Dưới Cây Anh Đào - Chương 19: Lo lắng âm thầm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Dưới Cây Anh Đào


Chương 19: Lo lắng âm thầm


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tần Thâm chiếm tiện nghi người ta xong, rồi yên lặng ôm Nhan Húc khoảng nửa phút, khi cởi quần áo không hiểu sao yết hầu hắn hơi căng, đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh sau khi khóc của Nhan Húc, vội vàng che dấu ho một tiếng.

Nụ cười ướt nước trên khuôn mặt trắng nuột của Nhan Húc, mang theo dáng vẻ e thẹn rụt rè.

Tần Thâm nắm lấy cằm của cậu, ngón cái cọ sát lên mặt cậu, nắn bop khuôn mặt rạng rỡ của cậu, hỏi: “Vui rồi sao?”

Nước mắt của Nhan Húc đã ngừng chảy, lông mi ẩm ướt uốn cong, “Vâng ạ.” gật đầu.

Tần Thâm không khỏi muốn dùng sức một chút, ấn đầu ngón tay nặn thật mạnh trên khuôn mặt đang tươi cười của cậu, thử xem có thể để lại dấu hay không.

Tần Thâm thả tay xuống, nhéo cánh tay của Nhan Húc kêu cậu đứng dậy, “Để anh đi vắt khăn.”

Nhan Húc không tiếp tục dựa vào Tần Thâm nữa, đi về phía nhà tắm nói nhỏ: “Em sẽ tự làm.”

Trong lúc Nhan Húc rửa mặt, thì Tần Thâm đứng ở ngoài cửa chờ cậu, chân dài vai rộng, sống lưng thẳng tắp như cây tùng, có lẽ do cường độ huấn luyện quá lớn mà người có chút gầy đi, khuôn mặt góc cạnh càng thêm sâu sắc.

Nhan Húc liếc trộm vài lần, đột nhiên đứng thẳng, sốt ruột nói: “Ôi, em không mang gì đến cho anh cả.”

Tần Thâm cầm khăn lông trắng, bọc lấy cái tay đang ướt của cậu: “Có gì cho anh sao?”

Nhan Húc nhăn mặt: “Cách đây không lâu ba em có chuyến công tác ở Chiết Giang, em đã kêu ba em mua đặt sản ở chỗ đó đem về.” Nói xong, cậu lại bổ sung, “Là dùng tiền lương của em để mua quà tặng cho mọi người, nhưng lại không có cơ hội tặng cho anh.”

Nhan Húc ảo não cắn môi dưới mềm mại, Tần Thâm hỏi: “Em mua cái gì?”

Nhan Húc: “Là mấy món ăn bình thường thôi ạ, em sợ anh ở trong trường ăn uống không quen. Em có mua bột củ sen* rất thơm, được làm bằng hạt sen nguyên chất, lúc tứ ca ăn em có ngửi thấy, mùi vị giống cái lần mà anh đã cho em ăn ấy.”

*Bột củ sen: có vị ngọt nhẹ, thơm mịn, là sản phẩm được chế biến từ củ sen nguyên chất, ở dạng bột mịn khô.

Tần Thâm tới nơi này sống đã lâu, cũng không cảm thấy khí hậu không hợp, nhưng nghe Nhan Húc nói như vậy, tim hắn muốn nhũn ra, cách lớp khăn mặt nhéo ngón tay Nhan Húc: “Vậy sao?”

“Dạ.” Nhan Húc đột nhiên rút tay khỏi khăn tắm, sờ lên mặt hắn.

Xúc cảm trong lòng bàn tay cậu vẫn mềm mại như vậy, động tác của Tần Thâm ngừng lại, nghe Nhan Húc nghiêm túc nói: “Chị em cũng không thích đồ ăn trong trường của chị ấy, nhưng chị ấy vẫn có thể ra ngoài ăn, còn anh thì không được như vậy, anh xem, em thấy anh Thâm đã gầy đi không ít rồi này.”

Hôm nay gương mặt của Tần Thâm rất bóng loáng sạch sẽ, không có một cọng râu nào, nhưng lòng bàn tay của Nhan Húc vẫn cảm thấy ngứa ngáy, không dám sờ lâu mà thu tay lại, ngửa mặt cười nói với Tần Thâm: “Để em tới chỗ tứ ca lấy một gói cho anh ăn thử, buổi chiều anh ghé qua nhà em cầm về.”

Tần Thâm gật đầu, đi theo sau cậu, âm thầm so sánh chiều cao chênh lệch giữa hai người, rồi đột nhiên vươn tay kéo Nhan Húc về phía mình.

Nhan Húc: “Anh làm gì vậy?”

“Nhìn thử xem em có cao lên không.” Tần Thâm xoa đầu cậu, sau đó cọ sát lên mặt Nhan Húc, rồi khoác tay lên vai cậu, nửa ôm người ta đi về phía trước.

Có lẽ là do học viên đang xem náo nhiệt sau cửa kính, hoặc là do khí tràng cường đại của Tần Thâm, nên Nhan Húc không khỏi chen chúc nép sát vào người hắn.

Có thể do ảnh hưởng tâm lý, nên mặc dù hắn đã nghĩ đến bộ dạng Nhan Húc sẽ xấu hổ thẹn thùng, nhưng cảm giác bây giờ lại khác xa, Tần Thâm nhịn không được nhìn Nhan Húc đang yên tâm thoải mái dính bên cạnh mình nhiều hơn.

Lúc đứng cạnh Tần Thâm, tiểu sư đệ sẽ trở nên vô cùng xinh đẹp e ấp, khiến cho Dương Mục Tâm cũng phải chăm chú nhìn vài lần.

Tần Thâm nhận thấy Trình Phi Phàm đứng ngay tại văn phòng với vẻ mặt đen sì. Nhan Húc vừa đi lấy bột củ sen, vừa nói: “Phi Phàm có đăng ký khóa học á anh, một tuần hai buổi.”

“Cậu thích học sao?” Tần Thâm dựa lưng vào ghê sô pha, đánh giá Trình Phi Phàm âm u bất định đang đứng đối diện.

Trình Phi Phàm vẫn rất bất mãn với Tần Thâm, nhìn cái kiểu ngồi ngang ngược của hắn, thì cảm thấy khóa đặc huấn của trường hắn không có chút tác dụng nào, lãnh đạm trả lời: “Ừm. Tôi còn tính đăng ký khóa học cho kỳ nghỉ đông, Dương Mục Tâm nói phải hỏi anh trước rồi mới thu tiền của tôi được.”

Đuôi lông mày của Tần Thâm khẽ động.

Chưa gì đã nghĩ xa vậy rồi.

Hắn nói: “Thời gian nghỉ đông rất ngắn, hiệu quả có thể sẽ không tốt, còn phải xem xét có thể mở lớp nghỉ đông hay không đã.”

“Tôi không muốn bị cắt ngang giữa chừng, nếu anh có mở khóa học trong kỳ nghỉ đông thì tôi sẽ đến đăng ký.” Trình Phi Phàm nhìn thoáng qua Dương Mục Tâm, “Vẫn là đối kháng.”

Dương Mục Tâm đứng bên cạnh trợn trắng mắt, trong lòng thầm nói: Tổ tông, ngài tha cho tôi đi.

Tần Thâm trầm tư, không để ý tới tâm lý vội vàng muốn đưa tiền của Trình Phi Phàm, dù sao khi Nhan Húc nghỉ đông khả năng cậu có thể đi làm công không lớn, mà Tần Thâm có thể phải về quê.

“Để tôi suy nghĩ đã, khi nào quyết định thì sẽ báo cho cậu.” Tần Thần liếc nhìn Dương Mịch có khả năng sẽ ở lại đây đón Tết Nguyên Đán, “Nếu mở thì người đối kháng với cậu vẫn là lão tứ.”

Năm mới mà thuê huấn luyện viên khác, sẽ phải trả lương cao hơn bình thường.

Trình Phi Phàm âm thầm nắm tay, rất bình tĩnh gật đầu.

Đúng lúc Nhan Húc bưng chén bột củ sen tỏa hương thơm ngào ngạt tới, vừa quấy thìa vừa nói: “Anh Thâm, anh nếm thử đi.”

Lúc Tần Thâm cầm muỗng, Nhan Húc ngồi bên cạnh chu cái miệng nhỏ nhắn đỏ au giúp hắn thổi nguội. (cute xỉu )

Dương Mục Tâm thấy cậu moe muốn chết, cố gắng kìm nén ý muốn khi dễ cậu, vì đang có Tần Thâm ở đây, còn bên cạnh thì có một Trình Phi Phàm đang bí mật quan sát mình.

Y nói: “Về lớp đi, cậu còn ở đây làm gì?”

Trình Phi Phàm nhìn Tần Thâm, rồi lại nhìn Dương Mục Tâm, mới yên tâm rời đi.

Dương Mục Tâm nghĩ mình ở lại đây cũng chỉ là bóng đèn, nên lặng lẽ đi tới phòng huấn luyện xem xét tình hình.

Lúc đầu Tần Thâm muốn kiểm tra công việc của Nhị Quán trong khoảng thời gian này, rồi bàn bạc với Dương Mục Tâm, Tần Thâm đã ăn xong chén bột củ sen đậm đà, nhìn Nhan Húc đang vẫy đuôi bên cạnh, tâm tư khẽ động, hỏi: “Cuối tuần em đều tới đây phụ giúp tứ ca sao?”

“Em chỉ đến xem, chứ tứ ca đều tự mình làm.” Nhan Húc lại bổ sung, “Em đã đổi cây phát tài mới rồi, nó phát triển rất tốt.”

Tần Thâm nở nụ cười, đặt chén xuống bàn: “Thật ngoan. Hôm nay anh sẽ dẫn em đi chơi, em muốn đi đâu nào?”

Nhan Húc đã nghĩ sẵn nơi muốn đi với Tần Thâm rồi: “Đi công viên Tương Sơn* đi anh, bây giờ lá cây đã gần chuyển đỏ hết rồi, nhìn đẹp lắm!”

*Công viên Tương Sơn: tọa lạc tại số 40 phố Maimai, quận Haidian, Bắc Kinh, nằm ở ngoại ô Tây Bắc Bắc Kinh, có diện tích 188 ha, là một khu vườn thượng uyển mang đậm chất núi rừng.

Hiện tại là thời điểm thích hợp để đến Tương Sơn, có điều đang là cuối tuần nên rất đông người, hai người Tần Thâm đến công viên ngắm lá đỏ, có người đến chỉ để chăm chú xem chim chóc.

Đi lên hơn hai ngàn bậc thang, đứng trên đài quan sát, những chiếc lá phong nhìn cứ như đang bị đốt cháy, ngọn núi đỏ rực một màu, đám đông chen chúc xung quanh, náo nhiệt và ồn ào, ngắm nhìn lá đỏ rực cháy sắc thu, rất tuyệt vời.

Nhan Húc dựa vào lan can, Tần Thâm đứng sau cậu trong biển người, hắn ngắm lá phong đỏ một hồi, rồi chuyển tầm mắt đi.

Trước mặt là tóc mai đen nhánh có hơi ẩm ướt trước thái dương của Nhan Húc, bờ môi cong vểnh có màu sắc rất đẹp, cậu đang cầm điện thoại chăm chú quay về phía xa xa, rồi đột nhiên quay đầu nói với Tần Thâm: “Đây là lần đầu tiên em đến đây, phong cảnh thật đẹp.”

Tần Thâm gật đầu: “Anh nghe nói cặp đôi nào mà đến đây thì đều sẽ chia tay.”

Nhan Húc giật mình trước tin đồn vô căn cứ này, xoay người: “Tại sao?”

Vài cặp đôi xung quanh đang yên lặng nhìn chằm chằm vào họ, thấy là hai cậu trai, ánh mắt bất mãn thay đổi ngay lập tức.

Tin đồn này là do nhóm người Lương Gia Hân nói cho hắn biết trong cuộc gặp lần trước, mấy người bạn của Tần Thần nói nửa đùa nửa thật rằng hãy cùng nhau đi leo núi Tương Sơn, nên hắn mới biết được. Bây giờ cố ý nói như vậy, chỉ là muốn đùa Nhan Húc chút thôi, thấy có người nhìn qua, Tần Thâm hơi ngăn trước người Nhan Húc.

Nhan Húc không nhận ra hai chàng trai mà nói đến chủ đề này sẽ có chút tế nhị, an ủi bản thân: “Không thể tin được, là xạo cả thôi. Ừm, cũng may em với anh không phải là người yêu của nhau.”

Tần Thâm nghĩ có lẽ đã hai tháng không gặp, hắn rất nhớ cậu, nên nói chuyện mới không thèm có giới hạn, bây giờ thấy Nhan Húc nghiêm túc như thế, hắn cảm thấy mình không biết nên làm sao cho phải.

Xung quanh đông đúc, Tần Thâm đành gật đầu: “Anh không tin. Em nghĩ thế nào khi đến đây?”

Nhan Húc ngẩng đầu nhìn hắn, nở nụ cười có ý mời gọi: “Anh tới để đi học, nên em muốn cùng anh ngắm nhìn tất cả những nơi tươi đẹp nhất nơi đây.”

Tần Thần thật ra không phải người đa cảm, thậm chí khi rời khỏi quê hương hắn cũng không cảm thấy buồn, nhưng ngay trong khung cảnh ổn ào bây giờ, nhìn vào đôi mắt sáng ngời trước mặt, hắn lại cảm thấy yên ả và thân thuộc đến lạ.

Khi xuống núi, vẫn còn rất nhiều người, Tần Thâm dắt Nhan Húc đi, chen chúc xuyên qua dòng người đông đúc, Nhan Húc nắm lấy tay hắn, khuôn mặt trắng nõn ửng lên rặng mây hồng, như lá cây thông đỏ rực xung quanh, “Người đông quá à.”

Tay trái Tần Thâm dán vào lòng bàn tay cậu, nắm chặt trên mu bàn tay, “Thật đông. Lần sau lựa lúc ít người hãy đi.”

Nhan Húc cúi đầu mím khóe miệng cười, quên mất đáp lại Tần Thâm.

Bọn họ từ Tương Sơn đi thẳng về nhà Nhan Húc để lấy chút đồ, đúng lúc có bà Nhan ở nhà, biết Tần Thâm mới được nghỉ, cười nhẹ mời hắn ở lại ăn bữa cơm.

Nhan Húc và người mẹ xinh đẹp của cậu rất giống nhau, cậu đứng trước mặt mẹ lắc cánh tay Tần Thâm, giọng điệu mềm mại làm nũng: “Anh Thâm, ở lại nhà em ăn một bữa nha, anh Thâm….” Tần Thâm đối diện với ánh mắt dịu dàng của bà Nhan cảm thấy rất áp lực, hắn gật đầu, không thuận tay xoa tóc của Nhan Húc như bình thường nữa.

Trong nhà có khách, bà Nhan sợ dì giúp việc nấu đồ ăn không đủ, nên kêu Nhan Húc đi mua một ít đồ về.

Lúc hai người trở về, vừa vặn gặp Dương Mục Tâm đưa đồ đệ của mình về nhà.

Thế là bốn người cùng nhau vào nhà Nhan Húc.

Khi Nhan Khả về đến nhà thì thấy trong phòng khách có bốn người đang chơi game.

Tay cầm pk* của Dương Mục Tâm và Trình Phi Phàm khá tốt, hai người ngồi cùng nhau khiến cô phải nhướn mày.

Nhan Húc ngồi dưới đất đảo thìa vui vẻ đút cho Tần Thâm, Tần Thâm nhìn màn hình, khuôn mặt với đường nét rõ ràng in bóng trên TV, nghiêng đầu ăn một muỗng.

Chắc do đã lâu không thấy hai người này dính lấy nhau, nên Nhan Khả cảm thấy hơi kỳ, cô đi tới nói: “Ồ…anh chàng đẹp trai được nghỉ rồi à.”

Cô ngồi cạnh hai người, hỏi: “Sau này cứ cuối tuần là cậu sẽ được nghỉ phải không?”

Ngoại trừ yêu cầu nghiêm ngặt phải quay lại trường học vào cuối tuần, thì bắt đầu từ tuần này, ngày nghỉ và sinh hoạt của Tần Thâm sẽ không khác gì những sinh viên của trường đại học khác.

Nhan Khả nghe xong, liếc mắt nhìn về phía Nhan Húc — quả nhiên, cô thấy cậu vừa ăn sữa lắc socola* vừa cười trộm.

Cô chống cằm, cười tủm tỉm: “Húc Húc à, em đã ăn bao nhiêu đường rồi? Cười ngọt dữ vậy.”

Mỗi khi Nhan Khả gọi Nhan Húc như vậy, cậu luôn có cảm giác như mình là đứa trẻ mẫu giáo, Nhan Húc thật mắc cỡ, con ngươi đen nhánh nhìn Tần Thâm, nở nụ cười e thẹn.

Trong miệng Tần Thâm vẫn còn vị ngọt của sữa lắc, thấy Nhan Khả nói không sai, Nhan Húc thật sự cười quá ngọt.

Dương Mục Tâm bấm tay cầm pk, lau mắt mà nhìn tiểu sư đệ: thật ghê gớm, dám ngang nhiên liếc mắt đưa tình với Tần Thầm.

Trình Phi Phàm xéo mắt nhìn Dương Mục Tâm đang cười như không cười, đuôi mắt như móc câu, bực bội trong lòng: Lại nhìn, lại nhìn!

Bà Nhan đi gọi bọn họ tới ăn cơm, thấy phòng khách ồn ào náo nhiệt, bà mỉm cười vô cùng dịu dàng hiền hoà.

Buổi tối bà Nhan chia sẻ một đoạn video cho Nhan tiên sinh đang đi công tác, bà nói sau này đến cuối tuấn sẽ mời hai người sư huynh của Nhan Húc tới nhà ăn cơm, hai đứa nhỏ sống không gần nhau, thật không dễ dàng.

Hai người đến ăn cơm cùng nhau, sẽ thoải mái hơn.

Cũng được thôi, nhưng mà Nhan tiên sinh thấy Tần Thâm không ổn, trong lòng lo lắng nên cảm thấy thật phiền.

Dù ngày thường hai đứa thường đi chơi chung với nhau, nhưng Nhan tiên sinh vẫn cố gắng sắp xếp công việc để có thể rảnh vào cuối tuần — thuận tiện đưa đón Nhan Húc đi chơi, mà những lúc Tần Thâm tới nhà ăn cơm, ông cũng sẽ cô gắng ở nhà.

Đôi khi ông muốn hỏi thẳng ra, có điều cứ mỗi lần thấy con trai của mình cười dịu dàng thân thiết với Tần Thâm, thì rất tức giận với cái kiểu u mê không tỉnh của cậu.

Đến khi Nhan Húc lên lớp mười một, Nhan tiên sinh đã rầu rĩ về chuyện cho cậu xuất ngoại mấy đêm liền, cuối cùng ông nói với vợ là có thể bắt đầu chuẩn bị giấy tờ được rồi, tới lúc nghỉ hè, ông sẽ đưa Nhan Húc đi phỏng vấn làm visa.

*Lưu ý nhỏ: các chương bạn nhập pass chính ko được thì đương nhiên là phải nhập pass phụ, và gợi ý pass phụ cho chương sau nằm trong chương bạn đang đọc, nhớ nhé 


*Tay cầm pk:

faf1e53bcf7a954712d8a9411a6d7d80

* Sữa lắc socola:

recipe8594-prepare-step3-636415902872487759

faf1e53bcf7a954712d8a9411a6d7d80

recipe8594-prepare-step3-636415902872487759

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN