Não của Lương Dược như chết lặng, hơi thở của anh đã bao trùm lên cả thân thể cô, vừa mát lạnh vừa nóng rực, từng chỗ đều như đang thiếu đốt làn da lẫn lý trí của cô, khiến cô có một chút hoảng hốt, suýt nữa thì cô còn tưởng mình là Lương Văn, trở về thời gian bị anh chiếm tiện nghi mà chỉ có thể âm thần chịu đựng… khoảng thời gian vô cùng ấm ức.
Không đợi cô phản ứng thì đã cảm nhận trên môi có sự ẩm ướt trượt nhẹ qua.
Anh thậm chí còn dùng lưỡi để liếm!
Cuối cùng Lương Dược cũng bừng tỉnh, vừa định đẩy anh ra thì Sở Trú đã tự động buông tay ra.
Anh vẫn còn ngồi trên ghế, ung dung bình tĩnh, trên mặt vẫn lộ ra sự thản nhiên. Trừ đôi môi vẫn còn hơi hồng thì không còn thấy điều gì khác, giống như người vừa làm những hành động cầm thú kia không phải là anh!
Lương Dược cố gắng trở lại bình thường, hoài nghi nhìn Sở Trú: “Cậu đang dạy học sinh mình như vậy sao? Thầy!”
Cô đang khá căng thẳng.
Sở Trú nhìn cô: “Không phải là học sinh dụ dỗ thầy trước sao?”
Lương Dược cứng họng, một lúc sau mới nói: “Tôi là Lương Dược.”
Sở Trú: “Tôi biết.”
“Là chị của bạn gái cậu đấy!”
“Ừ.”
“Nhưng vừa nãy cậu lại hôn tôi!” Trong đầu Lương Dược giờ rất loạn, không suy nghĩ mà nói: “Chúng ta giờ là đang yêu đương vụng trộm sao?”
Sở Trú dựa người vào bàn, nhìn có vẻ lười biếng. Nghe xong những lời này, anh nhíu mày rồi nói một cách lười biếng: “Nghe cũng khá kích thích đấy, cậu nói vậy thì là vậy đi.”
Cái gì mà cậu nói vậy thì là vậy đi chứ?
Này này! Lời này mà cũng nói ra được sao?
Đây là phát ngôn của mấy tên cặn bã thế kỉ này sao!
Lương Dược cảm giác rằng thế giới quan của cô đã phải chịu sự kích động không hề nhẹ.
Hơn nữa, nhìn thấy dáng vẻ phong lưu như thế này của Sở Trú, thì ra những kẻ cặn bã đều lại có thể nhìn chính trực và ngay thẳng như thế này.
Trong lòng Lương Dược rất phức tạp, nếu như là tên đàn ông khác làm vậy với cô thì cô sớm đã ném tên đó xuống đất rồi.
Nhưng người này là Sở Trú.
Từ lúc đầu, cô đã cảm thấy áy náy với Sở Trú.
Nhưng bạn trai hiện tại của em gái cô là Sở Trú.
Chỉ mới có hai tháng, anh đã sa đọa đến như này rồi sao?
Biểu cảm của Lương Dược trở nên phong phú.
“Cho cậu một phút bình tĩnh lại đấy.” Sở Trú bình tĩnh, ngón tay trắng nõn gõ lên mặt bàn rồi điềm tĩnh nói: “Sau đó kéo ghế tới ngồi cạnh tôi, sức chịu đựng của giáo viên cũng có hạn đấy.”
“…”
Lương Dược im lặng lùi một bước, lại lùi thêm một bước nữa. Sau đó thì chạy đến cửa rồi nói một câu: “Tôi đi vệ sinh một lát!”
Cô chạy đến phòng của Lương Văn: “Em có ở đó không?”
Lương Văn đang làm bài tập, nghe thấy tiếng gọi thì lập tức bị giật mình rồi quay đầu hỏi: “Chị có chuyện gì thế?”
Nói xong cô ấy thấy Lương Dược xông tới, tiếp theo là cổ áo cô ấy bị kéo lên. Lương Dược kích động mà lắc mạnh cô ấy nói: “Em có biết là bạn trai em vừa làm gì với chị không? Hả?”
“Cậu ta lợi dụng danh nghĩa học bù!”
“Cậu ta đã hôn chị! Cậu ta dám hôn chị đấy!”
“Mẹ kiếp, có khác gì cầm thú không chứ!”
Lương Văn bị cô lắc mạnh.
Cô ấy bị chóng mặt, khó khăn nói: “Chị, chị bình tĩnh chút đã, có thể thả em ra được không?”
Lương Dược dừng lại, nhìn vào vẻ mặt cô ấy, yên lặng thả ra và nói: “Sao em lại không tức giận thế?”
Lương Văn cười rồi nói: “Chị à, thật ra chị cũng sớm đoán ra rồi mà. Cần gì phải hỏi em nữa chứ.”
Vẻ mặt Lương Dược lại biến đổi nhưng không nói gì.
Lương Văn thở dài: “Là chúng ta nợ cậu ấy.”
“Chị không hề nợ nần gì cậu ta cả.” Lương Dược khó xử mà phủ nhận: “Là lúc đầu em đòi chị phải theo đuổi cậu ta, đừng có đẩy trách nhiệm qua cho chị rồi bắt chị dọn dẹp chứ!”
Lương Văn nói: “Nhưng người cậu ấy thích không phải em.”
“…”
Lương Dược cắn răng, còn định suy nghĩ cái gì thì đột nhiên có một tiếng nói lạnh lùng phát ra ở sau lưng.
“Cậu đi vệ sinh xong rồi sao?”
Cơ thể Lương Dược cứng lại, từ từ quay đầu. Nhìn thấy bộ mặt của Sở Trú ngoài cửa, anh khoanh tay dựa vào cửa, mặt không cảm xúc nhìn cô.
Đối mặt nhau từ xa.
Lương Dược cũng không biết phải nói sao, trong lòng đoán đã bại lộ là một chuyện nhưng xác nhận thì lại là một chuyện khác.
Sở Trú có khi đã biết được sự thật… Vậy tại sao không tìm cô mà hỏi tội chứ?
Lương Dược có chút bối rối, hoàn toàn không thể biết được Sở Trú đang nghĩ cái gì.
Cô nói với anh một cách khô khan: “À, cũng xong rồi.”
Sở Trú gật đầu: “Cùng tôi quay về thôi.”
Lương Dược bất động, vẻ mặt trông không muốn lắm.
Thấy thế, Sở Trú đi vào nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, dùng lực mà kéo cô di chuyển.
Lương Văn nhìn Lương Dược tuy bĩu môi không vui lắm nhưng cũng không có phản kháng gì, ngoan ngoãn bị anh kéo đi, có loại cảm giác bất lực không cách nào đối phó với anh được.
Tuy rằng chị ấy nói là không nợ cậu ấy, nhưng thật lòng thì vẫn có sự áy náy.
Lương Văn không khỏi suy nghĩ, dù sao thì cô ấy cũng chưa từng thấy chị mình lại nhân nhượng chàng trai nào như vậy.
“Này, cậu buông tay được rồi đấy, tôi không có chạy nữa đâu!” Lương Dược bị Sở Trú kéo đến đau tay, tức giận nói.
Về đến phòng, Sở Trú buông tay cô nói: “Cậu tìm Lương Văn làm gì?”
“Tôi tìm em tôi cũng phải nói cho cậu sao?” Lương Dược trợn mắt: “Hay là cậu sợ tôi tố cáo chuyện đó với bạn gái cậu?”
Sở Trú không có biểu hiện gì: “Tôi chỉ lo là cậu làm ảnh hưởng đến việc học của cô ấy.”
“Hả?”
“Cậu có thể tự hiểu lấy thân phận của người thi được hai trăm điểm như cậu không?” Sở Trú nói: “Bệnh ngu ngốc cũng có thể lây truyền đấy.”
Lương Dược nhẫn nhịn: “Thế sao cậu không bị truyền nhiễm thế?”
Sở Trú lấy một chiếc ghế từ trong phòng ra, thờ ơ trả lời: “Chỉ số thông minh không cùng cấp bậc.”
Lương Dược không thèm chấp anh, nhìn thấy chiếc ghế thì thở dài bất lực rồi ngồi xuống bên cạnh anh, hoàn toàn từ bỏ phản kháng.
Được rồi, là cô nợ anh. Anh nói gì thì là như thế đó.
Cô thật sự không thể nhìn ra Sở Trú muốn gì nữa rồi.
Biết được thân phận của cô, không nói thẳng, cũng không che giấu. Chỉ là cứ đối xử với cô như vậy, thật là khiến người khác khó chịu. Hình như anh muốn dùng những hành động này mà nói cho cô biết rằng cô là của anh, dù có chạy đằng trời cũng không thể thoát. Dù cô có là người hay là quỷ, là chị hay là em…
Khoan đã, chẳng lẽ anh vẫn còn xem cô là bạn gái chứ?
Vẻ mặt Lương Dược thay đổi. Nói mới nhớ, bọn họ cũng chưa có chính thức chia tay gì cả.
Cho dù cô có nghĩ thêm nữa, việc học bù này chắc chắn không thoát nổi rồi.
Sở Trú mở trang đầu tiên của quyển sách toán ra rồi hỏi cô: “Cậu biết số hữu tỉ là gì không?”
Lương Dược suy nghĩ: “Hình như là có nghe qua ở đâu đó rồi.”
“…”
Sở Trú nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô thì thở dài. Anh cầm tờ giấy nháp qua rồi viết cho cô từ phần đầu tiên của bài đầu tiên lớp 10 cho cô, hoàn toàn là bắt đầu lại từ đầu.
Lương Dược ngoan ngoãn nghe anh giảng. Tuy là đã an phận, nhưng còn đang ngồi suy nghĩ lan man, ánh mắt vô thức nhìn bàn tay đang cầm bút của chàng trai kia.
Bàn tay của anh rất đẹp, vừa sạch sẽ lại trắng, lúc cầm bút ngón trỏ và ngón cái cong nhẹ, thấy được đường gân xanh mỏng, nhìn rất mạnh mẽ, thậm chí từng chữ viết ra cũng đẹp như in. Lương Dược nhìn lại nét chữ như gà bới của mình thì lập tức im lặng.
Không có so sánh thì sẽ không có đau thương.
Không nói đến chuyện khác, ngoại hình của Sở Trú cũng không tệ, cao ráo đẹp trai, vừa có tiền, học hành cũng không tệ, đáp ứng đầy đủ hình mẫu trong tưởng tượng của các thiếu nữ.
Cô đột nhiên có suy nghĩ, có người bạn trai như vậy cũng không tồi. Cô thật ra cũng có chút thích anh, hay là… thử nhỉ?
Nhưng cứ mỗi lần có suy nghĩ này đều bị anh cầm bút đánh lên đầu cô: “Đừng có ngơ ra nữa, tập trung nghe giảng này.”
Giọng nói trầm thấp, có chút nghiêm túc, y hệt như giáo viên chủ nhiệm của bọn họ vậy.
“…”
Lương Dược bị anh đánh bay những một chút tình cũ cuối cùng. Anh lại không phải không biết cô rất ghét đọc sách, mỗi ngày đều bắt cô học này học kia, vậy có thể làm bạn trai cô được sao? Còn quản nghiêm khắc hơn cả trường học!
Trước đây cũng thế, ngoài việc ôm ôm ấp ấp cô ra thì là học học học. Thích cô thì có thể thích từ những sở thích của cô không hả!
Gương mặt Lương Dược kiên định, hoàn hồn trở lại. Nếu như không nhanh chóng học hành, tương lai nhất định sẽ là một cảnh u ám!
Cô bây giờ không nghĩ mấy chuyện đó nữa, chấn chỉnh lại suy nghĩ, bắt đầu nghe lời giảng của anh. Cố gắng nhanh chóng thi được hơn 400 điểm rồi tống cổ vị Đại Phật này ra ngoài.
Nếu anh giả vờ không nhận ra thì cô cũng giả vờ như không biết.
Tới đây! Tổn thương nhau đi!
Sở Trú cảm nhận được cô đang nghiêm túc, còn chủ động hỏi nữa. Bất chợt nhìn cô một chút, cũng không nói gì rồi tiếp tục giảng cho cô theo như tiết tấu ban đầu.
Nhanh chóng đã trôi qua một tiếng đồng hồ.
Có thể là do Sở Trú giảng hay quá, Lương Dược cũng không còn thấy học hành nặng nhọc nữa. Cô có cảm giác như đã tỉnh ngộ, nhưng vẫn khá mệt.
“Chúng ta nghỉ tí đi.” Cô nằm gục trên bàn, nhìn Sở Trú nói: “Tôi mệt lắm rồi đó.”
Sở Trú nhìn thời gian, gật đầu: “Nghỉ ngơi 10 phút.”
“Yeah!” Lương Dược nằm xuống giường nghịch điện thoại. Bộ đồ của cô đang mặc có hơi rộng, nên cử động một cái đã thấy vòng eo mảnh khảnh lộ ra ngoài.
Sở Trú nhìn thấy phần da trắng đó, có chút không được tự nhiên mà rời mắt đi, nhẹ nhàng ho một tiếng.
Lương Dược hoàn toàn không biết rằng bản thân đang lộ hàng, nằm ở trên giường đung đưa đôi chân trắng nõn kia rồi gào thét với Vương Cẩn Cẩn: “Tớ muốn chết quá!”
Vương Cẩn Cẩn: “Sao thế?”
Lương Dược than vãn: “Cậu biết bây giờ ai đang ở cạnh tớ không?”
Vương Cần Cần trả lời ngay: “Em rể sao?”
“!” Lương Dược: “Sao cậu biết?”
Vương Cẩn Cẩn: “Hôm đó cậu uống say, cậu ta đưa cậu về nhà thì tớ đã biết cậu ta có ý đồ bất chính với cậu rồi.”
Lương Dược: “…Cậu ta đưa tớ về?”
“Đúng rồi, cậu không biết sao?”
“…”
Cô lại là người biết cuối cùng.
Lương Dược không khỏi nghĩ tới mấy giấc mộng xuân khi say đó, mấy cái chuyện đáng xấu hổ kia… chẳng lẽ là thật sao?
Lương Dược nhớ lại chi tiết rồi xấu hổ vùi mặt vào gối, nếu như bị ép thì không sao, nhưng cô chủ động! Cô đã chủ động!
Điều khủng khiếp hơn là đương sự còn ở bên cạnh, đang đếm thời gian bằng đồng hồ bấm giờ.
“Được rồi, 10 phút rồi. Ngồi dậy đi.”
Giọng nói chàng trai thì thầm chầm chậm, giống hệt như tiếng thì thầm của ma quỷ.
“Không được!” Lương Dược không nhìn anh, đôi mắt cố ý dán chặt vào điện thoại: “Thân thể của tôi đột nhiên thấy không thoải mái, cậu về đi.”
Sở Trú nheo mắt: “Tôi nói lại lần nữa, ngồi dậy đi.”
“Không được.” Lương Dược rất bướng bỉnh, không thèm nhìn mặt anh.
Sở Trú: “Cậu muốn phụ đạo trên giường phải không?”
“Cái gì…” Lương Dược quay đầu nhìn anh, thấy anh đang bắt đầu tháo nút áo sơ mi ra, động tác vô cùng uyển chuyển.
“Cậu, cậu cậu cởi đồ ra làm gì?” Lương Dược bị dọa hết hồn, lập tức lấy tay che mặt nhưng để hở một ngón tay để nhìn trộm.
Cũng may là bên trong Sở Trú còn mặc chiếc áo trắng nữa, không lộ bất cứ thứ gì ra ngoài.
Lương Dược không biết là nên tiếc hay nên vui, cô bỏ tay xuống. Sở Trú quay đầu nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Cậu nói thử xem?”
Lương Dược không kịp phản ứng được đó là ý gì thì thấy anh đã chống đầu gối lên giường, sau đó bò lên giường.
Lương Dược giật mình, đang muốn chạy trốn thì bị Sở Trú bắt lấy tay, dùng lực mà kéo xuống.
Cô cảm thấy có một lực mạnh đè tới, sau đó đầu đập mạnh xuống giường, cơn đau khiến cô cau mày, đôi mắt đen ánh lên sự giận dữ.
Sở Trú đè lên người cô, hai tay ấn chặt hai tay của cô, đặt đầu gối lên chân cô.
Một tư thế đặc biệt nguy hiểm.
Lương Dược tức giận đến mức toàn thân run rẩy, giãy dụa nhưng vẫn không thoát được.
“Sở Trú, cậu lại phát điên gì đấy?” Cô nghiến răng.
Ánh mắt Sở Trú nặng nề nhìn cô gái ở dưới thân, tuy rằng cô có chút hoảng hốt, nhưng lại không hề sợ hãi, giống là như biết rằng anh sẽ không làm gì cô.
Cô từ trước đến nay đều chưa từng sợ hãi.
“Tôi nói rồi, sức chịu đựng của giáo viên cũng có hạn.”
Sở Trú cúi đầu xuống, hôn lên mắt của cô, nụ hôn ướt nóng dần đi xuống, anh trầm giọng nói: “Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi.”
Lương Dược nổi da gà, muốn nói gì đó nhưng miệng đã bị chặn lại.
Khốn kiếp, thế mà lại lại lại dám hôn lên môi cô!
Lương Dược trợn to mắt, tay chân vùng vẫy liên tục nhưng đều không có tác dụng.
Khốn kiếp…
Lương Dược nghẹn đến mức đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận, mở miệng muốn cắn anh, nhưng phát hiện rằng kỹ thuật hôn của anh đã cao siêu hơn lúc bình thường, cho dù cô có công kích như thế nào thì anh đều xem như là tán tỉnh, từ đó mà hôn sâu hơn, trong hay ngoài đều không tha.
Cuối cùng Lương Dược mệt rồi, từ bỏ phản kháng, nhắm mắt để anh hôn, vẻ mặt rất bất lực, thật ra cô không hề ghét hôn anh, nhưng thật sự không thể hiểu giờ họ là quan hệ như thế nào.
Cô thừa nhận là có nợ anh, nhưng lại không biết phải trả như thế nào mới đủ…
Chẳng lẽ là phải trả cả đời này sao?
Lúc Lương Dược bị hôn đến thần hồn điên đảo thì trong đầu đột nhiên lại nghĩ đến điều đáng sợ này.
Cũng may là Sở Trú còn biết rằng bọn họ còn phải học bù, hôn chưa bao lâu, khoảng 10 phút thì buông cô ra.
Mặt của cô gái ửng hồng, thở hổn hển, đôi mắt đẫm nước, làn tóc màu nâu của cô đang lòa xòa trên khuôn mặt trắng trẻo kia, đôi môi sưng đỏ, còn có dấu hiệu bị cắn, thật giống như đứa trẻ đáng thương vừa bị phạt xong vậy.
Ánh mắt Sở Trú trầm xuống, anh cúi xuống rồi dụi mũi vào trán cô, khàn giọng hỏi: “Biết lỗi chưa, hả?”
Khuôn mặt Lương Dược đờ đẫn: “Thầy à, thầy thích làm mấy chuyện này với học sinh lắm sao?”
Sở Trú nói: “Tôi chỉ làm như vậy với bạn gái mình thôi.”
Lông mày Lương Dược di chuyển nhẹ, nhìn anh mà không nói gì.
Sở Trú vùi đầu vào cổ cô, hô hấp có hơi nặng nề, nóng đến mức làm da cô phát ngứa, giọng nói của anh khàn khàn, trầm giọng hỏi cô: “Bạn gái của tôi mất tích rồi, tôi tìm cô ấy đã lâu. Cậu có biết cô ấy ở đâu không?”
– —
Lời tác giả:
Lương Dược: Ở cách vách.
Sở Trú: Quả nhiên vẫn chưa dạy dỗ đủ.