Dưới Mái Ngói Đơn Sơ
Chương 92
“Đã bố trí xong rồi dượng ạ.” Trong màn đêm, Lý Nghiên ngồi trên ngựa, nhìn bóng người cao to đằng trước, thấp giọng thưa.
Phục Đình khẽ gật đầu.
Bọn họ đã băng qua thành Lạc Dương, đang dừng ở nơi hẻo lánh, tiến về phía Tây chừng trăm dặm nữa chính là đô thành Trường An.
Bóng người qua lại trước mắt không ngớt, đến bẩm báo động tĩnh xung quanh.
Đến lúc này Lý Nghiên mới hiểu vì sao dượng có thể từng bước đi lên vị trí Đại đô hộ, dù gặp phải tình cảnh thế này mà vẫn bình tĩnh, gần như đã bố trí xong xuôi.
Từ lớn như bài bố mai phục binh mã tiếp ứng hậu phương, rồi đến nhỏ thì bố trí tai mắt tiền tuyến.
Chuyến đi này cứ như thể dượng đang kéo một sợi dây trong tay, nhiều nơi gắn kết lại với nhau, chỉ một hành động cũng tác động tới cả bộ phận.
Mà sở dĩ được tỉ mỉ cẩn thận như thế, đơn giản vì để đến lúc thực sự động thủ thì sẽ không đến mức hai mặt thụ địch.
Lý Nghiên nhìn thoáng ra xa, một mảng đen ngòm chẳng thấy được gì, nhưng vẫn biết rõ khoảng cách đến nơi đó đã ngày một rút ngắn.
Gió thổi vào đồng nội.
Lại có người đi tới, dừng lại như một chiếc bóng, cấp tốc bẩm báo: “Bẩm Đại đô hộ, binh mã ở phủ đô hộ Thiền Vu đã động, dẫn đầu đội ngũ chính là A Sử Na Khải La, con trai của Khả hãn bọn chúng.”
Đến giờ phủ đô hộ Thiền Vu vẫn giữ lại danh xưng như trước khi chia nhánh với Đột Quyết, người ở địa vị cao nhất không phải là Đại đô hộ mà là Khả hãn.
Lúc này Phục Đình mới lên tiếng: “Bọn chúng cũng đã qua Lạc Dương rồi?”
“Vâng ạ, đang tiến về phía này.”
Phục Đình nghĩ ngợi, đoạn hạ lệnh: “Cho bọn chúng qua, bám theo sau.”
Đột nhiên có thể qua được Lạc Dương thì tất có liên quan tới Ung vương, chắc chắn ở đế đô đã có động thái.
…
Vì binh mã phủ đô hộ Thiền Vu lấy lý do chịu tang nên cả người lẫn hành động đều có hạn, cũng chia nhóm mà hành sự. Một đội đi đầu khoảng chừng ngàn người đi rất nhanh, tuy không phải là con số lớn cho một đội quân, song đã quá nhiều cho việc chịu tang.
Đêm đen như mực, đội ngũ như rồng bơi trong đêm.
Kinh thành Trường An lúc này cũng chẳng yên, gần đây chợ phường đột nhiên rối lên, nhiều cửa hàng lớn hỗn loạn, cửa hàng nhỏ bên dưới cũng hỗn loạn, toàn bộ Đông Tây thành Trường An hỗn loạn theo.
Các quan đại thần bận rộn giục thánh nhân hạ chỉ lập trữ quân, thế nên việc giám sát cũng không được quan tâm lắm, tình hình ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng khiến lòng dân bất an.
May mắn là vẫn còn có những hạ thần sáng suốt, các quan viên chủ quản việc kinh thương ở Trường An vẫn tận tâm tận lực liên thông với phường chợ ở Lạc Dương, như thế có thể tạm thời ổn định được biến động giá cả, sau đó sẽ điều tra kỹ nguyên nhân.
Có điều làm vậy thì thành Trường An phải thường xuyên mở cửa thành trong thời gian không cần thiết, thậm chí có lúc không đóng thành vào đêm.
Lúc tin tức được đưa đến tay Phục Đình thì đội ngũ đã tới địa phận Trường An, trời cũng đã sáng.
Mọi người xuống ngựa, ẩn trong khu rừng dưới chân núi, tạm thời nghỉ ngơi dưỡng sức ở đây, còn sau đó thế nào thì vẫn chưa rõ.
“Trường An đã như vậy bao lâu rồi?” Chàng đứng bên gốc cây bò đầy dây leo bụi gai, hỏi.
Cận vệ đến báo đáp: “Đã một thời gian rồi ạ.”
Phục Đình lập tức đưa ra tính toán, chàng giơ tay lau mặt, biết rõ chắc chắn là do Tê Trì.
Đến những chuyện này mà nàng cũng nghĩ tới.
Cận vệ đưa túi nước đến, chàng nhận lấy, thôi nghĩ nhiều, lại hỏi: “Bọn chúng thì sao?”
Dĩ nhiên là hỏi đội ngũ của phủ đô hộ Thiền Vu.
Không đợi người trả lời, một trinh sát giả dạng bách tính gấp gáp đi tới, ôm quyền nói: “Đại đô hộ, đội quân của phủ đô hộ Thiền Vu đi suốt không dừng, thẳng hướng Trường An.”
Ở bên kia, Lý Nghiên đang uống nước để tỉnh táo bỗng nhìn sang.
Phục Đình ngoái đầu trông ra xa, trầm giọng hạ lệnh: “Thay đồ đeo đao, lập tức lên đường.”
***
Lúc này ở đất Bắc cũng đang trong thời gian buốt giá.
Tuyết cũng sắp rơi.
Phủ đô hộ vẫn rất bình yên, trong phòng đặt chậu than, trên giường trải lông dê dày cộm.
Chiếm Nhi ngồi bên trên, di chuyển cơ thể nhỏ bé từ đầu này sang đầu kia, sau đó nằm xuống, với lấy thứ gì đó.
Lấy được rồi, cu cậu cầm nó trong tay – đó là thanh gươm nhỏ làm từ gỗ, cậu khua khoắng nom rất thích thú, miệng bi ba bi bô.
Tê Trì ngồi cạnh nhìn, đã đến thời điểm chọn đồ đoán tương lai, nhưng hiện tại chỉ tổ chức đơn giản nên thực tẻ nhạt.
Phục Đình lại nuốt lời rồi, chàng lại bỏ lỡ một buổi lễ của con.
Trong đống đồ đó có sách vở, có vàng bạc óng ánh, có rất nhiều món đồ khác nhau, thế nhưng cu cậu lại chọn thanh kiếm gỗ bình thường nhất.
“Xem ra tương lai sẽ kế thừa nghiệp cha rồi.” Bỗng Tào Ngọc Lâm ở đâu lên tiếng.
Tê Trì ngoái đầu, chẳng hay nàng ấy đã đi vào từ lúc nào.
“Có tin mới hả?”
“Đúng vậy, tam ca đã đi qua Lạc Dương rồi, hiện tại hẳn đã đến Trường An.”
Con tim Tê Trì thít lại, lại ép mình phải quên đi, đưa mắt nhìn Chiếm Nhi chơi kiếm, im lặng không đáp.
Dường như bây giờ cũng chỉ có thể đợi tin.
“Tẩu tẩu chớ lo quá, tuy tam ca đi vội nhưng bố trí rất đâu vào đó, nay lại có được sự ủng hộ của Thôi thị, sẽ không sao đâu.” Tào Ngọc Lâm an ủi người khác mà vẫn là vẻ nghiêm túc mà nói thật.
Tê Trì mỉm cười, chỉ vào Chiếm Nhi: “Không phải cô vừa nói Chiếm Nhi sẽ kế thừa nghiệp cha à? Nếu đã thế thì chứng tỏ còn có nghiệp cha để nó kế thừa, âu cũng là điềm tốt.”
Nàng vốn chẳng tin vào số mệnh, cũng chẳng tin điềm này điềm nọ, nhưng bây giờ lại sẵn sàng tin vào mọi thứ, miễn là chuyện vẫn tốt đẹp.
***
Khi bóng đêm lần nữa bao trùm, Dưới cổng thành Trường An phía đông đã có một đội ngũ hàng nghìn người.
Đó là người của phủ đô hộ Thiền Vu.
Vì ở cổng Đông có thương nhân chở hàng từ Lạc Dương đến nên lúc này cổng thành vẫn không đóng, trên đầu tường lại có binh lính trấn thủ, giờ bỗng một đội ngũ như thế thình lình xuất hiện, lại còn từ phủ đô hộ ở biên cương tới, không được sự cho phép của đế vương thì dĩ nhiên sẽ không tùy tiện cho qua.
Người dẫn đầu bên dưới chợt thúc ngựa đi ra khỏi hàng, người nọ mập mạp, mặc Hồ phục, nom vẫn trẻ, giọng nói cũng rất vang, nói với bên trên: “Ta đến kinh thành để chịu tang cho hai vị hoàng tử, đã được Ung vương cho phép, vì sao vẫn không thể cho qua?”
Đó chính là A Sử Na Khải La con của Khã hản phủ đô hộ Thiền Vu, nói xong câu, hắn lập tức giơ lệnh bài của Ung vương lên cho bọn họ nhìn.
Trong kinh đang truyền nhau tin Ung vương sắp bước lên ngai vàng, nay thánh nhân lại đổ bệnh, có lẽ Ung vương có thể cai quản trước, nếu là thật thì không thể đắc tội rồi.
Nhưng nay thời cuộc ở đô thành lại quá loạn, ngay tới chuyện buôn bán cũng không yên, chẳng biết từ đâu xuất hiện tin đồn nói Ung vương cấu kết với ngoại địch, dựa vào âm mưu quỷ kế rắp tâm làm loạn, ngay đến thế cục cũng không khống chế được, có thể thấy là không có bản lĩnh làm đế vương.
Tướng lĩnh trên tường nghĩ ngợi, áp lực đè lên quá lớn, bèn dặn người dưới gửi tin đến viên quan trong thành.
Đột nhiên vào lúc này, có một con ngựa lao từ kinh thành đằng sau tới, cao giọng gào lớn: “Trong cung có lệnh, thánh nhân bàn trọng sự trong đêm, không ai được tùy tiện ra vào kinh thành!”
Tướng lĩnh trên đầu tường còn chưa lên tiếng, A Sử Na Khải La ở bên dưới bỗng chỉ huy đám đông đứng dọc thành hàng, phóng thẳng vào thành mà không báo trước.
Binh sĩ trấn thủ hét lớn, tức khắc muốn đóng thành ngăn cản, nhưng lại bị đội ngũ xông vào chặn lại – không kịp nữa rồi.
Bất thình lình, màn đêm ở nơi xa như bị xé một góc, tiếng vó ngựa dồn dập dữ dội phá đêm dài xông đến.
Không hề có tiếng người, đội ngũ nhân mã tự ý lao tới dưới thành như ngọn sóng cả ập tới, xông thẳng đến đội ngũ của phủ đô hộ Thiền Vu, chỉ có tiếng binh khí và tiếng ngựa hí vang vọng.
Sát theo sau là mấy con khoái mã phóng tới.
Phục Đình ngồi trên ngựa, nương theo ánh lửa ở đầu tường nhìn đám đông hỗn chiến bên dưới.
Chàng đã có lệnh, người của chàng không được ra tay giết người mà phải cố bắt sống, để sau còn thẩm vấn.
Phủ đô hộ Thiền Vu cũng chẳng ngờ đằng sau lại có một đại quân bất thình lình xuất hiện, không kịp trở tay đã bị kẹp giữa trước sau, tiến thoái lưỡng nan.
Phục Đình nhìn qua, tìm kiếm tướng lĩnh cầm đầu, bỗng kéo cương thúc ngựa lao tới, đồng thời rút roi ngựa ở bên hông ra.
A Sử Na Khởi La lúc nãy còn ở dưới thành mạnh mồm bỗng bị siết cổ, cả người cứ thế bị kéo xuống ngựa.
Một chớp mắt sau, roi ngựa bện từ dây thừng quấn chặt cổ hắn.
Phục Đình dùng sức kéo mạnh tay, vòng lại trên ngựa, trực tiếp lôi hắn ra khỏi trận pháp, móng ngựa giẫm nát, bóng người khó phân, nhất thời tiếng kêu như heo bị chọc tiết vang lên ——
“Ngươi là kẻ nào mà cả gan dám làm vậy với ta!”
Phục Đình lao tới lôi hắn ra khỏi cuộc chiến, để lại vệt máu rõ ràng trên đất. Chàng ghìm ngựa quay đầu lại, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt buốt giá: “So với những tướng sĩ chết oan của đất Bắc ta, thì việc ta làm với ngươi hôm nay đã là nhân từ rồi.”
A Sử Na Khởi La nhận ra chàng, hốt hoảng la lên: “Phục Đình! Sao ngươi lại đến đây!”
Phục Đình rút thanh đao ở sau hông ra, sống đao phản chiếu ánh lửa trên đầu tường, chỉ thẳng vào hắn: “Bảo bọn chúng ngưng vào thành.”
Người bị kéo xuống khỏi ngựa thôi la lối, sau đó là lớn tiếng hô ngừng.
Người của phủ đô hộ Thiền Vu lập tức lui ra hai bên tính tháo chạy, có lẽ là kế hoạch từ trước.
Nhóm lính thủ thành ở đầu tường lập tức đuổi theo.
Tình hình rối ren đã ổn định phần nào, một trinh sát nhân lúc hỗn loạn xông ra khỏi thành, đi tới cạnh Phục Đình, gấp gáp nói: “Bẩm Đại đô hộ, trong cung có tin gửi đến, thánh nhân sắp truyền chỉ rồi.”
Phục Đình nhíu mày, xem ra bàn trọng sự trong đêm nói lúc nãy chính là chỉ chuyện này.
Chàng phất tay, trinh sát truyền lệnh, thuộc hạ lập tức quay về tụ tập ở phía sau.
Tướng lĩnh ở đầu tường khó khăn lắm mới khống chế được cổng thành, cuối cùng cũng có cơ hội lớn tiếng chất vấn: “Người tới là kẻ nào!”
Phục Đình vứt roi ngựa cho cận vệ, đưa mắt nhìn ra sau lưng: “Sợ không Lý Nghiên?”
Lý Nghiên vẫn luôn đánh ngựa đi theo chàng, ngẩng đầu nhìn cung khuyết chót vót ở một góc tường thành phía Đông, mái cong chỉ trời, ở nơi xa là đường chân trời nửa trắng nửa xanh cùng với mảng lớn bóng đêm đen ngòm.
Bàn tay nắm dây cương của cậu siết lại thành đấm: “Không có gì đáng để sợ cả.”
Phục Đình gật đầu, bỗng hạ lệnh: “Dựng cờ.”
Lá cờ của phủ đô hộ An Bắc lập tức giương lên ở dưới thành, trực diện đối mặt với lính trấn thủ ở trên đầu tường.
Phục Đình chấp đao trước ngực, bước xuống ngựa, cất cao giọng nói từng câu từng chữ: “Hạ thần Phục Đình, dẫn theo binh mã của phủ đô hộ An Bắc, vào cung chinh phạt gian vương nghịch đảng, phò tá huyết thống thánh nhân!”
***
Một bóng người nhanh chóng chạy vào cung, chạy thẳng đến tẩm điện của đế vương.
Trong điện có lư hương khói lượn lờ, cũng chẳng có hiệu quả an thần gì mà có lẽ chỉ để át đi mùi thuốc gắt mũi.
Có mười mấy người đang đứng ở đây, toàn là những viên quan chức cao đương triều, không ai không nóng lòng đợi kết quả.
Một chiếc bàn nhỏ đặt ở trước giường, trên bàn trải giấy bút, ngồi sau màn là bóng người ủ rũ, mãi mà không hạ bút.
Ung vương đã vào đông cung, nhìn có vẻ hợp lý nhưng vẫn chưa quyết định.
Lòng dân bất an, triều thần cũng chẳng yên, chỉ mong thánh nhân mau mau đưa ra quyết định.
Bỗng cửa điện bị đẩy ra, người chạy tới lật đật lao vào – là nội thị trong cung. Vừa vào thì lập tức quỳ xuống, run rẩy bẩm báo tình hình ở ngoài cung.
Lập tức bốn phía xôn xao.
Một bàn tay khô đét vén màn lên: “Lặp lại.”
Nội thị run run bẩm báo: “An Bắc Đại đô hộ dẫn binh vào cung, tuyên bố thánh nhân bị gian vương lừa lọc, muốn chinh phạt nghịch đảng!”
“Gian vương là ai?”
“Ung, Ung vương.”
Có tiếng huýt sáo đột ngột vọng từ bên ngoài vào, âm sắc bén nhọn lọt vào tai.
Trong điện vẫn chưa hết kinh ngạc thì lại có sự kinh ngạc lớn hơn.
Đây là âm thanh báo hiệu của cấm vệ quân trong cung, nghe thấy âm thanh này tức sự tình đã vô cùng nghiêm trọng, ngay tới cấm quân cũng đã báo động.
Chư vị đại thần vội vã xin lệnh, lập tức gấp rút xử lý.
Bóng người sau màn run lên, bỗng ho khan một tràng.
Nội thị vội tiến lên hầu hạ, nhưng bị đôi tay gầy guộc kia đẩy ra, ngã xuống trước giường, y lập tức quỳ xuống không dám động đậy.
“Bẩm thánh nhân,” Một tên nội thị lại đến ngoài điện, cách cửa điện cao giọng báo: “Hà Lạc hầu đi suốt đêm đã đến đế đô, có chuyện quan trọng cầu gặp thánh nhân.”
Thôi thị, là Thôi thị thế gia đại tộc trăm năm.
Hoàng đế biết khi nào thì dùng quyền lực gì, lúc này cần nhất là thế gia biết trấn an lòng dân ra mặt.
“Truyền!”
Nội thị lùi ra.
Chẳng mấy chốc có tiếng bước chân ở ngoài điện truyền tới, dường như không chỉ một người.
Nội thị ở ngoài cung kinh hãi hét lên, rồi lập tức im bặt.
Cửa điện mở toang, Thôi Minh Độ đi vào, vén vạt áo, cung kính cúi đầu bái lạy, song lại chẳng nói một lời.
Đế vương sau màn không khỏi ngước mắt nhìn, lập tức trông thấy hai người ở sau lưng y.
Hai người đó không phải là tùy tùng, cũng chẳng phải quan viên nào khác.
Phục Đình kéo áo choàng che đi vết máu trên người, vén vạt áo cúi đầu: “Hạ thần Phục Đình, vào triều can gián.”
Theo sau chàng là Lý Nghiên búi tóc hơi rối, tay nắm vạt áo, cuối cùng cũng nhấc lên, quỳ xuống.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!