Dưới Mái Ngói Đơn Sơ
Chương 67
“Trúng rồi!” Thấy mũi tên rơi vào bình, Lưu thị là người đầu tiên vỗ tay cười nói: “Đã bảo chuyện này có là gì với phu nhân!”
Thực tình nàng ta cũng thở phào, ai mà chẳng muốn lấy lòng phu nhân Đại đô hộ, nếu không trúng nữa thì khéo nàng ta phải lấy cớ là mang thai khó hoạt động rồi cho qua mất.
Nhưng dù gì cũng là quý nữ trong hoàng tộc, từ nhỏ con cháu quý tộc đã thường xuyên gặp mấy trò vui này, quả nhiên vẫn chơi được.
Phu nhân của đô đốc U Lăng cũng thẳng thắn cười to: “Thì ra là phu nhân giấu nghề, ắt là vì giữ mặt mũi cho chúng tôi rồi.”
Lập tức, các vị phu nhân đô đốc khác cũng luôn miệng tán dương, khen không dứt lời.
Dẫu sao cũng là người phụ nữ tôn quý nhất đất Bắc, dù ném không trúng cũng phải khen hết nấc như Lưu thị, huống hồ bây giờ đã trúng rồi, lại thêm cơ hội để gần gũi.
Tê Trì mỉm cười, liếc nhìn vào trong tối, cố ý nói: “Ta đoán do là đứng đây nên mới ném tốt, vậy thì ném nữa đi.”
Mọi người rối rít đáp được.
Tê Trì lùi ra sau, lại đứng cạnh bình phong, đầu tiên là cố ý nhấc tay lên, tầm mắt của mọi người bị thu hút, bất giác nhìn về phía miệng bình.
Một chớp mắt tiếp theo, cánh tay nàng bị nắm lấy, thân thể người đàn ông phía sau tức khắc áp sát, nhẹ nhàng ném đi.
Các vị phu nhân nhìn miệng bình, tới tấp vỗ tay cười khen.
Quả nhiên lại trúng nữa rồi.
“Không hổ là phu nhân Đại đô hộ!”
“Sau này không dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt phu nhân nữa.”
Ngay sau đó, một mũi tên nữa lại rơi vào miệng bình, lại một tiếng *cạch* giòn giã.
Các vị phu nhân lại khen ngợi tiếp.
“Trúng ba lần liền, phu nhân đúng là quá lợi hại!”
Tiếng tâng bốc thay nhau vang lên.
Tê Trì thấy thế thì thôi ném nữa, nếu ném tiếp, e là sẽ bị các nàng tâng lên trời mất.
Nàng đánh mắt ra hiệu cho Tân Lộ, Tân Lộ lập tức hiểu ý: “Giờ đã không còn sớm nữa, chư vị phu nhân cũng nên tạm nghỉ thôi ạ, thực sự chơi đã lâu rồi.”
“Đúng thế đúng thế, đã làm phiền phu nhân Đại đô hộ rồi, chúng ta nên cáo từ thôi.”
Lời tự trách áy náy luân phiên kéo đến, các vị phu nhân cũng biết mình đã thất lễ, đồng loạt kính cẩn hành lễ.
Tê Trì xoay người lại, đi vào chỗ khuất sau bình phong.
“Ô?” Có người ở sau lưng thốt lên.
Nàng lo bị nhìn thấy nên rảo nhanh bước chân, đi chưa được mấy bước thì cổ tay bị chụp lấy. Trong góc khuất ánh đèn, nàng bị người đàn ông kéo lấy cánh tay, nhanh chóng đi ra ngoài.
Băng qua hành lang, chẳng hề dừng chân, hai cơ thể vẫn áp sát nhau tới tận khi đẩy cửa thư phòng ra đi vào.
Tê Trì dựa lưng vào cánh cửa, hơi thở trở nên dồn dập bởi đi quá nhanh.
Đại đô hộ và phu nhân Đại đô hộ lại chẳng khác gì kẻ gian, nghĩ đến cũng thật buồn cười: “Lấm la lấm lét, cứ như làm chuyện xấu không bằng.”
Phục Đình ôm siết nàng, cũng muốn cười thật, bây giờ mới giống lấm la lấm lét hơn.
Trong thư phòng chỉ châm một ngọn đèn, tranh sáng tranh tối thay nhau. Chàng cụp mắt, dưới ánh đèn tù mù nhìn thấy lồng ngực nàng phập phồng, nắm tay nàng cúi đầu xuống, hơi thở phả vào cổ nàng: “Ừm, còn thế này thì sao?”
Bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện mơ hồ ——
“Đại đô hộ đã hạ quyết tâm rồi.”
Theo sau là tiếng của La Tiểu Nghĩa: “Đương nhiên, tam ca mà còn cần khách khí với Đột Quyết à.”
Có vẻ các vị đô đốc chuẩn bị rời phủ, tiếng nói chuyện xa dần.
“Chàng hạ quyết tâm gì thế?” Tê Trì hổn hển hỏi, cơ thể người đàn ông đè trước người nàng.
Phục Đình đang hôn cổ nàng, môi chuyển qua ma sát tai nàng: “Không cần quan tâm.”
Cổ tê rần, do chàng hôn mạnh quá.
Tim nàng đập nhanh *thình thịch*, bàn tay vô thức bắt lấy thắt lưng chàng, ngón tay khẩy móc xoa nắn nửa vòng tròn.
Chàng vừa tắm xong nên không thắt chặt đai lưng, chỉ gỡ có hai cái là thắt lưng lập tức lỏng ngay.
Phục Đình ngậm dái tai nàng, bỗng dừng lại, tay giữ thắt lưng, lùi ra sau, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào nàng.
Tê Trì vẫn còn thở dốc, nàng nhìn chàng, gương mặt trong ánh đèn ửng đỏ.
Phục Đình nghiến răng, bị quyến rũ bởi ánh mắt nàng thì lại cúi đầu hôn ngấu nghiến, tay xoa lên ngực nàng.
Tê Trì nhũn người trong lòng chàng, lập tức được chàng đỡ lấy, hơi thở dồn dập, sắp đứng không nổi nữa rồi.
Chàng như phát giác ra, thu tay về ôm nàng lùi ra sau, cho đến khi bắp chân va đập mạnh thì mới dừng lại, đã tới cạnh giường rồi.
Tân Lộ ở ngoài bẩm báo: “Bẩm gia chủ, các vị đô đốc đã dẫn phu nhân ra về rồi ạ.”
Nàng hoàn hồn, đáp: “Biết rồi.”
Lập tức đôi môi bị khóa lại.
Phục Đình đã nghe thấy Tân Lộ rời đi.
Khi miệng lưỡi đã tê dại, rốt cuộc Tê Trì cũng tìm được kẽ hở, khẽ đẩy chàng ra: “Chân thiếp mỏi…”
Phục Đình dừng lại.
Cái đẩy này như khiến chàng bừng tỉnh, chàng nhìn xuống người trong lòng, cuối cùng cũng kìm nén không tiếp tục nữa, giơ tay dìu nàng ngồi xuống, “Ngồi đi, đứng nãy giờ rồi.”
Tê Trì ngồi xuống giường, hơi thở gấp gáp, mắt vẫn nhìn chàng.
Phục Đình ngồi xuống, vén váy nàng lên, ấn ngón cái lên bắp chân nàng mấy lần, nói: “Là phương pháp trong quân đội.”
Tê Trì “ừ” một tiếng, chỉ bấm mấy cái mà đã cảm thấy thoải mái hơn rồi. Nàng chuyển mắt nhìn lên đỉnh đầu chàng, búi tóc chàng gọn gàng, dính vài giọt nước sau khi tắm.
Nàng vươn tay rờ lên vành tai chàng, rồi ngón tay xoa lên mái tóc vừa cứng vừa đen của chàng, nghiêng người tới hỏi nhỏ: “Chàng đang kìm nén đấy à?”
Tuy chàng hôn rất mạnh nhưng đã kiềm chế hơn rất nhiều so với lúc trước, nàng có thể cảm nhận được.
Phục Đình liếm răng, bụng nhủ, dễ thấy vậy à?
Chàng ngẩng đầu nhìn nàng chăm chú, ánh mắt lại quét xuống bụng nàng: “Sợ làm đau nàng với con.”
Gương mặt Tê Trì lại dần dần đỏ lựng, nàng chớp mắt, giọng be bé: “Đại phu đã nói rồi, ba tháng đầu và hai tháng cuối là không được, còn lại chỉ cần nhẹ nhàng…”
Mặt nàng đỏ thắm ướt át, thậm chí cảm thấy được ánh mắt Phục Đình nhìn mình tối đi, thế là nhìn đi chỗ khác, nhưng rồi lại nhìn về, ý tứ ra sao không cần nói cũng biết.
Ám chỉ rằng bây giờ có thể.
Tuy là lời riêng tư giữa vợ chồng với nhau, dẫu vậy cũng chẳng tránh được xấu hổ, nàng chậm rãi đứng dậy, cách ra khỏi chàng hai bước: “Thì thiếp chỉ nghe đại phu nói thế thôi.”
Tay bị giữ lấy, Phục Đình đứng dậy, đi tới một bước ngồi xuống giường, giơ tay kéo nàng đến, giọng trầm trầm: “Nàng cũng kìm nén đấy thôi.”
Nàng chớp mắt, khóe mắt cong cong, thấp giọng phủ nhận: “Có đâu.”
Phục Đình kéo tay nàng ấn vào sau thắt lưng, nâng mặt nàng lên quan sát như thể muốn xem nàng có nói láo không.
Tê Trì đúng là nói xạo.
Ở trước mặt, Phục Đình đã rút thắt lưng ra, nhìn nàng chăm chú, nói nhỏ: ngồi lên đi.
Đầu nàng nổ *ầm* một tiếng, toàn thân tức khắc nóng ran.
…
Bóng người chập chờn trong ánh đèn.
Y phục trên người Tê Trì tuột nửa, nàng vịn vai chàng, ngồi trên người chàng.
Hai tay Phục Đình nâng eo nàng lên, gần như không để nàng phải tốn sức. Đã quen với những lần hoan ái mạnh mẽ của chàng, ra vào nhẹ nhàng như thế này thì đúng thật là lần đầu.
Song lại đưa đến cảm nhận khó tả lạ thường, nàng cắn môi rồi buông ra, rồi lại cắn tiếp.
Cuối cùng, nàng phủ phục bên hõm vai chàng, mặc chàng đòi hỏi.
Phục Đình đỡ nàng, chậm rãi di chuyển, hô hấp nặng nề.
Chàng vẫn đang rất kìm nén, vậy nhưng lại không thể ngừng chạm vào nàng, chạm vào rồi vẫn phải kiềm chế, bởi thực sự sợ làm nàng bị thương.
Tê Trì xoa lên lưng chàng, sờ phải vết sẹo trên lưng thì xoa nhẹ.
Lại mơn trớn vết thương dưới cổ chàng đã được nàng chữa khỏi, cả vết thương bị trúng tên vừa gỡ cao dán không lâu, ở đó để lại vết sẹo to chừng đầu móng tay, nàng nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve, tựa như đang thử xem chàng còn đau không.
Bên tai nghe thấy hơi thở của Phục Đình càng thêm nặng nề, thậm chí cả tiếng thở dốc.
Nàng mới biết, thì ra người đàn ông này cũng sẽ khó nhịn tới mức phát ra tiếng.
Nhưng chẳng mấy chốc nàng đã phải nhanh chóng xóa bỏ những suy nghĩ lung tung ấy, dù có dịu dàng mấy thì nàng vẫn không kìm được hé môi thở dốc, ôm siết cổ chàng.
Phục Đình đột ngột xoay mặt lại, ngậm lấy cánh môi nàng.
Lưỡi nàng bị cuốn lấy, cơ thể lên xuống bởi sự điều khiển của tay chàng, đầu óc trở nên quánh đặc.
Chẳng rõ đã bao lâu trôi qua, chàng dừng lại.
Tê Trì tựa hẳn vào lòng chàng, còn đang thở nhẹ.
Phục Đình nâng hông nàng lên, kéo y phục của nàng xuống, miệng dán vào bên tai nàng, bỗng nói: “Ngày mai ta phải khởi hành rồi.”
Cằm nàng gác trên vai chàng, thần hồn vẫn chưa trở về: “Ừm, khởi hành đi đâu?”
“Dẫn quân đến biên giới phòng thủ.”
Cuối cùng nàng cũng nhận ra, nhất thời im lặng.
Thì ra quyết tâm nghe được trước đó là chỉ chuyện này.
***
Lúc bàn bạc với các đô đốc, Phục Đình đã lập kế hoạch xong xuôi.
Vừa họp xong đã vội vã tới tìm nàng cũng là bởi chuyện này.
Sáng sớm hôm sau, chàng dậy rất sớm, ngồi trên giường nhìn Tê Trì.
Đêm qua là chàng ôm nàng về phòng.
Trước khi đi ngủ, nàng có hỏi một câu: Lần này chàng sẽ đi bao lâu?
Chàng trả lời: phải xem Đột Quyết thế nào.
Nàng nghe xong thì nằm nghiêng trên gối, nhìn chàng bảo: xem ra là sẽ rất lâu.
Thậm chí khi ấy chàng đã muốn hỏi, liệu có nhớ chàng không?
Nhưng cuối cùng vẫn chẳng hỏi, tòng quân tác chiến nhiều năm đến thế, tự bao giờ chàng lại do dự đến vậy, làm như bị phụ nữ níu chân thì sao chỉ huy được sáu quân.
Trời hẵng còn tối, chàng mặc quân phục rồi đi tới trước giường nhìn thoáng qua, có lẽ tối qua nàng mệt lắm rồi, đến bây giờ vẫn ngủ say, mí mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều.
Rồi chàng nhìn lướt qua bụng nàng, dém lại góc chăn, quay đầu đi ra ngoài.
La Tiểu Nghĩa đã dậy từ sớm, đứng chờ ngoài cửa phủ, mặc giáp trụ trên người.
Phục Đình đã cạo râu, tinh thần dồi dào, sau lưng đeo đao, một tay cầm kiếm một tay cầm roi ngựa, bước chân vững vàng tựa sấm.
La Tiểu Nghĩa chỉ nhìn thôi mà đã có cảm giác sắp phải nghênh chiến, hắn ôm quyền bảo: “Tam ca, đã điểm binh mã rồi, đô đốc các phủ cũng muốn theo quân lên đường, các vị phu nhân đô đốc còn muốn đến bái biệt tẩu tẩu.”
“Thôi, cứ để nàng ngủ.”
Tối qua các nàng cũng đã đợi trễ lắm rồi.
Phục Đình đi xuống thềm, trường kiếm cài dưới yên ngựa, kéo cương xoay người đi lên.
…
Tê Trì ngồi trước bàn, cầm cán thìa múc từng miếng điểm tâm.
Nàng dậy cũng sớm, nhưng Phục Đình đã đi trước một bước mất rồi.
Tân Lộ đứng cạnh thưa: “Đại đô hộ đi rất lặng, chắc hẳn là muốn gia chủ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”
Tê Trì cũng đã dần hiểu được tác phong của Phục Đình, dù chàng đến đâu thì đều mạnh mẽ vang dội, mà nếu đã muốn phòng thủ Đột Quyết thì sẽ càng như thế.
Nàng nghĩ ngợi, đoạn đặt muỗng xuống: “Vẫn nên đi đưa tiễn.”
Tốt xấu gì các vị đô đốc và phu nhân vẫn ở đây, bọn họ gấp gáp tới, rồi nay vì một mệnh lệnh mà phải đi liền, nên nàng cũng không thể không lộ mặt được.
Tân Lộ đang định khuyên nàng không cần đi nhiều làm gì, nhưng thấy nàng đã đứng lên thì vẫn cầm áo khoác mỏng tới, choàng lên người nàng.
Binh mã xuất phát trực tiếp từ doanh trại, đoàn cân hùng vĩ kéo dài dừng ở ngoài thành, Phục Đình muốn ra khỏi thành thì trước đó cần phải tập kết với đại quân rồi mới lên đường.
Lúc tới đây các đô đốc trang bị rất đơn giản, các vị phu nhân cũng cưỡi ngựa theo cùng.
Thực ra bọn họ cũng đã quá quen với tác phong của Phục Đình, chuyến này các vị phu nhân tới cùng là vì muốn chúc mừng phu nhân Đại đô hộ mang thai, tiện thể cũng vờ như thăm viếng, làm như thể chứng minh phu nhân ốm yếu nên mới gọi đại phu đến, chứ hoàn toàn không phải vì chuyện ôn dịch.
Thế nên vừa đến đã đi luôn, mà cũng chẳng ai nói gì, bởi họ biết quân lệnh của Đại đô hộ nặng như núi, hơn nữa cũng là thực hiện đối sách đề phòng Đột Quyết.
Đô đốc Cao Lan đưa chiến mã tới, y không đi cùng đoàn chuyến này, sau khi tạm biệt mọi người thì dẫn phu nhân Lưu thị bái biệt Đại đô hộ rồi quay đầu về Cao Lan châu.
Bởi phen dây dưa này mà giờ lên đường đã bị trễ.
Trời đã sáng choang.
Trong thành có xe ngựa chạy ra.
Lý ra không nên có xe ngựa tùy tiện ra khỏi thành chiếm đường ở nơi đại quân tập kết mới phải.
Phục Đình ngồi trên ngựa, nhìn về đằng kia, lúc trông thấy xe ngựa thì giật dây cương.
Xe ngựa dừng lại.
Tê Trì vén rèm lên nhìn lướt qua bên ngoài, chỉ nhìn thấy đại quân lẫy lừng hùng vĩ tựa du long.
Đội ngũ quá dài, đến mức nàng không tìm được ngay chỗ Phục Đình đang đứng.
Vén rèm nhìn lướt qua, trông thấy các vị đô đốc và phu nhân ở đằng xa đang nhìn mình, thi lễ chào nàng.
Nàng gật đầu đáp lại, buông rèm xuống.
Một khắc sau, tấm rèm được vén lên.
Nàng ngẩng đầu, trông thấy ống tay áo được buộc chặt, nhìn lên nữa là nửa gương mặt của Phục Đình.
“Tưởng là chàng đã đi rồi chứ.” Nàng nói nhỏ.
Phục Đình ngồi trên ngựa, vì đứng quá gần nên khó thấy rõ mặt nàng, chỉ nhìn được đôi môi thoa son của nàng mấp máy, nói ra lời như vậy.
Chẳng ngờ nàng lại đến tiễn chàng, thực khiến chàng ngạc nhiên, thậm chí còn đan xen vui mừng.
Chàng nhìn lướt qua hai bên, phát hiện có rất nhiều người đang nhìn, thế là xuống ngựa, vén vạt áo nhấc chân bước lên xe.
Tê Trì cảm thấy thân xe rung lắc, rèm cửa được vén lên, chàng đã cúi đầu đi vào.
Không thể nán lại lâu được, dẫu gì ba quân vẫn còn ở đây, chẳng thể dây dưa với phu nhân trong xe ngựa được. Phục Đình không ngồi xuống, sau khi vào thì một tay chống lên cạnh người nàng, nói ngắn gọn: “Giờ cũng không còn sớm, nàng mà tới trễ chút thôi là ta đi rồi.”
Nàng nhíu mày: “Vậy nghĩa là thiếp đã đến đúng lúc.”
Chàng gật đầu, nói nhỏ: “Ở lại phủ Hãn Hải cho an toàn, nghỉ ngơi đầy đủ.”
Tê Trì nhớ lại, không phải cái hồi bị nữ Đột Quyết bắt cũng là ở phủ Hãn Hải sao, an toàn chỗ nào chứ, thế là buồn cười bảo: “Thiếp thấy phải đi theo chàng mới an toàn ấy.”
Phục Đình động đậy toan đi ra, nhưng vừa nghe thế thì dừng lại, nhìn nàng.
Nàng ngước mắt nhìn, một tay chàng đè sau cổ nàng, nàng đổ người tới trước, đôi môi bị chàng khóa lại.
Chàng miết mạnh lên môi nàng rồi mới buông ra, ánh mắt nặng nề nhìn vào mặt nàng, đoạn vén rèm đi ra.
Tê Trì nhìn chàng rời đi, tới khi rèm rơi xuống thì mới đưa tay xoa môi.
Nhớ đến ánh nhìn của chàng, nàng vô thức mỉm cười.
Ánh nhìn ấy khiến nàng có cảm giác, trong mắt chàng như chỉ còn lại mỗi mình nàng.
Có thể là từ khi chàng canh chừng nàng suốt đêm vượt qua bệnh dịch, mà cũng có thể là từ lúc chàng đến thành Cổ Diệp cứu nàng.
Nàng tủm tỉm, sau đó mới vén rèm trông ra.
Phục Đình lập tức trở lại đội hình, dẫn đầu ở phía xa.
Lúc này đoàn quân mới lên đường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!