Lời vừa ra khỏi miệng thì Lương Dược mới ý thức được bản thân nói cái gì, không khí đọng lại một chút, mấy ngàn người phía dưới đồng loạt ngẩng đầu soàn soạt nhìn cô, ánh mắt sáng rực rỡ, lần đầu tiên Lương Dược cảm thấy có chút không chịu được.
Hiệu trưởng như đang mơ: “Em em em nói cái gì? Lặp lại một lần nữa, hôm đó các em trốn học cùng nhau? Ở cùng nhau làm gì?”
Có thể là trong đó ẩn chứa quá nhiều lượng thông tin, giọng nói của ông ấy đang run rẩy.
Lương Dược biết ông ấy hiểu lầm, lập tức sửa lời: “Em vừa nói giỡn thôi, hôm đó bà dì của em tới thăm nên thân thể không được thoải mái, mới về nhà nghỉ ngơi.”
Hiệu trưởng: “Nếu đã như vậy, sao em không đến phòng y tế xin giấy chứng minh?”
“… Em quên ạ.”
“Vậy sao em có thể rời khỏi trường?”
Lương Dược á khẩu không thể trả lời.
Hiệu trưởng cực kỳ tức giận: “Quả nhiên hôm đó các em ở cùng nhau, mấy cái khác đều là viện cớ!”
Sở Trú: “…”
Lương Dược: “…”
Thật ra Lương Dược rất muốn nói, thầy muốn giáo huấn thì cứ giáo huấn đi, cần gì phải công khai kết tội bọn họ thông qua micro chứ?
Vốn dĩ chỉ là âm thanh vang dội xuyên qua tai, bây giờ cũng đủ để lượn ba vòng trên vùng trời của sân thể dục.
Phía dưới không ai lên tiếng, càng yên lặng hơn so với lúc nãy.
Hiệu trưởng vẫn chưa có ý định buông tha cho họ, lại chuyển micro cho Sở Trú: “Sở Trú, em nói đi, hôm đó các em ở cùng nhau làm gì?”
Rõ ràng Sở Trú không muốn trả lời những vấn đề ngu ngốc này, uể oải đứng đút tay vào túi quần, vẻ mặt hờ hững lãnh đạm, không có ý định mở miệng.
Người quen anh đều biết anh không thích nói chuyện, đây là tính cách của anh, nhưng ở trong mắt hiệu trưởng thì đây chính là ngầm thừa nhận!
Chắc chắn bọn họ đã làm chuyện thay quần áo cho nhau gì đó không thể để người khác biết!
Hiệu trưởng nhìn hai khuôn mặt trẻ trước mắt, nội tâm đang run rẩy.
Sau đó, nghi thức kéo cờ đã trở thành đại hội phê bình Lương Dược và Sở Trú.
Hiệu trưởng có tài ăn nói kinh người, nước bọt bắn như mưa, từ chuyện yêu sớm nói đến chuyện có con trước khi kết hôn, từ chuyện có con trước khi kết hôn nói đến chuyện phạm tội vị thành niên, giáo huấn bọn họ khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Lương Dược và Sở Trú vẫn luôn giữ vẻ mặt chết lặng.
“Đợi lát nữa các em đến văn phòng thầy một chuyến, vấn đề này rất nghiêm trọng, thầy phải liên lạc với người nhà của các em.”
Hiệu trưởng được chủ nhiệm giáo vụ nhắc nhở, nhìn thấy thời gian đã trôi qua hơn phân nửa mới tạm kết thúc, xua xua tay với hai học sinh có trường hợp không tốt: “Hai em đi xuống đi, sau đây bắt đầu phần tuyên dương cho các em học sinh xuất sắc của trường chúng ta, mời các học sinh đạt mười lăm thứ hạng đầu tiên lên sân khấu lãnh thưởng.”
Lương Dược và Sở Trú cũng không nhúc nhích, từ vẻ mặt chết lặng trở thành vẻ mặt không biết nên nói gì.
Hiệu trưởng khó hiểu: “Các em còn đứng đây làm gì, mau đi xuống đi.”
Chủ nhiệm giáo vụ thấy không vừa mắt, ho một tiếng, nói: “Các em ấy cũng ở trong mục tuyên dương.”
Hiệu trưởng: “…” Không cẩn thận quên mất.
