Dưới Cây Anh Đào - Chương 4: Đánh nhau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
93


Dưới Cây Anh Đào


Chương 4: Đánh nhau


Kỳ nghỉ hè lần này dường như ngắn hơn lần trước, bởi vì Nhan Khả cùng Tần Thâm đều đã lên lớp mười hai.

So với đợt trước ở lại ít hơn mười ngày, Nhan Húc ở đây mỗi ngày đều vô tư cảm thấy không đủ, muốn đem hơn mười ngày bù lại trước khi đi học.

“Bài tập về nhà.”

Nhan Húc hoàn hồn từ trong ba lô lấy ra bài tập hè, một góc cũng không bị gấp khúc, trang giấy trắng tinh, y như mới, lật ra bên trong đều là chữ viết tinh tế sạch đẹp.

Lớp phó học tập kiểm tra từng cuốn một, mỗi cuốn đều rất mới, lúc lật sách còn thoang thoảng mùi vị thơm thơm, chỉ duy nhất cuốn bài tập tiếng anh là bìa bị rách được dán bằng băng dính hình hoa văn, vẽ một nhân vật hoạt hình đáng yêu để che giấu.

“Đây là ai?”

“Mỹ nhân ngư.” Băng dính màu xanh da trời, cậu nhiệt tình giải thích, “Đây là cái đuôi của nó.”

“Là nam hả?”

“Là nam.” Nhan Húc gật đầu, định chuẩn bị giới thiệu tên của nhân ngư, thì lớp phó học tập liền nói: “Mỹ nhân ngư cũng có nam sao? Ôi mẹ ơi, cậu không phải vẽ mình đấy chứ.”

“Không phải.” Nhan Húc thu ngón tay lại, lấy ra cuốn sách khác, cúi đầu xem.

Lớp phó học tập xẹp miệng bỏ đi, đưa lưng về phía cậu làm mặt quỷ, mấy nam sinh phía sau cười hì hì.

“Các cậu đang cười cái gì?” Lớp trưởng và mấy nam sinh cầm cây chổi và đồ lau nhà cho học kỳ mới tiến đến, khó hiểu hỏi.

Lớp phó học tập lấy một cuốn bài tập tiếng anh lật ra nói: “Nhìn xem tiểu mỹ nhân ngư này là ai này.”

Trình Phi Phàm nhìn cuốn sách sạch sẽ như vậy liền đoán được là của ai, lớp phó học tập nói: “Nhan Húc tự vẽ mình, mỹ nhân ngư nam đấy…”

Một cái tay từ bên cạnh đưa qua lấy sách, lớp phó học tập bị giật sách có chút xấu hổ, nhìn Nhan Húc lấy lại cuốn sách bài tập, bất mãn nói: “Cậu làm cái gì, không nộp bài tập sao?”

“Tự tôi nộp.” Nhan Húc dữ dằn trừng người ta, “Nói sau lưng người khác, không có giáo dục không có lễ phép, tôi sẽ mách thầy cô.”

“Cậu là học sinh tiểu học sao, còn đi mách lẻo, tôi chưa nói gì cậu, đây là chỗ ngồi của cậu đấy.”

“Tôi cũng đâu có nói cậu.” Thường xuyên nhìn thấy chị gái mắng chửi người khác, Nhan Húc vì chuyện này, cái miệng nhỏ cũng có thể mắng người, “Có tật giật mình.”

Chung quanh nhiều người như vậy, lớp phó học tập mặt đỏ tía tai, “Ba” một tiếng đập xuống bàn, đi tới phía trước đụng vào vai Nhan Húc: “Nói mày thì sao nào?”

Nhan Húc sức lực không đủ, tức đến đỏ mặt không nói được gì.

Chợt vào lúc này, bên ngoài hành lang truyền tới âm thanh, nữ sinh học khóa sinh lý trở về phòng học, nam sinh hàng sau cũng chậm rãi tản ra, Nhan Húc cầm mấy quyển bài tập rời khỏi phòng học.

Lớp phó học tập vẻ mặt tối tăm: “Cậu ta không phải đi mách lẻo đấy chứ?”

Trình Phi Phàm chỉ huy mấy người đem đồ sinh hoạt để vào góc lớp, nói: “Bớt tranh cãi không được sao.”

“Do cậu ta đáng ghét. Lớp trưởng, giúp chút, giúp tôi cầm qua đi, tôi không muốn gặp phải cậu ta ở phòng giáo viên.”

Trình Phi Phàm ôm một chồng bài tập, ở bên ngoài phòng làm việc nhìn thấy Nhan Húc ngay bồn rửa tay, trên tay và trên mặt cậu ướt đầy nước, khóe mắt hồng hồng, con mắt đen bóng to tròn nhìn thoáng qua Trình Phi Phàm, giống con Khổng Tước nhỏ kiêu ngạo đang nghênh cằm.

Nhan Húc nghênh ngang đi qua rồi lén quay đầu lại, kỳ thật trong lòng cậu có chút khó chịu, Trình Phi Phàm vừa rồi không nói giúp cậu, bộ dạng thật hại người.

Bọn họ ở gần nhà nhau, hồi học nhà trẻ là bạn cùng lớp, nhưng không biết từ lúc nào, Trình Phi Phàm cũng cùng những nam sinh khác bắt đầu xa lánh cậu.

Lúc tan trường, Nhan tiên sinh được nghỉ phép lái xe chở vợ đi đón con trai, nhìn thấy Trình Phi Phàm đeo cặp tính đưa về luôn, thì Nhan Húc lập tức nói: “Con cùng cậu ta đã tuyệt giao rồi.”

“Tuyệt giao thật hả, vì sao vậy con?”

“Cậu ta không chơi với con nữa, cậu ta xem thường người như con.”

Nhan tiên sinh chuẩn bị dẫn dắt từng bước dạy dỗ lại con trai mình nhưng khoan dung hơn liền có chút mất hứng, “Nhìn không ra tư tưởng của Phi Phàm vậy mà không phóng khoáng gì hết.” Sau đó khởi động xe.

Bà Nhan hiểu rõ sờ tóc con trai, đầy mắt đau lòng, Nhan Húc: “Không có chuyện gì đâu mẹ, ba ba nói kết giao bạn bè không cần số nhiều, con không sao đâu.”

Nhan tiên sinh đồng ý: “Nói đúng đó. Húc Húc, con có kết được bạn mới nào ở trường không?”

“Không có bạn mới nào ạ, con đều cùng các bạn nữ chơi đùa, các bạn cùng con quan hệ rất tốt.”

Nhan tiên sinh: “…”

Bà Nhan lập tức nói: “Con gái kỹ tính cẩn thận, lại chăm chỉ học hành, lớp con hạng nhất là mấy bạn nữ phải không?”

“Vâng ạ, con cùng các cô ấy quan hệ tốt lắm đó.” Nhan Húc hướng về phía trước nhìn, an ủi ba ba đang trầm mặc, “Ba ba, con cũng có bạn là nam mà, con có tới hơn mười anh trai đấy. Năm nay nghỉ đông con muốn tới chỗ các anh chơi, có được không ạ?”

“Ừm…”

Bà Nhan nhéo eo chồng, “Lúc này mới khai giảng, con đã nghĩ tới chuyện nghỉ đông, nghỉ đông chị con phải học bù, con không muốn ở nhà với mẹ sao?”

Nhan Húc khó xử nhăn mặt, muốn nói, ba ba ở cùng với mẹ là được mà.

Nhưng nhìn khuôn mặt dịu dàng của mẹ, cậu lại trả lời: “Được ạ, con sẽ ở nhà với mẹ.”

Đáy lòng tiếc nuối lại phải đợi tới một năm mới có thể nhìn thấy mấy người Tần Thâm.

Đáy lòng đồng dạng phức tạp chính là Nhan tiên sinh.

Bởi vì hiệu quả cải tạo cực kỳ bé nhỏ, không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, Nhan tiên sinh thật sự lo lắng về tình hình bây giờ cùng tương lai của con trai, Nhan Húc khỏe mạnh vui vẻ đương nhiên là rất tốt, từ lời thằng bé nói thì chỉ có một số ít thành phần trong trường kỳ thị thì không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng sau này thì sao, ở ngoài xã hội loại người nào cũng có nhiều vô số kể, con của ông lại đơn thuần thiện lương, còn có “Chút” thanh tú, đây không phải rất dễ bị cô lập hay sao?

Nhan tiên sinh trở về cùng vợ bàn bạc, có thể hay không đưa Nhan Húc đi báo danh ban võ thuật.

Ông bị cho là “Tà tâm” Không thay đổi nên bà Nhan lại nhéo eo ông.

Chuyện này cũng không nói nữa.

Nhan Húc tiếp tục ngoan ngoãn đi học, mỗi ngày trên đường về nhà đều cùng cha mẹ nói chuyện trong trường, hầu như là cái gì cũng nói cho bọn họ, nhưng cách đây mấy ngày lúc cậu gọi điện cho bên kia, thì lại ôm điện thoại trốn trong phòng mình, không biết thì thầm nói cái gì.

Nhan tiên sinh hy vọng con trai có thể duy trì tình bạn với người cùng giới tốt đẹp, sau khai giảng một tháng thì mua cho con trai một cái điện thoại, sau đó bị con gái ghen tị bắt tới trung tâm thương mại trả tiền, thuận tiện mua cho vợ hai cái túi xách mới.

Nhan Húc có điện thoại số đầu tiên lưu chính là của Tần Thâm, vuốt mũi gọi điện thoại cho hắn, Tần Thâm không ngờ tới, Nhan Húc chưa kịp nói gì, hắn đã cúp máy.

Lúc Nhan Khả tới gọi cậu ra ăn dưa hấu, thì thấy em trai đang ngồi bên mép giường buồn bã, tưởng cậu ở trường học bị bắt nạt, thần sắc hung dữ hỏi cậu sao vậy.

Nghe cậu giải thích, cậu chỉ muốn cùng hắn nói chuyện một chút, Nhan Húc lắc đầu, “Anh Thâm đã lớp mười hai, bận học hành, để khi khác em nói chuyện với anh ấy cũng được.”

Tính cách Nhan Húc có chút giống con gái, so với Nhan Khả tri kỷ hơn, nhu thuận hơn rất nhiều. Cho nên Nhan Khả rất thương cậu, nhìn cậu nhớ mong một anh trai khác, đáy lòng có chút ghen tị.

Lại nghĩ một chút, một năm mới đi gặp tên kia một lần, đối với chị gái gần nhau hơn mười năm vẫn quan trọng hơn mà.

Thế là cô lập tức bình thường trở lại, ôm khuôn mặt trắng nõn của cậu hôn trái hôn phải một cái, Nhan Húc đã lớn rồi, thấy hơi xấu hổ, chà xát mặt một chút: “Chị, chị lại son môi ạ.”

Nhan Khả cười: “Màu mới mua, đặc biệt nổi bật, cuối tuần chị son cho em.”

“Em không phải con nít, em không son đâu.”

Nhan Khả nhéo mặt em trai, “Môi em đẹp như vậy, son lên…”

“Khụ!” Nhan tiên sinh xuất hiện ở ngoài cửa chắp tay sau lưng liên tục ho khan, trừng mắt nhìn con gái, nghĩ thầm, mình hình như biết nguyên do rồi đây.

Đêm đó, Nhan Khả bị gọi vào thư phòng, ba ba nhắc nhở cô một ngàn lẻ một lần: “Ba đã nói với con bao nhiêu lần, em con nó lớn rồi, đừng coi em nó như con gái mà làm dáng nữa, lần sau mà còn như vậy, ba sẽ tịch thu hết những thứ trên bàn của con đấy biết chưa.”

Nhan Khả gật đầu, trong lòng lại nhàn nhạt xem thường ba ba, nghĩ thầm, em trai mình trắng như vậy, ngũ quan tinh xảo như vậy, chả cần trang điểm, chỉ cần thoa một chút son là đã tuyệt đẹp, thẳng nam như ba có thể nhìn ra được hay sao?

Đấu tranh trong Nhan gia vẫn còn tiếp tục, là nhân vật chính, Nhan Húc ban đêm ngủ không được ngon giấc, luôn luôn nghĩ đến thanh âm lãnh đạm của Tần Thâm lúc tắt điện thoại, mí mắt giật giật, không biết là tốt hay xấu.

Đến trường học, cậu biết được, là điềm xấu.

Nhan Húc rất được nữ sinh trong lớp hoan nghênh, mà đối với nam sinh lại bị xa lánh.

Trong số đó co ủy ban lớp ngay trong đầu học kỳ khai giảng đã có ác cảm với cậu.

Hôm nay bởi vì sắp xếp việc tổng vệ sinh, Nhan Húc được phân vào tổ của mấy bạn nữ, nhìn là biết cố ý.

Cậu tìm lớp phó lao động hỏi tình hình, không được mấy câu, thì đã cãi nhau với bạn nam đứng bên cạnh, “Cậu là nam hay nữ, chính cậu không biết sao còn hỏi?”

“Chúng ta đều biết, nhưng có người mắt mù không biết.”

“Nhan Húc, cậu mỗi lần đều trốn sau lưng các bạn nữ, cậu còn có thể là ai nào?”

“Nhan Húc thì làm sao, chúng ta đều vui lòng, chứ ai như các cậu miệng thối lòng dạ ác độc, rõ là vật họp theo loài mà!”

Nói về độ cãi nhau, tiếng nói chói tai, tư duy nhạy bén thì con gái chiếm ưu đứng nhất, mấy lần giúp Nhan Húc mắng đám con trai kia mất hết mặt mũi.

Chu Văn Cẩm, cũng chính là lớp phó học tập đứng đó, dùng tay chỉ Nhan Húc: “Nhan Húc, tan học mày chờ đó.” Cuối cùng còn thêm một câu, “Có giỏi thì đừng đi mách lại với thầy cô, đừng có lúc nào cũng như con gái.”

Chờ đám con trai tản ra, mấy bạn nữ liền lao nhao nói: “Húc Húc đừng sợ, Chu Văn Cẩm chính là vậy, cậu ta không dám làm gì đâu.”

“Cậu biết vì sao cậu ta tức giận như vậy không? Cậu ta thích Ninh Vi, Ninh Vi là người bên này này.”

“Đừng có nói nhảm! Đánh cậu bây giờ đấy.”

“Là thật! Cậu còn không biết xấu hổ…”

Chủ đề bị lệch đi hướng khác, tất cả mọi người đều coi chuyện vừa rồi không có gì lớn.

Nhan Húc cầm đồ lau nhà ra ban công, có hai tên nam sinh cười xùy một hồi, bất âm bất dương nhắc nhở cậu: “Tan học đừng có về nha.”

Nhan Húc cầm cây lau nhà ướt nhẹp, theo tiếng nước bắt đầu nghĩ, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào mà mình bị nhiều bạn nam xa lánh đến vậy.

Rõ ràng trước đó không có nghiêm trọng như thế.

Mình thế này khiến người khác ghét lắm sao?

Nhan Húc lại nghĩ tới việc Tần Thâm cúp điện thoại, trong lòng càng ủy khuất, nháy mắt mấy cái.

“Này, làm gì thế, đừng có lãng phí nước.”

Nhan Húc vặn vòi nước, đem đồ lau nhà ẩm ướt lấy ra, làm cho người mới tới tránh sang một chút.

Trình Phi Phàm nhìn thấy lông mi thật dài, đen nhánh cong cong của Nhan Húc mang theo hơi nước, muốn hỏi một câu, nhưng lại thôi, rửa tay rồi đi ra khỏi ban công.

Sau khi tan học, hầu như con trai trong lớp đều ở lại — bởi vì mọi người đều ngầm thừa nhận đây là việc liên quan tới danh dự của họ, nếu ai không tham gia, thì không thể cùng chơi với bọn họ nữa.

Mấy bạn nữ thấy đám con trai nghiêm túc như vậy, có người đi tìm giáo viên, nhưng bị cản lại, Chu Văn Cẩm nói: “Đây là chuyện của con trai, con gái không cần quan tâm, Nhan Húc có qua đây không?”

Nhan Húc nhìn đối diện một chút, thấy Trình Phi Phàm cũng ở đây, nói với mấy bạn nữ: “Các cậu về trước đi, tớ không sao đâu, đợi lát nữa mẹ tớ đến đớn tớ.”

Tổng vệ sinh là từ tiết thứ hai buổi chiều bắt đầu, so với bình thường tan học sớm hơn mười phút, hoặc là muộn hơn mười phút, chỉ cần Nhan Húc gọi điện thoại, trong nhà sẽ có người tới đón cậu ngay.

Nhan Húc đi theo một đám nam sinh ra ngoài, mấy bạn nữ không yên lòng cũng theo sau, trùng trùng điệp điệp xuất hiện ở cổng trường.

Một nhóm người đứng trước cổng trường, nhất thời không biết nơi nào mới là chỗ thích hợp để đánh nhau.

Ngay cổng trường? Vậy cũng quá phách lối.

Bọn họ không dám.

Không chờ bọn họ tìm được chỗ, thì bên ngoài cổng trường có một chiếc xe MiniBus ngừng lại, “Ba” một tiếng cửa xe mở ra, đi xuống là bảy tám anh trai cao to cường tráng, đều mặc đồng phục màu đen, cảnh tượng chói sáng, cùng nhau hô: “Tiểu thập hai!” Khiến người người trên đường đều nhìn lại.

Nhan Húc sững sờ, thấy các anh đang cao hứng bừng bừng phất tay với cậu, Sau khi đi qua dòng xe tới chỗ cậu, vẫn giống như lần đó ở trạm xe đón cậu, bao quanh đem cậu ngăn cách với mấy bạn cùng lớp, Tần Thâm đầu đinh khoác tay lên vai cậu, ở trên cao nhìn xuống sắc mặt quỷ dị của mấy thằng nhóc xung quanh, hỏi: “Đây là đi chơi hay là đi đánh nhau?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN