Vào năm thứ hai kết hôn, ánh trăng sáng của chồng tôi từ nước ngoài trở về.
Hôm đó cả tôi và anh cùng đi đón cô ta.
Tôi đã tận mắt nhìn thấy dáng vẻ người trong lòng của anh.
Cô ta có mái tóc dài màu đen, diện cái đầm trắng, thân hình nhỏ nhắn yếu ớt, đôi mắt ngấn nước.
Vừa trông thấy anh, cô ta lao đến nhào vào lòng anh như loài chim di cư vừa quay lại tổ.
“Hạ Xuyên, cuối cùng em cũng gặp lại anh.”
Hạ Xuyên hơi bất ngờ vì bị cô ta ôm lấy, toàn thân anh cứng đờ.
Sau đó anh cũng hoàn hồn, vươn cánh tay, dịu dàng xoa đầu cô ta.
“Được rồi, không sao.”
Còn tôi đứng bên cạnh nhìn hai người họ, dư thừa như kẻ thứ ba.
Tôi do dự một lúc, mới dám tiến lên nắm tay Hạ Xuyên, gượng cười nói: “Được rồi, người cũng đã gặp được, chúng ta mau về thôi.”
Hình như lúc này cô ta mới trông thấy tôi, liền vội vàng rời khỏi vòng tay Hạ Xuyên, mỉm cười chào tôi.
Tuy cô ta đang cười, nhưng trên mặt lại có vẻ kinh ngạc và mất tự nhiên.
“Anh Hạ Xuyên, anh đã kết hôn chưa?”
Hạ Xuyên thấp giọng đáp lại.
Bầu không khí trên đường về nhà của ba người chúng tôi có chút gượng gạo. Nhưng có lẽ người duy nhất cảm thấy xấu hổ, chỉ có tôi mà thôi.
Hạ Oánh chính là ánh trăng sáng và cũng là em gái không cùng huyết thống của Hạ Xuyên.
Tôi biết trong lòng Hạ Xuyên có một ánh trăng sáng, có điều sau khi kết hôn với anh tôi mới phát hiện ra chuyện này.
Hoàn cảnh gia đình Hạ Xuyên có chút phức tạp.
Anh là trẻ mồ côi.
Cha mẹ ruột của anh đã qua đời trong một vụ tai nạn, khi anh mới chín tuổi. Sau đó, bạn của cha anh, cũng là cha của Hạ Oánh đã nhận nuôi anh.
***
Và quá khứ giữa Hạ Xuyên và Hạ Oánh, cuối cùng cũng được hé lộ.
Từ nhỏ Hạ Xuyên được coi một đứa trẻ quái gở bởi anh cứ sống lầm lì, khép kín và ít giao tiếp với những người xung quanh. Có lẽ vì trải qua tuổi thơ bất hạnh, nên anh luôn tỏ ra khó gần.
Còn Hạ Oánh thì ngược lại, cô ta có một tuổi thơ hạnh phúc, được sống trong một gia đình đầm ấm. Vì vậy, Hạ Oánh rất ngây thơ và không bao giờ biết buồn.
Cô ta giống như mặt trời nhỏ từ từ sưởi ấm trái tim giá lạnh của Hạ Xuyên, mang đến cho anh sự ấm áp.
Tất nhiên, Hạ Xuyên chưa bao giờ kể cho tôi chuyện giữa anh và Hạ Oánh, tất cả đều do tôi tự nghĩ ra.
Có điều, khoảnh khắc tôi dẫn Hạ Oánh bước vào căn nhà – mái ấm của chúng tôi suốt ba năm qua, nhìn cái cách cô ta tò mò ngắm nghía xung quanh, thỉnh thoảng chạm vào cái này cái kia. Tôi biết, mình đã đoán đúng.
***
Đến tối, khi lúc tôi đang nấu cơm, Hạ Xuyên có mua một ít khoai sọ.
Anh đã nói: “Hạ Oánh thích ăn món canh sườn khoai sọ nhất.”
Anh bảo tôi làm món canh sườn khoai sọ.
Tôi rũ mắt, im lặng một hồi lâu cũng không đáp lại. Từ trước đến nay, Hạ Xuyên không phải là một người tinh tế.
Tôi quen anh cũng được tám năm. Trong thời gian đó, tôi đã bỏ ra năm năm để theo đuổi anh, và dành thêm ba năm nữa để chung sống với anh. Thật nực cười làm sao!
Đôi khi anh cũng quên mất món yêu thích của tôi.
Nhưng anh lại nhớ rõ món khoái khẩu của Hạ Oánh. Mặc dù cô ta đã xuất ngoại được sáu năm.
Tôi mím môi hỏi lại: “Hạ Xuyên, anh quên rồi sao? Em bị dị ứng với khoai sọ, chỉ cần chạm vào khoai sọ, toàn thân em sẽ nổi mẩn đỏ.”
Anh nghe xong thì ngẩn người, nhanh chóng đẩy tôi ra khỏi bếp.
“Anh xin lỗi, Nghiên Nghiên, trên mâm cơm của chúng ta chưa từng xuất hiện khoai sọ. Anh không biết em bị dị ứng với khoai sọ. Em có thể ra ngoài ngồi không? Tối nay anh sẽ nấu cơm.”
Thật ra, tôi và Hạ Xuyên từng ăn khoai sọ một lần, đó là vào ba năm trước, hôm tôi vừa theo đuổi anh thành công.
Cả ngày hôm đó, người tôi cứ lâng lâng. Đến bữa trưa, anh có gọi một đ ĩa gà khoai sọ.
Tôi không thèm để ý, cứ cắm mặt vào ăn.
Hôm ấy, cũng chính Hạ Xuyên là người đưa tôi đi viện. Có điều, chuyện đó đã xảy ra khá lâu rồi.
Chắc anh cũng không nhớ.
Tôi im lặng gật đầu.
Hạ Oánh đang ngồi trong phòng khách. Tôi không muốn làm bầu không khí trở nên căng thẳng, nên tiếp tục im lặng.
Trong bữa cơm ấy, có lẽ Hạ Xuyên cảm thấy áy náy vì chuyện xảy ra trong bếp, do vậy anh liên tục gắp thức ăn cho tôi.
“Tôm hôm nay ngon lắm.”
Tôi chậm rãi ăn, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hạ Oánh cũng gắp cho tôi một con tôm.
Động tác của Hạ Oánh rất tự nhiên. Cô ta quay sang nhìn Hạ Xuyên, rồi lại nhìn tôi, mỉm cười.
“Đúng đó chị, chị nên ăn nhiều tôm một chút, anh trai em làm tôm là ngon nhất.”
Cảm giác như tôi mới là khách của ngôi nhà này vậy.
***
Hạ Oánh ở lại nhà tôi.
Việc giữ cô ta ở lại nhà chúng tôi, là do Hạ Xuyên đề xuất.
Ba ngày trước, Hạ Xuyên đột nhiên nói với tôi, em gái anh đang ở nước ngoài muốn về nước.
Anh bảo mấy năm sống ở nước ngoài, cô ta đã trải qua rất nhiều khó khăn.
Hạ Oánh chỉ có một thân một mình ở nước ngoài, đã vậy cô ta còn bị bạn trai phản bội. Và được chẩn đoán là mắc bệnh trầm cảm…
Lúc Hạ Xuyên nói đến đây, khóe môi anh mím chặt, ánh mắt anh nặng nề còn mang theo vài phần suy sụp.
Nhìn vào đôi mắt đó, tôi cảm thấy rất đau lòng.
Vì thế, lúc anh nói: “Hạ Oánh trở về nước một mình. Em ấy không muốn về nhà và cũng không muốn để cha mẹ biết. Anh muốn để em ấy ở đây một thời gian”.
Tôi đã không do dự mà đồng ý.
Khi đó, tôi vẫn chưa biết, người mà anh gọi là “em gái” chính là ánh trăng sáng trong lòng anh.
Cho đến khi tận mắt trông thấy gương mặt của Hạ Oánh ở sân bay, tôi mới nhận ra…
Tôi đã từng trông thấy bức ảnh trước đây của cô ta.
Nó nằm ở trang 68 trong cuốn “Vọng Thư Thảo”, đặt trên giá sách của Hạ Xuyên.
Anh đích thân kẹp hình của cô ta vào trong cuốn sách.
Tôi rất ấn tượng về nó, bởi vì trên trang đó anh đã dùng bút viết một câu.
“Nếu như có người hỏi ưu phiền của anh là gì, anh sẽ không dám nói ưu phiền của anh là em.”
Cô ta chính là ánh trăng sáng nhiều năm trong lòng Hạ Xuyên, chưa từng bị lãng quên.
Khi màn đêm buông xuống, tôi mải nghĩ đến chuyện của Hạ Xuyên và Hạ Oánh, nên trằn trọc không ngủ được.
Hạ Xuyên ôm lấy tôi từ phía sau, hơi thở ấm áp của anh phả vào tai tôi.
“Không ngủ được sao?”
Tôi gật đầu thừa nhận.
Đột nhiên trong phòng khách truyền đến tiếng đổ vỡ.
Tôi vừa ra khỏi phòng, đã trông thấy Hạ Oánh đứng trong phòng khách, giữa những mảnh gốm vỡ. Còn cô ta đang yếu ớt rơi lệ, cơ thể khẽ run.