Nếu người đã ở trên sân khấu thì tiện thể bắt đầu từ bọn họ luôn, dựa theo quy trình, hiệu trưởng phải khen ngợi họ trước, rồi phát giấy khen, còn phải hỏi phương pháp học tập.
Hiệu trưởng có chút không tự nhiên, vừa mới mắng hai người họ, bây giờ lại khen, vậy không phải là tự vả mặt sao?
Nhưng trước mắt bao nhiêu con người, ông ấy không thể không nở một nụ cười, dùng hai phút để đưa ra một bản thảo tuyên dương trong hai mươi phút, sau đó đưa giấy khen cho Lương Dược, giơ micro hỏi cảm nghĩ của cô.
Lương Dược nói: “Em cảm thấy nếu thời gian khen ngợi dài giống thời gian phê bình thì tốt lắm ạ.”
“…”
Hiệu trưởng chuyển qua hỏi Sở Trú, hy vọng anh có thể tiếp tục duy trì đức tính im lặng là vàng, nhưng lúc nào Sở Trú cũng không nghe theo ý của ông ta.
Sau khi người thiếu niên nhận giấy khen, bình tĩnh nói: “Em có thể đi xuống rồi chứ?”
“…”
Hai người bị mời xuống sân khấu.
*
Chuyện này vẫn chưa xong, đối với việc yêu sớm, trường Nhất Trung nghiêm khắc hơn so với Lương Dược nghĩ, sau khi kết thúc nghi thức kéo cờ, Lương Dược vẫn chưa rời khỏi sân thể dục thì đã bị chủ nhiệm lớp áp giải đến văn phòng của hiệu trưởng.
“Hiệu trưởng cũng vì muốn tốt cho hai em thôi.” Tính tình của chủ nhiệm lớp vẫn xem như là điềm đạm: “Em và Sở Trú là hy vọng của trường, nhà trường gửi gắm kỳ vọng rất lớn vào hai em, cho nên phải xem trọng một chút, thế này, hiệu trưởng nói cái gì thì các em trả lời cái đó, đừng tranh cãi, ông ấy cũng sẽ không làm khó dễ các em.”
“Cảm ơn thầy.” Lương Dược rũ mắt ngoan ngoãn nói.
Ở cửa phòng hiệu trưởng, cô thấy Sở Trú cũng bị một giáo viên dẫn tới.
Chạy trời không khỏi nắng.
Hai người mặt đối mặt, Lương Dược tự biết chuyện này là vì câu nói lỡ lời của mình gây ra, ánh mắt nhìn anh tràn đầy sự….
“Xin lỗi người anh em, tôi sai rồi.”
“Sau này muốn giết muốn chém gì thì tùy cậu xử lý.”
“Ngàn vạn lần xin cậu đừng giảm độ thiện cảm nữa nhé, nó đã ít tới mức đáng thương rồi QAQ.”
Đương nhiên Sở Trú nhìn mà không hiểu được ánh mắt đầy ắp sự ray rứt của cô, căn bản là anh lười phản ứng lại, nhìn cô hai giây thì dời tầm mắt, biểu cảm vẫn bình tĩnh không chút sợ hãi, giống như cho dù xảy ra chuyện gì cũng không thể khiến khuôn mặt của anh biến sắc.
Lương Dược bội phục anh từ tận đáy lòng, từ hôm nay trở đi quyết định gọi anh là anh trai hờ hững.
Hai giáo viên đưa bọn họ tới rồi rời đi.
Họ tiến vào văn phòng, hiệu trưởng giống như ngồi trên ghế rồng kính cẩn chờ đợi bọn họ từ lâu.
“Đến đây.” Ông ấy nhìn thấy họ, lấy điện thoại ra: “Những chuyện nên nói tôi đều đã nói trên sân khấu, bây giờ tôi sẽ nói lại lần nữa với phụ huynh các em, bắt đầu từ Sở Trú đi, đọc số điện thoại phụ huynh của em cho tôi.”
Anh trai hờ hững thản nhiên nói: “Em quên rồi.”
Hiệu trưởng không tin: “Điện thoại của em đâu?”
“Không mang theo.”
“Không nói thì không nói.” Hiệu trưởng hừ một tiếng, lấy xấp văn kiện từ trong ngăn kéo: “Cho rằng tôi không có sao?”
Lương Dược: “…” Vậy thầy tìm chúng em tới đây làm gì?
Cô lén nhìn Sở Trú, bình thường chuyện bị báo phụ huynh là chuyện nghiêm trọng, nhưng trên mặt anh vẫn không có chút biểu cảm gì, dường như chẳng có gì đáng nói.
Nhưng cô rất nhanh đã biết được đáp án, sau khi hiệu trưởng kết nối cuộc gọi, giọng nói trở nên nhã nhặn: “Là mẹ của Sở Trú phải không? Là thế này, tôi muốn nói với cô chuyện của Sở Trú, vừa nãy, tôi phát hiện em ấy có thể đang gặp phải vấn đề yêu sớm…”
“Yêu sớm?” Mẹ Sở gấp gáp hỏi: “Đối phương là nam hay nữ?”
Hiệu trưởng bị làm cho mù mịt: “Là nữ.”
“Thật sao? Vậy mà nó đã yêu sớm với con gái à?” Giọng nói của mẹ Sở đột nhiên cao ngất, tràn ngập sự vui mừng và không dám tin, âm lượng lớn rơi vào tai của từng người ở đây: “Đối phương là ai? Tên là gì? Trời ơi! Tôi phải đích thân tới nhà cô bé ấy hỏi thăm một chút, không được, bây giờ tôi phải qua đó, thầy giúp tôi trông chừng nó một chút, ngàn vạn lần đừng chia rẽ đôi uyên ương! Dọa con dâu tương lai của tôi bỏ chạy tôi sẽ…”
Bà ấy còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị Sở Trú giật lấy.
“Mẹ, đều là hiểu lầm.” Hình như anh có chút bất đắc dĩ, không mặn không nhạt nói: “Chỉ vậy thôi, cúp đây.”
Anh ngắt máy, trả lại điện thoại cho hiệu trưởng, vẻ mặt không chút thay đổi hỏi: “Thầy hài lòng chưa?”
“Ừ…”
Hiệu trưởng lờ mờ gật đầu, chưa từng gặp được ba mẹ nào thế này, là do ông ấy không theo kịp thời đại sao?
Ông ấy uể oải xua tay: “Bỏ đi, các em quay về đi, để tôi yên tĩnh.”
Sở Trú xoay người rời đi.
Lương Dược do dự hai giây rồi cũng rời đi, lễ phép nói tiếng chào tạm biệt, còn thân thiết kéo cửa lại cho ông ấy.
“Sở Trú!”
Cô đuổi theo người thiếu niên đã đi cách cô một khoảng, tò mò hỏi: “Mẹ cậu rất nôn nóng muốn gả cậu sao?”
Nói thật, nghe được cuộc gọi vừa rồi, cô rất kinh ngạc, đây là người mẹ thần tiên nào vậy?
Sở Trú nhàn nhạt liếc cô một cái, mang ý tứ cảnh cáo.
“Khụ, lỡ lời.” Lương Dược nói: “Ý tôi là, mẹ cậu rất nôn nóng tìm đối tượng cho cậu sao?”
Sở Trú không để ý cô, tự mình đi về phía trước.
Lương Dược không cảm nhận được sự lãnh đạm của anh, cười cười đi tới: “Tôi có thể tự tiến cử mình không?”
Cuối cùng Sở Trú cũng dừng bước, đưa mắt nhìn cô, giọng nói hơi trầm xuống: “Có ý gì?”
“Ý là, tôi tới làm bạn gái của cậu.” Lương Dược tạm dừng, chậm rãi thu lại nụ cười trên môi, hết sức nghiêm túc mà chăm chú nhìn anh: “Sở Trú, tôi thích cậu, thích… từ rất lâu rồi.”
Bởi vì trước kia Lương Văn xấu hổ, vẫn chưa từng thổ lộ, cho nên đây xem như là lần đầu tiên của cô, không lòng vòng, chính thức bày tỏ tâm ý cho người con trai mình thích.
Cô gái đứng trong ánh mặt trời sáng sớm, mái tóc đen mềm mại, đôi mắt trong veo, khóe môi cô cong lên, khuôn mặt trắng nõn nà đỏ ửng, hình như rất khó xử, nhưng cho dù là vậy, cô vẫn không hề né tránh ánh mắt, cực kỳ dũng cảm nhìn thẳng vào anh, vô cùng chân thành.
“Tôi thật sự rất thích cậu.”
Sở Trú không lên tiếng, lẳng lặng nhìn cô, không nói gì, cũng… không lập tức rời đi.
*
Bảng xếp lớp học đã được dán lên, buổi chiều sẽ đổi lớp. Từ trước đến nay, Nhất Trung đều dựa vào thành tích để phân lớp, Lương Dược không ngoài dự đoán được phân cùng lớp với Sở Trú, lớp một.
Tô Thiển cũng học chung với cô.
Giữa trưa, sau khi ăn cơm ở căn tin xong, các cô đã nhanh chóng tới lớp mới giành chỗ.
“Cái gì, cậu thổ lộ với Sở Trú rồi?” Tô Thiển khá khiếp sợ: “Cậu ấy nói thế nào?”
“Cậu ta nói.” Lương Dược cắn miếng táo, mệt mỏi dựa vào lưng ghế, nhớ lại cảnh tượng lúc đó, học theo giọng điệu lạnh lùng của Sở Trú nói: “Đừng lãng phí thời gian trên người tôi, tôi không có hứng thú với cậu.”
Đúng là câu trả lời không có gì bất ngờ.
Tô Thiển: “Vậy cậu nói thế nào?”
Lương Dược thoải mái cười: “Tớ nói không sao, tôi có hứng thú với cậu là được rồi.”
Tô Thiển thấy sự ung dung của cô không giống như giả vờ, không khỏi nói: “Văn Văn, gần đây cậu thật sự thay đổi rất nhiều.”
Lương Dược: “Dù sao ai cũng phải học cách trưởng thành mà.”
Tô Thiển: “Nhưng sao tớ cảm thấy cậu càng ngày càng giống chị gái cậu.”
Lương Dược bị sặc miếng táo, thiếu chút nữa đã quên, trước kia, bản thân cô và Tô Thiển đã từng tiếp xúc với nhau.
“Làm gì có chuyện đó.” Lương Dược không được tự nhiên nghiêng đầu, đột nhiên hơi tò mò: “Cậu cảm thấy chị gái tớ là kiểu người thế nào?”
Tô Thiển suy nghĩ một lát: “Không dễ tiếp cận, cảm giác hơi hung dữ.”
A.
Lương Dược lại hỏi: “Vậy cậu cảm thấy tớ hung dữ không?”
“Không có.”
“…”
Lớp học lần lượt có các bạn học cùng lớp bước vào, chỗ ngồi trống dần dần được lấp đầy, phòng học bắt đầu ồn ào. Khi sắp tới mười hai giờ, Lương Dược mới thấy Sở Trú không nhanh không chậm đi tới, phía sau là đám người Triệu Ức Hào.
Trước mắt Triệu Ức Hào sáng ngời: “Oa, lớp học lần này có nhiều gái đẹp quá, lời rồi lời rồi!”
Hạ Vân Đông nở nụ cười xấu xa gật đầu: “Nói đúng đấy.”
“Còn không cảm ơn A Trú.” Tào Bác đá bọn họ một cái: “Nếu không phải cậu ấy ép hai người học, hai cậu có thể vào đây sao?”
Sự xuất hiện của Sở Trú khiến cho cả lớp im lặng, các nữ sinh đều nhìn về phía anh, nhỏ giọng bàn luận hăng hái.
Dường như người thiếu niên không mấy để tâm, tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, xem những người khác thành không khí.
Thật… lạnh lùng.
Lương Dược rũ mắt, nhàn nhạt suy nghĩ.
Cô đã nói rõ như vậy, anh lại không có chút phản ứng nào, nói không có cảm giác là gạt người, lần đầu tiên trong cuộc đời, cô cảm thấy nghi ngờ vẻ đẹp của mình.
Sau khi cả lớp đã đến đông đủ, giáo viên mới chậm rãi bước vào, là một giáo viên nam, anh tuấn, cao ráo, nhìn rất trẻ, dáng vẻ khoảng hơn ba mươi tuổi, làn da được chăm sóc rất tốt.
“Chào các em, tôi tên là Trình Nhất Phàm, là chủ nhiệm lớp mới của các em, các em có thể gọi tôi là thầy Trình. Tổng cộng có năm mươi tám học sinh, mọi người đã đến đủ rồi chứ?” Trình Nhất Phàm đếm đầu người, sau khi xác định không còn thiếu ai mới nói: “Bây giờ mời các em đứng dậy ra ngoài cửa xếp hàng, theo quy tắc cũ của nhà trường, dựa theo thành tích để sắp xếp chỗ ngồi, thứ hạng xếp trước có thể được ưu tiên lựa chọn.”
Mọi người không có ý kiến, giống như đã thành thói quen, nghe lời mà đi ra cửa xếp hàng.
“Tôi sẽ gọi từng người bước vào.” Trình Nhất Phàm cầm phiếu điểm đứng ngay cửa: “Sở Trú.”
Lương Dược nhìn Sở Trú đi vào phòng học, chọn hàng thứ ba, ngồi xuống vị trí bên cạnh dãy giữa.
Trình Nhất Phàm: “Tiếp theo, Tề Phú Lực.”
Từng cái tên được đọc ra, người trong phòng học dần dần nhiều hơn, nhưng lấy Sở Trú làm trung tâm, không ai dám ngồi xung quanh vị trí đó.
Mọi người đều biết, Sở Trú chỉ ngồi với đám Triệu Ức Hào, cho nên tuy đám Triệu Ức Hào có thứ hạng thấp nhưng không ai dám giành chỗ của họ.
Chẳng qua vẫn luôn có người không sợ chết, mười lăm thứ hạng đầu tiên, ngoại trừ Lương Dược, còn có một cô nữ sinh khác tên là Hạ Nhược Tinh, tính cách rất can đảm, lúc thầy giáo gọi tên cô ta, cô ta không chút do dự đi đến hàng thứ ba, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Sở Trú.
Mọi người đều im lặng.
Hạ Nhược Tinh cũng rất nổi tiếng ở trường, thích khoe khoang, thích trưng diện, từng quen rất nhiều bạn trai, nếu không học giỏi đã sớm bị gắn cho cái mác học sinh hư hỏng.
Ai cũng biết rằng bây giờ cô ta một lòng một dạ với Sở Trú.
Sở Trú nhàn nhạt liếc cô ta, không thèm nể mặt, không chút khách khí mà đứng dậy, di chuyển tới bàn cạnh vách tường và ngồi ở vị trí bên ngoài, chắn lối vào, hoàn toàn ngăn chặn khả năng có người ngoài muốn trở thành bạn cùng bàn với anh.
Hạ Nhược Tinh cứng đờ, sắc mặt có chút khó coi.
“Thầy, người đã chọn chỗ rồi vẫn có thể thay đổi sao?”
Một giọng nói đột ngột vang lên, khiến bầu không khí cả lớp trở nên căng thẳng hơn.
Trình Nhất Phàm sửng sốt, nhìn về phía nữ sinh đã lên tiếng, là một cô gái nhỏ có mặt mũi điềm đạm xinh đẹp, trên mặt còn nở một nụ cười tươi tắn.
“Theo lý mà nói thì không thể.” Trình Nhất Phàm dừng một chút, nhìn về phía Sở Trú: “Sở Trú, đây là ngoại lệ, lần sau không được đổi nữa.”
Sở Trú không lên tiếng, con ngươi đen láy nhìn về phía cô gái vừa nói chuyện, hơi nheo mắt lại.
Trình Nhất Phàm: “Tiếp theo tiếp theo, Lương Văn.”
Ông ấy nói xong, phát hiện đây là nữ sinh vừa mới mở miệng, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Lương Dược không nhanh không chậm đi tới chỗ ngồi… trước bàn của Sở Trú.
Khi mọi người vẫn đang tưởng rằng cô muốn ngồi trước Sở Trú thì cô đi vào vị trí bên trong, sau đó xoay người, chống hai tay lên bàn của Sở Trú rồi nhanh nhẹn leo vào.
“…”
“…”
“…”
Cả lớp không một tiếng động.
Lương Dược vào vị trí cùng bàn với Sở Trú, tiện tay nhét ba lô vào trong ngăn bàn, tủm tỉm cười rồi chào hỏi anh.
“Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn nhé, bạn cùng bàn.”