tìm kiếm. “

Một anh chàng mập mạp với trán rộng bước vào phòng giữa một đám mây nồng nặc mùi nước hoa dùng sau khi cạo rầu. “Chào người đẹp! Tôi thấy số của bà trên máy, nhưng dù sao tôi cũng đang đi lên đây, nên tôi nghĩ…”

“Cậu có nhớ Tonia Vasquez không?”, Connor hỏi.

Geoffrey ngây ra nhìn anh. “Anh là ai?”

“Connor là một trong những bệnh nhân cũ của chúng ta”, Annette giải thích. “Cậu ấy đang tìm kiếm một y tá làm việc ở đây khoảng mười sáu tháng trước. Tôi nghĩ cậu nhớ cô ấy. Vì thế mới bấm máy cậu.”

Geoffrey trao đổi nhanh ánh mắt và gật đầu với Annette. “Tonia Vansquez? Phải, tất nhiên tôi nhớ Tonia. Nhưng bà nói là mười sáu tháng à? Chờ một chút. ” Anh ta cúi xuống máy tính. “Tôi có thể đóng các văn bản này và truy cập dữ liệu được không, Annette, ánh sáng của đời tôi?”

“Máy tính của tôi cũng là máy tính của cậu, bánh nướng nhỏ ạ”, bà trả lời.

Geoffrey gõ máy tính với tốc độ chóng mặt, đánh dấu và di chuột. “Đây rồi. Kỳ lạ thật. Trạng thái làm việc vẫn biểu thị là đang làm, nhưng không thể thế được, vì Tonia đã chuyển xuống San Jose hơn ba năm trước. Bà ấy muốn ở gần con gái và cháu ngoại.”

”Cháu ngoại? Không thể nào! Người phụ này mới chỉ ngoài hai mươi thôi!”

Geoffrey lắc đầu. “Chỉ có duy nhất một Tonia Vasquez từng làm việc cho chúng tôi và hơn sáu mươi tuổi. Một phụ nữ đáng yêu. Tình trạng nhân viên lạ quá. Hẳn có lỗi nào đó trong hệ thống. Tôi băn khoăn không biết bà ấy có vẫn nhận được séc thanh toán hay không. Phát khóc nhỉ? Tôi phải xem lại bảng lương và tra ra ngay.”

“Ừm, vâng”, Connor đồng ý.

Không biết bằng cách nào anh có thể xoay xở bắt tay và cảm ơn sự giúp đỡ của họ. Anh chạy hết tốc lực ra hành lang, hai đầu gối lảo đảo. Anh đã thả lưới, nhưng thay vì tóm được những con cá nhanh như tên bắn, anh lại kéo được con quái vật biển đang quằn quại, quẫy đạp tung tóe lên khỏi lòng biển sâu. Và Erin đã chọn Tonia đi cùng cô tới hang ổ của Mueller. Không, hang ổ của Novak. Anh chắc chắn. Không có thời gian hoang phí để nghi ngờ. Cuộc sống của Erin rất mong manh.

Anh chạy qua chiếc thang máy chậm chạp. Anh sẽ thử vận may với thang bộ. Anh móc điện thoại nhưng chẳng có gì trong túi.

Tất nhiên. Anh đã đưa điện thoại cho Erin, cô đã ngắt máy và anh không biết cô đang ở đâu. Thêm lần nữa. Chúa ơi. Như một trò đùa tệ hại.

Có một máy điện thoại tính phí ở cầu thang. Anh móc tiền xu, nhét vào nó bằng đôi tay run rẩy. Anh thử gọi Erin, chết tiệt. Vô ích. Anh là người cuối cùng trên trái đất này cô muốn nói chuyện.

Nhung cô đã đến thăm anh trong suốt thời gian anh hỗn mê. Hàng ngày.

Anh gạt đi. Chuyện đó để sau. Bây giờ không có thời gian để xử lý tiết lộ động trời này. Anh bấm số của Seth.

“Đứa quái quỷ nào thế?”, Seth gắt gỏng.

“Là mình. Nghe này Seth, tôi có chuyện khẩn cấp…”

“Sao điện thoại của cậu tắt máy? Và sao cậu lại gọi cho tôi bằng một số dịch vụ? Tôi không thể tìm cậu theo đường dây dịch vụ được!”

“Tôi không có thời gian, Seth. Nghe đây. Novak chưa chết.”

Seth im lặng một lát. “Ừm… tôi nghe nói chuyện đó được xác nhận rồi mà”, anh thận trọng lên tiếng. “Làm sao cậu khám phá ra?”

“Cô bạn thân thiết nhất của Erin, Tonia, xuất hiện dưới vai trò y tá ở bệnh viện trong thời gian tôi bị hôn mê. Chắc hắn cô ta đã dùng số thẻ nhân viên của một y tá đã nghỉ hưu ba năm trước. Bây giờ tôi đang ở bệnh viện. Tôi vừa phát hiện ra.”

Seth càu nhàu. “Được. Gì cũng được. Tôi chịu. Tôi thà săn đuổi Novak thêm lần nữa còn hơn là để cậu phát điên. Cậu có kế hoạch gì không? “

“Không”, Connor tuyệt vọng. “Tôi không biết cô ấy đang ở đâu. Hôm nay cô ấy đến nhà tên triệu phú sưu tập đồ cổ. Mueller là Novak. Tôi có thể lấy tính mạng ra để cược. Và tôi không có cơ hội để cài máy phát tín hiệu vào đồ đạc của cô ấy.”

“Hả. Chà, tôi cũng có vài tin tức cho cậu đây. Có nhớ lúc cậu bảo tôi đến kiểm tra căn hộ bạn gái cậu chứ?”

“Cô ấy không còn là bạn gái của tôi nữa”, Connor gay gắt.

Một khoảng im lặng tinh tế. “Ừm… tệ thật. Nhưng dù sao thì tôi đã kiểm tra chỗ đó và phát hiện ra vài thứ rất lập dị…”

“Tôi không có thời gian, Seth!”

“Kiên nhẫn đi. Có liên quan đấy.” Giọng nói của Seth trở nên cứng rắn. “Có một máy quay nhỏ phía sau tấm ván ốp tường. Gắn với điều khiển tín hiệu tầm ngắn. Có lẽ cả máy thu và máy phát đều trong cùng tòa nhà. Cài đặt rất thô sơ. Trông như tự làm.”

Connor nuốt xuống khó khản. “Chết tiệt. Kỳ lạ thật. “

“Ồ, thậm chí tôi còn chưa nói đến phần lạ lùng đâu”, Seth nói. “Vê cái máy quay, ừm… cậu không biết gì về nó phải không, Con?”

“Cậu đang nói cái quái gì thế? Sao tôi biết được? Có chuyện gì với cái máy quay chết tiệt đấy? Nói thẳng đi, Seth! “

“Nó là của cậu”, Seth thẳng thừng. “Tôi đã bán nó cho Davy và anh ấy chuyển cho cậu. Nó là một trong những thứ bị ăn trộm từ nhà cậu vài tháng trước. Tôi biết nó là của cậu. Vì tôi đã đánh dấu nó.”

Connor cố dành khoảng trống trong đầu để thu nạp mẩu thông tin này. Nhưng đầu óc anh từ chối tiếp nhận. “Hả?”

“Có chuyện gì cậu không nói với tôi không, Con?”

Chưa bao giờ Connor nghe thấy khía cạnh lạnh lẽo đầy nghi ngờ của Seth, ít nhất thì cũng chưa bao giờ ném thẳng vào mặt anh thế này. Nỗí hoảng sợ trào lên trong anh với suy nghĩ ngay cả Seth cũng bỏ rơi anh.

“Mẹ kiếp, không!” Anh thốt lên. “Tôi không cài thứ đó. Không phải tôi!”

“Tốt.” Sự nhẹ nhõm của Seth có thể thấy rõ. “Tôi có thể đoán được. Giấu máy quay trong phòng ngủ của bạn gái không phải là phong cách của cậu. Tôi cũng vậy. Cậu quá thận trọng và thông minh để làm trò bẩn thỉu này.”

“Cảm ơn vì sự tin tưởng cảm động của cậu”, Connor nói.

“Luôn luôn, anh bạn, luôn luôn. Việc đầu tiên cậu cần làm là bật máy lên để tôi có thể liên lạc được. Nó khiến tôi lo lắng khi nói…”

“Tôi không có điện thoại”, Connor cắt ngang. “Tôi đưa cho Erin rồi.”

“Cậu đưa điện thoại cho Erin?”, Seth chậm rãi lặp lại.

“Ừ! Phải!”, anh gầm lên. “Liệu các cậu có thể thôi tra hỏi tôi về cái điện thoại chết tiệt đó được không?”

“Và bây giờ cô ấy vẫn mang theo nó chứ?”, Seth khăng khăng.

“Làm thế quái nào tôi biết được? Đêm qua cô ấy nhét nó vào túi xách. Tôi đoán là cô ấy mang theo. Nhưng sao?”

Seth bắt đầu cười khanh khách.

“Có gì đáng mừng à?”

“Cậu đã giải quyết toàn bộ vấn đề chỉ bằng một cú hắt hơi đấy”, Seth đáp. “Chúng ta sẽ dùng điện thoại để tìm ra cô ấy.”

Connor siết chặt ống nghe. “Nhắc lại đi.”

“Có một máy phát tín hiệu trong điện thoại của cậu. Nó dùng pin, nên nếu được sạc gần đây thì nó sẽ hoạt động.”

“Cậu cài máy phát vào điện thoại của tôi à? Tại sao?” Anh đòi hỏi.

“Cậu sẽ không bao giờ biết khi nào cần phải tìm bạn bè trong lúc cấp bách”, Seth tự vệ. “Tôi cũng cài vào điện thoại của Davy và Sean, vì thế đừng tự ái. Hơn nữa, cậu luôn trong tâm trạng buồn chán. Tôi chẳng cảm thấy tội lỗi gì hết.”

Connor bắt đầu cười. “Sau khi mọi chuyện xong xuôi tôi sẽ dần cho cậu một trận vì dám cài máy theo dõi vào điện thoại của tôi”, anh cảnh báo.

“Phải, nhưng ngay lúc này, khi tôi còn có ích, cậu lại yêu quý tôi như vàng. Tôi đã nghe giọng điệu này rồi. Tôi sẽ quay về nhà, dùng máy tính để truy tìm. Đến đây và chúng ta sẽ cùng hành động.”

“Gọi cho Sean và Davy giúp tôi nhé”, Connor nói.

“Cẩn thận đấy”, Seth đáp.

Connor lướt như bay xuống hai dãy cầu thang còn lại như thể chân anh đã mọc cánh. Thật thú vị, thật buồn cười, thật tuyệt vời, gã bạn thân đam mê máy móc một cách bệnh hoạn lại nảy ra sáng kiến thông minh là cài một con chip vào điện thoại của anh. Anh chạy lắt léo, xoay tròn tránh băng ca và xe lăn, để lại hàng loạt tiếng quát nạt, bực bội phía sau. Anh chạy nhanh về phía bãi đỗ xe, móc chìa khóa ra.

Cánh cửa con SUV màu xám với kính màu đậu sát con xe của anh bật mở, một gã cao to, trọc lóc, mặc toàn đồ đen chui ra.

Connor nhanh chóng lùi lại, thở dốc. Gã này có hình thù vô cùng gớm ghiếc: Xám xịt, trọc lốc, không lông mày, đôi mắt xanh bắn ra từ cái hố đen ngòm, khuôn mặt méo mó, đầy sẹo. Hàm răng trơ trụi.

Georg Luksch.

Cánh tay Georg vung lên, nhắm bắn. Connor nghe thấy tiếng nổ, cảm nhận cơn đau nhói, cơn giận dữ bất lực. Một mũi phi tiêu thò ra từ ngực anh. Anh cố phản kháng nhưng đã ngã gục xuống mặt nhựa đường.

Bóng tối bao trùm anh. Thế giới tan vào đêm đen vô hình.

“Luôn đúng giờ, như mọi khi”, Tamara lẩm bẩm lúc gặp họ ở cửa. “Còn đây là ai?”

“Tonia Vasquez, bạn tôi”, Erin đáp. “Tonia, đây là Tamara Julian. Mình đã kể về cô ấy với cậu rồi.”

“Xin chào. Bộ trang phục tuyệt vời làm sao”, Tonia trầm trồ.

Tamara nở nụ cười kiêu kỳ. “Cô quá khen.”

Tamara mặc toàn màu đen, áo vét cao cổ đơn giản đi kèm chân váy phồng màu đen bằng vải bóng. Gót đôi bốt hở mũi sáng choang gõ đều đều trên sàn nhà lát bằng gạch họa tiết xoáy tròn đến chóng mặt. Cô ta liếc qua vai. “Tôi thấy nhẹ nhõm vì cô đã đến. Ngài Mueller rất lo lắng sau khi cô bỏ chạy đêm qua. Ông ấy sợ mình đã xúc phạm cô. Chúng tôi không dám chắc là cô sẽ quay lại.”

Tonia ném cho cô cái liếc xéo kỳ lạ. “Bỏ chạy? Là thế nào?”

“Đó là một câu chuyện dài”, Erin cứng nhắc. “Tuy nhiên chẳng liên quan gì đến ngài Mueller cả. Ông ấy không cần lo lắng.”

“Tôi hiểu.” Khuôn mặt Tamara nhợt nhạt, buồn rầu dưới lớp trang điểm hoàn hảo. Đôi mắt ngọc lục bảo của cô ta trông kinh hãi và tăm tối.

Hoặc có thể chỉ là do suy nghĩ ảm đạm của Erin, nhìn đâu cũng thấy toàn điềm gở đáng lo ngại. Nỗi sợ hãi quặn thắt trong bụng cô ngày càng nặng nề. Từng đợt hoảng loạn tưởng như đã được kiểm soát trước đây đang khuấy động trong cô, cô hung hăng trấn áp chúng một cách tàn nhẫn. Cô sẽ hoàn thành công việc, và nhã nhặn kết thúc vấn đề, và đó là tất cả những gì cô đòi hỏi bản thân. Chết một cách chuyên nghiệp hay không, ngay khi giao bản báo cáo, cô sẽ lịch sự từ chối Mueller mãi mãi. Cô sẽ giới thiệu ông ta với những chuyên gia khác, những người sẵn sàng quỳ gối để được tư vấn cho ông ta. Trong lúc đó, cô sẽ làm bài kiểm tra đánh máy, điền vào mẫu W-4(1) cho công việc thư ký và tạm thời làm phụ tá luật sư tập sự. Và dù công việc có giết chết cô thì cô vẫn sẽ rất vui vẻ. A ha. Thật tức cười. Chính mày đã tạo thực tế cho riêng mình đấy, cô thầm nhắc nhở bản thân.

(1) W-4 là một giấy chứng nhận trên đó nhân viên cho phép chủ giữ lại một khoản tiền thuê tạm khấu trừ từ lương của mình.

Trừ phi mày để cho người khác nhào nặn nó. Ý nghĩ này lướt qua tâm trí cô như cái bóng, quá nhanh không thể nắm bắt.

Chúa ơi, cô ghét ngôi nhà này. Dường như nó liên tục rút hết năng lượng của cô, chỉ duy trì ở mức vừa đủ để cảm thấy buồn nôn, choáng váng và quyết tâm để trấn áp nó là chưa đủ. Cô đã lao ra khỏi chỗ này trong cơn hoảng loạn ào ào kéo đến đêm qua, giống như Lọ Lem chạy trốn lúc đồng hồ điểm mười hai giờ. Nhưng bây giờ cô lại ở đây, bước nọ nối tiếp bước kia, mồ hôi lạnh chảy dài xuống bả vai. Cố cư xử như người lớn.

Tamara dừng lại trước cửa phòng khách. Cánh cửa trang trí công phu, nặng nề giống như cái miệng của một sinh vật khổng lồ, đang há ra để nuốt chửng cô. Erin đè nén nỗi sợ hãi trẻ con đang trào dâng, làm cô muốn nôn mửa, nung cháy bụng cô thành thép nóng.

Mueller đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, y hệt ngày hôm qua, điệu bộ quý-tộc-ăn-sâu-vào-đầu, mỉm cười lúc ông ta bước tới chào đón cô. “A, tuyệt vời. Tôi không chắc mình sẽ được gặp lại cô”, ông ta nói. “Tôi rất xin lỗi nếu hôm qua đã làm cô bối rối. Trông cô nhợt nhạt quá.”

“Tôi ổn, cảm ơn.” Nhìn đi? Lịch sự, vui vẻ, chẳng có gì không đúng với bức tranh này cả. Novak đã chết, đang ở thế giới bên kia. Mọi thứ ở đây hoàn toàn bình thường. Mình sẽ không để sự sợ hãi của ai khác kiểm soát mình. Ý nghĩ xẹt qua đầu cô trong chớp mắt. “Tôi rất xin lỗi. Tôi không biết chuyện gì xảy ra với mình nữa.”

Hàm răng trông sắc lẻm khi ông ta mỉm cuời. “Và người đồng hành đáng yêu của cô là ai thế?”

“Tonia Vasquez. Rất vui được gặp ông”, Tonia đáp, khi Erin chần chừ quá lâu. “Hôm nay tôi là cái bóng của Erin. Tôi hy vọng mình không cản trở gì.”

“Không hề. Bất kỳ người bạn nào của cô Riggs đều được chào đón. Không bao giờ cảm thấy đủ khi có quá nhiều phụ nữ xinh đẹp ở cùng một nơi.”

“Còn phụ thuộc vào”, Tonia thích thú nói, “hoàn cảnh”.

Vậy là Tonia đang tán tỉnh ông ta. Tốt. Dù có khiến cô nổi gai ốc, nhưng nếu ông ta chuyển mối quan tâm khỏi nỗi buồn rầu của riêng cô thì cô sẽ phát khóc vì biết ơn. Chuyện này sẽ sớm qua thôi, rồi cô có thể rút lui về hang ổ tồi tàn của mình ở Kinsdale và tự liếm láp vết thương trong bóng tối.

Có lẽ cô đã bất công, nhưng sẽ phải mất một thời gian nữa trước khi cô gọi điện lại cho Tonia. Nếu có.

“Tôi có thể bắt đầu chứ?” Cô cao giọng khiến Tonia và Muller ngừng ngay trò đùa cợt lại, giật mình nhìn cô chằm chằm.

“Tất nhiên”, Mueller ra hiệu về cái bàn nằm xa xa ở cuối phòng.

Mình càng hoàn thành sớm thì càng được rời khỏi nơi địa ngục này sớm. Cô lặp đi lặp lại suy nghĩ này như một câu thần chú.

Ba hiện vật nằm trên mặt bàn gỗ đen bóng. Tập hồ sơ chứng nhận xuất xứ nằm bên cạnh. Cô lôi máy ghi âm ra, dứt khoát tập trung vào công việc. Trưởng thành. Chuyên nghiệp.

Hiện vật đầu tiên là một con dao găm bằng đồng đi kèm vỏ dao. Theo chứng nhận xuất xứ thì nó ra đời trong thời kỳ Đồ sắt, 200 năm trước Công nguyên, được tìm thấy trong lòng một con sông ở Wales những năm 1890. Nhưng lưỡi dao có vẻ còn lâu đời hơn thế. Phần ngăn cách giữa lưỡi và chuôi dao, phần tay cầm và núm tròn ở chuôi được làm bằng những vật liệu hữu cơ đã mục nát, nhưng lưỡi dao hơi hẹp lại ở gần chuôi, thon thon hình lá vẫn rất đẹp. Nó được gia cố bằng những đường lằn, rãnh soi và vết khía mà cô từng nhìn thấy trên rất nhiều thanh kiếm đồng Celtic có từ hơn một ngàn năm trước Công nguyên.

Hiện vật tiếp theo là một bức tượng đá cao bốn mươi sáu phân, của một con thú gớm ghiếc đang giơ vuốt. Những móng vuốt to dày cắm vào trán hai cái đầu bị cắn đứt. Một cánh tay lủng lẳng thò ra từ hàm răng nanh há hốc. Quái vật rồng, rất giống với các bức tượng đá vôi của nền văn hóa Gallo-Roman(2) mà cô từng được nghiên cứu ở Avignon trong năm du học thứ hai tại Pháp và Scotland.

(2) Nền văn hóa Latinh dưới thời đế chế La Mã.

Cô ngần ngừ, bỏ qua nó. Đó là một bức tượng quý hiếm và rất đẹp, nhưng cô quá mệt mỏi để xử lý một con quái vật ăn thịt người khát máu, nghiệp dư nhỉ? Sẽ quay lại nó sau.

Hiện vật thứ ba là một cái bình bằng đồng, được trang trí bằng những đường hoa lá ngoằn ngoèo cùng hình xoắn ốc theo phong cách nửa cuối thời kỳ Đồ sắt. Nó cũng được chạm nổi vài sinh vật thần thoại, nhưng hình ảnh thu hút ánh mắt cô đầu tiên là một cặp rồng.

Đôi mắt hồng ngọc đỏ rực trừng trừng nhìn nhau. Chúng đối xứng với tư thế cân bằng hoàn hảo trong sự thách thức chết chóc vĩnh cửu. Giống chiếc vòng. Cái đuôi uốn lượn quanh co bên dưới chúng, được thiết kế lồng vào các tua xoắn của hoa lá, dây leo phức tạp trang trí quanh thân bình.

Nhận thức chầm chậm len vào óc, cô đau đầu tập trung mọi cố gắng để thừa nhận một cách tỉnh táo. Một câu đố cô không biết mình đang cố giải đã trượt vào đúng vị trí. Chứng nhận xuất xứ trích dẫn cái bình được phát hiện ở gần Salzburg(3) năm 1867 do một người đàn ông thám hiểm và một cuộc khai quật mộ cổ trong thế kỷ XIX, sau đó được bán cho một nhà công nghiệp Áo giàu có trong những năm 1950.

(3) Thủ phủ của miền Tây nước Áo.

Nhưng cái bình này không phải từ Salzburg. Nó xuất xứ từ nghĩa trang Wrothburn. Cả cái vòng xoắn chạm rồng. Và cái vòng cô đã kiểm tra ở Silver Fork nữa.

Cô cảm nhận nó trên làn da mình. Bản năng của cô chưa bao giờ sai. Từng sợi lông trên người cô dựng đứng. Chi tiết không đúng ngày càng sâu hơn, rộng hơn.

Cô buộc phải lên tiếng. “Ngài Muller. Tôi xin lỗi phải nói với ngài chuyện này, nhưng tôi tin rằng những giấy tờ xuất xứ của cái bình này là giả.”

Tiếng rì rầm trò chuyện khe khẽ phía bên kia căn phòng im bặt. “Tôi xin lỗi”, giọng Mueller nhẹ nhàng pha chút bối rối.

“Từ những thiết kế đặc biệt gần như chắc chắn chúng có nguồn gốc từ các gò mộ ở Wrothburn, mà mới chỉ được khám phá ra ba năm trước. Tôi nghi ngờ chiếc vòng xoắn chạm rồng và ít nhất hai trong số những chiếc vòng tôi kiểm tra ở Silver Fork cũng từ Wrothburn. Những cổ vật này đã bị cướp. Chúng thuộc về người dân Scotland.”

Cô không có can đảm nhìn vào mặt ông ta. Nỗi khiếp sợ ghì chặt lấy cơ thể cô. Cô nghe thấy tiếng cườí khùng khục nho nhỏ, khô khốc, như con rắn trườn trên lá khô. Cô biết tiếng cười này. Từ từ quay lại.

Đôi mắt Mueller không còn là màu xanh ánh kim nữa. Thay vào đó là màu trắng và xanh lá cây tách bạch, một màu sắc lạnh lẽo, chết chóc. Ông ta nhấc tay lên, vẫy vẫy ngón trỏ và ngón giữa. Hai tròng kính sát tròng màu xanh đang dính ở đó. “Chúc mừng, Erin.”

“Là ông”, cô lẩm bẩm. “Ông là Novak. Connor đã đúng. “

Nụ cười của hắn rộng mở. “Phải. Anh ta đã đúng. Tội nghiệp Connor điên khùng.”

Cô tự hỏi tại sao ma quỷ lại có thể đội lốt người quá lâu như thế. Rồi cô nhớ đến Tonia với cú sốc tội lỗi và hoảng hốt. Cô đã kéo Tonia tội nghiệp, không mảy may nghi ngờ vào thế giới đau thương này.

Ánh mắt đau khổ của cô bắt gặp ánh mắt Tonia… Trái tim cô ngừng đập.

Tonia đang mỉm cười. Cô ta thò tay vào túi xách hiệu Prada màu trắng, lôi ra khẩu súng lục nhỏ màu bạc của Erin một cách thành thạo. “Tôi rất xin lỗi, Erin. Tôi thật sự thích cô. Cô có vẻ kiêu kỳ lúc tôi gặp cô ở phòng khám, nhưng thực sự thì thông minh hơn tôi tưởng đấy.” Cô ta lắc đầu. “Nhưng vẫn chưa đủ thông minh. “

Cơn phẫn nộ tạm thời xua tan nỗi hoảng sợ. “Cô là đồ khốn dối trá, xấu xa, ghê tởm!”, Erin rít lên.

“Ta rất ấn tượng với cô, cô gái thân mến”, Novak lên tiếng. “Cô đã vượt quá mong ước điên rồ nhất của ta. Không chỉ đưa ra kết luận chuẩn xác trong thời gian kỷ lục, mà phản ứng đầu tiên của cô vẫn tuân theo các quy tắc. Cô đã giành được giải thưởng lớn, Erin. Tamara hãy cho cô ấy thấy phần thưởng đi.”

Lần này không có tia trêu chọc nào long lanh trong mắt Tamara, không có nụ cười trên đôi môi nhợt nhạt. Cô ta mở cửa thư viện. Một gã cao lớn, xám xịt, trọc lóc bước vào, cười nhăn nhở. Erin kêu lên trước khi kịp dừng lại.

Georg. Cô nhận ra gã, cho dù gã đã cạo trọc đầu và gãy hết răng. Một mắt gã biến dạng vì mí mắt sụp xuống. Một bên mép dày bịch, méo mó. Những lằn sẹo đỏ sẫm nổi bật trên gò má xám xịt.

Ánh mắt dâm đãng của gã hau háu lướt khắp người cô. “Chào Erin”, gã nói. “Tôi rất mừng được gặp em. Trông em rất xinh đẹp.”

Cô lùi lại, hông va mạnh vào thành bàn, đau điếng. “Anh đã thực sự ở trong con SUV hôm Chủ nhật vừa rồi phải không?”

Gã ngoác rộng miệng trong nụ cười chiến thắng. “Phải.”

“Sự hữu ích của Georg với ta đã giảm đi rất nhiều bởi trận đòn của người yêu cô”, Novak nói. “Cậu ta đã từng rất đẹp trai, nhớ không? Và nhà tù là nơi quá khốn khổ với Georg. Cậu ta rất giận dữ. Cậu có giận dữ không, Georg?”

“Có.” Bên mắt lành của Georg sáng lên với hận thù cay độc. “Cực kỳ giận dữ.”

“Cậu ta phải chịu đựng tổn thương dây thần kinh vĩnh viễn trên mặt, cô biết đấy”, Novak nói. “Để cảm ơn tất cả cơn đau và sự hy sinh của cậu ta, Georg sẽ trở thành người thực hiện kế hoạch của ta dành cho cô. Cậu ta sống nhờ vào lời hứa này.”

“Không”, Erin thốt lên. Cô rón rén lùi dọc theo chiều dài của bàn. “Không.”

Tonia tặc lưỡi cảnh cáo. “Cấm động đậy.”

”Đó là một kế hoạch hoàn hảo”, Novak tiếp tục. “Cô có thể thấy nhà tù đã phản ánh một chế độ đãi ngộ tuyệt vời. Ta chắc chắn bố cô cũng nhận thấy như thế.”

“Vậy tất cả những chuyện này chỉ để trả thù bố tôi?” Cô hầu như không quan tâm đến câu trả lời của hắn. Cô chỉ đang tuyệt vọng cố tìm cách kéo dài thời gian.

Hắn cười khùng khục. “Không, Erin. Ta sẽ trả thù tất cả mọi người. Tonia, sáng nay cô có làm chính xác như mệnh lệnh không?”

“Có, thưa ngài Mueller.” Cô ta nở nụ cười tự mãn. “Barbara Riggs kích động mạnh. Điện thoại dồn dập về lịch sử bệnh tâm thần của gia đình McCloud, sự hoang tưởng và kế hoạch khủng bố phức tạp của anh ta. Sự theo đuổi ám ảnh, quyến rũ của anh ta với Erin, tôi cũng cho thêm cả hiếp dâm nữa…”

“Lố bịch! Sẽ chẳng ai tin chuyện đó. Mẹ tôi đã thấy tôi cùng anh ấy! Bà cũng nhìn thấy anh ấy…”

“Khi đoạn băng video cuộc hẹn hò đêm qua được tìm thấy trong ngôi nhà của hắn, bà ấy chắc chắn sẽ có cái nhìn khác”, Novak nói. “Hành động của McCloud không thể hoàn hảo hơn nếu ta ra lệnh cho hắn. Ta thích cảnh hắn xé váy và đè nghiến cô xuống bàn.”

Cô bịt chặt đôi môi run rẩy. “Đoạn băng?”

“Thực vậy. Đêm qua cả hai đã làm ta kinh ngạc. Ta không thể tưởng tượng McCloud lại có thể… thô lỗ như thế.”

“Tôi cũng có cuộc trò chuyện với hàng xóm của cô, bà Hathaway hôm nay.” Tonia tỏ ra thích thú. “Bà ta không thể chờ để kể những gì chứng kiến ở cầu thang đêm qua. Thông tin McClous giết chết Billy Vega đã được công bố rộng rãi. Một cuộc săn lùng quy mô lớn đã được tiến hành.”

“Và chúng sẽ tìm ra hắn”, Novak tiếp tục “Chúng cũng sẽ tìm ra cô nữa, nhưng than ôi, đã quá muộn. Để ta kể cho cô kết cục bi thảm nhé, cô gái thân mến. Sau khi McCloud giết chết Billy Vega, tình trạng mất cân bằng thần kinh của hắn leo thang, nhanh chóng hơn bất kỳ ai có thể dự đoán. Do cơn ghen điên cuồng, không có gì phải nghi ngờ. A, tình yêu là một thứ nguy hiểm.”

“Nhưng thật lố bịch! Không ai có thể tin Connor đã giết Billy Vega. Anh ấy chẳng có lý do gì để…”

“Georg không để lại bất kỳ dấu vết nào ở nhà Billy”, Novak tự mãn. “Nhưng đội pháp y đã tìm thấy tóc từ cái lược của McCloud. Cái nạng đẫm máu dưới tầng hầm nhà McCloud. Một dấu hiệu rõ ràng cho thấy hắn ta muốn bị ngăn chặn. Một tiếng kêu cứu từ tiềm thức, nếu cô cũng nghĩ thế. Bọn ta gắn một máy quay của McCloud trong tường nhà cô, bọn ta sử dụng đĩa trắng có đầy dấu vân tay của hắn. Chiếc máy quay được báo cáo mất trộm vài tháng trước, như vậy có nghĩa là hắn đã rình rập cô một thời gian dài. Ta tin chắc cảnh sát sẽ rất thích thú với những tình tiết kịch tính trong chuyện yêu đương của cô. Có khi họ còn tung lên mạng Internet nữa. Cha nào, con nấy.”

“Ôi Chúa ơi”, cô thì thầm.

“Ta đã phải chờ đợi rất lâu để sắp xếp chuyện này xảy ra trong căn hộ tồi tàn của cô”, hắn tiếp tục. “Những kẻ theo dõi cô gần như đã chán nản. Georg, bật màn hình tivi lên, nếu cậu sẵn lòng.”

Cô thậm chí không nhận ra màn hình phẳng rộng lớn gắn trên tường. Hình ảnh vừa xuất hiện trên đó khiến chân cô mềm nhũn như nước.

Connor đang bị bịt mắt và buộc chặt vào bồn góc giường,

“Hắn sẽ sớm tỉnh lại thôi”, Novak hân hoan. “Và màn giải trí thực sự bắt đầu. Hắn sẽ trơ mắt nhìn Georg thực hiện các hành vi khủng khiếp hắn phải chịu trách nhiệm. Rồi hắn sẽ nhận thức được, phát hiện ra mình đã làm gì, và tự tử bằng khẩu súng của bản thân trong nỗi đau đớn cực độ của sợ hãi và tội lỗi. “

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình. Connor có vẻ rất yên lặng và yếu ớt. “Nó sẽ không bao giờ xảy ra”, cô tuyệt vọng lên tiếng. “Đội khám nghiệm…”

“Không, ta hứa, ta đã cân nhắc về mọi thứ. Hắn tỉnh chưa, Tamara?”

Cô ta săm soi màn hình. “Có thể. Rất khó nói.”

“Tamara sẽ đảm bảo thứ chất lỏng chảy ra từ cơ thể bị tàn phá của cô là chính xác về mặt di truyền. Tamara có thể ép một tượng đá chảy máu, đúng không, người đẹp quyến rũ của ta?”

Tamara nở nụ cười tươi tỉnh, trống rỗng. “Ồ vâng, thưa sếp.”

Novak vỗ tay. Lần đầu tiên cô chú ý đến các ngón tay giả. Hắn bắt gặp ánh mắt của cô, giơ tay lên vẫy vẫy. “Cô không bao giờ để ý, Erin. Cô đã quá tin tưởng rằng thế giới sẽ xảy ra theo cách của cô. Bây giờ chúng ta sẽ quan sát Tamara và McCloud qua màn hình. Cô có muốn tham gia không?” Hắn tặng cô nụ cười khích lệ, giống như đang dụ dỗ một đứa trẻ.

“Không”, Erin kêu lên.

“Trẻ con quá”, hắn khiển trách. “Bắt phụ nữ nhà Riggs quan sát người đàn ông của họ cùng với người phụ nữ khác là thú vui của ta.”

“Tivi của mẹ”, cô lẩm bẩm. “Chính là ông.”

“Ồ phải. Ta rất lấy làm tiếc khi McCloud đã chấm dứt nó. Hắn cũng phá hoại kế hoạch của ta dành cho Cindy. Ta đã dự định để mẹ cô phải tự sát, cô biết đấy, và để Cindy trượt dài trong nghiện ngập. Phụ nữ nhà Riggs không thể chọn cho mình một người đàn ông tốt. Nhưng không sao. Cái chết của cô sẽ kết liễu bọn họ nhanh chóng. Tamara, đến lúc rồi. Bắt đầu nào”, hắn ra lệnh.

Tamara rời khỏi phòng. Một sự im lặng ngột ngạt. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào cô, chờ đợi.

“Sẽ không xảy ra”, cô dứt khoát nói. “Connor là một người cao quý, đáng kính. Rất nhiều người biết thế. Nhưng ông chắc chắn không thể hiểu được. Ông chỉ là một thứ kinh tởm, sống nhờ cái chết.”

Georg nhấc đôi găng tay cao su dày từ cái hộp trên bàn, đeo vào tay. Gã nhìn Novak. Novak gật đầu.

Georg túm tóc, tát thẳng vào mặt cô.

Erin quay tròn, đập vào tường, trượt xuống sàn nhà. Máu rỉ ra trên miệng cô. Cô chưa từng bị ai đánh trong suốt cuộc đời. Đầu óc cô quay cuồng với cơn đau và cú sốc, đấu tranh để tự định hướng.

“Georg sẽ phải đeo găng tay, tất nhiên, trước khi chạm vào cô”, Novak nói, như thể chẳng có gì xảy ra. Hắn tiến một bước lại gần và cười khùng khục lúc cô co rúm, lùi lại. “Ồ, ta không định làm cô đau”, hắn trấn an. “Ta sẽ chỉ chứng kiến lần này. Không ai có thể đe dọa nhân dạng mới của ta. Sẽ chỉ có máu, tóc và tinh dịch của Connor được tìm thấy trên cơ thể bị hủy hoại của cô. Da hắn bị mắc trong móng tay cô.”

“Sẽ chẳng ai tin là Connor có thể làm chuyện như thế. Bất kỳ ai quen biết anh ấy”, giọng cô run lên vì giận dữ.

“Không ư? Xem nhé. Hắn được tìm thấy, đã chết với khẩu súng trong miệng, cách không xa thi thể cô. Nửa người để trần, da dẻ trầy xước. Ngay khi đoạn băng làm tình lộ diện, sự việc sẽ kết thúc, cô gái thân mến. Tất cả đều nghĩ hắn đã mất trí. Tất cả mọi người. Ngay cả cô cũng nghĩ thế, nhớ chứ?”

Cô gạt đi cảm giác xấu hổ và tội lỗi bởi lời chọc tức của hắn, nỗ lực đứng lên. “Họ sẽ săn lùng ông”, cô ném từng lời vào mặt hắn. “Mẹ ta biết ta đi cùng… “

“Nhưng cô sẽ không bao giờ thực hiện được, Erin. Tôi đã gọi cho mẹ cô ngay trước khi gọi cho cô.” Giọng Tonia ngân nga, trêu chọc. “Bà Riggs, Erin có tình cờ đang ở chỗ bà không? Tôi có hẹn đi cùng với cô ấy tới nhà Mueller, nhưng cô ấy không có nhà. Lạ thật! Chẳng giống cô ấy chút nào! “

Erin sững sờ, nhìn cô ta chằm chằm. “Cô tàn nhẫn không thể tưởng tượng nổi. “

“Phải. Và bây giờ ta đã chết, sẽ chẳng ai bắt quả tang ta được”, Novak tự mãn. “Ta đã phải lên kế hoạch cho cái chết của chính mình trong nhiều năm, nhưng ta quá gắn bó với hình dáng hào nhoáng của mình. Bản ngã, cô biết đấy. Cô không bao giờ có thể quen với nó.”

“Làm thế nào ông lại biến thành Mueller?”, Erin gặng hỏi.

“Thích thú với cái tôi của ta à? Thật khó để không tự hào ta đã đánh cắp cuộc sống của Claude mười bốn năm trước, không phải là một tội ác ghê gớm như cô nghĩ, vì dù sao ông ta cũng chỉ tồn tại thôi. Ta cần ADN còn sống của ông ta để đổi lấy ADN của ta trong cơ sở dữ liệu, vì thế ta đã dùng thuốc duy trì ông ta trong tình trạng hôn mê. Phần việc cuốí cùng với các bác sĩ phẫu thuật và ta có thể đường hoàng xuất hiện trên thế giới mà không cần lo lắng. Có lẽ cuối cùng ta sẽ tặng khoản tài trợ đó cho Huppert, với điều kiện họ lấy tên cô đặt cho quỹ bảo trợ này. Để tưởng nhớ. Không cảm động sao?”

“Ông là một con quỷ”, cô thốt lên.

Hắn ta tỏ ra bị tổn thương. “Không hề. Ta có một trái tim rất nhạy cảm. Thi thoảng ta vẫn thăm viếng Claude, khi cuộc sống của ta bớt phức tạp hơn. Ta đã cầm tay ông ta, kể cho ông ta nghe những việc làm khác nhau của ta. Họ nói rằng những người hôn mê thường hiểu sâu sắc hơn. Cô cũng biết chuyện này mà. “

Cô nỗ lực để ngồi im tại chỗ. “Ông đã theo dõi tôi từ khi Connor còn nằm trong viện. Mọi lúc.”

“Sự tận tâm của cô đã cho ta một ý tưởng”, Novak đáp. “McCloud lại cho ta ý tưởng khác khi hắn hành hung Georg. Hai người được sinh ra là để hủy hoại nhau. Mẹ cô, hừ, quá dễ dàng. Cindy cũng thế. Giống bố cô. Nhưng cô, Erin. Cô là người quan trọng với cả gia đình. Tư cách đạo đức cùng tính tự kiểm soát. Nỗ lực nghiêm túc.”

Cô rơi vào trạng thái bình tĩnh kỳ lạ. “Vậy chuyện này là để trừng phạt bố vì đã phản bội và anh em McCloud vì đã bắt giữ ông? Chỉ thế thôi à?”

“À phải, anh em McCloud. Cái chết, nỗi ô nhục của Connor sẽ đẩy chúng vào con đường hủy diệt, ta sẽ xử lý chúng khi nào rảnh rỗi. Cả Seth Mackey và vợ hắn nữa, nhưng không cần vội vàng. Tất cả những kẻ dám sỉ nhục ta đều bị trừng phạt. Và sẽ chẳng ai truy lùng ta bởi vì ta đã không còn tồn tại. Ta đã thay hình đổi dạng.”

“Tức là ông chẳng có ân oán gì với cá nhân tôi”, cô kiên trì.

‘’Không”, hắn đáp. “Cô không thể ngăn cản tôi. Đó không phải bản tính của cô.”

“Bản tính của tôi đang thay đổi.” Erin gắng gượng đứng lên trên đôi chân run rẩy, giảm bớt trọng lượng bằng cách dựa vào tường. “Tôi đã buông thả hơn. Tôi bỏ mặc giường chiếu bừa bộn, bát đĩa bẩn không rửa. Mất bình tĩnh. Chửi thề. Thời gian gần đây sức chịu đựng sự hổn loạn của tôi đã tăng nhanh chóng.”

Novak bật cười. “Can đảm đối mặt với cái chết. Gần như khiến tôi thương hại.” Ánh mắt hắn liếc qua Georg. “Gần như.”

Tâm trí Erin sáng suốt kỳ lạ. Novak là hiện thân những cơn ác mộng của cô, chĩa mũi dùi vào những nỗ lực không ngừng nghỉ để kiểm soát thế giới và ngăn chặn tình trạng hỗn loạn của cô. Và tất cả những cố gắng đã dẫn cô thẳng tới đây, trong móng vuốt của con quái vật.

Nỗi sợ hãi sự hỗn loạn đã chế ngự cô suốt đời. Có lẽ cô chỉ còn vài giây để sống nhưng cô sẽ giải thoát mình khỏi nó. Cô sẽ tạo ra thực tại của riêng mình chừng nào cô còn sức mạnh. Cô đứng thẳng người nhất có thể. “Kế hoạch của ông vốn đã có sai lầm”, cô nói.

Novak có vẻ hơi giật mình, như thể có con búp bê nào đó sống dậy, chỉ trích hắn. Hắn lịch sự ra hiệu cho cô giải thích.

“Ông nghiên cứu điểm mạnh và điểm yếu của mọi người nhưng lại quên mất một điều”, cô tiếp tục. “Con người luôn phát triển. Họ sẽ thay đổi. Nhưng với ông, mọi thứ đầu đã chết. Sử dụng những vật vô tri vô giác để di chuyển xung quanh. Bởi vì bên trong ông đã chết, Novak. Đó là lý do tại sao ông căm ghét tất cả chúng tôi đến thế. Nếu là một vị thánh, có lẽ tôi sẽ thương hại ông, nhưng tôi lại không phải. Ông là thứ chết chóc, quằn quại, đáng thuơng.”

Novak chớp mắt. Hắn nhìn Georg. “Tiếp tục đánh cô ta.”

Georg giơ tay lên. Erin co rúm người vào sát bàn, chuẩn bị tinh thần.

Điện bỗng tắt phụt. Hình ảnh Connor trên màn hình co lại thành một đốm sáng rồi biến mất trong màu hình xám trống rỗng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN